← Ch.141 | Ch.143 → |
"Con mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi!" Lỗ Tây Nạp nhìn thấy Sở Thiên bị đánh bay đi, hơn nữa cơ thể còn bị từng tia thiểm điện đánh vào, thoáng chốc máu dồn lên não, muốn liều mạng cùng Lôi Viêm, có điều thật đáng tiếc, hẵn vẫn bị sợi xích trói chặt."Ngươi thả ta ra, có giỏi thì thả bổn thiếu gia ra, chúng ta quyết đấu!"
"Hừ, hắn vẫn chưa chết được đâu!" Lôi Viêm tàn nhẫn cười, từng bước tiến về phía Sở Thiên, "Ta đã từng thề độc, tuyệt đối không để bất cứ tên đạo tặc nào thoải mái đi xuống địa ngục!"
Lão tử không sao? Sở Thiên chợt phát hiện, thiểm điện vừa rồi không tạo cho mình bất cứ thương tổn nào, chỉ có ý phục bị rách thôi.
"Đừng xem nữa, vừa rồi ta vốn chưa giết ngươi!" Lôi Viêm nói với Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nhìn y phục của mình bị rách nát, hiểu rằng Lôi Viêm đang muốn làm gì. Thuật ẩn thân của Sở Thiên, hay nói là thuật ngụy trang, là dựa vào sự phản quang trên y phục mới có thể ẩn thân, hiện tại Lôi Viêm phá rách y phục của Sở Thiên, ý muốn không để hắn ẩn thân lần nữa, rồi từ từ dày vò Sở Thiên đến chết.
Sở Thiên nhìn tình hình xung quanh một chút, cả đỉnh núi bị ma pháp của Lôi Viêm phong tỏa, chạy trốn là điều không thể, dùng trí để giải quyết, nhưng Lôi Viêm lại có thù hận xương tủy với đạo tặc, vốn dĩ không để cho Sở Thiên có cơ hội nói, cho nên điều Sở Thiên có thể làm cũng chỉ là liều mạng với hắn.
Chuyển dao phẫu thuật về tay trái, Sở Thiên rút Lưỡi đao Phán Quyết bên tay phải, thở mạnh một hơi, nói: "Mẹ nó! Lão tử phải xem xem, ma thú cấp chín lợi hại như thế nào!"
"Ngươi rất có dũng khí!" Lôi Viêm vui vẻ mỉm cười, "Khi xưa Thuấn cũng không dám đối mặt chính diện với ta! Chỉ có thể dựa vào thủ đoạn để tập kích!"
Hiện giờ trong lòng Sở Thiên đang chửi rủa điên cuồng, nhưng kẻ bị chửi không phải là Lôi Viêm, mà là Ảnh!
Ảnh đã nói, năm xưa Thuấn cũng là kẻ thiểu năng ma pháp, hơn nữa cũng không có bất cứ đấu khí nào, nhưng Thuấn lại giết được ma thú cấp mười! Cho nên hiện tại Sở Thiên đang chửi rủa Ảnh: Khốn kiếp, cái tên mặt tử thần ngươi sao không nói cho lão tử biết, Thuấn dùng cách nào để giết ma thú cấp mười?
Bí mật của Thuấn Sở Thiên tạm thời không thể biết được. Hắn đành phải lựa chọn cách tấn công chính diện.
Sở Thiên rống lớn một tiếng, sau đó giương Lưỡi đao Phán Quyết lên xông thẳng về Lôi Viêm.
"Không tồi! Sức mạnh, tốc đột đều không thua kém Thuấn năm xưa!" Lôi Viêm dường như nhìn thấy một con mồi thú vị, "Liên tỏa thiểm điện!"
Xích thiểm điện vốn là một ma pháp tấn công liên hoàn với nhiều người, nhưng trong tay Lôi Viêm, nó lại chỉ xoay quanh một mình Sở Thiên, trong âm thanh đùng, đùng vang lên, Sở Thiên bị một chuỗi thiểm điện đánh cho thổ huyết.
"Khục khục!" Sở Thiên đau đớn quỵ người xuống, từ khi được máu Long Hoàng cải tạo, hắn đã lâu rồi không biết đến mùi vị đau đớn.
