Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 166

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 166: Ánh đao ở Hổ Sơn Đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có thể có một thế lực đủ mạnh để đè nén Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, trực tiếp niêm phong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Đêm hôm đó, Trâu Úc trực tiếp chỉ ra tên của Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang, đó là một suy đoán xuất phát từ trực giác. Và trực giác của phụ nữ, đặc biệt là trực giác của phụ nữ đang mang thai, không thể nghi ngờ về tỷ lệ chính xác đáng sợ của nó.

Chuyện này liên quan tới công việc nghiên cứu chế tạo robot đời mới của Liên Bang, Hứa Nhạc có thể tưởng tượng Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang tại sao lại nhất định muốn cướp đi như vậy. Nhưng hắn lúc này, hoàn toàn không biết phía sau bức màn của tất cả mọi chuyện. Và cả những nhân vật khổng lồ ở tầng lớp thượng tầng thuộc Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Hắn càng không biết, trong một mức độ sâu hơn, việc nghiên cứu chế tạo robot đời mới của Liên Bang lại có liên quan chặt chẽ đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống vào cuối năm. Và tất cả mọi chuyện, đều là sự thiết kế và điều khiển từ bên trong của Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Thậm chí hắn cũng không biết tại Đặc khu Thủ đô lúc này, có một số người đang chuẩn bị dùng bạo lực để đối phó với hắn. Nguy hiểm đang đến gần hắn. Tất cả mọi chuyện, đều chỉ là vì không muốn hắn quấy nhiễu việc thu lại những dữ liệu trong phòng thí nghiệm.

Chiếc ô tô màu đen chậm rãi chạy trên con đường rộng thênh thang ở Vọng Đô. Chốc chốc lại có mấy chiếc lá xanh non mơn mởn là là rơi xuống trên nóc xe, sau đó lại bị bật văng ra. Những chiếc lá xanh này chưa đi đến điểm cuối của sinh mệnh. Ngược lại là vì quá xanh tươi đầy sức sống mà bị ông trời ghét bỏ.

Bóng đêm buông xuống ở lối vào Sơn Hổ Đạo. Hứa Nhạc nheo mắt lại, lờ mờ cảm nhận được mấy chiếc xe phía sau đang lái lại gần.

- Thắt chặt dây an toàn.

Trâu Úc ở bên cạnh hắn khẽ nói. Hôm này là ngày kiểm tra thai định kỳ. Họ vừa rời khỏi Y Viện Vọng Đô. Những chiếc xe đang lao tới gần phía sau có lẽ chỉ là qua đường, hoặc cũng có thể là rắc rối. Nhưng điều khiến Hứa Nhạc phải lo lắng đầu tiên là sức khỏe của Trâu Úc.

Trên Sơn Hổ Đạo, một chiếc xe việt dã tầm thường đang lặng lẽ dừng ở bên vách núi. Cửa xe hạ xuống, Phác Chí Hạo với mái tóc vàng hoe đang lạnh lùng nhìn chiếc ô tô màu đen ở trên đường dưới núi, cùng những ánh đèn pha phía sau đang tăng tốc đến gần nó.

Hắn đã dùng các kênh điều tra của mình để điều tra về Hứa Nhạc, biết người này đích thực là không có gia thế đặc biệt gì, chỉ là một tên có vận may. Cho nên hắn càng ngày càng cảm thấy thế giới này không công bằng. Những năm trước đây, vẫn luôn bị Chu Ngọc áp chế, hắn có thể chấp nhận. Bởi vì Chu Ngọc là sinh viên vương bài của Học Viện Quân Sự I. Nhưng cái gã tên Hứa Nhạc này... Tính là gì? Dựa vào gì mà hắn vào được Sở Nghiên Cứu. Dựa vào gì mà hắn có thể khiến cho bụng của thiên kim Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng to ra. Dựa vào gì mà hắn gặp may như vậy. Lại có thể quen biết được với vị Thái Tử gia của Thai Gia?

Phác Chí Hạo là bạn của Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông. Đêm nay, lại làm việc cho Đại thiếu gia Lợi Tu Trúc. Hắn là người thông minh, biết rằng vị Đại thiếu gia Lợi Gia khôi ngô anh tuấn nhưng lại giống yêu ma kia tại sao lại chọn đúng mình. Cho nên hắn làm việc vô cùng cẩn thận.

Tối nay hoàn toàn không phải muốn Hứa Nhạc chết, chỉ là muốn đối phương nằm trên giường bệnh nửa năm, không được quấy nhiễu kế hoạch của những Đại nhân vật. Nhiệm vụ này hoàn toàn không khó hoàn thành, cái khó là Phác Chí Hạo không muốn mình bị lộ diện dưới tầm mắt của đối phương. Tuy rằng hắn biết rõ thân phận của Hứa Nhạc lớn nhỏ thế nào. Nhưng hắn vẫn không muốn đón nhận những nộ hỏa vốn chẳng liên quan gì đến mình.

Trên thực tế chuyện này quả thực cũng không cần hắn ra mặt. Hắn chỉ cần điều tra hành trình của Hứa Nhạc đêm nay, sau đó thông báo lộ trình, nói cho đám con ông cháu cha hống hách mà thù dai ở trong Đặc khu Thủ đô.

Phác Chí Hạo vẫn còn nhớ đêm hôm đó, ở lối vào Công viên Thanh Sơn, Hứa Nhạc đã từng sỉ nhục đám công tử con nhà quyền quý kia thế nào. Có một cơ hội như vậy, đám công tử kia nhất định sẽ không bỏ qua.

Hắn chỉ cần bình thản ở trên vách núi theo dõi cảnh sắp xảy ra tiếp đây, xác nhận Hứa Nhạc sẽ không chết, chỉ bị tàn phế... Nếu như xảy ra điều ngoài ý muốn. Hắn có thể nhanh chóng đi cứu vãn tình hình.

Cảm giác nguy hiểm phía sau đang lại gần, sắc mặt của Hứa Nhạc vẫn không hề thay đổi. Trâu Úc sau khi thặt chặt dây an toàn, khẽ cau mày nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại bình thản được như vậy.

