Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 279

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 279: Chuyện xưa tại buổi hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Những bóng đèn ánh sáng bên ngoài cánh cửa khách sạn không ngừng chớp tắt, tạo thành một bảng chúc mừng sáng lóa. Ngoại trừ những hình vẽ cùng với những ký hiệu biến ảo ra, còn có một hàng chữ sáng được giữ nguyên không hề thay đổi:

- Chúc mừng chú rể Trữ Hòa cùng cô dâu Bao Hiểu Lợi tân hôn hạnh phúc, bạc đầu giai lão.

Trữ Hòa là huynh đệ sinh tử cua Bạch Ngọc Lan. Hắn cũng xuất thân từ sư đoàn Thiết Giáp 17. Năm xưa khi còn ở tinh cầu tài nguyên tại Bách Mộ Đại, hai người từng cứu mạng lần nhau không biết bao nhiêu lần. Cho nên khi Trữ Hòa kết hôn, vị thư ký kia của cậu nhất định là sẽ chạy đến đây. Có lẽ là hắn cũng chưa biết cậu đã ra khỏi ngục, nếu không thì cũng không có khả năng quang minh chính đại trở về như vậy.

Thai Chi Nguyên buông điện thoại xuống, quay sang nói lại cho Hứa Nhạc những tin tức mà mình vừa nhận được. Thân là Thái Tử gia của Thai gia tuy rằng mấy ngày nay cùng với người kia tại hậu sơn núi Mạc Sầu phát sinh xung đột mãnh liệt, thế nhưng phải biết rằng muốn điều tra tung tích của một người nào đó, trong cả Liên Bang này cũng không có mấy người mà hắn không thể điều tra ra được.

- Huynh đệ sinh tử...

Hứa Nhạc lẩm bẩm bốn chữ này, trong lòng nhớ lại năm trước mình và Bạch Ngọc Lan từng mỗi tuần đều đáp xe lửa chạy đến bộ Công Trình Quả Xác tại Cảng Đô, nhớ tới sự phối hợp khăng khít giữa hai người khi cùng nhau nghiên cứu chế tạo con robot MX thế hệ mới, nhớ tới sự xúc động khi hai người cùng lên căn cứ Cựu Nguyệt... Cuối cùng hắn nhớ lại sự im lìm lặng lẽ không một tiếng động bên ngoài Quỹ Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu tinh cầu S2, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Ánh mắt Thai Chi Nguyên nhàn nhạt đảo một vòng trên biển số của các chiếc xe quân dụng bám đầy bụi bặm bên ngoài sân của tòa nhà khách sạn. Với thân phận địa vị của bản thân hắn, cùng với Hứa Nhạc chạy đến đây đã là cấp cho Hứa Nhạc mạt mũi lắm rồi. Hắn nghĩ đến tính cách cua tên gia hỏa Hứa Nhạc này, trong lòng vẫn như cũ nhịn không được, mở miệng nói vài câu:

- Bạch Ngọc Lan lúc trước bị Tòa án Quân sự khai trừ khỏi quân ngũ, cho nên mới chạy đến công ty Bảo an Tịnh Thủy. Nhưng mà Trữ Hòa thì không giống như vậy, hắn cho tới bây giờ vẫn còn ở trong Quân đội Liên Bang, hơn nữa quan hệ cùng rất rộng rãi. Hôm nay cũng có không ít quân nhân của sư đoàn Thiết Giáp 17 đến đây chúc mừng. Những kẻ này cũng có quan hệ không tồi với Bạch Ngọc Lan. Hơn nữa còn có những người trước đây ở Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa. Bạch Ngọc Lan cũng không phải là quân nhân trong thời hạn nghĩa vụ quàn sự... Nhưng mà trong lần trước, khi Tiểu đội 7 gặp chuyện không may, sau đó Bạch Ngọc Lan một mình đứng ra nhận hết trách nhiệm về phía mình, cho nên đám thuộc hạ của hắn nhờ vậy ngược lại cũng không bị bất trắc gì. Những người này từ đó về sau đều nguyện sẵn sàng bán mạng cho Bạch Ngọc Lan.

Hắn chỉ vào hàng dài những chiếc xe quân dụng ở phía trước, trầm giọng nói:

- Phần lớn ở đây đều là người của Quân Khu I. Tuy rằng hiện tại bọn họ đều được phân đến các bộ phận khác nhau, trở thành các vương bài của Tổng bộ Quân khu. Nhưng tôi nghĩ nếu như Bạch Ngọc Lan xảy ra chuyện gì đó. tốc độ rút súng của bọn họ cũng sẽ không hề chậm lại bất cứ một giây nào đâu.

Hứa Nhạc biết rõ là Thai Chi Nguyên đang muốn cảnh cáo mình. Trong xã hội Liên Bang này, bất luận là anh có bối cảnh thâm sâu đến đâu, chỗ dựa vững chắc như thế nào, thế nhưng khi đối diện với một đám quân nhân đang điên cuồng muốn tấn công, thì cũng không có kết quả hay ho gì.

Đây cũng là nguyên nhàn mà năm xưa tại Lâm Hải Châu, Trâu Hụu lại dám ra lệnh cho đám thuộc hạ nổ súng. Ngược lại đám con cháu thể gia đối diện với quân nhân thì cũng phải cẩn thận hơn rất nhiều. Từ cổ chí kim, một kẻ điên cuồng cầm súng thì luôn có một thứ uy lực cùng với ma lực khá độc đáo.

