Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 196

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 196: Súng lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai gã thuộc hạ đặc biệt quan trọng bên dưới thế giới ngầm của mình liên tiếp mất tích, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nói thế nào nhất định cũng sẽ xem trọng chuyện này. Giống như mấy tháng trước đây vậy, lặng yên không một tiếng động nấp phía sau đâm ra một nhát, một đao cắt đi một mảnh thịt của Mạch Đức Lâm, loại hành động này mặc dù rất sảng khoái, nhưng cũng khó mà lặp lại được nữa.

Thi Thanh Hải dần dần đi ra khỏi khu vực bè cá tại hải cảng. Hắn biết đây chắc hẳn là lần hành động cuối cùng của mình. Hắn khẽ nheo mắt lại, những chuyện có thể làm, hắn cũng đã làm xong rồi, bây giờ chỉ còn lặng yên mà theo dõi phản ứng của các Đại nhân vật bên kia cùng với phía Chính phủ Liên Bang mà thôi.

Từ một cái nhà bè lớn nhảy sang một lối đi chuyển tiếp, đi về phía bãi biển xa xa, hắn nhẹ nhàng mà cất bước, quên hẳn đi thương thế dưới chân mình, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Chiếc ba lô lữ hành trên vai hắn không ngừng rung động nhè nhẹ, phối hợp với cái áo sơ mi hoa hòe rộng thùng thình, cái quần bơi bó sát, cộng thêm đôi giày thể thao màu sẫm vừa mới mang vào, thấm đẫm nước biển, khiến hắn nhìn qua giống như một gã du khách tự do thích ngắm cảnh hoàng hôn trên bãi biển vậy...

Hẳn quả thật là một gã du khách, một kẻ báo thù lặng lẽ bước đi trong đêm đen. Hơn 10 tỉ người trong Liên Bang đều đã bị Mạch Đức Lâm làm cảm động, cũng đều hết mình tin tưởng hắn. Bên trong Liên Bang có rất nhiều người ủng hộ Mạch Đức Lâm, bên trong Thất Đại Gia Tộc cũng có người âm thầm chống lưng cho ông ta, người dân Hoàn Sơn Tứ Châu cũng cuồng nhiệt ủng hộ ông ta... So sánh với vị chính trị gia già lão này, hắn Thi Thanh Hải quả thật vô cùng nhỏ bé.

Nhưng Thi Thanh Hải vẫn tiếp tục kiên trì, bởi vì hắn biết Hứa Nhạc khẳng định cũng đang kiên trì làm công việc giống như hắn. Mặc dù hai người bọn họ cũng không biết rõ ràng kế hoạch của đối phương, nhưng bọn họ biết mình có người đồng hành, bọn họ cũng sẽ không có cảm giác cô đơn nữa.

Đôi giày thể thao khẽ dẫm lên trên bờ cát thô nhám, Thi Thanh Hải nhìn xuống mặt biển rộng lớn xa xa, cảm thấy được có chút lực bất tòng tâm. Hắn cũng không biết những tài liệu mà mình điều tra được kia, đến tột cùng là có thể lật đổ được Mạch Đức Lâm hay không... Trầm mặc một lúc sau, hắn lấy từ trong cái balo lữ hành trên vai mình xuống một cái điện thoại di động mới cáu, bấm vào dãy số điện thoại khắc sâu trong đầu mình.

- Xin chào, đây là cửa hàng hoa quả khô Nạp Nhĩ Tốn, có thể giúp được gì cho anh?

Bên kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà hùng hậu của một người. Lúc này đêm đã khuya, ngươi kia lại tựa hồ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc hay là phiền toái gì cả.

Thi Thanh Hải nói vào cái điện thoại:

- Tôi muốn mua một vài thứ chuyên nghiệp.

Bên kia đầu điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó mới cẩn thận hỏi:

- Là do vị khách quen nào giới thiệu vậy?

Thi Thanh Hải nói ra một cái tên. Có được hệ thống mạng lưới tình báo của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Phiến Quân hỗ trợ, trước khi hắn trở thành tội phạm bị truy nã, hắn đã nắm được trong tay vô số những tin tức hữu dụng, giống như là cái cửa hàng hoa quả khô Nạp Nhĩ Tốn kia, chính là một cửa hàng buôn bán súng đạn phi pháp tại Đặc khu Thủ Đô. Thi Thanh Hải đứng bên cạnh bờ biển, xốc lại bọc hành lý trên lưng, nói:

- Tôi muốn một khẩu súng, một khẩu súng lớn...

