← Ch.462 | Ch.464 → |
"Hắn không thể không niết bàn!" mỹ nhân ngư nhìn tình thế bên ngoài, "Lúc đó ta biến thất trùng Thần Lực thành một thanh kiếm đâm vào ngực trái hắn, sâu đến nửa thước!"
"Nửa thước!" Sở Thiên cõng mỹ nhân ngư ra khỏi lều chạy vào trong vòng bảo vệ của Kỵ Sĩ Đoàn, "Với thực lực của ngươi, lực và vị trí không thể sai, chắc chắn Bác Đức đã bị trúng kiếm... nhưng giờ gia tộc Phượng Hoàng lại dám đến tập kích, điều đó cho thấy chí ít chúng có chỗ dựa chắc chắn có thể thoát khỏi tay ba Chủ Thần! Ngoài Bác Đức ra, chẳng lẽ gia tộc Phượng Hoàng lại có một Chủ Thần khác?!"
"Ta chỉ biết Phượng Hoàng Thập Tam Ngự có thực lực Chủ Thần! Nhưng không phải không có khả năng chúng có điều gì che giấu!" mỹ nhân ngư vỗ vai Sở Thiên, "Chiến tranh của Thần tộc khác với cuộc chiến đấu quy mô nhỏ vạn quân của con người. Một Chủ Thần là có thể quyết định thắng bại! gia tộc Phượng Hoàng dám đến, nhất định chúng có cách đối phó với ba Chủ Thần. Ngươi trả Tinh Hạch cho ta trước đi, nếu không đến khi gặp nguy hiểm thì đã quá muộn!"
Uỳnh uỳnh!!
Phía trước bỗng vang lên những tiếng nổ vang trời, từng mảng ánh sáng Thần Lực màu xanh lục xuất hiện.
Sở Thiên ngoảnh đầu lại nói: "Sau khi trả Tinh Hạch cho ngươi, ai dám đảm bảo ngươi không lập tức giết ta?"
Mỹ nhân ngư nói: "Tinh Hạch của ta vỡ rồi. Trong tam giới chỉ có ngươi có thể chữa trị! Chỉ cần ngươi không phải hậu duệ của Tư Đặc Ân, dựa vào điều đó thôi ta cũng không giết ngươi!"
Sở Thiên nhìn chăm chú về phía xa, Phi Điểu trên không trung, Cự Thú dưới mặt đất, từng tốp từng tốp đang xông đến phòng tuyến của hai đại gia tộc. Tuy tình hình chiến trường đã bắt đầu quyết liệt nhưng Sở Thiên biết vẫn chỉ là thăm dò. Cuộc chiến thật sự chỉ bắt đầu khi Chủ Thần ra tay!
Ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa cháy đến chỗ mình, Sở Thiên cũng không cần hốt hoảng, "Đợi chút nữa, nếu quả thật đến lúc sinh tử thì ta sẽ đưa Tinh Hạch cho ngươi!"
Mỹ nhân ngư chỉ là lá bài cuối cùng, Sở Thiên hề muốn xuất ra lá bài này sớm như vậy! Hơn nữa hắn cũng không dám liều mạng. A Tư Nặc đang trong nhẫn không gian, còn cả Mai Nhĩ Kim Tư chưa dùng lần nào kể từ khi vào Địa Ngục. Hai Thú Thần này đều là những tay sai mạnh!
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ, tiếp đó là một loạt tiếng nổ vang lên. Nghe cũng rất lạ, giống như có đến bảy tám chục quả bom cùng phát nổ vậy.
Màu đỏ của tứ trùng Thần Lực bay lượn khắp nơi.
Mỹ nhân ngư thấy lạ: "Đây là sức mạnh gì? Hình như là rất nhiều tầng tam trùng Thần Lực kết hợp lại thăng lên cấp bốn! Rất giống với hợp thể chiến kỹ!"
"Khởi bẩm bà chủ! Là đa trùng Trừu Lực Pháp của Tề Bách Lâm!" một tướng lĩnh trong Kỵ Sĩ Đoàn quay người chạy đến trước mặt Sở Thiên trả lời: "Bà chủ, phía trước xuất hiện bí pháp gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, hiện vẫn chưa rõ ràng, xin chờ chỉ thị!"
Mỹ nhân ngư kinh ngạc, chỉ thị? Mình có thể ra chỉ thị sao? Bí pháp của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc mỹ nhân ngư căn bản không biết gì cả, làm sao mà ra chỉ thị được?"
Sở Thiên bối rối, nhà hắn là như vậy, từ sau trận chiến Thiên Hải, trên đến thành viên nòng cốt, dưới đến người hầu quét dọn đều biết gia chủ Phất Lạp Địch Nặc là một tên mù chiến tranh, mọi mệnh lệnh đều phải thỉnh thị Sắt Lâm Na, có thể bỏ qua Sở Thiên... dù sao thì hỏi cũng như không.
