← Ch.176 | Ch.178 → |
Trở về tới doanh địa, Sở Thiên lập tức mệnh lệnh cho Bội Kỳ và An Na mau chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nước!
Để mọi người không nghi ngờ, Bố Luân Đạt và Sở Thiên không đồng thời bỏ đi, mà là hẹn một nơi để tụ hội.
Bố Luân Đạt là người đi trước, nhưng trước khi hắn đi đã đặc biệt nhắc nhở Sở Thiên, để Sở Thiên ngoài những người cần thiết ra, những người khác vẫn để lại tại chỗ, còn đại doanh cũng không được có thay đổi gì, nói với bên ngoài là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ vô cùng yêu mến phong cảnh ở thành Mã Lệ Liên, muốn lưu lại vài ngay.
Ngoài ra Bố Luân Đạt còn cho Sở Thiên mượn mấy pháp sư giỏi về tạo ảo ảnh, biến một võ sĩ na ná giống Sở Thiên thành hình dạng của hắn, đồng thời liên tiếp xuất hiện trước đám đông.
Sau khi tất cả những cảnh tượng giả đã làm xong, Sở Thiên nhân lúc trời tối rời khỏi thành Mã Lệ Liên.
Vì Bố Luân Đạt không muốn quá nhiều người biết con đường hầm bí mật của hắn, nên chỉ có Chu Lệ Á, ông cháu Tề Bách Lâm, Lỗ Tây Nạp, Ba Bác Tát và NMD đang hôn mê, còn có mấy con Cuồng Lang làm tọa kỳ, đây chính là tất cả người mà Sở Thiên mang theo. Đương nhiên, Tiểu Bạch cũng không thể ở lại.
"Phất Lạp Địch Nặc, bọn người An Na ở lại thành Mã Lệ Liên liệu có nguy hiểm không?" Vừa chạy trên sa mạc, Chu Lệ Á đang cùng Sở Thiên ngồi trên Lỗ Tây Nạp lại vừa lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là không!" Sở Thiên không hề lo lắng nói: "Mục tiêu của Thác Ni là ta, nếu hắn không tìm thấy ta, sẽ không làm khó cho bọn người An Na."
"Tại sao vậy?" Chu Lệ Á kì lạ hỏi.
"Đường đường là quốc vương của một nước, phú hộ đứng đầu đại lục, nếu Thác Ni trút giận lên thuộc hạ của ta, vậy chắc chắn sẽ trở thành trò cười của đại lục." Sở Thiên kiên nhẫn giải thích: "Hơn nữa ta đã để lại cho Thác Ni một phong thư, sau khi chúng ta đi, Bội Kỳ sẽ đem lá thư ấy đưa cho Thác Ni, nói cho hắn biết, võ sĩ của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc ta muốn huấn luyện ở sa mạc, mong Thác Ni bệ hạ chiếu cố cho, ha ha."
Nói rồi, Sở Thiên sảng khoải cười lớn."Có lá thư ấy, Thác Ni không những không dám làm hại An Na, sợ rằng còn phải chiêu đãi tốt bọn họ. Còn nữa, nàng đừng quên rằng còn có AK47 cũng ở lại, nếu nó bị mất một miếng thịt nào, thì sợ là Địa Huyệt Chu Vương A Tư Nặc sẽ giỡ bỏ cả thành Mã Lệ Liên mất!"
"Ài!" Chu Lệ Á thở dài, u buồn nói: "Thật không nghĩ ra những nhân vật lớn các người nghĩ thế nào nữa."
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa." Sở Thiên nhẹ nhàng nói: "Những chuyện này ta sẽ xử lý cho tốt, nàng cứ yên tâm học ma pháp đi."
Dưới sự chỉ bảo tận tình của Đạt Mã Nhĩ, Chu Lệ Á hiện tại đã thăng liền hai cấp, trở thành một ma pháp sư trung cấp, việc thăng cấp vị nhanh chóng của Chu Lệ Á, cứ khiến cho Đạt Mã Nhĩ phải thốt lên là thiên tài ma pháp vạn năm khó gặp, nhưng Sở Thiên lại biết, đây chính là do huyết thống của Đức Khố Lạp đang thao túng.
