Truyện ngôn tình hay

Truyện:Dị Giới Thú Y - Chương 197

Dị Giới Thú Y
Trọn bộ 624 chương
Chương 197: Nắm đấm
0.00
(0 votes)


Chương (1-624)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vạn dặm sao thưa, vầng trăng đỏ nhô cao, trăng đêm nay đỏ sậm khác thường, tựa hồ như đang thương xót cho vết thương lòng đã khóc dài vạn năm.

Lạp Hi Đức đi rồi, Sở Thiên trong lều trướng ngẩng mặt nhìn trời, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mừng là từ nay về sau, mình sẽ có một chỗ dựa vững chắc tung hoành đại lục, vô địch trong hai giới. Lo vì câu nói của Lạp Hi Đức bỏ lại trước lúc đi.

Đại thảo nguyên rất nguy hiểm! Lạp Hi Đức sau khi nói với Sở Thiên câu này liền vội vàng bỏ đi. Thêm vào đó là lời dự đoán tai nạn của tiên tri La Ân, Sở Thiên hiện tại rất không yên tâm, trong lòng đang tính toán nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ba Bác Tát vẫn đang bị hôn mê, chiêu vừa rồi của Lạp Hi Đức tuy không giết hắn, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể tỉnh lại. Trong chốc lát Sở Thiên tạm thời thiếu đi một trợ thủ đắc lực.

Lấy đá truyền tin từ bên hông ra, Sở Thiên gọi cho Sắt Lâm Na.

"Phất Lạp Địch Nặc, chàng vẫn khỏe chứ?" Giọng nói dịu dàng của Sắt Lâm Na vang lên trong đá truyền tin.

"Ta rất khỏe, điều ước không xâm phạm lẫn nhau đã được ký kết rồi." Sở Thiên cười nói, "Hơn nữa, ta còn mượn bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông của thú tộc đi!"

"Là bốn con cự thú bị Xích Diễm đánh trọng thương sao?" Sắt Lâm Na vui mừng nói, "Tốt quá rồi, trong nhà đang thiếu ma thú cao cấp. Hiện tại địa bàn của gia tộc ngày càng lớn rồi, mình Kim Cương sắp không ứng phó kịp."

Sở Thiên thấy mình được an ủi khẽ cười, sau khi nhắc đến Hoàng Kim Bỉ Mông, chuyện đầu tiên Sắt Lâm Na nghĩ đến chính là trong nhà mình, điều này khiến Sở Thiên rất yên tâm, cho dù thật sự có tai nạn, Sở Thiên cũng có thể hoàn toàn không cần lo lắng chuyện trong gia tộc rồi.

"Phất Lạp Địch Nặc, chàng sao vậy, có chuyện gì phiền phức sao?" Nghe Sở Thiên hồi lâu không nói, Sắt Lâm Na ngạc nhiên hỏi: "Có phải Thú Vương gây khó dễ cho chàng không?"

"Thú Vương vẫn chưa có bản lĩnh uy hiếp ta." Sở Thiên cười khổ, rồi nói chuyện của La Ân và Lạp Hi Đức cho Sắt Lâm Na nghe.

"Chàng có nguy hiểm?" Sắt Lâm Na ngừng giây lát, rồi nói, "Nghe nói tiên tri La Ân chưa từng tiên đoán sai chuyện nào, còn Lạp Hi Đức sau khi ngộ nhận cũng không thể lừa chàng. Phất Lạp Địch Nặc, xem ra chàng phải sớm về nước rồi."

Sắt Lâm Na tiếp tục nói: "Chuyện về nước càng nhanh càng tốt. Nhưng Lô Địch Tam Thế cũng không thể cho phép chàng tự trốn về đây, như vậy đế quốc sẽ bị mất thể diện với thú tộc. Như vậy đi, bọn Hãn Mã đã trở về từ vương quốc Tư Khoa Đặc, ta sai Boeing đưa họ bay đến đầm Trạch Nê đón chàng. Ngoài ra, gia tộc Phan Mạt Tư còn có mấy đường thương lộ buôn lậu ma thú ở phương bắc, ta lập tức thông báo cho công tước Bố Luân Đạt, để họ rút ra mấy phi thuyền Tề Bách Lâm đến đưa tùy tùng của chàng và bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông về.

