← Ch.341 | Ch.343 → |
Bên ngoài A Cổ Lạp Sơn, doanh địa đại quân ma thú, hoàng kim đại trướng.
Ngũ Tư đang dưỡng thần trên ghế hoàng kim đột nhiên trừng mắt nói, "Truyền lệnh, toàn quân phòng bị!"
"Bệ hạ, phòng bị chuyện gì!" Một lão đầu Sơn Dương Hồ đứng lên nói.
"Có cường giả xâm nhập!" Ngũ Tư lấy ra một lệnh tiễn, "Truyền hoàng kim lệnh của ta...."
Nói chưa dứt lời, trên bầu trời vọng đến tiếng kêu thanh liệt của lôi ưng, "Ngũ Tư! Mau ra đây!"
Thái Qua Nhĩ nghe ra âm thanh ấy, mặt mày liền biến sắc, "Phụ hoàng, là A Mạt Kỳ của Phất Lạp Địch Nặc!"
"Phất Lạp Địch Nặc? Tại sao hắn lại tới đây?" Ngũ Tư từ từ rút thanh đao lớn màu ánh kim từ sau ghế ra, "Phí Xá Nhĩ, ngươi trấn thủ doanh địa, những người khác đi theo ta!"
Ánh vàng lóng lánh, bảy bóng người bay lên không trung, đối diện với họ, A Mạt Kỳ khí thế lẫm liệt, làm cho cả đại quân ma thú không dám manh động.
"A Mạt Kỳ miện hạ, hiện giờ các ngài đang giải quyết ân oán năm xưa với Cự Long tộc, chẳng hay miện hạ xuống đây có việc gì?"
Lúc này Ngũ Tư vì cầu tất thắng, đã đem theo toàn bộ thuộc hạ năm xưa tranh phong với loài người, thậm chí mấy ma thú cấp mười ẩn cư nghìn năm, cũng xuất núi tham gia chiến đấu dưới nghiêm lệnh của lệnh bài hoàng kim.
Tính cả Ngũ Tư và Thái Qua Nhĩ, tổng cộng có bảy ma thú cấp mười, đội hình như vậy nếu giáp mặt với loài người với trình độ ma pháp càng ngày càng suy yếu, thì có thể khiến cho toàn đại lục phải sợ hãi. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của họ lại là A Mạt Kỳ.
"Từ hôm nay, A Cổ Lạp Sơn đã thuộc về chủ nhân của ta rồi!" Ở cùng với Sở Thiên đã lâu, cách ăn nói của A Mạt Kỳ cũng trở lên độc địa hơn rất nhiều, "Nhưng thật ra Ngũ Tư bệ hạ đến nhà ta làm gì nhỉ? Hơn nữa lại mang theo mấy chục vạn đại quân, hừ, không phải là đến tặng lễ mừng đấy chứ?"
"A Cổ Lạp Sơn đã là của Phất Lạp Địch Nặc rồi sao?" Hai tay cầm đao của Ngũ Tư tự nhiên hơi run lên.
"Chủ nhân ta vừa mới trở thành Long Hoàng, đừng nhiều lời nữa."
A Mạt Kỳ không nhịn được bèn giương thần kích ra, "Ta sẽ không ức hiếp các ngươi, nhất loạt lên đi!"
"Đừng tưởng với thần lực tầng lực tầng thứ ba là có thể coi thường chúng ta! Hừ!" Lão Sơn Dương Hồ đứng sau Ngũ Tư bị sự cuồng ngạo của A Mạt Kỳ làm cho tức đến nỗi thẳng ria mép "Khi chúng ta uy chấn đại lục, nhà ngươi vẫn còn chưa đẻ đấy!"
Lần lượt từng phân thân từ đằng sau A Mạt Kỳ đi ra, không ít không nhiều, vừa đúng bảy người, "Để phân thân của ta cùng các ngươi luyện tập trước vậy!"
Chỉ dùng phân thân khiêu chiến, đó chẳng phải đang sỉ nhục Ngũ Tư đó sao, quá đáng nhất là, A Mạt Kỳ chỉ để phân thân sử dụng thần lực tầng thứ hai, có nghĩa là cũng bằng với khả năng của Ngũ Tư.
