← Ch.602 | Ch.604 → |
"Ngươi thật sự muốn lấy con gái ta?" Vưu Nhân hỏi lại một lần nữa.
sở Thiên trước giờ phản ứng cực nhanh, nhưng lần này, hắn cũng không biết nên làm thế nào nữa, vừa rồi hắn còn đang Suy nghĩ làm thế nào dùng hôn sự để lôi kéo Lạp Lý và Vưu Nhân, và cả hôn sự của A Mạt Kỳ và Bác Ðức thì làm thế nào, nhưng chớp mắt một cái, một nan đề tương tự sao lại đổ lên đầu hắn rồi.
Nói muốn cưới, ba người vợ kia ở ngay bên cạnh, Sở Thiên cho dù muốn nói cũng không nói ra lời. Nói không muốn cưới, Sở đại thiếu gia hắn sao lại không hé nổi miệng chứ?
Không chỉ Sở Thiên, những người khác cũng sững sờ nhìn về Vưu Nhân, tuy rẳng tin đồn của Sở Thiên và Mỹ Nhân Ngư đã truyền khắp tam giới, nhưng đến lúc thật sự, ai cũng không biết nên xử lý thế nào.
Mỹ Nhân Ngư bị Vưu Nhân hỏi khiến đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu nhìn La Ðức Mạn, kẻ đầu sỏ cho chuyện này đang quỳ dưới đất, hừ một tiếng nặng nề. Không ngờ La Ðức Mạn dưới đất như đã hạ quyết tậm tác thành cho hỷ sự này, rướn cổ ra nói: "Vưu Nhân bệ hạ, người không càn hỏi nữa, con trai của Phất Lạp Ðịch Nặc miện hạ còn gọi Bảo Uy Nhĩ miện hạ là mẹ nữa mà!"
"Ngươi nói bậy, Mạt Khắc Nhĩ là nghĩa tử của ta!" Mỹ Nhân Ngư giận dữ nói.
"Ài, bệ hạ, người tức tối với ta làm gì?" La Đức Mạn chỉ vào Sở Thiên, "Người phải hỏi Long Thần miện hạ trước là ý thế nào chứ?" Tất cả ánh măt của mọi người đổ dồn vào Sở Thiên, khiến khuôn mặt nói dối không chớp mắt của hắn lúc này lại đỏ lên.
Sở Thiên bắt giác nheo mắt lại, khi nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư đang nhìn hắn, hắn lại mở to mắt ra, rồi lại nhìn Vưu Nhân, trên mặt Thất Hải Thú Thần Vương đang hiện một nụ cười cổ quái, Sở Thiên không nhìn rõ được ý tứ thật sự của hắn, cũng không cách nào đưa ra quyết định có lợi
"Ta..." Sở Thiên há miệng, thoáng chốc, trái tim của Mỹ Nhân Ngư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vưu Nhân nhìn thẳng vào Sở Thiên, nhãn thần chợt trờ nên sắc bén. Nhưng đúng lúc này, trong không khí của hòn đảo thứ mười bảy tách ra hai mặt, mở ra một
không gian thông đạo cao bằng một người, A Mạt Kỳ từ trong bước ra.
Sở Thiên hiện giờ không quan tâm đến nơi hạ lạc của Mặc Phỉ Đặc, dủ gì với thực lực kinh hồn của hắn cũng sẽ không có chuyện gì. Vừa thấy A Mạt Kỳ, Sở Thiên như bắt được cứu tinh, vội lên trước kéo lấy hắn, lòng tự nhủ: Huynh đệ, Xin lỗi nhé, ông chủ phải dùng người đê phá tình thế rồi.
"Ha ha, Vưu Nhân bá phụ, chuyện của chúng ta đợi lát nữa hãy nói, " Sờ Thiên kéo A Mạt Kỳ về trước mặt Lạp Lý, "Lạp Lý bá phụ, đây chính là A Mạt Kỳ." Lạp Lý Bác Đức hừ nặng một tiếng, "Ngươi muôn lấy con gái ta?"
"Sai, là con muốn lấy hắn."Bác Đức sửa lại nói.