- Tôi chỉ là muốn nói chuyện với hắn vài câu mà thôi.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng giải thích.

Thai Chi Nguyên thầm nghĩ vậy cậu giắt theo con dao trong người để làm cái gí? Hắn nhẹ giọng nói:

- Đám quân nhân trẻ tuổi chính là những đối tượng mà người khác rất muốn lôi kéo. Bạch Ngọc Lan mặc dù không phải là quân nhân đang còn tại ngũ, thế nhưng hắn lại có sức ảnh hưởng khá lớn đối với đám quân nhân trẻ tuổi của Quân Khu I. Đương nhiên, đây hoàn toàn là chuyện vô cùng xứng đáng. Bởi vì hắn đã từng thay đám quân nhân gia hỏa này gánh khá nhiều tội, hơn nữa còn cứu sống tính mạng đối phương nữa. Nghe nói Trầm Cách cũng nhờ người mang lễ vật đến tặng buổi hôn lễ. Xem ra lần này Bạch Ngọc Lan trở về, chính là chuyện do mẫu thân của tôi đồng ý. Chuyện này tôi cũng không tiện nhúng tay vào nữa, bản thân cậu nên cẩn thận hành sự một chút.

Hứa Nhạc gật gật đầu, đưa tay mở cửa xe rồi bước xuống. Hắn lách người đi xuyên qua những chiếc xe quân dụng gần như đậu sát với nhau dọc trước sân tòa nhà khách sạn, xuyên qua những chiếc xe bám đầy bụi bặm, mãi cho đến khi tới trước cửa hông của khách sạn mới dừng bước lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng chứa lời chúc phúc cho cặp tân nhân, cùng với những ký hiệu, biểu đồ 3D biến ảo trên đó, sau đó lại xuyên qua tấm kính thủy tinh, nhìn thấy cặp tân lang, tân giai nhân đứng trên bục trong đại sảnh đang mỉm cười vô cùng hạnh phúc, trong lòng khẽ có chút ấm áp. Hắn liền quyết định ở bên ngoài đứng đợi, tránh làm quấy rầy chuyện vui cua những người không có liên quan.

oOo

Nghi thức tiệc cưới bên trong đại sảnh khách sạn mặc dù vẫn chưa có bắt đầu, thế nhưng rượu mừng cùng với thức ăn đám cưới cũng đã được mang sẵn ra rồi. Đám thịt trâu rừng mua về từ chợ đêm, được ngụy trang bên ngoài là lớp thịt protein tổng hợp mỏng...

Đám tân khách ngồi bên dưới đang hài lòng nhấm nháp thức ăn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia trầm mặc. Cục HTD của Liên Bang vẫn như cũ nhìn qua cực kỳ khắc nghiệt trong việc thực thi Đạo luật Bảo vệ động vật hoang dã. Thế nhưng trên thực tế, trong rất nhiều trường hợp, nhất là rất nhiều trường hợp ở Đặc khu Thủ Đô này, cái đạo luật này lại hoàn toàn biểến thành một cái vỏ ngụy trang bên ngoài.

Thiếu tá Trữ Hòa năm nay tròn 31 tuổi, hai năm trước nằm trong đội Cảnh vệ Đặc khu Cảng Đô của Lan Hiểu Long, sau đó được sư đoàn Thiết giáp 17 điều động gia nhập vào Văn phòng Tổng Tham Mưu của Quân Khu I.

Hiện tại hắn đã là một quân nhân tham mưu tác chiến cấp II. Tuy rằng trong quân đội Liên Bang cũng không thể tính là một đại nhân vật vô cùng xuất sắc, thế nhưng cũng được xem là một nhân vật quan trọng.

Trong tiệc cưới này của hắn, cũng đã mời rất nhiều nhân vật quan trọng trong Quân Khu I. Dưới tình huống như thể này, Cục HTD dĩ nhiên cũng không thể chạy đến đây mà chấp hành công vụ được.

Dựa theo truyền thống lâu đời của Liên Bang, Trữ Hòa cùng với tân nương tử cùng nhau uống ly rượu giao bôi, sau đó đút cho nhau ăn một miếng thịt mềm mại, đại biểu cho sự gắn kết bền vững lâu dài giữa hai người.

Nghi thức của buổi lễ cũng nhanh chóng hoàn thành, sau đó Chủ nhiệm Văn phòng Tổng Tham Mưu đứng ra làm đại diện phát biểu lời chúc mừng, đám khách quý bắt đầu vui vẻ dùng cơm, chờ cặp vợ chồng mới đi đến từng bàn kính rượu.

Bận rộn suốt một ngày, Trữ Hòa có cảm giác mệt mỏi nhàn nhạt. Thế nhưng thân là chú rể của buổi tiệc, hắn cũng không thể nào để cái sự mỏi mệt này thể hiện trên mặt được. Quay sang khẽ nói mấy câu với tân nương, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn xuống phía đại sảnh bên dưới, tìm thấy được một nụ cười chân thành vô cùng quen thuộc bên dưới.

