← Ch.056 | Ch.058 → |
Tầng cao nhất A Cổ Lạp sơn, cung điện Long Hoàng.
Sở Thiên tủm tỉm cười trước mặt Long Hoàng, đợi hắn ban thưởng cho mình, nhưng trước khi nhận thưởng, Sở đại thiếu gia lại gặp phải một chút rắc rối, "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh! Cảm tạ ngươi đã chữa khỏi bệnh cho ta!" Giọng nói của Long Hoàng lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại sự uy nghiêm vốn có, không còn bị khàn khàn nữa, "Nhưng mà, ta cần ngươi giải thích một chuyện, sủng vật của ngươi A Mạt Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Long Hoàng bỗng chốc nghiêm giọng lại, "Hắn dám đả thương bảy Cự Long cấp tám của ta!"
Một mình mà dọn dẹp bảy con Cự Long cấp tám à? Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! A Mạt Kỳ, ta ca ngợi ngươi! Sở Thiên trong lòng hoan hỉ, Cự Long cấp tám là thực lực gì nào? A Mạt Kỳ lại một mình đánh bảy tên, hơn nữa lúc này nó còn chưa đạt đến trạng thái mạnh nhất, nếu đợi đến khi nó hoàn toàn nắm chắc được sức mạnh cấp chín, chậc chậc, Sở Thiên mừng thầm hạ quyết tâm, cho dù là nguyên nhân gì, cho dù A Mạt Kỳ có sai, vẫn sẽ tăng lương cho nó!
Có điều Sở Thiên tuy vui mừng khi mình đã có một ma thú cường đại, nhưng chỉ trích của Long Hoàng lại không thể không ứng phó, "Bệ hạ! Đã xảy ra chuyện gì? Ma sủng của ta ở dưới núi, chưa từng vào A Cổ Lạp sơn, sao có thể phát sinh xung đột với quý Long tộc chứ?"
"Hừ, Phất La Đa, ngươi nói đi!" Long Hoàng hất hàm nói, không thèm nhìn Sở Thiên nữa, thuộc hạ của mình bị kẻ khác đánh ngay trước cửa nhà mình, điều này đối với Long Hoàng cấp mười mà nói, đích thực là một sự sỉ nhục! Nhưng Sở Thiên lại không lo lắng, Long Hoàng nếu thật sự giận dữ, vậy mình tuyệt đối không có cơ hội đứng ở chỗ này được. Có lẽ hắn muốn tìm chuyện để giảm mức ban thưởng cho mình đây mà!
"Ha ha, thật ra cả mấy con Cự Long và A Mạt Kỳ đều phải có trách nhiệm." Phất La Đa bước ra từ trong hàng ngũ trưởng lão đằng sau Long Hoàng, giải thích lại ngọn nguồn cho Sở Thiên nghe.
Long tộc là một chủng tộc kiêu ngạo, hơn nữa thực lực lại cường đại, nếu như vậy, họ tất nhiên sẽ khinh thường những ma thú khác, phong hệ Cự Long cấp tám Khắc Lạp Khắc trong thời gian hội nghị diễn ra phụ trách tiếp đón Sở Thiên, nhưng hắn cũng phải thường xuyên phải để ý đến ma sủng của Sở Thiên, tuy Khắc Lạp Khắc vô cùng cung kính với Sở Thiên, nhưng đối với bọn Tiểu Bạch lại chẳng hề có thiện cảm gì.
Với Khắc Lạp Khắc, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh có thực lực vượt trội của Thánh Tế Tự, theo lý nên được tôn trọng, nhưng những con ma sủng của Sở Thiên lại không có tư cách này, nên ngày thường thái độ của hắn với đám ma thú Tiểu Bạch tự nhiên cũng kiêu ngạo hống hách. Hơn nữa trong đám ma sủng của Sở Thiên, Tiểu Bạch thì nát rượu, Hãn Mã lại phàm ăn, hai gã này ở bên cạnh nhau, ngày nào cũng ăn uống ngốn không ít kim tệ. Hãn Mã thì còn tạm chấp nhận, dù gì nó cũng là ma thú cấp tám, ăn nhiều một chút cũng chẳng sao, nhưng con sủng vật ti tiện Tiểu Bạch lại ngày nào cũng uống hết mấy chục vò mỹ tửu! Điều này khiến Khắc Lạp Khắc khó có thể chịu đựng được!