"Hả?" Lôi Viêm kinh ngạc chau mày lại, vì hắn phát hiện, máu của Sở Thiên lại là màu hoàng kim! "Qua đây!" Vẫy tay một cái, Sở Thiên bị một một đạo thiểm điện cuốn vào tay Lôi Viêm, "Máu hoàng kim à!?"
Dùng ngón tay nhúng vào máu của Sở Thiên, đưa lên mũi ngửi vài cái, sau đó sắc mặt Lôi Viêm tái lại, đôi mắt không ngươi cũng mau chóng xoay tròn."Quả nhiên là hoàng kim huyết mạch của Long Thần!" Dứt lời, Lôi Viêm ném mạnh Sở Thiên làm hắn ngã xuống đất, "Nói, tại sao ngươi lại có hoàng kim huyết mạch!"
Đương nhiên con rắn mối già Long Hoàng cho rồi, Sở Thiên thầm nghĩ, có điều, hắn lại không nói thật ra, bởi vì nhiều người biết, con người mà có máu của Long Hoàng, chỉ có một mình Phất Lạp Địch Nặc!
"Ngươi không nói phải không?" Lôi Viêm nghiến chặt răng, nhìn quanh một cái, "Vốn dĩ ta còn định từ từ dày vò ngươi, nhưng nếu ngươi có hoàng kim huyết mạch..."
"Lão tử có hoàng kim huyết mạch thì sao?" Sở Thiên phun một bụm máu vào mặt Lôi Viêm, đồng thời nắm chặt Lưỡi đao Phán Quyết."Ngươi phải chăng sợ rồi? Sợ thì thả lão tử ra!"
"Ta chỉ có thể lập tức giết ngươi để diệt khẩu thôi!" Lôi Viêm đã xác định không có ai xung quanh nhìn thấy, sau đó túm lấy Sở Thiên, "Giết một người có hoàng kim huyết mạch rất nguy hiểm, nhưng rất đáng tiếc, không ai biết tối nay đã xảy ra chuyện gì!" Dứt lời, Lôi Viêm chợt mỉm cười, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Thiên định giơ Lưỡi đao Phán Quyết lên, "Ha ha, người định dùng cây đao nát nay đâm lén ta?"
"Đúng. Chính là dùng cây đao nay!" Sở Thiên đảo tay, dùng Lưỡi đao Phán Quyết chém thẳng vào cánh tay Lôi Viêm đang giữ mình.
"Cây đao nát này có thể làm ta bị thương sao? Ha ha!" Lưỡi đao Phán Quyết bây giờ, không có gì khác biệt với nhưng cây đao mua bằng mấy đồng tệ ở ngoài phố, thậm chí Lôi Viêm không thèm tránh né, sững người ra để nhìn Lưỡi đao Phán Quyết chém thẳng vào tay mình.
Phụt Một cánh tay của Lôi Viêm đã bị chém đứt.
Lôi Viêm ngây người, hắn không thể tưởng tượng, một cây trường đao bình thường lại có thể công phá được ma pháp phòng ngự của hắn, còn Sở Thiên thì lại đang ảo não vạn phần! Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Biết sớm Lưỡi đao Phán Quyết lợi hại như vậy, lão từ lúc đầu đã không dùng dao phẫu thuật mà dùng nó để tập kích rồi!
"Á ~~" Qua một lúc lâu, Lôi Viêm mới thảm thiết kêu lên, dòng màu xanh biếc phun tóe ra khắp nơi.
"Ta không tin! Đưa ta!" Lôi Viêm dùng cánh tay còn lại của hắn, cướp Lưỡi đao Phán Quyết từ trong tay Sở Thiên, sau đó ngã phịch xuống đất, "Cây đao nát của ngươi có thể làm tổn thương ta sao? Không thể nào! Không thể nào!"
Những đả kích ngày hôm nay Lôi Viêm phải chịu đã quá nhiều, đầu tiên là hiểu lầm Sở Thiên là Thuấn, bị kinh hãi một trận, sau đó nhìn thấy hoàng kim huyết mạch, cuối cùng là bị một trường đao tồi tàn chém đứt một cánh tay. Nhất thời, Lôi Viêm đờ đẫn cả người.