"Cứ theo lời nàng nói mà làm!" Sở Thiên mỉm cười nhẹ nhõm, có một người vợ tài giỏi quả thực là một chuyện hạnh phúc.

Sở Thiên hỏi: "Trong nhà thế nào rồi?"

"Ha ha, trong nhà rất tốt." Sắt Lâm Na cười nói, "Thực lực của Chu Lệ Á tiến bộ rất nhanh, đã là pháp sư cấp năm rồi. Thuốc mới của Địch Áo cũng sắp được chế thành. Pháo ma pháp của Tề Bách Lâm cũng có chút khởi sắc..."

Sau khi hàn huyên với Sắt Lâm Na rồi, Sở Thiên buồn bã cắt liên lạc, nhưng trong lòng lại càng thêm bất an.

Sau khi được máu Long Hoàng cải tạo và cuộc huấn luyện sát thủ của Ảnh, khả năng dự cảm về nguy hiểm của Sở Thiên cũng đã vượt qua người thường, ít nhất hiện giờ hắn đang cảm thấy rất rõ ràng, nguy hiểm, đang ở trước mặt!

.............................

Đại điển lễ sắc phong Thánh Nữ đã kết thúc, nhưng Sở Thiên tạm thời vẫn chưa thể rời Thánh Hà. Bởi vì ở đây, bốn người chứng kiến như Sở Thiên, phải cùng Trinh Đức đợi các đại tộc trưởng của thú tộc tham bái.

Thú nhân trên đại thảo nguyên không dưới trăm tộc, tù trưởng của mỗi chủng tộc theo lễ phải tham bái Trinh Đức, phải tốn rất nhiều thời gian. Trải qua những nghi thức phức tạp này, mười ngày đã qua đi.

Hiệu quả làm việc của gia tộc Phan Mạt Tư quả nhiên rất nhanh, trong mười ngày này, bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông ở trong thành Hải Gia Nhĩ đã bước lên phi thuyền của Tề Bách Lâm, lên đường về đế quốc Khải Tát. Còn Boeing chở những ma thú khác của Sở Thiên bay qua đầm Trạch Nê, chỉ đợi điển lễ vừa kết thúc, sẽ lập tức đón Sở Thiên về nước.

Ngoài Ngưu Đầu tộc ra, tất cả các tộc khác đều đã tham bái xong. Nhưng chính lúc này, Thú Vương Tra Lý lại triệu tập bốn người làm chứng lại.

"Ba vị, vô cùng tạ lỗi, Ngưu Đầu tộc có lẽ hôm nay không thể tham bái Thánh Nữ rồi." Tra Lý nói.

"Tại sao vậy?" Lan Đức hỏi, "chẳng lẽ Ngưu Đầu nhân ngay cả Thánh Nữ cũng không tôn trọng sao?"

Tra Lý gượng gạo nhìn Sở Thiên, nói: "Khi tham bái Thánh Nữ, đồng thời bắt buộc phải tham bái bốn người làm chứng. Nhưng tù trưởng Ba Tư Đằng..."

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thầm nghĩ: Ba Tư Đằng thù dai quá, lão tử chỉ lừa mất mấy con ma thú của ngươi, sau đó khiến ngươi trần trụi bay đi trước mắt mấy chục vạn người thôi, nhưng ngươi không đến nỗi vì khinh thị lão tử, ngay cả thể diện của Thánh Nữ thú tộc cũng không thèm đếm xỉa chứ?

Khóe mắt của Liên Thành hiện ra một tia vui mừng, cười nói: "Chúng ta đều hiểu tù trưởng Ba Tư Đằng, như vậy đi, chúng ta đợi thêm vài ngày, Lan Đức đại chủ giáo, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, các ngài thấy thế nào?"

