Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 193

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 193: Tháng bảy Lưu Hỏa
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Về chuyện ra tay âm thầm với những số liệu trong phòng thí nghiệm, Hứa Nhạc cũng không có nói cho bất cứ kẻ nào biết cả. Hắn có thể cảm giác được Bạch Ngọc Lan đã đoán ra được chuyện gì đó, nhưng hắn cũng không nghĩ đến chuyện giải thích, chỉ là giơ chén rượu trên tay mình lên, nói:

- Tôi thật sự không quen với loại không khí này.

Bọn họ lúc này đang ở trong Câu lạc bộ Thường Thanh Đằng ở bên cạnh Khách sạn Bán Đảo, trong một buổi tiệc rượu bán chính thức của Câu lạc bộ. Âm thanh âm nhạc được bật lên đến mức gần như không thể nghe nổi tiếng nói chuyện, cánh cửa sổ dưới sát đất được kết tua treo mành trang trọng, sau đó kéo dài lên trang trí cho một cái bàn chứa đầy thức ăn ngon lành... Còn có những nhân vật thượng lưu mặc lễ phục, mang theo nụ cười rụt rè hay nhẹ nhàng... Tất cả những chuyện này khiến cho Bạch Ngọc Lan cùng với Hứa Nhạc vốn xuất thân từ cô nhi cũng cảm thấy có chút không quen.

Bạch thư ký thích tiền, thích hưởng thụ, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không cho rằng uống rượu là một loại hưởng thụ. Hắn bình tĩnh đứng hơi nhích về phía sau lưng Hứa Nhạc, hạ giọng dùng lời nhỏ nhẹ nói:

- Nếu bọn họ biết anh có tầm quan trọng đến thế nào trong Công ty Cơ khí Quả Xác, nhất định sẽ có không ít người đến đây làm quen với anh.

Không biết đây là bữa tiệc rượu của đại nhân vật gì, Chủ nhiệm Jose hôm nay lại dắt theo Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan hai người cùng đến đây. Sau khi một màn giới thiệu làm quen xong, Jose cùng với Chu Ngọc rất nhanh bị người khác lôi đi, tự nhiên là không ai đi chú ý đến Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan lúc này đang đứng ở một góc khuất.

Vì để che dấu mục đích thật sự mà Hứa Nhạc đi đến Cảng Đô lần này, Chủ nhiệm Jose hôm nay dẫn hắn theo tham dự loại hình thức xã giao này, thể hiện Bộ Công Trình Quả Xác đang tôn trọng đối với hắn. Những người có lòng tự nhiên sẽ để ý đến điều này. Ở mặt trên của sự chân thật, còn có mộ loại tầng chân thật khác nữa, mọi người thường hay đem cái tầng chân thật bên dưới kia biến thành lời nói dối. Vị Chủ nhiệm Jose này nhận thức đối với lòng người, quả thật đã đạt đến trình độ khiến người khác phải bội phục.

- Hình như hôm nay cậu đặc biệt nói nhiều với tôi thì phải?

Hứa Nhạc mỉm cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Lan.

- Tâm tình của anh hôm nay cũng so với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều.

Bạch Ngọc Lan cụp môi mi mắt xuống, nhẹ nàng trả lời:

- Tôi tin tưởng mà đi theo anh, dương nhiên là đã có rất nhiều tiền, cũng phải chân thành một chút mới được.

 o0o

Quanh người Hứa Nhạc cũng không có ai. Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc đứng bên cạnh hai người bọn họ, bên cạnh có không ít người đang bao vây lấy họ.

Thân phận là Chủ nhiệm Bộ Công Trình Công ty Quả Xác, đủ để khiến một đại nhân vật như chủ nhiệm Jose có chút long lắng. Mà đám Đại nhân vật trong Liên Bang cũng đều biết rõ lai lịch của Chu Ngọc, mặc dù rằng gia thế bần hàn, nhưng cũng là sinh viên thủ khoa tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự I, được Bộ Công Trình Quả Xác xem trọng, tiền đồ tương lai vốn không thể hạn lượn. Tại trong cái xã hội Hiến Lịch 37 xem nhân tài là tài sản quý nhất này, mọi người tự nhiên đồng ý cùng với một gã được xưng là thiên tài mà lúc này tranh thủ tiến hành trao đổi về mặt tình cảm.

Nghe trong lời nói này lộ ra một tia thiện ý cùng với một sự tán dương lễ phép, Chu Ngọc cúi đầu ngẫm nghĩ cười, Chu Ngọc cúi đầu tự giễu mỉm cười, theo bản năng quay lại nhìn gã thanh niên Thiên tài tên là Hứa Nhạc kia, nghĩ thầm rằng nếu mình đem kết quả của mình mà đi so sánh với gã thanh niên kia, bản thân mình cũng không có tư cách gì dắc ý cả.

Ánh mắt đảo qua, lại thấy một cô con gái đang theo hướng bên này đi đến. Hắn bất giác có chút kinh ngạc.

Ngay sau đó trong mắt hắn xuất hiện một một tia khẩn trương cùng với hồi hợp, ngay trước mặt hắn hiện ra một khuôn mặt tú lệ, đoan trang, pha lẫn có chút hồng hào nhẹ, bước chậm rãi về phía trước mặt Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc nhìn thấy sau đầu cô ta là lớp tóc dày đen rậm rạp, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, chợt thành tâm cười nói:

- Xin chào.

 o0o

Sau Tiết Thử Hỏa chính là Tiết Lưu Hỏa. Đây là hai đại lễ cổ truyền trong Liên Bang. Vào những ngày này, những thanh niên nam nữ trẻ tuổi sẽ giống như những con đom đóm nhiệt tình vậy, tập trung lại vui chơi, tâm sự... Tập quán này lâu nay đã dần dần phai nhạt trong dòng lịch sử của Liên Bang, thế nhưng tại một số khu vực của Đặc khu Thủ Đô, vẫn còn lưu lại những truyền thống này.

Tại cảng vũ trụ Cảng Đô, sau khi đưa cô bạn thân Miêu Miễu rời khỏi Đặc khu Thủ đô đi du ngoạn, Nam Tương Mĩ cảm giác thấy một chút bi thương chia lìa nhàn nhạt. Vì để ổn định lại tâm tình của mình, nàng mới ở lại Cảng Đô du ngoạn vài ngày. Nàng cũng ở trong Khách sạn Bán Đảo, nhưng bởi vì mấy ngày trước Hứa Nhạc đều ở trong Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, cho nên hai người tự nhiên cũng không gặp mặt.

Bản thân Nam Tương Mĩ cũng không muốn tới tham gia buổi tiệc rượu này, bởi vì gia tộc nàng trước giờ cũng ít giao tế với bên ngoài. Cái này cũng không giống với loại ẩn mặt lánh đời không giao tiếp với ai của Thai Gia, mà là Nam Tương Gia trước giờ quản lý người trong nhà rất nghiêm cẩn, rất ít cho phép con cháu trong nhà ra ngoài xuất đầu lộ diện. Nhưng lần này chẳng biết vì sao, phụ thân của nàng đột nhiên gọi điện thoại đến, kêu nàng tham gia vào tiệc rượu lần này, thế nhưng cũng không có nói rõ nguyên nhân.

Tính cách của Nam Tương Mĩ cũng tựa như khuôn mặt đoan trang tú lệ, ngũ quan thanh tú của nàng, vô cùng nghe lời, bình thời yên lặng trầm tĩnh, tự nhiên cũng sẽ không cãi lời của cha mình. Vì thế nàng mới đến buổi tiệc rượu này. Bản thân nàng đứng giữa tiệc rượu, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhưng mà ánh mắt của chính cô ta, lại bị Hứa Nhạc thu hút.

Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không tính là anh tuấn, chỉ là cặp mắt hơi nhỏ kia cùng với khuôn mặt thỉnh thoảng lại nở nụ cười vô cùng chân thành, cũng tính là có chút thu hút người khác. Nhưng không biết vì cái gì, ở trên chuyến xe lửa cao tốc đêm hôm đó, Nam Tương Mĩ thế nhưng vẫn nhớ mãi không quên gã nam nhân mà mình cũng không biết tên này.

