← Ch.181 | Ch.183 → |
"Các ngươi muốn làm gì?" Đối mặt với nông phu vẻ mặt đằng đằng sát khí, Sở Thiên quát to: "Đây là lãnh thổ của Khải Tát, các ngươi không có tư cách bắt người!"
Thủ lĩnh mấy người nông phu dường như không nghe thấy Sở Thiên nói cái gì, ngược lại càng ép sát thêm, "Mọi người vây quanh, đừng để cho hắn chạy!"
Nhìn dáng vẻ những nông phu, Sở Thiên nhướn mày, vừa mới nghĩ thi triển ẩn thân thuật cũng ngừng lại.
Với tư cách là cường quốc đứng đầu đại lục, mức sống của người Khải Tát cũng không tệ lắm, ít nhất những người nông dân này rời xa vùng núi đều có thể mặc y phục không quá cũ rách, có điều Sở Thiên không hiểu chính là, tại sao những nông phu này đều dùng vải nhét vào lỗ mũi?
Chỉ nhét lên lỗ mũi thôi, có thể bọn họ do trời nóng quá phát cuồng, ăn mặc kỹ lưỡng, dường như mỗi một tấc da đều bao bọc ở dưới quần áo.
Nông phu đã tới gần trước mặt Sở Thiên, lúc này, Sở Thiên hét lớn: "Đứng lại!"
Làm mấy năm cho quốc gia, Sở đại thiếu gia trên người sớm đã có một loại khí tức bề trên, hắn tức giận hét, những nông phu kia nhất thời đứng yên tại chỗ, không dám tiến thêm một bước.
Do dự mội hồi, một nông phu đột nhiên hô: "Nhìn loại y phục hắn mặc kìa! Mặc y phục này nhất định không phải là đại nhân vật, mọi người lên nào!"
Sở Thiên bất đắc dĩ nhìn lướt qua pháp bào cũ rách trên người, thầm nghĩ, cùng đám người này nói không rõ ràng, nhanh ẩn thân chạy trốn thôi.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên giơ tay lên, chuẩn bị thi triển ẩn thân thuật.
"Điện hạ!" Đột nhiên, trong đám người một nông phu cụt tay vọt ra, "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Sở Thiên, kinh ngạc cười nói: "Quân bảo vệ Thái Thạch Bảo liên đội Sư Thứu thứ bảy, Bách phu trưởng giải ngũ Tác Long tham kiến điện hạ!"
"Ngươi biết ta?" Sở Thiên bỏ dự định bỏ chạy. Ngạc nhiên nói: "Ngươi thấy ta lúc nào?"
"Mạt tướng từng theo điện hạ tham gia Thái Thạch Bảo chiến dịch!" Mặc dù giải ngũ, nhưng Tác Long vẫn duy trì khí chất quân nhân Khải Tát như xưa, "lúc điện hạ truy kích Trát Phổ Lan, ta đảm nhiệm hộ vệ không quân của ngài."
"Ồ. Ta nhớ ra rồi." Sở Thiên ra vẻ đột nhiên nhớ ra nói, nhưng thật ra Thái Thạch Bảo lúc ấy tập hợp không dưới trăm vạn quân nhân, Sở Thiên đâu có thể nhớ kỹ một bách phu trưởng nhỏ chứ? "Ha ha, lúc ấy ngươi giết không ít bọn người Lôi Tư khốn kiếp!"
"Điện hạ còn nhớ ta!" Tác Long mừng rỡ.
Nhìn quanh một chu vi hình tròn vây nông phu kỳ lạ, Tác Long quát to: "Đem đồ trong tay đặt xuống! Vị này là hữu tướng đế quốc, thượng cổ Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc công tước đại nhân!"
"Mẹ ơi!" Cái cuốc trong tay nông phu rời tay rơi xuống, ngay sau đó tất cả mọi người nằm úp sấp ở trên mặt đất, "Điện hạ ngài khỏe chứ, Thánh Tế Tự ngài ăn chưa?..."
Tác Long khó xử nói với Sở Thiên: "Điện hạ, bọn họ cũng chưa từng thấy quý tộc. Đối với lễ nghi cũng..."
"Không sao!" Tình hình thay đổi, khiến Sở đại thiếu gia tìm lại được cảm giác người lãnh đạo quốc gia, phất tay một cái. Lộ ra nụ cười tự cho là có ma lực nhất, Sở Thiên cười nói: "Được rồi, tất cả đứng lên đi!"
