Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 245

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 245: Thịnh yến
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong sự kiện ám sát tại Lâm Hải Châu hồi đầu năm, người đứng phía sau tấm màn, châm ngòi cho sự kiện này, chính là Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với một vị Nghị Viên thần bí khác đã đứng phía sau mà sắp đặt mọi chuyện. Người thực hiện chính là đương nhiệm Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng lúc đó, Tướng Quân Dương Kính Tùng. Còn người thực hiện trực tiếp lại chính là đám quân nhân của Quân Khu II. Hơn mười gã quân nhân thanh niên đóng quân tại tinh cầu S1, trực thuộc Tiểu đội Tác chiến Đặc chủng bảo vệ an toàn của Đặc Khu lúc bấy giờ. Mục tiêu của vụ ám sát kia chính là Thai Gia, người đứng phía sau ủng hộ Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ.

Nhưng mà trong sự kiện thảm án lần đó, người chân chính tạo nên tác dụng mãnh liệt nhất lại chính là Hứa Nhạc. Người cuối cùng đem Hứa Nhạc cứu ra từ trong vũng máu, đưa hắn đến Bệnh viện Trung ương Quân khu I, cũng chính là cô gái nữ thần tượng quốc dân nổi tiếng toàn bộ Liên Bang, Giản Thủy Nhi.

Trong lòng của Hứa Nhạc vẫn luôn một mực ghi nhớ vô cùng rõ ràng chuyện này. Hắn chấp nhất vẫn cho rằng bản thân mình đã thiếu Giản Thủy Nhi một cái mạng, cho nên khi Chị Đồng nói lên câu nói đó, hắn cũng không biết chống đỡ như thế nào. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Để xem tình hình như thế nào mới có thể quyết định được. Nhiều lắm cũng chỉ trong thời gian 10 ngày nữa, tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài quyết định cuối cùng.

Bản thân Chị Đồng cũng là một nữ quân nhân chuyên nghiệp, nên khi làm việc vô cùng rõ ràng lưu loát, cũng không nói nhiều nữa, sau khi để lại phương thức liên lạc lẫn nhau, liền dưới sự hộ tống của Tổng Giám Đốc Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà rời đi. Hứa Nhạc đứng ở đầu hành lang nhìn theo, thấy được vẻ mặt thân thiết của Chị Đồng và vị Tổng Giám Đốc tiên sinh khi hai người nói chuyện với nhau, xác nhận là hai người đã từng quen biết với nhau, không khỏi đối với thân phận thật sự của Giản Thủy Nhi sinh ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

Một vị thần tượng Liên Bang không cha không mẹ, không xuất thân, không bối cảnh, cho dù có nhận được sự yêu thích cuồng nhiệt của dân chúng Liên Bang đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không đến mức có thể có được một nữ quân nhân chuyên nghiệp như Chị Đồng vậy ở bên cạnh làm trợ lý công việc. Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, chợt nhó đến năm đó Thai Chi Nguyên cũng đã từng ẩn ẩn tiết lộ một chút tin tức gì đó, hơn nữa bản thân của mình cũng đã từng mơ hồ đoán được chút ít gì, chẳng qua là trong suốt một năm nay bận bịu lung tung nên đã quên khuấy đi mất.

Giản Thủy Nhi đến tột cùng là có thân phận như thế nào cơ chứ?

o0o

Hứa Nhạc hiện tại, mặc dù bị một số thế lực bên phía nào đó mãi cho đến bây giờ vẫn còn đè lại những công lao trong suốt một năm trời nay của hắn, ngay cả những sự khen thưởng của bên phía Tổng bộ Công ty Cơ khí Quả Xác đối với hắn cũng đã bị áp chế cho chậm lại một thời gian. Nhưng mà sự tình cuối cùng thì cũng không thể nào giấu diếm tất cả mọi người mãi được.

Hoàn toàn khác với những gã Chủ quản Kỹ thuật đáng thương bình thường bị điều từ Sở Nghiên Cứu Quả Xác đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy khác, bản thân Hứa Nhạc hiện tại mặc dù vẫn như trước không có chút chức phận gì đáng kể, thế nhưng ở trong mắt rất nhiều người trong Công ty Bảo an Tịnh Thủy, địa vị của hắn lại vô cùng quan trọng. Bình thường không có việc gì, những quan chức cao cấp trong Công ty Tịnh Thủy cũng sẽ không hề ép buộc hắn mỗi ngày phải đến công ty làm việc.

Sau khi từ Tổng bộ công ty ở vùng ngoại thành quay trở về, hắn cũng không có vội vã chạy về căn nhà trọ tại Vọng Đô. Dù sao hiện tại hắn cũng không có chuyện gì cần phải vội vã đi làm cả. Sau khi ngồi trầm mặc một lúc thật lâu trên ghế phụ bên cạnh ghế tài xế, hắn trực tiếp bảo Bạch Ngọc Lan lái xe chạy thẳng về phía Tây Giao.

Chiếc xe ô tô màu đen trầm mặc đậu bên ngoài một tòa đại viện không hề có biển số nhà tại khu Tây Giao. Bên trong đại viện, những hàng cây thông cao ngất, đâm thẳng lên bầu trời cao. Hàng cây đâm thẳng như muốn phá lớp tuyết trắng vươn thẳng lên bầu trời, phân cách từng khu vực khác nhau với những tầng khí hậu đặc biệt khác nhau. Bạch Ngọc Lan biết rõ ràng nơi này là Đại viện Tây Giao, là tòa nhà dành riêng cho giới chức cao cấp của Quân đội Liên Bang. Hắn cũng không có cùng Hứa Nhạc đi vào trong, mà đứng bên cạnh chiếc xe, bắt đầu cúi đầu trầm mặc, thong thả hút vài điếu thuốc lá. Hắn thoáng liếc nhìn những cảnh vệ trang bị hạng nặng khắp người đang không ngừng đi lại trước cửa đại viện, trong lòng thầm nghĩ, chỗ dựa vững chắc phía sau lưng ông chủ nhỏ của mình hóa ra chính là vị Trâu Phó Bộ Trưởng của Bộ Quốc Phòng.

Sau khi ở chỗ trạm cảnh vệ gọi một cú điện thoại, không mất bao nhiêu thời gian, liền có một gã lính hậu cần từ trong đi ra, đón Hứa Nhạc vào trong. Sau khi vào cổng, băng thẳng qua cái sân thể dụng rộng lớn, tiếp tục đi một đoạn theo con đường chính rộng rãi, đi về phía ngọn núi Tây Giao bên trong một khoảng không xa, liền đi tới một khoảnh sân rộng, có vài khu biệt thự ẩn hiện phía sau những hàng cây cao lớn.

Hứa Nhạc đi vào căn biệt thự thứ bảy từ ngoài vào. Đây là một căn biệt thự với kiến trúc đơn giản mà tuyệt không đơn sơ. Nằm trên một khu vực cực kỳ rộng rãi, với một khoảng sân vườn khá rộng phía trước. Từ trong căn biệt thự toát ra một cỗ khí tức đặc thù mà chỉ có Quân đội Liên Bang mới có được, gần như là đập mặt mà tới. Hứa Nhạc nhìn thấy Trâu Úc đang đứng ở cánh cửa tầng trệt, tay bế đứa nhỏ, hắn lập tức nhanh chân tiến lại chỗ nàng ta, nhanh tay đỡ lấy Lưu Hỏa ôm vào lòng.

- Mẹ tôi vẫn còn đi làm. Anh cũng không cần phải lo lắng nhiều quá.

Trâu Úc liếc mắt nhìn hắn, rất tự nhiên giải thích một câu.

Hứa Nhạc cẩn cẩn thận thận ôm Trâu Lưu Hỏa đang ngủ say trong lòng mình, ngồi xuống cái ghế salong có chút cưng cứng trong phòng khách, trầm mặc một lát sau mới khẽ nói:

- Hôm nay tôi đến tìm cô, là có một số chuyện nghĩ mãi không hiểu nổi, muốn nghe ý kiến của cô xem như thế nào.

- Tôi nghĩ trong cả Liên Bang này, cũng không có mấy chuyện mà anh không thể nào hiểu nổi.

Trâu Úc mỉm cười nói, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Cô hiểu khá rõ cái gã nam nhân đã sớm chiều sống chung một thời gian trước mặt mình này, bình thường trầm mặc không nói, không trống không kèn như mọi người, nhưng lại âm thầm làm ra không biết bao nhiêu chuyện chấn động như thế... Mặc dù cô sớm đã đoán ra một số chuyện nào đó, nhưng mà vẫn như cũ cảm thấy có một chút khiếp sợ cùng với không thích ứng nổi.

Kể từ khi sống chung tại căn nhà trọ ở Vọng Đô, rồi đến rất nhiều sự tình sau đó, Hứa Nhạc cũng chưa từng giấu diếm Trâu Úc bất cứ chuyện gì, ngược lại còn đem nàng xem như là một vị cố vấn phân tích chính trị vô cùng tín nhiệm. Cho nên Trâu Gia Đại tiểu thư cũng không có dùng ngữ khí đùa cỡn mà trêu chọc hắn mấy câu, ngược lại còn bởi vì nhìn thấy một tia trầm trọng cùng với sự nghiêm túc trong câu nói của hắn, nên vẻ mặt của cô cũng trở nên ngưng trọng lại, nói đón đầu trước:

- Cũng đừng có hỏi tôi Trương Tiểu Manh hiện tại đang ở nơi nào. Chuyện này thật sự tôi cũng không biết được.