Trữ Hòa và Bạch Ngọc Lan đã là chiến hữu rất nhiều năm rồi. Là loại huynh đệ từng ngồi chung một con robot trong hoàn cảnh sinh tử mà kề vai sát cánh chiến đấu. Tuy rằng trong mấy năm gần đây do những biến cố nên hai người hiếm có cơ hội gặp nhau.

Hơn nữa từ sau khi xảy ra chuyện không may tại công ty Bảo an Tịnh Thủy, Bạch Ngọc Lan vì muốn bảo đảm an toàn cho mọi người, nên cũng cố tình xa lánh tất cả, không muốn liên lụy đến bọn họ.

Nhưng mà bản thân Trữ Hòa lại biết rất rõ ràng, hắn vẫn xem Bạch Ngọc Lan là gã chiến hữu tuyệt đối tin cậy nhất của hắn. Hôm nay chính là ngày kết hôn cua mình, là ngày vui nhất trong cuộc đời, nếu Bạch Ngọc Lan không thể có mặt được, đó thật sự là một sự tiếc nuối khó có thể nào bù đắp lại được.

Cũng may là Bạch Ngọc Lan có thể kịp thời quay trở về.

Trữ Hòa khẽ nâng nhẹ lỵ rượu trong tay mình lên, hướng về phía Bạch Ngọc Lan khẽ cười cười một cái, thế nhưng hắn chợt phát hiện ra, mặc dù nụ cười của Bạch Ngọc Lan vẫn như trước thanh tú cùng với trầm lặng, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra mấy tia trầm trọng có chút khác thường.

Cặp mày Trữ Hòa khẽ nhíu chặt lại, hắn biết được Bạch Ngọc Lan tựa hồ như vừa chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó, đã đụng phải một ít chuyện vô cùng phiền toái.

Nhưng mà với khả năng cùng với quan hệ của hắn trong quân đội Liên Bang, lại vẫn không cách nào điều tra ra được đó đến tột cùng là chuyện gì. Sau đó trong lúc hắn quay đầu sang chỗ khác, chợt liếc nhìn thấy bên cạnh cửa sổ của đại sảnh khách sạn có một người đang đứng ở đó. Trong lòng hắn thoáng có chút ngưng trọng lại.

Cái gã thanh niên đứng bên ngoài khách sạn kia, khuôn mặt hoàn toàn bình thường, quần áo mộc mạc. Mơ hồ có thể nhìn thấy được cặp mắt ti hí của hắn đang khẽ nheo lại, lộ ra một cỗ khí tức thân thiện dễ gần, giống như chỉ là một người qua đường nào đó đang đợi người

Nhưng không biết vì cái gì, Trữ Hòa chợt cảm giác được gã thanh niên này cực kỳ nguy hiểm. Nguy hiểm đến cực độ. Hơn nữa kẻ mà hắn đang đợi, khẳng định là một người nào đó đang ở trong đại sảnh hôn lễ này.

Bản thân Trữ Hòa đã từng lăn lộn trên chiến trường, cùng với người của Đế Quốc và đám người Bách Mộ Đại chiến đấu không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng sẽ không bởi vìí một gã thanh niên không mời mà đến này khiến cho hắn sợ hãi.

Hắn chỉ là không muốn kẻ khác quấy rầy buổi hôn lễ của mình mà thôi. Hắn đưa tay khẽ vẫy nhẹ một gã quân nhân đang đứng bên dưới bục sân khấu gần đó, sau đó khẽ cúi người nói nhỏ mấy câu gì đó vào tai người kia.

Gã quân nhàn này thoáng khẽ càu mày lại một cái, trong cặp mắt tản ra một tia khinh thường cùng với sự ngoan độc, gật nhẹ đầu một cái coi như đã hiểu.

Hứa Nhạc cùng không muốn quấy rầy một buổi lề quan trọng nhất trong cuộc đời của một cặp hạnh phúc, cho nên hắn mới thành thành thật thật đứng đợi bên ngoài khách sạn như thế. Hắn lại còn cố ý đứng cách xa cánh cửa chính của đại sảnh khách sạn một chút nữa. Thế nhưng hắn lại cũng không biết rằng, chính sự tồn tại của bản thân hắn, đã đủ để quấy rầy đối phương rồi.

0O0

Sắc trời dần dần chuyển về đêm. Những khách khứa bên trong đại sảnh buổi hôn lễ trên cơ bản đã ra về. chỉ còn lại mấy bàn quân nhân ngồi gần cái bục sân khấu mà thôi. Đây đều là đám quân nhân đã từng vào sinh ra tử với chú rể ở lại nhậu nhẹt chúc mừng...

Cũng không dễ dàng gì mà tiễn đám gia hỏa đang cao hứng này về được, Trữ Hòa cười khổ, chắp tay tạ lỗi, sau đó dưới sự hộ tống của một đám người, đi về phía cửa chính của đại sảnh, chuẩn bị lên chiếc xe hoa đợi sẵn mà trở về.

Trữ Hòa khè liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, phát hiện ra gã thanh niên trẻ tuổi kia đến lúc này vẫn còn đứng chờ cách đó xa xa. Hắn quay sang khẽ nói với tên quân nhân lúc nãy:

- Tao không muốn làm cho Hiểu Lợi cảm thấy không vui, nên tao chở cô ta về trước. Mày bảo lão Bạch đi cửa hông mà về đi.