Chiếc ô tô màu đen không hề tăng tốc, ngược lại còn giảm tốc độ lại, sau đó dừng lại ở lối vào Hổ Sơn Đạo. Hứa Nhạc tỉ mỉ xem xét những điểm sáng đang hiển thị trên màn hình máy tính, ngước đầu nhìn một cái, dường như muốn nhìn thấy thứ gì đó trên núi thông qua nóc xe.

Theo tiếng phanh kít chói tai xen lẫn cùng mùi khét, năm sáu chiếc xe cao cấp phía sau đang vội vã tăng tốc lao đến chợt ngừng phụt lại, bao vây chiếc ô tô màu đen. Đám người trong xe rõ ràng không thể ngờ, Hứa Nhạc lại không tăng tốc bỏ đi, ngược lại còn dừng lại, giống như đang đợi chúng vậy.

Hứa Nhạc mở cửa xe bước xuống, tiện tay khóa chặt cửa chiếc ô tô màu đen lại. Trâu Úc nhìn đám người trẻ tuổi đang bước xuống những chiếc xe cao cấp kia, bất giác rùng mình. Bởi vì cô biết rõ, đám người này hôm nay đến để trả thù. Không chỉ có thể nhìn thấy từ bộ dạng của đối phương, mà hơn nữa là vì hôm nay họ có mang theo cận vệ của mình.

Trong thế giới Liên Bang, có tiền là có tất cả. Đám công tử này bất luận là gia thế thế nào, cận vệ bên cạnh đều là những nhân vật rất lợi hại.

- Xem ra hôm nay gặp may rồi. Lại có thể bắt được mày.

Một gã thanh niên mặt mày u ám nói, tay cầm theo một cây gậy đánh golf bước tới trước mặt Hứa Nhạc. Chỉ còn cách năm bước nữa, hắn dừng lại không tiến thêm, dùng một giọng điệu lạnh khốc như người chết nói:

- Yên tâm. Bọn tao biết chừng mực, nhiều nhất chỉ đánh gãy một chân của mày thôi.

Mười mấy người bao vây Hứa Nhạc, rõ ràng là đám người hung hãn đi hàng đầu tiên kia, đều là cận vệ. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn đám người xung quanh mình, cảm giác năng lực của đám cận vệ đó, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ. Những người này rõ ràng không phải vô tình chạm mặt mình, mà là có chuẩn bị để đến. Vấn đề là mình và đối phương không có thâm thù đại hận gì, ai đang cố tình nhằm vào mình?

Sự im lặng của Hứa Nhạc hiện ra kỳ dị trong mắt của đám người đó. Gã thanh niên cầm đầu sa sầm mặt nói:

- Không cần nhiều lời, rút gân hai chân nó, xem sau này nó còn nhấn ga được không.

Hứa Nhạc vốn đã quên bộ dạng của những người này. Nhưng khi nghe thấy câu này mới nhớ ra. Người thanh niên này chính là chủ nhân của chiếc xe đua màu trắng đã bị mình đụng xe trong vụ đua xe lần trước trên đường cao tốc số 2.

Một cận vệ chậm rãi rút một thanh đao từ bên hông ra. Ánh đao trong màn đêm lạnh băng như nước, nhưng lại ngửi ra được mùi máu tanh nhàn nhạt trên đó... Xem ra bình thường cũng thường thấy máu.

Hứa Nhạc nheo mắt lại. Hắn biết mình tay không tấc sắt, trong mắt đối thủ, giống như cá nằm trên thớt. Thân phận của đám công tử này, hắn vẫn luôn không hiểu rõ, cũng không muốn hiểu rõ. Nhưng nhìn đám người hôm nay đối phương mang đến, đích thực là đám người chuyên nghiệp. Đặc biệt là thanh đao đó... bảo đao. Mặt trên lưỡi đao hàn quang không hề xuất hiện, nhưng lại khẽ thấm lạnh con tim hắn.

Liên Bang quản chế súng ống nghiêm khắc, ngoài những nhân vật có thế lực Quân đội hùng hậu như anh em Trâu Gia ra, không có ai dám tùy tiện lấy một khẩu súng ra bắn phá bừa bãi. Cho dù là anh em Trâu Gia, ở một nơi như Đặc khu Thủ đô cũng phải cẩn thận hơn nhiều.

Tranh chấp giết người, bất luận là giang hồ hay là bang hội, luôn cần một gã biết ra tay. Nhưng không thể nghi ngờ, đám người cầm đao mà Hứa Nhạc đang đối mặt lúc này, chính là thứ đồ tàn khốc quen làm những chuyện rút gân lột da người khác.

Không có ai là thần tiên, Lý Cuồng Nhân được xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, đó cũng chỉ là trong tình huống một đối một. Nếu như Lý Cuồng Nhân đối mặt với mấy chục thanh đao sáng choang lạnh buốt, e rằng cũng phải ngay lập tức xoay người bỏ chạy. Có điều với hung danh của gã đó, có lẽ cũng không ai dám đuổi theo hắn.

Hứa Nhạc đang đối mặt với bảy thanh đao, hơn nữa hắn cũng không có hung danh khiến kẻ địch phải khiếp sợ. Vì vậy hắn không chạy trốn, hắn đã cảm thấy, có một số người, một số thế lực đang ngắm vào mình. Lúc này chạy trốn cũng không còn ý nghĩa gì.

Xoẹt.

Một thanh đao lao bổ vào mặt Hứa Nhạc, không hề có những động tác đẹp, chỉ có sự thành thục và tàn nhẫn được hun đúc nhiều năm.

Cùng với với ánh đao lóe lên, Hứa Nhạc cũng chuyển động. Hắn biết nguy hiểm đáng sợ ngày hôm nay, vì vậy hắn không hề hạ thủ lưu tình. Đế giày quân dụng đang cắm trên mặt đất xi măng, giống như sự ma sát lớn khi phanh xe vừa rồi, đã tạo ra ưu thế lớn về tốc độ cho hắn.

