Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 221

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 221: Một chiêu, tuyệt trần (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngay trong lúc khoang bụng của con robot màu trắng bị biến hình, Hứa Nhạc cũng bị cỗ lực lượng khủng bố này chấn cho hai mắt tối sầm lại trong một chút. Hệ thống số liệu cảnh báo của máy tính điều khiển con robot cho biết, con Tiểu Bạch Hoa đã bị mất đi sự cân bằng.

Rên nhẹ một tiếng, thân thể bị bao trùm trong hệ thống cảm ứng ý nghĩ của Hứa Nhạc bắt đầu trở nên run rẩy mãnh liệt một trận. Vô số những chỉ lệnh phức tạp được hắn thực hiện, thông qua hệ thống cảm ứng ý nghĩ, truyền đến mỗi một bộ phận thiết bị bên trong con robot.

Cái chân máy móc nặng nề, thô to kia bắt đầu run rẩy lên, bắt đầu trượt đi. Con robot màu trắng bắt đầu tiến hành xác định những địa điểm tính toán nào đó, tạo thành một hình vòng cung bán nguyệt, xoay nhanh trên mặt đấy. Hệ thống dịch áp tốc độ cao cùng với các trang bị truyền lực bắt đầu dùng tốc độ cao di chuyển bên trong lớp hộ giáp. Con robot màu trắng bắt đầu sử dụng tốc độ mà mắt thường không thể nào nhìn được, trườn nhẹ trên mặt đất, xoay người, rồi đứng thẳng về vị trí cũ...

Trong quá trình này, lực va đập khủng bố của con robot Tử Hải cũng dần dần bị tiêu trừ đi. Con robot Tiểu Bạch Hoa nhìn qua giống như là lâm vào nguy hiểm không thể đứng dậy nổi, thế nhưng cuối cùng lại có thể kiêu ngạo mà đứng thẳng dậy ở giữa thời khắc nguy hiểm nhất.

- Cuối cùng cũng không được ngã xuống.

Năm ngón tay phải của Hứa Nhạc xòe thẳng ra, phối hợp với hệ thống cảm ứng ý nghĩ, khống chế được con robot Tiểu Bạch Hoa đứng thẳng người trên đỉnh núi, lại bắt đầu phóng vọt về phía con robot Tử Hải.

Từ sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, bất luận là Hứa Nhạc hay là Lý Cuồng Nhân, cũng đều không dùng lại những động tác công kích lăng không tấn công sắc bén giống như hồi còn ở chân núi nữa, mà là cực kỳ phối hợp, để cho con robot bám chặt hai chân vào bề mặt phong hóa của mặt trăng, tận hết khả năng để cho tốc độ có thể tăng lên một bậc, lại cũng không có thử tiến hành các động tác công kích trên không trung.

Trạng thái chiến đấu siêu tần chính là hình thức tác chiến mạnh mẽ nhất. Ngay từ thời điểm bắt đầu, Hứa Nhạc liền theo bản năng mà hành động, dựa theo mười tư thế chiến đấu mà Phong Dư đại thúc đã dạy cho hắn, điều khiển con robot, không hề để cho con robot Tiểu Bạch Hoa có bất cứ một giây nào rời khỏi mặt đất.

Mười tư thế thần kỳ mà cỗ quái kia, toàn bộ đều là bám sát mặt đất mà tấn công, là những kỹ năng công kích mạnh mẽ bất động như tùng bách. Hắn có chút không hiểu nổi, vì nguyên nhân gì mà con robot Tử Hải lại lựa chọn phương thức tác chiến giống như vậy? Chẳng lẽ đại thúc thật sự là có quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia hay sao?

Hứa Nhạc mơ hồ có thể nắm giữ được phong cách chiến đấu của con robot Tử Hải cùng với những động tác ra tay tiếp theo của nó. Hắn liên tưởng đến trận chiến ngắn ngủi đêm hôm đó trong Lâm Viên, thậm chí có một loại cảm giác, mười tư thế mà đại thúc đã dạy cho mình, dường như chính là loại bí pháp nào đó chuyên dùng để khắc chế người của Phí Thành Lý Gia vậy.

Nhưng mà Lý Cuồng Nhân dù sao cũng là Lý Cuồng Nhân, không hổ là cường giả siêu cấp được tôn xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, không hỗ là chiến sĩ điều khiển robot thiên tài, trong vòng thời gian ba năm, không ngừng tàn sát vô số chiến sĩ của Quân đoàn Robot đặc chủng của Hoàng Gia Đế Quốc...

Mặc dù Hứa Nhạc sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot, tốc độ điều khiển tay cũng đã tương đương với một gã phi công vương bài của Quân đội Liên Bang. Mặc dù hắn có thể mơ hồ đoán được tiết tấu cùng với phương vị công kích của con robot Tử Hải, thế nhưng khi đối diện với những công kích như những luồng cuồng phong màu tím trên đỉnh núi, đúng là vẫn không tìm ra được cơ hội để mà hoàn thủ.

Mặc dù lúc trước ở chân núi, con robot Tử Hải trong tay của Lý Cuồng Nhân đã thể hiện tính cơ động cùng với năng lực công kích điên cuồng khủng bố, đã đủ khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy khó mà đón đỡ được. Thế nhưng sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, con robot Tử Hải trong cận chiến, lại còn trở nên đáng sợ hơn rất nhiều lần. Một là con robot Tử Hải sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, toàn bộ các tính năng cơ động siêu cường của nó cũng được phát huy đến trọn vẹn, hai là Lý Cuồng Nhân đang thao tác con robot màu tím lúc này dường như thật sự cũng có chút điên cuồng...

Hình ảnh thể hiện trên màn hình mũ giáp của Hứa Nhạc, cùng với hình ảnh tại căn cứ Cựu Nguyệt và hình ảnh trên màn hình lớn trong phòng chỉ huy dưới mặt đất, mọi người đều mơ hồ giống như là đang nhìn thấy một đầu mãnh hổ màu tím, đang không ngừng rít gào khủng khiếp, điên cuồng gầm rú trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ trên Cựu Nguyệt, hướng về phía con robot màu trắng không chút khả năng kháng cự kia, không ngừng tiến hành cắn xé...

Con robot màu tím không ngừng chớp động với tốc độ cao, xoay người tấn công. Cứ mỗi một lần tiếp xúc, va chạm, ánh đao, bóng quyền vang lên, con robot màu trắng lại không ngừng bị chấn văng, bị tổn thương. Còn Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển của con robot, thì lại không ngừng trợn trừng cặp mắt vốn cũng không lớn của hắn, trong lòng âm thầm đếm ngược:

- 132, 131...

Lúc này Hứa Nhạc ngồi trong con robot Tiểu Bạch Hoa, ánh mắt cũng không còn híp chặt lại giống như trước đây, mà là mở trừng thật to cặp mắt của mình, giương mắt nhìn chằm chằm con robot Tử Hải màu tím trước mặt.

Lý Phong ngồi trong con robot Tử Hải kia, vừa thành thạo lưu loát điều khiển con robot, cứ từng cú từng cú công kích cường hãn mãnh liệt đánh ra, lại vừa híp mắt lại nhìn con robot màu trắng tơi tả thảm hại, liêu xiêu như muốn ngã bất cứ lúc nào, tính năng cứ không ngừng kịch liệt giảm xuống, thế nhưng lại vẫn như trước không chịu nhận thua.

Đối với gã phi công thiếu niên thiên tài này của Liên Bang mà nói, điều khiển robot chiến đấu đã sớm trở thành một bộ phận sinh mệnh của hắn, trở thành một sự hưng phấn mãnh liệt ăn sâu trong máu huyết... Loại thực chiến thí nghiệm cường độ cao như thế này, đối với hắn mà nói, vốn cũng không đủ đến mức khiến cho hắn tiến vào trạng thái chiến đấu cuồng bạo như thế. Nhưng mà cái gã thanh niên đáng hận đang ngồi trong con robot màu trắng kia, lại khiến cho hắn không thể khống chế nổi, sinh ra chiến ý cùng với lực chiến đấu mãnh liệt cường hãn.

Lý Phong thừa nhận Hứa Nhạc thật sự khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Không chỉ là khả năng điều khiển robot của hắn, có khả năng đối mặt với mình lâu như vậy, mà cũng là những tiêu chuẩn điều khiển robot mà Hứa Nhạc thể hiện ra trong trận chiến này, đã tuyệt đối tiếp cận tiêu chuẩn của những phi công vương bài xuất sắc nhất của Quân đội Liên Bang. Hơn nữa hắn còn biết rõ Hứa Nhạc chính là Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, tham gia trực tiếp vào quá trình nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới, cho nên khi tiến hành thao tác điều khiển nó, hắn có được ưu thế rất lớn.

Nhưng hắn vẫn như cũ không hề nghĩ đến chuyện Hứa Nhạc có khả năng sẽ đánh bại được mình. Đây là một loại kiêu ngạo cùng với tự tin đối với thực lực của bản thân, đã ăn sâu vào trong đầu của hắn. Tính cơ động của con robot Tử Hải hoàn toàn nổi trội hơn đối phương, lại thêm những động tác điều khiển robot thành thục đến hoàn kỹ. Con robot Tử Hải lúc này cuồng bạo giống như là dòng nước của Trường Giang và Hoàng Hà không ngừng nghỉ chảy xuôi, công kích mãnh liệt. Kỳ thật cho dù hiện tại hắn có nhắm chặt hai mắt mà tấn công, thì cũng vẫn có thể làm được như thường.

Trong khi Lý Phong vẫn còn là một đứa trẻ con, khi vừa mới mở mắt nhìn thế gian, vị ông nội cao cao tại thượng của hắn đã bế hắn đưa vào trong khoang điều khiển robot rồi. Khi hắn vừa mới chập chững chưa bước đi vững, ông nội hắn đã tập cho hắn bắt đầu leo lên cây thang lớn để đi vào khoang điều khiển robot. Lý Phong khi biết nói, từ đầu tiên chính là 'ông nội', còn từ thứ hai mà hắn học được, chính là 'robot'. Khi hắn còn chưa biết lái ô tô, thì hắn đã học được cách điều khiển robot rồi. Khi hắn còn chưa biết đến cảm giác yêu thích con gái, giống như là Trâu Úc vậy, thì hắn đã bắt đầu thích cảm giác được ngồi lên con robot mà điều khiển nó rồi...

