Vay nóng Homecredit

Truyện:Dị Giới Thú Y - Chương 148

Dị Giới Thú Y
Trọn bộ 624 chương
Chương 148: Thăng cấp lãng nhách
0.00
(0 votes)


Chương (1-624)

Siêu sale Lazada


Thái Qua Nhĩ và Ma Căn hai người đứng thủ thế, tình cảnh này báo hiệu chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến vô cùng khốc liệt.

Nhưng đúng lúc đó, Mã Lị từ đầu đến giờ không nói tiếng nào đột nhiên cất tiếng: "Thái Qua Nhĩ tiên sinh, xin đừng hiểu lầm, ta không hề muốn động thủ với tiên sinh!" Nói đến đây, Mã Lị nhoẻn miệng cười tươi tắn, lui lại mấy bước, "Bất luận thế nào, tiên sinh cũng cùng huyết thống với Thú Vương, Hồ tộc chúng ta cũng là chư hầu của tiên sinh, ta không muốn chuốc lấy rắc rối!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nghe Mã Lị nói thế, mừng như mở cờ trong bụng, vừa hay tên tướng công của Ba Ba Lạp đã ra tay trước hắn một bước, đợi một lúc sau gã và Ma Căn rơi vào thế lưỡng bại câu thương, hà hà, vậy thì bổn thú y ta phát tài rồi.

"Khá khen cho ngươi thông minh!" Thái Qua Nhĩ chỉ Mã Lị nói: "Ngươi có thể đi, xem như hôm nay ta chưa hề gặp ngươi!"

"Mã Lị, ngươi quên những gì ta nói vừa nãy rồi sao?" Ma Căn tức giận nói: "Giúp ta giết Thái Qua Nhĩ, sau này ngươi sẽ đếm tiền mỏi tay, còn có thể lên làm nữ vương của Hồ tộc!"

Mã Lị đảo mắt gian xảo, cười nói: "Ma Căn, Thái Qua Nhĩ, ta không muốn đắc tội với người trong huyết thống Thú Vương, nhưng ta cũng muốn tiền và ngôi báu nữ vương, các vị nói xem ta nên làm thế nào mới phải? Hi hi!" Nói đoạn, Mã Lị lùi ra sau một khoảng xa, vừa cười vừa nói: " Tốt nhất là ta không giúp ai hết cho xong!"

Thật không hổ danh Hồ ly tộc! Sở Thiên ngao ngán rủa thầm trong bụng, cái gì mà không giúp ai hết? Đây chính là kế thượng sơn quan hổ đấu, đợi cho hai bên thắng bại ngã ngũ mới nhảy vào đoạt lợi!

Thái Qua Nhĩ cũng hiểu suy tính của Mã Lị, có điều y cười lạnh lùng không thèm đếm xỉa, "Vậy ngươi cứ đứng đấy mà xem!" Dứt lời, thân mình Thái Qua Nhĩ liền lay động, tay phải vung quyền nhắm vào Mã Căn, còn tay trái thì ngưng tụ thành một quả cầu lửa cực lớn – Ma võ song tu, đây chính là bản lãnh kinh hồn của Hổ vương hùng mạnh cấp chín – là bản lĩnh hùng trấn 1 phương.

Ma Căn còn đang đứng yên ngơ ngác, mắt thấy khí lực của quyền cước và quả cầu lửa phóng đến trước mặt, bèn thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, song quyền lập tức vỗ ra, ập vào đầu của Thái Qua Nhĩ.

Hai thân hình nhập vô nhau rồi thoắt chốc tách rời, Ma Căn đứng yên tại chỗ, còn Thái Qua Nhĩ đã thoát ra cự ly rất xa.

"Chẳng trách nhà ngươi cuồng vọng như thế. Thì ra là đã mạnh hơn xưa nhiều!" Thái Qua Nhĩ dùng mu bàn tay chùi vết máu tươi ứa ra nơi khóe miệng, cùng lúc dấu quyền trên mặt y cũng dần tan biến, "Xem ra muốn thu phục ngươi thì phải dốc toàn lực rồi!" Nói đoạn Thái Qua Nhĩ xoay tít thân mình, biến hóa thành một con mãnh hổ vằn vện đầy hung hãn.

Ma Căn vận sức chống đỡ đòn tấn công vừa rồi của Thái Qua Nhĩ cũng không dễ dàng gì, có điều lúc này y có vẻ rất phấn chấn."Ha ha, hắn quả đã không gạt ta! Thực lực của ta đã mạnh hơn rồi!" Thoắt cái, thấy trước mặt đối phương biến thành mãnh hổ, Ma Căn cũng lập tức hiện nguyên hình một con gấu hung hãn!