Một tiếng rắc sắc gọn vang lên, thanh đao vẫn chưa hạ xuống, Hứa Nhạc đã áp sát đối phương, một quyền đánh trúng vào nách người kia. Cánh tay như thanh dùi cui bằng sắt hoành ngang trước người lại đánh chuẩn vào yết hầu của người đó.

Âm thanh vừa rồi chính là tiếng xương sụn của yết hầu bị đánh gãy.

Gã cận vệ kia cũng không phát ra được nổi một tiếng, cơ thể mềm oặt giống như bị rút xương, nằm liệt trên đất. Thanh đao lạnh lẽo trong tay sớm đã thoát khỏi tay hắn rơi xuống đất.

Đám công tử đứng xem xung quanh sắc mặt chớp mắt đã tái nhợt. Bọn họ thực chất không biết gã tiểu tử cần giải quyết hôm nay lại khó nhằn như vậy.

Thanh đao vẫn đang trên không rơi xuống, Hứa Nhạc đã trở tay nắm chặt thanh đao. Đôi chân hắn đứng vững trên mặt đất xi măng, không hề có chút run sợ nào, chỉ có sự vững chãi như bàn thạch. Mười động tác đã quen thuộc của Phong Dư đại thúc, lúc này mới phát huy sự mạnh mẽ đáng sợ của nó.

Hứa Nhạc tự tin với nắm đấm của mình, nhưng đao thì vẫn cứng hơn nắm đấm, vì vậy hắn xoay tay nắm chặt thanh đao, cúi thấp đầu xuống, rồi xông vào trong vòng huyết quang của sáu thanh đao còn lại.

Xoẹt. Lưỡi đao chém rách áo, cắt đứt gân máu... Từng tia máu phun ra!

Hai chân Hứa Nhạc vững vàng đứng trên mặt đất, thân trên lại giống như nhánh liễu trong gió, đung đưa lắc lư, phát huy đến đỉnh điểm những tư thế cận chiến đã ăn sâu trong đầu. Trong ánh đao, lần lượt né tránh từ nguy hiểm này đến nguy hiểm khác rồi đột kích.

Hắn có một đôi mắt giỏi nắm bắt tất cả các cử động dù nhỏ nhất, sức mạnh tung hoành mạnh nhất Liên Bang ẩn sâu trong cơ thể, hắn có một thủ pháp vô cùng tàn nhẫn.

Choang choang choang choang~~

Ánh đao chém nứt bóng đêm. Có điều chỉ là chuyện trong nháy mắt, ánh đao xé gió đã ngừng lại. Trong quá trình này, thanh đao mà Hứa Nhạc cầm vẫn chưa hề va chạm gì với sáu thanh đao kia.

Bảy gã cận vệ cần đao toàn bộ ngã xuống trong vũng máu. Kẻ bị đứt yết hầu. Kẻ bị chém một nhát trên đùi. Còn còn có kẻ trên ngực xuất hiện thêm một vết đao thê thảm...

Những cận vệ này có người còn dùng cả trường đao, có người lại dùng dao găm sắc nhọn, lúc này tất cả đều rơi loạn trên mặt đất.

Hứa Nhạc cầm một thanh đao dài, lặng lẽ đứng trước chiếc ô tô màu đen, những vết đao sau lưng bắt đầu rỉ máu.

*****

Ngoại ô thành phố Vọng Đô có núi Hổ Sơn.

Hổ Sơn Đạo là con đường lên núi Hổ Sơn. Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, độ dốc lớn nhưng lại không hiểm trở. Dựa vào thế núi này, bình thường là một trường đua để các nhóm đua xe thi tốc độ. Tiếng mô tơ gầm vang thường thấy, người qua nơi này thường gặp nguy hiểm, vì vậy người dân ở Vọng Đô thường tránh xa nơi này. Có lẽ cũng chỉ có Hứa Nhạc, một anh nhà quê mới định cư ở đây không lâu, mới lựa chọn con đường này để đi.

Đường núi kéo dài lên phía trên. Giống như viền của một chiếc bánh ngọt chocolate, uốn quanh từng vòng.

Phác Chí Hạo từ lúc mới bắt đầu, cũng vẫn luôn đứng trên ven đường núi tầng thứ hai, tầm nhìn xuyên qua đám cây xanh dưới chân vách núi, trông về trận xung đột vừa rồi ở lối vào Hổ Sơn Đạo.

Thế lực đứng sau lưng hắn muốn răn đe Hứa Nhạc có rất nhiều cách, nhưng cách làm chính diện lại quá chậm, họ không thể tiếp tục đợi, cho nên đã lựa chọn một cách thẳng tay nhất. Nhưng hắn lại không muốn để Hứa Nhạc chết, một mặt là suy nghĩ lợi ích xuất phát từ bản thân hắn. Hắn có thể cố gắng kiềm nén sự đố kỵ của mình. Một mặt khác cũng là vì lời dặn dò của con người thế lực trẻ của Lợi Gia kia.

Hắn tin rằng đám công tử bột vừa có được tin tức kia cũng nhất định sẽ biết chừng mực. Dù gì dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, nếu như ở ngay Thủ đô mà xuất hiện một vụ án giết người mang tính hung hiểm, thì những bậc cha chú của bọn họ cũng không dễ dàng gì để thu dọn chiến trường.

Có lẽ chỉ cần đánh gãy chân, nằm trong bệnh viện vài tháng là ổn. Phác Chí Hạo khẽ vuốt mái tóc rối bù của mình, trong gió đêm như vậy mà lặng yên suy nghĩ, trên nét mặt cũng không biểu lộ chút thông cảm nào, có chăng chỉ là sự hững hờ. Cái gã tên là Hứa Nhạc ấy nằm bệnh viện mấy tháng, vậy sẽ không thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch mà thực ra chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ là gì.

Mái tóc vàng tung bay trong gió, giống như những bông hoa đang phất phơ trong rừng núi. Chiếc xe sớm đã tắt động cơ, hắn tin rằng người phía dưới kia sẽ không phát hiện ra mình.