- Lão Bạch hôm nay uống hơi nhiều, giờ này vẫn chưa chịu về.

Gã quân nhân kia nói một cách khinh thường:

- Mà cứ đường hoàng đi cửa chính đi, sợ gì chứ? Hôm nay là ngày quan trọng nhất đời mày, ai dám đến đây gây chuyện, tao sẽ đập cho hắn thừa sống thiếu chết. Mày yên tâm đi, chuyện này để cho tao xử lý.

Trữ Hòa cười cười nói:

- Tao chỉ sợ mày làm ra lớn chuyện mà thôi.

Gã quân nhân bên cạnh Trữ Hòa tên là Hùng Lâm Tuyền, năm xưa là Cơ Pháo thủ của Tiểu Đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Hắn đã đi theo Bạch Ngọc Lan từ khi còn ở những tinh cầu tài nguyên tại Bách Mộ Đại xa xôi, hơn nữa từng gia nhập bộ đội đặc chủng xâm nhập sâu vào Đế Quốc cùng với các khu vực của Hải tặc tại Bách Mộ Đại.

Gã quân nhân này tính cách đặc biệt mãnh liệt cường hãn. Khi hắn xử lý phiền toái thì thủ đoạn cực kỳ rõ ràng, nhanh chóng. Trữ Hòa tuyệt đối tin tưởng hắn có năng lực xử lý. Chỉ là hôm nay là ngày vui của mình, không muốn gây chuyện phiền phức, nên mới đặc biệt dặn dò thêm mấy câu.

Hơn nữa sâu trong lòng của Trữ Hòa, mấy gã quân nhân này căn bản cũng không thể nào xem gã nam nhân đang đứng đằng xa kia là một cái phiền toái chân chính. Cho nên hắn cũng hoàn toàn không lo lắng chuyện này. Sau khi nói vui vẻ mấy câu, chú rể cùng với cô dâu, trong tiếng chúc mừng ồn ào của gia đình hai họ, ngồi trên chiếc xe hôn lễ mà trở về.

Nhìn thấy hai vợ chồng mới cưới ngồi trên xe rời khỏi khách sạn, Hứa Nhạc đã đứng đợi khá lâu chợt nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng nhịn không được toát ra một tia cảm khái nhàn nhạt, hơn nữa trong lòng cũng có một chút hâm mộ.

Hai năm trước, trong lòng hẳn cũng đã có rất nhiều kế hoạch cuộc sống ấm áp, cùng với Trương Tiểu Manh kết hôn, mua nhà, rồi sinh con đẻ cái... Ai có thể ngờ được, cuộc sống mình hiện tại không ngờ lại biến thành cái hình quái dạng như thế này.

Cái cô con gái xinh đẹp đeo cặp kính gọng đen kia hiện tại đã là người xa lạ, dạo gần đây hắn cùng ít khi nào nhớ đến cô ta...

Lúc trước khi đám khách nhân trong đại sảnh không ngừng lũ lượt đi ra, hắn đã tạm thời lui về phía vị trí góc đường đứng đợi. Lúc này hắn chuẩn bị bước về phía cánh cửa khách sạn đợi tiếp, không ngờ lại nhìn thấy mấy gã quân nhân mặc quân trang màu xanh sẫm phía cửa, đang trực tiếp đi về phía minh.

- Mày đứng đây làm gỉ?

Hùng Lâm Tuyền vẻ mặt lạnh lùng hỏi, sự lạnh lùng cùng với kiêu ngạo của một quân nhân hoàn toàn thể hiện hết ra ngoài, không một chút giấu diếm,

- Tôi đang đợi người.

Hứa Nhạc trả lời.

- Đợi ai?

Hứa Nhạc mĩm cười nói:

- Bạch Ngọc Lan.

Mấy gã quân nhân đang đứng trầm mặc phía sau chợt đồng thời nhíu mày lại một cái. Một gã quân nhân cho dù là không nói lý lẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng ở trên đường cái tùy tiện giơ nắm đấm đánh người. Cho nên Hùng Lâm Tuyền mới thể hiện vẻ mặt hùng hổ hỏi mấy câu như thế. Nhưng hắn nói thế nào cũng không ngờ người này đúng là trả lời một cách đơn giản, trực tiếp như thế.

Hóa ra tên gia hỏa này thật sự là đến tìm lão Bạch để gây phiền toái. Xác nhận được điều này, Hùng Lâm Tuyền cùng với mấy gã quân nhân đứng bên cạnh cùng không hề có chút cảnh giác nào, ngược lại trong lòng còn có chút vui vẻ nữa.

Có thể thay lão Bạch giải quyết một chút phiền toái, cơ hội như vậy cũng không phai lúc nào cung có được. Bọn họ nguyện ý lúc này đem cái gã thanh niên trẻ tuổi này đánh đấm một trận ra trò, răn đe một chút khiến cho hắn sống không bằng chết sau đó lôi xác hắn kéo vào trong đại sảnh, quẳng xuống dưới chân của lão Bạch, để cho hắn tùy ý xử lý.