Vị nhân vật vô cùng giỏi giang kia của Lâm Gia, ở trên xe lửa chỉ nói với nàng mấy câu, yêu cầu từ chối hôn sự giữa nàng và Đấu Hải, trong lòng Nam Tương Mĩ không nhịn được sinh ra một tia cảm giác rất thoải mái. Lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng, nàng có thể tự mình an bài cuộc sống của mình. Từ trước đến giờ vẫn luôn bị gia đình sắp đặt gia giáo nghiêm cẩn, lần đầu tiên được cởi bỏ trói buộc, trong lòng cô gái mới lớn này kỳ thật vô cùng vui vẻ cùng hưng phấn.

Có lẽ bởi vì hiện tại là tháng bảy tiết Lưu Hỏa, có lẽ cũng là thời điểm khiến cho nàng có tư cách để mà lãng mạn một phen. Hứa Nhạc vừa lúc đó lại xuất hiện bên cạnh nàng, lại còn giúp đỡ cho nàng một trận, cho nên cũng không có gì lạ, khi Nam Tương Mĩ đối với gã nam nhân có đôi mắt hí kia lại có ấn tượng sâu đậm như vậy. Vốn tưởng rằng sau khi chia tay rồi, sau này cũng không còn cơ hội nào gặp lại nữa, nàng cũng đã có chút ngơ ngẩn một thời gian. Ai mà ngờ tối hôm nay tại tiệc rượu này lại gặp lại, chẳng lẽ đây lại là duyên phận hay sao?

Nam Tương Mĩ cứ suy nghĩ như vậy, trong lòng thoáng có chút khẩn trương. Sau đó không biết từ khi nào nàng đã đi tới đến trước mặt của Hứa Nhạc, nàng khẽ cúi đầu, hạ giọng trả lời:

- Chào anh!

Sau đó nàng ngẩng đầu lên, ngập ngừng một chút rồi nói:

- Có thể được biết tên của anh hay không?

Khuôn mặt của nàng quả thật cũng không tính là hút hồn người khác, so với vẻ đẹp lãnh khốc nhưng ẩn chứa một phong tư kinh diễm của Trâu Úc thì còn kém hơn rất nhiều. Thế nhưng khuôn mặt đoan trang tú lệ của nàng, cùng với mái tóc đen rậm cắt quá mang tai kia, cũng khiến người khác nhìn mà sinh ra một loại cảm giác cực kỳ thoải mái.

Đã cùng với thiên kim tiểu thư của Trâu Gia sống chung một mái nhà nhiều ngày như vậy, tự nhiên sức chống cự của Hứa Nhạc đối với mỹ nữ cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt này quả thật rất xuất sắc. Nghe câu hỏi của cô gái kia, hắn giật mình, khẽ cúi đầu nói:

- Tôi tên là Hứa Nhạc.

Không biết cô gái hôn thê của Phác Chí Hạo đã chết kia có trong lúc than thở khóc lóc với bạn thân có nói ra tên của mình hay không, tâm tình của Hứa Nhạc có chút phức tạp thầm nghĩ trong lòng.

Nam Tương Mĩ thoáng khẽ nghiêng đầu một chút, nghi hoặc cau mày, nghe cái tên này quả thật có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ nỗi đã nghe ở nơi nào.

Lúc này Bạch Ngọc Lan đã sớm lui xa về phía sau. Thân là thư ký riêng, hắn nghĩ rằng vào những trường hợp như thế này Hứa Nhạc cũng sẽ không thích sự tồn tại của mình.

Hứa Nhạc nói tên mình cho Nam Tương Mĩ nghe xong, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì nữa. Sau một phút xấu hổ cùng với trầm mặc, Nam Tương Mĩ cố thu hết dũng khí, thản nhiên nói:

- Hứa tiên sinh làm việc ở chỗ nào?

Loại trao đổi làm quen này quả thực khiến cho Hứa Nhạc hơi có chút ngẩn người, có chút không quen, hắn gãi gãi đầu cười ngờ nghệch một cái. Nam Tương Mĩ cũng nhịn không được che miệng nở nụ cười. Gia giáo nghiêm khắc mà nàng nhận được trước giờ thậm chí có chút cứng ngắc, từ trước đến giờ ngoại trừ Đấu Hải ra, nàng cũng ít khi nào có cơ hội nói chuyện với những người khác phái khác. Nàng không thể nào ngờ nổi, cái gã nam nhân tên Hứa Nhạc này, không ngờ lại có phản ứng cứng ngắc cũng không khác biệt gì với mình cho lắm.

Lúc Hứa Nhạc chuẩn bị trả lời, đột nhiên có mấy tiếng bước chân vang lên phía sau lưng hắn.

Một thân ảnh trực tiếp đi từ phía sau lưng lướt qua ngang người của hắn, có chút không lễ phép đụng mạnh vào đầu vai của hắn, mang theo vài gã cận vệ khuôn mặt lạnh băng đi lại đây, hết sức bất lịch sự ngăn ở trước mặt Nam Tương Mĩ và mình. Gã mới đến mỉm cười nói một câu gì đó với Nam Tương Mĩ, sau đó mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc.

Người mới đến là một gã nam nhân trẻ tuổi, mặc một bộ áo màu lam nhạt. Từ chất liệu vải bóng mượt cộng với bộ quần áo cắt hoàn mỹ, khiến cho trong luồng gió nhàn nhạt của mùa hè này mang theo một tia hơi thở trang trọng. Hắn xuất hiện trong buổi tiệc rượu cao cấp này, thật sự là vô cùng thích hợp. Thậm chí cho dù bản thân hắn có thể hiện phong cách hơi hơi kiêu ngạo một chút, nhưng đứng ở nơi này cũng không ai có thể nói một tiếng nào.

- Đấu Hải...

Nam Tương Mĩ có chút hờn giận, thế nhưng vẫn như trước bảo trì thanh âm của mình hết sức bình tĩnh, từ phía sau lưng Đấu Hải nói vọng ra. Nàng cũng không muốn người này hiểu lầm nàng cái gì, bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng gia thế của gã thanh niên mới đến kia đáng sợ đến mức nào. Tuy rằng hiện tại đang trong buổi tiệc rượu cao cấp, hắn cũng phải nể mặt chủ nhân buổi tiệc mà không làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng nếu như Hứa Nhạc không biết thân phận thật sự của hắn, đắc tội với gã thanh niên này, nàng thật sự cảm thấy có chút áy náy.

- Tôi là hôn phu của Nam Tương Mĩ, Lâm Đấu Hải, còn anh là ai?

Lâm Đấu Hải nhìn Hứa Nhạc, nói một câu ý tứ thật sự tầm thường, nhưng từ ngữ khí của câu nói lại lộ ra một cỗ ý tứ khiến cho kẻ khác không vui.

Nghe được hai chữ Đấu Hải kia, Hứa Nhạc liền nhớ lại lời của gã nam nhân trên tàu lửa cao tốc Cao Thiết kia đã nói với Nam Tương Mĩ, biết đối phương nhất định có quan hệ không tầm thường với Nam Tương Mĩ, nên trong đầu hắn đã quên luôn sự va chạm không lịch sự trước đây, thế nhưng hắn không ngờ rằng đối phương cư nhiên lại nói ra câu nói ý tứ xem thường người khác như vậy.

- Những con cháu của Thất Đại Gia Tộc mà tôi quen biết, bình thường cũng tương đối lễ phép, lịch sự kia mà...

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Lâm Đấu Hải, mỉm cười nói.

Thất Đại Gia Tộc, ở trong lòng những công dân bình thường của Liên Bang, đích thực là những tồn tại xa xôi không thể nào với tới được. Cho nên theo bản năng mỗi người đều là tôn kính hoặc cúi đầu nể phục, nhưng Hứa Nhạc cũng không phải như vậy. Hắn đã từng tắm cho tiểu công chúa của Chung Gia, từng giúp Thái Tử gia của Thai Gia đi chơi gái, lại từng cùng với Lợi Thất thiếu gia đi biểu diễn thời trang, ăn chơi khắp nơi...

Thất Đại Gia Tộc ở trong mắt của hắn, cũng không hề có chút cảm giác thần bí chút nào, ngược lại trải qua khá nhiều hoàn cảnh, hắn cũng từng gặp qua vô số biến cố, cũng không hề xem trọng đám con cháu của Thất Đại Gia Tộc này. Lâm Đấu Hải, hóa ra là con cháu của Lâm Gia, nói tới nói lui như thế nào, Lâm Đấu Hải mặc dù cũng có chút tiếng tăm, nhưng nói thế nào chung quy cũng không bằng được Lâm Bán Sơn.