[CENTER]o0o

Tại Cảng Đô làm việc không ngừng không nghỉ suốt hai ngày ba đêm, tuy rằng sau đó có cảm giác hưng phấn cùng với vui vẻ, nhưng sau khi cùng với gã cận vệ kia của Lâm Gia đánh nhau một trận, rồi lại bôn ba ngàn dặm suốt đêm như vậy, Hứa Nhạc chung quy cũng không phải người bằng sắt đá, liền nằm ở cái giường nhỏ bên cạnh giường Trâu Úc ngủ một giấc thật dài.

Khi ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào trong phòng, hắn tỉnh dậy, vươn vai khởi động một chút cái cơ thể đã có chút cứng ngắc của mình. Không muốn quấy rầy hai mẹ con đang ngủ say trên giường kia, hắn lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi căn phòng bệnh. Hắn phát hiện ra hai bên cửa không biết từ lúc nào đã có thêm hai gã lính hậu cần đang đứng gác ở đó. Ánh mắt nhạy bén của Hứa Nhạc nhanh chóng liếc nhanh qua thanh súng lục dài từ thắt lưng đến chấm đất bên hông của hai gã lính hậu cần kia, trong lòng chợt động...

Có súng thì sẽ có lực lượng, súng càng lớn thì sẽ càng có lực lượng hơn.

Trong hai năm gần đây, Hứa Nhạc đi lại trên Liên Bang, đã từng nhìn thấy không ít nhân vật kiêu ngạo, đặc biệt là đám con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, giống như là những ngọn đèn của rạp chiếu bóng vậy, không ngừng xuất hiện rồi biến mất trước mặt hắn. Bên cạnh những gã con cháu thế gia này, lúc nào cũng có những gã cận vệ thân thủ lợi hại, tựa như là cùng một khuôn đúc ra vậy, giống như là Tằng ca bên cạnh Lợi Thất thiếu gia, hay là Khổng Thúc bên cạnh Lâm Đấu Hải vậy.

Nhưng mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng của hắn, ngược lại vấn chính là hai anh em Trâu Gia tại trước cửa hộp đêm Lâm Hải Châu lúc trước. Tuy rằng Trâu Gia tuyệt đối không có khả năng có được lực lượng hùng hậu của đám con cháu thế gia Thất Đại Gia Tộc chân chính kia, hơn nữa lúc đó Trâu Ứng Tinh vẫn còn là một vị Chủ quản Hậu Cần của Bộ Quốc Phòng Liên Bang mà thôi, nhưng hai anh em nhà này ngoại trừ mang theo đám quân nhân thường phục bên người, lại còn dám ở ngay trên phố xá mà rút súng bắn bừa bãi, thật sự là mạnh mẽ đến cực điểm.

Đại khái hình như là mỗi một gia tộc của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đều đứng đầu một lĩnh vực nào đó trong xã hội, nhưng khi xâm nhập vào xã hội, đều vẫn phải tuân thủ theo một số quy tắc ngầm nào đó, trước mặt công chúng bắt buộc phải sắm vai trò thành thành thật thật nhất, thể hiện rằng Quân đột của Liên Bang thủy chung vẫn là nằm chặt chẽ trong sự khống chế của Chính phủ...

Hai gã quân nhân đứng canh ngoài cửa, mắt luôn nhìn thẳng, không hề liếc sang chỗ khác, tựa hồ như là không hề nhìn thấy Hứa Nhạc bước ra ngoài vậy. Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc. Tuy rằng cha của Trâu Úc là một nhân vật quan trọng trong Nội các, là người được lựa chọn kế nhiệm vị trí tối cao của Bộ Quốc Phòng, nhưng mà con gái của ông ta sinh con, thì nói thế nào cũng không có khả năng có tư cách điều hai gã quân nhân đang trong thời gian thi hành công vụ đến đây đứng gác được.

Đây là Bệnh viện Trung ương Lục quân, quân nhân không phải là hiếm, nhưng mà tin tức truyền thông trong này từ trước đến nay không nơi nào là không chọc vào, cay độc không chút lưu tình nể mặt... Việc này nếu như để giới báo chí biết được, thì sẽ có vô số áp lực cùng với những mũi nhọn chính trị của các đối thủ sẽ chĩa thẳng vào người của Trâu Phó Bộ Trưởng, cho nên ông ta sẽ không thể không chú ý đến điểm này.

- Dậy rồi à? Vào đây ăn một chút điểm tâm lót dạ đi.

Một vị thiếu phụ trung niên chợt theo sau một gã lính hậu cần từ bên ngoài hành lang đi tới, trong tay xách theo một cái càmen giữ nhiệt đựng thức ăn nhỏ. Dấu vết của tuổi tác in hằn rất rõ ràng trên khóe mắt của bà ta, nhưng do giữ gìn dung nhan cẩn thận, cộng với trang điểm khéo léo, đến tột cùng cũng không thể đoán được bà ta bao nhiêu tuổi.