- Cô không biết là được rồi. Nếu như ngay cả cô mà cũng biết, cô ấy khẳng định cũng sẽ không sống được bao lâu nữa...

Hứa Nhạc cúi đầu xuống, nhìn đứa bé con đang ngoan ngoãn ngủ say trong lòng của mình. Hắn mong muốn từ trên khuôn mặt non nớt của đứa bé trai mới sinh được mấy tháng này, tìm vài nét quen thuộc của Thi công tử, thế nhưng chung quy hắn phát hiện loại cố gắng này chỉ là phí công mà thôi. Ở trong mắt của hắn, bất cứ đứa bé con nào khuôn mặt non nớt tựa hồ cũng giống nhau như đúc cả mà thôi... Cái cặp mắt linh mẫn có thể phát hiện ra những sự khác biệt tinh vi đến từng milimet của hắn, cũng không có bất cứ tác dụng nào trong chuyện này cả.

- Chuyện tình phát sinh vào sáng ngày hôm nay chắc cô cũng đã biết được rồi?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt của Trâu Úc, nghiêm túc hỏi:

- Mạch Đức Lâm tuyên bố chính thức rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Chuyện đó và việc Chính phủ Liên Bang bỏ ngang việc điều tra ông ta, có quan hệ gì với nhau hay không?

Lúc này đã bắt đầu nói đến chính sự, Trâu Úc gọi bảo mẫu vào, ôm Trâu Úc đem đi chỗ khác, sau đó cô mới dẫn Hứa Nhạc đi đến một phòng uống trà nhỏ bên cạnh phòng khách, sau đó mới nghiêm túc nhìn hắn thật lâu sau mới mở miệng nói:

- Ngày hôm trước, khi hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp vừa mới bắt đầu, tôi vì lo lắng cho tâm tình của anh không tốt, nên đã gọi điện hỏi thăm anh. Lúc đó anh đã từng nói với tôi, những chuyện này từ nay về sau cũng không phải là chuyện mà anh quan tâm nữa... Vậy hiện tại vì cái gì anh lại quan tâm đến nó làm gì?

Hứa Nhạc cũng trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới trả lời:

- Lúc trước vì nguyên nhân gì mà tôi nhắm vào Mạch Đức Lâm, cô cũng hiểu rõ ràng nhất. Đúng vậy, hiện tại những cái này cũng không phải là chuyện của tôi nữa rồi. Nhưng mà chung quy tôi cũng đã trả giá tâm huyết suốt một năm trời bởi vì những chuyện đó, đột nhiên hiện tại nó lại biến thành một vở hài kích như thế này... Tâm tình tôi nói thế nào cũng có chút quái dị, ấm ức không yên.

- Anh cũng đã nói rõ ràng rồi, cần gì phải đến hỏi tôi nữa. Giữa hai bên, phía sau tự nhiên là có những giao dịch ngầm. Nghị Viên Mạch Đức Lâm trợ giúp Liên Bang bình ổn những phong ba hiện tại trong xã hội, Chính phủ Liên Bang cũng sẽ cam đoan sự an toàn của ông ta trong một số phương diện nào đó.

Trâu Úc rót cho Hứa Nhạc một tách trà, vừa rót vừa nhẹ giọng nói.

Cặp lông mày của Hứa Nhạc nhíu chặt lại, giống như là hai thanh phi đao thẳng đứng sắp rút ra khỏi vỏ vậy, hắn thoáng có chút buồn bực hỏi:

- Nhưng mà chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông được. Trương Tiểu Manh đứng ra làm chứng, bên phía Thai phu nhân cùng với bên phía Phiến Quân khẳng định là có những hiệp nghị nào đó. Đám đại nhân vật trong Liên Bang khẳng định là trả giá rất nhiều công sức vào chuyện này... Chỉ đơn giản nói tới những thứ mà tôi đã cung cấp cho Thai Gia lúc trước, cũng đã đủ để cho Mạch Đức Lâm không thể nào chống lại nỗi rồi. Hiện tại còn cần gì phải nói điều kiện với hắn làm gì cơ chứ?

Hắn có chút buồn bực, cau mày nói:

- Rõ ràng là Mạch Đức Lâm đứng phía sau sự kiện ám sát ở Sân vận động Lâm Hải Châu hồi đầu năm mà, Thai phu nhân chẳng lẽ nào không muốn báo thù cho con trai hay sao?

- Bất luận là Tổng Thống Tịch Cách tiên sinh hay là Thai phu nhân, cái mà bọn họ quan tâm tới chính là lợi ích lâu dài, là những ích lợi của Liên Bang. Thai Chi Nguyên chung quy là vẫn còn sống khỏe mạnh đấy thôi, không phải sao?

Trâu Úc thoáng khép hờ cặp mắt đẹp, khẽ nói.

- Những ích lợi lâu dài? Như vậy những người vô tội đã chết trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu, những nhân viên cận vệ, còn có những khán giả vô tội đã chết oan trong sự kiện khủng bố tập kích tại Hoàn Sơn Tứ Châu thì sao đây? Chẳng lẽ Pháp luật của Liên Bang cũng không phải là vì để bảo vệ lợi ích của bọn họ hay sao?

- Lần trước khi anh vừa mới rời khỏi Cục Hình Sự Liên Bang, cũng đã từng nói mấy lời với tôi, tôi vốn tưởng rằng anh đã nhìn thấu được chuyện này rồi chứ.

- Nhìn thấu là một chuyện, nhưng mà tôi không nghĩ rằng những người đó trong Chính phủ Liên Bang cư nhiên lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như thế mà không hề che dấu...

Cặp mắt hí thường xuyên nheo lại của Hứa Nhạc lúc này lại mở trừng lớn ra. Cũng không biết là hắn muốn nhìn rõ Trâu Úc hơn, hay là muốn nhìn rõ ràng những thứ khác:

- Trở tay thành mây, khép tay thành mưa thì tôi hiểu rất rõ ràng. Thế nhưng mà tôi thật sự không thể nào dám tin tưởng rằng, Thai phu nhân lại có thể làm ra những quyết định không sáng suốt đến như thế...

- Trên đời này cũng không có cách nói nào sáng suốt hay là không sáng suốt cả. Chủ yếu là trong tay của Nghị Viên Mạch Đức Lâm lại nắm được dân ý, đủ lớn để có thể dao động đến sự tồn tại của cả Liên Bang. Mà Chính phủ Liên Bang nếu thật sự tiếp tục điều tra ông ta, như vậy lợi ích của Lợi Gia và Lâm Gia ai sẽ có thể cam đoan đây?

Trong đầu Trâu Úc thoáng sắp xếp lại những điều cần nói, sau đó mới tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Tại cái thời khắc quan trọng như thế này, lợi ích của Thất Đại Gia Tộc gần như là được buộc cùng một chỗ với nhau một cách tự nhiên... Đó là thứ mà ngay cả Chính phủ Liên Bang cũng không thể nào tự tiện lay động được. Nghị Viên Mạch Đức Lâm rút khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đắc cử Tổng Thống. Những thứ mà phu nhân muốn cũng hoàn toàn đạt được. Như vậy thì Mạch Đức Lâm có thể ngồi tù hay không, phu nhân cũng không cần phải quan tâm tới.

Cô ta thoáng ngừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

- Chuyện này thoạt nhìn bề ngoài tựa hồ như là thay đổi chóng vánh giống như xoay người, hoặc là trở bàn tay vậy, thế nhưng trên thực tế, trong mấy đêm gần đây, đã có không biết bao nhiêu người chạy đi chạy lại biệt thự Tổng Thống, phía hậu sơn núi Mạc Sầu, tòa nhà Nghị Viện... làm cho sự thỏa hiệp này có thể hoàn thành một cách trọn vẹn, chạy vại khô nước bọt... Bởi vì trong Liên Bang này có rất nhiều người không muốn nhìn thấy cảnh hỗn loạn này cứ từng bước mà lan rộng, càng không muốn trong quá trình thẩm tra Mạch Đức Lâm lại tiết lộ ra những vấn đề nào đó ngoài ý muốn.

Trâu Úc liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nói:

- Vị trí mà Thai phu nhân đang đứng cũng không giống như là của chúng ta. Những chuyện mà bà ta lo lắng cũng không giống chuyện của chúng ta. Cái bà ta quan tâm cũng không chỉ có cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống sắp diễn ra trong thời gian tới, mà còn là chuyện vị lãnh đạo đứng đầu Liên Bang trong vòng mười năm tới nữa. Đó mới là thứ quan trọng mà bà ta cần quan tâm. Cái chuyên án Mạch Đức Lâm này do một tay chính bản thân bà ta bắt đầu, thế nhưng cũng mạnh tay chấm dứt chuyên án Mạch Đức Lâm. Nội dung của cái chuyên án này, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện tình quan trọng quyết định thế cuộc gì, mà chỉ được coi là một cái lợi thế, có thể đổi lấy được thêm một ít ích lợi, đổi lấy cái cục diện tốt đẹp mà bà ta mong muốn mà thôi.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu trầm mặc một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói:

- Hóa ra cũng chỉ là một cái lợi thế mà thôi...

