← Ch.330 | Ch.332 → |
Linh hồn Thần Âm Mưu trở nên run rẩy, "Rất mạnh, cực kỳ mạnh, ta cảm thấy nguy hiểm!"
"Ta cược là ngươi cảm nhận sai rồi! Bào Uy Nhĩ không ở đại lục. Thủ lĩnh của Thí Thần Thất Hải Thú không có lệnh của Hải Vương tuyệt đối sẽ không rời khỏi Biển Cấm. Trừ hai người này, trên đại lục không thể có linh hồn nào có thể khiến ngươi sợ hãi nữa!"
"Không, ta không thể sai được!" vừa nói Thần Âm Mưu tự phụ lắc lắc đầu.
"Ta là ai chứ? Là Thần Thượng vị chuyên tu linh hồn Bạc Khắc!"
"Hừ!" Thần Hủy Diệt Cát Nặc Tỷ Lợi quay đầu đi, hỏi: "Này, có ra tay không?"
Bạc Khắc từ từ cảm nhận linh hồn bên trong Phi Đỉnh, "Một tên bên trong đó đạt đến đỉnh phong của nhân loại, kẻ còn lại thì rất lạ, trên người hắn lại có cảm giác của nữ thần Tự Nhiên..."
"Nữ thần Tự Nhiên? Sợ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một Hạ vị Thần!"
Bạc Khắc đập Cát Nặc Tỷ Lợi một cái, "Đừng quên, giờ chúng ta là Thượng vị Thần không có thân thể! Không có thân thể, Linh Hồn Chuyển Di của chúng ta chỉ có thể tấn công được Thần binh, Thần tướng có nhất nhị trùng Thần Lực, vẫn không đối phó được với Hạ vị Thần! Có điều, hắn có lẽ là kế thừa Thần Cách, vừa mới có nhất trùng Thần Lực!"
"Vậy thì còn đợi gì nữa?!" Cát Nặc Tỷ Lợi nóng vội muốn xông vào.
"Ta sợ là sợ kẻ còn lại, hắn có tận hai linh hồn, trong đó một cái đang cảnh cáo ta!"
"Kẻ nào mà có thể có tận hai linh hồn?!" Cát Nặc Tỷ Lợi kinh ngạc.
"Đồ ngốc! Cô gái mang thai đấy thôi!"
......
Bàn qua bàn lại một hồi, linh hồn của hai Thượng vị Thần không cưỡng lại được sự mê hoặc của thân thể tốt, bay vào khoang của Sắt Lâm Na trong Phi Đỉnh.
Lúc này Sắt Lâm Na đang xoa bụng, nằm trên giường nghỉ ngơi, "Ài, đứa trẻ này sao ngày càng nghịch ngợm vậy. Ui da!"
"Sư nương đừng lo lắng. Tiểu sư đệ như vậy nhất định là rất khỏe mạnh!" Địch Áo đứng bên cạnh giường đang không ngừng phóng ra ma pháp phụ trợ Quang Minh. Địch Áo lúc này đã là Thánh Tế Tự cấp chín đỉnh phong, mới chỉ hai mươi mốt tuổi, trở thánh cao thủ cấp cao nhất đại lục sớm hơn Sở Thiên hai năm, được gọi là điện hạ sớm hơn An Đông Ni mười bốn năm.
Thần Âm Mưu và Thần Hủy Diệt quang minh chính đại đứng bên cạnh giường của Sắt Lâm Na, không ngừng thì thầm, dù sao ở đâu cũng không có ai có thể phát hiện ra linh hồn.
"Này!" Bạc Khắc chỉ Địch Áo nói: "Đây chính là tên mà ta bảo là đạt đến đỉnh phong của nhân loại, cơ thể hắn miễn cưỡng vẫn dùng được, cho ngươi đấy!"
"Vậy còn ngươi?" Cát Nặc Tỷ Lợi hỏi.
Bạc Khắc chỉ Sắt Lâm Na, "Ài, vài ngày làm đàn bà vậy! Á!"
Bạc Khắc đột nhiên ôm lấy đầu, có vẻ rất đau đớn.
Cát Nặc Tỷ Lợi vội kéo Bạc Khắc ra sau cửa, "Ngươi sao vậy?"
"Đứa nhóc trong bụng cô ta lại cảnh cáo ta!" Bạc Khắc lắc mạnh đầu."Thật kỳ lạ, ta lại không xác định được chủng loại của linh hồn đứa trẻ đó! Người? Hoàng Kim Long? Cự Long? Khốn kiếp! Sao lại còn có chút cảm giác của Thần Thời Gian?!"
"Cái gì? Thần Thời Gian? Ngươi đừng có đùa, Thần Thời Gian là một trong những cao thủ hàng đầu của Thượng vị Thần, cùng cấp với lão đại, linh hồn của ngài sao lại có thể xuất hiện trên người một đứa trẻ được?!"
"Không đúng, trên người đàn bà kia cũng có cảm giác của Thần Thời Gian!" Bạc Khắc ngẩn người, "Chúng ta... chúng ta nên đi thôi!"
"Không được, thân thể tốt như vậy..."