Khi mà tất cả các thiếu niên trong Liên Bang còn đang nhìn trên màn hình vi tính trong học đường, tưởng tượng đến những con robot mô hình trong các trò chơi trên inte... Lý Phong 12 tuổi đã bị ông nội hắn đẩy đến tiền tuyến Tây Lâm, thông qua những kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt của Quân đội Liên Bang, có được một con robot quân dụng chân chính thuộc về chính bản thân hắn.

Sau đó hắn bắt đầu điều khiển con robot M52, trên các hành tinh quặng mỏ, trên các hạm đội hải tặc, học qua việc tàn sát kẻ địch, luyện thành thói quen đem những con robot của địch nhân đánh cho tan nát thành những đống sắt vụn...

Lý Cuồng Nhân trong mười sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời hắn, từ trước đến nay luôn luôn gắt gao liên hệ mãnh liệt với cái danh từ robot, chưa từng tách rời. Hắn thậm chí đôi lúc còn nghĩ rằng, mỗi lần ngồi trong cái khoang điều khiển robot oi bức mà im lặng kia, hắn mới thật sự trở thành chính mình.

Lý Cuồng Nhân đánh khắp Quân đội vô địch thủ, kỳ thật chính là câu nói dùng để hình dung hắn khi tiến hành điều khiển robot. Bởi vì một khi hắn tiến vào trong con robot, so với bình thường lại càng thêm cuồng dã thô bạo hơn rất nhiều.

Bởi vì khi hắn ngồi trong con robot, hắng lại càng cường đại hơn.

Cho nên Lý Phong cũng không hiểu nổi, Hứa Nhạc bởi vì nguyên nhân gì mà lại có thể kiên trì lâu đến như vậy. Vì cái gì hắn biết rõ là mình chắc chắn sẽ thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại, thế nhưng hắn cũng không chịu nhận thua. Nghĩ đến trận đánh cuộc kia, cùng với sự kiên trì hiện tại của con robot màu trắng, ánh mắt Lý Cuồng Nhân càng híp lại mãnh liệt hơn nữa, trong tròng mắt ửng đỏ lại càng hiển lộ ra một tia tức giận mãnh liệt.

Con robot Tử Hải hung mãnh lại tiếp tục công kích, đem con robot Tiểu Bạch Hoa một lần nữa chà đạp mạnh mẽ hơn...

Lý Cuồng Nhân cũng không còn cảm giác tỉnh táo nữa rồi...

Ngồi trong con robot màu trắng, Hứa Nhạc sắc mặt đã tái nhợt, dưới chấn động mãnh liệt từ bên ngoài, hắn vẫn không ngừng trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh con robot Tử Hải giống như con hổ điên không ngừng tấn công mình. Hắn vẫn bình tĩnh khống chế con robot của mình không ngừng tránh đi những công kích trí mệnh, miệng vẫn không ngừng thì thào lẩm bẩm:

- 123, 124...

Thanh âm của hắn vẫn như trước nhẹ nhàng, vẫn như trước bình tĩnh, vì vậy cho nên ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ rằng hiện tại mình đang vô cùng bình tĩnh, cũng không có cảm giác bị khí thế cùng với sát khí của con robot Tử Hải trước mặt mình chấn nhiếp. Nhưng mà lý trí của hắn thì lại tự nói với chính mình, bất luận là độ chính xác trong điều khiển robot, hay là kinh nghiệm chiến đấu, hoặc là tố chất cùng với năng lực điều khiển robot cần phải có, Lý Phong đều tuyệt đối vượt xa bản thân hắn rất nhiều.

Nếu lúc này cũng không phải là trận đối chiến thí nghiệm bí mật của Quân đội Liên Bang, Hứa Nhạc biết rõ ràng một điều, Lý Cuồng Nhân nhất định cũng sẽ không hề ngại ngần sau khi đánh bại mình sẽ lập tức giết chết mình luôn. Nhưng mà hiện tại lại bất đồng, cho nên hắn cũng không quá mức lo lắng, chỉ là bình tĩnh trừng lớn cặp mắt, trông đợi thời điểm mà đối phương sẽ bị thất bại.

Số đếm ngược trong lòng của hắn đã giảm xuống đến 117 giây. Đã hơn một phút đồng hồ trôi qua, cũng chỉ còn lại không đến hai phút đồng hồ nữa. Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng bản thân mình có thể chống đỡ thêm được hai phút nữa hay không, hắn cũng không biết con robot Tiểu Bạch Hoa có thể đợi được đến lúc đối phương thất bại, hay là trước đó đã nổ tung trước mất rồi.

Trận chiến đấu từ khi tiến vào trạng thái siêu tần, càng thể hiện rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên, con robot màu trắng đã thê thảm đến cực điểm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung được. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không hề có bất cứ ý tứ đầu hàng nào. Hắn chỉ là mỗi một thao tác điều khiển con robot màu trắng càng ngày càng tinh ranh hơn, càng chính xác hơn. Mỗi một động tác xoay người lại càng thêm mau chóng nhanh lẹ hơn, mỗi một lần công kích ít ỏi lại càng thêm sắc bén hơn.

Trên đỉnh núi yên lặng của Sơn mạch Tạp Kỳ, con robot Tử Hải tựa như một vị thiên thần không cách nào có thể chiến thắng vậy. Con robot màu trắng giống như một đóa hoa nhỏ bên đường, bị luồng cuồng phong thổi cho run rẩy mãnh liệt, giống như là một con kiến nhỏ bé, lúc nào cũng có thể bị bàn chân của người khổng lồ dẫm nát. Toàn thân nó bị thủng lỗ chỗ, một vài nơi đã bị biến dạng, hệ thống khống chế bị thương tổn nặng nề, chất lỏng tươm ra nhiều nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

Thế nhưng nó vẫn kiên trì không hề ngã xuống...

 o0o

Tất cả mọi người trong căn phòng chỉ huy mặt đất, lúc này đều trầm mặc nhìn những hình ảnh diễn ra trên màn hình lớn. Các Công Trình Sư bảo dưỡng của Quân đội ở khu vực chính giữa, im lặng nhìn một màn này, trong lòng sinh ra cảm giác sùng kính đối với truyền nhân của vị Quân Thần đại nhân, cùng với lòng kính trọng đối với viên phi công của công ty Quả Xác. Còn các nhân viên công tác trong khu vực của Công ty Cơ khí Quả Xác lúc này đều vô cùng khẩn trương nắm chặt hai nắm tay, nhìn thấy cảnh tượng con robot Tiểu Bạch Hoa màu trắng trên màn hình, đã thê thảm đến tột cùng, thế nhưng vẫn kiên trì không chịu đổ xuống, trong lòng cũng nảy sinh ra cảm giác muốn nhận thua.

Cặp mắt của Thương Thu lúc này đã híp lại như hai đường chỉ mỏng dính. Cô ta kinh ngạc nhìn những hình ảnh trên màn hình. Cô biết rõ con robot vẫn đang kiên trì không chịu nhận thua, chính là nó đang muốn đợi, đợi đến thời khắc đã trông chờ biết bao lâu kia xảy ra. Nhưng vấn đề là, những số liệu truyền về từ con robot màu trắng kia, chỉ sợ con robot Tiểu Bạch Hoa cũng không thể kiên trì được đến thời khắc đó nữa, mà gặp phải nguy hiểm nổ tung bất cứ lúc nào.

Thân chỉ là một Chủ quản Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, cô ta cũng không có quyền yêu cầu chấm dứt trận thí nghiệm đối chiến này. Nhưng mà mơ hồ trong lòng, cô ta thật sự hy vọng Hứa Nhạc có thể vào lúc này nhận thua, bởi vì nếu làm như vậy, ít nhất có thể sẽ bảo vệ được an toàn tính mạng của hắn.

Có khẩn trương, có tôn kính, tự nhiên là cũng sẽ có những cảm xúc khác, cũng không phải là người nào cũng cảm thấy tôn kính đối với sự kiên trì không chịu thấy bại kia. Đám chuyên gia, giáo sư của Viện Khoa Học Liên Bang bên kia, nhìn thấy những hình ảnh xảy ra trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, cũng đã nở một nụ cười bình thản mà tự tin. Trong mắt của bọn họ, tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang, tất nhiên là đã thuộc về những con người tràn ngập vinh quang bọn họ.

Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ đang ngồi trên khán đài quan chiến, cũng không hề cử động thân thể. Ông ta thoáng vuốt nhẹ vầng thái dương màu trắng tinh, xoay người ngồi thẳng lại, nghiêng đầu xoay sang vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh ngồi kế bên hạ giọng nói mấy câu gì đó.

Những người có quyền quan sát trận robot đối chiến thí nghiệm lần này trong căn cứ Cựu Nguyệt, số lượng cũng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có hơn trăm người. Bọn họ đều là những quân nhân xuất sắc trong Liên Bang, tự nhiên là đứng về phía con robot Tử Hải, đang được truyền nhân của vị Quân Thần đại nhân kia điều khiển. Bọn họ đều giống như những người bên phía Viện Khoa Học Liên Bang trong phòng chỉ huy dưới mặt đất kia, trên mặt bọn họ cũng đều nở ra một nụ cười đắc ý. Chính là những người trong căn cứ quân sự này, biểu hiện càng trực tiếp hơn những người dưới kia rất nhiều, có người bắt đầu hoan hô, có người thậm chí còn bắt đầu đếm xem khi nào thì con robot màu trắng kia ngã xuống.

Mấy gã quân nhân này đều đang nghĩ tới chuyện hai ngày trước đây, cái gã Chủ quản Kỹ thuật của Quả Xác kia đã to gan đòi cá cược với Trung Tá Lý Phong. Nghĩ tới chuyện gã thanh niên kia dám tỏ vẻ bất kính đối với vị Quân Thần tại Phí Thành, lúc này tận mắt thấy sự điên cuồng mãnh liệt của con robot Tử Hải, đang không ngừng làm nhục con Tiểu Bạch Hoa, tâm tình bọn họ đã bị kích động lên đến cực điểm.

- 1! 2! 3!...