Hứa Nhạc thoáng rùng mình một chút, nhìn thấy gương mặt của người thiếu phụ trung niên này tựa hồ có nhiều điểm quen mắt, lập tức đoán ra được đối phương là ai. Chỉ có điều hắn không nghĩ ra được đối phương không ngờ lại dùng ngữ khí thân thiết cùng với hòa nhã như vậy để nói chuyện với mình. Hắn vội vàng đỡ lấy cái càmen trong tay đối phương, thoáng cúi đầu nói:

- Cháu chào bác gái!

- Phu nhân, Tướng quân đang đợi, muốn gặp anh ta ngay.

Gã lính hậu cần đi phía sau bà ta chợt hạ giọng nói khẽ, nhắc nhở một câu.

- Tôi nói rồi, để anh ta ăn xong điểm tâm rồi đi đâu thì đi. Anh ta vừa từ xa trở về đây, chỉ e là lâu rồi cũng không có ăn uống gì.

Vị phu nhân nhìn gã lính hậu cần vẻ mặt hơi khó xử kia, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói.

Hứa Nhạc đến lúc này mới hiểu được vì sao lại có hai gã lính hậu cần đứng canh ở bên ngoài cửa phòng bệnh.

Buổi điểm tâm hôm nay của Hứa Nhạc cũng không hề thoải mái như bình thường. Mẹ của Trâu Úc không ăn, nhưng cứ ngồi đối diện hắn, nở nụ cười vô cùng chân thành cùng với quan tâm. Nhưng đúng là loại chân thành và quan tâm này, lại khiến cho hắn có chút bối rối cùng với ngại ngùng. Xem ra Trâu Gia, ngoại trừ vị Tướng Quân Phó Bộ Trưởng âm trầm bất định kia ra, bất luận là Trâu Hựu hay là vị phu nhân hiền hòa này, đều đã thật sự xem Hứa Nhạc trở thành con rể cùng với em rể rồi.

Từ sau hôm tại nghĩa trang công cộng Ngân Hà, gặp mặt vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia, Trâu Gia đối với chuyện Trâu Úc mang thai ngoài ý muốn kia tựa hồ cũng đã dần dần bỏ qua một bên. Thậm chí sau khi Trâu Úc trở lại nhà của nàng, mẹ của nàng vẫn thường xuyên hỏi nàng, vì sao Hứa Nhạc cũng không thấy đến chơi. Cũng không phải là hỏi mang theo hàm ý trách móc oán giận gì, mà chỉ là tò mò hỏi han mà thôi. Hôm nay mới gặp, vị Phó Bộ Trưởng Phu nhân này quả hiên hoàn toàn khác với những gì mà Hứa Nhạc từng tưởng tượng, nhìn qua thật sự giống như là một thiếu phụ gia đình bình thường, hay quan tâm đến con rể của mình mà thôi.

Thừa dịp mẹ của Trâu Úc ra ngoài làm chút chuyện riêng, Hứa Nhạc lau đi tầng mồ hôi lạnh trên trán mình, nhìn Trâu Úc cười khổ một tiếng.

Lưu Hỏa lúc này vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Trâu Úc tựa nửa người trên giường bệnh, cũng không có biểu hiện gì rõ rệt, khẽ nói:

- Mẹ tôi 16 tuổi đã bắt đầu tòng quân, một mực làm những chuyện lặt vặt trong các căn cứ quân sự, hậu cần, chữa bệnh, săn sóc, vệ sinh... cái gì cũng đã từng làm qua. Dù sao cũng đã quen cùng với cha tôi không ngừng đi lại bên ngoài rồi, nên đã tạo thành tính cách như vậy. Hẳn là lúc này bà ấy đang tìm mấy vị đồng nghiệp cũ ôn lại chuyện xưa rồi. Bà ấy có mấy người bạn già hình như đang làm Chủ nhiệm gì đó trong Bệnh viện Trung ương này. Mẹ tôi cũng không có nghĩ tới, nếu không phải cha tôi đang giữ chức vụ đó, những người đồng nghiệp kia cũng chưa chắc đã để ý đến bà ta.