Trong làn gió xuân ban đêm dịu nhẹ, Phác Chí Hạo lặng lẽ đứng nhìn vở kịch hay phía dưới vách núi. Hắn cảm thấy yên lòng khi nhìn thấy sự chuẩn bị của đám công tử bột kia. Lúc này, hắn đã tin vào phán đoán của Lợi Đại thiếu gia, trong Liên Bang sao lại có người trẻ tuổi nào có sức chiến đấu như Lý Cuồng Nhân.

Nhưng trong giây phút ánh dao sáng loáng vụt lóe ấy, biểu hiện trên nét mặt của hắn chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn Hứa Nhạc đánh gục một đám cận vệ với tốc độ nhanh như chớp.

Phác Chí Hạo rất rõ, đám công tử bột kia chỉ là phế vật, nhưng những cận vệ mà gia đình họ dùng số tiền lớn để thuê mời lại là những cao thủ thật sự. Trong lần tiếp xúc sơ mấy ngày trước, Lợi Đại thiếu gia đã sắc bén chỉ ra, những cận vệ này có lẽ đều là lính Đặc chủng giải ngũ của Quân Khu.

Chỉ là đám cận vệ nhìn trông có vẻ âm hiểm kia, tại sao lại không thể địch lại Hứa Nhạc? Phác Chí Hạo ngay lập tức cảm thấy lạnh người.

Ánh đao dưới vách núi, ánh đao vừa hạ xuống đã quay trở về tĩnh lặng... Phác Chí Hạo lờ mờ cảm giác thấy gã Thiếu Úy tên Hứa Nhạc này đang vô thức nhìn mình. Ánh mắt sắc lạnh như phi đao ấy khiến hắn phải khẽ rùng mình một cái, không còn dám nhìn cuộc chiến nữa. Xoay người đi về chiếc xe của mình.

Nếu tiếp tục ở nơi này thì thật nguy hiểm.

Những cận vệ của đám công tử này đều là cao thủ. Tuy rằng sức lực không giống nhau, vũ khí cũng mỗi người một khác, nhưng bản chất đều hiển hiện ra một sức mạnh hiểm độc khiến người khác phải khiếp sợ.

Trong cuộc hỗn chiến, sau lưng Hứa Nhạc đã bị trúng một thanh dao găm quân dụng nguy hiểm, chiếc áo quân phục màu xanh sậm bị rách ra một đường, da thịt sau lưng cũng bị kéo thành một vệt lớn, thịt lồi ra ngoài, máu bắt đầu rỉ ra. Tuy rằng bị thương không nặng, nhưng nhìn lại trông rất đáng sợ.

Chiến đấu đến lúc này, hắn vẫn luôn đứng vững trên mặt đất xi măng không hề xê dịch, giống như một gốc cây cổ thụ đã bám rễ sâu vào mặt đất, đem tất cả sức mạnh truyền đến thân hắn, khiến mỗi lần hắn ra tay, đều trở nên vô cùng hung hãn và chuẩn xác.

Một tiếng khô khan vang lên, một chân của Hứa Nhạc đang dẫm lên cổ tay của một tên cận vệ, đạp gãy thẳng cổ tay của người này.

Trên đùi của gã cận vệ này đã bị chém một nhát dao, hắn nằm gục trên vũng máu mà vẫn không bỏ cuộc... Nhưng Hứa Nhạc đã không cho hắn cơ hội để đánh lén.

Cùng lúc khi nhấc chân lên, Hứa Nhạc tay nắm chặt thanh đao, vung ra như một chiếc roi lớn, mạnh mẽ chính xác đập trúng vào mặt của tên công tử đang gần mình nhất.

Cái hắn dùng chỉ là sống dao, một nhát vừa chém xuống. nửa khuôn mặt của tên công tử đó đã rách toạc. mấy chiếc răng lẫn trong máu phun ra, khuôn mặt hống hách ngang tàng lúc đầu, hiện chỉ còn lại một sự hoang mang, đau khổ và sợ hãi.

Hoang mang là vì những thanh niên trẻ này đã quen với thói hống hách trong Liên Bang, nhất thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, tại sao những cận vệ ưu tú của mình đang ngã gục xuống vũng máu từng người một.

- Cút.

Lối vào Hổ Sơn Đạo trong đêm, gã Thiếu Úy trẻ tay cầm chặt đao, lưỡi đao còn dính máu... Từ khi bị đoàn xe vây chặn đến lúc này, hắn vẫn luôn giữ im lặng, cuối cùng đã nói ra một chữ này.

Đám công tử bột kia cũng không ngu dốt gì, những vết đao thảm thương trên người các cận vệ kia đã nói rõ quá nhiều chuyện. Phản ứng của họ cực nhanh, biết đêm nay mình đã phạm một lỗi sai lớn, không để lại một câu vãn hồi lại thể diện nào, nhanh chóng đỡ lấy những cận vệ trên mặt đất rồi trở về trong những chiếc xe thể thao của mình.

Xã hội Liên Bang chính là như vậy, khi thực lực chênh lệch quá lớn thì nói gì cũng vô ích. Đám thanh niên ấy cuối cùng cũng không bỏ lại những cận vệ của mình, đã có thể coi là khá bình tĩnh. Chỉ có điều sắc mặt tái nhợt và cơ thể đang run rẩy của họ đã lộ ra cảm xúc thật sự của họ dưới lưỡi đao của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc không còn để ý đến đám người này, tuy rằng sau lưng hắn đang đau nhức, nhưng hắn biết rõ, đám người này chỉ là những thanh đao bị người khác lợi dụng. Nhân vật thật sự đang trốn ở phía sau... Không... là trốn ở phía trên.

Hắn xoay người lại, ngước đầu nhìn vào bóng tối phía trên vách núi.

