← Ch.032 | Ch.034 → |
Sau khi đồng ý, An Đạo Nhĩ đành đau lòng lấy từ trên người con trai bản khế ước đưa cho Sở Thiên, "Giờ Ban Địch Tư sẽ là của ngài."
Sở Thiên nhận lấy, mỉm cười rồi cất vào bên trong không gian giới chỉ. Thoải mái thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có được ma thú của chính mình! Dựa vào Ban Địch Tư và thứ bên trong chiếc nhẫn này, chí ít mình cũng có chỗ đứng trên vùng đất đầy rẫy cao thủ này rồi.
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đó chỉ là bản khế ước bình đẳng." Xích Diễm đứng sau Ca Nạp Tư bỗng lên tiếng, "Nếu không có đủ thực lực, cả đời cũng đừng hòng sai khiến được con nhện bé nhỏ đó!" Máu rồng có thể che giấu ma pháp ba động? Lý do này có thể người khác tin nhưng Xích Diễm là người quá hiểu Sở Thiên, nên nể tình hắn đã từng cứu mình mà nhắc nhở.
"Nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng, cứ cho là ta không đủ sức mạnh thì nữ thần cũng sẽ cảm hóa nó! Huống gì ta là một đạo ma đại Tế Tự cấp tám!" Nhìn Sở Thiên lúc này có vẻ vô cùng thánh thiện nhưng thực ra tâm can hắn lại cực kỳ đen tối. Vấn đề ấy Sở Thiên cũng đã suy nghĩ đến, Ban Địch Tư có thể bởi sự uy hiếp nào đó của Đạt Mã Nhĩ mà bỏ An Đức Sâm, có thể thấy nó rất thông minh. Còn về việc lừa một sinh vật thông minh thì Sở Thiên hắn rất có kinh nghiệm...
"Được rồi, Phất Lạp Địch Nặc, việc này kết thúc ở đây!" Lô Địch Tam Thế đưa ra kết luận cuối cùng cho trận quyết đấu này.
Sở Thiên đã đạt được mục đích nhưng lại có một nghi vấn khác. Tuy trận chiến này bị làm rối loạn nhưng cũng chưa đủ để kinh động đến Lô Địch Tam Thế, "Bệ hạ, có phải ngài đến đây còn có mục đích khác nữa?" Chỉ là việc phá tan tành một cái võ đài cũng đáng để Lô Địch Tam Thế đem theo cả đoàn trọng thần đến xem sao?
"Đúng là ta có việc khác." Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên một cách hài lòng, rồi thất vọng tràn trề nhìn tên Đạt Mã Nhĩ chẳng hiểu chuyện chút nào kia. Xem ra vị trí Đại thần ma pháp nên cho người khác thay rồi. Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn tiếp tục nói: "Có điều ngươi đã bị thương trong trận đấu thì cứ chữa trị trước đã! Đến tối ngươi hãy vào cung nhận lệnh!"
Mệnh lệnh ư? Sở Thiên nhắm mắt lại, lệnh gì mà đáng để Lô Địch Tam Thế phải đích thân đến nhỉ? E là việc này không hề giản đơn! Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng tâm trạng lần đầu tiên có được Ma thú khiến Sở Thiên tạm thời không quan tâm đến các thứ khác nữa."Bệ hạ, vậy thần xin cáo lui!"
Lô Địch Tam Thế khẽ gật đầu nói "Nhớ đấy, tối nay nhất định phải vào cung nhận lệnh!" rồi cùng đoàn đại thần rời khỏi đó.
Lô Địch Tam Thế vừa đi khỏi, Đạt Mã Nhĩ vội vàng đi theo muốn tiếp tục thể hiện một chút với điện hạ, nhưng không ngờ bị Sở Thiên ở đằng sau kéo lại.
Sau khi mọi người đi hết, Đạt Mã Nhĩ thấy khó hiểu liền hỏi Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi giữ ta lại làm gì?"
Nghe Đạt Mã Nhĩ thốt ra cái câu hỏi quá ngu xuẩn, Sở Thiên chỉ còn biết lắc đầu nói: "Ngài quên rồi sao? Ta còn phải cho ngài mượn tiền nữa. Năm vạn kim tệ." Có điều vẫn còn một lý do mà Sở Thiên không nói ra, không có tên ma pháp đại thần Đạt Mã Nhĩ này, Sở Thiên làm sao dám gọi con Ban Địch Tư lúc nãy đã quần mình tơi tả ra đây!
"Đúng! Đúng! Mượn tiền!" Đạt Mã Nhĩ cười ngây ngô, mừng rỡ nói: "Hắc hắc...Vô cùng cảm tạ! Ta mượn tiền ngươi mà lại để ngươi phải nhắc nhở ta..." Nói đến đây, Đạt Mã Nhĩ bối rối xoa hai tay với nhau, cũng không biết nói thế nào cho phải.
"Không sao, chúng ta là huynh mà, sao phải khách khí làm gì!" Vô hình chung Sở Thiên đã nâng mối quan hệ giữa mình và đại thần ma pháp lên mức huynh đệ."À phải rồi, huynh cần nhiều tiền vậy làm gì? Hơn nữa tiền của huynh đi đâu hết rồi?"
"Lão đệ đã hỏi ta cũng xin nói thật." Đạt Mã Nhĩ đáng thương cuối cùng cũng dần dần bị Sở Thiên dẫn dụ mà trở thành lão đại ca của hắn.
Câu chuyện của Đạt Mã Nhĩ phải nói là rất bình thường, đích thị là phiên bản tưởng tượng của công trình hy vọng: Trong một thôn trang nhỏ bé ở một vùng đất xa xôi có một đứa trẻ từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nó được những người dân chất phác trong thôn nuôi nấng dạy dỗ. Rồi đến một ngày, trong một lần tình cờ, đứa bé này được mọi người phát hiện là có khả năng thiên phú về pháp thuật. Thế là mọi người trong thôn dù nghèo khổ nhưng vẫn gom góp chút tiền bạc để cho đứa bé có thể vào học ở học viện pháp thuật.