Bọn họ đang không ngừng đếm, đếm xem con robot Tử Hải đến tột cùng còn cần thêm bao nhiêu giây nữa sẽ có thể đánh ngã con robot màu trắng tơi tả xơ xác kia. Bọn họ thậm chí còn nghĩ tới chuyện, có phải là nên lập tức chạy đi tóm cổ cái gã Chủ quản Kỹ thuật kia, bắt hắn phải tuân theo lời đánh cuộc mà quỳ xuống trước mặt truyền nhân của Phí Thành Lý Gia.

 o0o

- Xem ra phía Công ty Cơ khí Quả Xác các người cũng không được người khác hoan nghênh cho lắm. Robot vốn là cấp cho các chiến sĩ sử dụng, thế nhưng cậu xem đó, thái độ của đám quân nhân kia rõ ràng là cũng chỉ có con robot Tử Hải mà thôi, chẳng biết các người còn muốn tranh giành cái gì nữa chứ?

Trong một gian phòng trên tầng hai của căn phòng quan chiến tại Căn cứ Cựu Nguyệt, vị quan chức kia của Cục Hiến Chương, hay tay khẽ xoa xoa cái bụng còn chút đau ê ẩm của mình, quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Lan đang khẽ cúi đầu trầm mặc ngồi bên cạnh mình, cười lạnh mà nói. Ông ta thật sự cũng không biết, đám quân nhân dưới kia chỉ vì sùng kính hậu nhân của Phí Thành Lý Gia, cho nên mới có thể cuồng nhiệt ủng hộ con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang đến như thế.

Lúc trước, tại lối vào khu căn cứ ngầm, theo yêu cầu phối hợp điều tra của gã quan chức Cục Hiến Chương, bắt Bạch Ngọc Lan lại, kỳ thật từ đó đến nay cũng chỉ đều giam lỏng hắn bên trong khu căn cứ đó mà thôi.

Chuyện liên quan đến cuộc đối chiến robot thí nghiệm của Liên Bang, Cục Hiến Chương cho dù có địa vị siêu nhiên đến thế nào đi chăng nữa, là một cơ cấu nằm bên ngoài hệ thống chính trị của Liên Bang đi chăng nữa, cũng không có khả năng lập tức tiến hành xử lý Bạch Ngọc Lan được. Huống chi, nội tình phía sau chuyện này, còn ẩn chứa rất nhiều thứ khác nữa. Vị quan chức kia một khi đã hoàn thành yêu cầu của thế lực ngầm kia, đem gã phi công đã được định sẵn của bên phía Công ty Quả Xác bắt đem đi chỗ khác, tự nhiên cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện phiền phức khác.

Bạch Ngọc Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh của căn phòng, lẳng lặng nhìn một màn robot chiến đấu kinh tâm động phách đang diễn ra trên màn hình lớn treo trên tường ngoài đại sảnh, trong lòng trầm mặc không nói một lời. Trong lòng hắn đang suy nghĩ, nếu lúc này mình đang ngồi trong con robot Tiểu Bạch Hoa, lúc nãy có lẽ còn có thể chống đỡ được công kích tốt hơn Hứa Nhạc một chút, thế nhưng lúc này, dưới những công kích cuồng bạo hoang dã kia của con robot Tử Hải, bản thân hắn nhất định cũng không thể nào có thể kiên trì thêm được chút nào nữa.

- 8! 9! 10!...

Thanh âm đếm của đám quân nhân bên ngoài, xuyên qua lớp cửa kính, truyền vào trong tai của Bạch Ngọc Lan... Hắn cũng bắt đầu hạ giọng, dùng giọng nói ôn nhu mà dần dần đếm ngược:

- 103! 102!...

- Cậu lẩm bẩm cái gì đó?

Gã quan chức của Cục Hiến Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Lan quay đầu lại nhìn hắn, vẫn ôn nhu mà nói:

- Tôi đang đếm thử xem, còn mất bao lâu thời gian nữa, con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang mới có thể nổ tung lên.

Hắn dùng lại một chút, sau đó lại tiếp tục dùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ của hắn mà nói:

- Hiện tại xem ra, đúng là tôi phải cảm ơn ông lúc trước đã bắt tôi lại. Nếu không cái tên gia hỏa kia làm sao có thể nổi giận đến mức tự mình xuất trận được?

Sắc mặt của gã quan chức Cục Hiến Chương hơi hơi trầm lại, cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn lên cái màn hình lớn trên tường. Ông ta cũng cảm thấy có chút hứng thú đối với trận đối chiến robot này. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ cái tên nam nhân thanh tú này đã giận đến mức sắp nổi điên lên rồi, nếu không sao lại có thể nói ra một câu hoang đường đến như vậy?

 o0o

Một số người khi tham gia chạy đua maratong trong Liên Bang, đến những bước chân cuối cùng, toàn thân đã mệt mỏi cùng cực, thế nhưng lại vẫn như cũ quật cường hất đi cánh tay của những nhân viên chăm sóc sức khỏe, kiên cường từng bước từng bước một mà chạy về đích, cũng không hề để ý xem xung quanh có còn ai đang xem mình chạy nữa hay không.

Hứa Nhạc vốn luôn tôn trọng những gã nam nhân có tinh thần thể thao kiên cường như thế, nhưng cũng không hề bắt chước giống như vậy. Hắn vốn là người không thích gây chuyện, không thích gặp phiền phức, cũng không thích hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhưng mà nếu khi hắn đang chạy trên một đường đua, những người cùng chạy với hắn lại cố tạo ra chướng ngại vật để ngăn hắn lại, dùng âm mưu quỷ kế mong giành được chiến thắng, như vậy hắn sẽ cố gắng mà chạy điên cuồng, tìm mọi cách để vượt mặt đối phương, giành chức quán quân, sau đó mới từ đích đến mà lạnh lùng quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào những người đó. Nếu có ai đó hỏi hắn tại sao lại như vậy, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, chẳng qua là một sự quật cường mạnh mẽ thuộc về bản chất của hắn mà thôi.

Tên gia hỏa này, lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, bị kẻ khác dùng nòng súng lạnh như băng chỉa thẳng vào đỉnh đầu cũng không chút e ngại. Hắn phẫn nộ, liền dùng nắm đấm để phát tiết, cũng chưa từng co đầu rụt cổ. Đến khi dũng cảm chạy thoát ra ngoài rồi, hắn cũng không có vì quá sợ hãi mà bỏ trốn luôn, hắn lại chạy đi tìm Phong Dư.

Tên gia hỏa này, trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất tại Sân vận động, nhìn thấy con robot màu đen cũng không hề khiếp sợ, ngược lại còn hung hăng đạp cho một cước. Hắn gặp sự uy hiếp của đại nhân vật, cũng chưa từng nhượng bộ, mà là dũng cảm đứng ra mà chống lại. Hắn tìm cách chiếm lấy những số liệu kỹ thuật quan trọng trong phòng thí nghiệm, cũng không phải là muốn mưu cầu mục đích cá nhân gì, mà chỉ là muốn trầm mặc đứng thẳng người, đòi hỏi một cái đạo lý và công bằng, lúc nào cần đứng thì liền phải đứng...

Lúc này, con robot Tiểu Bạch Hoa đang chật vật, thê thảm, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung được, thế nhưng hắn vẫn kiên trì nhất định không chịu nhận thua. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ, cái tâm tính ngoan cường quật khởi thế này, tựa hồ như có quan hệ không nhỏ đến tâm tính của cuộc sống thiếu niên thợ mở lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hơn nữa vì cái gì tại thời điểm thế này, lại một lần nữa quay trở lại trong thân thể của hắn...

*****

Lúc này hắn cũng không nhớ tới Phong Dư đại thúc, không nhớ tới những người vô tội đã chết trong sân vận động Lâm Hải Châu, cũng không nhớ tới người bạn gái Trương Tiểu Manh đã chết vì những âm mưu chính trị, cũng không nhớ tới gã bạn thân Thi Thanh Hải vì bị người khác bán đứng mà chạy mất tăm, mất tích, cũng không nhớ tới vị thầy đáng kính giáo sư Trầm Lão đang nằm trong lòng đất tại nghĩa trang Ngân Hà bên sườn núi, cũng không nhớ đến những công thức số liệu quan trọng ngưng tụ tâm huyết cả đời của vị giáo sư già, không nhớ tới gã quân nhân họ Phác chết oan ức trên Hồ Sơn Đạo, cũng không nhớ đến những hình ảnh tay chân gãy lìa trong sự kiện khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn Hoàn Sơn Tứ Châu, không nhớ tới vị Đổng sự độc lập trong đêm mưa tại Bộ Công Trình, không nhớ tới gã thư ký Bạch Ngọc Lan hai ngày trước đã bị Cục Hiến Chương bắt đi... Truyện "" Truyện ""

Bởi vì hắn thật sự không cần nhớ tới những thứ đó, mà toàn bộ những thứ đó đã được chôn sâu trong óc của gã rồi. Từ Đại khu Đông Lâm đi tới tinh cầu S1, xã hội Liên Bang hiện ra trước mặt gã đầy rẫy những bất công, những bức màn tối, những âm mưu quỷ kế...

Thế nhưng thật ra Hứa Nhạc lại thường xuyên nhớ tới bức thư mà trước khi bỏ đi, Thi Thanh Hải đã để lại cho hắn... Đối mặt với những bất công của xã hội, có người sẽ hùa với nó để gây bất công cho người khác, có người sẽ lặng lẽ chấp nhận sống chung với nó, còn có một số người khác sẽ nghĩ đến chuyện thay đổi nó. Những người không có khả năng sẽ lên inte phát tiết những bức xúc, hoặc dùng thái độ trầm mặc để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân mình. Còn những người có năng lực thì sẽ làm cái gì?

Tham gia vào vũ đài chính trị, ảnh hưởng đến cuộc tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang... Hứa Nhạc trong vô tình đã trở thành một người có năng lực, hắn biết mình có khả năng tạo thành những thay đổi nào đó, cho nên hắn tự nhủ với bản thân mình là phải cố gắng kiên trì đến cùng.

Con robot Tiểu Bạch Hoa mỗi lần nhận phải một cú đá nặng nề của con robot Tử Hải, lại giống như là một cây búa khổng lồ đập xuống một tảng đá cứng đầu ngoan cố vậy. Cũng không biết là tảng đá này sẽ kiên trì đến khi nào, hoặc là cuối cùng thì tảng đá sẽ tan nát trước, hay là cây búa sẽ gãy rời trước, hoặc là những con người đang cầm cây búa này trong Liên Bang sẽ trở nên sợ hãi mà chùng tay đây...