Trâu Úc tiếp tục nói:

- Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp phải từ chức, thế nhưng ông ta khẳng định là có một cái tương lai càng sáng chói hơn bây giờ. Vị Nghị Viên Tích An kia trong Nghị Viện, tôi phỏng chừng cũng là người mà phu nhân có khả năng ảnh hưởng... Mạch Đức Lâm là một người thông minh, cho nên biết rõ ràng phu nhân hoàn toàn có thể đem hắn đánh rớt xuống đài một cách dễ dàng, nhưng mà hắn vẫn còn đang ở thế thượng phong, cho nên mới chấp nhận thỏa hiệp, chính vì vậy mới có thể khiến cho phu nhân cuối cùng chấp nhận thu tay lại.

Giọng điệu của Trâu Úc thoáng trở nên có chút trào phúng:

- Còn bên phía phu nhân thì bị tổn thất cái gì? Cũng không có bất cứ cái gì cả. Bà ta lại có thể trợ giúp Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ không hao một binh một tốt mà dễ dàng ngồi lên trên cái ghế Tổng Thống Liên Bang... Mạch Đức Lâm mất đi cơ hội tiến vào trung tâm của vũ đài chính trị của Liên Bang, thế nhưng lại thành công có thể đảm bảo cuộc sống lâu dài của mình... Tổng Thống Tịch Cách bỏ dở cuộc điều tra một vụ trọng án như thế này, có lẽ các nhà sử học gia đời sau sẽ khinh thường ông ta, viết vào trong lịch sử vài câu nghi vấn gì đó. Thế nhưng mà ông ta lại có thể nhận được từ phía phu nhân những hiệp nghị cá nhân lâu dài mà không ai có thể phá võ được. Cái loại hiệp nghị cá nhân đó đối với một vị lãnh đạo Liên Bang sắp xuống đài như ông ta mà nói, mới là thứ vô cùng quan trọng.

Trâu Úc thoáng thở hắt ra một hơi, hớp một ngụm trà, sau đó lại tiếp tục phân tích:

- Mỗi người đều có chuyện mà hắn cần phải làm. Chỉ là cần phải xem xem mục đích của hắn là nằm ở nơi nào. Cục diện ngày hôm nay chính là cái cục diện mà toàn bộ Liên Bang mong muốn nhìn thấy nhất. Cũng giống như là lớp mặt nạ nhiều màu sắc sặc sỡ mà mọi người đeo trên mặt trong các buổi dạ hội vậy. Những cái mặt nạ đó không xé xuống thì nhìn rất đẹp, nhưng một khi xé rách, như vậy cái ngũ quan xấu xí bên trong không biết sẽ dọa bao nhiêu dân chúng phải khiếp sợ... Chuyện tình này cứ như vậy mà kết thúc là tốt nhất. Điều quan trọng nhất đó chính là, tâm tình dân chúng tự động được trấn an, Liên Bang quay trở lại sự bình tĩnh ban đầu... So sánh những chuyện này với nhau, thì việc Mạch Đức Lâm đến tột cùng là có tội hay không có tội, thật sự là không hề quan trọng.

Nàng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc nãy giờ vẫn cúi đầu không nói gì, chợt hạ thấp thanh âm mà nói:

- Hôm trước trong cuộc hội nghị lâm thời của Hội nghị Liên tịch Tham mưu trưởng của Quân đội Liên Bang... Tôi đương nhiên cũng không được phép xem biên bản ghi chép hội nghị, thế nhưng theo như lời Tiêu Ca kể lại, mấy vị đại lão bên phía Quân đội Liên Bang cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tổng Thống. Ngoại trừ vị Chung Tư Lệnh của Quân Khu IV thì nổi giận mắng chửi vài câu...

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc đột nhiên đối với vị Chung Tư Lệnh đóng quân tại Tây Lâm xa xôi kia, cũng chính là phụ thân của Tiểu Dưa Hấu khả ai, chợt sinh ra một tia hảo cảm thật lớn, hắn mở miệng hỏi:

- Còn Trâu Phó Bộ Trưởng thì sao?

- Cha tôi trong những loại trường hợp như thế này, từ trước tới giờ cũng ít khi nào mở miệng phát biểu ý kiến của mình. Hơn nữa mọi người trong Chính phủ Liên Bang đều biết rõ ràng, ông ta nói thế nào thì cũng là Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kế nhiệm ngay sau khi Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ trở thành Tổng Thống Liên Bang. Giờ khắc này ông ta phát biểu lập trường của bản thân mình, tựa hồ cũng có chút khó xử... Còn bên phía tòa nhà Nghị Viện, sự thay đổi thái độ của Nghị Viên Tích An, hiển nhiên là có sự ảnh hưởng của phu nhân trong đó. Nhưng mà để cho tập thể hơn một trăm Nghị Viên bên trong cái hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp kia đồng loạt đồng ý đình chỉ việc điều tra... tôi thậm chí dám nói, Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với các tập đoàn thương thuyết và các đại công ty tại Cảng Đô này, khẳng định là đã trả một cái giá không hề nhỏ chút nào.

Giọng điệu của Trâu Úc chợt trở nên bình tĩnh hơn một chút:

- Chân chính nhàn nhã nhất cũng chỉ có Mạch Đức Lâm mà thôi. Thế nhưng tổn thất lớn nhất trong chuyện này cũng chính là ông ta. Ít nhất trong vòng mười năm sắp tới, ông ta cũng không còn có cơ hội có thể tiến vào trung tâm vũ đài chính trị của Liên Bang nữa. Theo như mẹ tôi phán đoán, ông ta đại khái sẽ quay trở về Hoàn Sơn Tứ Châu tại S2.

Trâu Úc sau đó còn tiếp tục bình tĩnh phân tích tình thế, nhất là còn chỉ ra một ít chi tiết đơn giản khác nữa. Thậm chí là ngay cả những chuyện làm thế nào mà nhân chứng quan trọng của Phiến Quân chấp nhận ra mặt chỉ chứng, những chuyện sắp đặt tại gian khách sạn gần Đại học Thủ Đô, những chuyện tình phía sau lưng chuyện này, hai bên có thể đưa ra những thỏa hiệp như thế nào, Tổng Thống Tịch Cách tiên sinh vì nguyên nhân gì lại có thể dễ dàng chấp nhận những lời đề nghị của Thai phu nhân... Toàn bộ đều được cô gái này phân tích cặn kẽ, chi tiết.

Hứa Nhạc mãi vẫn trầm mặc lắng nghe Trâu Úc phân tích, tâm tình càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều. Tuy rằng hai ngày gần đây hắn cũng đã đoán được phần nào những giao dịch phía sau tấm màn của chuyện này, thế nhưng cuối cùng vẫn không có rõ ràng, trực tiếp giống như là Trâu Úc phân tích vậy. Những lời phân tích cực kỳ chính xác cùng với hợp lý như thế này, khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, thậm chí còn là kinh hãi nữa. Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đối với những đại nhân vật trong Liên Bang kia, có thể hiểu biết rõ ràng những mối quan hệ lẩn quẩn bên trong, cùng với những quy tắc làm việc của bọn họ. Thế nhưng hắn lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, những sự trao đổi lợi ích như thế này lại được tiến hành một cách trơn tru, thuần thục đến như thế, thuần thục đến mức khiến cho kẻ khác phải khó chịu.

- Xã hội nhân loại Liên Bang trong vô số năm qua, cũng chính là theo quy tắc như thế này mà tồn tại...

Trâu Úc nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn, mới nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Tôi so với người khác cũng rõ ràng hơn nhiều, phu nhân hiện tại có thể thuận lợi đẩy ngã được Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với những thế lực đứng phía sau lưng ông ta, bản thân anh đã góp công sức không nhỏ đối với chuyện này. Tôi còn biết rõ ràng những bằng chứng quan trọng nhất đó, cũng chính là do anh âm thầm giao cho Trầm Cách. Hôm nay Mạch Đức Lâm cũng không có bị bỏ tù, trong lòng anh đương nhiên là có chút ấm ức, không phục. Thế nhưng chỉ có điều đối mặt với phong cách làm việc chính trị đã tồn tại suốt hàng ngàn năm trong xã hội Liên Bang này, cho dù anh không phục đi chăng nữa, cũng chỉ có thể âm thầm mắng chửi mấy câu mà thôi...

Cô ta nhẹ nhàng khuyên giải:

- Dù sao thì Thái Tử ca ca vẫn còn sống khỏe mạnh, cô gái tình nhân thích làm cách mạng của anh cũng vẫn còn sống. Anh thật sự không nhất thiết phải để cho bản thân mình mãi ấm ức khó chịu về chuyện đó được.

