← Ch.507 | Ch.509 → |
Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng đi vào không gian riêng của Thần Hoàng.
Vừa vào đã nhận ra, trong không gian này vẫn không có gì khác, Sở Thiên chỉ tay vào bức tường, "A Mạt Kỳ, dùng lực lượng Không Gian của ngươi công kích nó thử xem, nhẹ thôi."
A Mạt Kỳ nghe lời tiến lên phía trước, đánh thật nhẹ vào bức tường, nó thật mềm mại, hắn dùng tầng thần lực thứ hai vừa mới khôi phục ít lâu ngưng kết trong lòng bàn tay, rồi ấn lên trên tường.
"Bốp" một tiếng, tay của A Mạt Kỳ hình như đã xuyên qua phân nửa quả cầu nước, rơi vào bên trong bức tường, "Ông chủ, sau bức tường còn có một không gian khác."
Vừa nói, A Mạt Kỳ vừa xuyên bức tường đó trước, rồi lại nhanh chóng quay ra, mỉm cười quái dị, "Ông chủ, bên trong và bên ngoài như nhau, cũng bức tường màu trắng, hơn nữa... cũng có một nữ nhân!"
Lẽ nào Thần Hoàng thực sự giấu thê thiếp ở đây? nếu không sao phạm nhân của ông ta ai nấy đều là phụ nữ chứ?
Dưới sự giúp đỡ của A Mạt Kỳ, Sở thiên cũng vào trong không gian, liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường, hắn bất giác hít phải một luồng khí lạnh, vội vàng quay ra.
Ra khỏi "ngục giam" đó, Sở Thiên vẫy tay ra hiệu với Mỹ nhân ngư, "Nguyệt thần cũng ở trong đó."
Mỹ nhân ngư kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng biết Nguyệt thần ư?"
Sở Thiên nhún vai, giơ hai tay ra, tỏ ý hết cách: "Ta không quen biết Nguyệt Thần, nhưng ta cũng biết thế nào gọi là đẹp, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó, cũng sắp đẹp bằng biểu tỷ rồi, đó chẳng phải là Nguyệt Thần thì có thể là ai?"
Mỹ nhân ngư mỉm cười, trong lòng bỗng thấy rất vui.
Nguyệt Thần bị khiêng ra, nhưng sự tìm kiếm của Sở Thiên vẫn chưa kết thúc.
Không gian của Thần Hoàng cũng giống như tổ ong vậy, "gian phòng" này liền kề "gian phòng" khác, cuối cùng, A Mạt Kỳ phát hiện ra tổng cộng có sáu "gian phòng".
Trong sáu gian phòng là sáu nữ thần, sáu nữ nhân tuyệt sắc.
Sở Thiên suýt chút nữa đã chửi ầm lên, Lão Thần Hoàng Tư Đặc Ân này, cọn mẹ nó liệu có phải là một kẻ háo sắc không chứ?
Nữ thần Vận Mệnh, Nguyệt Thần, hai người này không nói làm gì. Người phụ nữ thứ ba có dung mạo giống hệt với lão bà của Sở Thiên - Chu Lệ Á, chỉ già hơn một chút. Không cần đoán, đây chính là cơ thể của lão thái bà La Tây Nhã. Nhưng La Tây Nhã đã bảo đảm chắc như đinh đóng cột rằng cơ thể của bà đã bị hủy trong cuộc truy sát từ lâu rồi.
Người thứ tư đã khiến Bác Đức phải kinh ngạc mà thốt lên, "An Cát Lệ Na!?"
Không sai, người phụ nữ đó có lẽ là một trong những phân thân của An Cát lệ na, Sở Thiên suy đoán, đó có lẽ là do khi ở trên núi Phán Quyết, để bảo vệ cơ thể chính của mình, An Cát Lệ Na đã phải bỏ đi phân thân này.
Hai người còn lại thì cả Sở Thiên, mỹ nhân ngư, và Bác Đức đều không biết. Nhưng nhìn dung mạo họ rất giống nhau, xem ra họ không phải là song sinh thì cũng là họ hàng thân thích.
Nhưng Sở Thiên cũng không vội, hắn chỉ cần khoát tay, cho thuộc hạ đi tìm Thực Thần, ông già này tuổi đã cao, người quen biết cũng nhiều.