"Uhm, ta sẽ cố gắng học cùng Đạt Mã Nhĩ lão sư." Chu Lệ Á gật đầu nói.
"Sao nàng lại gọi hắn là lão sư?" Sở Thiên nham hiểm cười: "Đạt Mã Nhĩ là lão ca của ta, nàng là vợ ta, cũng nên gọi hắn là đại ca!"
"Hứ! Ta đã lấy chàng đâu?" Chu Lệ Á khẽ gắt giọng.
"Ha ha, đợi khi về nước, ta sẽ lập tức tổ chức hôn lễ!" Sở Thiên ngồi trên Lỗ Tây Nạp, bắt đầu mơ mộng về một cuộc sống hạnh phúc.
Thời gian gần đây, Sở đại thiếu gia đang được xưng là quý tộc hoàn mỹ nhất đế quốc, nhưng hắn cũng khinh ghét những lễ nghi quý tộc của đại lục, từ sau khí đính hôn với công chúa Sắt Lâm Na, tính đến nay đã hơn một năm rồi. Đáng ra trong kế hoạch ban đầu, Sở Thiên đã cùng Sắt Lâm Na kết hôn, nhưng những lão học giả trong học việc hoàng gia đế quốc lại nói Sở Thiên đã mất tích nửa năm, trong nữa năm này những nghi lễ phải tổ chức đều không được làm, cho nên, Sở Thiên nhất định phải đợi đến sau khi bổ sung những nghi lễ này rồi, mới có thể kết hôn!
"Khốn kiếp, mấy cái lão bất tử trong học viện thật là đáng ghét!" Sở Thiên thấp giọng mắng, "Ngay cả chuyện hữu tướng đế quốc kết hôn mà cũng muốn quản! Đợi sau khi về nước lão tử nhất định phải dạy dỗ lại chúng một lần cho biết!"
Chu Lệ Á không nói gì, nhưng lại nhẹ nhàng cười, ngắm Sở Thiên, tương phản với một Thánh Tế Tự hàng ngày phải giả bộ dạng thần côn, nàng lại thích Sở Thiên của bây giờ hơn.
"Thúc thúc, phía trước có người chặn đường!" Lỗ Tây Nạp bất chợt dừng lại, có chút sợ hãi nói với Sở Thiên: "Khí tức của hắn rất lợi hại, có lẽ không kém hơn Thú Hoàng!"
Có nhân vật có thể so với Thú Hoàng ư? Sở Thiên bỗng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn, một thân ảnh đen thui đã hiện ra trước bầu trời.
Không biết tại sao, đôi mắt của Sở Thiên sau khi được máu Long Hoàng cải tạo, nhưng không thể nhìn rõ dung mạo của người trước mắt, đôi cánh lớn ở phía sau lưng của người vừa đến, lại khiến Sở Thiên trong lòng cảm thán, một điểu nhân (người chim) thật lớn!
Chăm chú nhìn cả nửa ngày, Sở Thiên phát hiện điểu nhân đó không hề có động tĩnh gì, cơ hồ không phải đến gây phiền phức cho mình, bèn vỗ vào đầu của Lỗ Tây Nạp, nói: "Kệ hắn, chúng ta tiếp tục đi!"
Ngoài dự liệu, Lỗ Tây Nạp lại không hề xê dịch, ngược lại Sở Thiên còn cảm thấy hắn hơi run rẩy.
"Lỗ Tây Nạp, đi mau!" Sở Thiên vội nói.
"Vô dụng thôi!" Điểu nhân chợt phát ra một giọng nói khàn khàn cao vút, "Dưới uy áp của ma thú cấp mười, một con U Minh Lang nhỏ bé còn dám loạn động sao!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sao hiện tại ma thú cấp mười trên đại lục lại lan tràn thế! Sở Thiên trong lòng oán thán.
"A, ha ha, ngài là ma thú cấp mười sao?" Sở Thiên nheo mắt cười, "Ta lại có thể nhìn thấy một ma thú cấp mười, thật là vinh hạnh quá."
"Phất Lạp Địch Nặc, tên quái nhân này là ma thú cấp mười sao?" Chu Lệ Á sợ hãi dựa vào sau lưng của Sở Thiên, nhỏ giọng hỏi: "Uy áp mà hắn nói là cái gì?"