Vừa rồi khi dừng xe. Hệ thống máy tính Lôi Đạt trong chiếc ô tô màu đen phân tích, đã hiển thị ra trên màn hình, phía trên đường núi có một chiếc xe... Mãi đến lúc này, chiếc xe ấy vẫn chưa rời đi, rất rõ ràng, chủ nhân của chiếc xe ấy, vẫn đang lạnh lùng theo dõi cảnh ở chỗ này.

Hứa Nhạc cởi áo... Sự cọ xát của máu thịt với vải áo dính vào sau lưng khiến hắn vô cùng nhức nhối. Hắn nhíu mày lại, phát hiện Trâu Úc vẫn đang trong chiếc ô tô màu đen đang ngây người nhìn hắn.

Hắn vứt chiếc áo quân phục ra ngoài, che lên kính cửa của chiếc ô tô màu đen. Hắn không muốn một sản phụ nhìn thấy những tàn dư máu thịt và vũng máu trên nền đất xi măng kia.

Khi chiếc áo quân phục vẫn đang bay trong gió, Hứa Nhạc đã xông đến chỗ vách núi kia.

Luồng khí nóng quen thuộc sớm đã lan ra chảy vào tứ chi hắn, tạo ra một sức mạnh vô cùng lớn, khiến tốc độ phát động của hắn lại kinh hồn như vậy... Trên mặt đất xi măng chỉ thấy một làn khói bụi cuộn lên.

Trâu Úc sững sờ chợt quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhạc đang mặc một chiếc áo màu trắng giống như một con thú dữ, vút một tiếng đã xuyên qua bụi cây bên đường cao tốc đâm vào lùm cây ở vách núi.

Loáng thoáng nhìn thấy lùm cây ở vách núi lay động một hồi, một bóng người bật lên với một tốc độ ghê hồn, lao lên vách núi theo một đường thẳng đứng... Tốc độ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Hai tay Trâu Úc chống trên mặt kính cửa sổ của chiếc ô tô màu đen, hai mắt trợn tròn ngây người nhìn theo cảnh này.

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong Đại khu Tổng căn cứ địa của Quân Khu III, những quân nhân mà đời này đã gặp qua, còn nhiều hơn người dân Liên Bang nhìn thấy trên TV. Nàng cũng biết Quân đội Liên Bang có những người lính tinh nhuệ có năng lực khủng khiếp, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy sự huấn luyện của họ... Nhưng nàng chưa từng tưởng tượng ra, trên thế giới này, lại có người có thể leo vách núi như đi đường bằng, lại dẻo dai, linh hoạt như một con mãnh thú, hung dữ xông lên với tốc độ chóng mặt. Sống cùng Hứa Nhạc lâu như vậy, Trâu Úc tự nhận mình rất hiểu con người này... Hơn nữa nàng có thể phán đoán ra một cách chính xác rằng, chàng trai trẻ này trong tương lai chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người trong Liên Bang phải liếc mắt nhìn... Nhưng nàng nói thế nào cũng không thể ngờ được, sức mạnh chiến đấu mà Hứa Nhạc đã bộc lộ ra ngày hôm nay, còn mạnh mẽ đến mức này.

Tình tiết bên trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu vẫn luôn bị phong tỏa, Trâu Úc lúc này mới hiểu ra, tại sao Thái Tử ca ca lại nói Hứa Nhạc đã cứu mạng mình.

Khi ở Đại khu Đông Lâm, dãy tường điện tử trải dài không biết bao nhiêu cây số, dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, dưới sự bảo vệ của quang huy Hiến Chương, trong mắt Hứa Nhạc, cũng chỉ là một số chướng ngại gây khó khăn nhỏ. Huống hồ hiện tại cũng chỉ là một vách núi, tuy rằng rất dốc, nhưng vẫn có thể đạp chân lên.

Hứa Nhạc đặt chân ở sườn núi, mỗi bước chân trên đá đều trầm ổn, bởi vì trầm ổn mới có thể đảm bảo được tốc độ và mức độ chính xác cao nhất. Mỗi bước chân hắn đạp xuống đều rất có lực, nhưng mỗi bước lại tạo ra một lực phản chấn khi tiếp xúc với vách núi, điều này lại khiến cho vết thương sau lưng hắn nhức nhối thêm một phần.

Càng đau hắn lại càng phẫn nộ, trong lòng lại càng lạnh băng, nét mặt ngày càng điềm tĩnh. Từ Đại khu Đông Lâm trốn đến Thủ đô Tinh Quyển, một mình lưu lạc, quá khứ phải quên sạch, bạn gái hóa thành mây khói, bạn tốt chạy trốn ở xa vạn dặm, chỉ để lại một sản phụ... Tất cả những hồi ức khó có thể quên và áp lực dồn nén trong hai năm nay, cùng sự nhức nhối của vết thương... cuối cùng đã biến thành một lửa giận đang bạo phát.

Hắn tự nhận mình là một người nhu hòa, nhưng sự bất công trong Liên Bang nhiều không kể xiết, không cách nào giải thoát với hiện thực quanh mình. Giáo sư Trầm Lão đã chết, những nhân vật máu mặt trên cao ấy lại muốn đoạt lấy những thứ không thuộc về họ. Đêm nay, thậm chí có người còn muốn ám sát mình.

Mãi đến hôm nay, Hứa Nhạc vẫn cho rằng mình là một nhân vật nhỏ bé trong Liên Bang. Nhưng nhân vật nhỏ bé một khi bị chọc giận, vẫn đáng sợ. Liên Bang có một câu ngạn ngữ: Thất phu một khi nổi giận, Quân vương cũng phải đổ máu.

Người mạnh nhất trong Liên Bang ngày nay cũng chính tên là Thất Phu.

Mấy cành gai nhọn của bụi cây trên triền dốc đâm vào phần da thịt cánh tay lỏa lồ bên ngoài cơ thể hắn, nhưng biểu tình của Hứa Nhạc cũng không có chút động dung nào. Hắn một chân đạp mạnh lên đường lớn trên sườn núi, bay thẳng đến chỗ chiếc xe việt dã đang khởi động máy chuẩn bị vọt đi...