"Ngươi nghe thấy không? Hữu tướng đại nhân còn nói với ta nữa!" Một nông phu nhỏ giọng nói thầm bên tai người bên cạnh.
"Hắc hắc, điện hạ cũng nói chuyện với ta...."
"Điện hạ, ngài có thể đến thôn này. Chúng ta thật sự là quá vinh hạnh." Tác Long do dự một chút, nói: "Có thể... Có thể mời ngài đến làm khách ở nhà tôi được không?"
"Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Như vậy thật tốt quá! Chúng ta đi thôi!" Sở Thiên không chút do dự nhận lời mời.
"Ngài... Ngài đồng ý?" Tác Long thụ sủng nhược kinh, sau khi gọi người đi vào thành bẩm báo thành chủ. Hắn trong ánh mắt khâm phục của mọi người, dẫn Sở Thiên vào thôn.
Sở Thiên mặt mang nụ cười đi tiếp, nhưng trong lòng lại đang mắng thầm: Khốn kiếp, nếu không phải vợ chồng tên nhện nước đáng chết đó, chỉ để ý cứu mạng không chú ý đến ăn cơm, Lão Tử kia cũng không cần đi lừa ăn trong nhà nông phu...
"Điện hạ, ngài tới nơi này cải trang thị sát sao?" Tác Long hỏi.
"Thị sát? Đúng, ta tới thị sát!" Sở Thiên thuận miệng nói: "Tác Long, ngươi giải ngũ lúc nào? Bây giờ sống thế nào a?"
"Tôi giải ngũ sau khi bị thương ở chiến dịch Thải Thạch Bảo." Tác Long nhẹ vỗ về cánh tay cụt. Có chút thương cảm nói: "Cánh tay trái của tôi bị pháo ma pháp Lôi Tư đánh trúng."
Vừa nói, Tác Long cười một tiếng, "Nhưng tôi giải ngũ sau khi được phân mười kim tệ và một miếng đất, cũng đủ sống nốt quãng đời còn lại."
Mười kim tệ? Sở Thiên âm thầm chậc lưỡi, có chút xấu hổ khi đi lừa ăn trong nhà Tác Long.
Nói chuyện một hồi, Sở Thiên đến nhà Tác Long, một nhà nông rất bình thường, nhưng ở dưới mái hiên lại đặt vũ khí cùng khôi giáp chỉnh tề.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, Tác Long sau khi xếp Sở Thiên ngồi xuống trước một cái bàn, liền đi vào bếp.
Rất nhanh, mấy bàn thức ăn nóng hổi đã được bưng lên, Tác Long có chút ngại, cười xấu hổ nói: "Điện hạ, nhà của ta chỉ có những thứ này thôi. Hơn nữa gần đây heo thú của đế quốc đều bị mắc bệnh kỳ quái, ta không dám chuẩn bị thịt cho ngài."
"Không sao, những thứ này rất ngon." Sở Thiên đói bụng lắm, cũng không quan tâm trong mâm là cái gì, ngồi xuống cái là ăn. Vừa ăn vừa hỏi: "Heo thú của đế quốc làm sao? Còn nữa, những thôn dân kia vừa rồi tại sao muốn bắt ta?"
Tác Long cùng ngồi ở một bên, nói: "Chẳng những thôn chúng ta, bây giờ miền tây đế quốc đều như vậy! Trước đây heo thú miền tây đế quốc đột nhiên tất cả đều bị bệnh, hơn nữa người ăn heo cũng bị bệnh không ít, sau này một số tiếp xúc với bệnh nhân trong thôn cũng mắc loại bệnh này, cho nên người trong thôn vì bảo vệ mình, mới không để cho người lạ vào thôn."
Chẳng lẽ là bệnh truyền nhiễm trên quy mô lớn? Sở Thiên sửng sốt, miệng cũng không tiếp tục cắn xé, " Tế Tự đế quốc đâu? Bọn họ không chữa trị sao?"
"Tế Tự trong thành nói, loại bệnh này không trị được." Tác Long nói: "Trước kia trên đại lục cũng từng xuất hiện chuyện này, các Tế Tự đều đem người mắc bệnh và ma thú cách ly ở vùng sa mạc."
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Đem bệnh truyền nhiễm cách ly ở sa mạc? Sở Thiên ánh mắt híp lại, làm như vậy quả thực là dã man.