"Chà chà, thì ra Tư Đặc Ân là người như vậy, thật không ngờ." Bác Đức đi vòng quanh sáu chiếc giường trong lục ngự tỏa hồn trận nhìn ngắm sáu nữ nhân rồi cứ "chà chà" không ngớt, "Này, Bào Uy Nhĩ, ngươi nói xem vì sao Tư Đặc Ân lại không bắt ngươi cùng nhốt vào trong này nhỉ"
"Hừ! Có bắt hắn cũng bắt ngươi trước!" Mỹ nhân ngư phản bác lại, từ khi nhìn thấy Sa Khắc, mỹ nhân ngư liền biết tên Phượng Hoàng Thần này là giả. Hai người họ còn chuẩn bị đánh thêm một trận nữa, còn đấu võ mồm thế này là chuyện cơm bữa.
"Ô? hai tiểu nữ oa lại cãi nhau nữa à!" Thực thần đi tới, người cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn thấy sáu nữ nhân, hắn trợn mắt kinh ngạc nói: "Oa, Đây chính là những nữ nhân đã bị Tư Đặc Ân nhốt lại ư? Sao lại toàn mỹ nữ thế này?"
Thực Thần Sử đế phân vỗ vỗ vào khuôn mặt của hai nữ nhân cuối cùng, cười nói: "Hê, Phất lạp địch nặc, ngươi tìm đúng người rồi đáy, hai người này đều là những nữ thần tuổi đã cao, người khác chưa chắc đã biết họ. Ngay cả lão già ta cũng tưởng rằng họ đã chết rồi cơ. Nhưng nghĩ lại hồi xưa, ta còn từng nấu cơm cho ông của bọn họ..."
"Bếp trưởng tiên sinh tôn kính, ngài có thể nói thẳng tên của họ hay không?"
"Khà khà, già rồi hay thích dài dòng!" Thực Thần mỉa mai nói: "Họ là thần tộc song sinh, một người tên là Lệ Đạt, người còn lại là Lâm Đạt, là cô cô của hải thần Ba Tái Đông."
Sở Thiên nhìn một lượt mọi người, nói: "Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, không được nói với người khác, đặc biệt là An Cát Lệ Na và Cách Lí Phân!"
"Cả Cách Lí Phân thúc thúc mà cũng không được sao?" Mỹ nhân ngư nhíu mày nói.
"Với tính tình của ông ấy, nếu biết Nguyệt Thần đã bị cướp mất linh hồn, ngươi nói xem ông ấy sẽ phản ứng thế nào?" Sở Thiên đành giải thích.
Nói xong, Sở Thiên chỉ tay về hướng Hồng Nguyệt phế tích, "Ở đó chính là trận nhãn, nói không chừng linh hồn của các vị nữ thần này đều bị nhốt ở đó! Biểu tỷ, làm phiền tỷ rồi, trước ngày Thần Ân và trước khi Tử Thần đến, nhất định phải phá cho được Hồng Nguyệt phế tích."
Mỹ nhân ngư cười lạnh nhạt, trong mắt lại ẩn hiện sát khí.
..................
Chiến tranh thảm liệt bắt đầu.
Phòng ngự do Ba Khắc Lợi bố trí không phải là tuyến bảo vệ bình thường, mà là một tầng sương đen bị nguyền rủa, thần tộc có thể xông vào mà không tốn chút sức lực nào, nhưng sau khi đi vào, sẽ lập tức cảm thấy sức mạnh của sự nguyền rủa bao trùm.
Loại bảo vệ thâm độc này là cái mà thống soái không muốn thấy nhất trong chiến tranh thần tộc. Muốn phá giải chỉ có một cách là phải đồng hóa hết.
Kết quả là cuộc chiến công thủ của hai bên biến thành cuộc chiến tốc độ đồng hóa nguyên tố lời nguyền.
Cách Thần Ân nhật một ngày nữa, khi chiến tranh đang vào thời kì khốc liệt nhất, Sở Thiên nhận được một tin – tiểu công chúa Bố Lôi Trạch sắp ra đời.
Không còn cách nào khác, Sở Thiên đành phải giao tất cả lại cho Mỹ nhân ngư và Sắt Lâm Na, một mình quay về đảo Bố Lôi Trạch.
"Nhanh lên, nhanh tay lên! Mau mang nước lại đây cho ta!" La Tây Nhã cứ hô to trong phòng sinh, các cô hầu gái cứ vội vàng đi ra đi vào, còn Sở thiên đứng bên ngoài cau mày cau mặt, Chu Lệ Á lại khó sinh rồi.
