Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 190

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 190: Uống rượu tắm giáp
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ly rượu mạnh màu hổ phách vẫn còn nằm y nguyên trên mặt bàn trải khăn màu đen trắng. Loại rượu nho lên men được ủ khá lâu năm, nay khui ra, bốc lên một mùi thơm nhàn nhạt trong không trung, chui vào mũi mọi người. Mặc dù nó cũng không rõ ràng như là thứ mùi thơm tinh dầu của loại rượu do quán đặc biệt phun ra bên ngoài cửa quán, nhưng nó vẫn có mùi thơm ngát, vô cùng cuốn hút.

Cảng Đô là một thành thị ham thích hưởng thụ, mấy hôm nay lại là ngày nghỉ lễ Thử Hỏa của Liên Bang, cho nên lúc này mặc dù chỉ là mới gần giữa trưa, nhưng trong cái quán rượu không mấy sáng sủa này cũng đã có mấy bàn đầy người. Hứa Nhạc vốn ngồi ngay cạnh quầy bar, nên cũng không nhìn thấy những chuyện xảy ra sau quán. Hắn kinh nhạc nhìn vào ly rượu thủy tinh trên tay mình, thầm nghĩ đến những biến hóa cảm xúc của mình từ hôm qua đến giờ, nhất thời có chút trầm mặc.

Bạch Ngọc Lan lúc này đã một mình quay trở lại, ngồi ở bên cạnh hắn, lặng yên không nói tiếng nào bắt đầu dùng muỗng khuấy nhẹ ly nước chanh đã gần cạn đến đáy của mình. Nhìn những khối đá khuy hỗn loạn trong ly nước có vẻ vô cùng vui mắt.

Cái gã khách uống rượu kia cũng không có quay trở về, Hứa Nhạc mơ hồ cũng đã đoán ra được chuyện gì. Thật không ngờ Bạch thư ký này lại tự giác, chủ động thay mình ra tay như vậy. Hắn lại liên tưởng đến tách trà xanh trên toa tàu cao tốc, đến những việc trải chiếu, giăng mùng hằng ngày hắn vẫn làm giúp mình, thoáng có chút ngơ ngẩn một lúc. 2000 vạn quả thật là không ít tiền, nhưng mà có thể mua được sự phục vụ có thể nói gần như vạn năng của gã nam nhân thanh tú kia, hình như cũng không tính là lỗ lã.

Hắn cũng lâu không chú ý tới, 3000 vạn mà Lợi Hiếu Thông bỏ ra để đầu tư vào hắn, đã là một sự quyết đoán vô cùng phóng khoáng, lại là sự đầu tư có tính hên xui cực lớn. Cũng giống như hắn dùng 2000 vạn đưa cho Bạch Ngọc Lan vậy, về phương diện này hắn lại có chút hàm ý nhiều hơn nữa.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan.

Bạch Ngọc Lan hạ giọng, không nhanh không chậm, thong thả từ tốn nói:

- Tôi không làm những chuyện gì trái với Pháp luật. Hắn chỉ hôn mê mà thôi.

Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, cũng không phải là bởi vì Bạch Ngọc Lan tự tung tự tác, mà là bởi vì đã có người theo dõi hành tung của mình, như vậy đã khẳng định rằng cái gia tộc nổi tiếng tính toán không bao giờ bỏ sót Thiết Toán Lợi Gia kia, cũng không có bởi vì cú điện thoại của Trầm Tổng thư ký, cùng với việc nắm được số liệu trong tay mà bỏ quên đi mình. Đây là một việc vô cùng phiền toái. Cho dù là hắn có biện pháp nào mà lặng yên không một tiếng động đi vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng chuyện này cũng sẽ không thể nào giấu diếm được toàn bộ tất cả mọi người trong Liên Bang.

Hắn nhịn không được phát ra một tiếng càu nhàu đáng yêu nho nhỏ trong cổ họng, Bạch Ngọc Lan mỉm cười gọi hầu bàn đem thêm một ly nước nữa.

Hứa Nhạc liếc nhìn cái điện thoại di động nằm bên cạnh ly rượu trước bàn mình. Những điều kiện mà hắn yêu cầu Thai Gia trợ giúp mình, những người bình thường nhìn vào quả thật có chút quá đáng, thậm chí còn có thể gọi là si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng một khi hắn đã quyết định, trợ giúp Bộ Công Trình dùng tốc độ nhanh nhất để nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang, như vậy, hắn nói thế nào cũng phải nhận được một chút ích lợi cho nhu cầu cấp bách của hắn.

Hắn đang chờ Trầm thư ký đưa ra quyết định cuối cùng. Cái hắn muốn có là một con robot quân dụng của Liên Bang, mà ngay trước buổi tối ngày hôm nay, hắn nhất định phải đi vào Bộ Công Trình sâm nghiêm của Công ty Cơ khí Quả Xác.

Quá trình chờ đợi này có chút không thú vị gì. Hứa Nhạc nghiêng đầu, cực kỳ có hứng thú nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Bạch Ngọc Lan, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tôi nhớ anh từng nói bản thân mình thích hưởng thụ, vậy ở nhà có cất chai rượu Văn Tuấn III nào không?

Văn Tuấn Bố Lan Địch, là một loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là đặc sản của khu vực sơn dã vùng Cam Châu, được đặt tên theo vị khoa học gia đam mê uống rượu nhất trong tổ đội 5 người trong truyền thuyết năm xưa. Chiêu bài của loại rượu này đã được Cục Bản Quyền của Liên Bang cấp quyền bảo hộ. Trong đó loại Văn Tuấn III là loại rượu trân phẩm nhất, ít nhất cũng phải cất trong hầm hơn 30 năm, vị rượu hòa nhã, mùi thuần khiết, giá cả lại càng là đắt đỏ thần kỳ.

- Rượu Bố Lan Địch tôi chỉ thích uống loại có mùi táo...

Bạch Ngọc Lan khẽ híp mắt lại, nhìn ly nước chanh do hầu bàn vừa mới đưa tới, hạ giọng nói:

- Loại rượu ngon nhất chân chính, là loại rượu lúa mạch được chôn lâu năm dưới đất, sau khi đem lên lại ướp trong đá lạnh, mùi vị khi uống vừa mát vừa thơm nồng, lại ẩn chứa một cảm giác nóng bức...

Hứa Nhạc nghĩ thầm nếu như Thi Thanh Hải có mặt ở đây, nhất định là sẽ rất hợp rơ với gã nam nhân thanh tú đang ngồi trước mặt này. Thi Thanh Hải trời sinh có cặp mắt hoa anh đào, ngũ quan anh tú, là một gã có đặc tính nam nhân mười phần. Còn Bạch thư ký này thì ngũ quan mặc dù cũng không có nét quyến rũ gì, nhưng tác phong lại ôn nhu nhẹ nhàng, chân chính có chút giống như nữ nhân.

- Sao anh không làm một ly?

Hứa Nhạc giơ giơ ly rượu tỏa hương thơm nồng trên tay mình lên, đề nghị với Bạch Ngọc Lan:

- Mùi vị không tệ, rượu cũng thuần lắm.

- Trong lúc đang làm việc, tôi chưa bao giờ uống một giọt rượu nào.

Bạch Ngọc Lan hạ giọng trả lời, mi mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua nhìn về phía gã khách uống rượu đang ngồi ngoài góc khá tối gần cửa, tựa hồ như đã cảm nhận được có chút khác thường rồi. Ly rượu trong tay hắn cứ đưa lên đặt xuống với tốc độ khá là nhanh chóng so với bình thường.

Những chi tiết nhỏ lại chính là thứ thể hiện ra cảm xúc chân thật của một người, đưa lên đặt xuống ly rượu, thường thường là thể hiện mức độ lo lắng trong lòng của một người.