Rầm!
Cánh cửa bật tung, cũng may hai Thượng vị Thần này đã là linh hồn, nếu không thì đã bị đập bẹp rồi.
Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa đội trên đầu một cái vại lớn, lắc lư đi vào, lè nhè nói: "Bà chủ, đây là đồ tẩm bổ!"
"Ừm, tốt, cảm ơn ngươi!" Sắt Lâm Na nhận lấy cái vại, rồi bế Tiểu Hùng Miêu lên.
Cát Nặc Tỷ Lợi và Bạc Khắc cùng gật đầu đồng thanh: "Sao lại là hắn? Sao hắn lại có khí tức của nữ thần Tự Nhiên?"
Bạc Khắc lắc đầu, "Không đúng, tuổi còn nhỏ, hơn nữa rõ ràng là mới kế thừa Thần Cách của nữ thần Tự Nhiên!"
"Chẳng lẽ là hậu duệ của nữ thần?"
"Ừm, nếu là hậu duệ thì kế thừa Thần Cách của nữ thần cũng chẳng có gì lạ!"
Sắt Lâm Na thơm Tiểu Hùng Miêu một cái rồi vỗ vỗ hũ rượu sau lưng nó, "Khách Thu Sa, sao ngươi không cất hũ rượu vào trong dây chuyền? Thế này không tiện lắm!"
"Đây không chỉ là một hũ rượu!" Tiểu Hùng Miêu nghiêm túc nói, "Nó còn là..."
"Vũ khí!" Bạc Khắc trả lời thay Tiểu Hùng Miêu, "Đến vũ khí cũng giống y hệt, xem ra hắn đúng là hậu duệ của nữ thần rồi!"
"Cá tính!" Tiểu Hùng Miêu ôm hũ rượu lên uống một ngụm rồi cười, "Vũ khí rất quan trọng, nó..."
"Tượng trưng cá tính, biểu hiện khí chất, thể hiện nội hàm!" Thần Hủy Diệt đọc làu làu, "Khốn kiếp, ngay lời nói cũng giống, không cần nghĩ nữa, chắc chắn hắn là hậu duệ của nữ thần!"
Thần Âm Mưu và Thần Hủy Diệt nhìn nhau cùng gật đầu: không động vào được, đi!
Hai vị Thần chạy bán mạng, còn những người bên trong Phi Đỉnh thì không biết chuyện gì vừa xảy ra. Bụng cũng không còn đau nữa, Sắt Lâm Na ngồi dậy nghe Tiểu Hùng Miêu kể về ưu điểm của hũ rượu khi làm vũ khí một cách hứng thú.
......
Cực địa băng nguyên, sau khi chia tay Mạch Khẳng Tích, Sở Thiên lên đỉnh núi.
"Ông chủ thấy hài cốt của Long Thần chưa?" A Mạt Kỳ vội vã hỏi.
"Bé mồm thôi!" Sở Thiên ngoắc tay, "Lại hết đây!"
Đến khi Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ đều đã ghé sát lại gần, Sở Thiên mới nói nhỏ: "Long Thần ở trong đó, thi thể Long Thần tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, hai ngươi đều là Long Thần huyết mạch, rất dễ hấp thụ! Nhớ đấy, ta sẽ rời khỏi đây một tháng, trong thời gian này hai ngươi thay phiên nhau chặn cửa động tích cực hấp thụ khí tức!"
"Ông chủ, bọn ta không ở bên cạnh thì sự an toàn của ông chủ thì phải làm sao?" Anh Cách Lạp Mỗ ngẩng đầu lên.
"Không sao, ta đã hồi phục rồi!" Sở Thiên đắc ý vuốt mái tóc đen của mình, "Còn nữa, nếu Mạch Khẳng Tích phát hiện ra sự khác thường của hài cốt Long Thần thì các ngươi cứ giả bộ không biết gì hết!"
"Không phải là ông chủ..."
"Hắc hắc, sau khi về nhà ta sẽ thăng cấp cho các ngươi bằng cơ thể của Long Thần!"
Dặn dò vài câu, Sở Thiên đưa Mặc Phỉ Đặc bay về Phi Đỉnh rồi bảo Sắt Lâm Na đến Cực địa băng nguyên đợi, hắn thì đem Tiểu Hùng Miêu đi đại thảo nguyên Huyền Hà.
Đúng rồi, trên đường về Phi Đỉnh, Sở Thiên phát hiện một chuyện dở khóc dở cười.
Bay qua phía trên một ngọn núi băng, Mặc Phỉ Đặc bỗng cảm thấy có Thần xuất hiện, liền chuẩn bị sẵn sàng và tìm kiếm đối thủ. Cuối cùng cũng phát hiện một Thần ở một khe núi, nhưng lại là A Tư Nặc, một A Tư Nặc đang ngủ khì!
Gọi dậy hỏi thì mới biết, A Tư Nặc được nhờ vả đi tìm Sở Thiên nhưng khi hắn bay được nửa đường thì thấy buồn ngủ, liền ngủ luôn trên trời, sau đó thì rơi xuống rồi ngủ tiếp...