Sức mạnh trong cơ thể chớp mắt đã bùng nổ. Từng cơ thịt trong đôi chân hắn bắt đầu rung động. Sau chốc lát, hắn đã xông đến bên cạnh cửa của chiếc xe việt dã, không nói nhiều, thanh đao đã nghiêng xuống đâm tới.

Một chuỗi tiếng ken két nghe ghê răng vang lên, trong những tia lửa do kim loại ma sát, vang vọng khắp cả khu Hổ Sơn Đạo yên ắng quạnh hiu.

Thanh đao dài Hứa Nhạc đang cầm chắc trong tay trước lúc cửa xe đóng lại đã đâm đến một cách chuẩn xác. Sự ma sát mạnh giữa thanh đao và cánh cửa xe cuối cùng cũng khiến cánh cửa không thể đóng lại, hơn nữa còn bị bật ra.

Kít~~

Hứa Nhạc im lặng không nói lời nào, lưỡi đao đâm thẳng vào vị trí ghế bên chỗ tài xế của chiếc xe việt dã. Lưỡi dao rạch nát lớp vỏ plastics độ bền cao, đâm xuyên vào hệ thống điện tử phức tạp... Theo những tia lửa điện bắn ra, đã phá hủy thành công hệ thống khởi động của chiếc xe việt dã.

Hắn là một Cơ Giáp Sư thiên tài, trong tiệm sửa chữa ở đường Hương Lan Đại khu Đông Lâm, hắn cũng đã từng sửa xe hơi. Bản thân hắn hiện tại, ngay cả robot còn đối phó được, huống chi là một chiếc xe việt dã bình thường.

Hệ thống khởi động đã bị hủy, chiếc xe việt dã đã không thể nào khởi động để trốn chạy. Phác Chí Hạo đang ngồi ở ghế lái xe, ngây người nhìn lưỡi dao lạnh buốt chỉ cách đùi mình 10 cm. Tay trái hắn đang cầm lái, tay phải đang cầm chìa khóa chuẩn bị khởi động xe. Đồng thời là sự run rẩy nhanh chóng không thể khống chế xuất hiện.

*****

Phác Chí Hạo không muốn thừa nhận sự sợ hãi đang xâm chiếm mình.

Hắn trước nay cho rằng bản thân là một thanh niên ưu tú nhất trong Liên Bang, sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự 3, đã vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa mắt thấy bản thân sắp được vào Viện Khoa Học Liên Bang, thậm chí có thể trở thành học sinh của Lâm Viện Trưởng... Những trải nghiệm và thành tích cả đời này của hắn, cũng đủ để hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân.

Hắn là một sĩ quan trẻ tuổi, bất luận là những kỹ thuật robot cận chiến, hay là tác chiến robot, hắn đều là một nhân vật đáng sợ. Bất luận ở góc độ nào, tuy rằng chiếc xe việt dã không thể nổ máy, nhưng hắn cũng không nên thấy quá sợ hãi.

Nhưng hai bàn tay hắn đang run lẩy bẩy, khiến Phác Chí Hạo ý thức rõ rằng, mình đang có một cảm giác sợ hãi với người đang ở bên cạnh mình này.

Vừa rồi còn ở vách núi nhìn xuống, ánh đao sáng loáng như tuyết ấy, máu văng khắp nơi... Thực lực cường đại mà Hứa Nhạc đã bộc lộ, đặc biệt là sự lạnh lùng điềm tĩnh trong trận huyết chiến, đã để lại cho Phác Chí Hạo một ấn tượng sâu sắc, thậm chí là cảm thấy nguy hiểm. Vì vậy hắn mới lựa chọn cách lập tức rời khỏi.

Nhưng đối phương lại trong thời gian ngắn nhất tìm thấy mình, hơn nữa còn dùng một thanh đao để chặn đường rút của mình... Phác Chí Hạo cảm thấy một hàn ý sâu sắc dâng lên trong lòng. Đặc biệt là khi nghĩ tới lời đồn đãi, trong nhà hàng Lâm Viên tối đó, ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh gục được người này... Khiến hai tay hắn lại càng run bần bật.

Hai vầng trăng trên trời đã bị tầng mây che phủ, Hổ Sơn Đạo lúc này đang một mảnh u tối, chỉ có ánh đèn dưới vách núi mờ hiện chiếu sáng từ trong vạn gia đình yên bình. Cửa xe khẽ vang lên, Phác Chí Hạo bước ra khỏi chiếc xe việt dã, cúi đầu nhìn thanh đao Hứa Nhạc đang nắm chặt trong tay, nhìn vết máu trên thanh đao đang dần khô dính lại, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định bản thân nói:

- Sao lại trở lên nhếch nhác như vậy?

Người thông minh đều sẽ biết trong tình hình này, nói những lời này kỳ thực chẳng còn ý nghĩa gì. Đặc biệt là khi Phác Chí Hạo sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn nói như vậy. Bởi vì hắn bắt buộc phải đánh cược, thử xem chàng lính ngồi cầu Hứa Nhạc này có can đảm làm gì không...

- Ai sai mày tới đây.

Hứa Nhạc nhìn mái tóc vàng hoe của Phác Chí Hạo, khẽ cúi đầu, ngón tay đang cầm cán đao càng bấu chặt hơn. Nhìn thấy Phác Chí Hạo, có lẽ hắn đã có thể đoán được thế lực đứng đằng sau. Người thông minh sẽ không cần hỏi nhiều thêm, nhưng hắn vẫn hỏi.

Phác Chí Hạo chua chát cười, lên tiếng nói:

- Hỏi những chuyện này không còn ý nghĩa. Vừa rồi trên đường, ngay cả người muốn giết anh mà anh còn không giết, dĩ nhiên sẽ không giết tôi. Nếu như anh không giết tôi, đương nhiên tôi cũng không thể nói cho anh biết điều gì. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, trước mặt những thế lực lớn, anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Cho dù anh có đánh nhau giỏi thế nào, chỉ cần bọn họ nói một câu, anh cũng sẽ bị đánh mặt sưng như tổ ong thôi.