- Còn phải đợi bao lâu nữa?

Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng hỏi Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc liếc nhìn xuống cái điện thoại di dộng đang im lặng nằm trên bàn kia, trầm mặc một chút mới lắc lắc đầu. Nếu Trầm thư ký không gọi điện thoại đến nữa, như vậy tình huống sẽ thay đổi theo một phương hướng hoàn toàn khác.

Bạch Ngọc Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn, phát hiện thấy vẻ mặt của gã Chủ quản Kỹ thuật này có vẻ gì đó không bình thường, nhưng hắn cũng không nói gì. Lúc trước tại cuộc gặp bí mật trong nhà hàng kia, một ít tin tức để lộ ra trong mấy câu trao đổi trong đó, đã đủ để cho Bạch Ngọc Lan hiểu được rất nhiều chuyện. Tuy rằng đến lúc này, Hứa Nhạc vẫn như trước không hề nói gì rõ ràng với hắn, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng...

2000 vạn đồng Liên Bang này quả thật cũng không dễ dàng bỏ túi chút nào.

Sự tình tựa hồ như có liên quan đến việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thì phải. Bạch Ngọc Lan thân là cựu Chủ quản Chiến đấu của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, mùa thu năm trước còn đích thân tham gia vào lần tiến hành thí nghiệm bí mật tại Tam Giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, đương nhiên hiểu rõ chuyện này đại biểu cho cái gì.

Bạch Ngọc Lan không kềm được lại thoáng nhìn liếc sang khuôn mặt có chút kỳ lạ của Hứa Nhạc, nghĩ thầm lần này thật sự là đùa một trận lớn. Tất cả những việc riêng mà cả đời này hắn từng nhận, dù cho cộng lại hết cũng không có lớn như lần này.

Chẳng qua là gã nam nhân thanh tú này, từ trước đến nay vốn là một người có đạo đức nghề nghiệp cực tốt. Một khi hắn đã nhận khoản tiền 2000 vạn khá lớn kia, hắn liền nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành thứ việc làm thêm này. Cho nên lúc nãy trong hẻm nhỏ phía sau quán, có thể thẳng tay giết người như vậy, sử dụng loại thủ đoạn máu tươi tàn nhẫn này để tạm thời đe dọa những kẻ muốn gây bất lợi cho Hứa Nhạc.

Bạch Ngọc Lan chỉ biết làm việc mà mình cho rằng đúng, cũng không cần phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả.

Thân là một gã quân nhân chuyên nghiệp tinh nhuệ nhất của Liên Bang, mặc dù đã rời khỏi Quân đội khá nhiều năm, lại thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ không thể công bố của Chính phủ, hắn cũng không có quá nhiều quan niệm về thiện ác. Cho nên quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương vốn bao phủ toàn bộ Liên Bang kia, hắn cũng có đủ biện pháp và tiểu xảo để tránh né và lừa dối nó. Hệ thống điện tử theo dõi chặt chẽ của Liên Bang, nói về mật độ cùng với phạm vi bao phủ của nó, cũng không có mấy người có thể rõ ràng hơn so với những gã lính đánh thuê chuyên nghiệp của Liên Bang bọn hắn.

Gã nam nhân thanh tú này sẽ không vì tiền mà làm những chuyện trái với pháp luật, nhưng nếu là rất nhiều tiền, như vậy thì giết người dùm Hứa Nhạc, cũng giống như là bưng bê trà nước, trải chiếu mắc mùng dùm Hứa Nhạc, chẳng có gì khác nhau cả.

Điện thoại di động trên bàn rốt cuộc cũng đã vang lên, thanh âm cũng không vang dội này, đã lôi Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan từ việc suy ngẫm kia tỉnh táo trở lại. Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại trao đổi vài câu, biểu tình dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn híp lại, toát ra nụ cười mỉm. Nhưng nụ cười mỉm này tựa hồ là thói quen của hắn, chứ cũng không phải là phát ra từ sự vui sướng trong nội tâm.

- Đi thôi...

Lấy ra 500 đồng Liên Bang tiền mặt đặt lên trên bàn, quay đầu cười một cái với gã hầu bàn, Hứa Nhạc đứng dậy bước ra ngoài cửa.

Nhìn thấy mục tiêu theo dõi của mình có ý muốn rời đi, gã nam nhân giả say ngồi trong cái bàn tại góc tối gần cửa kia nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào. Đồng đội của mình đi theo cái gã nam nhân nhìn giống như con gái kia đi ra sau quán, thế nhưng mục tiêu đã trở về, còn gã đồng bọn kia lại biến đâu mất tăm. Một cỗ cảm giác báo động dâng lên trong lòng của hắn, nhưng hắn lại cũng không có khả năng từ bỏ nhiệm vụ theo dõi của mình.

Hứa Nhạc cứ như vậy bình thản đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Lan vẫn như trước, chậm rãi bước theo sau lưng hắn, cố tình hơi nhích về phía bên trái một chút. Nếu cứ đi như vậy, lúc trước khi ra khỏi cửa quán, nhất định sẽ lướt sát bên người gã khách giả vờ say kia. Trên đường đi tới, Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn trong đầu ba loại thủ pháp, có thể khiến cho gã theo dõi kia vĩnh viễn nằm lại trên bàn, không thể tiếp tục theo dõi bọn hắn nữa. Hơn nữa cả ba loại thủ pháp này tuyệt đối cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Nhưng mà trong lúc tay trái của Bạch Ngọc Lan khẽ đút vào trong túi quần, Hứa Nhạc lại đi hơi hơi chếch về phía bên trái một chút, thoáng đi lướt qua sau lưng của gã nam nhân theo đang ngồi xoay lưng ra đó. Cước bộ của hắn vẫn không thề có chút nào thay đổi, tay trái đã nhẹ nhàng lướt nhẹ qua phần hông của gã nam nhân kia.

Thân thể của gã nam nhân theo dõi kia khẽ rung nhẹ một cái, chợt xụi lơ vô lực ngã sấp xuống mặt bàn. Lúc này hắn cũng không cần giả vờ say nữa, mà đã thật sự bất tỉnh nhân sự, biến thành một gã chân chính say như chết nằm yên ở đó.

Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan cũng không có dừng lại chút nào, tốc độ di chuyển cũng không hề thay đổi, trực tiếp đi ra khỏi quán rượu. Bạch Ngọc Lan đi phía sau cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt hơi hơi co lại, tràn ngập cảm xúc phức tạo nhìn về phía bóng dáng của Hứa Nhạc ở phía trước.

Một khoảnh khắc trước đó, cặp mắt cực kỳ nhạy bén của Bạch Ngọc Lan đã phát hiện ra, ngay khi tay của Hứa Nhạc thoáng lướt lên trên lưng của gã khách uống rượu đang ngồi ở đó, có một đạo hào quang nhàn nhạt màu lam chợt từ trong ống tay áo của Hứa Nhạc phóng ra...

Giống hệt như một con rắn màu lam nhanh như điện xẹt...

Ngoại trừ loại gậy chích điện cao áp, trang bị quân dụng của bộ đội Đặc Công Liên Bang ra, không có bất cứ loại vũ khí cận chiến nào có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngất một người khỏe mạnh, hơn nữa lại không phát ra bất cứ thanh âm hay mùi khen khét nào trong không khí... Quần áo của phía sau lưng gã khách uống rượu đang theo dõi kia cũng không hề nhìn thấy bất cứ vết cháy xém hay nhăn nhúm gì...

