← Ch.456 | Ch.458 → |
HàHù!
HàHù!
Sở Thiên bị một tràng ngáy đánh thức, xoa xoa cái trán như đang muốn nổ tung, Sở Thiên giật mình, lão bà mình chưa bao giờ ngáy cả! Tiểu Bạch? Ngủ cạnh mình mấy năm nay cũng chưa bao giờ ngáy...
Nhưng tiếng ngáy này ngay ở bên cạnh, chẳng lẽ có người đang ở gần đây ngáy?!
Không đúng! Ta không ở nhà! Lão tử đang ở địa ngục!
Sở Thiên cuối cùng lấy lại được ý thức, rồi chỉ cảm thấy mình đang ôm một người, lúc này mọi thứ tối đen, dựa vào chút ánh sáng lờ mờ, Sở Thiên nghiêng đầu nhìn: "Ca ngợi Sáng Thế Phụ Thần! Ái Lệ Ti tỷ tỷ tại thượng!"
Trong lòng Sở Thiên lúc này lại chính là mỹ nhân ngư Bào Uy Nhĩ!
Lẽ nào là mỹ nhân ngư ngáy! Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, nhìn lại một cái, mỹ nhân ngư đang mệt mỏi nằm trong lòng hắn với hình thái bản thể, đôi cánh mũi mềm mại phập phồng từng nhịp...
"Ư... Á..." mỹ nhân ngư bị tiếng kêu của Sở Thiên đánh thức, lập tức phát hiện mình đang nằm trong lòng Sở Thiên, vội vàng muốn thoát ra, nhưng hai cánh tay không còn chút sức lực nào khiến Bào Uy Nhĩ lại ngã xuống.
Bụp!
Mỹ nhân ngư ngã gục vào lòng khiến Sở đại thiếu gia hoa mày chóng mặt, nhưng hắn muốn tránh cũng không tránh nổi. Từ chút ánh sáng le lói có thể thấy giờ Sở Thiên đã già đi rất nhiều, hơn nữa di chứng sau khi sử dụng yêu đao đang phát tác.
"Này, ta không động đậy được rồi, ngươi tự dậy đi!" Sở Thiên nói không chút thiện ý, nộ hỏa của hắn giờ vẫn chưa tan.
Mỹ nhân ngư ấn ai tay lên ngực Sở Thiên, muốn bò dậy lần nữa, nhưng đáng tiếc hai tay không còn sức lực gì nữa, liên tục bị trọng thương, lại bị Sở Thiên lấy mất Tinh Hạch, còn sống được đã là một kỳ tích rồi.
Nhìn Sở Thiên có dung mạo giống hệt Thần Hoàng một cách thù hận, mỹ nhân ngư cố gắng lật người sang bên, rồi nằm thở hồi sức. Nhưng khi lật người, Bào Uy Nhĩ đã kéo theo cánh tay trái Sở Thiên đang ôm mình cùng mở ra, sau đó Bào Uy Nhĩ nằm trên cánh tay Sở Thiên với một tư thế rất lịch sự.
"Ngươi... khốn kiếp có thể nhẹ nhàng hơn không hả?!" tay bị đè, Sở Thiên không nhin được mà chửi thề!
"Hứ!" mỹ nhân ngư hừ mũi, cũng không phản bác gì, chỉ nằm yên trên tay Sở Thiên hồi sức, cuối cùng cũng không phải nhìn bản mặt đáng ghét của Phất Lạp Địch Nặc!
Hai người cứ thế nằm im cùng phục hồi thể lực, sau đó rất có thể lại liều mạng với nhau!
Hà hù~
Sở Thiên lại nghe thấy tiếng ngáy, không nghĩ ngợi gì nói luôn, "Này đại tỷ, phiền tỷ có chút tự giác của đệ nhất mỹ nữ tam giới có được không! Đừng ngủ nữa, tiếng ngáy thật khó nghe!"