Vì để ổn định tình hình của Liên Bang, cho nên làm ra quyết định như thế, đối với đám chính trị gia mà nói, có lẽ là chuyện tình có thể chấp nhận được, nhưng mà bản thân Hứa Nhạc vẫn như trước có chút không thể nào chấp nhận nổi. Hắn chính là một tảng đá cứng rắn của Đông Lâm, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn luôn căn cứ theo quan niệm đạo đức của bản thân mình mà hành động, mà làm việc, làm người. Cái gì chính xác thì là chính xác, cái gì sai lầm thì đó chính là sai lầm. Những kẻ nào là mảnh ngói vỡ thì phải đem nối lại với những mảnh vỡ khác thành một miếng ngói hoàn chỉnh, còn một khi không thể nối được hai mảnh vỡ lại với nhau, thì liền bỏ của mà chạy lấy người thôi.

Nhưng mà đúng như những lời Trâu Úc đã nhắc nhở hắn, chính bản thân hắn cũng đã tự nhắc nhở mình, những chuyện đại sự trong Liên Bang như thế này, có quan hệ gì với bản thân hắn đâu chứ? Hứa Nhạc tự giễu cười khổ một tiếng, bưng tách trà nóng trước mặt lên hớp một ngụm, sau đó mới nói:

- Trương Tiểu Manh đánh lừa tôi, Thai phu nhân cũng đánh lừa tôi... Như thế xem ra, bản thân tôi thật sự đúng là một tên gia hỏa quá mức khờ dại...

Trâu Úc ngoại trừ lúc ở nhà, khi đi ra ngoài luôn ngụy trang là một cô gái trứ danh với bản tính lãnh khốc mãnh liệt. Hôm nay cô ta có thể phân tích một cách chính xác đến như thế, tự nhiên cũng không phải là tác dụng do Phó Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh từ nhỏ đã cẩn thận dạy bảo, mà là tác dụng do mấy năm nay cô ta thường xuyên được Thai phu nhân dẫn theo cô ta đi uống trà buổi trưa. Trong cả Liên Bang này, đại khái cũng chỉ có vị Thai phu nhân kia cùng với Hứa Nhạc mới có cơ hội nhìn thấy khả năng linh mẫn thiên phú đối với chính trị của cô con gái xinh đẹp này mà thôi.

Đúng theo như lời mà Trâu Úc đã nói lúc trước, vị trí đứng của mỗi người không giống nhau, thì những chuyện tình có thể gặp phải tự nhiên cũng sẽ không giống nhau. Hứa Nhạc cảm ơn Trâu Úc một câu, liền chuẩn bị xoay người rời đi. Thế nhưng ngay trong thời điểm đó, chiếc điện thoại di động trong túi của hắn lại đột nhiên vang lên.

Hắn bắt điện thoại, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó mới ngẩng đầu lên, nheo cặp mắt hí của hắn lên nhìn Trâu Úc, trầm giọng hỏi:

- Điện thoại do Trầm Cách gọi tới, nói là tối hôm nay có một buổi yến tiệc tại Lưu Phong Pha, phu nhân chỉ đích danh tên tôi cần phải tham gia.

Trâu Úc biết rõ là hắn đang muốn thỉnh giáo mình, nên thoáng im lặng tự hỏi một lúc. Bởi vì nguyên nhân mới sinh con không lâu, nên cô ta đã rất lâu cũng không có cùng với Thai phu nhân đi lại các nơi, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, liền đoán được dụng ý sâu xa của vị phu nhân kia.

- Tối hôm nay nhất định sẽ có phân chia bánh ngọt...

Trâu Úc mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, nhẹ nhàng nói:

- Tôi đoán không lầm thì anh sẽ được phân chia một khối bánh ngọt thật lớn, thật ngọt...

o0o

Lưu Phong Pha là một cái tòa nhà hội sở tư nhân, diện tích rộng khoảng một hécta, nằm ngay bên cạnh Quảng trường Hiến Chương. Nó cũng không có chiêu bài bắt mắt gì cả, chỉ có trên tường bên hông tòa nhà có khảm vào ba chữ LFP theo kiểu chữ triện thật lớn. Đi vào tòa nhà hội sở này, cảm nhận được hương vị lịch sử ẩn chứa trên bốn bức tường bốn phía. Đi xuyên qua một cái sân nhà hình tứ giác mái cong theo kiểu giả cổ, từ đó có thể nhìn thấy được đỉnh đầu của pho tượng tiểu tổ năm người đứng bên ngoài quảng trường Hiến Chương. Hứa Nhạc nhìn thấy cảnh đó, mặc dù trong lòng đang có tâm sự mãnh liệt, cũng không khỏi cảm thấy có chút không thể khống chế được tâm tình hoảng hốt của mình.

Ở ngay bên cạnh Quảng trường Hiến Chương của Đặc khu Thủ Đô, cư nhiên có thể cất giấu một tòa hội sở tư nhân rộng lớn đến như thế, ngẩng đầu nhìn lên chính là lịch sử, hít thở trong không khí chính là cảm giác quyền lực. Bố trí bốn phía xung quanh cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại cất dấu những sự xa hoa đến cực hạn, những ý tứ cảm xúc uy quyền. Mặc dù cũng không bằng được Lâm Viên, có nước chảy từ trên đỉnh núi xuống làm bạn, trống trải thanh lệ, thế nhưng lại có thêm những cảm giác sang trọng, lại thêm quyền uy mạnh mẽ đến cực hạn.

Ước chừng cũng chỉ có mỗi mình Thai Gia, đã được truyền thừa từ thời viễn cổ, Thai Gia, có thể khắc sâu ảnh hưởng đối với hệ thống chính trị Liên Bang như thế kia, mới có thể đem cái hội sở này bảo tồn cho đến bây giờ, hơn nữa còn biến nó trở thành nơi nghị sự của mình...

Đi theo vị nhân viên tiếp khách thanh lệ vô song đi vào trong khu vực đại sảnh, chân dẫm lên trên một cái hành lang gấp khúc kiểu cổ xưa, khá im lặng. Hứa Nhạc nheo cặp mắt hi của mình nhìn những nhân vật đang đứng cách đó không xa, tay bưng ly rượu, đang nhàn nhã, hưng phấn nói chuyện, xã giao... Có những người hắn chưa từng gặp qua bao giờ, cũng có những người nhìn qua vô cùng quen mắt. Bởi vì trên những kênh tin tức, những kênh chính trị của Đài truyền hình Liên Bang thường xuyên xuất hiện thân ảnh của các vị Nghị Viên tiên sinh, các Bộ Trưởng các hạ này...

Những tân khách xuất hiện hôm nay cũng không nhiều lắm. Nhưng những người đến đâu đều thật sự là những đại nhân vật cả. Đây là một buổi thịnh yến phân mục đích phân chia ích lợi trong Liên Bang. Toàn bộ xã hội Liên Bang đại khái cũng không có bao nhiêu người có tư cách xuất hiện ở nơi này.

Hội sở Lưu Phong Pha thiết kế quả thật vô cùng tinh diệu, mọi người đứng ở dưới hàng hiên bên cạnh cái ao, ai ai cũng có thể tìm được vị trí của chính mình. Những luồng gió ấm từ dưới chân thổi lên nhàn nhạt, căn bản khiến cho người ta mặc dù vẫn chưa có uống bao nhiêu rượu, thế nhưng cũng đã sinh ra cảm giác say nồng ấm áp nhàn nhạt. Hứa Nhạc thông qua cái hành lang gấp khúc kiểu cổ xưa này trực tiếp đi thẳng đến chỗ trong cùng của cái đại sảnh. Hắn có thể nhìn thấy cận mặt những đại nhân vật trong Liên Bang này, thế nhưng những người đó lại mơ hồ như không hề chú ý đến sự tồn tại của hắn vậy.

Hứa Nhạc từng bước từng bước đi về phía chỗ sâu nhất trong cái đại sảnh, đoán được bản thân mình đến tham dự hội nghị ngày hôm nay, đại khái chính là nhân vật tuyệt đối không hề có bất cứ bối cảnh già, cũng không có thực lực gì cả, cũng là người trẻ nhất, cũng là người không có tư cách xuất hiện tại đây nhất. Nếu không phải sự suy sụp của Nghị Viên Mạch Đức Lâm có hàng ngàn mối liên hệ đối với hắn, cả đời này của hắn đại khái cũng sẽ không có cơ hội được đặt chân đến cái thịnh yến này.

Dựa theo những lý luận của Kiều Trì Tạp Lâm, Liên Bang này chính là một xã hội dựa theo sự phân phối tin tức mà trả thù lao. Những tư liệu thông qua chính tay của Hứa Nhạc chuyển giao lại cho Thai Gia, cùng với sự thắng lợi mỹ mãn của con robot MX thế hệ mới, khẳng định lần này hắn trong sự thẳng lợi của Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang quả thật sắp sửa sẽ nhận được một phần chia ngon ngọt thuộc về bản thân hắn. Nhưng mà sự phân chia này đến tột cùng là cái gì cơ chứ? Tiền tài? Địa vị? Hay là vinh dự mà đến lúc này vẫn vị Thai phu nhân đè ép xuống? Hay thậm chí chính là cái hiệp nghị cá nhân mà ngay cả Tổng Thống Tịch Cách cũng cực kỳ để ý tới? Không, giữa hắn và Thai Chi Nguyên đã có hiệp nghị cá nhân rồi... Còn vị phu nhân kia thì miễn đi...