Những lời nói này quả thật cũng có chút khó nghe. Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần híp lại, đang chuẩn bị giống như lúc còn ở trong căn nhà trọ, giáo huấn Trâu Úc vài câu, đột nhiên lại nghĩ đến đối phương vừa mới sinh con xong, tâm tình đúng là đang trong lúc mẫn cảm, nếu như mình lại mở miệng giáo huấn nàng ta, sợ rằng nàng ta sẽ buồn bực, hậm hực trong lòng thì sẽ không tốt. Hắn đem cái càmen đã ăn xong, dọn dẹp lại trong buồng vệ sinh của phòng bệnh, chào Trâu Úc một tiếng, sau đó mới theo hai gã lính hậu cần vẫn gác ngoài cửa kia mà rời đi.

Giờ phút này đây, hắn thà rằng đi đối mặt với vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng quân uy như núi, chẳng biết sẽ làm cái gì để thu thập mình kia, cũng không muốn đối mặt với vị Phó Bộ Trưởng phu nhân nhiệt tình như lửa, đã hoàn toàn xem mình thật sự là đứa con rể trong nhà kia.

Hai gã lính hậu cần kia đi chếch phía sau Hứa Nhạc, giống như là đang giải phạm nhân vậy, mang theo Hứa Nhạc đi lên một chiếc xe quân đội, nhanh chóng rời khỏi Bệnh viện Trung ương Lục quân... Chiếc xe quân đội cũng không chạy bao lâu, đã dừng lại trước một tòa nhà khách sạn lớn, tọa lạc một cách độc lập với những tòa kiến trúc bình thường bên cạnh.

Khách sạn Vân Hậu, là nhà khách chuyên dụng của Quân đội Liên Bang, chuyên dùng để chiêu đãi khách khứa cao cấp của Quân đội. Vô số năm qua, đã có không biết bao nhiêu mệnh lệnh chiến tranh, đã bắt đầu từ những cuộc vũ hội ở nơi này được truyền xuống dưới. Những hàng cây cao to còn vương sương mờ cùng với làn gió lạnh buổi sáng sớm bao phủ xung quanh tòa khách sạn, khiến cho người khác nhìn thấy cũng có chút áp lực. Hứa Nhạc đứng trước tòa khách sạn, nhịn không được hơi nheo mắt lại, cũng không rõ vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia vì cái gì lại muốn gặp mình ở nơi này.

- Gần đây đang chuẩn bị tiến hành kỳ họp Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu, thủ trưởng cũng không có thời gian rời khỏi khách sạn...

Một gã lính hậu cần đại khái cũng đoán ra được sự nghi hoặc của Hứa Nhạc, khẽ hạ giọng giải thích.

Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu chính là một cơ cấu quân sự quan trọng của Chính phủ Liên Bang, chuyên dùng để đàm phán, đưa ra những chiến lược quân sự toàn cục trong Liên Bang. Trên danh nghĩa nó thuộc quyền sở hữu của Bộ Quốc Phòng, nhưng trên thực tế, Chủ tịch của Liên Tịch Hội Nghị lại là do đích thân Tổng Thống tiến hành bổ nhiệm. Chủ tịch Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu hiện tại chính là Tổng tư lệnh Quân Khu I, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư.

Xem ra là Chính phủ Liên Bang gần đây đang lên kế hoạch quân sự gì đó, chỉ là không biết đối tượng nhằm vào là các Phiến Quân trên núi tại tinh cầu S2 hay là nhằm vào bên phía Đế Quốc bên kia, đang không ngừng nhăm nhe quân sự với Liên Bang. Hứa Nhạc híp chặt hai mắt vốn đã nhỏ của mình, dưới sự dẫn đường của lính hậu cần, đi vào tòa nhà Khách sạn Vân Hậu, đi tới bên ngoài cửa của một căn phòng.

- Báo cáo thủ trưởng, người đã tới.

- Vào đi.

Cánh cửa bằng gỗ quý khá nặng nề chậm rãi mở ra. Bên trong phòng được lót bởi một tấm thảm lông màu đỏ êm mịn, một gã quân nhân trung niên mặc thường phục, có lẽ là thư ký riêng, nhìn Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, mời hắn vào trong, sau đó tiện tay đóng cánh cửa gỗ lại.

Một bộ quân phục Tướng Quân được tùy tiện đặt ở trên bàn, cầu vai có hai cái ngôi sau màu vàng, thể hiện đẳng cấp của bộ quân phục. Trâu Ứng Tinh, đang mặt một bộ quần áo thường phục màu trắng, ngồi trên một cái bàn làm việc kiểu cũ, màu nâu đất sẫm, trên mặt đeo một cặp kính lão, cẩn thận đọc một cái văn kiện đặt trên bàn.