Hứa Nhạc sắc mặt không hề biến đổi. Hắn vẫn cúi đầu, sau chốc lát nói:

- Tao vẫn luôn muốn làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nhưng rất đáng tiếc, Liên Bang không cho tao cơ hội này. Lúc tao mười tuổi, tao đã giết người rồi...

Khi hắn nói giọng điệu rất điềm tĩnh bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm với Phác Chí Hạo, làm thế nào để giải các đề thi trong cuộc tuyển dụng mùa xuân. Nhưng chính là giọng điệu bình thản này lại khiến cho Phác Chí Hạo vừa rồi sắc mặt vừa khá hơn đôi chút, lúc này lại tái nhợt lại.

- Tao sai rồi...

Phác Chí Hạo cười khổ nói:

- Tao sai thật rồi... Vừa rồi không nên tắt động cơ, ít ra thì cũng không nên rút chìa khóa ra.

Đây là một câu nói thật. Đây là một sai lầm chí mạng.

Nếu như muốn mượn đao giết người, càng không thể xuất hiện ở hiện trường. Phác Chí Hạo còn cho rằng mình trốn ở trên tầng trên núi đã đủ cẩn thận, nhưng không ngờ Hứa Nhạc lại có thể trong thời gian ngắn nhất phát hiện ra mình, hơn nữa còn một nhát đao chém đứt đường lui của mình.

Tới lúc này, hắn mới mơ hồ hiểu ra, mình cố ý đứng ở trên vách núi nhìn cảnh xảy ra vừa rồi, không phải để xử lý tình hình đặc biệt gì, chỉ là hắn vô thức vẫn khó có thể quên được cảnh tượng trong kỳ thi tuyển dụng mùa xuân của Quả Xác. Hắn muốn tận mắt chứng kiến tên lính ngồi cầu may mắn tên Hứa Nhạc kia bị đánh gãy chân trên mặt đất xi măng, đau không muốn sống...

Lợi Tu Trúc cũng đã phạm sai lầm. Hắn tự đánh giá bản thân quá cao, nhưng lại đánh giá Hứa Nhạc quá thấp.

Trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia nổi tiếng vì cách tính toán không bỏ sót chuyện gì. Nhưng Hứa Nhạc trong mắt người thừa kế chính thức của Lợi Gia lại không phải là tên được suy đoán theo lý thường như vậy, Hứa Nhạc là một dị vật lao vào tầng lớp thượng tầng trong Liên Bang, cứng nhắc như một tảng đá. Sức mạnh của hắn không nằm ở mối quan hệ với Thai Gia, cũng không nằm ở chỗ là con rể của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, mà ở kiến thức trong đầu hắn và sức mạnh bên trong cơ thể hắn.

Phác Chí Hạo sắc mặt tái nhợt, lầm bẩm mình đã sai, trong khóe mắt đang cúi thấp lại càng lúc càng bình tĩnh. Hắn không biết Hứa Nhạc trước mặt có ra tay bất ngờ hay không, nhưng hắn biết mình nếu như thật sự dám nói gì, sau này cái chờ đón mình, vẫn là một con đường chết.

Hai tay hắn đang run bên người, dường như là vì sợ hãi, nhưng trên thực tế, hắn biết bản thân chỉ là để tay mình tự nhiên hơn một chút.

Khẩu súng lục chỉ cách tay hắn vài cm, với thành tích bắn súng và rút súng nhanh nhất ở Học Viện Quân Sự 3 của mình, Hứa Nhạc ở trước mặt, cho dù thật sự có thực lực khủng khiếp giống như Lý Cuồng Nhân, cũng chỉ có một con đường chết.

Đầu Hứa Nhạc cũng cúi thấp xuống, hắn không chú ý đến Phác Chí Hạo đang che đậy ánh mắt đang thay đổi của mình, cũng không chú ý tới nét mặt đối phương đang dần bình tĩnh lại... bởi vì trong hầm mỏ ở Đại khu Đông Lâm, Phong Dư đại thúc đã nhắc nhở hắn không chỉ một lần, dưới tình hình này, chỉ cần chú ý tay của đối phương.

Đôi tay run rẩy của Phác Chí Hạo chợt cử động, lách người nhanh chóng, rút khẩu súng lúc bên người.

Hứa Nhạc cũng cử động, thanh đao dài đang nắm chặt ở bàn tay phải bổ xuống, một ánh dao lóe sáng.

Xoẹt một tiếng, tay phải của Phác Chí Hạo bắn ra máu, bàn tay rời khỏi cổ tay hắn, cùng khẩu súng lục kim loại bóng kia đồng loạt rơi xuống mặt đất xi măng.

Người sĩ quan ưu tú nhất Liên Bang với tiền đồ xán lạn, trân trân nhìn cổ tay bị chém ngọt của mình, nhìn máu tươi đang phun ra dầm dề phía trên, nhìn xương trắng nhô ra và cơ thịt dính máu nhức nhối trên cổ tay, chân mày hắn nhíu chặt.

Phác Chí Hạo không ngờ dao của Hứa Nhạc lại nhanh như vậy. Tại sao đối phương lại dám không màng luật pháp mà vung dao xông tới. Lẽ nào ngay từ lúc đầu, đối phương đã quyết tâm giết chết mình? Lúc này, hắn thực chất không thể ngờ, là vì mình muốn rút súng bắn chết Hứa Nhạc.

Đến lúc này, sự đau đớn ghê gớm điên cuồng ở cổ tay truyền vào não hắn, khiến hắn đau đớn không muốn sống, khiến hắn chỉ muốn thét gào.

Nhưng hắn không thể thét gào nổi, bởi vì một tia máu nhạt đã xuất hiện trên cổ hắn. Máu bắt đầu chảy ra từ vết cắt ấy, nhìn giống như là hộp cà chua đã được cắt ra một vệt giấy bạc.