"Các ngươi trong thôn có nhiễm bệnh của heo thú không!" Sở Thiên đứng lên.
"Có!" Tác Long ánh mắt sáng lên, "Điện hạ ngài muốn đích thân trị liệu sao?"
"Đưa ta đi xem thử!" Sở Thiên nói.
Theo tính cách Sở Thiên, nếu như là nước khác sinh bệnh truyền nhiễm, thì hắn không có hứng thú. Nhưng lần này bệnh truyền nhiễm phát sinh ở Khải Tát! Nếu như Sở Thiên không quan tâm đến, vậy chắc chắn có nhóm ma thú lớn cùng bệnh nhân sẽ bị cách ly đến sa mạc, mà người ra lệnh cách ly, cũng nhất định sẽ là Sở Thiên – thủ tịch Tế Tự cung đình!
Đem bệnh nhân đến sa mạc chờ chết. Loại việc này Sở Thiên làm không được, lại càng không muốn mang cái tội danh này trên người!
Kêu Tác Long ở bên ngoài, Sở Thiên đi tới sân cách ly heo cùng bệnh nhân, cái đập vào mắt trước tiên, là mấy con heo uể oải không phấn chấn cùng mấy cổ thi thể người đen sẫm.
Sở Thiên đi tới trước thi thể người phía trước, những thi thể này trừ đen ra, trên người còn nhiều phát ban màu đỏ.
Mẹ kiếp! Hóa ra là heo ôn, Sở Thiên thở dài một hơi, loại bệnh này là bệnh thường thấy ở động vật, xác suất lây bệnh sang người rất thấp. Hơn nữa giữa các bệnh nhân cũng rất ít lây bệnh, đối với loài người dường như không có nguy hại trên phạm vi lớn.
Nhưng mặc dù không có gì quá nguy hại lớn, nhưng Sở Thiên lại không có cách nào trị liệu. Bởi vì thuốc của Sở Thiên chỉ có hai loại hiệu quả, tăng tốc độ chữa bệnh chấn thương, và tăng cường sức khỏe.
Mà trị liệu heo ôn, hết lần này tới lần khác hai loại hiệu quả này không dùng được! Bởi vì heo ôn đến từ bệnh độc trong cơ thể! Ngưu Hoàng mặc dù cũng có công hiệu giải độc, nhưng đối với heo ôn lại không có hiệu quả.
"Điện hạ!" Tác Long ở phía xa kêu lên: "Thành chủ dẫn người tới nghênh đón ngài."
Ngay sau đó. Mấy trăm người đội thị vệ xuất hiện ở trong thôn.
Thành chủ một mực cung kính bái kiến Sở Thiên, sau đó đợi Sở Thiên ra lệnh.
"Bây giờ trong phạm vi quản hạt của ngươi, heo mắc bệnh có bao nhiêu? Bệnh nhân có bao nhiêu?" Sở Thiên hỏi.
"Người không nhiều lắm. Chỉ có mười mấy, nhưng heo lại rất nhiều." Thành chủ không dám nhìn Sở Thiên, cúi đầu hồi đáp.
"Rất tốt, bệnh nhân không cần lưu vong đến sa mạc nữa, đem bọn họ cùng người bình thường tách ra là được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ từ đế đô vận chuyển một lô thuốc tới đây, về phần heo, toàn bộ dùng lửa thiêu chết, tổn thất của người dân trong thôn bệ hạ sẽ bồi thường." Sở Thiên nhanh chóng hạ lệnh.
Sau khi thành chủ nhất nhất ghi nhớ. Đột nhiên nói với Sở Thiên: "Điện hạ, ngài sao lại tới đây?"
"Đây là bí mật đế quốc!" Sở đại thiếu gia ra vẻ thần bí hồi đáp: "Ngươi chuẩn bị cho bản tướng một chút, ta muốn lập tức trở về đế đô!"
Thành chủ chuẩn bị đi, mà Tác Long lại do dự dự đi tới bên cạnh Sở Thiên, nói: "Điện hạ, ta... Ta có thể làm võ sĩ gia tộc của ngài không?"
Sở Thiên sửng sốt, nhìn lướt qua cánh tay cụt của Tác Long.
Tác Long vội la lên: "Điện hạ, ta tuy tàn phế không thể cưỡi Sư Thứu, nhưng những điều trước kia học được ở học viện quân sự hoàng gia học viện vẫn chưa quên!"