*****

Không có điểm yếu, cho nên kiên cường, không có chuyện gì sợ hãi, nửa đêm gió lạnh đập vào cửa sắt, cũng có thể bình yên đi vào trong giấc ngủ... Hôm nay hai mẹ con đang nằm trong phòng bệnh của Bệnh viện Trung ương Lục quân kia, mặc dù là đáng thương, đáng tiếc, nhưng chuyện đó cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với Hứa Nhạc cả, thậm chí có thể nói, vai trò của hắn trong chuyện này có thể nói là một nhân vật cực kỳ đáng khen, đáng nêu dương nữa.

Vị Tướng quân ngồi sau cái bàn làm việc kia rất rõ ràng về chuyện này, cho nên theo đạo lý mà nói, Hứa Nhạc đối mặt với cha của Trâu Úc, cũng không có cái gì phải cảm thấy khẩn trương cùng với áp lực mới đúng. Nhưng mà khi hắn đến trước cái bàn làm việc, trầm mặc một chút, thực hiện một tư thế chào theo tiêu chuẩn quân đội, vẫn như trước cảm giác thấy trong căn phòng có chút đơn giản và rộng lớn này, dưới chân là tấm thảm lông màu đỏ êm mịn cùng với vách tường màu vàng kẻ dọc bốn phía, có một cỗ áp lực cùng với khẩn trương vô cùng.

Hắn có một cảm giác giống như ngày hôm đó tại phía dưới chân núi Mạc Sầu, lần đầu tiên gặp được Thai Phu Nhân. Thế nhưng cảm giác ngày hôm nay lại càng rõ ràng hơn, càng ngưng trọng hơn. Vị Tướng quân mái tóc hoa râm đang ngồi phía sau phòng làm việc, ở một nơi tràn ngập hơi thở, khí tức quân nhân như ở Khách sạn Vân Hậu này, có vẻ không giận mà uy.

Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng là một thành viên quan trọng bên trong Nội các, nên trong hệ thống chính trị của Liên Bang cũng có thể xem như là một nhân vật đỉnh cao. Nhưng nếu bàn về thực lực chân thật mà nói, kỳ thật còn xa mới có thể so sánh được với các Tư Lệnh tại các Đại khu, hoặc là vị Nữ Tướng Quân quân hàm 3 sao kia ở trên Hạm Đội Vũ Trụ.

Nhưng mà vị Trâu Phó Bộ Trưởng ngồi phía sau bàn làm việc này lại hoàn toàn bất đồng.

Sau sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu hồi đầu năm, Phó Bộ Trưởng Dương Kính Tùng đã tự sát mà chết, Tổng Thống Tịch Cách tiên sinh vì bình ổn sự kiện này, vì muốn có một cái để giao phó lại cho Thai Gia, Trâu Ứng Tinh thuận thế thành chương mà ngồi lên vị trí này. Xét về nhân tố chính trị, việc giành được vị trí này từ những lợi ích trao đổi mà có kia, ở trong Quân đội Liên Bang, luận tư cách mà nói, rất khó để có thể nhận được sự tôn trọng từ phía quân nhân Liên Bang. Thế nhưng chỉ có điều chỉ mới trải qua thời gian nửa năm sắp xếp, ông ta liền bắt đầu ổn định lực ảnh hưởng cùng với uy vọng của chính mình bên trong quân đội. Điều này đủ để chứng tỏ năng lực làm việc của vị Tướng quân bề ngoài trầm mặc này cũng không hề tầm thường.

Nếu cũng chỉ có như vậy thì cũng không có gì đáng nói, nhưng vấn đề hiện tại chính là, ai cũng đều biết năm nay sau khi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống hoàn tất, nếu như Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ thành công trúng tuyển Tổng Thống, vị nam nhân ngồi phía sau bàn làm việc này mặc định sẽ trở thành Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Chỉ có điều là vẫn còn thiếu một chút danh chính ngôn thuận. Trừ phi xảy ra đại chiến nào đó, Tổng Thống tiên sinh sẽ đích thân mặc vào bộ quân phục Nguyên Soái, thì ông ta liền biến trở thành đại diện cao nhất của Quân Đội Liên Bang...

Hứa Nhạc im lặng đứng ở trước mặt Trâu Ứng Tinh. Trâu Ứng Tinh tựa hồ là đang xử lý một vản văn kiện khẩn cấp nào đó, hoặc là ông ta tựa hồ thuần túy là muốn để cho gã thanh niên này đứng ở đó đợi một chút mà thôi. Bất luận là loại ý đồ nào, Hứa Nhạc quả thật cũng không thèm để ý tới, hắn vừa vặn lợi dụng khoảng thời gian yên lặng này, để quan sát đối phương một chút, ổn định lại tâm tình của mình một chút nữa.

Đứng ở trước mặt nhân vật tương lại sẽ là đệ nhất nhân của Quân đội Liên Bang, bất cứ ai cũng đều sẽ có một chút khẩn trương.