Bảy thân ảnh cuồng bạo vụt lên, sự khác nhau duy nhất giữa phân thân và bản thể là không thể phát ra lĩnh vực.
"Lĩnh vực, cố hóa! Lĩnh vực...." Chỉ có Ngũ Tư kịp mở nửa phần lĩnh vực, còn lại tất cả đều ngã xuống.
Thần lực tương đương, với tốc độ của A Mạt Kỳ, thì hầu như cơ hội để đối thủ kịp triển khai lĩnh vực cũng chẳng có!
Nhờ vào lĩnh vực, Ngũ Tư cố gắng cố hóa phân thân của A Mạt Kỳ, nhưng sau khi hắn quay đầu nhìn lại, thì chỉ cảm thấy tay chân buốt lạnh, bởi sáu người phía sau hắn đều rơi từ trên không xuống, "Đều thất bại cả ư?"
(*) Lĩnh vực tầng 1 của Ngũ Tư là hóa vàng và làm chậm mấy đứa nhỏ.
"Lĩnh vực, mị ảnh!" Trên không đột nhiên hiện ra một bóng người đứng thẳng, phía sau đang từ từ tụ thành thực thể, chính là Sơn Dương Hồ kia."Bệ hạ, còn có ta!"
Chỉ trong giây lát, bảy người năm người bại, kết quả như vậy A Mạt Kỳ cũng thấy hài lòng, trong dự tính của hắn, có lẽ là ngoài Ngũ Tư ra thì tất cả đều sống, "Mị ảnh? Hừ, lĩnh vực này được coi là lợi hại sao! Rốt cuộc cũng chỉ là dùng một cái bóng để lừa phân thân của ta!"
Sơn Dương Hồ cười nhạt, "Sự lợi hại còn ở phần sau, hãy thử cái này đã..."
"Dừng tay!" Ngũ Tư giữ vai Sơn Dương Hồ lại, sau đó nói với A Mạt Kỳ: "Lẽ nào Phất Lạp Địch Nặc miện hạ lại muốn để cả đại lục cười nhạo sao?"
A Mạt Kỳ nghe vậy cũng thu phân thân lại, "Ngươi có ý gì?"
Ngũ Tư chuyển thần lực, tập trung tại yết hầu, dùng thanh âm xung quanh nghìn dặm cũng có thể nghe thấy được nói: "Nửa tháng trước, ta hạ chiến thư khiêu chiến Long Hoàng, Cự Long tộc tối cao đã nghị thư trả lời đồng ý, giao hẹn sẽ chỉ có một mình Long Hoàng xuất chiến!"
"Một mình" hai từ đó được Ngũ Tư rất nhấn mạnh, "Chẳng lẽ sự can đảm của Long Hoàng tân nhiệm còn không bằng một con heo thú nhỏ nhoi hay sao? Không dám giao chiến với ta, không để ma sủng đến trước diệt trừ đối thủ?"
"Ngươi muốn quyết đấu với chủ nhân ta!" A Mạt Kỳ cay độc nhìn trừng trừng vào hắn.
"Đây là quyết định của hội nghị tối cao Cự Long tộc! Hai người chúng ta một trận sinh tử giành quyền sở hữu A Cổ Lạp Sơn!" Ngũ Tư hét lớn.
"Ca ngợi Long Thần!"
Nơi này là A Cổ Lạp Sơn, vì thế Sở Thiên cũng đổi đối tượng ca ngợi, sau đó chậm rãi bước ra từ không trung, "Nếu Ngũ Tư các hạ muốn khiêu chiến ta, vậy hãy đến đi!"
A Mạt Kỳ thoạt nhìn cũng thấy thực lực hai bên, vì thế cũng yên tâm tránh sang một bên.
"Bái kiến bệ hạ!" Cự Long trên A Cổ Lạp Sơn nghe thấy tiếng của Ngũ Tư, cũng nhìn thấy sáu vị lão trưởng lão sau Sở Thiên, bèn hành lễ từ xa, thanh thế nhất thời tăng lên rất nhiều.
"Điện hạ, ồ! Giờ nên xưng hô ngài là bệ hạ rồi!" Ngũ Tư hơi cười nhạt, đại đao màu hoàng kim chỉ về phía Sở Thiên, trong miệng cũng không nói lời nào, "Quyết đấu bắt đầu!"