Sở Thiên bất lực, sau khi giao cho AK47 quản giáo thì không có tâm trạng để ý đến A Tư Nặc nữa.
Trên đường, Sát Kiếp Giả Mặc Phỉ Đặc vì tổn hao trong trận chiến khá nhiều, nên giao cơ thể cho tiểu Mặc Phỉ Đặc, còn mình thì đi nghỉ.
Vì thế ba ngày sau, Sở Thiên đem theo một đứa trẻ đẹp, còn cả một con gấu trúc béo mập đến vương thành Hải Gia Nhĩ của Thú tộc.
Để tránh Thú tộc có ấn tượng xấu đối với mình, Sở Thiên không dùng thân phận Thân vương đi bái kiến thánh nữ mà trực tiếp dùng Thần Lực ẩn thân cho Mặc Phỉ Đặc và Khách Thu Sa đi qua muôn trùng hàng bảo vệ, lẻn vào nơi ở của thánh nữ ở bên ngoài thành Hải Gia Nhĩ.
Dưới ánh trăng Hồng Nguyệt, sau khi xác định xung quanh không có lính canh, Sở Thiên mở lều của Trinh Đức.
"Cuối cùng ngươi cũng đến!" Trinh Đức và ma sủng Mã Tư Lạc đang ngồi bên cạnh lò sưởi. Sở Thiên cười: "Ngươi biết ta sắp đến ư? Thế có biết ra đến làm gì không?"
Trinh Đức cố ý không trả lời, cười với Khách Thu Sa, "Một con gấu trúc đáng yêu quá, nào lại đây cho tỷ tỷ ôm cái nào!"
"Thật đau khổ!" Tiểu Hùng Miêu ôm lấy đầu, chui vào lòng Mặc Phỉ Đặc, "Người ta mới ba tuổi, đừng có quấy rối người ta có được không?!"
Dường như Trinh Đức rất thích thú với Tiểu Hùng Miêu, xoa xoa quả cầu pha lê, cười: "Lại đây, tỷ tỷ có thể cho ngươi thấy mình khi mười tám tuổi!"
"Thật sao?!" Mắt Tiểu Hùng Miêu sáng rực lên, chạy lạch bạch lại gần.
Sở Thiên kéo nó lại, "Đừng xem thì hơn! Trinh Đức thánh nữ! Ta đến để bàn một chuyện làm ăn!"
"Điện hạ, ta đã dự cảm được chuyện làm ăn này là gì!" Trinh Đức vẫn giơ quả cầu pha lê về phía Tiểu Hùng Miêu, "Tiên tri của Thú tộc bọn ta, có tất cả năm người kế thừa Thần Cách của Thần Thời Gian, những nhà tiên tri khác thì đều dựa vào huyết mạch để có khả năng tiên tri, vì thế bọn ta chỉ có năm mảnh Thần Cách..."
Sở Thiên cau mày, "Thần Cách của Thần Thời Gian rốt cuộc bị vỡ thành bao nhiêu mảnh vậy?"
Trinh Đức nhìn Tiểu Hùng Miêu một lượt rồi đọc một câu thần chú kỳ quái, hai tay để trên quả cầu pha lê "Bắt đầu từ nhà tiên tri vĩ đại nhất của bọn ta Sách Cách, tiên tri các đời đều tập trung hết sức tìm kiếm Thần Cách Thời Gian hoàn chỉnh. Cũng giống như ta, sư phụ La Ân dự cảm được ta kế thừa một phần Thần Cách, vì thế nuôi dưỡng ta từ nhỏ, rồi mỗi vị tiên tri sau khi từ trần đều để lại Thần Cách. Cứ như vậy, sau nhiều đời, bọn ta sẽ có thể thu thập được Thần Cách hoàn chỉnh!"
Vì là đi nhờ vả người ta nên Sở Thiên nói mềm mỏng, "Thánh nữ, ta chỉ muốn biết Thần Cách Thời Gian bị phân ra thành bao nhiêu mảnh!"
"À, ta có vẻ hơi lằng nhằng rồi!" Trinh nữ vẫn tiếp tục dự đoán tương lai của Tiểu Hùng Miêu, "Thú tộc có năm mảnh, nhưng không có nghĩa là Thần Cách hoàn chỉnh chỉ có năm mảnh..."
Sở Thiên biết không dễ gì thu thập được Thần Cách, lịch sử mấy trăm năm của Hồng Nguyệt Thành cũng chỉ dung hợp được Thần Cách của Thần Sức Mạnh, nếu nói Thú tộc không có Thần Cách hoàn chỉnh thì cũng chẳng có gì lạ, "Có thể đưa cho ta năm mảnh đó trước không?"
Trinh Đức nói, "Một mảnh ở trong cơ thể phu nhân của điện hạ, một mảnh khác trong người ta, có điều ta đã dung hợp nó rồi!"
"Còn ba mảnh khác thì sao?"
Trinh Đức không trả lời mà cười với Tiểu Hùng Miêu, "Ta đã dự đoán được khi ngươi mười tám tuổi, có muốn xem không?"
← Ch. 330 | Ch. 332 → |