Đối diện với cái sự kiện này, thế nhưng trong lòng Hứa Nhạc lại không có chút tâm tình kích động hoặc là hưng phấn nào cả. Hắn chỉ là im im lặng lặng bước tới. Ở trong mắt của hắn, cái buổi thịnh yến này chẳng qua là buổi tiệc Hồng Môn mà thôi.

*****

Lối đi nhỏ lát bằng đá tảng, từ trong những khe nứt giữa các tảng đá dưới lối đi toát ra một chút ẩm ướt cùng với rêu phong theo phong cách cổ xưa, bốn phía khắp nơi đều tràn ngập một khí tức giả cổ nồng đậm. Những thiết bị phát ra luồng gió ấm áp bên dưới lối đi, khiến cho bên trong thời tiết mùa đông rét lạnh này, cũng một phen biến hội sở Lưu Phong Pha biến thành một cái lâm viên tràn ngập tiết xuân thu vừa ấm áp vừa mát mẻ. Đi dọc theo một lối đi được thiết kế một cách tinh xảo, nhìn qua giống hệt như là những lối đi tự nhiên giữa những tảng đá lớn, sau đó đi tới một cái hành lang im lìm, đi thẳng một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc một mình đẩy nhẹ vào cánh cửa đơn sơ ngay phía cuối hàng lang. Vừa bước chân vào phòng, hắn lập tức nhìn thấy Thai phu nhân đang trầm mặc dùng cái muỗng gỗ pha trà, ngồi bên cạnh một cái bàn mạ vàng giữa phòng.

Mặc dù cũng chỉ mới gặp qua có một lần mà thôi, nhưng ấn tượng trong lòng Hứa Nhạc đối với vị phu nhân có quyền lực lớn nhất toàn Liên Bang này cũng chưa từng phai nhạt... Người phụ nữ trung niên này bình thường khu bình tĩnh, trầm mặc, liền giống như là một bức tường cao lớn mà vững chãi, đem toàn bộ những giang sơn non sông gấm vóc hoàn toàn che dấu bên trong, thế nhưng chỉ cần bà ta đồng ý, thì sự hùng vĩ tao nhã của toàn bộ giang sơn sẽ ồ ạt tuôn trào ra mãnh liệt, nghiền nát hết tất cả những thứ trước mặt của mình.

- Đến rồi à...

Thai phu nhân mỉm cười nhìn Hứa Nhạc mới bước vào, chú ý thấy trên bộ quân trang của gã thanh niên trẻ tuổi này vẫn như trước không có quân hàm gì, hai bàn tay lộ bên ngoài cái áo sơ mi cũng không có nắm lại khẩn trương, nhưng cũng không thoải mái xòe cả ra, mà cẩn cẩn thận thận co lại giống như trong lòng bàn tay đang nắm hai quả trứng gà trong đó vậy.

Hứa Nhạc thoáng gật gật đầu, mấy bước đi tới trước mặt của Thai phu nhân, cả người đứng thẳng ở đó.

Trạng thái tâm tình của Thai phu nhân hôm nay rất tốt. Bên ngoài dung nhan bình tĩnh ôn hòa của bà thoáng phát ra một tầng sáng bóng. Những phiền toái khó chịu trong Liên Bang mắt thấy sắp sửa được giải quyết xong, nhẽng kế hoạch lớn mà bà ta đã thiết kế sắp sửa được triển khai một cách hoàn mỹ. Dưới trạng thái tinh thần tốt đẹp như thế này, cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí trước mặt này, ở trong mắt của bà ta cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

- Nghe Trâu Phó Bộ Trưởng nói, hiện tại cậu đã là một quân nhân chính thức cấp bậc Thượng Úy trong Căn cứ lắp ráp thiết bị tổng trang của Bộ Quốc Phòng...

Câu nói này cũng không phải là một câu hỏi tu từ, mà gần như là một câu nói chuyện phiếm... Thai phu nhân nhẹ nhàng gõ gõ cái muỗng trà bằng gỗ, từ phía sau tấm bình phong căn phòng chợt xuất hiện hai nữ nhân viên phục vụ dung nhan tú lệ, y phục xinh đẹp, đem những dụng cụ pha trà bên cạnh phu nhân dẹp đi. Bà ta quay sang nhìn Hứa Nhạc, đưa tay khẽ, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó tiếp tục ôn hòa nói:

- Một khi đã là như vậy, cậu cũng không cần phải tiếp tục làm việc cho Công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa làm gì.

Nghe câu nói đó, cặp lông mày của Hứa Nhạc thoáng run rẩy một chút. Thai phu nhân im lặng chú ý đến mỗi một cử động nhẹ trên khuôn mặt bình thường của hắn, phát hiện ra vấn đề mà hắn đang lo lắng, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng giải thích:

- Ta biết cậu thích Giản Thủy Nhi, nhưng mà dựa theo những công lao cậu đã lập được lần này cùng với thân phận của cậu, nói thế nào cũng không thể đi làm cận vệ cho người khác được.

Cặp bàn tay trắng muốt được chăm sóc vô cùng cẩn thận của Thai phu nhân chậm rãi đặt chồng lên nhau, đặt lên trên đùi bà ta. Phu nhân bình thàn nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc suy nghi, cổ tay áo bằng tơ tằm khẽ phất nhẹ mấy cái. Thai phu nhân là người duy nhất trong vũ trụ này biết được thân phận chân thật của Hứa Nhạc. Cho nên khi bà ta nói ra ba chữ Giản Thủy Nhi, trong ngữ khí lại mang theo một tia trào phúng trêu chọc nhàn nhạt. Thế nhưng bản thân của Hứa Nhạc lại cũng không hề cảm giác ra bất cứ chuyện gì.

Bởi vì biết được bí mật của Hứa Nhạc, cho nên Thai phu nhân tự cho rằng bản thân mình hoàn toàn có thể khống chế được Hứa Nhạc. Bởi vì cho rằng có thể khống chế được, cho nên mới có thể bình thản ngồi đó mà bình luận. Trong mấy tháng quan sát gần đây, trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang lần này, Hứa Nhạc đã mạnh mẽ thể hiện ra năng lực cùng với thực lực của bản thân mình. Bất luận là trong quá trình nghiên cứu chế tạo con robot MX thế hệ mới của Liên Bang, hay là những cái tư liệu điều tra cuối cùng có thể đem Nghị Viên Mạch Đức Lâm đuổi hẳn xuống đài kia, cũng đủ khiến Thai phu nhân đối với gã thanh niên này sinh ra sự thưởng thức mạnh mẽ.

- Về chuyện của Viện Khoa Học Liên Bang lúc trước, cậu làm có chút bốc đồng quá đáng, cho nên ta mới đè ép cậu xuống mấy ngày, để cậu hạ hỏa bớt đi.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, đưa tay đẩy nhẹ một kẹp hồ sơ nãy giờ vẫn đặt bên cạnh bà ta về phía Hứa Nhạc, tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Đi tới Bộ Công Trình hay quay trở về Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, hoàn toàn do cậu lựa chọn. Công văn thăng chức của Bộ Quốc Phòng cũng đã được chuyển tới rồi.

Hứa Nhạc thoáng do sự một lát, đưa tay nhận lấy kẹp hồ sơ, mở ra, cẩn thận đọc kỹ càng nội dung bên trong. Bên trong kẹp hồ sơ là mấy bức thư khen thưởng do một số ban nghành kỹ thuật cao cấp trong Liên Bang đã đồng ký tên cùng với một số biên bản của những hội nghị nào đó. Hắn có chút thần, nhẹ giọng nhắc lại:

- Trung Tá?

Lúc ban đầu hắn chỉ là một gã quân nhân cấp bậc Thiếu Úy văn phòng mà thôi, bởi vì hỗ trợ Bộ Công Trình Công ty Quả Xác nghiên cứu chế tạo con robot MX, cho nên mới được Bộ Quốc Phòng Liên Bang cấp cho quyền hạn ra vào Căn cứ lắp ráp thiết bị tổng trang cùng với quân hàm Thượng Úy. Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không hề ngờ đến được, trong buổi thịnh yến ngày hôm nay, bản thân mình lại có thể dễ dàng thoải mái thăng lên cấp bậc Trung Tá như thế.

Một quân nhân Trung Tá chỉ mới hơn 20 tuổi, trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang có khả năng có được mấy người cơ chứ? Cho dù là trong những năm tháng Liên Bang tràn ngập khói lửa chiến tranh năm xưa, dựa vào những quân công ngạo nhân mà thăng cấp vượt bậc, cũng chưa chắc có thể nhanh được như hắn hiện tại. Trong khoảnh khắc, Hứa Nhạc lâm vào một mảnh trầm mặc. Đây đại khái là phần thưởng cho những công lao của hắn trước đây, là sự phân phối lợi ích trong cái xã hội Liên Bang... Thai phu nhân hồi báo cho công sức của mình quả thật vô cùng đầy đủ, điều này cũng đã thuyết minh rằng vị phu nhân quyền lực này quả thật đang dự định bồi dưỡng chính mình...