"Ha ha ha ha..." Thái Qua Nhĩ trong hình dạng mãnh hổ chợt phá lên cười ha hả, Mã Lị đứng bên cạnh cũng phì cười, "Hi hi, Ma Căn đại ca, đại ca định ép đối phương cười đến chết hay sao?"

Sở Thiên vì muốn ẩn thân, phải cắn răng nén cười thành tiếng. Nhưng y cũng buồn cười sắp chịu không nổi rồi.

Sở Thiên đã từng thực hiện thủ thuật cấy tóc cho Ma Căn. Có điều khi ấy Ma Căn đang trong lốt người, mà Sở Thiên sử dụng lông chó để thay. Ngày thường Ma Căn không hiện nguyên hình thì không sao, hô hô, giờ y lại biến thành con gấu to đùng hung hãn. Trông bộ dạng y hay ho vô cùng. Bởi Sở Thiên dùng lông chó nên số lượng lông chỉ đủ cho 1 cái đầu người chứ không cách nào đủ cho cái đầu 1 con gấu được.

Một con gấu xám khổng lồ khí thế hung hãn mà trên đầu lại hói một khoảng, cái đỉnh đầu hói ấy lại lơ thơ mấy cọng lông chó, cảnh tượng này khiến Ma Căn cũng không khỏi quê mặt, "Các người không được cười nhạo ta, tiêu diệt Thái Qua Nhĩ xong, ta sẽ đi tính sổ với gã lang băm kia!"

"Tiêu diệt ta!? Hừ!!" Thái Qua Nhĩ nộ khí xung thiên vung quyền lên tiếp chiêu, quát to một tiếng phóng về phía trước.

Sở Thiên tìm một chỗ mát mẻ khuất xa xa, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu thưởng thức cảnh long hổ tranh hùng vô cùng thú vị. Một bên là khí thế ngùn ngụt và song tu ma pháp hỏa hệ của hổ vương, một bên là ma pháp thổ hệ của gấu khổng lồ, hai ma thú cấp chín này tranh hùng quả thật là một cảnh tượng đáng xem vô cùng!

Một lúc sau, khí lực phát ra vô vàn hào quang muôn màu chói lọi cộng thêm 2 màu vàng đỏ của ma pháp vần vũ đầy trời, toàn bộ khu rừng như bị san phẳng thành bình địa.

Sở Thiên tự biết thực lực của mình không cao, nên ngồi ra khá xa. Vì thế không hề bị ảnh hưởng. Không những thế, Sở đại thiếu gia trong bụng còn không ngừng cảm thán: Đã bao năm rồi! Từ lúc ta lưu lạc đến chốn ma quỉ này, không hề được đi xem xiếc thú, hắc hắc, ở địa cầu mỗi lần muốn xem bọn hổ già và gấu chó này phải trả không ít tiền!

Thái Qua Nhĩ và Ma Căn hoàn toàn không hay biết cuộc chiến sinh tồn của bản thân đã bị biến thành một tiếc mục xiếc thú trong mắt kẻ khác, hai người càng đánh càng ác liệt và tàn khốc, bốn bề đất đá văng tứ tung, hào quang của ma pháp và khí lực phóng ra xa tít tận chân trời.

Ầm!!! một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thân hình của Thái Qua Nhĩ và Ma Căn văng tuốt về hai phía.

"Ma Căn, ngươi đã biết sợ chưa?" Thái Qua Nhĩ gầm lên giận dữ: "Ma thú cấp chín không biết lùi bước là gì, tiếp tục đi!"

Ma Căn lùi ra xa thở hổn hển không ngừng, xét thấy cho dù y đã trải qua cường hóa nhưng cũng chưa phải là đối thủ của Thái Qua Nhĩ, bèn nói với Mã Lị lúc ấy đang đứng một bên xem đấu: "Mã Lị, hãy giúp ta giết hắn rồi ngươi muốn gì cũng được!"

"Ai ya! Ma Căn đại ca à, đại ca và Thái Qua Nhĩ đều có thực lực cấp chín đỉnh phong, còn tiểu muội chỉ là cấp chín hạng xoàng thôi, thu phục được ma thú cấp tám mạnh hơn một chút đã là vất vả lắm rồi, sao đại ca lại có nhã ý muốn tiểu muội giúp đại ca giết Thái Qua Nhĩ vậy hả?"

Trong trận chiến vừa rồi Ma Căn rõ ràng chiếm thế hạ phong, do đó con hồ ly quỉ quyệt Mã Lị cũng không chút do dự tỏ rõ lập trường cho mình: "Thái Qua Nhĩ bệ hạ, Hồ tộc chúng ta là chư hầu của người, tiểu muội là phận thần dân, xin được giúp bệ hạ ra tay trừ khử con gấu ngu ngốc này!"