Nghe được những lời mà Hứa Nhạc nói, khuôn mặt của Lâm Đấu Hải khẽ biến, Nam Tương Mĩ thì có chút giật mình. Hai người nói thế nào cũng không nghĩ đến, cái gã nam nhân có cặp mắt nhỏ này tựa hồ ngay từ đầu đã biết rõ ràng gia thế của bọn họ.

Đúng ngay lúc này, điện thoại di động trong túi áo của Hứa Nhạc đột nhiên lại rung lên. Bắt điện thoại xong, sắc mặt hắn khẽ biến, một lúc sau chậm rãi thả lỏng, khẩn trương nói:

- Không có việc gì là tốt rồi, sao lại thông báo trễ như vậy? Tôi lập tức trở về ngay.

Vừa nói xong ba câu nói dồn dập kia, Hứa Nhạc quay lại gật đầu chào hỏi với Nam Tương Mĩ mấy câu, cũng không hề liếc mắt nhìn Lâm Đấu Hải cái này, đi lại giữa tiệc rượu, lôi Chu Ngọc ra khỏi đám người xung quanh, hạ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó rất nhanh liền rời khỏi bữa tiệc rượu.

Bạch thư ký lúc nào cũng trầm mặc im lặng kia, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía sau lưng hắn, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái. Cho dù là trong lúc đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình, Hứa Nhạc tựa hồ cũng không có biểu hiện hưng phấn cùng với khẩn trương như lúc này. Bên kia đầu điện thoại đến tột cùng là ai, đã thông báo chuyện gì với hắn?

Lâm Đấu Hải nhìn thân ảnh Hứa Nhạc vội vã rời khỏi bữa tiệc rượu kia, bên tai nghe thuộc hạ báo cáo gì đó, không khỏi trở nên phẫn nộ. Những đệ tử thế gia đều có sự bình tĩnh cần thiết, thế nhưng đối phương chỉ là một gã Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, lại dám nói chuyện với hắn, cộng thêm một màn trước đây, hắn tuyệt đối không thể đối phương rời đi đơn giản như vậy.

*****

Bên cạnh cửa sổ trên lầu một của Câu Lạc Bộ Thường Thanh Đằng cạnh Khách sạn Bán Đảo, Lâm Đấu Hải lẳng lặng nhìn thân ảnh hai người bên dưới lầu đang vội vội vàn vàng đi về phía khách sạn, đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu hắn hiện tại còn ở lại nơi này, còn có chút đáng để nể mặt, vậy mà hắn lại tìm một lý do nào đó để chạy đi... Sự bình tĩnh lúc trước chẳng qua là giả bộ mà thôi.

Sau lưng hắn có một vị nam nhân trung niên đang đứng. Gã nam nhân trung niên này cũng không cao lắm, mặc một bộ áo quần kiểu cũ, màu bạc sẫm. Dáng người hắn cực thô, xem qua mạnh mẽ nặng nề giống như là một bức tường sắt vậy. Nghe lời của Lâm Đấu Hải nói, gã nam nhân trung niên này cũng không nói tiếng nào.

Lâm Đấu Hải hít sâu một hơi, trào phúng nói:

- Loại nhân vật tầm thường mà tâm tư phức tạp như thế này, xuất hiện bên cạnh Tiểu Mĩ như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng. Tiểu Mĩ tính tình ôn nhu, cũng không biết sự hiểm ác trong xã hội, dễ dàng bị người khác lừa... Tôi cũng không muốn nhìn những chuyện như thế này phát sinh... Anh đi giữ người kia lại... cũng không cần phải làm hắn bị thương, tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn ta xem hắn ta đến tột cùng là có lai lịch gì...

Gã nam nhân lùn xủn kia trầm mặc một lúc. Ông ta rất rõ ràng vị Đấu Hải thiếu gia mà bình thường mình theo hầu hạ kia, cũng không có hàm dưỡng như biểu hiện lúc này. Cái gọi là tiểu thư Nam Tương Mĩ bị lừa, giữ hắn ta lại... chỉ đều là lấy cớ mà thôi, Đấu Hải thiếu gia chính là nhìn không vừa mắt cái gã thanh niên kia mà thôi.

- Vâng...

Gã nam nhân lùn kia cúi đầu trả lời, trong lòng lại thầm hít một hơi.

- Anh để Khống Thúc đi làm cái gì vậy?

Nam Tương Mĩ đi đến bên cạnh Lâm Đấu Hải, sau đó thật sự nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn. Lúc này tiệc rượu vẫn còn chưa kết thúc, tuy rằng đại đa số mọi người ở trong buổi tiệc rượu này cũng không biết thân phận thật sự của Lâm Đấu Hải và Nam Tương Mĩ, thế nhưng có thể nhận ra được hai gã nam nữ trẻ tuổi này có gia thế thật sự không tầm thường, cũng không ai tùy tiện đi lên để quấy rầy hai người.

Khổng Thúc chính là gã nam nhân lùn đứng sau lưng Lâm Đấu Hải lúc trước. Lâm Gia và Nam Tương Gia vốn là thế giao, Nam Tương Mĩ lại rất rõ ràng về thực lực khủng bố của vị Khổng Thúc kia. Nhìn thấy Khổng Thúc bị Lâm Đấu Hải phân phối đi đâu đó, nàng liền không khỏi bắt đầu lo lắng cho gã thanh niên tên là Hứa Nhạc kia.

Lâm Đấu Hải quay đầu lại, nhìn Nam Tương Mĩ cười cười, nói:

- Xem là hôn thê của anh, anh luôn luôn thật sự thương yêu em, vậy thì em cũng nên tôn trọng anh một chút.

Bên trong Liên Bang cũng không phải tất cả mọi Đại nhân vật đều là tài sâu như biển, cũng có không ít tên gia hỏa là do vận khí cứt chó mà thành. Lâm Gia thân là một trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, tự nhiên cũng không phải là gia tộc nhờ vận khí mà lên đến đó, nhưng mà vị Đấu Hải thiếu gia này, bên trong tên của mình có chữ Hải, nhưng mà lòng dạ lại không có chút rộng rãi chút nào.

Lâm Đấu Hải cả đời mình vô cùng ghen tị, hâm mộ, sùng bái cùng với cừu hận một nhân vật, đó chính là vị ca ca năm xưa đã bỏ nhà ra đi của mình. Trong mấy năm nay, hắn cùng với vị ca ca khí thế nuốt song nuốt biển kia, hai ba năm mới có thể gặp mặt một lần, nhưng hắn vẫn theo bản năng cứ cố mà học tập theo gương đối phương, bị đối phương ảnh hưởng.

Thế nhưng trong một khu rừng, loại chim gì cũng đều có cả, loại chim ngu ngốc lại cũng không thiếu. Lâm Đấu Hải cũng muốn bắt chước người anh truyền kỳ kia của mình làm hổ gầm khắp núi rừng... Thế nhưng mà, trong cả bầu trời rộng khắp kia, khí hậu mỗi nơi mỗi khác nhau, có chỗ mưa có chỗ nắng, có muốn bắt chước cũng không được. Trong vẻ ngoài bình tĩnh kia của Lâm Đấu Hải, khi hành sự lại lộ ra khí tức của con mèo con vờn quanh con thỏ, không hề ổn định.

Nam Tương Mĩ lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu, mang theo một tia áy náy mà nói:

- Tôi cũng không biết cha tôi muốn tôi đến tham gia buổi tiệc rượu này, là bởi vì anh cũng tới đây.

Trong cặp mắt của Lâm Đấu Hải toát ra chút bối rối. Tuy rằng hắn đối với cuộc hôn nhân mà gia tộc sắp đặt này cũng từng có ý kiến phản đối. Nhưng mà trong hai năm nay, hắn quả thật cũng thấy cô gái trước mặt mình này thật sự vô cùng xuất sắc. Đột nhiên lúc này lại nghe thấy trong lời nói của đối phương có gì đó là lạ, tựa hồ sắp sửa xảy ra tình hình không ổn nào đó.

- Ý em muốn nói cái gì?