Mười mấy năm trước, quân viễn chinh của Liên Bang đã thành công phá hoại được một tinh cầu tài nguyên của Đế Quốc, thì đột nhiên một trận nổ mạnh kinh thiên động địa xảy ra, hủy diệt hoàn toàn hy vọng rút lui an toàn của quân viễn chinh, các chiến sĩ Quân đội Liên Bang chết thảm khốc. Điều kiện tiếp viện khó khăn, vào thời khắc cực kỳ nguy hiểm khi Quân đội Đế Quốc tập kích đến, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình trạng toàn quân bị tiêu diệt... Ngay trong thời điểm này, Trâu Ứng Tinh, lúc đó chỉ là Chủ nhiệm lâm thời của Cục Hậu Cần Quân đội trong Liên Quân tác chiến mà thôi, đã mạo hiểm bất chấp sự trừng phạt của Tòa án Quân sự, mạnh mẽ hạ mệnh lệnh cho ba hạm đội dân vận chạy nhanh đến tinh cầu kia, mạnh mẽ xâm nhập thẳng vào chiến trường ác liệt... Kết quả cuối cùng lấy việc hy sinh hai hạm đội dân vận cao cấp, thế nhưng đã có thể tập họp lại toàn bộ tàn quân của đội quân viễn chinh, tổ chức lại, lập nên một tầng phòng ngự hiệu quả, giúp cho toàn quân có thể trang thủ được một ít thời gian để rút lui.

Hứa Nhạc trong lòng âm thầm nhớ lại những thành tích vĩ đại của vị Tướng quân âm trầm trước mặt mình. Một lần nóng nảy hạ mệnh lệnh một cách cương quyết năm đó, đã giúp cho Trâu Ứng Tinh kiếm được một vị trí không nhỏ trong lòng đám Quân đội Liên Bang...

Nhưng mà người này chung quy vẫn là xuất thân từ bộ phận kỹ thật của Quân đội, đã chịu đựng nhiều năm trong căn cứ Lắp ráp Quân bị của Liên Bang. Trước đây ông ta cũng chưa từng đích thân chỉ huy một chiến dịch quân sự nào quá lớn, cho nên muốn để cho ông ta thăng nhiệm lên vị trí cao cấp nhất trong Bộ Quốc Phòng của Liên Bang, nói thế nào cũng sẽ gặp phải dị nghị của không ít người.

Trong lúc Hứa Nhạc còn đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, thì vị Tướng quân ngồi sau bàn làm việc đã ngẩng đầu lên... Ông ta khẽ dụi dụi cặp mắt có chút mỏi mệt của mình, bình thản nói:

- Ngồi đi... Chiều nay Tịch Cách Tổng Thống sẽ tới tham dự Hội Nghị Liên Tịch, ta phải thẩm định trước bản báo cáo một chút.

Những lời nói này đại khái cũng đã biểu lộ một chút thái độ của Phó Bộ Trưởng, ông ta cũng không phải là cố ý muốn xem thường Hứa Nhạc. Với địa vị hiện tại của ông ta và Hứa Nhạc, ông ta căn bản hoàn toàn không cần phải giải thích gì với Hứa Nhạc cả, thế nhưng mà ông ta vẫn giải thích, lấy việc này làm khúc nhạc dạo cho cuộc nói chuyện sắp tới.

Hứa Nhạc gật gật đầu, tìm một cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, Trâu Phó Bộ Tưởng đem cặp kính lão đặt xuống mặt bàn, mỉm cười nói:

- Năm đó lúc còn đi lại trên hạm đội, quân y cũng từng khuyên ta tiến hành phẫu thuật mắt bằng laser để chữa cho hết tật cận thị, ta cũng không có đồng ý, hiện tại xem ra cũng coi như là có chút sáng suốt nhìn trước tương lai...

Hứa Nhạc hiểu được ông ta nói như vậy là có ý gì. Lúc trước Quân đội Liên Bang mở rộng tiến hành giải phẫu mắt bằng laser chính là vì muốn bên trong chiến trang thiên biến vạn hóa, tận hết khả năng đề cao năng lực chiến đấu của quân nhân. Nhưng mà sau đó khoảng ba, bốn chục năm, ánh mắt của những gã quân nhân đã tiếp nhận trị liệu kia cũng dần dần khôi phục lại hiện trạng như ban đầu, thậm chí là còn trở nên chuyển biến xấu hơn nhiều nữa... Nghe nói một số người của Hội Cựu Chiến Binh cũng lấy chuyện này làm một cái cớ để tuyên truyền việc phản đối trị liệu trong Quân đội.