Cậu quả thật là có thực lực... Cái tên tiểu tử Lý Phong của Phí Thành Lý Gia cũng đã là một quân nhân cấp bậc Trung Tá rồi... Cậu một khi đã có thể chiến thắng được hắn, đương nhiên cũng không thể nào thấp hơn hắn được...

Thai phu nhân bình tĩnh nói.

- Trung Tá Lý Phong là dựa vào những quân công hiển hách tại tiền tuyến Tây Lâm mới có thể đạt được cấp bậc đó.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, khẽ nói.

- Những công tích của cậu đối với Liên Bang, Tổng Thống Tịch Cách cùng với Quân đội Liên Bang cũng đều nhớ rất rõ ràng... Cậu cũng không cần phải khiêm tốn quá.

Thai phu nhân nhẹ nhàng nói:

- Bên phía Công ty Quả Xác sẽ thăng cậu lên làm Chủ quản Kỹ thuật cấp I, sau này cứ làm tốt một chút là được...

Thanh âm ngữ khí của Thai phu nhân thật sự là bình thường, tự nhiên. Bất luận là quân hàm Trung Tá dành cho một gã thanh niên 20 tuổi của Quân Đội Liên Bang vốn là chuyện cực kỳ hiếm có, hay là địa vị hiển hách của một gã Chủ quản Kỹ thuật cấp I của Công ty Cơ khí Quả Xác, ở trong ngữ khí của bà ta, giống như là đang lựa chọn cà tím hay cà rốt đỏ để nấu canh vậy, vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng. Đối với một vị Gia chủ của Thai Gia, gia tộc thần bí nhất, lâu đời nhất, cũng là có thực lực khủng bố nhất trong Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, ngay cả vị trí Tổng Thống của Liên Bang cũng có thể theo ý muốn mà tác động ảnh hưởng đến, huống chi chỉ là hai cái chức vị bình thường, nhưng lại là tương lai cực kỳ sáng lạn đối với bất cứ gã thanh niên nào trong Liên Bang này.

Hứa Nhạc lại trầm mặc thật lâu, thật lâu thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Thai phu nhân, hỏi:

- Ngài chính là đang muốn an bày cuộc sống của tôi hay sao?

- Chỉ là đề nghị mà thôi. Cũng giống như lời đề nghị mà ta đã nói với rất nhiều người khác...

Thai phu nhân thật sự vô cùng nghiêm túc nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói:

- Những người thuộc thế hệ chúng ta chung quy cũng sắp sửa dần dần già cỗi đi rồi. Nhưng cậu thì lại không giống như vậy, Tiểu Nguyên cũng không giống như vậy. Sau này tương lai của hắn trong Liên Bang rất cần những đồng bọn giống như cậu hỗ trợ.

Thai phu nhân có thể nói những lời như vậy với một gã tiểu nhân vật như Hứa Nhạc, trong lời nói cũng đã biểu lộ đầy đủ những thành ý cần thiết. Đại khái rằng trong thời gian một năm nay trôi qua, những tính chất đặc biệt mà Hứa Nhạc thể hiện ra, đã khiến cho vị phu nhân này tin tưởng tuyệt đối rằng, đứa con trai bảo bối của mình có thể có được một đồng bọn, hoặc là một thuộc hạ như thế này, khẳng định là một chuyện tình cực kỳ may mắn.

Nhưng mà từ rất lâu trước đây, Hứa Nhạc cũng đã từng trực tiếp từ chối lời mời, thậm chí là lời thỉnh cầu hắn gia nhập vào gia tộc của mình, tất cả chỉ vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản, và cũng là vì một nguyên nhân sâu xa hơn nữa. Cho nên lần này hắn lại một lần nữa tỏ ý cự tuyệt, khẽ lắc lắc đầu nói:

- Thành thật xin lỗi phu nhân. Từ trước tới giờ tôi chưa từng có thói quên để người khác an bày cuộc sống của chính bản thân mình.

Ánh mắt xinh đẹp của Thai phu nhân thoáng nheo lại một chút, vẫn ôn nhu nói:

- Theo như ta biết, cậu tuy rằng tính tình quật cường, thế nhưng vẫn chưa bao giờ là một gã thanh niên cổ hủ cả.

- Trước kia tôi cự tuyệt, chính là muốn cam đoan mối tình bằng hữu giữa tôi và Thai Chi Nguyên vĩnh viễn sẽ không bị chênh lệch về mặt địa vị... Đến hôm nay tôi tự nhiên hiểu rõ ràng, tình bằng hữu giữa tôi và anh ta rất khó có thể gắn bó cả đời nữa.

Hứa Nhạc thoáng sắp xếp lại những lời mà mình muốn nói, sau đó thoáng nhẹ nhàng giải thích:

- Hôm nay tôi lại một lần nữa cự tuyệt, chính là bởi vì tôi không cách nào chấp nhận nổi phong cách làm việc của ngài và của những đại nhân vật trong Liên Bang mà ngài đang thay mặt đại diện cho.

Thai phu nhân cũng không có tiếp tục nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trong lòng muốn biết cái gã thanh niên trẻ tuổi tựa hồ không hề biết sợ hãi là gì này, đến tột cùng là đang nghĩ gì, là muốn nói gì.

Hứa Nhạc cũng không có lập tức mở miệng nói tiếp. Bởi vì hắn biết rõ ràng nếu như lúc này mình lại mở miệng, liền có khả năng chọc giận vị phu nhân quyền lực tuyệt đối trước mặt mình. Hắn trầm mặc một lúc lâu saum mới hít sâu một hơi lấy can đảm, dũng cảm nói tiếp:

- Tôi cho đến bây giờ vẫn cho rằng những người giống như là Mạch Đức Lâm vậy, nên bị Pháp luật Liên Bang nghiêm khắc xét xử. Nhưng mà hiện tại một khi phu nhân đã thể hiện thái độ của mình, hoàn toàn bất đồng với tôi như thế, như vậy những quan hệ hợp tác giữa chúng ta trước đây, tôi nghĩ hiện tại cũng đã đến lúc chấm dứt được rồi.

Lần đó trong buổi tiệc trà tại hậu sơn núi Mạc Sầu, Hứa Nhạc đã từng nói qua với Trầm Cách, mối quan hệ giữa hắn và Thai Gia lúc đó cũng chỉ có thể là hợp tác lẫn nhau mà thôi. Thai phu nhân lúc này lại nghe hắn lặp lại một lần nữa, không khỏi nở nụ cười chế giễu, mang theo một tia lãnh đạm nhàn nhạt, có chút lạnh lùng nói:

- Con trai, hiện tại trong Liên Bang, những người có tư cách hợp tác với ta cũng không ít, thế nhưng cậu tuyệt đối không được tính trong số đó đâu.

- Tôi hiểu điều đó...

Hứa Nhạc thoáng cụp nhẹ cặp mắt, giương cặp mắt ti hí của mình nhìn xuống chiếc giày quân đội sáng loáng bên dưới, từng chữ từng chữ trầm giọng nói:

- Cho nên cái kẹp hồ sơ này, xin mời phu nhân hãy thu hồi lại đi.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên cảm giác được bản thân mình tựa hồ như là đang nhìn cái gã nam nhân rất nhiều năm về trước vậy... Chỉ có điều cái gã nam nhân năm xưa cùng với cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí đứng trước mặt mình này có sự khác biệt quá lớn. Tuy rằng cả hai người đều giống nhau ở một điểm chính là đem tất cả những năng lực vĩ đại của mình hoàn toàn che dấu dưới bề ngoài vô cùng tương phản, chỉ có điều cái bề ngoài mà mỗi người lựa chọn lại hoàn toàn không hề giống nhau. Cái gã nam nhân năm xưa là một gã thanh niên kinh tài tuyệt diễm, lừng lẫy một đời, còn cái gã thanh niên có cặp mắt ti hí trước mặt mình, lại là một bộ dạng trầm ổn, thậm chí còn có thể nói là chất phác, trầm mặc. Trầm mặc đến mức khiến cho người ta thật sự cũng không hiểu rõ hắn đến tột cùng là muốn cái gì, hoặc là muốn làm chuyện gì...

Nghĩ đến cái gã nam nhân kia, khiến cho tâm tình của Thai phu nhân thoáng có chút ủ dột. Hứa Nhạc vẫn như trước giống như là một tảng đá trầm mặc vậy, cũng không hề chú ý đến những biến hóa rất nhỏ của vị đại nhân vật trước mắt này. Hắn cứng cỏi nói:

- Thai Chi Nguyên đã từng đồng ý với tôi, tuyệt đối không cho Mạch Đức Lâm trúng cử chức Phó Tổng Thống Liên Bang.

Thai phu nhân lạnh lùng nói:

- Cậu cho rằng đời này Mạch Đức Lâm còn có cơ hội nữa hay sao?