Hắn mỉm cười có chút kiêu ngạo nói.

Nam Tương Mĩ cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Tôi đã gặp anh của anh trên tàu hỏa trên đường đến Cảng Đô này. Anh ấy nói hôn sự của chúng ta nên từ bỏ.

- Anh của tôi?

Sắc mặt của Lâm Đấu Hải khẽ biến, nhưng vẫn như trước kiêu ngạo phất phất tay, tận khả năng để cho thần thái của mình có vẻ tự nhiên một chút.

- Mấy đứa con của bác hai tôi đúng là một đám không nên thân, cũng dám nói này nói nọ đối với chuyện của chúng ta nữa sao? Em nên hiểu rõ là, Gia chủ hiện tại của Lâm Gia chính là cha của anh. Chuyện mà ông ấy và cha của em đã quyết định rồi, ai có thể ngăn cản được?

Nụ cười của Lâm Đấu Hải vô cùng ôn nhu, lại mang theo một tia sợ hãi ẩn chứa trong đó:

- Không cần phải lo lắng gì cả.

Nam Tương Mĩ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tú lệ kia lại lộ ra một tia thoải mái cùng với chút không đàng lòng, nhưng vẫn thản nhiên nói:

- Là anh ruột của anh.

Lâm Đấu Hải nghe đến cái người mà mình sợ hãi nhất trong đời, sắc mặt nhất thời trở nên có chút tái nhợt lên, trong cặp mắt toát ra một tia thống hận, sau đó lại chuyển sang thành sự sợ hãi. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam Tương Mĩ, cũng không biết nói cái gì nữa.

- Chuyện của hai chúng ta, cùng với người vừa mới rời khỏi kia cũng không có quan hệ gì cả. Tôi cùng hắn cũng chỉ mới gặp nhau hai lần thôi...

Nam Tương Mĩ chân thành nói:

- Anh gọi Khổng Thúc trở về đi.

Trên mặt Lâm Đấu Hải lộ ra một tia cười thảm. Hắn cũng không rõ cái vị ca ca đã sớm bỏ nhà ra đi rất lâu kia, lại vẫn còn luẩn quẩn không thoát khỏi sự quan hệ với gia tộc mình, vì cái gì lại đột nhên chạy đến gặp Nam Tương Mĩ, lại càng không biết vị đại ca kia lại đột nhiên nói với Nam Tương Mĩ những lời như thế kia. Nhưng mà hắn biết rất rõ ràng, tuy rằng cha mình lúc trước đã vô cùng phẫn nộ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đại ca mình, thế nhưng trong lòng của cha của mình kia, địa vị của đại ca mình so với mình thì xem trọng hơn rất nhiều.

Vì để kêu gọi đại ca mình quay trở về, cha mình đồng ý làm tất cả mọi chuyện, chỉ là đại ca mình cứ mãi khinh thường không thèm chú ý tới. Hôm hai đại ca mình đã bày tỏ thái độ đối với cuộc hôn nhân của mình, phụ thân mình cho dù có phẫn nộ đến thế nào, chỉ sợ cũng phải tôn trọng ý kiến của đại ca mà thôi.

Ai bảo người đó là Lâm Bán Sơn cơ chứ?

Lâm Đấu Hải cúi thấp đầu, cả đời này của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua lần thất bại nào như thế cả. Hắn chợt nắm chặt tay lại, nói:

- Anh ta có thể quản đến hôn sự của chúng ta, chẳng lẽ lại còn có thể quản anh muốn giáo huấn ai sao?

Biết Hứa Nhạc có việc gấp muốn làm, nên Bạch Ngọc Lan đã đặt một vé máy bay trên chuyến bay gần nhất đêm hôm đó, còn mua riêng cho mình một vé đi tàu hỏa cao tốc Cao Thiết đi suốt đêm quay về Cảng Đô. Hắn phải phụ trách mang theo chiếc valy da màu đen kia trở về, cũng không tiện đi máy bay trở về.

Sau khi thu thập xong hành lý trên phòng mình tại Khách sạn Bán Đảo, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan nhanh chóng rời khỏi đại sảnh khách sạn rực rỡ kia, chờ chiếc taxi do khách sạn kêu dùm cho bọn họ.

Trên khuôn mặt của Hứa Nhạc cũng không còn sự bình tĩnh như bình thường, mà thoáng có vẻ có chút khẩn trương. Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn sang khuôn mặt của hắn một cái, nhẹ nhàng mà tiến lên một bước, đứng nên cạnh của hắn, hạ giọng nói một cách nhỏ nhẹ:

- Nếu đã biết đối phương là thiếu gia của Lâm Gia, ngữ khí của anh cũng không nên trực tiếp thẳng thừng như vậy...

Bạch Ngọc Lan lúc này đã sắm vai một thư ký tận tụy. Ngoại trừ chuyện đặt vé đi xe ra, tự nhiên hắn cũng phải giúp Hứa Nhạc phân tích tình hình thế cục một chút. Hắn là một người có đạo đức công việc rất tốt, cũng là một người vô cùng nhạy cảm. Hắn sớm phát hiện ra, từ khi biết được cái tin tức sự kiện xảy ra tại tinh cầu S2 kia, bất luận là tại phân xưởng dưới lòng đất của Bộ Công Trình Quả Xác kia, hay là tại tiệc rượu lúc trước, gã Hứa Nhạc bên cạnh mình, cái gã thanh niên Chủ quản Kỹ thuật hay mỉm cười thành khẩn kia, đã dần dần toát ra nhiều tâm tình hơn lúc trước rất nhiều.

Hắn cũng không biết là chuyện gì đã khiến cho tâm tình Hứa Nhạc đã xảy ra sự biến hóa vi diệu như vậy, nhưng hắn cho rằng đây là một loại biến hóa đáng mừng. Bởi vì ở trong cái thế giới Liên Bang rực rỡ quái dị này, muốn được leo lên trên, một mặt thành khẩn, chính là phương pháp thăng tiến của tầng lớp bình dân.

- Dù sao đó cũng là một bữa tiệc rượu, đám con cháu thế gia nói thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút.

Xe taxi mà khách sạn gọi tới còn khoảng 3 phút sau mới có thể tới nơi. Hứa Nhạc theo bản năng sờ sờ trong túi của hắn, nhưng nghĩ nghĩ cái gì, cuối cùng cũng không lấy thuốc lá ra hút.

Bạch Ngọc Lan cũng không có nói tiếp gì nữa. Đã nhận lấy 2000 vạn, hắn liền phải làm những chuyện đáng giá 2000 vạn. Hắn đã dần dần phát hiện ra bối cảnh phía sau của Hứa Nhạc. Thực lực của Hứa Nhạc rất mạnh, nhưng càng đào bới bối cảnh của hắn, Bạch Ngọc Lan lại càng trở nên rung động. Mặc dù bề ngoài hắn vẫn thể hiện mình bình tĩnh, nhưng mặt cảm xúc thì không được như vậy.

Lúc trước khi tính tiền tại Khách sạn Bán Đảo, Bạch Ngọc Lan mới biết được Hứa Nhạc cũng không phải là kẻ có tiền, nói đúng ra, trên mình của Hứa Nhạc cũng không có bao nhiêu tiền. Chuyện này khiến cho hắn thật sự không thể nào tin nổi, lại càng trở nên cảm khái hơn rất nhiều.

Nếu một người có tài sản 2 tỷ đồng Liên Bang, đem cho Bạch Ngọc Lan 2000 vạn, như vậy hắn sẽ vô cùng trung thành mà bán mạng. Thế nhưng gã nam nhân trẻ tuổi này, cả gia sản cũng chỉ có 2000 vạn mà thôi, lại đem toàn bộ 2000 vạn này đưa lại hết cho mình, cũng không có hỏi han, cũng không có giám sát gì. Hắn là con người như thế nào vậy? Bạch Ngọc Lan trong nhất thời cũng không hiểu rõ nổi.

Chiếc xe taxi màu vàng bắt mắt lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trước sân khách sạn. Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi bậc tam cấp, đi xuống khu vườn âm u mà ngọn đèn trước sân không cách nào chiếu tới của Khách sạn Bán Đảo.