Hắn cũng không rõ Trâu Phó Bộ Trưởng vì cái gì lại nói với mình những chuyện này, nếu như nói là ông ta muốn nói chuyện phiếm, Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng hẳn là có rất nhiều đối tượng tốt hơn để ông ta lựa chọn mới đúng.

- Đối với lực lượng của Liên Bang mà nói, khoa học kỹ thuật có tăng lên cực cao, đôi khi thật sự cũng không phải là một chuyện tốt cho lắm.

Trâu Ứng Tinh ngồi sau bàn làm việc, lẳng lặng nhìn gã thanh niên tướng mạo tầm thường đang đứng trước mặt mình, cười cười nói nói:

- Từ năm Hiến Lịch 4 trở đi, bởi vì tài nguyên quặng mỏ trên các tinh cầu càng ngày càng cạn kiệt đi, cho nên Quân đội Liên Bang cũng đã bắt đầu tiến hành thay đổi phương hướng chiến đấu so với lúc trước. Những vũ khí quang năng trên các chiến hạm sử dụng cũng càng ngày càng tiết kiệm hơn, mà những loại vũ khí năng lượng cao trang bị cho từng chiến sĩ Quân đội cũng càng ngày càng được nghiên cứu mạnh mẽ hơn... Chúng ta cũng biết rõ, vũ trụ tựa hồ căn bản cũng không thể cung cấp quá nhiều tài nguyên tự nhiên như vậy.

Hứa Nhạc im lặng lắng nghe:

- Robot lần đầu tiên xuất hiện trong Liên Bang vào lúc nào?

- Rất nhiều năm trước đây!

- Chính thức áp dụng cho Quân đội vào thời điểm nào?

- Bắt đầu từ năm Hiến Lịch 4.

- Cậu nói rất chính xác...

Trâu Phó Bộ Trưởng nhìn Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Hơn nữa, robot chân chính bắt đầu phát huy tác dụng mạnh mẽ, liền chính là từ thời đại Hiến Lịch 37 của chúng ta đây. Trong cái thời đại này, Liên Bang đã có thêm một địch nhân mạnh mẽ, chính là Đế Quốc. Hơn nữa, phương thức tác chiến của Quân đội cũng đã chuyển từ chiến tranh vũ trụ trở thành chiến tranh đổ bộ làm chủ chốt... Một con robot có được năng lực hành động tuyệt đối, càng ngày càng trở nên quan trọng hơn.

Hứa Nhạc không ngờ là cuộc nói chuyện hôm nay tại Khách sạn Vân Hậu này lại hoàn toàn không hề quan hệ gì tới Trâu Úc cả, vị phụ thân Tướng quân này tựa hồ không hề để ý đến đứa con gái của mình vừa mới sinh xong, mà là mở cửa gặp núi, liền nhắc tới chuyện về robot... Hắn mơ hồ hiểu được, đối phương vì nguyên nhân gì muốn gặp mình rồi.

- Ta vừa nhận được tin tình báo, bên phía Đế Quốc đã nhanh hơn một bước, chế tạo thành công loại robot thế hệ mới của bọn họ.

Trâu Ứng Tinh có chút mệt mỏi, khẽ dụi dụi cặp mắt của mình, dùng thanh âm mang theo một tia sầu lo nói.

Liên Bang từ trước đến giờ vẫn kiêu ngạo về quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, đảm bảo trong mấy chục năm gần đây, đảm bảo không có bất cứ gã gián điệp nào của Đế Quốc có thể xâm nhập vào trong Liên Bang. Có lẽ là bên phía Bách Mộ Đại bên kia, đã vì những lợi ích riêng của mình mà quên đi việc đoàn kết trong Liên Bang, nhưng về phía phương diện Đế Quốc bên kia, chung quy vẫn chỉ tin tưởng những người có cùng huyết mạch đối với bọn họ mà thôi. Nhưng trong vũ trụ này luôn luôn có những xảo diệu đặc biệt... Sự tồn tại của Đệ Nhất Hiến Chương khiến cho sau gáy của mỗi một công dân trong Liên Bang đều có thêm một khối chip vi mạch nữa. Chỉ bằng vào điểm này, bên phía Đế Quốc liền có thể ngăn cản tất cả những Đặc công vĩ đại của Liên Bang lẻn vào.

Trước mắt Liên Bang chỉ biết là phía Đế Quốc đã nhanh hơn một bước trong quá trình nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới, nhưng căn bản thì cũng không biết phương hướng nghiên cứu của đối phương là cái gì, càng không thể nào điều tra ra được cấu tạo thiết kế của con robot thế hệ mới của Đế Quốc.

- Đây là tin tình báo tuyệt mật, tôi không nên nghe...