"Khốn kiếp, tiểu nha đầu chết tiệt này làm cái gì không biết, linh hồn đã biết nói chuyện rồi, vẫn còn không chịu ra"
Một Sở Thiên lúc nào cũng điềm đạm trước mặt thuộc hạ, giờ cũng không nhịn được mà chửi lên như thế.
..............
Cùng lúc đó, trong một huyệt động nhỏ trên nguyệt cầu, nhô lên một cái đầu béo múp, mặt mũi thâm tím.
Rồi sau đó, thân người của hắn cũng từ trong động chui ra, trên người có một dấu chân lớn, đó chính là Khách Thu Sa.
Tháo hồ lô rượu sau lưng xuống uống một ngụm, Tiểu Hùng Miêu chùi chút rượu còn vương trên mép, "Con mẹ nó, cuối cùng cũng trốn ra được khỏi tay hai tên biến thái đó rồi, ha ha!"
Nói xong, hắn lại véo mạnh một cái vào mặt mình, "Còn chưa phải lúc để vui vẻ!" Nhìn ngang ngó dọc một vòng, Tiểu Hùng Miêu lẩm bẩm, "Đây là đâu nhỉ? Đúng rồi, trên mặt trăng có một con đường có thể đi tới nhân gian! Mạt Khắc Nhĩ huynh đệ, ông chủ, hai người hãy chờ ta!"
Nó vừa chạy loẹt xoẹt loẹt xoẹt, miệng vừa lẩm bẩm, "Ngày mai ông chủ sẽ gặp phiền phức lớn, chạy mau, chạy mau! Phải có nghĩa khí, Mạt Khắc Nhĩ huynh đệ, Nam Hải Nhất Phiến Lục ta tới cứu ngươi đây, ai da, sao lại lạc đường nữa rồi?"
................
Ánh trăng đã lên cao, nhưng tiểu công chúa của Bố Lôi Trạch vẫn chưa ra đời
Sở Thiên bực bội, hắn gọi người hầu mau chóng bế con trai và con dâu đến, vứt bừa con trai sang một bên, Sở Thiên cười nói với Đới An Na: "Tiểu Na Na, con có thể thử xem tương lai cho cha không? Chỉ xem xem tiểu muội của con lúc nào thì ra đời thôi."
Đới an Na gật gật đầu, nhắm mắt lại, nhưng cô bé cũng mở mắt ra rất nhanh, "Cha ơi, con chẳng thể nhìn thấy gì cả."
"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên chỉ còn biết thở dài.
"Cháu rể, ngươi đừng lo, lão thái bà ta bảo đảm linh hồn của mẹ con nó không có vấn đề gì!" Ở bên trong, La Tây Nhã nói vọng ra an ủi Sở Thiên.
Thông tấn thạch của Sở Thiên lại vang lên, đó là tiếng của Sắt Lâm Na, "Cáp Địch Tư đến rồi!"
"Cáp Địch Tư đến sớm hơn dự định sao?" Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng đỏ thẫm trên trời, còn chưa đến ngày Thần Ân mà.
"Chúng ta không tận mắt nhìn thấy Cáp Địch Tư, nhưng có nhìn thấy quân kì và thuộc hạ của cô ta. Phất Lạp Địch Nặc, chàng phải cẩn thận một chút, rất có khả năng bọn chúng sẽ đánh lén Bố Lôi Trạch"
"Yên tâm đi, hai tầng bảo vệ trong ngoài ta đều đã mở cả rồi."
Nói xong, sở thiên đóng thông tấn thạch lại, dặn dò nói: "A Mạt Kỳ, ngươi gọi Chiến Thần tới đây, chu Thần Hoàng Lăng Vệ toàn bộ canh giữ bên trong đảo, còn bên ngoài không cần lo."
A Mạt Kỳ lập tức đi làm theo lời dặn của Sở Thiên, còn Sở Thiên vẫn đi đi lại lại ở bên ngoài phòng sinh, hắn vẫn thấy có gì đó không yên tâm, chờ sau khi A Mạt Kỳ trở về, hắn đem hai đứa trẻ giao cho chiến thần, nói, "Khảm Phổ, bọn chúng ta giao cho ngươi bảo vệ! A Mạt Kỳ, theo ta đi gặp Đại Địa Phụ Thần!"
← Ch. 507 | Ch. 509 → |