- Nhưng như vậy đối với tôi là chưa đủ.

Thai phu nhân đột nhiên cảm thấy có chút tức giận dâng lên trong lòng. Bà ta nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm gã thanh niên đang ngồi trước mặt mình, tâm tình vốn bình lặng hơn mấy chục năm nay lúc này lại có chút không ổn định. Bà ta nghĩ thế nào cũng không cách nào hiểu nổi, cái gã gia hảo vốn lãnh huyết vô tình kia, như thế nào lại có thể kiếm ra được một gã đệ tử bướng bỉnh mà tràn ngập tinh thần trọng nghĩa mười phần như thế kia. Chẳng lẽ hắn lại thật sự đúng là muốn biến bản thân mình thành kẻ đại diện cho chính nghĩa hay sao?

- Hiện tại uy hiếp lớn nhất của Liên Bang này chính là Đế Quốc.

Thai phu nhân lạnh lùng nói:

- Đối diện với cục diện như thế này, Liên Bang cần nhất là sự đoàn kết, cũng không thể nào hỗn loạn lên được. Cho nên Mạch Đức Lâm cũng không thể nào ở lỳ mãi trong Bộ Tư Pháp được. Đối diện với ích lợi lớn lao của cả Liên Bang, sự cừu hận của một mình cậu thì tính là cái gì? Cái thứ chính nghĩa buồn cười kia của cậu thì tính là cái gì cơ chứ?

Hứa Nhạc thầm nghĩ trong lòng từ khi nào thì chính nghĩa lại biến thành một chuyện buồn cười như vậy?

- Cậu chỉ vì muốn duy trì chính nghĩa, liền không tiếc khiến cho toàn bộ Liên Bang phải rung chuyển.

Thai phu nhân chậm rãi đứng thẳng lên, chiếc váy dài màu đen mơ hồ ẩn chứa ánh sáng chớp động. Bà ta lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, nói:

- Cái chết của hàng ngàn hàng vạn người, cậu lại không hề có chút nuối tiếc hay sao? Tôi ngay cả chuyện đứa con trai ruột của mình bị áp sát, cũng có thể không truy cứu... Một tiểu tử đáng thương bị lừa gạt như cậu, lại còn muốn sắm vai nhân vật gì cơ chứ?

Thai phu nhân nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:

- Trong cái vở hài kịch tên Tịch Lặc kia đã từng miêu tả hình tượng một kẻ điên đi chiến đấu với một gã khổng lồ bằng đá. Cái gã điên kia chỉ vì muốn đi báo thù cho nữ nhân của bản thân mình, mà không tiếc để cho tất cả mọi người trong thôn xóm gần đó phải chôn cùng. Đến khi có một người ngoài cuộc chất vấn hắn, bản thân hắn còn lớn ngôn ngẩng mặt nói, cho dù là có thêm hàng ngàn hàng vạn người khác chết đi, chỉ cần chính nghĩa còn được duy trì, như vậy hắn liền phải tiếp tục kiên trì... Trong trường hợp đó, ai có thể nói người nào mới là người ích kỷ đây?

Sự uy hiếp của Đế Quốc giống như là một đám mây đen không ngừng bao phủ trên bầu trời tràn đầy tinh vân của Liên Bang này. Cái xã hội Liên Bang này cần có hòa bình, cần đoàn kết, cho nên những kẻ vô sỉ giống như là Mạch Đức Lâm này, mới có thể tiếp tục ngang nhiên đi lại trước toàn bộ Liên Bang như thế. Nếu như tiếp tục dốc sức truy cứu những tội lỗi của Mạch Đức Lâm, sẽ khiến cho Liên Bang tiếp tục rung chuyển, sẽ khiến cho hàng ngàn người, thậm chí là hàng vạn người, hàng trăm vạn người sẽ phải chết đi... Đây là sự ích kỷ hay sao? Đây là sự thỏa hiệp quang vinh, vĩ đại và chính xác đến mức nào cơ chứ? Nhưng mà những lời này lọt vào trong tay của Hứa Nhạc, nói thế nào cũng cảm nhận được một cổ khí tức hủ bại, vô sỉ đến cực điểm trong cái thỏa hiệp này.

o0o

Phía cuối con đường lát bằng đá tảng, trong một căn phòng vô cùng im lặng của hội sở Lưu Phong Pha, Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới chậm rãi đứng lên, ngửa đầu nheo mắt suy nghĩ, sau đó mới mỉm cười nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng muốt sắp xếp vô cùng chỉnh tề, nghiêm túc nói với Thai phu nhân:

- Phu nhân, con người thì trước sau gì cũng sẽ phải chết. Hàng ngàn, hàng vạn thậm chí là hàng triệu người trong Liên Bang trước sau gì cũng sẽ chết đi, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi. Nhưng mà trong vũ trụ này chung quy cũng chỉ có đạo lý là có thể còn lưu lại mà thôi... Một khi đã là như vậy, đạo lý đương nhiên mới là chuyện quan trọng nhất rồi.

Nghe thấy câu nói đó, Thai phu nhân đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt, sau đó mới trào phúng nói:

- Cậu chỉ là một người mà thôi. Cho dù cậi có kiên trì đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể khiến cho bản thân mình trở nên u sầu phẫn nộ mà thôi... Trước khi buổi yến tiệc này khai mạc, cậu hãy suy nghĩ một chút đi. Bất luận là như thế nào đi nữa, sau đó hãy cấp cho ta một câu trả lời thuyết phục nhất.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu tạ ơn, sau đó nhìn theo bóng dáng Thai phu nhân khẽ kéo nhẹ cái váy dài màu đen chậm rãi rời đi. Đến khi hắn đứng thẳng người lên, mới phát hiện ra sau lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Tiết trời đông giá lạnh, bên trong cái hội sở xa hoa này khí trời mặc dù cũng vô cùng ấm áp, nhưng mà hắn cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trong suốt thời gian một năm nay, trong Liên Bang không ngừng phong vân biến ảo, khiến cho hắn cũng hiểu vô cùng rõ ràng, Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang đến tột cùng là sự tồn tại khủng bố đến mức nào. Mà vị phu nhân vừa mới rời đi lúc nãy, lại là đối tượng mà không có bất cứ người nào dám nhìn thẳng cả.

Bản thân Thai phu nhân cũng không hề toát ra khí thế kinh thiên ngất trời nào cả. Ngôn ngữ, thanh âm của bà ta cũng vô cùng bình thản, nhẹ nhàng ôn nhu. Nhưng mà cái cảm giác mà Hứa Nhạc cảm nhận trong cuộc nói chuyện chất vấn và bác bỏ với vị phu nhân quyền lực này, trong lòng hắn cũng tạo thành một áp lực vô cùng khủng khiếp... Cũng giống như là trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất tại Sân vận động Lâm Hải Châu ngày trước, lúc đối mặt với con robot M52 màu đen nặng nề khổng lồ kia.

- Xin mời sang bên này.

Không biết từ lúc này, Cận quản gia đã xuất hiện bên cạnh của hắn. Thái độ ông ta cực kỳ lễ phép, nhẹ nhàng dẫn hắn ra khỏi gian phòng, men theo một cái thông đạo có phong cách cực kỳ đặc thù, hướng về phía náo nhiệt của đại sảnh hội sở mà đi tới.

Hứa Nhạc lần này gặp lại Cận quản gia so với những lần gặp mặt trước đây, cảm giác thấy có chút khác biệt nhàn nhạt. Ít nhất là một phần địch ý cùng với lạnh lùng ẩn giấu cẩn thận trong sự lễ phép của ông ta, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cho dù là Thai phu nhân cũng không thích mình cho lắm, nhưng mà với thân phận cùng với thực lực của chính mình, lại làm thế nào khiến cho Cận quản gia có địch ý với mình cơ chứ?

o0o

Khi Hứa Nhạc xuất hiện trên cái sân khấu hoành tráng tại đại sảnh của hội sở, ánh đèn máy ảnh không ngừng sáng lên, ánh sáng phát ra mãnh liệt trong khoảnh khắc khiến cho cặp mắt vốn nheo lại của hắn lại càng nheo chặt hơn. Mà những tiếng vỗ tay nhiệt liệt xung quanh lại càng khiến cho thính lực vốn linh mẫn của hắn cũng trở nên kém đi rất nhiều. Đại khái hắn hình như nghe được những lời ngợi khen gì đó, cái gì mà công lao quan trọng trong nghiên cứu chế tạo con robot, rồi thực lực mạnh mẽ trong trận đối chiến robot trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ lúc trước.

Có một vị tướng quân nào đó chậm rãi tiến lên, mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai hắn mấy cái, sau đó tự mình móc từ trong cái túi áo trái bộ quân phục trên người một cái huân chương vô cùng tinh xảo, gắn lên trên ngực áo của hắn, sau đó tiến lên, nói khẽ vào bên tai của Hứa Nhạc:

- Con trai, làm giỏi lắm, bằng khen quân công mấy ngày nữa sẽ đưa đến tận tay cậu.