Nói rồi, Mã Lị vặn mình, biến hình thành 1 con hồ ly chín đuôi toàn thân đỏ rực như lửa.

"Mã Lị, sau này ngươi sẽ phải hối hận! Ma Căn uất ức mắt vằn lên những tia máu, tức giận nói: "Số tiền mười nghìn vạn kim tệ mà ngươi đã nhận, không phải của ta mà là của người khác! Đợi hắn biết ngươi nhận tiền xong trở mặt làm phản thì ngươi chết chắc!"

Mã Lị do dự 1 lát, sau đó nhìn Thái Nhĩ Qua cười nói: "Bệ hạ, người sẽ không bỏ rơi thần tử của ngài đâu phải không? Hi hi, nếu như có kẻ vì chuyện hôm nay mà tính sổ với tiểu muội, vậy tiểu muội xin trông chờ vào bệ hạ."

"Hừ! Không ai có thể hiếp đáp thần tử của ta!" Thái Qua Nhĩ lạnh lùng nói, liền đó y và Mã Lị nhất loạt phóng lên, vồ lấy Ma Căn.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Thú vị quá đi mất! Sở Thiên theo dõi cảnh náo nhiệt này với một vẻ thích thú vô cùng. Mã Lị là hồ ly chín đuôi hệ hỏa, sau khi ả nhảy vào vòng chiến, phối hợp với ma pháp của Thái Qua Nhĩ, lập tức chế ngự Ma Căn đến mức không tài nào ngóc đầu lên nổi.

"Không..."Ma Căn thét lên một tiếng đau đớn đến thấu ruột thấu gan, chân của y đã bị Thái Qua Nhĩ ngoạm mất một miếng thịt to.

Đột nhiên, vẻ mặt con gấu chó khổng lồ biến đổi, cười cười một cách tàn độc, Sở Thiên trông thấy mà ớn lạnh, bất giác nhụt hết ý chí tự động thối lui ra đằng sau một khoảng.

Chính lúc ấy, Ma Căn cười ha hả nói: "Các ngươi cùng đưa ta xuống địa ngục đi nào!"

Trong chớp mắt, hào quang màu vàng của ma pháp hệ thổ trên người Ma Căn đột nhiên biến mất, thay vào đó là tử khí màu xanh tỏa ra cuồn cuộn, loáng cái đã bao trùm lấy Thái Qua Nhĩ và Mã Lị.

"Tử linh ma pháp!?" Thái Qua Nhĩ kinh hoàng thất sắc, vận hết toàn lực nhảy vọt ra xa để tránh, đồng thời kêu Mã Lị: "Chạy mau!"

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, từ trung tâm là Ma Căn, một quả cầu ánh sáng chói lòa khuếch đại ra bốn hướng như vũ bão, Thái Qua Nhĩ sức mạnh vào loại siêu quần lúc này cuống cuồng tháo chạy nhưng vẫn bị ma pháp chạm vào chân của hắn.

"Á..."sau khi thét lên một tiếng đau đớn, Thái Qua Nhĩ tập tễnh một chân chạy thoát.

Thực lực của Mã Lị kém xa Thái Qua Nhĩ, toàn bộ cơ thể liền bị quả cầu ánh sáng nuốt trọn, lát sau bắt đầu tan rã.

Ngay đến bản thân Ma Căn cũng bắt đầu bị ma pháp chế ngự. Xem ra đây là loại ma pháp đồng qui vu tận, cùng chết với kẻ thù.

Ca ngợi Tử Thần! Sở Thiên cũng hồn bay phách lạc, vì quả cầu ma pháp không ngừng khuếch đại suýt chút nữa đã đến trước mặt hắn. Thoáng chốc, Sở Thiên suýt tí nữa đã về chầu ông bà ông vải rồi.

Tí tách! Tí tách! trước mặt Sở Thiên chỉ cách một chút xíu thôi, vầng hào quang màu trắng đục của ma pháp bỗng tan rã tựa hồ băng tuyết tan vào mùa hè, biến hóa huyền ảo thành một thứ chất lỏng màu xanh rơi tí tách như mưa xuống đất.

Thứ chất lỏng màu xanh này rơi xuống cứ như đã có quy ước, né tránh Sở Thiên ra mà chảy.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nữ thần, ta cảm ơn bà nhiều lắm!"Sở Thiên thành tâm thốt lên lời cảm ơn nữ thần từ tận đáy lòng mình, vì quyển sổ tay Sinh mệnh nữ thần không biết xuất hiện trên tay y từ lúc nào. Từ quyển sổ này không ngừng phát ra ánh sáng thần thánh tinh khiết lan tỏa khiến cho vong linh ma pháp bị tan rã.