Cặp mắt của Hứa Nhạc dần dần đỏ lên khi nhìn thấy thân ảnh của con robot Tử Hải đang ngày càng điên cuồng trong tầm mắt của hắn, thế nhưng cơ thể lại trở lên bình tĩnh đến dị thường, không ngừng tiến hành những thao tác chính xác nhất. Con robot Tiểu Bạch Hoa không biết có thể duy trì thêm được bao lâu nữa, thế nhưng những thao tac của hắn ngày cũng càng ngày càng trở lên thuần thục hơn, càng chính xác hơn, cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Mười tư thế mà Phong Dư đại thúc năm xưa truyền dạy cho hắn, lúc này cũng đã được hắn thông qua con robot Tiểu Bạch Hoa mà thể hiện hết rồi.

Tròng mắt đỏ lên, tự nhiên nguyên nhân cũng không phải là quá cảm động hoặc là quá bi thương, mà là trong tròng mắt có lửa, ánh lửa càng ngày càng rực lớn lên. Hứa Nhạc trừng mắt nhìn con robot Tử Hải đáng sợ ở trước mặt, trong lòng không ngừng nghĩ đến tên kiêu ngạo cường hãn đang ngồi trong con robot đó.

Lần đầu tiên gặp nhau tại Lâm Viên, ngươi đã muốn đã đánh ta, giết ta. Lần thứ hai gặp lại tại Bệnh Viện Trung Ương Lục Quân, ngươi nói là muốn giết ta, thế nhưng ngươi dựa vào cái gì lại nói những lời kiêu ngạo không chút nể nang gì như thế? Ngươi là cháu nội đích tôn của Quân Thần Liên Bang? Ngươi là phi công thiên tài hiếm thấy của Liên Bang? Ngươi là quân nhân 12 tuổi đã nhập ngũ giết địch? Ngươi đã trở thành truyền kỳ trong Quân đội Liên Bang? Cho nên ngươi liền có quyền ngạo nghễ mà nói, một ngày nào đó ngươi sẽ giết ta?

Không phục. Ta không phục, ta tuyệt đối không phục. Ta 10 tuổi đã giết người rồi. Hôm nay ta sẽ tìm cách cho ngươi thua một trận, sau đó sẽ bắt ngươi gọi ra một tiếng tiểu thúc.

-98, 97, ... 63, 62, 61, ... 38, 37...

Hứa Nhạc và Thương Thu trước đây đã lặp đi lặp lại vô số lần tính toán ước lượng. Con robot Tử Hải kia sử dụng những tham số mô hình sai lầm kia để thiết kế lại hệ thống phun lưu khí điện tử, vì vậy hệ thống song động cơ của con robot khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, khả năng duy trì ổn định nhất của nó cũng chỉ kéo dài lâu nhất là 3 phút mà thôi. Trước đây, trong suy nghĩ của hắn, thời gian 3 phút là một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Thế nhưng đến hôm nay hắn mới phát hiện ra, 3 phút, tức là 180 giây, thế nhưng lại lâu dài, lại gian nan giống như là cả một quãng đường vũ trụ xa xăm vậy.

Thời gian đếm ngược đã đến con số 37, thế nhưng con robot Tiểu Bạch Hoa cũng đã tiến đến trạng thái nguy hiểm cũng cực rồi. Hứa Nhạc trầm mặc, điều khiển cho con robot màu trắng làm ra các động tác công kích cuối cùng... Mặc dù trong lòng hắn hoàn toàn không phục, nhưng hôm nay hắn là không còn cơ hội để chiến thắng nữa rồi...

Nhưng đột nhiên đúng vào đúng thời điểm này, con robot Tử Hải, từ đầu đến cuối vẫn điên cuồng như một con mãnh hổ, khí thế bức người, chiếm ưu thế một cách tuyệt đối kia, trong một động tác thọc sườn ngược chiều kim đồng hồ tuyệt đẹp theo tiêu chuẩn cận chiến, lại đột nhiên có vẻ cứng ngắc, động tác có vẻ không được phối hợp chặt chẽ...

Ngay một giây sau đó, phần hộ giáp phía sau phần thắt lưng của con robot Tử Hải màu tím xinh đẹp, đột nhiên rung nhẹ lên một cái...

...................

Trên màn hình lớn trên tường căn phòng chỉ huy dưới mặt đất, những tham số kỹ thuật của con robot số 1, rất nhiều các chỉ tiêu đều thể hiện một cách hoàn mỹ đều thể hiện một cách cực kỳ hoàn mỹ. Dưới trạng thái chiến đấu siêu tần, nó vẫn hoạt động một cách thập phần ổn định. Hoàn toàn ngược lại với nó, các tham số kỹ thuật của con robot số 2 bên kia đã có chú thảm tới mức không nỡ nhìn tới. Cũng không ai có thể hiểu nổi, gã phi công của công ty Quả Xác bên kia, vì cái gì đến giờ phút này vẫn điều khiển con robot sắp hỏng đến nơi phát động công kích một lần nữa như vậy.

Nhưng mà ngay tại thời điểm đó, cột sáng biểu hiện cho chỉ tiêu công suất động lực phát ra, cái chỉ tiêu quan trọng nhất của con robot số 1, lại đột nhiên đình chỉ sự dao động vốn có của nó, ngay tại thời điểm đình chỉ đó, bắt đầu lặng yên không hề biến động nữa.

Sau đó, cột sáng thể hiện cho chỉ tiêu công suất phát ra, lại tụt xuống một cách thê thảm, tụt thẳng về con số 0 tròn trĩnh kia. Toàn bộ cột sáng màu đỏ rút nhanh xuống, nhìn qua giống như là không còn chút máu vậy, khiến kẻ khác nhìn thấy phải kinh tâm động phách. Truyện ""

Toàn bộ căn phòng chỉ huy không ai có phản ứng nào nữa. Ngay cả những công trình sư bên phía Công ty cơ khí Quả Xác, lúc này cũng chỉ ngơ ngác giương mắt nhìn chằm chằm lên màn hình trên tường, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ mình đã hoa mắt mất rồi...

Nhưng mà Thương Thu, vốn đang khẩn trương chờ đợi từ nãy đến giờ, lúc này lại là người có phản ứng nhanh hơn tất cả. Cô mạnh mẽ giơ cao cánh tay phải của mình, nắm tay nắm chặt lại, trong nắm tay cầm cây bút đã bị bóp chặt đến mức gãy làm đôi... Cô ta hưng phấn đến mức văng tục một câu thật to: Truyện ""

Tiếng văng tục hưng phấn của cô nàng công trình sư thiên tài này đã thức tình rất nhiều người trong căn phòng chỉ huy này. Tất cả mọi người trong này giống như là một dàn nhạc giao hưởng có người chỉ huy vậy, các công trình sư của ba bên, các chuyên gia kỹ thuật, các giáo sư... đều đồng thời kinh hô lên một tiếng, hợp lại một chỗ, tạo thành thanh âm như sóng lớn ngập trời vậy, tràn ngập toàn bộ căn phòng chỉ huy.

Viện trưởng Lâm Viễn Hồ, ngồi trên khán đài quan chiến trên cao, nãy giờ vẫn xoay người sang nói chuyện phiếm với vị Cố Vấn An Toàn Quốc Gia. Vì thể hiển cho toàn thể Liên Bang thấy sự tự tin tuyệt đối với phía mình, gần một phút này ông không hề nhìn lấy một lần lên hình ảnh của cuộc nhàm chán nghiêng hẳn về một phía trên màn hình trên tường. Ông ta thể hiệ sự tin tưởng tuyệt đối vào con robot Tử Hải và vị trung tá Lý Cuồng Nhân, nhất là sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần. Chính vì vậy nên khhi nghe tiếng kinh hô của mọi người, ông ta cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Viện trưởng Lâm Viễn Hồ quay đầu lại, nhìn thấy cột sáng chỉ tiêu công suất lúc này đã yên vị ở số 0 trên màn hình thông số kỹ thuật, mạnh mẽ đứng bật người dậy. Cặp môi già nua của ông ta trở nên cực kỳ tái nhợt, thân thể thoáng run rẩy một chút, vội đưa hai tay lên ôm chặt ngực trái của mình, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

Đám quân nhân trong phòng quan chiến tại căn cứ Cựu Nguyệt lúc này đã đếm lên đến hơn 70. Trong lòng bọn họ đều cho rằng con robot Tử Hải đã nắm chắc được thắng lợi, chỉ sợ ngay sau đó con robot màu trắng của công ty Quả Xác sẽ nổ tung... Truyện ""

Bạch Ngọc Lan lúc này nhìn đã đứng bật dậy, tiến đến sát ngay phía sau cánh cửa thủy tinh trong phòng, khuôn mặt cực kỳ lo âu nhìn chằm chằm vào màn hình. Hắn đã đếm ngược xuống con số 37, lại tựa hồ như là không dám tiếp tục đếm ngược nữa.

Vào thời điểm này, những thanh âm ồn ào nãy giờ tại căn cứ Cựu Nguyệt lại đột ngột biến mất hoàn toàn. Mọi người đều nghi hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không hiểu động tác đấm ngược chiều kim đồng hồ cực kỳ đẹp đẽ, cực kỳ sắc bén của con robot Tử Hải kia, lúc này vì sao lại trở lên chậm chạm như vậy, hơn nữa lại còn là chậm chạp đến mức thật sự không thể chấp nhận được.

- Chắc là hình ảnh chiếu chậm...

Có người trong lòng thậm chí còn nghĩ vậy.

- Chắc là muốn chơi đùa thêm một chút nữa với gã phi công Quả Xác...

Có người lý giải hành động đó của trung tá Lý Phong như thế.

Thực tế phát sinh ngay sau đó, khiến cho sự phỏng đoán của tất cả các quân nhân bên phía căn cứ Cựu Nguyệt đều biến thành một thành một trò cười.

Con robot Tử Hải màu tím đứng trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ, cái động tác đấm ngược chiều kim đồng hồ đẹp đẽ kia cũng còn chưa có hoàn thành xong, thì con robot màu trắng, vốn đã đau khổ giãy giụa từ nãy giờ, lại đột nhiên phản kích lại một cách mãnh liệt. Điều này đã khẳng định một cách rằng, đây không phải là những hình ảnh chiếu chậm........