"Xin bà chủ hãy hạ lệnh!" vị tướng lĩnh lặp lại.
Sở Thiên nhéo hông Sắt Lâm Na một cái, ý là: đây là việc Sắt Lâm Na phải làm!
"Lên phía trước trinh thám dọc bờ! Nhưng không được tiếp chiến! Phải tra rõ bí pháp gia tộc Phất Lạp Địch Nặc tại sao xuất hiện ở Huyết Luyện Ngục!" mỹ nhân ngư nhiều năm làm Hải Vương nên không lạ lẫm gì với hành quân tác chiến, nhưng mệnh lệnh lại quá mang phong cách của Hải Vương! Thế là mọi hộ vệ đều đi trinh sát chỉ còn hai người ở lại.
Cũng hết cách, Bào Uy Nhĩ quen rồi, khi hạ lệnh không bao giờ suy nghĩ đến sự an toàn của chính mình, trước đây ai dám đến tập kích, chỉ e một không chịu nổi một kích đã chết tại trận.
Kỵ Sĩ Đoàn cũng không chần chừ, lập tức phục tùng mệnh lệnh, "bà chủ" đã nói chỉ có đúng! Thế là nhún người bay đi!
Sở Thiên hốt hoảng, dùng tay ôm eo mỹ nhân ngư kéo qua trước ngực, dở khóc dở cười nói: "Tỷ tỷ của ta ơi, giờ tỷ không có Tinh Hạch, ta lại chưa phục hồi hoàn toàn thực lực, chẳng may có kẻ đánh tới thì làm thế nào?"
Mỹ nhân ngư cứng người, "Ngươi thả ta ra!"
"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên cũng nhận thấy hai người quá thân thiết, lại để mỹ nhân ngư lại về lưng, cười ngượng: "Xin lỗi, cuống quá!"
Đều là sự tiếp xúc thân mật, ôm hay cõng thì có gì khác nhau! Sở Thiên và mỹ nhân ngư đồng thời xuất hiện cái suy nghĩ kỳ quái này trong đầu.
Bối rối một lúc, Sở Thiên cười: "Cũng may là ta luôn đem theo thứ bảo mệnh bên người!"
Rầm!
A Tư Nặc bị Sở Thiên dốc ra từ nhẫn không gian, Sở Thiên kéo mạnh tai hắn lên hét: "AK bị cướp đi rồi!"
Phì!
Mỹ nhân ngư bật cười, Sở Thiên cười trừ: "Hết cách, tên em rể này không gọi như thé thì hắn không tỉnh!"
A Tư Nặc ngồi bật dậy mặt đầy sát khí, "Ai dám cướp vợ ta!" rồi gãi đầu cười ngượng, "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, có phải ta lại ngủ quá đà rồi?!"
"Cũng không muộn! Lát nữa có lẽ sẽ cần ngươi tiếp tục ngủ!" Sở Thiên chỉ đám hỗn loạn trước mắt, "Ngươi nhìn đi, tình hình bây giờ nguy hiểm, đợi lát nữa... ngươi nhìn ta làm cái gì?"
A Tư Nặc nghiêng đầu, khẽ cười, hai mắt đầy nghi vấn, "Bào Uy Nhĩ bệ hạ, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, hai người từ khi nào... có quan hệ như thế này?"
Hai người, ngực người nọ ép sát lưng ngươi kia, có lẽ tư thế này người bình thường sẽ coi là cõng, nhưng A Tư Nặc thì rõ ràng là đã hiểu nhầm.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta bị..." mỹ nhân ngư nói được một nửa thì A Tư Nặc nhắm tịt mắt lại, gật đầu lia lịa, "Hai người yên tâm, ta sẽ không nói cho ai đâu!"
A Tư Nặc nghĩ bụng, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh quả nhiên lợi hại, trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể cảm hóa được người đẹp lạnh lùng của Thú Thần tộc! Khâm phục thật! Hơn nữa Bào Uy Nhĩ bệ hạ rõ ràng đã biết tiên sinh đã có hai bà vợ rồi... kính phục!
Sở Thiên biết là không thể giải thích rõ ràng được, thế là không giải thích nữa, chỉ về phía trước nói qua tình hình.
"Ai da, đây không phải là A Tư Nặc sao? Sao ngươi lại đến đây?" không biết từ bao giờ mà An Cát Lệ Na lại xuất hiện. Vừa thấy A Tư Nặc là trong mắt An Cát Lệ Na bỏ qua Sở Thiên, lả lướt tiến lại gần.
"Bái kiến An Cát Lệ Na miện hạ!" A Tư Nặc thấy hơi bất an.
"Hèm, A Tư Nặc, phiền ngươi đi lên phía trước trợ giúp Kỵ Sĩ Đoàn cho ta!" Sở Thiên vội vàng điều A Tư Nặc đi, sợ hắn để lộ thân phận của mỹ nhân ngư, rồi quay ra An Cát Lệ Na: "An Cát Lệ Na miện hạ không cùng Bì Bồng miện hạ đi nghênh chiến ư, sao lại đến đây?"