Thế là, lượng rượu Tiểu Bạch nhận được hàng ngày bị ít dần đi, xích mích giữa đám ma thú của Sở Thiên và Khắc Lạp Khắc đã hình thành, mấy ngày đầu hai bên còn yên ổn vô sự, nhưng tất cả đã hoàn toàn thay đổi sau khi A Mạt Kỳ gia nhập vào đội ngũ của Sở Thiên.
A Mạt Kỳ lúc nào cũng ghi nhớ mệnh lệnh lúc Sở Thiên không có mặt, Tiểu Bạch chính là lão đại! Cho nên khi nó nhìn thấy con Cự Long bé nhỏ Khắc Lạp Khắc lại dám ức hiếp lão đại của mình, lập tức nộ khí xung thiên! Lúc đó đã đánh cho Khắc Lạp Khắc mặt mũi bầm dập, da tróc thịt bong!
Khắc Lạp Khắc không đánh lại A Mạt Kỳ, nhưng nó còn có huynh đệ tỷ muội! Thế là, nó liền gọi thêm mấy thân bằng hảo hữu chuẩn bị tìm lại thể diện cho bản thân, nhưng thật đáng tiếc, đám họ hàng thân thích của Khắc Lạp Khắc không có một con Cự Long cấp chín nào, điều này dẫn đến việc lại có thêm mấy con Cự Long bị A Mạt Ký xử lý.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta thay ma sủng của ta tạ lỗi với bệ hạ người!" Hảo hán không để ý thiệt trước mắt, tuy Sở Thiên lòng thầm khen ngợi A Mạt Kỳ, nhưng dù gì đang cũng là hang ổ của long tộc, người trước mặt là Long Hoàng cấp mười! "A Mạt Kỳ nó bây giờ thế nào rồi?" Trái ngược với sự giận dữ của Long Hoàng, Sở Thiên lại càng lo lắng cho sự an toàn của A Mạt Kỳ, tuy nó đả thương bảy con Cự Long, nhưng chỉ sợ cũng phải trả giá không ít!
"Mang A Mạt Kỳ lên đây!" Long Hoàng hừ nhạt một tiếng, sau đó lạnh lùng hạ lệnh, chốc lát sau, đã có mấy con Cự Long mang theo A Mạt Kỳ đang bị trói chặt bay vào cung điện.
"Hừ! Có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đánh một trận!" Tuy áp lực mà Long Hoàng tạo ra cho nó rất lớn, nhưng A Mạt Kỳ vẫn giận dữ nhìn Á Lợi Tư Thác Đức, giằng mạnh mấy sợi xích ma pháp trên người rồi quát: "Nếu không phải là con quái vật đó, các ngươi có thể bắt được ta sao?!"
Nói xong, A Mạt Kỳ bỗng nhìn thấy Sở Thiên đang đứng bên cạnh, vội cúi thấp đầu, hối hận nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chủ nhân, ta đã gây phiền phức cho người rồi...."
Nhận thức về sai trái vẫn còn chưa đủ sâu sắc đâu! Sở Thiên cảm thấy cần phải dạy dỗ tư tưởng thêm cho ma thú của mình, A Mạt Kỳ có sai! Nhưng không phải là vì nó đả thương bảy con Cự Long! Mà là vì nó đánh người xong rồi mà vẫn không chạy, lại để người ta bắt lại! Giết chết mấy con Cự Long, đắc tội với Long Hoàng thì có đáng là gì chứ? Bản thân còn không quan tầm đến rắc rối nhỏ này, nhưng ngươi đánh nhau mà thua thì không đúng rồi!