Chẳng qua là Trữ Hòa trước khi rời đi đã đặc biệt dặn dò cẩn thận, cho nên Hùng Lâm Tuyền cũng không muốn làm gì quá đáng. Hắn chỉ lạnh lùng nâng tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc:

- Hôm nay là ngày vui cua bạn tao, mày không cần đứng chờ nữa. Nếu muốn tìm lão Bạch chịu chết, vậy thì ngày khác quay lại đi.

Mấy gã quân nhân này mặc dù có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa phía sau sự bình tĩnh của Hứa Nhạc, thế nhưng bọn hắn lại hoàn toàn không để ý gì cả. Bởi vì cuộc sống hằng ngày cua bọn họ chính là làm bạn với nguy hiểm.

Huống chi hôm nay trong khách sạn này lại đang tụ tập những nhân vật cực mạnh của sư đoàn Thiết Giáp 17 cùng với Tiểu đội 7 của công ty Bảo an Tịnh Thủy. Nếu như là Trữ Hòa đích thân xử lý chuyện này, có lẽ hắn sẽ không nói thêm câu nói đầy tính khiêu khích phía sau. Nhưng mà Hùng Lâm Tuyền thì lại không có sự trầm tĩình như Trữ Hòa.

Hứa Nhạc nghe thấy câu nói đó, thế nhưng cũng không hề có bất cứ phản ứng gì, hắn chỉ khẽ cười cười mà thôi. Bản thân hắn chính là Chủ quản Kỹ thuật của Tiểu đội 7, mặc dù Tiểu đội 7 sớm đã bị đẩy vào trạng thái đình chỉ hoạt động, gần như là giải tán, mặc dù hắn cũng chưa từng gặp qua bất cứ tổ viên cấp dưới nào ngoại trừ Bạch Ngọc Lan, thế nhưng hắn đã từng xem qua hồ sơ, và biết rõ năng lực cùng với tính cách của đám quân nhân trước mặt này.

Thế nhưng sự bình tĩnh của Hứa Nhạc trước mặt Hùng Lâm Tuyền, đó lại chính là sự khiêu khích.

Hùng Lâm Tuyền nghiêng đầu, tiến lên vài bước, đứng đối diện trước mặt của Hứa Nhạc, vươn ngón trỏ tay phải, chỉ thẳng vào phía mi tâm của Hứa Nhạc, nhẹ giọng cười nói:

- Nếu như tao có mang theo súng, tao đã bắn chết mày rồi. Chỉ có điều lần này tao đến đây để tham dự hôn lễ, theo điều lệ thì không được mang theo súng, nên không thể bắn mày. Xem như mày muốn động tìm, tao liền nghiền nát mày thành cám, vấn đề là mày cũng không có trêu chọc nữ nhân, lại có pháp luật Liên Bang, cho nên tao cũng không tiện động thủ đánh mày.

Hùng Lâm Tuyền đứng thẳng người lên, trào phúng nói với Hứa Nhạc:

- Những chuyện xảy ra kế tiếp, khẳng định là vô cùng thú vị.

Nói xong những lời này, hắn đưa tay sửa sang lại bộ quân trang trên người một chút, sau đó liền quay người bỏ đi, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Hứa Nhạc một cái. Cặp mày Hứa Nhạc khẽ nheo lại, nhìn theo bóng dáng gã này, trong lòng lại sinh ra một tia báo động.

Hắn chợt nghe thanh âm gầm rú đạp lút chân ga vang lên, một chiếc xe quân dụng màu xanh lục, đột nhiên chạy nhanh phóng tới, từ trên mặt đường xông nhanh lên lối đi dành cho người đi bộ, lướt sát rạt bên người Hùng Lâm Tuyền, đụng thẳng về phía Hứa Nhạc.

Chiếc xe quân dụng này đang phóng với tốc độ cực nhanh. Đám bụi bặm bám đầy trên thân chiếc xe màu xanh thẫm cũng bị chấn động hất bay lên. Chiếc xe tựa như một mũi tên rời khỏi dây cung, phóng thẳng về phía thân thể Hứa Nhạc. Cái càng xe hình vòng cung phía trước chi trong khoảnh khắc đã chỉ còn cách Hứa Nhạc vài thước nữa mà thôi.

Không thể nổ súng, cũng không có lý do chính đáng để động thủ, như vậy thì tạo thành một vụ tai nạn giao thông. Hứa Nhạc ngay trong nháy mắt này liền hiểu được đối phương đang muốn làm cái gì. Cặp mắt của hắn hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe quân dụng đang điên cuồng phóng tới. Hai chân như hai cái trụ thép của hắn bám cứng vào mặt đất thế nhưng vẫn giống như hoàn toàn bất động.

Cùng với mùi vị cao su cháy khét lẹt, thanh âm thắng gấp bén nhọn mà ngắn ngủi vang lên. Chiếc xe quân dụng màu xanh lục đã mạnh mẽ ngừng lại. Cái càng xe kim loại hình vòng cung phía trước đầu xe đã tiến đến cách hai đầu gối của Hứa Nhạc chỉ còn không tới nửa thước.

Hứa Nhạc cũng hoàn toàn bất động, không phải bởi vì hắn không kịp phản ứng. Những kẻ có tốc độ phản ứng thần kinh nhanh hơn hắn cho tới bây giờ đại khái là vẫn chưa có xuất hiện trong Liên Bang này.

