Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 295

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 295: Thắng lợi sỉ nhục nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Con robot MX màu đen lúc này cũng đã giải trừ hết tất cả các hệ thống công kích hỏa lực tầm xa lẫn tầm gần, lúc này ngay trước mặt của đám quân nhân sĩ quan Sư Đoàn Thiết Giáp 7 sắc mặt vô cùng âm trầm trong doanh trại chỉ huy này, muốn hoàn thành được mục tiêu chiến thuật của mình, nó liền chỉ có thể dựa vào thân thể nặng nề của mình mà làm ra động tác tấn công.

Nói một cách chính xác hơn, Tây Môn Cẩn chính là bị con robot MX màu đen mạnh mẽ dẫm lên người mà chết.

Hứa Nhạc cũng không nghĩ đến chuyện làm vậy để mà sỉ nhục đối phương, nhưng mà đây chính là phương thức tác chiến duy nhất mà hiện tại hắn có thể sử dụng được. Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng thật sự phá cửa vào, dùng cái chân máy móc nặng nề mà giẫm lên người Tây Môn Cẩn biến hắn thành một đống thịt vụn. Hắn chỉ là hướng về phía hệ thống giám sát mức độ thương tổn của Bộ Chỉ Huy thao diễn quân sự lần này đưa vào các động tác mà hắn sẽ thực hiện tiếp theo mà thôi.

Hệ thống máy vi tính của Bộ Chỉ Huy thông qua các tính toán chính xác tinh vi, trực tiếp phán định những động tác tiếp theo mà hắn dự định làm là có hiệu lực.

Ngay sau đó một khắc, trong đại sảnh chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này cùng với các quan binh sĩ quan của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đều nhận được thông báo do hệ thống báo cáo chiến tốn tự động, quan chỉ huy cao nhất của phe màu lam đã tử vong.

Các quan quân cao cấp và các tướng lĩnh trong đại sảnh chỉ huy, đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ khi nhìn những hình ảnh thể hiện trên màn hình theo dõi. Con robot MX màu đen nhảy vọt từ đỉnh núi Lam Trì Sơn xuống đáy cốc, né tránh vô số lửa đạn pháo kích tự động, chỉ bằng thời gian nhanh chóng như điện quang hỏa thạch mà chạy như bay vào Bộ Chỉ Huy của đối phương. Sau đó cũng chính con robot MX này cũng đã thành công phá tan Tổng bộ Doanh đoàn của đối phương, giết chết vị sĩ quan chỉ huy cao nhất, hoàn thành được một nhiệm vụ mà trước đây nói thế nào bọn họ cũng không cho rằng có khả năng hoàn thành được.

Cặp lông mày có chút hoa râm của Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cũng thoáng thả lỏng ra một chút, nhẹ nhàng mà mang theo chút cảm giác an ủi thở dài một tiếng. Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh thì lại vô cùng bình tĩnh bưng tách trà bên cạnh mình hớp một ngụm. Rõ ràng tách trà lúc này cũng đã lạnh ngắt, thế nhưng ông ta cũng không có bất cứ phản ứng nào cả. Xem ra bên dưới biểu tình vô cùng bình thản của vị đại lão Quân đội Liên Bang này cũng cất dấu rất nhiều cảm xúc.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt quay sang nhìn về phía bên phải của đại sảnh chỉ huy. Các tướng lĩnh cùng với quân nhân cao cấp của Quân đội Liên Bang cũng rất ngạc nhiên, muốn biết vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh từ xưa đến nay vẫn luôn lãnh khốc kiêu ngạo, lúc này chính mắt nhìn thấy đơn vị bộ đội của mình bị thất bại như thế, sẽ có biểu tình đặc sắc như thế nào?

Điều khiến cho bọn họ có chút giật mình cùng với thất vọng chính là, vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh lúc này tuy rằng cũng đã đứng bật dậy, thế nhưng vẫn như trước là một vẻ mặt lãnh khốc không chút biểu tình. Bộ quân phục vẫn thẳng tắp, thân hình vẫn đứng thẳng, căn bản không hề cảm thụ được bất cứ cảm giác bị đả kích trầm trọng nào cả. Đương nhiên, có một số người tinh ý có thể nhìn ra được, hai bàn tay nắm cặp găng tay bằng da dê màu đen được Đỗ Sư Đoàn Trưởng chắp lại sau lưng đã nắm lại thật chặt, chặt đến mức thậm chí các đầu ngón tay hơi có chút trắng bệch...