Nhưng mà vào lúc này, một người lặng yên không một tiếng động dừng lại ở phía trước taxi, đúng là vị Khổng Thúc ở bên cạnh Lâm Đấu Hải. Toàn thân của Khổng Thúc cũng chỉ cao khoảng 1m6, thân hình bên dưới lớp quần áo màu bạc kia lại vô cùng cường trán. Nhất là phần cổ nhô ra bên ngoài lớp áo, vô cùng thô chắc...

- Hứa tiên sinh, Đấu Hải thiếu gia mời ngài qua đó nói chuyện.

Khổng Thúc hơi hơi cúi đầu, vô cùng lễ phép nói.

Rất lễ phép cũng không có nghĩa là không có sức chiến đấu. Lúc vị Khổng Thúc này cúi đầu xuống, liền có thể thấy được phía trên hai vai của hắn hơi nhô cao lên, như muốn phá nát bộ quần áo giống như ánh sáng mặt trăng kia, một cỗ khí thế ép tới. Hứa Nhạc cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng đồng tử Bạch Ngọc Lan lại hơi hơi thu nhỏ lại. Hắn biết rõ ràng có thể luyện ra được một thân thể mạnh mẽ đến như thế này, tự nhiên là một nhân vật lợi hại từng kinh qua bách luyện xuất thân từ Tu Thân Quán. Phát hiện được điều này, Bạch Ngọc Lan tự nhiên yên lặng không một tiếng động tiến lên, chậm rãi chắn trước mặt Hứa Nhạc, tay phải vẫn như trước cầm theo cái valy màu đen nặng nề kia.

Ánh mắt Hứa Nhạc xẹt qua khuôn mặt Bạch Ngọc Lan đang ở bên cạnh, dừng lại trên người của Khổng Thúc, khẽ híp mắt lại. Lúc trước tại bên trong tiệc rượu kia, hắn đã chú ý đến vị này đứng bên cạnh của Lâm Đấu Hải, mà giờ khắc này, hắn lại chợt nhớ đến một câu nói của gã nam nhân trên toa tàu hỏa cao tốc kia:

- Cái tên Đấu Hải ngu xuẩn đó.

Bên trong Liên Bang này, ngoài cái gia tộc Phí Thành Lý Gia kia, toàn bộ mọi thành viên trong gia tộc đó đều có sức chiến đấu kinh khủng, cũng không cần phải có người nào đi theo bảo vệ, còn lại các Đại nhân vật khác, đều có thói quen bên cạnh mình đều mang theo một vị cận vệ thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Giống như người có quyền lực đỉnh cao như là Tổng Thống Tịch Cách đại nhân kia, tự nhiên có vô số Đặc Công của Cục Đặc Cần ở bên cạnh tiến hành bảo vệ, mà những nhân vật như người của Thất Đại Gia Tộc, lại càng tin tưởng vào các cao thủ tùy thân của riêng mình.

Cũng giống như là vị Tằng Ca giống hệt như một khẩu súng lên nòng lúc nào cũng ở bên cạnh Lợi Hiếu Thông kia, lại cũng giống như vị Cận quản gia nọ, mặc dù Hứa Nhạc đã vô số lần ngờ vực, cố ý dò xét nhiều lần, mà vẫn thủy chung không cách nào nhìn ra nông sâu, bên cạnh Thai Chi Nguyên.

Vị Khổng Thúc đang ngăn cản giữa bọn họ và chiếc taxi kia, không hề nghi ngờ cũng là nhân vật như vậy.

Bạch Ngọc Lan khẽ cúi đầu, ổn định tay phải, chậm rãi buông cái tay xách của cái vali, một con dao con cực kỳ thanh tú chợt từ trên cổ tay áo hắn trợt xuống. Hắn nhẹ nhàng chụp lấy, sao đó giống như là múa một bông hoa vậy. Mấy lần ra tay trước, con dao con này trong tay hắn thường vào giây phút cuối cùng mới lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tay hắn. Nhưng hôm nay hắn lại trực tiếp lấy ra ngay, bởi vì hắn biết rõ, ở trước mặt vị tráng hán lùn này, sử dụng thủ đoạn như mấy lần chơi đùa trước kia, thật sự là quá mức khinh địch rồi.

Bạch Nhọc Lan nhìn thấy rõ ràng, đồng tử của Khổng Thúc chợt sáng lên, hai bàn tay có chút thô kệch kia, lộ ra bên ngoài tay áo, nhẹ nhàng mở ra, tựa như là muốn nắm lấy ngọn gió đêm, toàn bộ phóng thích ra về phía đối thủ.

Ông ta họ Khổng tên Võ, vốn là cận vệ của lão thái gia Lâm Gia. Chỉ là mười hai năm nay, từ sau khi nội bộ bên trong Lâm Gia biến đổi, lão thái gia Lâm Gia tức giận, lâm bệnh triền miên, nằm trên giường bệnh, nhiều năm nay cũng chưa từng xuất hiện ra bên ngoài. Mà hiện giờ thế hệ con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc bắt đầu xuất hiện trên chính trường, Đấu Hải thiếu gia cũng bắt đầu xuất môn ra ngoài giao tiếp, cho nên lão thái gia liền phái ông ta đi theo bên cạnh vị cháu nội cưng của mình, bảo vệ hắn.

Trong lòng của Khổng Thúc, vị Đấu Hải thiếu gia này nếu đem so sánh với vị thiếu gia tài năng xuất chúng đã từng bỏ nhà ra đi kia, thật sự là không có chút ưu điểm gì cả. Cũng giống như cuộc xung đột nhỏ xảy ra trong tiệc rượu buổi tối hôm nay, hoàn toàn là bởi vì một nữ nhân mà làm chuyện không đúng mực, đó hoàn toàn không phải là một việc mà người nối nghiệp của Lâm Gia nên làm.

Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt kia múa tít con dao nhỏ như thế, lại lộ ra một cỗ hương vị lãnh khốc như vậy, Khổng Thúc biết rõ ràng gã nam nhân thanh tú này cũng không đơn giản, hẳn là một hảo thủ xuất thân từ Quân đội. Điều quan trọng là, có được một tùy tùng thân thủ tốt như vậy đi theo, cái gã nam nhân mắt hí kia sau lưng hắn, đến tột cùng là có bối cảnh như thế nào?

Thất Đại Gia Tộc chung quy cũng không có khả năng trong Liên Bang một tay che trời, vẫn có những người mà bọn họ không muốn đắc tội tới. Vị Hứa tiên sinh trẻ tuổi này lại có thể một câu nói ra được thân phận thật sự của hai nhân vật con cháu của Lâm Gia và Nam Tương Gia, lại chỉ là một gã Chủ quản Kỹ Thuật nhỏ bé của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, hắn đến tột cùng là nhân vật nào?

Sầu lo thì cũng chỉ là sầu lo mà thôi. Cũng giống như là câu nói kia của thời đại hoàng triều trước đây của Liên Bang: 'Ăn lộc của vua thì phải làm việc vua giao'. Khổng Thúc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cãi lại mệnh lệnh của Lâm Đấu Hải. Nếu như thiếu gia muốn hết giận, vậy thì phải đem hai gã trước mặt này bắt về, để thiếu gia xả phẫn nộ một phen. Sau đó cho dù là có xảy ra phiền toái gì đó, tự nhiên sẽ có các trưởng bối khác của Lâm Gia ra mặt dàn xếp.

Đúng lúc này, Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tôi không muốn đắc tội với Lâm Bán Sơn.

Từ khi biết bị Đấu Hải thiếu gia kia là người của Lâm Gia, Hứa Nhạc đã bắt đầu đoán ra được thân phận chân thật của gã trung niên nhân ở trên chiếc xe lửa kia. Một cái tên này cũng đã nói lên được rất nhiều chuyện. Lúc này tình huống tại nơi này giương cung bạt kiếm như vậy, nếu như mình không đáp ứng theo yêu cầu của đối phương, nói như vậy, ngay sau đó liền sẽ xảy ra xung đột. Vấn đề là ở chỗ, hiện tại Hứa Nhạc có thể không để ý đến cái gì mà Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, nhưng đối với cái tên Lâm Bán Sơn này, hắn vẫn luôn luôn có một chút kiêng kỵ cùng với tôn kính mà không biết rõ ràng nguyên nhân vì sao.

Khổng Thúc trầm mặc một lúc thật lâu, bỗng nhiên lại hạ giọng, nở nụ cười:

- Chuyện này cùng với Bán Sơn thiếu gia cũng không có bất cứ quan hệ gì.