Trong cái cảm giác đau khổ giãy giụa cùng với không phục, hình ảnh động tác của con robot Tử Hải trên màn hình mũ giáp của Hứa Nhạc lại xuất hiện những bất thường... Đây giống như là một tín hiệu kích thích mạnh mẽ, thông qua cặp mắt của Hứa Nhạc, truyền thẳng vào đại não của hắn. Trong phần lớn thời gian công kích từ nãy đến giờ, Lý Cuồng Nhân điều khiển con robot Tử Hải, trong cái cảm giác điên cuồng lại bao hàm một tầng cảm giác lạnh lùng, cũng không hề có bất kỳ một lỗ hổng nào để cho Hứa Nhạc lợi dụng. Thế nhưng lúc này trong cái động tác đấm ngược chiều kim đồng hồ xinh đẹp mà chậm chạp của con robot màu tím kia, lại xuất hiện vấn đề trầm trọng.

Đối với Hứa Nhạc, đã đau khổ dày vò chờ đợi suốt hơn một trăm giây mà nói, loại động tác dị thường này không hề nghi ngờ chính là đại biểu cho cơ hội tốt nhất của hắn. Tuy rằng hắn cũng không hiểu nổi vì sao thời gian mà con robot Tử Hải xảy ra vấn đề lại sớm hơn thời gian mà hắn tính toán đến 37 giây, thế nhưng hắn biết rõ ràng là mình nhất định phải bắt lấy cơ hội này.

Trên thực tế Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không cần phải tạo ra áp lực tinh thần gì đối với bản thân mình để mà mong đợi một kích kinh khủng cuối cùng... Bởi vì cũng giống như một cây cung đã lên dây thế nhưng lại bị áp chế quá lâu, nếu không bởi vì bị kéo căng quá lâu khiến cho mất đi tính co giãn cần thiết, một khi nắm được cơ hội, chắc chắn mũi tên sẽ bay ra với vận tốc không thể nào hình dung nổi. Hoặc cũng giống như người bị té xuống nước, một khi bên người chợt xuất hiện một thứ gì có thể bám víu được, tự nhiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Trong suốt quá trình bị đánh cho thảm thiết liên tục như thế, Hứa Nhạc đã dần dần cảm nhận được cách sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ một cách thuần thục, đem mười tư thế mà Phong Dư đại thúc đã dạy cho hắn, dùng con robot làm đối tượng để mà phát huy. Thế nhưng chỉ là con robot Tiểu Bạch Hoa đã bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, mà áp lực do Lý Cuồng Nhân gây cho hắn lại quá lớn, thế công quá mạnh, cho nên hắn đợi mãi cũng chưa kiếm được cơ hội nào phản kích.

Lúc này con robot Tử Hải lại đột nhiên có những động tác khác thường như vậy, áp lực mạnh mẽ từ phía đối phương vì thế mà biến mất. Con robot Tiểu Bạch Hoa vốn lung lay muốn ngã xuống, nhất thời lại phóng thích ra tốc độ tuyệt đối nhất của nó, hóa thành một đạo lưu ảnh, tránh được cái gai nhọn sắc bén bằng hợp kim trên cánh tay máy móc của con robot Tử Hải.

Cái chân máy móc tráng kiện của con robot màu trắng tựa hồ đang run rẩy, nhưng thự tế lại đang di động rất nhanh, dán sát trên mặt đất, thúc đẩy thân thể xoay chuyển một vòng, biến thành đứng đối mặt song song với con robot Tử Hải. Cánh tay máy móc mang theo lưỡi đao răng cưa trên tay phải đột nhiên bổ mạnh về phía cổ của con robot Tử Hải, mang theo phía sau một đạo tia lửa.

Ngay sau đó, toàn thân con Tiểu Bạch Hoa rướn lên, phóng về phía bụng con robot Tử Hải, cái chân máy móc nặng nề khẽ co lại một góc nhọn, hung hăng thúc gối vào phần bụng con robot màu tím. Đồng thời cánh tay trái đã phóng tới phía sau đầu con robot Tử Hải. Cái đầu đã bị tổn thương của Tiểu Bạch Hoa, mạnh mẽ đập thẳng vào phần hộ giáp bảo vệ trước khoang điều khiển của đối phương.

Tia lửa điện văng ra khắp nơi, bụi mù bốc lên mãnh liệt, ánh sáng phát ra chói mắt. Con robot nhanh chóng biến dạng đi, có khói trắng, có chất lỏng giống như máu huyết không ngừng từ trên người nó chảy ra.

Con robot Tiểu Bạch Hoa cùng với con robot Tử Hải vẫn như trước duy trì tư thế như vậy...

Trận đại chiến robot hôm nay, Lý Cuồng Nhân đã điều khiển Tử Hải mạnh mẽ điên cuồng đến cực điểm, thế nhưng con robot Tiểu Bạch Hoa, dưới sự điều khiển của Hứa Nhạc, dưới hoàn cảnh cực kỳ hung hiểm, thê thảm đến tận cùng, lại đem toàn bộ các tính năng của mình phát huy đến cực hạn. Dưới bề ngoài như vậy, nhưng lại thành công tránh khỏi hầu hết các công kích mang tính trí mạng, cho nên Tiểu Bạch Hoa còn có thể kiên trì đến thời khắc cuối cùng.

Nhưng mà ba cú đánh liên hoàn cuối cùng mà con robot Tiểu Bạch Hoa đột nhiên bạo phát, cũng thật sự đều đánh trúng những chỗ yếu hại nhất của con robot Tử Hải. Bất luận là vị trí liên kết điều khiển tại phần đầu, hay là phần hộ giáp cân bằng bên khoang điều khiển kia, gặp phải những thương tổn nặng nề như thế, làm sao có thể đứng thẳng được nữa?

Trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ, căn cứ Cựu Nguyệt, trong căn phòng chỉ huy mặt đất, cả ba nơi đều đồng thời lâm vào một mảnh im lặng.

Một kích liên hoàn ba cú đấm cuối cùng mà con robot Tiểu Bạch Hoa bạo phát kia, nhìn qua thì khá đơn giản, nhưng trên thực tế, đối với một con robot bị tổn thương nặng nề như thế này, lại có thể làm ra một động tác công kích cực kỳ hoàn mỹ như thế, tuyệt đối là một hành động cực kỳ khó khăn. Mỗi động tác xuất thủ nhìn như bình thường của con robot Tiểu Bạch Hoa, liên miên không ngừng, dễ dàng tránh đi thế tấn công của con robot Tử Hải, sau khi mất đi động lực phát ra, vẫn như trước dựa vào quán tính mà duy trì tốc độ cao, hơn nữa lại còn thành công đánh cho đối phương bị thương nặng. Truyện "" Truyện ""

Đây là ba tư thế liên hoàn trong mười tư thế mà Phong Dư đại thúc đã dạy cho Hứa Nhạc, lúc này lại được con robot Tiểu Bạch Hoa trong nháy mắt hoàn toàn thi triển ra một cách hoàn hảo.

Thanh đao răng cưa chuyển động cực nhanh trên cánh tay máy móc bên phải của con robot màu trắng rút nhanh ra từ trong thân thể con robot màu tím. Trên thanh đao hợp kim sắc bén kia bám theo một luồng tia lửa điện sáng lóa, để lại trên thân thể đối thủ một vết thương cực kỳ thê thảm. Động tác này của nó nhanh vô cùng, thế nhưng nhìn qua lại có vẻ đặc biệt thong thả.

Con robot Tử Hải đã mất đi động lực, tựa hồ không còn năng lực đánh trả nữa. Thế nhưng con robot Tiểu Bạch Hoa cũng không vì vậy mà dừng tay. Con robot màu trắng vận động với một tốc độ cực cao, trong thời gian một giây, đã hóa thành vô số luồng quang ảnh màu trắng trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ, liên tục công kích không ngừng nghỉ về phía con robot Tử Hải. Những luồng quanh ảnh màu trắng này lại nhuộm một chút màu đen tuyền, có vẻ cực kỳ âm trầm mà ngoan độc. Vô số quang ảnh màu trắng ánh đen đó đều tập trung hết lên người con robot Tử Hải, cuối cùng tập trung lại một điểm, mãnh liệt bộc phát ra toàn bộ sức mạnh còn lại của nó!

Một màn này xuất hiện trong mắt những người đang xem cuộc chiến tại căn cứ Cựu Nguyệt, tại phòng chỉ huy tác chiến dưới mặt đất, khiến cho tất cả đều không nhịn được có cảm giác tê rần toàn thân. Đây chỉ là cuộc đối chiến robot thí nghiệm của Quân Đội Liên Bang, thế nhưng gã phi công của công ty Quả Xác đang điều khiển robot Tiểu Bạch Hoa màu trắng kia không ngờ còn chưa chịu dừng tay, tựa hồ chưa thấy đối phương nổ tung thì chưa chịu. Cách thức ra tay thế này cũng không khỏi có chút hơi quá tàn nhẫn.

Đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ thoáng run rẩy một trận. Cái không gian trống trải đã yên lặng hàng tỷ năm qua lúc này tựa hồ như là đã bị những công kích tàn nhẫn cuối cũng cỉa con robot Tiểu Bạch Hoa mà trở nên có chút vặn vẹo.

Con robot Tiểu Bạch Hoa tụa như một con quái vật lãnh huyết, càng không ngừng thực hiện những động tác công kích tốc độ cực kỳ khủng bố. Đó chính là bởi vì Hứa Nhạc đang điều khiển con robot màu trắng hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân trong con robot Tử Hải màu tím chính là một gã quái vật khủng bố. Hơn nữa hệ thống song động cơ của con robot Tử Hải lại nổ tung sớm hơn so với tính toán của hắn đến mấy chục giây như thế, chuyện này đến tột cùng bởi nguyên nhân gì? Hắn phai tàn nhẫn đem con robot Tử Hải hoàn toàn đánh bại, không thể để lại cho đối phương bất cứ cơ hội nào. Hắn chỉ đơn giản là tính toán theo suy nghĩ của một gã công trình sư cẩn thận mà thôi, thế nhưng dựa vào hình ảnh bên ngoài, con robot Tiểu Bạch Hoa do hắn điều khiển lại có vẻ cực kỳ dữ tợn, cuồng bạo mà lãnh khốc.

Những thanh gai nhọn hợp kim cứng rắn cực kỳ sắc bén, dài chừng một thước trên tay phải của con robot Tử Hải, theo động tác quán tính cuối cùng của nó, dùng một tia động lực cuối cùng còn sót lại trong các khớp nối động cơ trên cơ thể đã mất đi khả năng hành động của con robot màu tím, mạnh mẽ chui vào cái chân máy móc của con robot Tiểu Bạch Hoa.