Lan Đức và Sở Thiên cùng lúc đều không vui, họ thì không có thời gian nhàn hạ mà đợi như Liên Thành.

Tra Lý vội nói: "Ba vị đừng gấp, ta đã hạ Thú Vương lệnh cho Ngưu Đầu tộc, nếu Ba Tư Đắng trong ba ngày nữa không tham bái Thánh Nữ, vậy thì ta sẽ thay một tù trưởng khác cho Ngưu Đầu tộc.

........................

Màn đêm buông xuống, trên vách núi của Thánh Hà.

Liên Thành vỗ nhẹ vào ma sủng, nói: "Lôi Mạc Tư, Tra Lý đã hạ Thú Vương lệnh, trong ba ngày Ba Tư Đằng nhất định sẽ đến đây..."

"Chủ nhân, ta hiểu rồi." Lôi Mạc Tư gật đầu, nói, "Ta nhất định sẽ khiến Ba Tư Đằng trong ba ngày không thể đến được đây, để chủ nhân tranh thủ thời gian tìm thấy thứ đó!"

"Uhm, ngươi hiểu thì tốt rồi. Đi đi!" Liên Thành lười biếng xua tay, "Nếu không phải vì thứ này, ta cũng không có hứng thú lãng phí thời gian với lũ ngu dốt này!"

"Chủ nhân, ta đi đây." Dứt lời, Lôi Mạc Tư tung cánh biến mất trong màn đêm.

Mắt nhìn ma sủng mình rời đi, khóe miệng Liên Thành hiện ra một nụ cười khinh thường. Nhìn đầm thác nước hùng vĩ đồ sộ, lẩm bẩm nói: "Thánh Hà? Ha ha, bọn thú tộc vô tri, nếu các ngươi biết được, đây không chỉ là thánh địa, mà còn là nơi tử trận của Chiến Thần Mã Nhĩ Tư, vậy các ngươi sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"

Nói xong, Liên Thành tung người nhảy vào trong thác nước.

.............................

Ba ngày trôi qua, tù trưởng Ngưu Đầu tộc Ba Tư Đằng vẫn chưa đến.

Trên tế đàn, nét mặt của Trinh Đức có chút nghi hoặc, nàng vẫn không cách nào dự đoán chính xác tại sao Ba Tư Đằng chưa tới. Còn Thú Vương Tra Lý sắc mặt đã xanh mét lại, nộ khí tăng lên đến đỉnh điểm.

Mặt trời đã xuống núi, vầng trăng đỏ tròn vằng vặc đã lên cao.

"Phúc Da!" Tra Lý tức giận quát một tiếng.

Lão hồ ly Phúc da vội chạy đến trước Thú Vương.

"Thông báo cho các tộc thảo nguyên!" Giọng nói vận hàm đấu khí của Tra Lý vang ra rất xa, khiến từng người đều nghe rõ sự phẫn nộ của hắn, "Bắt đầu từ hôm nay, phế bỏ chức vị tù trưởng của Ba Tư Đằng! Người của Ngưu Đầu tộc cũng bị hạ xuống là chủng tộc hạ đẳng của đại thảo nguyên!"

"Bệ hạ, không thể được!" Phúc Da xua tay liên tục, vội nói, "Tù trưởng Ba Tư Đằng là chiến sĩ dũng cảm nhất dưới trướng của ngài, các quan tướng cao cấp trong quân đội đại đa số đều là người của Ngưu Đầu tộc, nếu bệ hạ phế bỏ Ba Tư Đằng, e rằng... e rằng..."

Tuy rằng Phúc Da không nói tiếp, nhưng mỗi người đều hiểu rõ, nếu Tra Lý thật làm như vậy, vậy e rằng Ba Tư Đằng sẽ đem quân làm loạn, như vậy thì, đại thảo nguyên sẽ mãi không có ngày được yên.

Sở Thiên thấy kỳ lạ, Ba Tư Đằng rốt cuộc đã đi đâu? Lần trước cũng bị gió lốc bay đi như vậy, nhưng ngốc tử Sa Khắc còn có thể tự mình tìm về, sao Ba Tư Đằng lại chưa về?