Vị cận vệ của Lâm Lão thái gia này, bởi vì câu hỏi của Hứa Nhạc mà cảm thấy một chút nhục nhã. Cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc kia đúng là căn bản không có lo lắng gì cho mình, mà lại lo lắng vị Bán Sơn thiếu gia kia ra tay, cũng không lo lắng gì về Đấu Hải thiếu gia...

Khổng Thúc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói:

- Xin mời.

Hứa Nhạc đang vội vã muốn lên đường, nhưng lại bị vị cận vệ tên Khổng Thúc này ngăn cản lại, trong lòng cũng đã sinh ra một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào. Lúc này đột nhiên Khổng Thúc lại cúi đầu, hạ giọng nói:

- Không có súng chứ?

Câu nói này cũng không biết là hỏi ai cả, nhưng vị Bạch Ngọc Lan thanh tú ở trước mặt Hứa Nhạc kia lại khẽ mỉm cười cúi đầu trả lời:

- Không có!

- Tốt!

Một chữ tốt này vừa ra khỏi miệng, một đạo ánh sáng ngay tại khoảnh sân tối đen của Khách sạn Bán Đảo chợt lóe lên, mang theo một tiếng kêu lớn, bổ về phía khuôn mặt chữ điền của vị Khổng Thúc này. Trong nháy mắt đó Khổng Thúc híp mắt lại, tựa hồ như là bị ánh đao uy hiếp, trên lớp da thịt dưới cái cằm thô chắc của hắn cũng bắt đầu nổi gân xanh chằng chịt.

Một đao kia của Bạch Ngọc Lan cũng không có báo trước, góc độ ra tay cũng không thể nói là hiểm hóc, chỉ nói bổ là bổ tới, gọn gàng không nói nên lời. Con dao con thanh tú kia, lúc đầu còn ở bên hông của hắn, chớp mắt cũng đã lên đến trên mặt đối phương.

Khổng Thúc híp mắt lại, giống như căn bản là không có nhìn thấy con dao con sắc bén này vậy, nhưng mà cánh tay phải vẫn khẽ nhếch lên của ông ta, lại sớm co lại thành hổ trảo, xé nát luồng gió lạnh trước ngực, tựa như là một cánh tay máy móc vậy, ngênh đón tất cả mọi thứ. Hai ngón tay của ông ta tách ra, tựa như là hai cây móc câu vậy, hung hăng nắm chặt cổ tay tinh tế của Bạch Ngọc Lan, liền muốn cắt đứt toàn bộ gân mạch trên cổ tay của Bạch Ngọc Lan.

Nếu để cho hai ngón tay của ông ta móc trúng, toàn bộ gân cốt bên trong cổ tay của hắn có thể gãy hay không thì không biết, nhưng ít ra là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, hắn rốt cuộc cũng đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đùa bỡn với con dao con thanh tú kia nữa.

Tính toán một giây sai lầm, sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Khổng Thúc thật sự cũng không ngờ gã nam nhân thanh tú cầm dao này, một dao đầu tiên lại quang minh chính đại như vậy, đường đường chính chính. Nhưng ông ta đã lăn lộn trong hung hiểm suốt mấy chục năm rồi, cũng không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần ngoài ý muốn, chỉ là hét lên một tiếng, liền sử dụng lực lượng cường hãn của mình, đánh sau mà tới trước, chiếm lấy tiên cơ.

Nhưng mà ngay sau đó, tình hình liền xuất hiện biến hóa. Bởi vì Khổng Thúc đã phát hiện ra hai ngón tay cứng như sắt luyện của mình kia, cư nhiên không thể nắm được cái cổ tay gầy yếu kia. Cổ tay của Bạch Ngọc Lan chỉ trong chớp mắt, đã từ sự căng thẳng mà thả lỏng, trên lớp da giống như là có bôi một lớp dầu vậy, vẽ nên một đường cong cực kỳ nhanh, nháy mắt đã thoát ra khỏi.

Nếu Bạch Ngọc Lan lúc này lại tiếp tục tiến về phía trước, ngón tay cứng như thép nguội của Khổng Thúc hoàn toàn có thể bóp chết cánh tay của hắn. Vấn đề là ngay từ lúc vung đao lên, Bạch Ngọc Lan đã tính toán sẵn hết cả, hắn cũng không phải là muốn tiến lên, mà là lui về phía sau. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn toát ra một tia mỉm cười quỷ dị, cước bộ thả lỏng một chút, liền lùi nhanh về phía sau.

Ngoại hiệu của hắn gọi là Hắc Ngọc Lan.

Ánh mắt của Khổng Thúc vẫn như trước híp lại, bỗng nhiên cảm thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt mình tựa hồ là đang tính toán cái gì đó. Hắn rõ ràng là cao thủ lãnh huyết trong Quân đội, nhưng lại không có tính toán cầu thắng mà là tự bảo vệ mình, không ngờ là ngay từ một giây đầu tiên ra tay, liền đã tính đến đường lui rồi. Người như thế này thì làm thế nào có thể tu luyện ra một thân thanh tú im lặng mà tràn ngập sát khí được chứ?

Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Cái chân trái tráng kiện đột nhiên bước mạnh một chút về phía trước. Phốc một tiếng, cái quần trên đùi trái của ông ta chợt xuất hiện mấy đạo vết nứt lớn, bàn tay trái giống như cái trảo sắt của ông ta vẫn như trước nhắm về phía cổ tay của Bạch Ngọc Lan, chuẩn bị đột ngột phát lực.

Liền đúng vào trong lúc này, một tiếng phốc rầu rĩ đột nhiên vang lên. Cũng không phải là vang lên trên chân của Khổng Thúc, mà là vang lên trong mảnh sân im lặng kia, ngay trên mặt đất. Hơn nữa thanh âm kia lại rất gần, gần đến mức có một chút kinh tâm động phách.

*****

Một cái chân mang giày tây đột nhiên dẫm mạnh lên trên mặt đất. Trên khoảng sân sạch sẽ bóng loáng của Khách sạn Bán Đảo, đã bị một cú dẫm này làm cho văng ra một vài mảnh tro bụi vốn dĩ không thể nào có được. Mấy đám tro bụi kia, trên thực tế chính là do cú dậm chân quá mạnh kia khiến cho từ trong khe nứt trên mặt sân bị hất tung văng lên.

Bằng vào lực phản chấn cực mạnh do từ trên mặt đất truyền lại kia, một thân ảnh lướt qua bên hông của Bạch Ngọc Lan, đầu vai rung lên, lấy chân làm trục, một cánh tay cứng như thép nguội lướt qua, đánh thẳng vào trước mặt của Khổng Thúc.

Ngay trong nháy mắt khi thanh âm dậm chân kia vang lên, Khổng Thúc liền biết được mình đã sai lầm rồi. Toàn bộ tinh thần, tâm trí của ông ta đều đặt lên trên người gã nam nhân đang múa tít con dao con thanh tú kia, vô tình đã quên mất rằng phía sau gã nam nhân thanh tú kia còn có một vị Hứa tiên sinh nữa. Ở trong mắt của ông ta, vị Hứa tiên sinh kia, nếu không phải là một gã con cháu của một gia tộc nào đó, hoặc là công tử của một chính khách nào đó, bởi vì có chút năng lực về kỹ thuật, nên mới trở thành một Chủ quản Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác. Nhưng ông ta thật sự không ngờ nổi, vị Hứa tiên sinh này sắc mặt có chút tái nhợt, trông vô cùng gầy yếu kia, không ngờ bản thân lại có một sức mạnh kinh người như thế.

Dáng người của Hứa Nhạc bình thường nhìn cũng không hề cường hãn chút nào, nhưng khi cánh tay của hắn đánh xuống, cả người nhìn qua lại cực kỳ cường hãn.

Gã thanh niên đang vội vã muốn rời đi, nhìn thấy một sinh mạng tốt đẹp mới xuất hiện trên thế gian này, nhưng lại bị người khác cản lại, cho nên hắn mới nổi giận, nhưng vẫn là ẩn nhẫn xuống. Mãi cho đến khi thấy Bạch Ngọc Lan rất là ăn ý ra tay động thủ trước, hắn mới lặng yên không một tiếng động tìm được cơ hội tốt nhất mà ra tay.