Một lúc sau, tất cả lại trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu, tuy nhiên, khu rừng vừa nãy còn xanh tốt giờ đây như vừa bị một trận bão tuyết quét ngang qua, tất cả cây lá đều khô héo, trên những thân cây đã khô xạm quắt queo bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.

Sở Thiên thu hồi thuật ẩn thân, vì bây giờ không dùng làm gì nữa. Nửa giờ trước Ma Căn còn đang diễu võ dương oai, giờ này đã nằm một đống bất động trên mặt đất, lông khắp cơ thể đều bạc trắng, không còn một chút sinh khí. Về phần hồ ly chín đuôi Mã Lị còn thê thảm hơn, cơ thể bị ăn mòn không còn nhìn ra hình hài hồ ly nữa.

"Ê! Các người còn sống hay không?" Sở Thiên hét to một tiếng nhưng không có bất cứ sự đáp trả nào. Xem xét kỹ lưỡng thêm 1 hồi Sở Thiên rốt cục xác định 2 con ma thú cấp chín kia đều đã chết hết rồi.

Đá vào chân của xác Ma Căn rồi lay lay thi thể còn sót lại của Mã Lị, Sở Thiên lim dim mắt mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Nữ Thần tỷ tỷ, hai kẻ này, một kẻ không những không trả tiền mà còn đập phá nhà của đệ, kẻ kia cũng chẳng tốt đẹp gì, vậy thì đệ lấy thi thể của chúng để làm thí nghiệm, tỷ tỷ đừng để bụng nhé?"

Nói xong, Sở Thiên cười nham hiểm, rút con dao phẩu thuật ra bắt đầu giải phẫu thi thể của hai con ma thú cấp chín này.

Từ lúc thăng cấp cho Lỗ Tư Nạp, Sở Thiên rất quan tâm đến tinh hạch trong bộ não của ma thú, nhưng rất khó kiếm được tinh hạch của ma thú cấp cao, đặc biệt là tinh hạch của ma thú cấp chín như Ma Căn và Mã Lị, thật chỉ có thể gặp mà không thể cầu!

Tinh hạch của Ma Căn là một viên đá màu vàng nâu to cỡ nắm tay, còn của Mã Lị là một viên tinh thể nhỏ hơn có màu đỏ rực như lửa.

Cẩn trọng đặt tinh hạch vào trong nhẫn ma pháp xong, Sở Thiên cười đắc ý, đợi sau khi trở về đế quốc Khải Táp, y có thể bắt đầu nghiên cứu cấp vị ma pháp của chúng rồi.

"Ta kháo, An Địch thúc thúc, thúc thúc quả nhiên đã tiêu diệt được hai ma thú cấp chín rồi!" Lỗ Tây Nạp đã xuất hiện không biết từ lúc nào vừa đúng lúc nhìn thấy Sở Thiên giải phẫu hai con ma thú cấp chín. Thế là Lỗ Tây Nạp vô tình hiểu nhầm chính Sở Thiên đã giết chết Ma Căn và Mã Lị.

"Ca ngợi Tử Thần!" Sở Thiên nhếch mép, đối với việc hiểu nhầm này, hắn không có hứng thú giải thích làm gì, "Sao ngươi lại đến đây?"

"Chu Lệ Á thẩm thẩm lo cho sự an toàn của thúc nên mới bảo ta đến đây xem sao." Lỗ Tây Nạp đi một vòng quanh thi thể của hai ma thú cấp chín xem xét một hồi rồi hào hứng nói: "An Địch thúc thúc, thúc thúc đợi một lát, cháu muốn nói cho cha cháu biết thúc thúc đã tiêu diệt được hai ma thú cấp chín!" Nói xong, Lỗ Tây Nạp dùng đá liên lạc kể lại toàn bộ câu chuyện cho Khải Văn, không quên thêm mắm dặm muối vô cho thêm phần ly kỳ hấp dẫn.

"Trời ơi, người huynh đệ An Địch, thực lực của đệ quả là siêu phàm!" tiếng Khải Văn phát ra từ đá liên lạc, "Nghe Ảnh nói, sau khi giết được ba ma thú cấp chín có thể thăng cấp thành Sát thần cấp chín rồi, đệ đợi một chút, ta lập tức đi báo cho Ảnh!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lắc đầu, nói thầm: "Chẳng lẽ ta có thể trở thành người đạt đến đỉnh cao của hai loại nghề nghiệp cùng lúc ư?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-624)