Cái chân trái đã bị tồn thương nghiêm trọng của con robot Tiểu Bạch Hoa, lúc này lại bị mạnh mẽ chặt đứt đường dây truyền dẫn động lực, giống như là một cành khô đã cố gắng chống chọi một thời gian lâu ngày, lúc này rốt cuộc cũng không thừa nhận nổi thêm nữa.

Đây đúng là một kích cuối cùng đáng sợ của con robot Tử Hải mà Hứa Nhạc vốn lo sợ nhất. Thanh đao răng cưa của con robot Tiểu Bạch Hoa, vốn đang di chuyển công kích với tốc độ cao, đột nhiên mạnh mẽ chống thẳng xuống đất, cố gắng chống đỡ thân thể nặng nề đang muốn ngã xuống. Trước khi thanh đao chống xuống đất, đã kịp mạnh mẽ chém một nhát lên hệ thống hộ giáp hỗ trọ cân bằng của con robot màu tím, khiến cho nó vỡ ra làm nhiều mảnh, rớt khỏi thân thể Tử Hải. Truyện ""

Sau đó mới thật sự là im lặng. Cái chân bên trái bằng máy móc của con robot Tiểu Bạch Hoa, nơi vết chém, tia lửa điện văng ra tung tóe. Lớp dầu nhớt từ trong lỗ thủng phun ra, rơi đầy trên tảng đá lớn trên đỉnh núi. Nó cũng không thể tiếp tục chống đỡ nổi thân hình nặng nề của con robot nữa... con robot màu trắng lúc này nhìn qua giống như là một gã vô sỉ, chỉ có thể dựa vào thanh đao to lớn trên cánh tay máy móc bên phải mà chống đỡ lấy thân thể tổn thương trầm trọng.

Trước mắt nó, cách khoảng hai thước, là con robot Tử Hải màu tím đang không ngừng run rẩy. Đột nhiên, nó giống như một con rối gỗ đã bị chặt hết các sợi dây điều khiển, ầm ầm đổ sụp xuống nằm dài trên măt đất. Trong một khắc cuối cùng trước khi đổ xuống, gã trung tá Lý Phong cường đại mà điên cuồng kia, vẫn thành công chặt rời hoàn toàn cái chân trái của con robot Tiểu Bạch Hoa. Mà Tiểu Bạch Hoa cũng thành công phá vỡ hệ thống bảo vệ cân bằng của con robot Tử Hải. Lúc này hệ thống song động cơ của Tử Hải cũng đã nổ tung, động lực còn sót lại trong các khớp động cơ cũng đã xài hết cho một cú đâm cuối cùng, chính thức trở thành một khớp nối kim loại chết.

Mắt thấy mục tiêu của mình đã đạt thành, mắt thấy con robot màu tím cuối cùng cũng ngã xuống trong làn khói bụi mù mịt trên sơn mạch Tạp Kỳ, trong khoang điều khiển nóng bức, Hứa Nhạc chậm rãi tháo cái mũ điều khiển xuống, há to miệng mà hít thở dồn dập.

*****

Hứa Nhạc đưa tay lau đi vết máu vừa chảy xuống khóe môi, nhìn con robot màu tím tên Tử Hải nằm như một đống sắt vụn nặng nề cách đó không xa, xác định lại một lần nữa, lúc này hắn mới thả lỏng sự khẩn trương trong lòng, cũng không tiếp tục ra tay nữa.

Một cảm giác hưng phấn nhàn nhạt cùng với ngơ ngẩn dâng trong lòng hắn. Hứa Nhạc không có cảm giác đắc ý với chiến thắng. Hắn híp chặt cặp mắt lại, kinh ngạc nhìn con robot Tử Hải đang nằm yên trên mặt đất, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ mỏi mệt. Hắn hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân không phải là bị hắn đánh bại mà, mà phải nói chính xác là con robot Tử Hải bị con robot Tiểu Bạch Hoa đánh bại. Bản thân hắn là người điều khiển, thế nhưng cũng không có cảm giác vinh quang thuộc về chính mình.

Hệ thống máy tính của con robot Tiểu Bạch Hoa bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo. Hệ thống bảo hộ toàn diện đã tiến tới trạng thái sắp sửa tan rã.

Trọng lực trên Cửu Nguyệt so với tính cầu S1 thì thấp hơn nhiều, thế nhưng con robot Tử Hải lúc trước uy mãnh khủng bố, nhìn qua không thể nào chiến thắng nổi, lúc này lại ầm ầm ngã xuống mặt đất phong hóa kia, chấn lên một đám bụi mù mịt, lại có vẻ đặc biệt nặng nề. Tất cả những người nhìn thấy màn này, trong lòng giống như đã bị một tảng đá khổng lồ đánh mạnh vào vậy.

Con robot Tử Hải hoàn toàn tê liệt ngã xuống đỉnh núi. Lý Phong ngồi trong khoang điều khiển con robot màu tím, chậm rãi cởi bỏ mũ điều khiển trên đầu xuống, sau đó nằm ngửa mặt lên trời, không hề cử động lấy một lần nào. Hắn thông qua lớp cửa khoang bằng thủy tinh, nhìn chằm chằm lên khoảng không vũ trụ tối đen trên bầu trời, một khoảng thời gian thật lâu không nói lời nào, cũng không hề cử động lấy một ngón tay, chỉ là một mảnh trầm mặc.

Con robot Tử Hải một khắc cuối cùng bị đánh cho trọng thương, hệ thống song động cơ nổ tung, đã hoàn toàn trở thành một đống kim loại phế thải. Hệ thống duy trì môi trường sống cá nhân bắt đầu dần dần mất đi tác dụng. Nguy hiểm đang tới gần, thế nhưng Lý Cuồng Nhân tựa hồ như căn bản không nhận ra điều đó.

Trong trận chiến đấu lúc trước, con robot Tử Hải luôn chiếm ưu thế, không ngừng bị công kích. Thân thể của hắn cũng không hề bị bất cứ tổn thương nào. Trên khuôn mặt thơ ngây như trẻ con của hắn, chợt hiện lên một tia quái dị, cặp mắt hé mở, thì thào lầm bầm một tiếng:

-Khốn kiếp!

.....

Mấy thanh âm đếm của đám quân nhân trong căn cứ Cựu Nguyệt, ngay nháy mắt trong lúc con robot Tử Hải xuất hiện vấn đề lúc nãy đã hoàn toàn im bặt. Những hình ảnh thực tế không ngừng hiện ra, khiển cho đám quân nhân quân đội Liên Bang, luôn vì vị Quân Thần ở Phí Thành kia mà cảm thấy quang vinh, cảm thấy không thể nào tin nổi. Tất cả mọi người trong căn phòng quan chiến đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trên tường, nhìn những luồng công kích tàn nhẫn liên tục cuối cùng của con robot Tiểu Bạch Hoa, thần sắc biểu hiện kinh ngạc dị thường. Truyện ""

Đến khi cuối cùng con robot màu tím kia liền cứ như vậy, đột ngột mà tuyệt khí ngã xuống đất, mà con robot Tiểu Bạch Hoa vẫn như trước, mang theo một cái chân tàn phá nặng nề, miễn cưỡng vẫn còn đứng vững, toàn bộ bên trong căn cứ Cựu Nguyệt đều trở nên im lặng như tờ, một sự im lặng giống như trong nghĩa trang vậy... Sau đó, tất cả mọi người cơ hồ là đồng thời kinh hô lên, không ngừng mắng chửi ầm ĩ.

Còn ở trong căn phòng quan sát trên lầu hai. Bạch Ngọc Lam lắc lắc đầu, liếc nhìn sang gã quan chức của Cục Hiến Chương, biểu tình lúc này đã khó coi đến cực điểm. Hai tay đang đặt trong túi quần của hắn mạnh mẽ nắm chặt lại, thoáng thở ra một cái cực kỳ nhẹ nhõm.

.....

Trong căn phòng chỉ huy dưới mặt đất thì lại có vẻ náo nhiệt hơn nhiều. Tất cả mọi người ở đây, trong lúc nhất thời đều không thể chấp nhận nổi kết quả này. Ngay cả đám chuyên gia, công trình sư của Bộ Công Trình Quả Xác cũng như vậy. Rõ ràng là con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang đã sắp sửa đạt được thắng lợi một cách tuyệt đối rồi, kết quả không ngờ hệ thống song động cơ lại đột nhiên nổ tung! Rõ ràng các tham số kỹ thuật thể hiện trên màn hình lúc trước, cũng không hề xuất hiện bất cứ dấu hiệu nguy hiểm gì cả, đây là chuyện như thế nào cơ chứ?

Các nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác tuy rằng cũng không hiểu nổi vì sao lại có được kết quả không lường trước được như vậy, nhưng tận mắt thấy con robot Tiểu Bạch Hoa của công ty mình đã đạt được thắng lợi cuối cùng như vậy, bọn họ sớm đã kích động đến tột cùng, đồng loạt vỗ tay hoan hô ngập trời, hơn nữa còn dùng những câu mắng chửi thô tục để phát tiết sự hưng phấn cùng với khấn trương trong lòng của mình.

Thương Thu là một trong số ít những người dự đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra... Lúc nãy, khi cột sáng thể hiện công suất động cơ của Tử Hải đột ngột tụt xuống, cô ta đã nhịn không được, phát ra tiếng mắng thô tục. Lúc này cũng chỉ cô ta có thể ổn định được tâm tình, trên khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của cô ta toát ra nụ cười rạng rỡ. Tuy rằng ngay từ khi bắt đầu, cô ta đã biết trong con robot Tử Hải có mang một mầm họa nghiêm trọng, thế nhưng nhìn phong cách chiến đấu tấn công điên cuồng của Lý Cuồng Nhân, thành công khiến cho con robot Tiểu Bạch Hoa bị tổn thương nặng nề, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng lo lắng, bất an. Hiện tại thì tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút. Truyện ""

Theo bản năng Thương Thu quay đầu lại, trong lòng tò mò, muốn xem biểu tình của vị viện trưởng Lâm Viễn Hồ cùng với các vị giáo sư của viện khoa học Liên Bang lúc này sẽ như thế nào.