Từ trước tới giờ, đối thủ của Sở Thiên hoặc yếu, hoặc rất mạnh, vì thế hắn luôn không có cơ hội có một đối thủ ngang sức để thử khả năng của mình. Hôm nay để có thêm kinh nghiệm, Sở Thiên cố ý làm lực lượng cao nhất tầng thứ hai giảm xuống tầng sơ cấp, chỉ muốn có một trận đấu vui vẻ thôi!
Tóc vàng râu vàng, Ngũ Tư với chiến giáp hoàng kim bao trùm, vung kim đao như làm chấn động cả bầu trời.
Nhưng Sở Thiên thì laih hơi quái dị một chút, tóc đen dài chấm vai, pháp bào tế tự trắng muốt, trong tay cầm một đao dài loang lổ, đầy vết tích, chỉ mất vài đồng có thể mua được trên phố - Lưỡi đao Phán Quyết.
Hai bên không bên nào động thủ, chỉ dùng khí thế giằng co, cố gắng tìm ra kẽ hở của đối phương.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Ngũ Tư khí định thần nhàn, với kinh nghiệm chém giết cả nghìn năm cùng hàng trăm trận chiến, làm cho khí thế hắn vững vàng hơn Sở Thiên, hơn nữa thời gian lâu dần, Sở Thiên đã bắt đầu sơ hở rồi.
"Lĩnh vực, thời gian cấm cố!" Sở Thiên không nhịn được động thủ trước, còn Ngũ Tư gần như cùng một lúc cũng ra tay, "Cố hóa!"
Lĩnh vực hai bên khác biệt quá nhiều, thế nhưng cùng có một điểm chung – Giảm tốc độ!
Nhất thời, tốc độ của Sở Thiên và Ngũ Tư cùng giảm, áp chế những biến hóa cử động nặng nề từ từ bên trong, Sở Thiên chém một đao vào yết hầu Ngũ Tư.
Thấy vị trí và lực Sở Thiên xuất đao, Ngũ Tư coi thường cười nhạo, đao pháp đã trải qua vài tháng tu luyện, làm sao có thể sánh với Ngũ Tư đã trải qua túy luyện trên chiến trường đây!"
Không tránh, nhìn thẳng trường đao trước yết hầu, Ngũ Tư lách người tránh chuôi đao muốn hại mình hướng lên trên, thuận thế xuất quyền, đột ngột chém vào vai Sở Thiên, đem bả vai đưa ra trước mắt Sở Thiên, bộ dáng như muốn cùng lưỡng bại câu thương!
"Ngươi muốn liều mạng?" Sở Thiên hơi bất ngờ, vội thu đao phòng ngự.
"Ta không có hứng muốn liều mạng!" Thế tiến công trong tay Ngũ Tư giảm xuống, miệng lại châm chọc nói: "Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ thu tay lại, hừ, đây chính là dũng sĩ huyết chiến chân chính, khác với bọn người chỉ giỏi hoa chân múa tay!"
Kinh nghiệm, tuy lĩnh vực và thần lực tương đương, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Sở Thiên lại thua xa Ngũ Tư!
Trong lúc nhất thời, Sở Thiên đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
"Lĩnh vực, hỏa!" Khi lĩnh vực tầng thứ hai của Ngũ Tư được triển khai, Sở Thiên đã hoàn toàn lâm vào tình thế phải chịu đòn.
Thực lực vẫn không đủ, Sở Thiên thầm nghĩ: " Nếu như bây giờ là Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, sợ rằng chỉ cần thần lực sơ cấp tầng thứ hai và thời gian cầm cố đã thắng được Ngũ Tư, nhưng kỹ năng chiến đấu của bản thân lại thua kém quá xa.
Nhưng vẫn còn tốt, thực lực của Sở Thiên không phải chỉ là sơ cấp tầng thứ hai, hắn vẫn là thần lực đỉnh phong tầng thứ hai, lại còn có thời gian thuận lưu.
"Chán quá, không đùa với ngươi nữa!"
Sở Thiên cười gằn, sau đó xoay người bay lên, chém ra một đao thời gian thuận lưu.