Chính lúc này, Sở Thiên không thể để cho Lôi Viêm có thời gian tỉnh táo lại, nhặt Lưỡi đao Phán Quyết lên rồi chém về hướng Lôi Viêm."Cút về địa ngục đi!"
Thực lực của ma thú cấp chín khiến Sở Thiên không thể dự liệu, cho dù Lôi Viêm bị thất thần hốt hoảng, nhưng cũng có thể tránh khỏi sự tấn công của Sở Thiên, "Cút ngay!" Biết ma pháp không có tác dụng với Lưỡi đao Phán Quyết, Lôi Viêm bỏ hết tất cả các ma pháp, cơ thể gập xuống, phần hông cong lại thuận thế đá bay Sở Thiên đi.
"An Địch thúc thúc cố lên!" Lỗ Tây Nạp đứng một bên hò hét, hiện tại Sở Thiên trong mắt hắn, tuyệt đối đã trở thành thần tượng số một, bởi vì Lỗ Tây Nạp lần đầu tiên biết được, thì ra trên đại lục này còn có một đạo tặc có thể đương đầu chính diện làm bị thương ma thú cấp chín!
"Ngươi câm miệng!" Lôi Viêm tức giận dị thường, bị một sát thủ cấp tám trực diện chém đứt một tay, tuyệt đối là một sự sỉ nhục với ma thú cấp chín!
Tiện tay phóng một cầu thiểm điện, Lôi Viêm đã đánh Lỗ Tây Nạp đến nỗi không thể lên tiếng. Sau đó hắn hằn học nhìn Sở Thiên, vươn cánh tay phải còn lại ra."Đưa đao cho ta."
Sở Thiên bị đôi mắt không ngươi của Lôi Viêm nhìn làm cho nổi gai ốc, nhưng hành động của Sở Thiên lại không phụ với mỹ danh đồ tể thú y, hắn chuyển tay rồi lại dùng Lưỡi đao Phán Quyết chém về phía Lôi Viêm.
Lần này Lôi Viêm đã có sự chuẩn bị, nghiêng người một cái, liền dùng tay phải ấn vào trường đao trong tay Sở Thiên.
"Dựa vào cây đao nát này mà muốn lấy mạng ta?!" Lôi Viêm giận dữ nói, trong mắt hắn, Lưỡi đao Phán Quyết giống như Sở Thiên, đều đáng chết!
Ném Lưỡi đao Phán Quyết lên trên không trung, sau đó một ma pháp ba động cuồn cuộn tuôn trào trên thân Lôi Viêm.
"Lôi hỏa minh viêm!!!" Một ma pháp kết hợp của ba hệ! Đây là chiêu thức lôi hỏa cường đại nhất!
"Ta hủy cây đao nát của ngươi!"
Nhìn ngọn lửa ba màu tím, hồng, trắng đan xen nhau đang lao về Lưỡi đao Phán Quyết, Sở Thiên đã không còn ôm một hi vọng nào nữa, chỉ có thể mặc cho lôi hỏa hủy đi vật đứng đầu trong bảy thần khí ngày xưa!
Ầm!!!
Bỗng nhiên, cơ hồ đất trời như ngừng chuyển động, trong khoảnh khắc ngọn lửa lao về phía thân đao, rồi biến mất...
Tầng tầng tia sáng vàng nhạt phát ra từng vòng trên thân của Lưỡi đao Phán Quyết giống như những gợn nước nhộn nhạo trong không khí, phút chốc đã tràn ra khắp cả ngọn núi.
Rầm! Rầm! Dường như áp lực của không khí đang tăng lên vô số lần, Sở Thiên và Lôi Viêm bị khí ép đến quỳ gục xuống đất.
Chính lúc này trên đỉnh núi không hề có âm thanh gì, nhưng trong đầu của Sở Thiên và Lôi Viêm lại đồng thời thu được một tin tức.
Một giọng nói văng vẳng như đến từ thời cổ xưa, uy nghiêm và trang trọng, truyền theo sự phẫn nộ của Lưỡi đao Phán Quyết.