Đám công trính sư bảo dưỡng của căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng Liên Bang tuy rằng cũng cực kỳ kinh ngạc với thất bại nặng nề trong trận đối chiến của truyền nhân Quân Thần đại nhân, thế nhưng bọn họ cũng sớm đề tỉnh hơn so với người ở hai phe kia. Sớm đã tiến hành công việc đúng theo nhiệm vụ của mình. Chỉ là trong lòng bọn họ vô cùng thắc mắc, con robot Tử Hải kia rõ ràng là thể hiện ra những tính năng cực kỳ nổi trội, không ngờ ngay thời khắc cuối cùng lại nổ tung như vậy, chuyện này đến tột cung là do nguyên nhân gì đây? Truyện ""

Đám chuyên gia, giáo sư của phía viện khoa học Liên Bang, thì lại có biểu tình vô cùng hụt hẫng khi nhìn những hình ảnh trên màn hình, nhìn hai con robot lúc này đã hoàn toàn đứng im trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ. Bọn họ vì con robot màu tím kia đã đổ ra không ít tâm huyết, rất nhiều cố gắng. Lúc này lại tận mắt nhìn thấy nó bị đánh bại như vậy, thế nhưng không ai có thể hiểu nổi hệ thống song động cơ rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì. Sự thất bại oan ức cung với tâm tình hụt hẫng như thế này kết hợp lại một chỗ, khiến cho biểu tình của họ trở nên cực kỳ ảm đạm, không ai có thể nói lên lời.

Thương Thu nhìn thấy những khuôn mặt thẫn thờ ảm đạm của đối phương, trên khóe môi nở ra một nụ cười sảng khoái nhẹ nhàng mà cực kỳ thỏa mạn. Nhưng ngay sau đó, cô ta phát hiện ra, vị Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ vốn đang vô cùng kinh ngạc, đứng sững người trên khán đài, lúc này không ngờ là đã mang một sắc mặt cực kỳ bình tĩnh mà ngồi xuống trở lại. Truyện ""

Đám người quan chức Chính phủ Liên Bang cùng với các đại nhân vật của Quân đội ngồi trên khán đài lúc này cũng vì sự chuyển ngược tình thế xảy ra trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ của Cựu Nguyệt làm cho kinh ngạc đến sững sờ. Bọn họ đều đồng loạt đứng bật dậy, hai tay chống thẳng lên lan can trước mặt, ngạc nhiên nhìn những hình ảnh hiển thị trên màn hình. Sau đó mọi người thoáng bình tĩnh lại, bắt đầu xoay sang bàn luận sôi nổi với người bên cạnh.

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống trở lại, đột nhiên phía cửa căn phòng chỉ huy đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân. Tổng Thống của Liên Bang, Tịch Cách tiên sinh, rốt cuộc cũng đã hoàn thành cuộc hội nghị quan trọng của ông ta, kịp thời tới đây.

Nhưng mà trận đối chiến robot hiện tại cũng đã chấm dứt, kết quả đã xác định. Mọi người đều đứng thẳng dậy hành lễ với Tổng Thống tiên sinh. Thương Thu cũng chú ý tới người đi theo ngay phía sau Tổng Thống tiên sinh, chính là chủ nhiệm Jose. Chủ nhiệm Jose lúc này đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô. Từ trong ánh mắt của Chủ nhiệm Jose, cô ta cảm nhận được ý tứ đặc thù, bảo mình không lên làm gì quá đáng.

.....

Cuộc chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ đã chấm dứt, Hạm đội vũ trụ của Liên Bang gần đó đang hoàn thành các thao tác số liệu cuối cùng. Hình ảnh trên cái màn hình khổng lồ treo trên tường, sớm đổi thành các hàm số kỹ thuật tương quan giữa hai bên, không ngừng tiến hành phân tích số liệu. Đám quân nhân đang quan chiến tại đại sảnh căn cứ Cựu Nguyệt, sau khi mắng chửi một trận đã đời, đã lũ lượt kéo nhau rời đi. Hai gã phi công trực tiếp tham gia vào trận đối chiến robot lúc này đang được mọi người tiến hành trị liệu. Mà các nhân viên kỹ thuật trong căn phòng chỉ huy dưới mặt đất cũng còn rất nhiều công việc quan trọng khác phải làm nữa. Những công việc này thậm chí còn quan trọng hơn bản thân cuộc đối chiến robot thí nghiệm trực tiếp lúc nãy rất nhiều nữa. Truyện ""

Trong lúc hệ thống máy tính đang tiến hành phân tích cùng hiệu chỉnh số liệu kỹ thuật của trận đối chiến, bên trong căn phòng chỉ huy chợt trở nên im lặng hơn rất nhiều. Rất nhiều người bắt đầu nghỉ ngơi, bắt đầu uống cà phê, bắt đầu ổn định lại cảm xúc khẩn trương lúc trước của mình.

Bên trong một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng chỉ huy lúc nãy, Tổng Thống Tịch Cách lúc này đang ngồi ở vị trí chính giữa, thoáng cúi đầu nghe thuộc cấp trình bại lại tình hình chiến đấu lúc nãy. Ông ta cũng không hề đưa ra bất cứ phát ngôn nào về cuộc thí nghiệm robot lần này cũng như là không đưa ra quyết định tiêu chuẩn nào sẽ là tiêu chuẩn của con robot thế hệ mới của Liên Bang.

Lựa chọn phương pháp đối chiến này quả thật là quá mức là trực tiếp, gần như là một loại phương pháp gần như là đùa giỡn. Thế nhưng cái phương pháp lựa chọn tiêu chuẩn của robot thế hệ mới của Liên Bang này, chính là đề nghị của lão nhân kia tại Phí Thành đề ra. Vị lão nhân gia kia trên cơ bản mà nói, tuyệt đối có ảnh hưởng đến thái độ của toàn bộ Quân đội Liên Bang. Cho nên trên đạo lý mà nói, kết quả trận chiến trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, liền có thể xác định được phía nào sẽ nhận được tiêu chuẩn.

Thế nhưng sau khi có được kết quả thực tế, lại có một số người tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng mình đã thất bại.

- Tất cẩu những tham số kỹ thuật đều thể hiện rõ ràng, con robot Tử Hải do Viện Khoa Học Liên Bang nghiên cứu chế tạo ra có những ưu thế mà con robot của phía Bộ Công Trình Quả Xác không thể bằng được.

Ngài Cố vấn An Toàn Quốc gia thoáng nhíu mày. Ông ta biết những lời nói của mình cũng không phải là có nhiều sức thuyết phục cho lắm, thế nhưng sự tình đã phát triển ra ngoài tầm khả năng dự kiến của mình, vì tiền đồ chính trị trong tương lai, ông ta cũng chỉ có thể làm ngược lại sự ám chỉ của Tổng Thống tiên sinh, tiếp tục kiên trì đứng về phía của Viện Khoa học Liên Bang mà thôi.

Vị cố vấn Khoa Học của Tổng Thống nhìn ông ta bằng cặp mắt không thể nào tin nổi. Rõ ràng là ông ta không chịu chấp nhận sự thật rành rành trước mắt, con robot Tử Hải vừa mới tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần mới hơn hai phút, hệ thống song động cơ đã hoàn toàn nổ tung. Liên Bang sao có thể lựa chọn sử dụng loại tiêu chuẩn này cơ chứ? Ngài Cố vấn An Toàn Quốc gia vì nguyên nhân gì mà còn chấp nhất như vậy chứ? Truyện ""

- Sự thật đã rất rõ ràng rồi...

Ngài Cố vấn Khoa Học thoáng có chút căm tức nói:

- Rõ ràng cuối cùng là Tử Hải đã nổ tung, như vậy còn gì để nói nữa chứ? Tiêu chuẩn của con robot thế hệ mới của Liên Bang, đương nhiên là phải sử dụng tiêu chuẩn của bên phía Quả Xác rồi.

Ngài Cố vấn An Toàn Quốc gia lắc lắc đầu, nói:

- Tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang cũng không phải là chuyện nhỏ, làm sao có thể dùng một trận đối chiến robot mà quyết định được cơ chứ? Cần phải xem xét vấn đề một cách tổng hợp mới được. Tính năng của con robot Tử Hải cao cấp hơn rất nhiều, rõ ràng là có tác dụng tốt hơn cho Quân đội Liên Bang rất nhiều.

- Rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý!

Ngài Cố vấn Khoa học căn bản là không muốn cùng với gã cứng đầu này cãi cọ gì vấn đề ổn định tính năng hay công suất cao này nọ nữa, nói một cách thẳng thừng:

- Nếu như nói ông vậy, thế thì sắp xếp trận đối chiến robot hôm nay có ý nghĩa gì nữa chứ?

Tổng Thống Tịch Cách đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Viện trưởng Lâm Viễn Hồ, nhàn nhạt nói:

- Viện trưởng, ông có ý kiến gì không?

Hai bàn tay già nua của Viện trưởng Lâm Viễn Hồ lúc này bình tĩnh đặt lên trên bàn, ông ta trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:

- Trong trạng thái chiến đấu bình thường, con robot Tử Hải chiếm ưu thế tuyệt đối. Trạng thái chiến đấu siêu tần vốn là luôn không ổn định. Hơn nữa lần này cũng chỉ là trận đối chiến robot thí nghiệm mà thôi, cho dù là vấn đề của con robot Tử Hải hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên sinh ra, thế nhưng sau này xũng còn có thể cải tiến được.

Biểu tình của Tổng thống Tịch Cách cũng không hề thay đổi, thế nhưng tâm tình của ông ta lại trở lên có chút buồn bực. Ông ta liếc nhìn Viện trưởng Lâm Viễn Hồ một cách đầy khó chịu. Nếu như lúc này vị Viện trưởng già của Viện Khoa học Liên Bang cũng không nói gì cả, thì cái nhìn của Tổng thống tiên sinh đối với ông ta có lẽ cũng còn lại một chút thiện cảm.

Viện trưởng Lâm Viễn Hồ tựa hồ như cũng không hề có cảm thấy ánh mắt của Tổng thống tiên sinh, khẽ khép hờ mắt lại, dùng thanh âm già nua của mình chậm rãi nói:

- Trạng thái chiến đấu siêu tần là tình huống hiếm khi xảy ra. Khi xác định tiêu chuẩn của con robot thế hệ mới của Liên Bang, tôi nghĩ cũng không thích hợp sử dụng loại trạng thái này làm mà làm chỉ tiêu để xác định mới đúng.

Lý do mà ông ta nêu ra tựa hồ quả thật có chút đạo lý. Nếu như ở trạng thái bình thường mà nói, trạng thái tác chiến song động cơ bốn lần công suất thông thường, tính năng ưu việt của con robot Tử Hải, quả thật tuyệt đối vượt trội hơn đối phương rất nhiều.