Sau khi giáo huấn tâm trạng Sở Thiên rất thoải mái! Không có người ngoài, hắn không phải giả bộ Thần Côn, không cần nói với giọng điệu quý tộc đại lục, cứ dùng cách mắng người ở trái đất giáo huấn đệ nhất cao thủ, cảm giác này thật không tồi chút nào!
"Ngươi... ta từ trước đến nay chưa bao giờ ngáy!" mỹ nhân ngư lập tức phản bác lại, đôi lông mày nhăn tít lại, nữ vương quý tộc Huyễn Thú đại lục ngáy, điều này không khác gì mắng Bào Uy Nhĩ còn xấu hơn heo!
Mỹ nhân ngư vẫn thức, vậy thì ai ngáy?
Sở Thiên nghe kỹ lại, thì ra là tiếng của A Tư Nặc, nhưng giờ Địa Huyệt Chu Vương đang ở bên trong nhẫn không gian, lại đang bị đóng băng, không thể ngủ được. Vậy chỉ còn một khả năng - linh hồn của con nhện đó khi ngủ cũng ngáy!
Còn về việc tại sao nghe được tiếng của linh hồn A Tư Nặc thì hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên, vì cái nhẫn chứa A Tư Nặc là tác phẩm của Tây Cương, liên thông với linh hồn Sở Thiên, còn A Tư Nặc lại là một cao thủ linh hồn, ở trong nhẫn có thể liên lạc với linh hồn Sở Thiên không có gì là lạ.
"Khốn kiếp!" Sở Thiên không nhịn được chửi A Tư Nặc!
"Ngươi nói năng sạch sẽ một chút!" mỹ nhân ngư giận dữ.
"Hắc, lão tử chửi ngươi sao? Đồ chết tiệt khổng tước xòe đuôi, tế bào não úng nước..." Sở Thiên liền sổ một tràng, cũng trách mỹ nhân ngư xui xẻo. Không nên nhiều lời khi Sở Thiên còn chưa hết tức. Nói xong tâm trạng Sở đại thiếu gia thoải mái hơn nhiều. Hắc hắc, những lời này của trái đất không biết mỹ nhân ngư hiểu được bao nhiêu!
Quả nhiên, Bào Uy Nhĩ ngẩn ra, vẫn đang nghĩ xem khổng tước là cái gì? Cả tế bào não là gì? Có điều qua thái độ của Sở Thiên, mỹ nhân ngư nhanh chóng nhận ra hắn đang chửi mình!
Mở mồm, mỹ nhân ngư định phản bác, nhưng từ nhỏ mỹ nhân ngư chỉ biết giết người, không biết chửi nhau, làm sao mà địch lại được miệng lưỡi của Sở đại thiếu gia chứ?!
Một hồi lâu sau, Sở Thiên chửi mệt nhoài, cảm thấy gáy mỹ nhân ngư đang run rẩy, có lẽ nộ hỏa công tâm rồi, thế là hắn ngẹo đầu sang nói: "Cẩn thận kẻo tức chết đấy! Ta..."
Sở Thiên không để ý rằng đầu mỹ nhân ngư đang gối trên cánh tay mình, hắn quay đầu sang kết quả là miệng đã không cẩn thận chạm phải gương mặt của Bào Uy Nhĩ.
Mặt hai người lập tức đỏ phừng phừng!
Không gian yên lặng như tờ, chỉ có Sở Thiên vẫn nghe thấy tiếng ngáy của A Tư Nặc.
Một lúc lâu sau, mỹ nhân ngư mở miệng nói: "Phất Lạp Địch Nặc, nỗi nhục hôm nay ta nhất định sẽ dùng máu ngươi để gột rửa!"
Sở Thiên mặc kệ mỹ nhân ngư, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích với lão bà ở nhà về sự hiểu lầm ngày hôm nay.