Cũng không phải là hắn giả vờ lạnh lùng bình tĩnh, không hề nhìn thấy những nguy hiểm do chiếc xe quân dụng giống như một con mãnh hổ điên cuồng phóng tới kia. Mà là do hắn đã trải qua nhiều đại sự như vậy rồi, tâm lý của hắn cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn biết rõ ràng là đối phương chỉ là muốn dọa mình mà thôi. Điều quan trọng hơn nữa chính là, hắn biết rõ ràng thân thể của chính bản thân mình. Cái khối thân thể này càng ngày càng giống với thứ mà đại thúc từng nói qua, là cái cỗ máy móc đứng đầu thiên hạ.

Cho dù vừa rồi chiếc xe quân dụng cũng không có thắng lại, hắn cũng có đủ thời gian mà tránh né nó, hơn nữa còn có thể phản kích lại nữa.

Hùng Lâm Tuyền cùng với mấy gã quân nhân kia mang theo nụ cười khinh thường khẽ xoay người lại, chuẩn bị nhìn cảnh Hứa Nhạc bị chiếc xe quân dụng dọa cho ngã nhào xuống đất, thậm chí là xụi lơ không thể nào đứng lên nổi nữa.

Thế nhưng bọn họ thật sự không ngờ nổi, đập vào mắt của bọn họ chính là Hứa Nhạc vẫn như cũ đứng bình thản phía trước cái càng xe quân dụng, cơ hồ là bất động. Ngoại trừ ánh mắt so với lúc trước càng nheo lại chặt hơn, ngoài ra cũng không có bất cứ một tia phản ứng nào cả.

Vẻ mặt đám người Hùng Lâm Tuyền nhất thời biến thành đặc biệt ngưng trọng.

Vừa rồi bọn họ cũng không hề lo lắng sẽ gây ra ngộ thương ngoài ý muốn, bởi vì người lái chiếc xe quân dụng này là một quân nhân tên là Lưu Giảo. Lưu Giảo năm xưa chính là kẻ phụ trách điều khiển tất cả các phương tiện giao thông của Tiểu đội 7.

Từ các loại phi thuyền vũ trụ cá nhân, đến các đại chiến thuyền, phi cơ, chiến xa, thuyền chiến... Chưa từng có loại nào hắn không biết lái, cũng không có bất cứ loại nào hắn điều khiển không thành thạo cả. Bọn họ chỉ là không ngờ nổi, dưới sự uy hiếp của chiếc xe quân dụng do đích thân Lưu Giảo lái, Hứa Nhạc lại vẫn không có chút phản ứng nào.

Lúc trước khi còn ở phía bên kia đường, Thai Chi Nguyên đã từng nhắc nhở Hứa Nhạc về mấy chiếc xe quân dụng này. Hứa Nhạc nheo mắt lại, nhìn xuyên qua lớp kính phía trước xe, nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của gã quân nhân gày gò ngồi bên trong, tiến hành đối chiếu gương mặt đối phương với các hồ sơ của Tiểu đội 7.

Bên trên lớp kính phía trước của chiếc xe quân dụng màu xanh lục này có gắn rất nhiều các loại giấy thông hành, đại biểu cho việc chiếc xe quân dụng này có thể kiêu ngạo đi lại không cần phải kiêng kỵ bất cứ chỗ nào.

Lúc này chiếc xe quân dụng cơ hồ như đang dán sát người Hứa Nhạc, động cơ gần như cũ không ngừng nổ vang, kiêu ngạo như muốn phóng thẳng về phía trước, giống như là một con mãnh hổ đang không ngừng cào bốn cái chân mạnh mẽ về phía sau, tựa hồ ngay sau đó chuẩn bị hất ngã Hứa Nhạc, nghiền nát hắn ra thành cám.

Thanh âm gầm rú không ngừng vang lên trước mặt Hứa Nhạc. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía chiếc xe quân dụng phía trước, trong đầu không ngừng phân tích. Hắn biết động cơ mà chiếc xe quân dụng này đang sử dụng là loại động cơ V25, hơn nữa đã từng trải qua cải tạo lại.

Cũng không phải sử dụng loại động cơ hỗn hợp phát lực bình thường, mà là sử dụng lại chất đốt tinh khiết, áp súc lại phát ra động lực, gia tốc cực mạnh. Thân xe đã được gia cố ba tầng kim loại nặng. Trong một số tình huống đặc thù, hoàn toàn có thể lâm thời biến thành một chiếc xe bọc thép, hất tung đối thủ. Một chiếc xe quân dụng khủng khiếp như vậy nếu đụng thẳng vào thân thể con người, như vậy sẽ có hậu quả gì chứ?

Trong tiếng chân ga nổ vang, ánh mắt Hứa Nhạc liếc nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền phía trước, lúc này đã quay đầu lại. Hắn chú ý thấy trong đôi mắt của kẻ này hiện lên một tia tàn khốc. Mà trong cùng lúc ấy, khuôn mặt của Lưu Giảo trong chiếc xe quân dụng cùng đã biến thành lạnh lèo.

Bọn họ đã xác nhận sự nguy hiểm của bản thân Hứa Nhạc, khẳng định là người này đang muốn tìm lão Bạch gây phiền toái, cho nên trong lòng bọn họ đột nhiên trở nên lạnh như băng. Bọn họ muốn trước tiên thay Lão Bạch khiến cái phiền toái này hoàn toàn biến mất.