Dưới bầu trời đêm tháng bảy của Cảng Đô, cánh tay hắn giống như là Lưu Hỏa từ trên trời giáng xuống, tựa hồ như muốn thiêu đốt hết toàn bộ vậy.

Đồng tử Khổng Thúc nháy mắt co lại, cảm giác được một cỗ kình phong ập mặt mà đến. Ông ta quát lên một tiếng, hay tay hất lên, trong khoảnh khắc đó bàn tay phải như gọng kềm đã buông cổ tay của Bạch Ngọc Lan ra, cánh tay phải như thanh đao, bổ thẳng xuống, đẩy thân thể Bạch Ngọc Lan về phía cánh tay bí ẩn không một tiếng động đáp úp tới kia, ngay sau đó hai chân dẫm mạnh xuống, lui nhanh về phía sau.

Trong thời gian ngắn như vậy, ông ta đã làm ra phản ứng chính xác nhất, dùng thực lực cường hãn tạm thời bức lui Bạch Ngọc Lan, nhưng cũng không kịp làm ra phản ứng đón đỡ chính xác dư thừa nào khác, chỉ có thể đem hay bàn tay mình giơ lên, chắn ở trước khuôn mặt già nua của mình, chờ cho cánh tay mạnh mẽ của Hứa Nhạc đánh xuống.

Đây là một tư thế vô cùng không đẹp mắt, cũng là một tư thế đón đỡ cực kỳ bị động, cực kỳ khuất nhục, nhưng cũng là tư thế phòng ngự hữu hiệu nhất. Khổng Thúc thân kinh bách chiến, căn bản không thèm để ý đến chuyện mất mặt hay không. Ông ta chỉ biết là gã thanh niên mà hôm nay Đấu Hải thiếu gia muốn thu thập, thật sự là một kẻ không dễ thu thập chút nào. Ông ta chỉ nghĩ trước hết ngăn cản một kích cường hãn mạnh mẽ như sói như hổ này, ổn định lại cục diện, sau đó mới tính tiếp chuyện khác.

Cánh tay phải của Hứa Nhạc nặng nề đánh mạnh lên hai cạnh bàn tay đang dựng thẳng lên trước mặt của Khổng Thúc, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.

Chiến đấu cận thân trong trường hợp cơ thể đã đạt đến cực hạn, có một số tư thế bất luận anh sử dụng thủ pháp nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào trong khoảnh khắc đột phá được. Cũng giống như là thân thể hơi co lại lúc này của Khổng Thúc, hai bàn tay co lại ôm trên đầu, nhìn qua có chút khó coi kia. Lúc này toàn bộ cơ thể vốn thấp bé nhưng tráng kiện của ông ta, cả người hơi co lại, hai tay ôm đầu, hai cánh tay mạnh mẽ giống như một cặp xẻng bằng sắt, chính là phòng ngự ngay cả một giọt nước cũng không chui lọt. Tất cả những chỗ yếu hại phần trên thân thể đều không có lộ ra bên ngoài.

Nhưng mà khi cánh tay của Hứa Nhạc mạnh mẽ nện lên cánh tay phải của ông ta, một đạo cự lực kinh khủng mà ông ta trước giờ chưa từng tưởng tượng ra đã nặng nề đánh xuống. Đôi cánh tay trải qua vô số năm thánh rèn luyện cùng với đánh nhau kia, căn bản là cũng không thể ngăn cản nổi một kích này, bị cỗ lực lượng cường đại kia trực tiếp đẩy nó đập mạnh xuống đầu lão.

Trong cận chiến tay không, đối diện với tình huống lực lượng tuyệt đối, bất cứ kỹ xảo gì cũng không có tác dụng cả. Lúc trước khi Khổng Thúc đem hai cánh tay che lại ở trước mặt, chính là đã kiêu ngạo dựa vào lực lượng bàn tay khủng bố của chính mình. Nhưng mà khi hai cánh tay tiếp xúc với nhau, ông ta mới biết lực lượng mà mình tự tin cùng với đắc ý nhất của bản thân mình, ở trước mặt gã thanh niên dáng người bình thường kia, đúng là không đáng nhắc tới chút nào.

Một cánh tay Hứa Nhạc đánh xuống, như là Chuông Thần kêu vang, toàn bộ nửa bên phải của Khổng Thúc nhất thời tê dại, ngay cả trong đầu hắn cũng có chút kêu vang. Nhưng mà hai chân tráng kiện của hắn vẫn như trước gắt gao cắm chặt xuống mặt đất, không hề di động nửa phần.

Toàn bộ lực lượng của ông ta đã dồn hết xuống nửa người dưới để đón đỡ một kích đáng sợ của Hứa Nhạc. Nhưng mà ngay sau đó, chân trái của Hứa Nhạc lại đột nhiên nâng lên, phần xương chân dưới giống như là ẩn chứa lực lượng lôi đình vậy, lấy một góc nhọn khoảng 30 độ đột nhiên đạp mạnh xuống, trực tiếp đạp thẳng lên phần đùi phải đang vận lực tối đa để chống đỡ của Khổng Thúc... Chỉ nghe rắc một tiếng lớn, cặp đùi mạnh mẽ như cắm rễ xuống mặt đất không hề di động nửa phần kia, cặp đùi như đúc bằng thép nguội kia, đã vang ra một tiếng như xương gãy đôi vậy...

Mười tư thế mà Phong Dư đại thúc đã dạy cho hắn, sớm đã dung nhập vào trong huyết mạch của Hứa Nhạc, hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể sử dụng ra những kỹ năng cận chiến cực kỳ hung hiểm mà tinh xảo này. Thế nhưng hôm nay hắn lại cũng không có sử dụng ra những kỹ năng kia, một là bởi vì hắn đang vội vã sốt ruột, hai là bởi vì hắn biết rõ ràng, gã trung niên nhân lùn tráng kiện này tuyệt đối là một nhân vật phi thường lợi hại. Nếu hắn dùng ra những kỹ năng của Phong Dư đại thúc, cũng chưa chắc đã có thể ngay lập tức đánh bại được đối phương. Nếu như để đối phương có thể thoát khỏi được chiến cuộc mà Bạch Ngọc Lan cùng với con dao con thanh tú kia tạm thời tạo ra, về sau nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết nữa.

Cho nên hắn khi ra tay tuyệt đối là không nương tay, cũng giống như lúc trước bên trong nhà hàng Lâm Viên kia, cái gã Lý Cuồng Nhân một thân quân phục, khuôn mặt non nớt, hung hăng không nói lý lẽ, cường hãn đến cực điểm mà xuống tay.

Ngay trong chớp mắt giáng một kích khủng bố, chớp mắt sau là một cước cũng khủng bố không kém bổ ra, giống hệt như năm đó trên Cổ Chung Hào, gã Thuyền Trưởng béo, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, thần tình hoàn toàn vô hại kia, bỗng nhiên không nói lời nào, một cước lôi đình vậy.

Hứa Nhạc luôn luôn là một gã tính tình cẩn thận. Bất luận là trên phương diện bảo dưỡng sửa chữa hay là trên phương diện chiến đấu cũng vậy, hắn đều luôn luôn hướng về những đối tượng vĩ đại mà tiến hành học tập. Khi phát hiện ra một thứ gì đó đáng để hắn chú ý, hắn liền không ngừng phân tích, nghiên cứu, học hỏi về nó. Cho nên hắn mới có thể dễ dàng đem tư thế xuất cước cùng với góc độ và lực lượng của vị Điền Thuyền Trưởng kia nhớ lại một cách rõ ràng như vậy.

Hơn nữa vô cùng kỳ diệu chính là, bất luận là một chưởng khủng bố của Lý Cuồng Nhân kia, hay là một cước xuất ra lôi đình của Thuyền Trưởng béo họ Điền nọ, đều dường như có một nguồn cội sâu xa nào đó với mười tư thế mà hắn luyện tập từ nhỏ, khi bắt chước lại vô cùng thuận tay, vô cùng hiệu quả.

Hôm nay hắn liền lực chọn phương thức tác chiến hai người, loại phương thức cực mạnh từ trước đến giờ chưa từng sử dụng qua này, một tay trực tiếp đánh xuống, một chân dùng một góc 30 độ đạp xuống, lấy cứng đối cứng, không hề để cho đối phương bất cứ cơ hội lui nào nữa, một tay quấy rầy tâm trí của đối phương, một chân đạp gãy đùi của đối phương.