"Câm miệng lại!" Tra Lý tức giận quát, "Ba Tư Đằng khinh thị Thánh Nữ, miệt thị Thú Vương lệnh, hắn phải trả giá vì điều đó! Phúc Da, lập tức truyền lệnh cả đại thảo nguyên!"

Thú Vương nổi giận, cho dù là Thánh Nữ Trinh Đức cũng không tiện cầu xin.

"Ài!" Phúc Da lắc đầu, chán nản quay người đi truyền lệnh.

"Ai dám phế bỏ Ba Tư Đằng!?"

Tiếng nói giận dữ gầm lên, lập tức khiến thác và đầm nước rung động.

Ầm! Ầm!

Mặt đất run rẩy, một thân ảnh cao hơn mười thước lao thẳng đến trước tế đàn.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử có rắc rối rồi! Sở Thiên ca thán trong lòng, thân ảnh to lớn vừa đến, hiển nhiên là một Ngưu Đầu nhân, tuy hắn chỉ có một cánh tay, hơn nữa mình đầy các vết sẹo, nhưng với khuôn mặt quá giống với Ba Tư Đằng, Sở Thiên vẫn có thể đoán ra, vị này là trưởng bối của Ba Tư Đằng.

"Lão nguyên soái! Sao ngươi lại tới đây?" Thú Vương Tra Lý vội bước xuống tế đàn, đi nghênh tiếp hắn.

Lão Ngưu Đầu đại nộ nói: "Nếu ta không đến, e rằng người của Ngưu Đầu tộc sắp tuyệt rồi."

"Lão nguyên soái, ta..."

Tra Lý vừa định giải thích đã bị lão Ngưu Đầu cắt ngang.

"Tra Lý! Một thân võ kỹ của ngươi là do ai truyền thụ!?" Lão Ngưu Đầu tức giận quát, "Năm mươi năm trước trong trận huyết chiến ở Hồng Thổ hạp cốc, là ai cứu phụ hoàng ngươi thoát khỏi tay thiết kỵ Khải Tát!? Bốn mươi năm trước Phi Long cấp chín tập kích Hải Gia Nhĩ, là ai đã bị đứt một cánh tay để giết hắn!? Ba mươi năm trước huynh đệ ngươi tranh đoạt hoàng vị, là ai dẫn mười vạn đại quân Ngưu Đầu nhân trong một đêm bình loạn!?"

"Là ngài!" Tra Lý cúi thấp đầu, nói, "Ta có ngày hôm này, hoàn toàn dựa vào lão nguyên soái!"

"Tốt! Tốt! May ngươi còn nhớ!" Lão Ngưu Đầu lải nhải nói, " Ba Tư Đằng và ngươi cùng nhau theo ta học nghệ, mười năm trước ngươi đã trở thành Kiếm Thần cấp chín, nhưng hắn đến hiện tại cũng chỉ là một Kiếm Thánh, tại sao vậy? Còn không phải vì ta đã truyền một nửa đấu khí cho ngươi, mà không cho đứa con ruột của ta sao!?"

Lão Ngưu Đầu càng lúc càng kích động, khàn giọng nói: "Ba mươi năm rồi, trong ba mươi năm nay, Ba Tư Đằng đã giúp ngươi chém giết biết bao nhiêu kẻ thù? Nếu không phải Ba Tư Đằng ngày đêm trấn thủ Hồng Thổ hạp cốc, trên đại thảo nguyên còn ai có thể đối đầu với thiết kỵ Khải Tát!?" Lão Ngưu Đầu chỉ vào Phúc Da, quát hỏi: "Ngươi được không!?"

Phúc Da cúi thấp đầu xuống.

"Ngươi được không!? Còn cả ngươi, ngươi..." Không có thú nhận nào bị điểm đến mà không cúi thấp đầu.