Sở Thiên thầm nghĩ trong lòng chuyện dạy dỗ A Mạt Kỳ, nhưng mặt thì vẫn lộ vẻ sợ hãi, "Long Hoàng bệ hạ! Ta nguyện thay ma thú của ta gánh chịu tất cả!" Nói xong, Sở Thiên lại liếc nhìn cơ thể của A Mạt Kỳ, không bị thương! Vậy là Sở Thiên cũng đã yên tâm phần nào, chỉ cần không bị thương là tốt, cùng lắm thì không đòi tiền thuốc thang nữa, Long Hoàng ngươi thả cho A Mạt Kỳ đi là được rồi!
"Lão tử một mình làm một mình chịu!" A Mạt Kỳ nghe thấy Sở Thiên lại muốn thay mình chịu trách nhiệm, vội vã tranh lên phía trước vài bước, đến sát gần Long Hoàng nói: "Chuyện là do lão tử làm! Không liên quan gì đến chủ nhân ta! Có chuyện gì thì cứ tính vào ta là được!"
Sở Thiên thiếu chút nữa bị A Mạt Kỳ làm cho tức chết, cái tên này sao cứng nhắc thế, không biết phối hợp gì cả? Nếu là Tiểu Bạch ở đây, thì đã sớm phối hợp với mình khóc lóc thảm thiết để nhận tội rồi, sau đó Long Hoàng cũng sẽ mềm lòng, chuyện này thế là qua đi! Bây giờ ngươi thì hay rồi, lại dám chống đối với Long Hoàng, đây không phải là tìm cái chết thì là gì chứ?
Long Hoàng quả nhiên bị A Mạt Kỳ làm cho tức giận nổi cơn thịnh nộ, lập tức đứng bật dậy từ ngai tọa của mình! Sở Thiên cũng gấp lên, nháy mắt lia lịa với Phất La Đa, lão ca! Mau cứu mạng đi!
Thời khắc then chốt, Phất La Đa hiểu rõ về Long Hoàng cũng đã phát huy được tác dụng của mình, chỉ một câu ngắn ngủi mà khiến cơn giận dữ của Long Hoàng nguôi xuống, "Bệ hạ! Chuyện này không nên làm quá mức, nếu bị tộc nhân biết được, bọn Khắc Lạp Khắc phải dựa vào con quái vật kia mới bắt được A Mạt Kỳ vậy thì sẽ có ảnh hưởng không được tốt!"
Phất La Đa nháy mắt đã đánh trúng yếu huyệt của Long Hoàng, bảy con Cự Long bị người khác thu thập ngay ở A Cổ Lạp sơn, điều này khiến cả Long tộc vô cùng mất mặt, nên tin này cũng đã bị Long Hoàng và hội nghị tối cao hạ lệnh phong tỏa rồi. Nếu lúc này vẫn muốn đánh trống phất cờ mà xử phạt Sở Thiên và A Mạt Kỳ, vậy thì khó có thể đảm bào tin tức không bị tiết lộ. Còn về ngấm ngầm tiêu diệt A Mạt Kỳ? Chuyện đó lại càng không thể, bởi vì Long Hoàng cấp mười sẽ không hạ thấp mình đi làm những chuyện thế này!
Phất La Đa nhìn thấy Long Hoàng không có phản ứng gì, lại tiến sát lên trước, kề bên tai Long Hoàng nói: "Bệ hạ không phải luôn nghĩ cách đuổi con quái vật kia đi sao? Lần này Phất Lạp Địch Nặc đã chữa khỏi bệnh của người, chi bằng...."
"Ha ha!" Long Hoàng hai mắt vụt sáng lên, lại ngồi xuống vương tọa, nói với Sở Thiên: "Chuyện A Mạt Kỳ bỏ qua vậy, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, nên ta quyết định sẽ thưởng cho ngươi một con rồng!"
← Ch. 056 | Ch. 058 → |