A Mạt Kỳ Xua tay, thị ý Bác Đức tránh ra. Hắn không biết Lạp Lý tại Sao lại Xuất hiện ở đây, hơn nữa cũng không muốn biết, A Mạt Kỳ móc tay với Lạp Lý, sắc mặt còn không đếm Xỉa hơn cả Phượng Hoàng Thần, "Người chính là cha của Bác Ðức?" "Tiều tử, người rất cuồng vọng a." Lạp Lý cười lạnh nói.
A Mạt Kỳ chợt rút Phán Quyết Ưng Ðao từ sau lưng ra, rạch nát không gian, "Năm Xưa chính là ông, đã gả vợ ta cho tên khốn kiếp nào sao? Ðược rồi, " Ưng Ðao chỉ vào không gian vừa bị rạch nát rối, "Ít nói nhảm có giỏi thì đi địa ngục đánh với ta một trận" Dứt lời, A Mạt Kỳ nhảy vào không gian thông đạo trước.
"Ðược, ta phụng bồi" Lạp Lý bừng bừng lửa giận, đã có lúc nào một tên tiểu bối cũng dám cuồng vọng với Phượng Hoàng Thần Vương như vậy? Lạp Lý tiếp theo đó cũng vào thông đạo.
Ngẩn ngơ nhìn cửa thông đạo đóng mất, Sờ Thiên vẻ mặt mờ mịt, hắn vốn định mượn chuyện của A Mạt Kỳ để gây loạn, sau đó nhân cơ hội thoát thân, nhưng không ngờ A Mạt kỳ lại dứt khoát như vậy."Chuyện này... Vưu Nhân miện hạ, ta có ba phu nhân rồi" Sở Thiên do dự nói: "Hơn nữa ta còn có một con trai và một con gái rồi."
Vưu Nhân khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt chợt vụt tắt, nhàn nhạt nói: "Ái Lệ Ti miện hạ cũng là phu nhân của ngươi?" Lần này Tiểu Bạch cướp lời đáp: "Không Sai, ta cũng phải"
"Ồ" Vưu Nhân khẽ nhắm mắt lại, gật gù vài cái, "Quang Minh Thần Vương, con gái ruột của Sáng Thần, thân phận của Ái Lệ Ti miện hạ, còn cao quý hơn một đại thông lĩnh Thú Thần lạc phách như ta!"
Mỹ Nhân Ngư chợt có một niềm vui không tên, ý của Vưu Nhân nói tiếp đã rất rõ ràng rồi, Ái Lệ Ti dường như không đê ý Sở Thiên có mấy người vợ, Thất Hải Thú Thần Vương hắn cũng không có tư cách để ý.
Vưu Nhân tiêp tục nói: "Thần cách và thần hồn của Sáng Thế Thủy Mẫu, chậc, phần Sính lễ này, cả đời ta cũng chưa từng thấy qua."
Sở Thiên bỗng cảm thấy căng thẳng, ý của Vưu Nhân dường như càng ngày càng chỉ gần về đáp án
Hắn bắt giác quay đầu nhìn về hai người phu nhân khác của mình, Chu Lệ Á gật đầu cười khẽ, Săt Lâm Na dường như thần trí đang để nơi nào, ngơ ngẩn nhìn vê nóc đỉnh đã bị phá hủy của hỏn đáo thứ mười bảy.
Làm thế nào? Nếu như Vưu Nhân thật sự đồng ý, mình nên làm thế nào? Ðồng ý hay không đồng ý? Sở Thiên không tài nào đưa ra quyết định!
Lúc này, La Ðức Mạn đã lộ ra nụ cười đứng dậy, tiếp lời nói: "Vưu Nhân bệ hạ nói rất có lý a, lão thần tán thành!"
Vưu Nhân thị ý La Ðức Mạn đừng nói tiếp, bản thân lại nói: "Ngươi tuy chỉ là một thượng vị thần, có điều ký ức của Sa Khắc nói cho ta, người là Long Thẩn mới, có tất cà mọi thứ của Long Thần, cũng tức là nói, sớm muộn một ngày nào đó, người cũng sẽ có được sự vinh quang cao quý giống như Ngư tộc Hải hoàng nhân của ta! Hơn nữa, những người trong đảo của ngươi..."