"Sinh tử của ta, há để ngươi quyết định!?"
Trong ánh sáng chói lóa, Sở Thiên ngất lịm đi, mãi đến khi hắn tỉnh lại, cả ngọn núi không hề có biến đổi gì.
Vầng hồng nguyệt vẫn treo cao, Lỗ Tây Nạp vẫn nằm ở phía xa, không rõ sống chết. Sở Thiên ngã trên đất, vết thương trên người do bị thiểm điện cắt vào vẫn còn đó, có điều, Lôi Viêm, lại không thấy nữa.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên vất những mảnh vải vụn bên người đi, những mảnh vải đen xì này, chính là y phục trên người Lôi Viêm, nhưng chủ nhân của nó đã biến mất."Mẹ nó! Không phải là chết không toàn thây chứ?"
Y phục chỉ còn sót lại vài mảnh nhỏ, chủ nhân thì không còn, Sở Thiên tin rằng, tên ma thú cấp chín Lôi Viêm không có sở thích trần như nhộng, vậy chỉ có thể còn lại một kết quả ----Lôi Viêm, bị bốc hơi khỏi nhân gian rồi...
Lưỡi đao Phán Quyết đang cắm bên bãi đất bùn bên cạnh Sở Thiên, vẫn là hình dạng của mấy thanh đao trị giá mấy đồng tệ ngoài chợ, nhưng Sở đại thiếu gia lại do dự hồi lâu, mới dám nhấc vũ khí của mình lên."Gặp quỷ rồi, ai có thể nói lão tử biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Những cơn gió lạnh của ban đêm thổi qua, nhưng lại không thể trả lời câu hỏi của Sở Thiên, còn Lưỡi đao Phán Quyết, giống như đã mệt mỏi, nằm im lìm để Sở Thiên nắm trong tay.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hình như là Lôi Viêm muốn tiêu diệt Lưỡi đao Phán Quyết? Sau đó Lưỡi đao Phán Quyết nổi điên lên? Sở Thiên chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt cười ha hả, rồi giắt Lưỡi đao Phán Quyết vào lưng, vật đứng đầu trong bảy thần vật mà A Tư Nặc nói, e rằng đúng là không đơn giản...
Thu lấy Lưỡi đao Phán Quyết, Sở Thiên đi đến bên cạnh Lỗ Tây Nạp, sau khi kiểm tra cho hắn, Sở Thiên không thể không trầm trồ, mạng tên tiểu tử này cũng lớn thật, đầu tiên là bị ngược đãi mấy ngày, sau đó lại bị quả cầu thiểm điện trong cơn tức giận của Lôi Viêm đánh trúng, nhưng tiểu tử này vẫn sống được!
Chỉ cần chưa chết là được, có bác sỹ thú y Sở Thiên, Lỗ Tây Nạp nhanh chóng tỉnh lại.
"An Địch thúc thúc, hai chúng ta cùng đi địa ngục rồi sao?" Lỗ Tây Nạp vừa tỉnh lại, vẫn chưa biết được tình hình.
"Ta kháo! Ngươi nói dễ nghe chút được không?" Sở Thiên cốc mạnh một cái vào đầu Lỗ Tây Nạp, "Đi địa ngục cái con khỉ, thúc thúc ngươi còn chưa sống đủ đâu!"
"Chúng ta chưa chết?" Lỗ Tây Nạp hưng phấn nói: "Chẳng lẽ là Tử Thần sợ ta đẹp trai hơn hắn, nên không dám đưa chúng ta đến địa ngục?"
Đối với những bệnh nhân mắc bệnh yêu bản thân điên cuồng này, Sở Thiên cũng hoàn toàn không có cách nào chữa trị.
"An Địch thúc thúc, Lôi Viêm đâu?" Lỗ Tây Nạp phát hiện tên ma thú cấp chín không thấy nữa, bèn tò mò hỏi: "Tên đó chạy đi đâu rồi?"
"Ca ngợi Tử Thần!" Sở Thiên nheo mắt cười, ngạo nghễ đáp: "Bị ta giết rồi!"
"A?!" Lỗ Tây Nạp ngây người.
← Ch. 141 | Ch. 143 → |