Hứa Nhạc đột nhiên tỉnh thần lại, nói.

Trâu Phó Bộ Trưởng lắc lắc đầu, dựa vào cái ghế phía sau, lẳng lặng ngắm nhìn hắn, nói:

- Cậu đã có được quyền hạn cao cấp lâu dài ra vào Bộ Công Trình của Quả Xác, hơn nữa sự ra đời con robot thế hệ mới của Liên Bang tựa hồ là đang nằm trong quyền quyết định của cậu, loại tin tình báo như thế này, ta nhất thiết phải trong thời gian sớm nhất mà thông báo cho cậu.

Hứa Nhạc biết rõ chuyện lần trước mình đi đến Cảng Đô, cũng không có khả năng nào giấu diếm được vị đại lão gia trước mặt này. Tạm thời không nói Quân đội Liên Bang đang có bao nhiêu tai mắt đang hướng về phía khu Công nghiệp tại Cảng Đô kia, chỉ nói đến mối quan hệ giữa Thai Gia và Trâu Phó Bộ Trưởng, đối phương khẳng định rất rõ ràng vai trò của hắn trong quá trình này.

- Tính cơ động của robot quân đụng nếu có thể tăng cao gấp đôi, như vậy tác dụng mà nó có thể tạo thành trong chiến tranh có thể tăng lên đến gấp chục lần...

Trâu Phó Bộ Trưởng dùng loại ánh mắt gây ra áp lực mười phần nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:

- Trong thiết kế ban đầu của Bộ Công Trình Quả Xác, công suất cao nhất của con robot MX, có thể so với con robot M52 hiện tại tăng cao gấp bốn lần... Cậu nên hiểu rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì... Tôi năm xưa khi còn làm việc tại Căn cứ Lắp ráp Quân khí, cũng từng có giao tiếp không ít với các nhân vật trong Quả Xác các cậu, cho nên tôi hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của chuyện này. Trên thực tế bên trong Quân đội cõ người cũng rất rõ ràng, MX chính là lưỡi dao vô cùng sắc bén trong cuộc chiến tranh tương lai giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc. Đây là một khẩu súng lớn mà chúng ta mấy năm nay vẫn không ngừng chờ đợi cùng với mong mỏi... hy vọng cậu không để cho chúng ta thất vọng.

Chỉ đơn giản một câu như vậy nói ra, lại giống như một ngọn núi Thái Sơn trực tiếp ép xuống. Chúng ta theo như lời của Trâu Phó Bộ Trưởng nói, tự nhiên chính là những Tướng lãnh trên mình gắn đầy công huân trong Quân đội Liên Bang, khiến cho người ta sợ hãi, cũng có thể là chính bản thân vị Quân Thần kia của Phí Thành Lý Gia... Hứa Nhạc đột nhiên cảm giác thấy trên hai vai của mình có chút nặng nề.

- Ta không quan tâm đến kết quả cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, ta cũng không để ý đến đám Khoa học gia bên trong Viện Khoa Học Liên Bang kia có thể gây ra chuyện buồn cười gì... Ta chỉ để ý đến MX mà thôi...

Trâu Phó Bộ Trưởng lạnh lùng nhìn hắn:

- Ta là một gã quân nhân, chỉ cần con robot này có thể thuận lợi ra đời, bất luận là so Viện Khoa Học Liên Bang hay là Bộ Công Trình, ta đều sẽ cảm kích hắn.

Hứa Nhạc không biết vị trong lời nói của vị Tướng quân trước mặt kia có bao nhiêu phần chân thật, nhưng nếu là thật sự, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh ra một tia kính sợ... Liên Bang có rất nhiều nhân vật anh hùng, nhất là trong Quân đội. Loại người không nghĩ đến công trạng, đến tiền đồ này, trong lòng chỉ suy nghĩ đến lợi ích của Liên Bang, loại thiết huyết quân nhân này, kỳ thật mới có thể khơi mào nên vô số cây súng tinh thần vĩ đại. Hắn khẽ cúi đầu, biết rõ ràng có lẽ cha của Trâu Úc thật sự không biết mình đã từng đột tay động chân trong hệ thống số liệu trung tâm kia, nhưng cuộc gặp mặt hôm nay, đối phương đã theo thói quen bắt đầu lên tiếng cảnh cáo hắn, cũng không cần đem vấn đề cá nhân của mình, biến thành vấn đề lớn liên quan đến tiền đồ của cả Liên Bang...

- Tôi sẽ nắm chặt thời gian...

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, thật sự nhìn ra một tia mỏi mệt hiện rõ ràng trên mặt vị Tướng Quân kia, khẽ trả lời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)