"Ha ha ha ha..." Lão Ngưu Đầu buông một trận cười điên dại, nhưng lại tràn đầy sự phẫn hận tang thương, "Gia tộc Ba Tư Đằng chúng ta đã vì Thú Vương, vì đại thảo nguyên, ngoài lão phế vật ta ra, người nào cũng đều tử chiến sa trường! Nhưng ngươi!" Lão Ba Tư Đằng giận dữ nhìn Tra Lý, hỏi, "Ngươi lại muốn phế nó, hơn nữa còn giáng Ngưu Đầu tộc xuống là chủng tộc hạ đẳng!"

Tra Lý phản bác lại: "Nhưng lão nguyên soái, Ba Tư Đằng miệt thị Chiến Thần, cự tuyệt không tham bái Thánh Nữ, đại điển đã chậm mất ba ngày, nhưng hắn vẫn chưa đến..."

"Ai nói Ba Tư Đằng không muốn đến!?" Trong mắt lão Ngưu Đầu hiện ra một hàng nước mắt đục ngầu, "Nhưng hắn không đến được nữa rồi!"

Nói rồi, lão Ngưu Đầu bỏ từ trên lưng xuống một thi thể, đặt trước mặt Tra Lý: "Bây giờ Ba Tư Đằng đến bái kiến Thánh Nữ đây!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, Ba Tư Đằng đã chết rồi! Hơn nữa còn chết rất thảm, trên thân thể bị cháy khét không còn nhìn ra phong thái của Kiếm Thánh ngày xưa.

"Lão nguyên soái, Ba Tư Đằng hắn... Hú!" Tra Lý tru lên một tiếng, giận dữ hỏi: "Ai đã làm!?"

Lão Ngưu Đầu lắc đầu, nói: "Ba ngày trước, Ba Tư Đằng nhận được Thú Vương lệnh vội chạy tới đây. Nhưng tối hôm qua, hộ vệ tháp tùng của hắn chạy đến chỗ ta, nói ta biết Ba Tư Đằng gặp chuyện rồi."

"Phúc Da, " Tra Lý bần thần gọi lão hồ ly, dặn dò, "Hủy bỏ mệnh lệnh vừa rồi của ta, còn nữa, bất cứ giá nào cũng phải tra ra là ai làm!?"

"Đa tạ bệ hạ!" Lão Ngưu Đầu quỳ xuống trước mặt Tra Lý, sau đó từ từ đứng dậy, bước lên đàn lễ, khom lưng với Thánh Nữ, nói: "Ngưu Đầu tộc bái kiến Thánh Nữ, vinh quang của Chiến Thần tồn tại cũng đại thảo nguyên!"

Trinh Đức vội đứng dậy, nhìn lão Ngưu Đầu tuổi tác lớn hơn mình nhiều lần, nói: "Lão nguyên soái, xin lỗi, năng lực của ta vẫn không có cách nào để xem ai đã giết Ba Tư Đằng..."

"Đa tạ Thánh Nữ quan tâm."

Dứt lời, lão Ngưu Đầu xoay sang Tra Lý nói: "Bệ hạ, đại điển sắc phong Thánh Nữ có phải đã kết thúc rồi?"

Tra Lý gật đầu, tuyên bố với mọi người: "Các tộc ở đại thảo nguyên đã tham bái Thánh Nữ, đại điển có thể kết thúc rồi, từ nay về sau, Thánh Nữ Trinh Đức sẽ cùng chúng ta kế thừa quang vinh của Chiến Thần!"

Tất cả thú nhân đều quỳ xuống, nhưng người nào cũng không thể phấn chấn lên được.

"Được rồi, điển lễ đã kết thúc." Lão Ngưu Đầu ngẩng đầu nhìn trởi, thở dài, chậm rãi nói: "Ài, ta cũng nên hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Ba Tư Đằng."

Trinh Đức đã cảm nhận được điều gì đó, vội khuyên ngăn: "Lão nguyên soái..."

Lão Ngưu Đầu xua tay, quát: "Cho dù là tiên tri La Ân còn sống, ông ấy cũng sẽ không ngăn cản ta!"