"Hừ! Ta không phải là quái nhân!" Không ngờ, tên điểu nhân lại nghe thấy giọng của Chu Lệ Á, phẫn nộ xòe rộng hai cánh, cuộn lên từng trận cát lớn.
"Kỳ lạ! Các ngươi không sợ uy áp của ta!" Điểu nhân bỗng nhiên phát hiện, dưới khí tức của hắn, Sở Thiên và Chu Lệ Á tuy có cẩn thận giới bị, nhưng lại không có vẻ gì là sợ hãi.
"Ô ô!" Tiểu Bạch trong lòng của Sở Thiên, với việc bị người khác coi thường rất không hài lòng, nhe răng ra rồi giơ chiếc vuốt chân mình lên, tỏ ta mình cũng không sợ ma thú cấp mười rác rưởi gì cả!
"Tên tiểu tử này cũng không sợ ta?" Bị một con chó khiêu khích, điều này khiến lòng tự tôn của điểu nhân bị một đả kích lớn.
Kháo! Sở Thiên trong lòng khinh thị nghĩ: Máu trong người lão tử là của Long Hoàng, Chu Lệ Á lại là huyết thống của thượng cổ ma thú, ai sẽ sợ tên điểu nhân nhà ngươi!" Còn về Tiểu Bạch, có lẽ là nó to gan lớn mật một chút...
"Ha ha, hiếm khi được gặp ma thú cấp mười, có thể nói cho ta biết tên của ngài không?" Sở Thiên nhã nhặn hỏi.
"Đa Long, Phi Long cấp mười!" Điểu nhân cao ngạo nói.
Phi Long! Sở Thiên nhíu mày lại, khi ở A Cổ Lạp sơn, hắn đã từng được Phất La Đa kể riêng cho, trong truyền thuyết Long Thần khi tạo ra Long tộc, Cự Long tộc và Hoàng Kim Long tộc lần lượt kế thừa một phần huyết mạch của hắn, nhưng sau khi trải qua nhiều năm tạp giao, cũng tạo ra không những Á Long thú (huyết thống Long hỗn tạp) có huyết thống của Long tộc, Phi Long cũng chính là một trong số đó.
Trong nội chiến Long tộc năm nghìn năm trước, Mạch Khẳng Tích tự tay giết Long Hoàng đời trước, Cự Long tộc từ đó không có được vinh quang của ngày xưa, sau đó Hoàng Kim Long tộc cũng thoái ẩn khỏi đại lục, từ đó, những Á Long thú lúc trước sống trong nỗi ám ảnh về Long tộc chính thống, cũng bắt đầu mau chóng mạnh lên, trong đó cũng sinh ra được Á Long cấp mười mới.
Phất La Đa còn ám thị cho Sở Thiên, hiện tại một số Á Long cường đại, thậm chí còn không coi Long Hoàng là gì trong mắt mình, còn Đa Long trước mặt của Sở Thiên, cơ hồ chính là một trong những số đó.
"Ha ha, Đa Long tiên sinh, đại danh của ngài đã lan truyền khắp cả đại lục!" Tình thế ép người, Sở đại thiếu gia đành phải dối lòng để nịnh nọt hắn.
"Đại danh của ta? Ha ha." Đa Long chợt cười một cách thê lương, sau đó từ từ tiếp cận Sở Thiên, để Sở Thiên nhìn rõ được bộ mặt hung tợn của hắn, "Ngươi biết ta làm gì không?"
"Điều này... hắc hắc." Sở Thiên gượng gạo cười.
"Trên đại lục không ai biết tên ta." Đa Long vỗ đôi cánh sau lưng, lạnh lùng nói: "Người nào biết tên ta, đều đã chết hết rồi, bởi vì, ta là đại lục đệ nhất sát thủ!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lập tức câm lặng, nhưng vô cùng kinh hãi, Sở đại thiếu gia dùng thân phận Liệp Vũ Sát Thần của mình nghĩ: Làm gì có sát thủ nào tùy tiện tiết lộ thân phận của mình như vậy? Tố chất nghề nghiệp của tên điểu nhân này thật tệ quá rồi, quả thực đã bôi nhọ sát thủ chúng ta!
"Ngươi đến giết ta?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.