Trời dần sáng, hai người đang trong một khu rừng đỏ rực, nhìn xuyên qua tán cây là bầu trời bao la không một gợn mây, đỏ như máu nhưng không hề thấy mặt trời. Không ai biết những tia sáng đỏ rực này từ đâu ra.
"Huyết Luyện Ngục? Chúng ta đến Huyết Luyện Ngục rồi?" mỹ nhân ngư kinh ngạc một lúc, rồi thở dài, "Ta hiểu rồi..."
Vừa rồi Lạc Ưng Thạch phát nổ, một mảnh vỡ đã đập vào hai người, Sáng Thế Thần Lực bên trong tự động được khởi động. Nhưng Lạc Ưng Thạch là gì? Là Huyết Luyện Ngục thông đạo!
Muốn khởi động Huyết Luyện Ngục cần phải có sức mạnh Chủ Thần cấp, mà sức mạnh Sở Thiên đánh bại mỹ nhân ngư chưa hoàn toàn tan biến hết, Tinh Hạch có thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư lại nằm trong tay Sở Thiên. Vì thế hai người bị một mảnh đá đánh bật vào Huyết Luyện Ngục!
Sở Thiên cũng nhanh chóng hiểu được điều này, hắn cau mày, "Này, ngươi có thấy người nhà của ta không? Họ có phải cũng vào đây rồi không?"
Mỹ nhân ngư không trả lời.
"Hỏi ngươi đấy! Nghe thấy không hả?" Sở Thiên lại hỏi, mỹ nhân ngư vẫn mặc kệ.
Sở Thiên không hỏi nữa, nhắm mắt hồi phục thực lực. Mỹ nhân ngư bị thương, còn Sở Thiên chẳng qua là bị tiêu hao quá độ. Vì thế sau khi hai người nằm như vậy một ngày, khi trời lại tối một lần nữa, Sở Thiên hồi phục thể lực trước, tuy là tạm thời không thể sử dụng Thần Lực được, như cũng đủ để di chuyển tự do rồi.
Sở Thiên bò dậy lật người mỹ nhân ngư lại, bắt đầu cởi bỏ áo giáp của mỹ nhân ngư.
"Ngươi muốn làm gì?" mỹ nhân ngư sắc mặt tái mét, trong lúc hoảng hốt cũng không để ý lễ nghi quy tắc, chửi: "Tên tiểu nhân vô sỉ, đồ háo..."
"Câm mồm!" Sở Thiên quát, "Lão tử đang cứu ngươi! Không muốn chết thì câm mồm!"
"Cứu ta?" mỹ nhân ngư ngẩn người, "Tại sao?"
"Đại tỷ à, ngươi là Hải Vương Biển Cấm, tự dùng não mà nghĩ đi!" Sở Thiên mặc kệ mỹ nhân ngư, nếu còn cách khác thì thật sự hắn không muốn cứu Bào Uy Nhĩ!
Mỹ nhân ngư cũng nhanh chóng hiểu ra, trong mắt Thí Thần Thất Hải Thú, đầu tiên Bào Uy Nhĩ bị Sở Thiên bắt làm tù binh, rồi hai ngươi cùng mất tích. Nếu Bào Uy Nhĩ chết hoặc bặt vô âm tín thì hàng nghìn vạn đại quân Biển Cấm sẽ tính nợ lên đầu đảo Bố Lôi Trạch! Do đó, vì người nhà, Sở Thiên giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất là bảo toàn mạng sống cho mỹ nhân ngư, sau đó đưa về nhân gian, rồi đàm phán với Biển Cấm!