Bạch Ngọc Lan cảm xúc có chút phức tạp nhìn chằm chằm Hứa Nhạc. Một phần trong lòng hắn đang nghĩ, cái gã Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà mình bán mạng cho này, xem ra bối cảnh quả nhiên tuyệt đối không tầm thường. Một phần khác, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực. Nếu hắn sớm biết trong tay Hứa Nhạc có thứ đồ tốt như thế này, khi nãy cái gã giả vờ đi tiểu kia căn bản cũng không cần phải chết oan như vậy.

 o0o

Dựa theo hướng dẫn của người bên kia điện thoại, Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan hai người rất nhanh rời khỏi khu phố Bến Tàu 17, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi về phía khu rừng vành đai phía Tây của Cảng Đô, sau đó đi về phía cảng thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi xuyên qua khu vực suối nhỏ băng gần nửa khu thành phố Cảng Đô, sắp sửa đi vào khu vực của Tang Hồ, thì lại bỏ thuyền đi bộ một quãng.

Bạch Ngọc Lan vẫn lôi theo cái thùng màu đen nặng nề kia, trầm mặc đi sau Hứa Nhạc. Đột nhiên hắn mở miệng hỏi:

- Đối phương là người có thể tin tưởng được không?

- Tôi có quen biết với người trong điện thoại.

Hứa Nhạc trả lời.

Đi tới bên cạnh một tòa nhà có phong cách kiến trúc cổ điển, hai người rốt cuộc gặp được người đến đón mình. Hứa Nhạc nhìn một gã đại hán mặc bộ áo vest màu đen, ngắt điện thoại, mỉm cười nói:

- Chúng ta lại phối hợp lần nữa.

Đội trưởng Tiết Là Ấn của Công ty Bảo an Hắc Ưng cười khổ nói:

- Trầm Tổng thư ký trước kia là thượng cấp trực tiếp của tôi. Hôm nay vừa may tôi lại đang ở Cảng Đô. Chuyện này tôi không làm, thì còn ai tới làm nữa chứ?

Nửa năm trước tại Lâm Hải Châu, chính là vị đội trưởng xuất thân từ Đặc công Liên Bang này đã mang theo ba chiếc trực thăng, giả làm trực thăng cảnh sát, mang Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải từ trong vòng vây của Cục Điều Tra Liên Bang cứu ra ngoài.

- Cái tôi muốn là quyền ra vào lâu dài...

Hứa Nhạc nhìn thấy hắn, bình thản nói:

- Trước khi Tổng tuyển cử Tổng Thống cuối năm, còn đến 5 tháng nữa. Trong thời gian này tôi sẽ thường xuyên đến Cảng Đô. Nếu chỉ có quyền hạn ra vào lâm thời, như vậy đi vào Bộ Công Trình sẽ có khá nhiều phiền phức.

Tiết Là Ấn trầm mặc một lát sau mới nói:

- Chuyện này thật sự là rất khó khăn. Thậm chí còn khó hơn việc kiếm cho cậu một con robot thế hệ mới nữa. Anh nên hiểu rõ rằng, chúng ta đối với Bộ Công Trình mặc dù có khả năng ảnh hưởng nhất định, nhưng mà đối với toàn bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không phải là ai cũng có thể một mình khống chế được.

- Tôi rất có lòng tin đối với các ông!

Hứa Nhạc bắt tay với hắn, nói với vẻ vô cùng thành khẩn.

Bạch Ngọc Lan cho đến lúc này vẫn đang trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc. Hắn đã sớm nhận ra thân phận của Tiết Là Ấn. Dù sao Công ty Bảo an Hắc Ưng cũng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Hắn cũng đã từng không ít lần sóng vai tác chiến cùng với người của Hắc Ưng rồi, đương nhiên cũng biết vị quân nhân cao cấp của Hắc Ưng này.

Chỉ là khi nghe câu nói kia của Hứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan đột nhiên cúi đầu nở nụ cười mỉm. Xem ra lần này hắn bán mạng cũng không phải nhầm đối tượng. Gã nam nhân Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi cũng không phải là một kẻ chỉ biết chấp nhất cổ hủ, mà đã dần dần bắt đầu toát ra vẻ giảo hoạt rồi...

Như vậy rất tốt. Như vậy mình cũng sẽ... không dễ dàng chết...

*****

Phía sau một gã chủ nhân thành công, sẽ có bóng dáng của một gã thư ký phi thường vĩ đại.

Cái gọi là nếu như anh đi trên biển, biển tôi đi chính là biển lửa. Nếu anh đi lên núi, vậy núi mà tôi đi chính là núi đao. Anh cao cao tại thượng, đẹp đẽ sáng láng, trách nhiệm sẽ là do tôi gánh, chuyện tình âm độc do tôi làm. Những chuyện gì anh thấy không vừa mắt, những người anh chán ghét, chuyện tôi sẽ làm, người tôi sẽ giết, nhưng vẫn không thể để cho anh biết rằng tôi đã làm... Được như vậy mới tính là thư ký dùng được.

Hứa Nhạc hôm nay cách cái mức tính là thành công còn khoảng mười vạn tám ngàn năm ánh sáng nữa, thế nhưng bên cạnh hắn đã có thêm một người thư ký tên Bạch Ngọc Lan, một gã thư ký vĩ đại biết vâng lời lại vô cùng hữu dụng.

Giống như vị Tổng Giám đốc của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, Lợi Đại thiếu gia Lợi Tu Trúc vậy. Hắn là một kẻ tạm gọi là thành công, tự nhiên bên cạnh có rất nhiều thư ký trung thành. Lữ thư ký lại là người có cấp bậc cao nhất, là thư ký được hắn tín nhiệm nhất.

Lữ thư ký trước khi trở thành người bên cạnh Lợi Tu Trúc, cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng của giới tài chính Liên Bang, là một nhân viên cao cấp trong Ngân hành Liên hợp Tam Lâm, cũng có được một cuộc sống biết bao nhiêu người hâm mộ. Hôm nay trong những ngày nghỉ phép lễ Thử Hỏa, hắn cùng với người vợ xinh đẹp cùng đứa con gái ngoan ngoãn của mình, tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi picnic tại khu ngoại thành Đặc khu Thủ Đô.

Bên cạnh hồ nước trong xanh mát rượu, để mặc cho vợ con chơi đùa trong công viên phía sau, Lữ thư ký tranh thủ nửa ngày thanh nhàn, đặt một cái mũ rơm lên trên mặt của mình, ngăn cản ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt, nằm nghỉ thảnh thơi trên ghế dựa bên hồ. Trước mặt hắn là một thanh cần câu thả xuống nước, để mặc cho cá ăn sạch mồi câu, hắn cũng căn bản không hề để ý sảng khoái nằm đó hưởng thụ sự thanh nhàn.

Thanh âm điện thoại di động vang lên quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn. Lữ thư ký gỡ chiếc mũ rơm xuống, im lặng nghe phía bên kia báo cáo tình hình, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Cái gã Chủ quản Kỹ thuật tên Hứa Nhạc kia đã chạy đi Cảng Đô, hai gã thuộc hạ mình phái đi giám sát hắn lại đột nhiên mất hẳn liên lạc. Cũng không biết cái gã gia hỏa kia hiện đã chạy đi nơi nào rồi.

Lữ thư ký trầm mặc một chút, lại mở điện thoại, gọi liền mấy cú, an bày một ít công việc. Phong ba trong phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu Quả Xác, cũng đã trôi qua rất nhiều ngày, tất cả mọi người đều đã tin chắc rằng, những số liệu trong phòng thí nghiệm kia cũng không còn ai chú ý đến nữa. Lợi Đại thiếu gia thậm chí cũng đã quên mất gã thanh niên tên Hứa Nhạc này rồi. Thế nhưng Lữ thư ký cũng không có quên hắn... bởi vì hắn phát hiện ra, cái gã thanh niên Hứa Nhạc kia dạo này qua lại khá thân mật với Lợi Thất thiếu gia.