Trải qua nhiều năm phấn đấu gian khổ, đứa bé ấy đã trở thành Đại thần ma pháp của quốc gia. Nó cũng đã báo đáp lại ơn nghĩa của tất cả bà con làng xóm trong thôn. Nó đem toàn bộ số bổng lộc bản thân có, quyên góp hết cho ngôi làng quanh năm chịu thiên tai ấy.
Nhưng bất hạnh ở chỗ, gần đây ngôi làng lại gặp phải một thảm họa thảm khốc. Đó là tình cảnh bệnh truyền nhiễm khắp nơi, thêm vào đó là hạn hán quanh năm. Tất cả những điều đó chỉ trong mấy ngày đã tiêu tốn sạch sành sanh vốn tích lũy của Đạt Mã Nhĩ. Thế nên giờ hắn rất cần tiền!
Nghe xong câu chuyện của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên đột nhiên khó thở, cảm thấy hổ thẹn trước vị đại thần ma pháp này. Tuy Đạt Mã Nhĩ chưa đủ tiêu chuẩn để là một vị đại thần hợp chuẩn nhưng hắn tuyệt đối là một người có tấm lòng lương thiện!
Vỗ vai Đạt Mã Nhĩ một cách đầy thương cảm, Sở Thiên tính toán số tiền có trong chiếc thủy tinh tạp rồi đưa cho Đạt Mã Nhĩ nói: "Lão huynh, trong này có mười vạn kim tệ, đệ xin biếu huynh!"
"Cái này..." Đạt Mã Nhĩ ngẩn người ra nhìn chiếc thủy tinh tạp trong tay Sở Thiên. Một lúc lâu sau mới tỉnh lại, vội vàng từ chối "Thế sao được, thế này quá nhiều, năm vạn kim tệ là đủ rồi. Đệ còn phải sửa chữa trường đấu nữa mà..."
Sở Thiên nhanh chóng nhét thủy tinh tạp vào tay Đạt Mã Nhĩ, ngăn không cho vị đại thần này nói tiếp, "Đệ vẫn còn tiền, đủ để sửa lại nơi này, chỗ này huynh cứ cầm đi! Hơn nữa, huynh không cần trả đệ đâu!"
Đôi mắt Đạt Mã Nhĩ đã đỏ hoe, hai tay run run nhận lấy thủy tinh tạp, nói trong nghẹn ngào: "Ta xin thay mặt dân chúng trong thôn đa tạ đệ..."
Sở Thiên im lặng hồi lâu, không ngờ rằng bản thân mình là một người trước nay việc không có lợi thì không làm, lại có ngày làm được việc tốt như vậy.
"Thôi nào, tới nhà đệ trước đã!" Sở Thiên kéo Đạt Mã Nhĩ nãy giờ vẫn còn cảm động đi và nói ra ý đồ thực sự của mình: "Nếu muốn cảm ơn đệ thì hãy giúp đệ thu phục Ban Địch Tư đi!"
Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Hình như nữ thần đã chiếu cố đến tên Sở Thiên xảo quyệt này. Tuy có chút không nỡ khi cho đi mười vạn kim tệ nhưng Sở Thiên đã nhanh chóng phát hiện ra rằng, sự đầu tư nho nhỏ này đã đem lại cho hắn một bất ngờ vô cùng lớn.
——————————————
Bên trong hậu viện phủ Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc.
Sở Thiên đang ôm Tiểu Bạch cùng thảo luận vấn đề về Ban Địch Tư với Đạt Mã Nhĩ và Ba Bác Tát.
"Lão đệ à, sao đệ còn muốn ta giúp thu phục Ban Địch Tư? Dựa vào thực lực của đệ mà không đối phó nổi với một con Ma thú cấp bảy sao?" Đạt Mã Nhĩ giờ đã coi Sở Thiên là huynh đệ thân thiết, nói năng cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
"Đúng thế, thưa ngài, con Ban Địch Tư này vốn không cần Đạt Mã Nhĩ đại nhân phải ra tay." Ba Bác Tát phụ họa thêm.
Sở Thiên ngao ngán nhìn hai vị bằng hữu, nghĩ bụng: Chuyên gia cấp tám ta đây là giả đấy! Đang định giải thích thì không ngờ Tiểu Bạch đang ôm trong lòng bỗng có phản ứng.
"Ô ô~~" Tiểu Bạch sủa mấy tiếng, thu hút sự chú ý của hai người kia, rồi dùng những chiếc móng bé nhỏ chỉ vào vết thương trên người Sở Thiên, tiếp đó là nghếch mõm về phía hoàng cung.
Đạt Mã Nhĩ vẫn không hiểu còn Ba Bác Tát do đã tiếp xúc lâu với Tiểu Bạch nên đã hiểu được ý nó, "Thì ra đại nhân ban nãy đã bị thương, hơn nữa bệ hạ cũng có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngài. Vậy nên ngài không thể lãng phí pháp lực vào Ban Địch Tư!"
Sở Thiên mỉm cười hưởng ứng với cách nghĩ tự cho mình hiểu chuyện của Ba Bác Tát, rồi lén vỗ vỗ vào Tiểu Bạch ra hiệu rằng: hai hũ rượu Phục Tư Đặc đã là của ngươi!
"Thì ra là vậy" Đạt Mã Nhĩ liền đại ngộ, rồi nói: "Vậy đệ gọi Ban Địch Tư ra đi, để ta đối phó với nó!"
← Ch. 032 | Ch. 034 → |