Trinh Đức thở dài, lui xuống một bước, uy tín của một Thánh Nữ tân nhiệm như nàng, vẫn không đủ để ngăn cản một lão nguyên soái đã phò trợ ba đời Thú Vương, chiển công hiển hách.

Lão Ngưu Đầu bước xuống tế đàn, dữ tợn cười nói với Sở Thiên: "Ngươi là Phất Lạp Địch Nặc?"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thấy người tê rần, nếu nói Ba Tư Đăng có trăn trối gì, vậy chắc chắn là muốn giết chết Sở đại thiếu gia rồi.

Nhìn lướt qua những người xung quanh, Trinh Đức và Tra Lý đang cúi thấp đầu xuống, những người khác thì đang vui mừng trước hiểm họa của mình, hoặc cũng là có lòng mà không đủ sức, Sở Thiên đành phải tự mình ứng phó.

"Ta chính là Phất Lạp Địch Nặc." Sở Thiên nheo mắt nói, "Hữu tướng đế quốc Khải Tát, Thượng Cổ Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!"

Nhìn thoáng qua Quang Minh đại chủ giáo Lan Đức, Sở Thiên tiếp tục nói: "Ta còn là Hồng Y đại giáo chủ của Giáo Đình, Quanh Minh Thánh Đồ của nữ thần Sinh Mệnh!"

Lan Đức cũng nhìn ra lão Ngưu Đầu muốn gây hấn với Sở Thiên, nhưng hiện tại Sở Thiên vẫn còn có tác dụng, bèn nói: "Lão nguyên soái, nửa tháng trước nữ thần Sinh Mệnh đã hạ thần dụ, sắc phong Phất Lạp Địch Nặc là thánh đồ của người, đại biểu tiếng nói của nữ thần ở nhân gian."

"Thánh đồ? Hừ!" Lão Ngưu Đầu cười lạnh nói, "Ta còn nhớ rất nhiều năm trước, ta cũng là Hồng Y đại giáo chủ của Chiến Thần Điện!"

Hiển nhiên, danh hiệu của Sở Thiên vẫn không đủ để dọa dẫm lão Ngưu Đầu, hắn chậm rãi nói: "Khi Ba Tư Đằng còn sống, luôn muốn giết chết Phất Lạp Địch Nặc, hiện tại, ta phải thay hắn hoàn thành nguyện vọng này."

"Lão nguyên soái xin đợi chút!" Ngoài dự liệu, người đầu tiên ra mặt cho Sở Thiên lại là Liên Thành: "Ta là Liên Thành của Hồng Nguyệt Thành, Phất Lạp Địch Nặc là khách của Ba Đế lão sư."

"Hồng Nguyệt thành?" Lão Ngưu Đầu chợt tỏ vẻ lưỡng lự một lát, hắn có thể không coi Sở Thiên là gì, nhưng cái tên Ba Đế lại không phải là cái tên mà hắn có thể xem thường.

Lan Đức cũng đứng dậy, nói: "Xin lão nguyên soái hãy suy nghĩ kỹ, Phất Lạp Địch Nặc là người đại diện cho nữ thần Sinh Mệnh, nữ thần không cho phép Quang Minh thần điện thấy hắn chết, Chiến Thần cũng không cho phép!"

Tra Lý cũng khuyên nhủ: "Đại thảo nguyên và đế quốc Khải Tát vừa ký kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau, hơn nữa lương thực của đại thảo nguyên cũng không thể duy trì cho một cuộc chiến tranh rồi."

Trinh Đức đứng ngăn trước Sở Thiên, nói: "Lão nguyên soái, nhìn vết thương của Ba Tư Đằng, có lẽ là Điện hệ ma pháp, theo ta biết, Phất Lạp Địch Nặc cho tới cả đế quốc Khải Tát, ngoài A Mạt Kỳ đã chết, không ai có thể thích phóng Điện hệ ma pháp cao cấp này, cho nên Ba Tư Đằng chắc chắn không phải là Phất Lạp Địch Nặc giết. Xin lão nguyên soái tạm thời đừng gây khó dễ cho Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Chuyện quan trong nhất lúc này là, điều tra ra ai là người giết Ba Tư Đằng."