Tựa hồ chỉ cần nhấn mạnh chân ga một cái là có thể làm được.

Hứa Nhạc không thể không thừa nhận gã quân nhân ngồi trong chiếc xe này, trình độ lái xe đã gần như đạt tới cực hạn. Hắn cũng không thể không thừa nhận đám gia hỏa thành viên của Tiểu đội 7 này quả thật là rất có bản lĩnh, cũng rất có tư cách để mà kiêu ngạo.

Nghe thanh âm chân ga nổ vang, cảm nhận được sự kiêu ngạo cùng với lạnh lùng của đối phương... Hứa Nhạc cảm nhận được sự nguy hiểm, phía sau lưng mơ hồ cảm nhận được một chút tê rần, tựa như là hàng ngàn hàng vạn lỗ chân lông phía sau chợt đồng thời dựng thẳng lên hết vậy.

Loại cảm giác này trong khoảnh khắc đã biến thành cảm giác nóng rực, nhanh chóng tràn ngập khắp toàn thân Hứa Nhạc. Hắn không chút suy nghĩ, lập tức lùi về phía sau một bước. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đám quân nhân vừa thoáng thả lỏng một chút kìa, hắn khẽ nâng đùi phải lên, cứ như vậy mà đạp thẳng xuống.

Chiếc giày quân dụng đạp mạnh xuống phía đầu xe, phía mũi giày chợt toát ra một tia nứt nhỏ. Cái đường nứt này nhẹ nhàng mà thong thả kéo dài ra. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cũng chính là truyền ra từ ngay chỗ này.

Chiếc xe quân dụng bị đạp mạnh một cước, thoáng khẽ chấn động một chút. Lớp chắn hợp kim cứng rắn phía trước khẽ biến dạng. Hệ thống máy tính điều khiển bèn trong xe không ngừng vang lên thanh âm cảnh báo nguy hiểm.

Phần đầu xe đột nhiên nổ bép nhẹ một tiếng, một tia lửa nhỏ từ phía đầu xe bắn thẳng lên không trung. Từ phía dưới đầu xe quân dụng bốc lên từng luồng khói trắng tràn ngập, giống như là đang có đống lửa vừa tắt ở phía dưới vậy.

Ngay sau đó, gã quân nhân Lưu Giảo chợt từ trên xe phóng xuống, dùng sức đập mạnh vào cánh cửa xe, chạy tới phía trước. Hắn vốn không hề để ý đến Hứa Nhạc vừa mới co chân trở về, mà chỉ là trừng mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm về phía những luồng khói trắng bốc lên.

Trong đầu hắn lúc này cũng không còn chút ý niệm nào muốn lái xe tông chết cái tên gia hỏa kìa nữa, mà chỉ cảm thấy trong đấu có chút hồ đồ, cho rằng tất cả mọi chuyện trước mắt đều hoàn toàn là giả cả.

Hùng Lâm Tuyền cùng với mấy tên quân nhân kia, biểu tình cũng biến đổi liên tục, từ cực kỳ phấn khích, trong khoảnh khắc đã biến thành trắng bệch, sau đó là biến thành trầm trọng.

Bọn họ khác với Lưu Giảo, đều là những quân nhân chiền đấu sinh tử, tuy rằng cũng bị một cảnh khủng bố của Hứa Nhạc khiến cho tâm thần kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền lập tức bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Tên khốn kiếp này đến tột cùng có phải là người hay không? Cái chân hắn đến tột cùng là đúc bằng cái gì vậy?

Trong lòng Hùng Lâm Tuyền đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ như thế. Hắn đã tòng quân nhiều năm như vậy, cũng đã từng gặp qua rất nhiều những bộ đội đặc chủng vô cùng lợi hại. Nhưng mà ngoại trừ mấy gã quân nhân thực lực khủng bố như truyền kỳ tại tiền tuyến Tây Lâm kìa ra, hắn cũng chưa bao giờ ở bên ngoài gặp phải những nhân vật có thực lực khủng bố đến như vậy.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút ngẩn ngơ, thế nhưng động tác trên tay cũng không hề chậm, tay phải đã thò tay rút phắt khẩu súng đã giấu kín trong thắt lưng bên hông ra.

Quân đội Liên Bang có điều lệ, quân nhân khi ra ngoài chơi bời nhất định không được mang theo súng ống. Nhưng mà bản thân hắn yêu súng như tính mạng, cho nên vẫn thường lén mang theo bên người.

Chỉ là mặc dù trong tay đã cầm chắc cây súng, nhưng giờ phút này hắn vẫn có chút hoài nghi, chỉ dựa vào một cây súng lục có thể nào đánh bại được gã thanh niên trước mặt này không? Có lẽ lúc này mình nên mang theo bên người một khẩu Tạp Yến thỉ mới có cơ may.

Đối diện với mấy gã quân nhân đã nhanh chỏng rút súng ra, ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại, những sợi cơ rắn chắc trên chân hắn đang khẽ co lại, chuẩn bị động thủ đánh hạ đối phương. Đột nhiên hắn chợt nghe một thanh âm có chút quen tai vang lên phía sau mình:

- Nếu như không muốn chết, vậy thì mau cất hết súng lại. Đây là cấp trên...