Lại có một vị Nghị Viên tiên sinh nào đó hô hào mọi người nâng chén chúc mừng, vì thế mọi người đồng loạt nâng chén lên, mà bản thân Hứa Nhạc đang trầm mặc trên sân khấu, trong tay cũng được đẩy tới một ly rượu thơm quý báu.

Trong lúc nhất thời, ly rượu cụng nhau leng keng, nhạc khúc cất lên du dương, mọi người bàn tán vui vẻ, duy nhất chỉ có mình Hứa Nhạc giống như là một gã rối bằng gỗ, tùy ý mọi người đùa bỡn trong buổi thịnh yến sang trọng của Liên Bang này.

o0o

Hứa Nhạc cùng với Cận quản gia hai người trầm mặc bước ra khỏi gian đại sảnh ồn ào kia. Những khách nhân có thể bước chân vào trong hội sở Lưu Phong Pha đều là những nhân vật sang quý nhất trong Liên Bang, số lượng cũng không thể nào nhiều được, cho nên cũng không thể nào gây ra những trận ầm ĩ như những hội sở hay quán bar thông thường được. Khi Hứa Nhạc ra ngoài đủ xa, các nhạc khúc nhẹ nhàng dần dần bị quẳng hết về phía sau, hắn mới thoáng có chút khôi phục lại tinh thần. Khẽ nheo cặp mắt hí lại, thoáng hỏi Cận quản gia bên cạnh:

- Tôi thật sự không hiểu đây là có ý tứ gì cả. Tôi cũng không có đồng ý với phu nhân mà.

Dọc theo con đường rời đi đều có người nâng ly hướng về phía của Hứa Nhạc gật đầu nhẹ mấy cái, mang theo ánh mắt tôn kính cùng với tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Một số ít Hứa Nhạc cũng đã từng gặp qua tại Lâm Viên, nhưng phần lớn người vẫn là những nhân vật thường xuất hiện trên các báo chí chính trị hoặc là trên màn hình TV mà thôi. Những đại nhân vật trong Liên Bang này có lẽ thật sự cũng không hề biết Hứa Nhạc, thế nhưng tất cả bọn họ đề biết rõ ràng Hứa Nhạc là ai, biết trong kỳ Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này, gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt đã đóng vai trò như thế nào. Quan trọng hơn nữa là, bọn họ biết rõ Thai phu nhân vô cùng thưởng thức gã thanh niên trẻ tuổi này, hơn nữa quyết định tiến hành bồi dưỡng gã thanh niên này... Chỉ đơn giản như vậy thôi cũng đủ để bọn họ thể hiện sự tôn trọng cùng với sự thân thiết của mình với đối phương rồi.

- Tôi muốn rời khỏi nơi này.

Hứa Nhạc quay sang nói với Cận quản gia, thủy chung vẫn đi theo bên cạnh mình.

Cận quản gia lại một phen dắt hắn đi tới một gian văn phòng im lặng nằm trên tầng hai của hội sở. Sau đó ông ta trầm mặc đưa cho hắn một kiện hồ sơ khác. Vị quản gia già nua này dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Những nơi có người đi lại liền có đường đi. Những người khác bất cứ lúc nào cũng có thể theo những con đường đó mà rời khỏi... Nhưng mà con đường của cậu thì đã được định sẵn rồi...

Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng nheo chặt lại. Thai phu nhân muốn khống chế bản thân mình, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ ngoài dự đoán. Thế nhưng chính là bản thân mình đã rõ ràng thể hiện sự phản đối rồi, thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục tiến hành theo kế hoạch hay sao? Nghĩ đến điều đó, hắn đột nhiên cảm thấy cái kiện hồ sơ này tựa hồ có chút nặng nề...

Bên trong kiện hồ sơ có mấy tấm ảnh hình chụp cùng với một cái hồ sơ.

Một trong những tấm ảnh chụp là hình ảnh năm xưa của Hứa Nhạc, là một tấm ảnh lưu niệm hiếm hoi mà hắn đã chụp lúc còn ở Đại khu Đông Lâm. Trong bức ảnh, hắn chụp chung với Lý Duy, còn có nhóc Cường nữa. Một tấm ảnh chụp khác là hình ảnh mới được chụp gần đây. Trên tấm hình là hình ảnh Lý Duy, tay đang cầm một con dao lớn, đi lại trên một con đường khá rộng rãi. Nhìn phong cách cùng với những kiến trúc bên đường trong tấm hình này, tựa hồ cũng không phải là cảnh vật bên trong Liên Bang.

Bàn tay đang cầm kiện hồ sơ của Hứa Nhạc nhất thời trở bên run lẩy bẩy. Cũng không phải là bởi vì cỗ lực lượng thần bí bên trong cơ thể hắn mà run rẩy, mà là do sợ hãi cùng với khiếp sợ đến cực điểm.

Những hàng chữ số liệu ghi trong cái hồ sơ còn lại trong kiện hồ sơ, hắn cũng không có đọc cặn kẽ từng chi tiết, bởi vì ngay câu đầu tiên ghi trong cái hồ sơ đó, được đánh dấu đỏ, in đậm, rõ ràng là mấy câu:

Mã số công dân: DLA1X.

Điểm xác nhận tin tức biến mất.

Họ tên: Hứa Nhạc.

Ghi chú: Mục tiêu số 2 trong danh sách sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương.

Xác nhận tử vong.

Đọc được những hàng chữ cùng với những tấm ảnh này, trong lòng Hứa Nhạc không ngừng phát sinh vô số biến hóa cảm xúc khác nhau. Cái thân phận đào phạm của Liên Bang, người đóng vai trò tòng phạm trong danh sách sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương Liên Bang... Mối quan hệ với Phong Dư đại thúc... Cái bí mật mà hắn giấu sâu kín trong nội tâm của mình, cái bí mật mà ngoại trừ bản thân hắn ra, cũng không có bất cứ kẻ nào khác biết được... Rốt cuộc, rốt cuộc... rốt cuộc cũng đã bị người khác khám phá ra.

Rét lạnh, sợ hãi, kinh ngạc, phẫn nộ, ý nghĩ vùng lên giết người, phiêu hiên rời đi... Tất cả những tình tự hỗn loạn mà điên cuồng này không ngừng biến chuyển trong nội tâm của hắn, đến cuối cùng lại biến thành trầm mặc và khiếp sợ, sau đó lại là sự hô hấp trầm trọng không nói nên lời.

Thanh âm bình tĩnh của Cận quản gia khẽ vang lên bên cạnh hắn:

- Phu nhân cho cậu thời gian để suy nghĩ cẩn thận. Quyết định cuối cùng của cậu là như thế nào?

Đúng vậy, khi nãy lúc còn ở trong cái phòng trầm mặc kia, Thai phu nhân đã cho hắn suy nghĩ cho đến khi buổi yến tiệc bắt đầu. Hứa Nhạc trong lúc đó, vốn là không hề ngờ nổi rằng, vị phu nhân quyền lực bật nhất này đã nắm trong tay cái yếu hại trí mạng nhất của bản thân mình. Một khi đã như thế, cho mình thêm thời gian để suy nghĩ hay không cũng không hề có chút khác biệt nào, bản thân mình cũng chỉ là một kẻ cuối cùng phải cúi đầu khuất nhục mà thôi.

Hứa Nhạc chưa từng suy nghĩ qua về những phong cách làm việc cùng với thủ pháp hành động của những đại nhân vật bên trong cái xã hội Liên Bang này, thế nhưng hắn lại cũng vô cùng tinh tường biết được, bản thân mình đối với chuyện này cũng nên làm chút gì đó. Thế nhưng mà cầm trong tay cái mớ hồ sơ nhẹ chưa đến mấy trăm gam lại nặng giống như là hơn mười vạn tấn trước mặt này, hắn lần đầu tiên trong cuộc đời của mình cảm nhận một chút bất an cùng với sợ hãi không thể nào áp chế nổi.

- Lý Duy... hiện tại đang ở nơi nào?

Một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc mới cất nổi thanh âm khàn khàn của mình mà hỏi.

- Hắn đang ở Bách Mộ Đại... Đương nhiên, cậu cũng có thể nói là đang ở trong tay của chúng ta...

Cận quản gia bình thản nói một câu mà mấy gã cướp bình thường hay nói, trong thanh âm vẫn như cũ mang theo một tia lễ phép, tao nhã cùng với vô cùng lịch sự.

Hứa Nhạc thoáng liếm liếm cặp môi đã trở nên khô héo của mình, có chút gian nan nở một nụ cười khổ, dùng bàn tay phải run rẩy không ngừng của mình thọc sâu vào túi áo của bộ quân phục, lướt qua cái Huân chương Tử Tinh đại biểu cho vinh dự vô thượng trên ngực trái kia, mò xuống phía dưới, chạm tới một cái hộp giấy cứng rắn.

Hắn móc từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá hiệu ba số 7, lại tiếp tục dùng bàn tay run rẩy không ngừng châm lên, run run đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói với Cận quản gia:

- Cho tôi chút thời gian suy nghĩ. Tôi ra quảng trường ngồi một chút... Để cho gió mát thổi cho thanh tỉnh tinh thần một chút...

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)