Điều tra? Liên Thành cười lạnh trong bụng, sau đó nói: "Chỉ cần lão nguyên soái tha cho Phất Lạp Địch Nặc, Hồng Nguyệt thành sẽ nợ ngài một ân tình."

Nhiều người cầu xin như vậy, cho dù là lão Ngưu Đầu cũng không thể không suy nghĩ lại. Người khác hắn không sợ, nhưng Hồng Nguyệt thành và Giáo Đình lại không thể đắc tội được.

Suy nghĩ một lát, lão Ngưu Đầu liền nói: "Nếu đã như vậy, số phận của Phất Lạp Địch Nặc, cứ để cho Chiến Thần quyết định đi."

Để Chiến Thần quyết định? Sở Thiên nheo mắt lại, đến bây giờ Sở đại thiếu gia còn không biết Chiến Thần là thứ gì.

Lão Ngưu Đầu giơ ra một cánh tay, vung quyền nói: "Nếu như Phất Lạp Địch Nặc là Quang Minh Thánh Đồ, vậy thì nhất định sẽ được sự che chở của nữ thần Sinh Mệnh. Như vậy đi, để hắn tiếp ba quyền của ta, sau ba quyền, chúng ta không ai nợ ai!"

Lời đã nói đến bước này, ai lại ngăn cản lão Ngưu Đầu, vậy chính là nghi ngờ sự thật về Quang Minh Thánh Đồ, ai nói Sở Thiên lại nhận được sự "che chở" của nữ thần Sinh Mệnh chứ?

Tất cả mọi người im lặng, Sở Thiên thấy chuyện đã không tránh được, bèn ngẩng cao đầu nói: "Vậy được, cứ ba quyền đi!"

"Sảng khoái! Quyền thứ nhất!"

Nắm quyền của lão Ngưu Đầu còn to hơn người của Sở Thiên, đánh thẳng vào người của Sở đại thiếu gia. Nhưng người đại lục đều biết Phất Lạp Địch Nặc là một Thánh Tế Tự không có pháp lực, cho nên quyền thứ nhất của lão Ngưu Đầu hoàn toàn không có đấu khí. Trong mắt hắn, đối phó với người không có pháp lực, chỉ dựa vào sức lực là đã đủ.

Rầm! Sở Thiên bị đánh ngã gục xuống, nhưng lập tức lại bật dậy, phủi cát trên người rồi, thản nhiên nói: "Còn hai quyền!"

Muốn chỉ dùng sức lực để đánh nát thân thế được máu Long Hoàng cải tạo, Kim Cương hay Sa Khắc thì có thể, nhưng lão Ngưu đầu này thì không thể!

"Hừ! Quyền thứ hai!"

Trong lớp đấu khí nhàn nhạt, Sở Thiên lại bị đánh bay đi, có điều hắn vẫn rất nhanh đứng dậy, cơ thể Sở Thiên không chống lại được với đấu khí cao cấp, nhưng, hắn vẫn có Lời nguyền của Tử Thần!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ được Phất Lạp Địch Nặc có thể chống lại đấu khí cao cấp, nhưng lão Ngưu Đầu thì đã tức giận rồi.

"Cuồng hóa!" Trong tiếng hét lớn, thân thể của lão Ngưu Đầu lớn lên gấp bội, điều kinh khủng nhất là, đôi mắt của hăn tuy đỏ ngầu, nhưng lại vẫn trong veo có thần.

Sau khi cuồng hóa vẫn có thể giữ được thần trí, thực lực này đủ để các thú nhân ao ước rồi.

Lão Ngưu Đầu vung nắm quyền đang lóe ra dị sắc, trong chớp mắt, cơ hồ cả đất trời đều bị thu nhỏ lại trong tay hăn: "Đấu khí cấp chín, cuồng ngưu địa ngục thiểm!

Crypto.com Exchange

Chương (1-624)