Đã nửa năm nay không nghe qua cái thanh âm ấy. Cái thanh âm vẫn như cũ nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, thanh tú... Giống hệt như mỗi ngày năm trước, luôn luôn ở bên cạnh Hứa Nhạc, nhẹ nhàng hỏi hắn muốn uống loại trà nào, quần áo nên xếp vào đâu!.

0O0

Bất luận là trong lòng có áy náy đến thế nào, hay là buồn bã, hoặc là đang muốn dùng chén rượu để âm thầm nói nên lời xin lỗi, hoặc là nói để cúng tế cho Hứa Nhạc, theo như suy nghĩ của Bạch Ngọc Lan là đã chết.

Hôm nay hắn ở trong buổi hôn lễ của huynh đệ sinh tử của mình mà uống rất nhiều rượu, uống đến mức say khướt. Những người dùng rượu để giải sầu rất dễ đổ mồ hôi. Mồ hôi thấm ướt cả trên trán của hắn, đọng lại thành những giọt nhỏ, giống như những giọt sương trong vắt men theo những lá liễu mà chảy xuống ven hồ.

Bạch Ngọc Lan cũng không phải là Thi Thanh Hải hay là Lợi đại thiếu gia, khuôn mặt tuấn mỹ, hay cặp mắt hoa anh đào khiến kẻ khác phải hoa mắt. Hắn chỉ là một kẻ khuôn mặt thanh tú mà trầm tĩnh, thỉnh thoảng thì toát ra ánh mắt sắc bén khủng khiếp, mang theo một tia cảm xúc vô cùng phức tạp, khiến cho người khác tinh thần khiếp sợ mà thôi.

Từ sau khi rời khỏi ngọn núi bên cạnh tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu, trong lòng hắn nghĩ rằng Hứa Nhạc đã chết chắc rồi. Còn những chuyện sau này Hứa Nhạc bị người ta giam vào ngục tối tại Tổ Hồ Ly hoặc chuyển về Đặc khu Thủ Đô hoặc là được ân xá... đều là những chuyện thuộc về cơ mật của Liên bang.

Hắn chỉ là một quân cờ nho nhỏ do đại nhân vật sắp đặt bên cạnh Hứa Nhạc mà thôi, căn bản là không có khả năng biết được chuyện này. Mãi cho đến khi nhìn thấy Hứa Nhạc bị đám thuộc hạ cũ của mình bao vây bên ngoài khoảng sân khách sạn, hắn mới biết được rằng Hứa Nhạc vẫn còn sống.

Như vậy tốt quá rồi. Trong lòng Bạch Ngọc Lan âm thầm suy nghĩ như vậy. Hắn đi lướt qua bên người Hùng Lâm Tuyền, đứng phía trước mặt Hứa Nhạc, nhẹ nhàng mà bình tĩnh hỏi:

- Ông chủ, khỏe không?

Nghe được hai tiếng ông chủ này, khóe môi Hứa Nhạc khẽ nhếch lên nhẹ nhàng một chút, ánh mắt cùng không có dừng lại trên khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan. Bởi vì hắn cùng không biết nếu mình tiếp tục nhìn hắn thêm vài lần nữa, tâm tình của mình sẽ biến thành cái gì đây.

Hắn nhìn về phía đám quân nhân đang đứng sau lưng Bạch Ngọc Lan, tâm trạng giống như là đối diện với đối thủ sinh tử vậy, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, bình tĩnh nói:

- Hiện tại tôi mới phát hiện ra, lúc tôi vừa mới đi đến công ty Tịnh Thủy, cái câu nói đầu tiên mà anh nói với tôi hoàn toàn không sai, Tiểu đội 7 quả nhiên chính là của anh.

Bạch Ngọc Lan cũng không trả lời gì thậm chí là im lặng đứng ở trước mặt của Hứa Nhạc. Trên mặt của đám quân nhân đang đồng loạt rút súng phía sau lưng Bạch Ngọc Lan toát ra những biểu tình có chút quái dị, cũng không có động tác ai, trong lúc nhất thời chỉ im lặng đứng đó, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc.

Lại thêm một người nữa từ trong đại sảnh khách sạn chạy ra, người này Hứa Nhạc cũng từng quen biết chính là gã thiếu tá Lan Hiểu Long của tiểu đội Bảo an Đặc khu Cảng Đô, lúc trước từng phụ trách bảo vệ sự an toàn của Hứa Nhạc.

Lan Hiểu Long cùng là một chiến hữu trong sư đoàn Thiết Giáp 17 của Bạch Ngọc Lan, từng tham gia vào quá trình nghiên cứu chế tạo con robot MX tại Bộ Công Trình Quả Xác.

Mặc dù hắn cũng không biết về sau đã phát sinh ra chuyện gì, thế nhưng hắn hiểu rất rõ ràng những vấn đề giữa Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan, cũng không tới phiên mình nhúng tay can thiệp.

Hắn mang theo vẻ mặt ngưng trọng quay sang nói với đám quân nhân phía sau mấy câu gì đó, sau đó dẫn theo mọi người chạy về phía xa xa một chút.

Nếu cả đám cứ mãi đứng ở đây như vậy, nêu một lát thật sự xảy ra chuyện ẩu đả đồ máu gì đó, những người này tự nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)