Nghe nói Bộ Công Trình Công ty Quả Xác cũng không có từ bỏ quá trình nghiên cứu về con robot thế hệ mới kia, lúc này Hứa Nhạc lại chạy đến Cảng Đô, đến tột cùng là vì cái gì? Vẻ mặt Lữ thư ký có chút ngưng trọng, nhưng trong nội tâm cũng không có quá mức nghiêm trọng như biểu hiện bên ngoài. Trong lòng của hắn, Hứa Nhạc đi theo Giáo sư Trầm Lão, có lẽ cũng có chút thành tựu đối với phương diện nghiên cứu động thái nguyên tử, cho nên mới được Bộ Công Trình Quả Xác tôn trọng, nhưng điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến đại cục cả.

Hai gã thủ hạ mất đi liên lạc kia, chỉ là hai gã thuộc cấp thấp nhất, khoảng cách đối với giai tầng của Lữ thư ký quá xa, hắn cũng không hề có chút lo lắng hay thương tiếc gì. Trong lòng hắn chỉ suy nghĩ, đến tột cùng là Thai Gia, hay Bộ Quốc Phòng hay là Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác đã tiến hành ra tay cảnh cáo mình đây?

Suy nghĩ một lát, Lữ thư ký quyết định tự mình đích thân đi xử lý chuyện này. Hắn cũng không phải là một vị thư ký bình thường, bất cứ chuyện gì có nghi hoặc đều phải do đích thân Lợi Tu Trúc đi xử lý. Hắn cũng có được quyền hạn của chính mình. Điều quan trọng nhất chính là, hắn biết lúc này Lợi Đại thiếu gia đã cưỡi phi thuyền tư nhân của gia tộc, chạy về phía Đại khu Hoàn Sơn Tứ Châu, muốn đích thân tận mặt an ủi vị cô gái thần tượng Liên Bang vừa trải qua vụ khủng bố tập kích hôm trước. Lữ thư ký biết Lợi Đại thiếu gia rất tôn trọng vị tiểu thư thần tượng kia, nhưng mà vị tiểu thư kia cũng không hề có ý đáp lại. Cho nên hắn cũng không muốn để những tin tức bất hảo này, làm quấy rầy đối phương, tâm tình vốn đã âm trầm bất định kia.

Cầm lấy điện thoại, tiến hành giao phó một số công việc quan trọng cho thuộc hạ tại Cảng Đô bên kia, sau đó Lữ thư ký tiếp tục nằm dài xuống cái ghế dựa thoải mái của mình, đậy cái mũ rơm lại, lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của người nhà, nghe tiếng cá ăn mồi lỏm bỏm nhẹ nhàng dưới hồ nước, khóe môi nổi lên một nụ cười mỉm thỏa mãn, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

 o0o

Cảng Đô ngoài là thành phố lớn nhất Liên Bang, còn là thành phố công nghiệp phồn thịnh nhất nữa. Nền công nghiệp nơi này phát triển vô cùng phát đạt. Nhất là tại một bình nguyên lớn tại phía Nam thành phố Cảng Đô, có vô số nhà xưởng được xây dựng trên đó. Những nhà xưởng này được phân bố trên những khu vực cực kỳ hợp quy tắc, chiếm diện tích thật lớn. Tuy rằng ngành công nghiệp chế tạo lớn của Liên Bang, từ rất nhiều năm trở về trước đã dần dần đem hệ thống cơ sở hạ tầng này chuyển dần dần về phía Đại khu Kinh Châu, nhưng mà căn cơ chế tạo công nghiệp hạng nặng, vẫn như trước còn ở đây, còn ở Cảng Đô.

Một chiếc xe vận tải không có biển hiệu gì, nhanh chóng tách rời khỏi đường cao tốc, trực tiếp hướng về phía một khuôn viên công nghiệp xa xa. Khu công nghiệp này cũng không có cổng lớn sâm nghiêm, cũng không có bảng tên bắt mắt nào, chỉ có một tòa nhà màu xanh trên khu vực đồi núi xa xa, trên đó có một loạt chữ khá to.

Trên đồi núi xa xa kia, là một tòa nhà cao hai mươi tầng, toàn bộ đều do hợp kim cường độ cao xây dựng thành. Trong quang mang sáng bóng của kim loại lạnh như băng kia, lộ ra một cỗ khí phách choáng ngợp cả người.

Nơi nào có kim loại, nơi đó có Quả Xác.

Chiếc xe vận tải chạy dọc theo lối thông đạo, chạy với tốc độ cao trên con đường bên trong khuôn viên khu công nghiệp. Xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy phi cơ hạ cánh xuống. Nơi đó chính là sân bay công nghiệp của Công ty Cơ khí Quả Xác. Từ một sân bay nối liền giữa sân bay cảng vũ trụ lớn nhất Liên Bang, nối với sân bay hàng không Cảng Đô, lại thêm một con đường quốc lộ chuyên dụng, và đường sắt cao tốc hai chiều, hợp thành một hệ thống giao thông quốc tế hoàn bị.

Vô số nhân viên Khoa học Kỹ thuật cùng với những tài nguyên cao cấp của Liên Bang, thông qua những hệ thống giao thông lớn này, hội tụ lại khu vực phía Nam của Cảng Đô, trong những khu công nghiệp cực lớn này.

Hứa Nhạc đang ngồi trong thùng xe phía sau của xe vận tải này. Hắn xốc lên lớp cửa kính chống bụi tại cửa sổ xe, trầm mặt nhìn những khu nhà xưởng khổng lồ thỉnh thoảng lại xẹt qua trước mắt mình cùng với những máy móc thiết bị khổng lồ mà nặng nề, không khỏi có chút xuất thần. Hắn là một trong những nhân viên của Công ty Cơ khí Quả Xác. Chỉ là trước đây hắn chỉ tiến hành giao tiếp với những số liệu cùng với những mô hình lý thuyết tại Sở Nghiên Cứu, về sau lại ảm đạm qua ngày tại Công ty Bảo an Tịnh Thủy... Hôm nay chính là lần đầu tiên hắn chân chính tiến vào khu vực chế tạo máy chủ chốt của Công ty Cơ khí Quả Xác. Cũng chỉ khi nào tận mắt chứng kiến hệ thống khu công nghiệp này, mới có thể rõ ràng cảm nhận được vị trí chính xác của Công ty Cơ khí Quả Xác tại Liên Bang, cùng với năng lực khổng lồ mà cái công ty này đang nắm trong tay.

- Ngành chế tạo ô tô của công ty, vào năm 13 của Hiến Lịch 37 đã toàn bộ chuyển dời dần về Đại khu, nhưng về sau bởi vì việc di chuyển giữa các Tinh Hệ hao tổn quá nhiều năng lượng, cho nên một bộ phận ngành chế tạo ô tô được dời trở lại đây.

- Khu vực Tây Nam là tập đoàn chuyên chế tạo dụng cụ hàng không của Quả Xác, được xưng tụng là thiên đường phi hành của Liên Bang, chủ yếu dùng để chế tạo những thiết bị hàng không di chuyển bên trong tầng khí quyển.

- Phân xưởng chế tạo phi thuyền vũ trụ của Quả Xác không đặt tại Cảng Đô, mà đặt tại Nạp Đạt Châu. Nếu tính thêm phân xưởng lắp ráp chuyên dụng tại căn cứ Mặt Trăng I nữa, tổng diện tích so với khu công nghiệp tại Cảng Đô này còn lớn hơn một chút.