Hắn nhìn quanh hòn đào thứ mười bảy, gia tài của Sở Thiên đều ở đây, Vưu Nhân dùng thần niệm mạnh mẽ của hắn do thám một lượt, một mặt chậm rãi nói: "Hỏa Mẫu, Lôi Phụ, Phong Phụ, Thiên Kiêu Ngân Nguyệt, Quang Minh Thẩn Vương, Trật Tự Cự Thú, Ðại Ðịa Thái Thản... Ha ha, và cả Phán Quyết Sơn Nhất Điểm Hồng!" "Hắc hắc" Hai tên Kiệt Khắc Tốn phấn chấn vẫy tay, "Ngươi còn nhớ chúng ta sao!" "Ta đương nhiên nhớ ngươi, năm Xưa nếu không phải ta tan vào nước biển, nói không chừng còn bị các người chụp trộm rồi! Ha ha, "
Vưu Nhân cười lớn vài tiếng, sau đó tiếp tục nói với Sở Thiên: "Thêm cả A Mạt Kỳ vừa mới rời đi, những thần tộc thủ hạ của ngươi toàn bộ đều đã đạt đên trình độ đỉnh phong của bản thân họ... Vi Nhi, con nói sẽ có hậu quả gi?"
Mỹ Nhân Ngư ngờ vực lắc đầu.
"Nha đầu ngốc, chuyện này mà không nghĩ ra sao?" Vưu Nhân chỉ vào Sở Thiên, "Nếu như ta không đồng ý chuyện hôn sự của các ngươi, hắn đem người giết vào Biền Cẩm của ta cướp con đi, ta cũng không thể chặn lại được."
Sở Thiên trong lòng tim đập dữ dội, lẽ nào Vưu Nhân thật sự đồng ý rồi? La Ðức Mạn thấy Sở Thiên vẫn ngây người ra, bất giác lo lắng thay cho hắn không nên được quát lớn: "Phất Lạp Địch Nặc, người có phải là nam nhân không? Lẽ nào còn phải để nhà gái cầu hôn Sao?"
"Ta..." Sở Thiên lại nhìn lại ba vị phu nhân của mình một lần nữa. Nhưng lúc này, giọng nói của Vưu Nhân chợt trở nên lạnh lẽo, tiếp câu nói với vừa rồi với Mỹ Nhân Ngư:
"Nhưng nếu như hắn muốn cướp hôn, ta cũng sẽ lấy toàn bộ tính mạng của nghìn vạn Sinh linh Thất Hải, để ngăn hắn lại! Ị"
"Phụ hoàng, người..."_Mỹ Nhân Ngư từ niềm vui chuyển sang nỗi buồn, mọi người trở nên ngỡ ngàng, bộ dạng thầm cười vừa rồi đang cứng lại.
Sở Thiên cũng không hiểu ý của Vưu Nhân.
"Vi nhi, năm Xưa ta đã nói với con, làm đế vương không dễ, có một số chuyện cho dù con không bằng lòng, nhưng cũng phải đi làm!" Linh hồn của Vưu Nhân chợt bốc lên chiến ý trùng trùng, "Con là Ngư tộc Hải Hoàng nhân, vua của Thất Hải, cũng là huyết mạch duy nhất của ta; Nêu con gả cho ngoại tộc, tương lai Hải Hoàng tộc của chúng ta sẽ đặt ờ đâu? Con cái của con và Phật Lạp Ðịch Nặc Sẽ kế thừa vị trí Hải Vương, nhưng con đã từng nghĩ qua, những Ngư Hoàng tộc khác trong thất hải sẽ nghĩ thế nào không? Hải dương trong tam giới, là của Nhân Ngư tộc cướp được từ tay của Mỹ Hải Yêu, họ sẽ đê cho biển của Nhân
Ngư hai tay dâng cho Long tộc Sao? Ngoài họ ra, những Hải tộc khác nữa? Họ có thể chấp nhận con của Long Thần thống trị biển cả khôngt?" La Đức Mạn nói: "Bệ hạ, chí ít người của Biển Cấm Vương Cung đều có thể chấp nhận nhưng Hải tộc khác nếu không chẩp nhận, dựa vào hai cha con người..."