Phác Chí Hạo đau đớn co quắp quay người lại, không thể ngờ nhìn mặt Hứa Nhạc. Mãi đến lúc sắp chết, hắn vẫn cảm thấy chuyện này quá đỗi hoang đường. Một nhân vật được định danh tiếng vang dội trong Liên Bang như mình, sao có thể chết sớm như vậy? Sao có thể chết một cách im hơi lặng tiếng ở Hổ Sơn Đạo này như vậy?

Hắn quay đầu lại, máu ở đường rạch trên cổ chảy ra mỗi lúc một nhanh.

Hắn dùng tay trái và tay phải chỉ còn lại phần cổ tay bịt chặt yết hầu, nhưng không thể cứu lại được sinh mạng của mình vì mất máu quá nhiều. Ngã phịch xuống đất, co giật vài cái, rồi không còn bất cứ hành động nào.

Hứa Nhạc nhìn thi thể của Phác Chí Hạo, tâm trạng có chút kỳ dị.

Hắn không phải là cao thủ dùng đao, đao vừa rồi chém xuống, chỉ là trong tình hình nguy cấp mà phản ứng theo bản năng của hắn. Lưỡi đao chém vào cổ tay đối phương, không ngờ thân đao vừa rồi bị kẹp vào cửa xe việt dã đã có chút biến dạng, mũi đao sắc nhọn lại lướt qua cổ đối phương.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người. Lần đầu tiên hắn giết người, khi tuổi còn rất nhỏ, ở bãi rác phía sau đường Chung Lâm đêm đó, trời đổ mưa to, ống truyền áp sắc nhọn cầm nhẹ nhàng trong tay cũng như vậy.

Ở bãi gửi xe dưới lòng đất của Sân vận động Lâm Hải Châu, Hứa Nhạc cũng đã giết mấy người. Nhưng dù gì đó cũng là trong chiến đấu, không giống như Phác Chí Hạo, người đã từng có duyên gặp vài lần này, lại chết rõ ràng trước mặt hắn.

Hứa Nhạc luôn cho rằng mình là một người tốt, cũng muốn làm người tốt, nhưng người tốt cũng biết giết người sao? Đây là một vấn đề Triết học. Hắn không muốn suy nghĩ về vấn đề này.

Hắn nhìn thi thể của Phác Chí Hạo trên mặt đường cao tốc, không cảm thấy buồn nôn, cũng không tự trách. Chỉ là sự hoang mang, nhưng sự hoang mang ấy cũng không kéo dài quá ba giây.

Hắn xoay người bước thẳng xuống vách núi.

- Thắt chặt dây an toàn.

Hứa Nhạc khẽ nói với Trâu Úc đang ngồi bên cạnh ghế tài xế. Lúc này hắn đã thay chiếc áo sơ mi dính máu trên người, lấy một chiếc áo dự bị khác trong thùng xe phía sau khoác lên người. Nhưng mùi máu tanh nhàn nhạt ấy trong không gian kín mít của thùng xe, vẫn nồng nặc nhức mũi.

Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn, hai tay cẩn thận khép chặt lại ở bụng, sắc mặt hơi tái, đôi mắt sáng trong. Nàng không biết vừa rồi Hứa Nhạc xông lên vách núi làm gì, nhưng nhìn thấy Hứa Nhạc cố làm ra vẻ bình tĩnh, ngửi thấy mùi máu tanh bất tường ấy, cô cũng có thể đoán ra chuyện gì.

Đây là một tên thần bí.

- Tôi đưa cô về nhà.

Chiếc ô tô màu đen nhanh chóng rời khỏi Hổ Sơn Đạo, không đi về hướng ngôi nhà chung cư đơn giản mà họ đang sống, mà chuyển hướng, đi về Đặc khu Thủ đô ở tận cùng con đường cao tốc số 2.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trâu Úc nheo mắt, khẽ hỏi.

- Tôi đã giết một người, có lẽ một lát nữa, tôi sẽ bị Liên Bang truy nã.

Hứa Nhạc nhìn các biển báo dạ quang không ngừng chớp lóe trên con đường cao tốc trước mặt, im lặng chốc lát rồi nói:

- Là Phác Chí Hạo, người lần trước đi cùng Lợi Hiếu Thông đua xe với cô.

- Có liên quan đến tôi?

Sau khi Trâu Úc mang thai, đã trở nên hiền dịu hơn, đặc biệt là ánh mắt sáng trong đa sầu đa cảm. Nhưng năm đó dù gì cô cũng là thiên kim lạnh lùng luôn thích mặc đồ đỏ, sau khi nghe thấy Hứa Nhạc giết người, sự sững sờ trong ánh mắt vụt hiện, bình tĩnh xâu nối lại chân tướng đằng sau chuyện này.

- Không, có lẽ là liên quan đến tài liệu trong phòng thí nghiệm, người ấy muốn cướp tài liệu của Giáo sư Trầm Lão, nhưng tôi lại cứ ngăn cản họ.

Tay lái trong tay Hứa Nhạc khẽ chuyển động, theo những biển chỉ dẫn của đường cao tốc, hắn lái thẳng về phía chung cư Bộ Quốc Phòng ở Đặc khu Thủ đô, yên lặng chốc lát rồi tiếp tục nói:

- Tối nay tôi phải đi làm một số chuyện. Hơn nữa, tôi thấy sau này... rất khó có thể chăm sóc cô nữa rồi, cho nên đành phải đưa cô về nhà, hy vọng cô đừng tức giận.

Hiếm khi được nghe Hứa Nhạc nói ra câu đùa kiểu ấy, nhưng nét mặt của Trâu Úc vẫn không thay đổi, tinh thần nàng vẫn nặng nề nhìn Hứa Nhạc, hỏi:

- Anh muốn làm gì?

- Lợi Hiếu Thông buổi tối... thường ở đâu?

Nghe xong câu này, Trâu Úc ngay lập tức nhíu chặt mày, hai tay căng thẳng bám vào bụng, thở dài nói:

- Bụng tôi không tốt lắm, đi cùng tôi đến Bệnh viện trước đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)