Ngay khi thanh âm tiếng xương đùi gãy kia vang lên, Khổng Thúc giống như một tòa tháp sắt vậy, ngã rạp ngồi bệch xuống mặt đất bóng loáng tại sân của Khách sạn Bán Đảo, nhìn qua nói thế nào cũng không còn nửa phần thần thái của cao thủ nữa. Một khắc này, vị cận vệ bên cạnh Lâm Lão thái gia kia, dùng ánh mắt không thể nào tin nổi trừng mắt nhìn Hứa Nhạc đang đứng trước mặt mình không bao xa, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như là đang nghĩ tới cái gì đó, căn bản là quên mất cảm giác đau đớn truyền lên từ chỗ phần xương đùi bị gãy.

Nếu lúc trước Khổng Thúc không phải bởi vì mạnh mẽ đón đỡ một kích trực tiếp của Hứa Nhạc đánh xuống, đem toàn bộ lực lượng dồn hết xuống nửa thân dưới, như vậy khi một cước của Hứa Nhạc đạp xuống, có thể ông ta sẽ bị đá văng ra, biến thành một cánh diều đứt dây trên bầu trời tháng bảy, nhưng cũng không nhất định sẽ bị thương nặng đến như thế. Chỉ có thể nói là một kích tấn công vừa rồi của Hứa Nhạc thật sự là mạnh mẽ, cường hãn mà xảo diệu đến cực điểm.

- Cậu họ Lý, không phải họ Hứa!

Đồng tử của Khổng Thúc nháy mắt co lại, sắc mặt tái nhợt, giương mắt nhìn khuôn mặt giản dị tự nhiên của Hứa Nhạc, đột nhiên mở miệng nói một cách gấp gáp. Lúc này vẻ mặt của ông ta giống như là đang nghĩ tới một dĩ vãng nào đó đặc biệt đáng sợ vậy.

- Cậu họ Lý! Cậu là người của Phí Thành Lý Gia!

Nghe thanh âm có chút thê lương kia của Khổng Thúc, Hứa Nhạc giật mình, chợt nghĩ tới trước đây mình đã từng đoán rằng Phong Dư đại thúc có lẽ có quan hệ nào đó với Phí Thành Lý Gia... Chẳng qua hiện tại cỗ lực lượng run rẩy kia đã được hắn ẩn sâu bên dưới da thịt, thật sự cũng không sợ người khác có thể từ phương diện này mà nhìn ra cái gì. Chỉ là vị cao thủ ở trước mặt này vì cái gì thần tình lại trở nên cổ quái đến như vậy? Chẳng lẽ địa vị của những người Phí Thành Lý Gia trong lòng của những người này lại khủng bố đến như vậy sao?

- Xin lỗi đã đắc tội...

Hứa Nhạc gật đầu chào hỏi đối với vị Khổng Thúc đang ngồi trên mặt đất kia, sau đó nhìn sang Bạch Ngọc Lan đang cúi đầu lặng lẽ đứng ở đó, khẽ nói mấy câu gì đó, sau đó xoay người rời đi. Chiếc xe taxi màu vàng bắt mắt lúc trước, đã sớm bị cảnh ẩu đả ở đây dọa cho chạy mất, nếu hắn muốn sớm đi sân bay, còn phải ra ngoài đón xe khác nữa. Cho nên những chuyện còn lại ở đây, hắn cũng không cần quan tâm nữa. Gã nhân vật cường đại nhất mà Lâm Đấu Hải phái đến đây đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, chỉ cần không có súng, hắn tin rằng Bạch Ngọc Lan ở lại Cảng Đô này cũng không có bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Sau khi hắn rời khỏi, nên trong khuôn viên của Khách sạn Bán Đảo khôi phục lại sự im lặng. Một trận xung đột hung hiểm tới cực điểm này phát sinh và kết thúc cực nhanh, những bảo vệ chuyên nghiệp bên trong Khách sạn Bán Đảo này căn bản cũng không kịp có hành động phản ứng gì.

Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú yên lặng kia lại hiện lên một tia thần sắc quái dị, lặng lẽ đi tới bên cạnh Khổng Thúc, ngồi chồm hổm xuống ngay bên cạnh ông ta. Lúc này Khổng Thúc vẫn như trước, có chút thất thần lặp đi lặp lại:

- Hắn tuyệt đối là họ Lý.

Giao thủ trong khoảnh khắc, Bạch Ngọc Lan biết rõ gã trung niên nhân gãy chân trước mặt này, là một nhân vật tuyệt đối hung hãn. Nhưng mà lúc này, ông ta tựa hồ đã bị Hứa Nhạc đánh tới mức choáng váng. Hắn không khỏi có chút giật mình kinh sợ. Sự phối hợp tác chiến ăn ý lúc trước là do gã thanh niên thanh tú này xây dựng nên cơ hội, nhưng từ lúc bắt đầu ra tay, hắn tuyệt đối không nghĩ đến, Hứa Nhạc cư nhiên có thể một kích đắc thủ, bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ đến trình độ như thế này. Hắn nhịn không được trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thầm nhủ trong lòng, sau này trong tình huống bên người không có súng, tuyệt đối không nên trêu chọc gã quái thai kia.

- Lão tiền bối, có cần gọi Bệnh viện đến đây không?

Bạch Ngọc Lan hạ giọng, nói một cách nhỏ nhẹ, con dao nhỏ thanh tú vẫn còn nằm trên bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Khổng Thúc im lặng lại, trầm mặc một lúc thật lâu, lắc lắc đầu.

Bạch Ngọc Lan chậm rãi đứng lên, kéo cái valy màu đen nặng nề kia, chầm chậm bước ra phía cổng khách sạn... Trước khi rời đi hắn còn nhẹ nhàng nói:

- Hứa Nhạc không phải họ Lý, hắn cũng không có bất cứ quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia kia. Chẳng qua ông cũng không cần phải tự ti quá mức. Cái tên gia hỏa đó là kẻ mà ngay cả Lý Cuồng Nhân đánh cũng không lại.

Không ngờ ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh lại gã thanh niên kia? Nghe thấy câu đó, ánh mắt Khổng Thúc đột nhiên có chút hụt hẫng. Hắn nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Lan dần dần biết mất vào trong bóng tối, đột nhiên trong đầu nảy sinh ý định xin Lão thái gia cho phép về hưu. Đây cũng không còn là thời đại của đám già như ông ta nữa rồi.

 o0o

Hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của Tiết Thử Hỏa, dám dân chúng Liên Bang đi nghỉ phép, lúc này cũng vội vả trở về nhà chuẩn bị đi làm. Bởi vì nguyên nhân này, nên các chuyến bay từ Cảng Đô trở về Đặc khu Thủ Đô cũng không có trống trải như bình thường, đã sớm đầy rồi. Nhưng Hứa Nhạc lại muốn đi đột ngột, nên Bạch Ngọc Lan đành phải đặt cho hắn một vé ở khoang khách VIP hạng nhất.

Ngồi trên chiếc ghế máy bay rộng gấp đôi ghế bình thường, lắng nghe nhạc, đón nhận sự phục vụ tận tình nhất của các tiếp viên hàng không, Hứa Nhạc sắc mặt bình tĩnh, hạ giọng cảm ơn, cũng không còn vẻ ngây ngô cùng với bất an như lúc mới từ Đại khu Đông Lâm đi đến Thủ Đô Tinh Quyển này. Độ tuổi của hắn cũng lớn lên không ít, tâm tình lại thay đổi khá nhiều, đây đại khái là loại sức mạnh của cuộc sống...

Trên màn hình TV đang phát thông tin mới nhất về bộ phim điện ảnh Xí Nghiệp Hào, Hứa Nhạc lần đầu tiên cũng không có để ý đến cô gái minh tinh kia, mà là nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn cũng không nghĩ đến lần xung đột xảy ra bên ngoài sân tại Khách sạn Bán Đảo, thậm chí cũng đã quên luôn mấy ngày làm việc quên ăn quên uống hôm trước, sự hưng phấn không thôi về con robot MX cũng đã quên luôn mất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)