"Không sai, có người trả giá ba nghìn vạn kim tệ để mua cái mạng của ngươi!" Đa Long bay đến trước mặt Sở Thiên, "Để ngươi chết một cách rõ ràng vậy, người thuê ta là Thác Ni!"
"Chờ một chút!" Sở Thiên chợt kêu lên: "Nếu ngươi muốn ta chết một cách minh bạch, vậy thì cho ta biết, ngươi làm sao biết được đêm nay ta sẽ ở đây?" Đường đi của Sở Thiên rất bí mật, cho dù là An Na hay Bội Kỳ, đều không biết hắn đi con đường nào.
"Điều này ta không thể nói, người có thể đi xuống địa ngục hỏi người khác!"
Sở Thiên cau mày nghĩ: Ngay cả người thuê hắn là Thác Ni cũng nói cho mình, nhưng người tiết lộ con đường đi của lão tử lại không thể nói, vậy thế lực của kẻ tiết lộ này e rằng không hề đơn giản...
"Đêm nay ta nhiều lời quá rồi!" Đa Long vươn một tay ra, chỉ vào Sở Thiên nói: "Ngươi cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, ta tôn trọng vinh dự của ngươi, ngươi tự sát đi!"
Sở Thiên chuyện gì cũng muốn làm, nhưng chỉ có điều không muốn chết, giao Tiểu Bạch cho Chu Lệ Á, Sở Thiên vỗ mạnh vào Lỗ Tây Nạp, quát: "Đi mau!"
"Thúc... Thúc thúc, ta... ta không động đậy được!" Lỗ Tây Nạp cười khổ nói.
"Ha ha ha ha...." Đa Long không nhịn được cười phá lên, ma thú cấp tám muốn chạy trốn ngay trước mặt hắn, điều này cơ hồ không thể được.
Sở Thiên ngây người ra, sau đó thở dài chỉ vào Ba Bác Tác và Hỗn Huyết Long đang nằm trên mấy con Cự Lang, còn có cả ông cháu Tề Bách Lâm vốn đã sớm sợ đến ngất đi, rồi nói với Đa Long: "Bọn họ đều đã bị hôn mê rồi, không nghe thấy tên của ngươi, hơn nữa Thác Ni cũng không mua mạng của họ, người hãy thả họ đi đi!"
"Không thành vấn đề!" Đa Long thản nhiên xua tay, quát mấy con Cự Lang: "Cút!"
Nháy mắt, mấy con Cự Lang như nhận được lệnh ân xá, liền biến mất tăm mất dạng.
Để Tiểu Bạch xuống đất Sở Thiên lại nói: "Ngươi cũng sẽ không làm khó cho một con chó chứ? Cũng để nó đi đi!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch cắn chặt vào pháp bào của Sở Thiên, không chịu bỏ đi.
"Ta không có lòng nhẫn nại!" Đa Long khó chịu nói: "Hiện tại..."
Còn chưa nói xong, Đa Long đã phát hiện Sở Thiên biến mất, tiếp theo đó, một trường đao chém vào phía sau cổ hắn.
Đa Long nghiêng đầu, để lại từng đạo tàn ảnh, tránh khỏi đao phong của Lưỡi đao Phán Quyết, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng là sát thủ?"
Vì lão bà và Tiều Bạch, Sở Thiên đang ẩn thân, liều mạng chém trường đao về Đa Long, nhưng lại khiến cho Đa Long chế nhạo, "Ha ha, thuật ẩn thân của ngươi không tồi, nhưng kỹ thuật ám sát thì quá tệ rồi! Cút ra!"
Vù! Bên cạnh Đa Long bất chợt thổi ra một trận gió xoáy, thổi bay thuật ẩn thân của Sở Thiên.
Tiếp đó, thân ảnh của Đa Long vụt một cái, bay đến phía sau Chu Lệ Á, thò một cánh tay bóp vào cổ Chu Lệ Á, cười lạnh nói: "Thuật ẩn thân của ngươi rất lợi hại, cho dù là ta cũng không thể tìm thấy khí tức của ngươi, nhưng mà..." Nói rồi, Đa Long co ngón tay vào, "Giải trừ thuật ẩn thân, nếu không ta sẽ giết cô ta!"
← Ch. 176 | Ch. 178 → |