Nhưng mà lúc này, trong phòng họp nhỏ chợt vang lên một thanh âm khác. Thượng tướng Mạt Nhĩ Tư chậm rãi nói:

- Tối không đồng ý với ý kiến của Lâm Viện trưởng. Trong phương thức tác chiến tương lai của con robot kiểu mới, tình trạng chiến đấu siêu tần, sẽ diễn ra vô cùng thường xuyên.

Bộ trưởng Bộ quốc phòng của Chính phủ Liên Bang đang bệnh nằm bệnh viện, mà vị phó Bộ trưởng Châu Ứng Tinh trước giờ vẫn đảm trách các công việc quan trọng trong Liên Bang thì dưới áp lực của một số thế lực lúc này nọ hợp lại ý kiến, không cho phép ông ta trực tiếp tham gia vào buổi tọa đàm cao cấp lần này. Lúc này trong căn phòng nhỏ này, Tham Mưu Trưởng, Chủ tịch Hội nghị Liên Tịch, kiêm Tổng tư lệnh Quân khu I, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư, không hề nghi ngờ, chính là nhân vật tuyệt đối đại biểu cho Quân đội Liên Bang. Truyện ""

Lời nói của ông ta vừa nói ra, chính là đại biểu cho thái độ của Quân đội Liên Bang. Truyện ""

Vẻ mặt của Thượng tướng Mại Nhĩ Tư vô cùng phức tạp, liếc mắt nhìn Viện trưởng Lâm Viễn Hồ, chậm rãi nói:

- Trên thực tế, trong trận đối chiến robot thế hệ mới thí nghiệm lần này, chỉ tiêu tính năng mà Quân đội Liên Bang xem trọng nhất, chính là trạng thái chiến đấu siêu tần.

Trong trận chiến tranh dành tiêu chuẩn robot thế hệ mới của Liên Bang lần này, thân là nhân vật có tiếng nói cao nhất đại diện cho phía Quân đội Liên Bang, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã từng ngã về phía con robot Tử Hải của Viện Khoa học Liên Bang, một phần là do ảnh hưởng kêu gọi của một vài nhân vật nào đó, một phần cũng là bời vì ông ta tôn trọng Viện trưởng Lâm Viễn Hồ. Ông ta đã đứng trên cương vị đại nhân vật Quân đội này hơn mười năm trời, hơn ai hết là người hiểu rõ ràng nhất, Viện Khoa học Liên bang đã cống hiến cho Quân đội nhiều đến thế nào.

Kỳ thật cũng không chỉ có mình ông ta, mà ngay cả vị nữ Tướng quân ba sao Hồng Dư Lương, đang không ngừng tuần hành trên vũ trụ xa xôi kia, ngay từ ban đầu đều đã có khuynh hướng muộn chọn dùng tiêu chuẩn của Viện Khoa học Liên Bang, cũng là xuất phát từ nguyên nhân này.

Nhưng mà Quân đội Liên Bang từ trước đến nay đều nguyện trung thành tuyệt đối với Liên Bang, nguyện trung thành với người đại diện của Liên Bang, chính là Tổng thống tiên sinh. Những truyền thống vĩ đại truyền thừa không biết bao nhiêu năm nay, đã giúp cho quân nhân Quân đội như thiết huyết này, không bị những phồn hoa đô hội làm cho chệch phương hướng... Các đại lão Quân đội, khi đứng trước những sự kiện, đại sự liên quan đến sức chiến đấu của Quân đội Liên Bang, liền lập tức vứt bỏ đi những tư tưởng lập trường cá nhân, những bè phái vây cánh phía sau, hoàn toàn đứng ở góc độ lo lắng cho sự tồn tại của Liên Bang.

Kết quả của cuộc đối chiến robot hôm nay đã hoàn toàn thể hiện ra, những lời nó lúc nãy của Viện trưởng Lâm Viễn Hồ đã khiến cho Tổng thống Tịch Cách cảm thấy vô cùng khó chịu, hoàn toàn không hài lòng, mà trong lòng Thượng tướng Mại Nhĩ Tư cũng dâng lên một tia phẫn nộ nhàn nhạt. Một gã phi công Quân đội xuất sắc, phải trải qua vô số tâm huyết bồi dưỡng của Quân đội Liên Bang, trải qua vô số khó khăn mới có thể đào tạo ra được, chẳng lẽ lại đem gã phi công đó, đặt vào trong con robot Tử Hải, lúc nào cũng có khả năng sẽ nổ tung hay sao?

Ngay cả Trung tá Lý Phong cũng phải thua một cách đau đớn sau khi hệ thống song động cơ bị nổ tung, huống chi là các phi công bình thường khác. Cho nên khi nghe Viện trưởng Lâm Viễn Hồ nói rằng con robot kiểu mới của Liên Bang sẽ hiếm khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, cũng không thể dùng chỉ tiêu này mà so sánh ưu khuyết tiêu chuẩn giữa hai con robot, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư bắt buộc phải đứng lên nói ra lời chính xác nhất.

Thân là nhân vật phát ngôn cuối cùng của Quân đội Liên Bang trong căn phòng họp nhỏ này, sức nặng trong những lời nói của ông ta là rất cao. Hơn nữa ở một số trình độ nào đó, những lời nói của Thượng tướng Mại Nhĩ Tư chính là đại biểu cho cái nhìn của toàn bộ quân nhân Quân đội Liên Bang.

- Tổng thống tiên sinh từ trước đến nay đều đích thân theo dõi quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang...

Thượng tướng Mại Nhĩ Tư lạnh lùng liếc nhìn bốn phía xung quanh, cất miệng giải thích:

- Sở dĩ cần phải làm như vậy, tất cả mọi người trong căn phòng họp này kỳ thật cũng đều biết rất rõ ràng, đó là bởi vì đã có tin tình báo từ bên phía Đế Quốc bên kia, bên phía Đế Quốc cũng bắt đầu nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của họ, hơn nữa cũng đã đạt được sự đột phá... Nhưng mà sự đột phá của bọn họ thể hiện ở phương diện nào, cho đến bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào biết được.

Ông ta ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Trong trận đối chiến robot hôm nay, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của tính cơ động siêu cường, con robot thế hệ mới thể hiện ra thực lực cực mạnh, tất cả những hỏa lực tầm xa trước giờ của con robot, tác dụng của chúng đã được giảm xuống trên diện rộng. Chỉ cần địch nhân trong khoảng thời gian ngắn, không thể tập trung được hỏa lực công kích dày đặc, như vậy một con robot thế hệ mới liền biến thành cây thương sắc bén, có thể xông vào trận địa của quân địch, tiến hành những công kích tác chiến tốc độ cao... Bất luận là Liên Bang hay Đế Quốc, muốn trong tình huống địa hình phức tạp cùng với hẹ thống quan sát chiến trường điện tử cường độ thấp, ngăn cảm cú đánh đột kích bất ngờ của con robot thế hệ mới của đối phương, tận dụng khả năng bảo vệ những khu vực yếu hại nhất bên phía của mình, như vậy cũng chỉ có một biện pháp duy nhất...

Thượng tướng Mạt Nhĩ Tư nghiêm túc giơ một ngón tay ra, ngữ khí tăng lên, trầm trọng hơn vài phần:

- Dùng con robot kiểu mới đấu với con robot kiểu mới của đối phương! Hơn nữa còn phải là cận chiến!

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên một chút, có vẻ muốn mở miệng nói gì đó. Truyện ""

- Tôi không có thói quen xem thường địch nhân của Liên Bang. Chúng ta hiện tại đều đặt giả thuyết là con robot thế hệ mới của Đế Quốc tạm xấp xỉ tính năng của Liên Bang. Hơn nữa thời gian tiến hành nghiên cứu chế tạo cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu. Như vậy, loại hình chiến đấu cận chiến của con robot thế hệ mới, chính là tác nhân quan trọng ảnh hưởng đến cục diện của toàn bộ chiến trường...

Thượng tướng Mại Nhĩ Tư cau mày, ngăn cản vị Cố vấn An toàn Quốc gia đang muốn mở miệng muốn chen vào, tiếp tục nói:

- Chúng ta đều hiểu rõ ràng, trạng thái chiến đấu siêu tần là trạng thái tác chiến cực kỳ đặc dị, rất không ổn định. Trong trạng thái chiến đấu bình thường, không có bất kỳ gã phi công nào đồng ý tiến vào loại chiến đấu nguy hiểm này... Nhưng vấn đề là ở chỗ, chiến đấu của con robot thế hệ mới đều là chiến đấu cận chiến. Nếu muốn giết địch, nếu không muốn bị địch nhân giết chết, liền chỉ có cách tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần mà thôi.

Ông ta ngưng lại một chút, để mọi người có thể kịp tiêu hóa hết những lời nói của ông ta...

- Trạng thái chiến đấu siêu tần rất nguy hiểm. Đội Hoàng gia Robot Doanh của Đế Quốc toàn là những thằng nhãi con cực kỳ dã man, có lối suy nghĩ cầu huyết tràn ngập tính xả thân sát nhân... Cái bọn điên cuồng đó làm sao biết đến cái gì gọi là sợ nguy hiểm cơ chứ? Bọn chúng đương nhiên là không sợ... Còn chúng ra thì sao? Những phi công xuất sắc của Quân đội Liên Bang cho dù là có sợ, cũng tuyệt đối không được sợ hãi... Bởi vì hễ sợ hãi là sẽ chết!... Cho nên tôi mới nói. Ở chiến trường lục chiến sau này, trạng thái chiến đấu siêu tần của con robot thế hệ mới, tuyệt đối là chuyện vô cùng thường xuyên.

Thượng tướng Mại Nhĩ Tư quay đầu nhìn về phía Viện trưởng Lâm Viễn Hồ, chậm rãi gằn mạnh từng từ:

-Tính ổn định của con robot trong trạng thái chiến đấu siêu tần, chính là yêu cầu cấp bách và cần thiết của Quân đội Liên Bang... Tính năng bình thường rất quan trọng, thế nhưng tính ổn định lại còn quan trọng hơn rất nhiều. Quân đội Liên Bang từ trước đến nay đều chấp hành nghiêm túc cái tiêu chuẩn này khi tiến hành đặt hàng ở bất cứ lĩnh vực nào. Chúng tôi chưa bao giờ đặt những người trẻ tuổi, nhiệt huyết của chúng tôi vào tình thế phiêu lưu mạo hiểm như thế cả...

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)