"Dựa vào hai cha con chúng ta có thể giết Sạch phản nghịch, đúng không?" Vưu Nhận lạnh giọng hỏi Bảo Uy Nhĩ, "Cha con chúng ta liên thủ, tam giới sẽ không có địch thủ, nhưng có nguyện gả cho ngoại tộc, hay là đi đồ sát đồng bào của mình?" Mỹ Nhân Ngư cúi thấp đầu, đôi vai run rẩy. Làm đế Vương, đúng thật sự có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ......
Vưu Nhân thở dài, chậm rãi bay lên trời, "Long Thần, người có thể tặng Thủy Mẫu Thần Hồn cho Vi Nhi, Vưu Nhận ta thay mặt cho sinh linh thất hải cảm tạ ngươi, nêu như người muốn thu về, ta cũng không có nữa lời oán trách, hai tay dâng trả. Nhưng hôn sự của các ngươi... thì bỏ đi, tất cả Hải tộc, theo ta về Biển Cấm Vương Cung." Mỹ Nhân Ngư lặng lẽ theo sau Vưu Nhân, quay đầu nhìn Sở Thiên một cái, rồi cũng bay lên.
Sờ Thiên ngơ ngẩn đứng đó, ngây người nhìn theo Hải tộc rời khỏi hòn đảo thứ mười bảy.
Tất cà mọi người đều không nói gì, Bố Lôi Trạch yên tĩnh đến đáng Sợ, lúc này, Sắt Lâm Na mới đến bên cạnh Sờ Thiên, cúi thấp đầu, chậm rãi nói: "Có câu này Sau khi nói, ta có thể sẽ hối hận, nhưng ta không nói, chàng sẽ hối hận."
Sở Thiên thất thẩn hỏi: "Cái gì?"
"Ý của Vưu Nhân, nói trắng ra, đơn giản chỉ là vương quyền của Hải tộc không thể rơi vào tay người ngoài! Nhưng chàng là người làm Chí Cao Sáng Thần Phụ Miện, thuật Thượng Cồ Tế Tự độc bộ tam giới..."."Ta hiêu rồi" Sở Thiên cất cao tiêng nói, mở thời gian thuận lưu, bay thẳng lên trời: "Vưu Nhân, đứa con đầu tiên của ta và Vi Nhi, sẽ dùng thuật Thượng Cổ Tế Tự cải tạo thành Nhân Ngư tộc thực thụ, sẽ không có một chút khi tức của Long Thần nào!"
"Ha ha...." Vưu Nhân đã đi Xa, chỉ còn lại tiếng cười hào sảng lớn, "Đem nan đề năm con Lan Ngyệt Thú ném cho Lạp Lý, rôi người đến Biển Cấm cầu hôn đi!"
Mỹ Nhân Ngư quay đầu lại, mặt đỏ bừng, dịu dàng lớn tiêng nói: "Ngươi cũng không muốn năm con Lan Nguyệt Thú làm mẹ kế chứ?" Dứt lời, nàng bay đi trước, "Ha ha, mẹ kế?
Ta khinh, mẹ của lão tử còn đang ở địa cầu được đệ đệ chặm Sóc kìa."
Sở Thiên không kiềm được ngửa mặt hú dài, miệng treo nụ cười đi về hòn đảo thứ mười bảy.
"Ðắc ý rồi? Vui mừng rồi?" Bác Đức ngẩn người, nhìn Sờ Thiên bay về, "Chuyện của người coi như Xong rồi, chuyện của A Mạt Kỳ thì sao? Nhanh lên, gọi người đi địa ngục giúp!"
Vừa rồi đầu óc hỗn loạn, Sở Thiên lúc này mới phản ứng, A Mạt Kỳ và Lạp Lý Bác Đức đi địa ngục quyết đấu rôi."Mọi người, đi địa ngục giúp thôi, đợi chút, không có thông đạo của A Mạt Kỳ, chúng ta đi địa ngục thế nào?"
"Đi qua nguyệt cầu a" Bác Ðức lớn tiếng quát, "Ðừng ngây ra nữa, những người từ cấp Chủ Thân trở lên đi theo ta, hãy nhớ, nhất định phải răn đe cha ta thật mạnh nhưng không ai được phép đả thương ông ấy, hiểu không?"
← Ch. 602 | Ch. 604 → |