- Phân xưởng chế tạo hàng dân dụng, chính là bộ phận gọi là phần mềm của Quả Xác, tập trung chủ yếu ở Nam Khoa Châu. Tại khu công nghiệp Cảng Đô bên này, chủ yếu là lắp ráp ô tô, phi cơ... Khoảng hơn 30% các thiết bị tự động sử dụng trong khắp Liên Bang, chính là do các phân xưởng tại khu công nghiệp này lắp ráp.

- Tổng sản phẩm quốc dân của Kinh Châu năm trước, giá trị khoảng hơn 58, 1 tỷ đồng Liên Bang, là khu hành chính có thu nhập đứng đầu tất cả các châu trong Liên Bang. Mà Cảng Đô đã chiếm định mức 3, 41 tỷ trong số đó. Công ty Cơ khí Quả Xác đã cung cấp tổng số 37% con số. Mà nơi cung cấp chủ yếu, chính là khu công nghiệp mà anh đang nhìn trước mặt này.

Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng sắm vai trò của một thư ký tận tụy mà giải thích. Nói đúng ra, hắn chính là thư ký của Hứa Nhạc.

- Ngành chế tạo robot là ngành tuyệt mật của Liên bang. Cũng không ai biết được nó lại nằm trong khu công nghiệp này...

Bạch Ngọc Lan hạ giọng nói:

- Nhưng trên thực tế, những bí mật mà Liên Bang đang cố giữ kia, từ trước đến nay vẫn là tự lừa mình dối người. Một khi Bộ Công Trình của Quả Xác đã ở trong này, thì robot cũng tự nhiên là ở trong này.

- Hiểu rồi.

Hứa Nhạc gật gật đầu, đối với những lời giải thích của Bạch Ngọc Lan tỏ ý cảm tạ.

Chiếc xe vận tải chở hai người khách lữ hành bên trong kia, nhanh chóng rời khỏi khu vực chủ chốt của khu công nghiệp, chạy tới một cái kho hàng nhìn qua cực kỳ bình thường, không khiến người ta chú ý. Khi chiếc xe vận tải chạy thẳng vào bên trong kho hàng, cánh cửa loang lỗ vết rỉ sét của kho hàng lập tức đóng chặt lại, sau đó cái sàn kho lại tự động bật lên.

Một kiến trúc giống như là một bãi đậu xe ngầm dưới đất hiện ra trước mặt của mọi người. Nhưng mà càng chạy xuống phía dưới, cảm giác lại càng không phải bãi đậu xe bình thường. Bởi vì tại cái bãi đậu xe ngầm này, cũng không có quá nhiều xe đậu ở đó. Nó quá sâu, mà xe đậu ở đó cũng quá ít.

Chiếc xe vận tải dừng lại, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan kéo theo cái thùng đen nặng nề kia từ phía sau thùng xe bước xuống. Người lái chiếc xe vận tải này lại chính là Tiết Là Ấn, hắn mở cửa xe, đi xuống, nói với hai người:

- Tôi chỉ có thể đưa hai người đến đây. Trong kia là khu vực tuyệt mật của Liên Bang, tôi cũng không có quyền đi vào đó.

Hứa Nhạc gật gật đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Tiết Là Ấn lái chiếc xe vận tải rời đi. Từ Cảng Đô đi vào khu công nghiệp, lại đi vào bên ngoài Bộ Công Trình Quả Xác, nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng nếu không có sự an bày của Tiết Là Ấn, bằng vào hai người Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan, chỉ sợ là vừa mới tiến vào khu công nghiệp đã bị chặn lại rồi, còn không thì đã bị hệ thống súng tự động bắn chết trước khi đi vào cái nhà kho này.

Bên trong bãi đậu xe âm u lúc này không có một bóng người. Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan giống như là hai gã lữ khách bị bỏ lại giữa sa mạc mênh mông vậy. Giữa cái không gian trống trải im lìm mà tăm tối kia, nhìn qua có chút cô đơn và bất lực.

Đúng lúc này, bên người bọn họ vang lên một trận thanh âm của thang máy. Một cái thang máy ngầm chợt trồi lên tại một khoảng gần đó. Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người.

Hứa Nhạc bước vào trong thang máy, đưa tay bắt tay với Chu Ngọc, sau đó mới chú ý đến gã nam nhân dáng vẻ quan chức đứng phía sau Chu Ngọc. Nhìn ông ta có chút quen mắt, nhưng chỉ cần cũng không phải là gã Chủ nhiệm Hác chẳng hề có chút thành ý mà lại kiêu ngạo kia là tốt rồi.

- Tôi là Jose. Tại kỳ thi tuyển dụng mùa xuân chúng ta đã gặp qua rồi.

Cái thang máy ngầm bắt đầu di chuyển xuống dưới với tốc độ cao. Vị quan chức bên trong thang máy kia trầm mặc một lúc thật lâu mới mở miệng nói:

- Mấy tháng không gặp, không ngờ là chúng ta lại gặp nhau trong tình huống như thế này. Hơn nữa tình hình lại như thế này nữa. Quyền hạn của cậu tại Sở Nghiên Cứu đã bị cắt mất rồi. Với quyền hạn an toàn của cấp bậc Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 tại công ty Tịnh Thủy hiện tại của anh, không đủ để đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình Quả Xác. Yêu cầu này của anh, không chỉ xúc phạm đến những quy tắc điều lên của Công ty Cơ khí Quả Xác, mà quan trọng hơn là đã vi phạm pháp luật nữa.

Hứa Nhạc nhận ra vị Chủ quản Cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác. Tại cuộc thi tuyển sinh mùa xuân lần trước, chính là do vị quan chức này tiến hành phỏng vấn hắn. Lúc ấy mặc dù hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng Hứa Nhạc biết rõ ràng, đối phương hình như có chút thiện ý đối với mình. Cho nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu đối với ngữ khí nói chuyện lúc này của ông ta. Nhưng hắn cũng không muốn đối phương nói quá nhiều lời nữa.

- Tôi không muốn quyền hạn an toàn lâm thời, tôi muốn quyền hạn lâu dài.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Chủ nhiệm Jose, nói một cách nghiêm túc.

- Không có khả năng. Mặc dù cậu có thể cung cấp những số liệu quan trọng cho Trung tâm, nhưng cũng không đủ để Bộ Công Trình cho phép cậu thoải mái đi vào trong khu vực trọng yếu này.

Chủ nhiệm Jose nói.

- Cũng không ai biết, bên phía Đế Quốc đã nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới kia đến tột cùng là ở mức độ nào rồi, cho nên Liên Bang cần phải tranh thủ thời gian.

Hứa Nhạc cúi đầu bình tĩnh nói.

- Viện Khoa Học Liên Bang đã đi trước Bộ Công Trình một khoảng xa rồi, cho nên các ông cũng cần tranh thủ thời gian... Tôi có thể đảm bảo với các ông rằng, Viện Khoa Học Liên Bang bên kia căn bản không có khả năng giải quyết được vấn đề hệ thống phun lưu khí điện tử kia... Tôi có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất, trợ giúp các ông giải quyết hoàn toàn vấn đề này... Cho nên, Liên Bang cần tôi... Mà cả các ông nữa... cũng càng cần tôi hơn.

Cái thang máy này di chuyển với tốc độ khá cao, những người lần đầu tiên đi trên đó đều có cảm giác đầu váng mắt hoa, thế nhưng Hứa Nhạc lại dùng tốc đội nói chuyện nhẹ nhàng mà nói ra câu đó, lại vô cùng rõ ràng, rành mạch, vô cùng trực tiếp nữa. Những lời nói đó của hắn, lại càng khiến cho Chủ nhiệm Jose, vị Chủ quản Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình này cùng với Chu Ngọc cảm thấy có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng, Hứa Nhạc nói một cách dứt khoát:

- Điều kiện của tôi vẫn như trước không hề thay đổi, ngoại trừ những điều kiện trước đây, tôi còn muốn một quyền hạn lâu dài đi vào Bộ Công Trình cùng với một không gian độc lập, có thể toàn quyền thao tác robot.

Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra...

*****

Đầu Thu năm rồi, con robot MX thế hệ mới của Liên Bang đã tại khu Tinh Vực tam giác Bách Mộ Đại lần đầu tiên tiến hành thực nghiệm thực tế, đạt được một kết quả mang tính hủy diệt mạnh mẽ. Chính phủ Liên Bang, nhất là Quân đội đối với lần thất bại này vô cùng phẫn nộ. Tổng Thống Tịch Cách và Cố vấn An toàn Quốc gia bỏ ngoài tai mọi lời giải thích của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, lại không chút nào khách khí, dùng những lời chỉ trích nặng nề nhất.

Lần thực nghiệm thất bại này, đã tạo ra rất nhiều hậu quả phức tạp. Tiểu đội 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà Hứa Nhạc đang làm Chủ quản Kỹ thuật, liền biến thành kẻ thế mạng, đến hôm nay vẫn còn bị lâm vào tình trạng giải tán tạm thời. Mà Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác, kẻ trực tiếp thực hiện quá trình nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới, đã tiêu hao vô số tài nguyên cùng với tài phú của Liên Bang, cuối cùng lại mang về một thất bại thảm hại như vậy, tự nhiên là kẻ phải thừa nhận áp lực lớn nhất.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chủ quản Cao cấp của Bộ Công Trình, Chủ nhiệm Jose mới đích thân chạy tới nơi tiến hành tuyển dụng mùa xuân của Tổng Công ty Cơ khí Quả Xác. Đám chuyên gia nghiên cứu của Bộ Công Trình đối diện với vấn đề sóng điện hỗn loạn của hệ thống song động cơ đã bó tay không cách nào nữa. Dưới tình huống áp lực như vậy, Chủ nhiệm Jose đành phải đặt niềm tin vào đám sinh viên vừa mới tốt nghiệp của ba Học Viện Quân Sự lớn của Liên Bang, có thể giống như là nghé con mới sinh chưa biết sợ cọp vậy, có thể có những lối suy nghĩ thoát ra khỏi lối mòn cố hữu của đám người trong Giới Khoa Học Liên Bang, đưa ra cho mình, cho Bộ Công Trình công ty Quả Xác, cho Liên Bang một sự kinh hỉ nào đó.

Đề thi của cuộc tuyển dụng mùa xuân lần này, toàn bộ là do các chuyên gia của Bộ Công Trình đưa ra, nhất là câu hỏi cuối cùng trong đề thi, quan hệ tới hệ thống phun lưu khí điện tử trong Chủ pháo trên chiến hạm vũ trụ. Trên thực tế nguyên nhân là do Bộ Công Trình đã phát hiện ra, vấn đề trí mạng của con robot thế hệ mới này, chính là do trong hệ thống song động cơ thiết kế có tính cách mạng này, lại xuất hiện vấn đề tại hệ thống phun lưu khi điện tử.

Đây là một loại khảo hạch cực kỳ có tính thử thách cao, nhưng trong đó cũng có xuất hiện một ít thí sinh có biểu hiện nổi bật, tương đối xuất sắc. Giống như gã Chu Ngọc này, hiện tại đã tăng cấp vượt mức, trở thành Phó Chủ nhiệm Công trình sư, giống như Phác Chí Hạo, cũng giống như gã lính ngồi cầu tên là Hứa Nhạc kia vậy.

Nhưng mà những ý tưởng xuất hiện trên các đề thi kia, vẫn như trước không cấp cho những chuyên gia lâu năm của Bộ Công Trình linh cảm gì. Chủ nhiệm Jose có chút thất vọng... Cho nên khi Giáo sư Trầm chạy đến cướp Hứa Nhạc đi, hắn cũng không phản ứng gì quá mức, cũng không để ý đến. Nhưng không ngờ được, chỉ mấy tháng sau, cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc này không ngờ lại biến thành một nhân vật quan trọng như thế.

Đám khoa học gia đỉnh cao đứng đầu Giới Khoa Học Liên Bang tại Viện Khoa Học kia, là những người đầu tiên phát hiện ra vấn đề mấu chốt của hệ thống song động cơ này, chính là phương diện quan sát lượng tử mà tính toán động thái của nó. Vấn đề là trong toàn bộ Giới Khoa Học Liên Bang, cho đến nay vẫn không hề có ai tự nguyện chui đầu vào trong cái ngõ cụt này. Mấy trăm năm qua, Giới Học Thuật Liên Bang, đã hoàn toàn là bỏ trống phần kiến thức này. Trước đó, Viện Khoa Học Liên Bang, đám người Bộ Công Trình của Quả Xác, công ty Cổ Chung, những khoa học gia trí tuệ hàng đầu của Liên Bang cùng hợp tác lại, nhưng cũng đành bó tay không cách nào giải quyết nổi.

Ngoại trừ vị Giáo sư Trầm Lão đã sớm bị người đời lãng quên kia.

Mà đúng vào lúc này, Giáo sư Trầm Lão đột nhiên lại qua đời. Những số liệu cùng với những hàm số công thức quan trọng trong phòng thí nghiệm của ông ta, toàn bộ bị Viện Khoa Học Liên Bang cướp lấy.

Khi biết được tin tức này, Chủ nhiệm Jose có chút vui sướng. Dù sao thì con robot thế hệ mới của Liên Bang có thể thành công, như vậy, trong hồi chiến tranh với Đế Quốc, có lẽ Liên Bang sẽ chiếm được không ít ưu thế. Nhưng mà ngay sau đó ông ta lại đâm ra ngơ ngẩn... Chuyện nghiên cứu này đã tốn của Bộ Công Trình Quả Xác hơn 10 năm làm việc cật lực, thậm chí là nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị nữa, vốn có thể tạo thành những thành quả có thể khiến cả Liên Bang khiếp sợ, mắt thấy đã sắp dâng lên tới miệng rồi, rốt cuộc lại bị người khác phổng tay trên mất công lao.

Hay là tự mình bắt tay vào việc nghiên cứu từ đầu? Không có khả năng. Giáo sư Trầm Lão đã mất không biết bao nhiêu năm nghiên cứu, vùi đầu vào lĩnh vực nghiên cứu lượng tử mà dự đoán động thái, mới tính toán ra được những số liệu quan trọng cùng với những công thức hàm số này. Tuy rằng hiện tại cả Liên Bang đều đã biết về phương hướng nghiên cứu cụ thể, nhưng muốn bắt tay nghiên cứu lại từ đầu, lại phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa đây?

Đúng vào lúc này, Trầm thư ký đã dùng một đường truyền mã hóa tuyệt mật, gọi đến một cú điện thoại, cung cấp cho Chủ nhiệm Jose một cái tên. Gã thanh niên kia thông qua Chu Ngọc, cung cấp cho trung tâm cuồn cuộn không ngừng những số liệu quan trọng, khiến cho Bộ Công Trình Quả Xác nảy sinh ra một hy vọng thành công mới.

Nhưng mà bọn họ lại luôn bắt đầu chậm hơn so với Viện Khoa Học Liên Bang một chút. Hơn nữa gã thanh niên kia mãi cho đến lúc này cũng chưa có cung cấp cho những hàm số công thức quan trọng nhất kia.

o0o

Ngọn đèn sáng dịu chiếu rọi lên sàn nhà và vách tường do kim loại nặng cùng với những plastic hỗn hợp cao cấp tạo thành, rọi lên khuôn mặt nghiêm túc của Chủ nhiệm Jose. Đây cũng không phải là con đường chính để đi vào Bộ Công Trình của Quả Xác, cho nên cũng không có nhân viên làm việc nào qua lại cả. Chu Ngọc đẩy một cánh cửa bên cạnh thang máy, dẫn đám người cùng nhau đi vào.