Trong chớp mắt, mấy vạn đao, cái này Sở Thiên đã từng sử dụng khi ở Thiên Hải quốc, hơn nữa trải qua hoàn thiện thì đã khác xưa, người duy nhất ăn không ngồi rồi trên Bố Lôi Trạch, thi nhân ngâm thơ Bối Lợi, đã từng đặt một cái tên rất thối khi nói khoác trong quán rượu, Tu Vạn Lưu Trảm!
Một mặt cấm cố thời gian của Ngũ Tư, một mặt tăng tốc thời gian của mình, Lưỡi đao Phán Quyết mơ hồ đã xuất hiện trên đầu Ngũ Tư rồi.
Biết là không thể chống đỡ, Ngũ Tư dứt khoát bỏ tấn công, trực tiếp dùng thần lực tạo một tầng bảo hộ bao trùm lên cơ thể, chính là muốn kháng cự lại trường đao của Sở Thiên.
Đinh một tiếng giòn vang lên, hai bóng người cùng lúc ngừng lại.
Hai tay đan chéo, Sở Thiên vẻ mặt thoải mái, nhưng Ngũ Tư thì đã nổi cả gân xanh lên rồi, rõ ràng đã đến cực hạn, "Điện hạ, hiện giờ hai ta không ai có thể thắng được, chi bằng coi như hòa đi?"
"Hòa?" Sở Thiên cười nhạt, trên tay lại thêm vài phần khí lực.
Đinh!
Đại đao hoàng kim của Ngũ Tư, lập tức bị Lưỡi đao Phán Quyết chặt gãy rồi, còn Sở Thiên tiện đà để trường đao lên cổ Ngũ Tư, "Ngại quá, là ta thắng mất rồi!"
Đại đao của Ngũ Tư tuy được làm từ vàng, mặc dù trải qua túy luyện của thần lực đã trở thành thần binh lợi khí rồi, nhưng đáng tiếc là đối thủ của nó lại là Lưỡi đao Phán Quyết – thứ có thể chặt đứt được cả thân thể của Long Thần.
"Long Hoàng bất bại! Long Hoàng bất bại!"
Cự Long trên A Cổ Lạp Sơn cùng lúc hoan hô, chúng không biết chênh lệch binh đao giữa Sở Thiên và Ngũ Tư, chỉ biết rằng tân Long Hoàng dùng thần lực làm vỡ vụn binh khí của Thú hoàng!
"Bệ hạ!" Sơn Dương Hồ tiến đến bên cạnh Ngũ Tư, "Ta thấy cả rồi, Phất Lạp Địch Nặc dựa vào thần khí thắng người! Chúng ta.... ."
"Không! Ta đã thua rồi!" Ngũ Tư cười hào sảng, chắp tay hướng bề phía Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, ta thua rồi, quân đội của Hoàng Kim thành sẽ rời khỏi A Cổ Lạp Sơn trước khi mặt trời lặn!"
....... .
Quả nhiên đại quân hơn mười vạn ma thú dần rời đi, thế nhưng lão cáo già Phí Xá Nhĩ thủ hạ của Ngũ Tư và mấy tên Sơn Dương vẫn ở lại.
"Phí Xá Nhĩ đại ca, bệ hạ để chúng ta lưu lại là có ý gì?" Trong đầm lầy, Sơn Dương Hồ vừa nhìn trộm đại lễ đăng cơ của Sở Thiên vừa hỏi nhỏ.
"Bệ hạ muốn chúng ta chờ cơ hội!" Phí Xá Nhĩ cười nhạt nói: "A Cổ Lạp Sơn vẫn luôn là nghị hội lớn hơn Long Hoàng, giờ đây nếu Phất Lạp Địch Nặc làm Long Hoàng, nhất định bọn chúng sẽ có nội chiến! Bệ hạ là muốn đợi đến lúc đó sẽ quay trở lại! Hôm nay lĩnh vực của ngươi có thể che được mắt A Mạt Kỳ, còn ta có mật pháp ẩn dấu khí tức, vì thế bệ hạ để lại hai người chúng ta!"
"Thì ra là thế, hừ, hay là bây giờ chúng ta gây chút rắc rối cho đại lễ đăng quang của Sở Thiên đi!"
"Cũng hay!" Phí Xá Nhĩ như bị bóp méo, huyễn hóa về cơ thể ban đầu, hóa ra là một Cửu Vĩ Huyễn Hồ!
← Ch. 341 | Ch. 343 → |