"Hi hi, người ta đâu có trốn việc, tỷ tỷ ta đây là phân thân từ Thủy nguyên tố!" An Cát Lệ Na cười, "Thật sự sắp động thủ rồi, ta đến là để bảo vệ ngươi!"
An Cát Lệ Na coi như là giữ chữ tín, thời khắc quan trọng vẫn nhớ lời hứa của mình, "A Tư Nặc sao lại ở đây?"
"Đừng có nhằm vào A Tư Nặc, hắn cũng là người nhà của ta! Em rể của ta!" Sở Thiên chặn họng An Cát Lệ Na, rồi hỏi luôn: "Phía trước thế nào rồi?"
"Không tốt lắm!" An Cát Lệ Na lắc đầu, "Hiện giờ những Thần tộc đó vẫn đang thám thính, Chủ Thần chưa xuất hiện. Nhưng bên gia tộc Phượng Hoàng có một tên cao to tay cầm một cái ống sắt kỳ quái. Nó có thể phóng ra Thần Lực, một đòn là đánh được cả mảng quân lớn! Ngươi cũng đừng nhàn rỗi thế nữa, các thương binh của gia tộc ta và của Bì Bồng sắp đến rồi, chuẩn bị chữa trị đi!"
Quả nhiên có một đội hấp huyết quỷ khiêng thương binh đang tới.
Sở Thiên bắt đầu bận rộn, nhưng đồng thời cũng suy nghĩ, An Cát Lệ Na quanh năm ở Huyết Luyện Ngục, chưa từng thấy vũ khí mới trên đại lục, cái ống sắt mà cô ta nói có lẽ là đại pháo. Thêm sự xuất hiện của bí pháp Tề Bách Lâm lúc nãy... lẽ nào Thần Lực đại pháo mà gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đang nghiên cứu đã lưu lạc đến Huyết Luyện Ngục?
An Cát Lệ Na bay lên không trung, quan sát tình hình xung quanh, chuyên tâm bảo vệ Sở Thiên.
Mỹ nhân ngư bị Sở Thiên dùng dây thừng trói trên lưng, rất tự giác nhắm mắt lại không nhìn Sở Thiên thi triển "thuật Thượng cổ Tế Tự".
Không lâu sau, Kỵ Sĩ Đoàn cưỡi Cốt Long bay tới, tên thủ lĩnh vội chạy tới bên cạnh Sở Thiên, cung kính nói: "Ông chủ, đã tra rõ. Phía trước vừa xuất hiện là Tụ Lực Thần Pháo Romeo số 6! Người sử dụng là một người tráng kiện, thân cao hơn ba mét!"
"Không lẽ là Kim Cương! Sao hắn lại đến Huyết Luyện Ngục?!" Sở Thiên bất giác dừng việc đang làm lại.
Kỵ Sĩ Đoàn quanh năm trấn thủ ở Thiên Hải, chưa từng thấy hình dạng của Kim Cương khi biến thành người, vì thế không dám khẳng định có phải là hắn không.
Bỗng từ trong Kỵ Sĩ Đoàn bay ra một bóng người, hạ cánh xuống trước mặt Sở Thiên, "Thúc thúc, cuối cùng cũng tìm được thúc rồi!"
Mày rậm mắt sáng, gương mặt đẹp như ngọc, dáng vẻ hào hoa phong nhã, dáng người cao ráo, mặc một bộ giáp trắng, mái tóc dài đen tuyền bay lượn trong gió khi tiếp đất, những điều đó khiến An Cát Lệ Na đang ở trên trời nhìn mà nuốt nước bọt cái ực.
Là Lỗ Tây Nạp!
"Tiểu suất ca, ở lại chuyện trò với tỷ tỷ đi!" An Cát Lệ Na miệng chọc ghẹo Lỗ Tây Nạp nhưng tay thì hóa ra một quả cầu nước, phóng xuống đỉnh đầu Lỗ Tây Nạp.
Ngửa mặt thấy bộ dạng hở hang của An Cát Lệ Na, Lỗ Tây Nạp khẽ nhíu mày, nhún người bay lên, tay xuyên qua lớp Thần Lực trong quả cầu nước tóm lấy khửu tay An Cát Lệ Na, "Cút!" phân thân An Cát Lệ Na bị hất bay.
"Coi thường Thủy nguyên tố?!" phân thân kinh ngạc, thực lực cô ta hơn Lỗ Tây Nạp nhiều nhưng đã nhất thời khinh địch. Thẹn quá hóa giận, An Cát Lệ Na chuẩn bị ra tay tiếp.
"Được rồi, đều là người mình cả!" Sở Thiên vội vàng khuyên giải, "Ngươi và Kim Cương sao lại đến Huyết Luyện Ngục? Còn ai đến không?"
← Ch. 462 | Ch. 464 → |