"Ngươi tốt nghiệp học viện quân sự hoàng gia?" Sở Thiên hứng thú hơn, "Ngươi có biết Bội Kỳ không, hắn bây giờ là thống lĩnh hộ vệ của ta, năm đó là thủ khoa lục quân học viện quân sự hoàng gia."
"Bội Kỳ là thống lĩnh hộ vệ của ngài?" Tác Long mừng rỡ, "Ta năm đó là thủ khoa hệ tác chiến trên không!"
"Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Sau này ngươi chính là huấn luyện sư phi hành ma thú của Phất Lạp Địch Nặc gia tộc."
Ngừng lại một chút, Sở Thiên nói: "Nhưng trong gia tộc của ta, tạm thời còn không có ma thú phi hành..."
Tác Long ngạc nhiên, Sở Thiên lập tức đeo cho hắn huy chương gia tộc mình —— Huy chương Tiểu Bạch.
.....................
Tin tức an toàn của mình đã truyền về đế đô, cho nên trên đường Sở Thiên trở về Bàng Bối thành cũng chỉ có một đường du sơn ngoạn thủy, đi thong thả dị thường.
Nhưng, những ngày tốt đẹp của Sở Thiên không còn mấy ngày nữa, nửa đường nhận được chiếu thư khẩn cấp của Lô Địch Tam Thế—— dùng tốc độ nhanh nhất trở về đế đô!
Theo chiếu thư mà đến, còn có một chiếc khí cầu Tề Bách Lâm, quan viên truyền chiếu không hề phân trần mà kéo Sở Thiên lên trên khí cầu, bay trở về đế đô.
Ngoài dự liệu Sở Thiên, Lô Địch Tam Thế thậm chí phái Tả tướng Cách Lôi Minh ở ngoài thành chờ hắn, vừa thấy mặt, Cách Lôi Minh liền vui vẻ nói: "Thú Tộc sẽ cùng đế quốc ký kết hiệp ước vĩnh viễn không xâm phạm!"
"Ha ha, chuyện tốt a!" Sở Thiên cũng cười, Thú Tộc đại thảo nguyên Huyền Hà phương bắc là đại họa trong lòng Khải Tát, mặc dù bọn họ không có cao thủ, nhưng số lượng thật sự rất nhiều, nhiều năm qua, Thú Tộc chính là dựa vào vô số chiến sĩ cấp thấp, sinh sôi kéo một phần ba thiết kỵ Khải Tát, cũng kéo mơ ước mấy đời hoàng đế Khải Tát thống nhất đại lục.
Hôm nay Thú Tộc cùng Khải Tát ký kết hiệp ước, vậy thì không khác gì rút một tảng đá đè nặng trên vai Lô Địch Tam Thế rồi, để hắn có đủ thực lực đối phó với quân địch Lôi Tư! Đây quả thật là chuyện tốt, nhưng, có quan hệ gì với Sở Thiên?
Cách Lôi Minh tiếp tục nói: "Nhưng Thú Tộc vẫn có một điều kiện, bọn họ hy vọng ngươi đi một chuyến đến Huyền Hà đại thảo nguyên!"
"Ta đi làm gì?" Sở Thiên ngạc nhiên nói.
"Ngươi không phải giải quyết một số bệnh heo ở miền tây đế quốc sao? Loại bệnh đó, trong Thú Tộc số lượng trư tộc nhiều nhất cũng mắc rồi... Cách Lôi Minh cười nói: "Dựa vào thuật thượng cổ tế tự của ngươi, rất dễ dàng trị lành cho bọn họ, đến lúc đó, đế quốc phương bắc không cần đặt quân ở nơi dân cư sinh sống nữa!"
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Sở Thiên choáng váng, thú hắn có thể trị, nhưng người thú thì sao?
Hơn nữa, trong y thuật Sở Thiên từng học qua, đối với heo ôn chỉ có một loại phương pháp trị liệu, đó chính là giết chết!
Một loạt thuốc của Thánh Tế Tự đối với heo ôn cũng không có tác dụng, chẳng lẽ muốn lão tử đi tru diệt mấy trăm vạn mấy tên heo mập hình người đó? Sở đại thiếu gia cảm giác da đầu mình tê dại!
← Ch. 181 | Ch. 183 → |