Không có Thần Lực, cũng chính là không có khả năng nhắm mắt chữa trị. Sở Thiên bắt tay vào việc trên tấm lưng trắng mịn của Bào Uy Nhĩ. Nặng nhất là vết thương do Lôi Điện của An Cát Lệ Na đánh lén, một đường rách toác, miệng vết thương dài nửa thước ở phía lưng bên trái, sâu đến tận phổi, thật sự rất khủng bố! T
Nhưng thế chưa làm khó được Sở Thiên, hắn rất quen việc chữa trị những vết thương do điện, không cần Thần Lực cũng có thể giải quyết. Sở Thiên nhanh chóng xử lý vết thương rồi đỡ nửa người phía trên của mỹ nhân ngư lên.
"Này!" mỹ nhân ngư hét lên, không biết lấy đâu ra sức mà che lấy ngực.
"Kêu gì mà kêu!" Sở Thiên cau mày, "Phải cuốn băng, nhấc tay lên!" thấy mỹ nhân ngư không động đậy, Sở Thiên giận dữ: "Đại tỷ, cảm phiền đại tỷ nghĩ những chuyện nghiêm túc có được không?! Ta là Tế Tự, đang cứu mạng ngươi! Nói lại lần nữa, ở nhà ta có lão bà, không có hứng thú với ngươi!"
Mỹ nhân ngư bị Sở Thiên mắng cho cứng họng, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, tuy đúng là cái bản mặt khốn kiếp của Tư Đặc Ân nhưng thần sắc quả thật không có tà niệm!
Trong mắt của bác sỹ thú ý chuyên nghiệp, khi chữa bệnh, bệnh nhân là mỹ nhân ngư lột sạch quần áo hay một con chó ghẻ thì có gì khác nhau? Thậm chí Sở Thiên cho rằng chẳng có gì khác hết!
Nhanh nhẹn băng vết thương cho mỹ nhân ngư xong, Sở Thiên nhận thấy là nhiều lớp băng như vậy khiến cho chiến giáp của mỹ nhân ngư trở nên hơi nhỏ, thế là hắn ném chiếc áo choàng của mình cho mỹ nhân ngư, "Tuy không có Tinh Hạch và Thần Lực nhưng dựa vào thể chất Thần tộc của ngươi, nhiều nhất là nửa tháng sau vết thương sẽ lành!"
Nói rồi Sở Thiên lấy Lưỡi đao Phán Quyết ra cắt mái tóc dài của mình, rồi lấy từ trong nhẫn không gian Sinh Mệnh Tinh Hoa mà Tinh Linh tộc hiếu kính hắn, uống liền ba bình như uống nước lọc. Đáng tiếc Sinh Mệnh Tinh Hoa khó tìm, trong tay Sở Thiên cũng chỉ có ba bình này, muốn có nữa phải đợi một năm!
Uống Sinh Mệnh Tinh Hoa xong, Sở Thiên miễn cưỡng hồi phục lại diện mạo tuổi trung niên, lần này hắn tổn hao quá nhiều!
Không chút khách khí, Sở Thiên cắt một đoạn tóc của mỹ nhân ngư, rồi bắt đầu cải trang.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Hỏi thừa, đương nhiên là cải trang! Đây là Huyết Luyện Ngục! Nếu có người phát hiện ta giống hệt tên khốn Tư Đặc Ân thì chúng ta chết chắc!" sau một lúc Sở Thiên đã cả trang thành bộ dạng của một tên đạo tặc trung niên mặt mày lấm lét.
Nhặt đống tóc mình vừa cắt, Sở Thiên lại bắt đầu bôi bôt xoa xoa lên mặt mỹ nhân ngư, cuối cùng biến mỹ nhân ngư thành một nữ Tế Tự tóc trắng!
Nghe Sở Thiên chửi Tư Đặc Ân, mỹ nhân ngư hỏi: "Rốt cuộc ngươi kà Cự Long hay là Tư Đặc Ân?"
Sở Thiên nhếch mép, nâng cằm mỹ nhân ngư lên nhìn trừng trừng: "Sau này đừng có nhắc con lợn Tư Đặc Ân đó trước mặt ta, lão tử không liên quan gì đến hắn hết!"
← Ch. 456 | Ch. 458 → |