Nồi xuống bàn làm việc của mình, Chủ nhiệm Jose trầm mặc một lúc mới nói:

- Cho dù cậu có đưa toàn bộ công thức hàm số quan trọng cho chúng tôi, chúng tôi cũng đã đi chậm hơn Viện Khoa Học Liên Bang một bước rồi. Tuy rằng bọn họ cũng không giống như Bộ Công Trình, có kinh nghiệm chế tạo robot mấy chục năm nay, nhưng mà bọn họ là cơ cấu Khoa Học Kỹ Thuật cao cấp nhất Liên Bang, có thể bất cứ lúc nào truy cập vào bất cứ số liệu thành quả nghiên cứu nào trong cả Liên Bang này, ngay cả những thành quả của chúng ta mấy năm nay họ cũng có thể lấy được.

Chu Ngọc và Bạch Ngọc Lan đồng thời nhìn về phía Hứa Nhạc. Hai người bọn họ đối với tính tình của Hứa Nhạc cũng có ít nhiều hiểu biết, cho nên lúc trước ở trong thang máy nghe được mấy câu nói kia với thanh âm bình tĩnh mà rất tự tin của Hứa Nhạc, đều cảm thấy có chút quái dị.

Hứa Nhạc đem cái hòm đen bằng da mà Bạch Ngọc Lan vẫn luôn luôn kéo theo phía sau, đặt lên bàn, mở ra. Bên trong là một cái máy tính xách tay khá lớn, cùng với một số mô hình kim loại, công cụ nào đó, thu nhỏ lại với tỉ lệ nhất định. Còn có một số loại thiết bị nhìn qua cũng không biết có công dụng gì nữa, nhìn qua chỉ là một số loại cấu kiện điện tử lạ lùng cùng với những tổ hợp vi mạch cùng thiết bị truyền lực...

- Viện Khoa Học Liên bang có những số liệu trung tâm cùng với công thức hàm số quan trọng. Nhưng tôi ngoại trừ những thứ đó ra, còn có cả phương án giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo nhất.

Phương án giải quyết vấn đề hoàn hảo?

Nghe mấy chữ đó, trên mặt Chủ nhiệm Jose cùng với Chu Ngọc đồng thời lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, khiếp sợ. Ngay cả Bạch Ngọc Lan vốn vẫn im lặng cúi đầu đứng bên cạnh Hứa Nhạc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, đang suy nghĩ trong lòng xem những lời nói này là thật hay giả.

Phương án giải quyết vấn đề này hoàn toàn khác với những thành quả mà Giáo sư Trầm Lão vùi đầu vào nghiên cứu hơn 10 năm trời nay, là phương án thật sự giải quyết cho chính bản thân con robot MX...

Mấy vạn khoa học gia hàng đầu Liên Bang, vì con robot MX này mà hết lòng lo lắng, cơm không ăn, nước không uống, vẫn như cũ không thể giải quyết được vấn đề này... Hiện tại Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Bộ Công Trình Quả Xác lao vào giành giật thành quả nghiên cứu vô giá của Giáo sư Trầm Lão, trên con đường theo đuổi việc giải quyết vấn đề, mơ hồ thấy được ánh rạng đông của thành công... thế nhưng lúc này mặt trời đỏ thành công kia vẫn còn nằm tại chân trời phía tây xa xăm, chưa biết khi nào mới bắt đầu bình minh... Thế nhưng không ngờ...

... Một gã nhân viên nghiên cứu tuổi chưa đầy 20 này, không hề trải qua trường lớp chính quy nào, xuất thân từ lính ngồi cầu tại tinh cầu xa xôi, chỉ mới vào trong Sở Nghiên Cứu mày mò khoảng mấy tháng thời gian, lại nói hắn có thể giải quyết được vấn đề này!

Mặc dù Hứa Nhạc từng là nhân viên nghiên cứu trợ lý cho Giáo sư Trầm Lão, nhưng trong mắt của Viện Khoa Học Liên Bang cùng với người của Bộ Công Trình Quả Xác, hắn chỉ là nhờ có được vận khí vô cùng tốt nên mới có được những số liệu này, thế nhưng cũng không có nghĩa là bản thân hắn thật sự có được năng lực nổi trội gì.

Ánh mắt Chủ nhiệm Jose nhìn chằm chằm vào gương mặt Hứa Nhạc, thầm nghĩ trong lòng chắc gã thanh niên này đã điên rồi. Nhưng mà... chỉ cần hắn có thể nói một câu như vậy, đừng nói là phương pháp giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo, chỉ cần có thể đưa ra được một ý tưởng có tính khả thi nào đó, vị Chủ quản Cao cấp này của Bộ Công Trình Quả Xác cũng sẵn sàng quỳ gối xuống ôm hôn chân của đối phương cũng được.

Tại cuộc thi tuyển dụng mùa xuân, Chủ nhiệm Jose cũng đã từng nhìn thấy năng lực của Hứa Nhạc, biết hắn là một Công Trình Sư hạt giống cực kỳ có thiên phú. Nhưng hắn thật sự không thể tin nổi rằng, chỉ mới trải qua thời gian hơn nửa năm, đối phương liền có thể hoàn toàn lột xác, trưởng thành hoàn chỉnh, trở thành một nhân vật có khả năng cứu vớt cả Bộ Công Trình như vậy.

Trong phòng im lặng thật lâu, Chủ nhiệm Jose nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nhạc, đột nhiên vỗ mặt bàn một cái thật mạnh, trầm giọng nói:

- Chứng minh đi!

Toàn bộ Liên Bang, Lợi Tu Trúc, Lâm Viện Trưởng, Trầm thư ký cùng với Lữ thư ký, còn có người của Bộ Công Trình Quả Xác nữa, cũng đều đã xem thường Hứa Nhạc. Đại khái chỉ có vị Thai phu nhân kia, thông qua một dụng cụ cầm tay phát ra ánh sáng màu lam nhạt kia, mới có thể mơ hồ đoán biết được thứ gì đó, tin tưởng rằng Hứa Nhạc sẽ có được thứ năng lực này.

Cả Liên Bang này cũng không có ai biết được, Giáo sư Trầm Lão trước khi chết đã từng bắt đầu cùng với gã bằng hữu vong niên này thử nghiên cứu giải quyết vấn đề kết cấu hệ thống phun lưu khí của hệ thống song động cơ trong con robot thế hệ mới của Liên Bang. Có được vị đại tông sư này dẫn đường, Hứa Nhạc dựa vào năng lực thiết kế mạnh mẽ không thể tưởng tượng được do Phong Dư đại thúc bằng phương pháp kỳ dị huấn luyện ra, cùng với vô số những bản vẽ gần như không lĩnh vực nào không có trong đầu của hắn, do sự tồn tại vĩ đại bí ẩn kia ban cho hắn, kết hợp với những hình ảnh chùm tia điện tử ma quái trên màn hình cảm ứng trong phòng thí nghiệm kia, không ngừng nghiên cứu, cố định... hai người một già một trẻ này đã gần như là tiếp cận thành công rồi. Muốn chứng minh lại điều đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Hứa Nhạc thong thả mà chăm chú gõ gõ đánh đánh vào trong cái máy tính xách tay cầm theo bên người kia... Một sơ đồ thiết kế ba chiều trên màn hình, sau khi trải qua mấy lần chớp tắt liên hồi, đã dần dần thành hình...

Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Hứa Nhạc mới đem toàn bộ cái phương án mà hắn gọi là khả thi kia chuyển tải hết vào trong màn hình của cái máy tính xách tay, sau đó mới nhẹ nhàng xoay cái hòm da màu đen kia lại, đưa tới trước mặt của Chủ nhiệm Jose cùng với Chu Ngọc.

Hắn thoáng có chút mệt mỏi cúi đầu xuống. Bạch Ngọc Lan đứng sau lưng hắn thì lại lặng lẽ ngẩng đầu lên. Bạch Ngọc Lan đối với những thành tựu khoa học kỹ thuật đỉnh cao này của Liên Bang, quả thật cũng không có quá nhiều hiểu biết, cho nên hắn cũng không có nhìn vào màn hình, mà là giương mắt nhìn biểu tình của Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc.

Biểu tình của Chủ nhiệm Jose vô cùng kỳ quái, giống như là một mảnh rau xanh bị ném vào trong nồi nước sôi vậy. Lúc thì xanh, lúc thì đen, lúc thì tươi tắn rạng rỡ, lúc thì lo âu sầu thảm... Chu Ngọc bên cạnh ông ta cũng không khác bao nhiêu. Gã sinh viên thủ khoa của Học Viện Quân Sự I, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh ôn nhu như ngọc, lúc này biểu tình trên đó cũng kỳ quái đến cực điểm.

Hứa Nhạc thu hồi máy tính xách tay lại, ngón tay khẽ ấn mấy cái lên bàn phím, phương án sơ đồ thiết kế hiển thị trên màn hình trong khoảnh khắc biến thành vô số những quang điểm sáng lóe trên màn hình rồi lặng yên biến mất.

Chủ nhiệm Jose rùng mình, hai mắt trợn lên nhìn những quang điểm đang dần biến mất trên màn hình, giống như nhìn sinh mạng quý giá của mình đang bị người ta từ từ phá hủy đi vậy. Một cỗ cảm xúc đau lòng đứt ruột, vô cùng đau đớn chợt dâng lên trên toàn thân ông ta. Ông ta bỗng nhiên đứng bật dậy, hai tay giơ lên, chỉ thẳng vào mặt Hứa Nhạc, đau lòng, cay đắng, phẫn nộ hét lên với Hứa Nhạc:

- Cậu vừa gây ra tội ác có biết không...

Hứa Nhạc bình tĩnh trả lời:

- Số liệu còn ở trong đầu tôi cả, cũng không cần phải gấp như vậy đâu. Vấn đề là tôi cũng chưa từng đem phương án này ứng dụng vào trong thực tế, nên không biết tính khả thi của nó đến mức nào. Cho nên tôi cần phải có một con robot MX thực sự, hơn nữa còn phải có một không gian thao tác khống chế độc lập nữa.

[CENTER]o0o

Chuyện tình kế tiếp trở nên vô cùng đơn giản, nhưng lại phi thường không đơn giản. Sau khi thoáng bình tĩnh lại một chút, Chủ nhiệm Jose đã dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp Hứa Nhạc có được quyền hạn lâu dài ra vào Bộ Công Trình Công ty Quả Xác. Với cấp bậc của ông ta, vẫn còn phải chờ người khác phê duyệt mới được. Quá trình này ước chừng tốn thời gian hơn 2 tiếng rưỡi.

Dưới lòng đất căn bản là không biết năm tháng. Dưới ánh sáng đèn nhàn nhạt, cũng không biết bây giờ đã là chiều hay chưa. Sau khi trải qua ba tầng phân hình hệ thống thân thể, lại kiểm tra thông tin của chip vi mạnh nhân thể, lưu trữ mã số... Đến khi xác nhận là đã có được quyền hạn mong muốn, Hứa Nhạc cũng đã có chút mệt mỏi. Hắn cùng đám người bên cạnh, cùng đi tới một khu phía sau của nhà kho ngầm này.

Cánh cửa bằng hợp kim nặng của nhà kho chậm rãi mở ra. Bên trong cánh cửa là một không gian cực kỳ rộng lớn, chiều cao khoảng chừng 70m, diện tích ít nhất cũng hơn 3000m2. Công ty Cơ khí Quả Xác trong Liên Bang quả nhiên là vô cùng khủng bố, không ngờ có năng lực xât dựng nên một khu nhà xưởng khổng lồ bên trong lòng đất như thế này.

Đối diện với khoảng không gian cực kỳ rộng lớn ở trước mặt này, mọi người đều có vẻ đặc biệt nhỏ bé.

Bước lên mộ băng chuyền tự động có chút khô khan, đi dọc theo con đường tiến vào khu vực sâu nhất trong nhà kho. Đó là khu vực đặc biệt, được phân cách với phần còn lại bằng một bức tường cực lớn, làm bằng thứ vật liệu trong suốt. Bên trong bức tường trong suốt kia có một vật gì đó cao khoảng chừng sáu, bảy thước, được một tấm chắn màu lam lớn che phủ bên trong.

Hứa Nhạc nhìn cái vật to lớn giống như là một pho tượng khổng lồ kia, tay phải hắn vốn đang đặt bên cạnh hông, nhịn không được nắm chặt lại.

Chủ nhiệm Jose khẽ nói mấy câu gì đó vào trong micro nhỏ đeo trên cổ tay. Trên trần nhà kho vô cùng khổng lồ trên đầu mọi người chợt vang lên thanh âm thiết bị điện tử khởi động nho nhỏ.

Chu Ngọc nhìn thấy khuôn mặt Hứa Nhạc bên cạnh mình có chút khẩn trương, không nhịn được, mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai của hắn. Giờ phút này đây, hắn đối với tên thanh niên gia hỏa tướng mạo bình thường này, đã là bội phục đến cùng cực.

Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu.

Tấm chắn màu lam kia chậm rãi được kéo lên.

Một con robot màu trắng tinh dần dần lộ rõ hình dáng trước mặt của mọi người. Tuy rằng trên người nó bám đầy bụi bặm, trên phần bụng của con robot lại còn có dấu vết của một vụ nổ mạnh nữa, nhưng mà nhìn con robot thuần khiết trắng tinh, thậm chí có thánh khiết nữa... khí tức mạnh mẽ vẫn xuyên thấu ra, đập mạnh vào mắt mọi người.

Hứa Nhạc nheo mắt lại, trong lòng ngoại trừ sinh ra một loại cảm giác rung động, không khỏi còn có chút kỳ quái nữa. Một con robot vượt thời đại quan trọng như thế, vì sao lại trông có vẻ thê thảm như vậy.

Bạch Ngọc Lan trầm mặc đứng sau lưng hắn lúc này cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn con robot màu trắng tinh này, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp. Hắn biết con robot này, có thể nói là rất quen thuộc nữa, bởi vì hơn một năm trước đây, con robot màu trắng này, còn robot không ai bì nổi này, chính là trong lúc hắn đang điều khiển, đã tự động nổ mạnh, tạo thành bộ dáng thê thảm trước mặt.

Đột nhiên, trên đỉnh nhà kho chợt thò ra một cái vòi dài, từ trong vòi phun xuống một luồng chất lỏng màu lam nhạt. Nói phun xuống có lẽ cũng không thích hợp, mà giống như là trời giáng mưa to vậy, rơi xuống đầm đìa.

Chất lỏng màu lam nhạt, đem lớp bụi bặm trên toàn thân con robot nhanh chóng quét sạch đi, lộ ra một con robot sáng lạng chói mắt. Toàn thân nó phát ra hàn khí bức nhân, giống như là một thanh đao ánh bạc vậy. Mặc dù vẫn đứng yên bất động, đang được tắm táp, thế nhưng vẫn như trước phát ra khí thế không ai bì nổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)