Các quân nhân sĩ quan cao cấp cùng với các tướng lĩnh trong đại sảnh chỉ huy cuộc thao diễn quân sự khiếp sợ với biểu hiện khủng bố của con robot MX màu đen, cảm thán than thở không thôi đối với năng lực điều khiển con robot vượt quá khả năng tưởng tượng của mọi người. Đỗ Thiếu Khanh cũng đồng dạng giống như vậy, trong lòng ông ta ngoại trừ một cảm giác phẫn nộ âm trầm ra, thì đồng dạng cũng là một cảm giác không thể hiểu nỗi mãnh liệt.

Đỗ Sư Đoàn Trưởng thân là một nhà quân sự toàn tài, khả năng điều khiển robot đương nhiên cũng vô cùng vĩ đại. Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến Hứa Nhạc điều khiển con robot MX màu đen kia, ông ta lại không thể nào dùng loại suy luận logic nào để có thể thuyết phục được mình. Đây rõ ràng là sự kiện mà một người bình thường không thể nào làm ra được!

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía con robot MX màu đen cùng với đám thuộc hạ có biểu tình khó coi đến cực điểm của mình trên màn hình theo dõi. Cặp mày lúc này cũng đã nhăn tít lại. Hai hàng lông mày nhìn qua thẳng tắp giống như hai thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ, vào thời khắc này cũng giống như là đã bị đút vào trong vỏ vậy, trở nên trầm mặc, nhìn qua có chút hoạt kê. Ông ta tựa hồ như đang chờ đợi chuyện gì sắp sửa phát sinh vậy.

Một lát sau, trong đại sảnh chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lại một lần nữa vang lên thanh âm kinh hô. Gã nhân viên tham mưu quân sự hôm nay đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, lại cầm theo màn hình vi tính xách tay của mình, lớn tiếng báo cáo nói:

- Tỷ lệ phần trăm thương tổn của con robot màu đen là 60%!

- Tỷ lệ thương tổn 80%!

- Tỷ lệ thương tổn 100%! Con robot MX màu đen đã nổ tung!

Trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự nhất thời lâm vào một mảnh tính toán bận rộn cùng với thanh âm nghị luận đầy khiếp sợ. Các quân nhân tướng lĩnh tham mưu cũng không thể nào hiểu nổi, rõ ràng là con robot MX màu đen đã thành công đột phá được Doanh trại của phe màu lam, vì cái gì lại đột nhiên bị đánh đến nổ tung cơ chứ? Phân đội Thiết Giáp của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng chưa kịp triệu hồi về, trong Bộ Chỉ Huy kia đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư ngồi trên ghế sopha cũng giật mình, cặp mày khẽ nhíu lại, chợt nhớ đến lần này trong cuộc thao diễn quân sự, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 mãi cho đến lúc này cũng chưa có sử dụng đến đơn vị bộ đội giả lập còn lại, sau khi trầm mặc một lúc sau, trên mặt toát ra một cảm xúc thưởng thức rõ ràng.

Đỗ Thiếu Khanh khuôn mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm lên màn hình theo dõi, cặp lông mày kia lại một lần nữa dựng thẳng lên. Mặc dù cũng không bén nhọn không gì bì được, khí thế không ai đỡ nổi giống như trước đây, nhưng mà chung quy cũng là khôi phục lại vài phần lãnh khốc.

Từ khi cuộc thao diễn quân sự kia bắt đầu cho đến bây giờ, Tây Môn Cẩn tiến hành chỉ huy Cận Vệ Doanh thủy chung vẫn không có điều động đến đơn vị bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần tốc giả lập kia. Hắn vốn tin tưởng mãnh liệt rằng các binh lính thuộc hạ của mình khẳng định sẽ không khiến cho mình thất vọng đến cực điểm.

oOo

Lúc này biến cố phát sinh ra quả thật là rất nhanh.

Hệ thống chỉ huy chiến lược vừa mới thông báo thông tin chỉ huy của phe màu lam vừa bỏ mạng, ngay sau đó hệ thống cảnh báo bên trong con robot MX liền truyền đến thanh âm cảnh báo bén nhọn. Nhìn lên màn hình rada toàn bộ đều là một mảnh đường cong năng lượng màu đỏ tươi tràn ngập trời đất không ngừng ập tới, tuy rằng biết rõ đây cũng chỉ là hình ảnh giả lập, thế nhưng Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển nặng nề của con robot, vẫn như cũ nhịn không được mồ hôi toát ra như mưa, thấm ướt toàn bộ phần lưng áo.

Hoàn toàn khác với hệ thống pháo kích tự động tầm xa lúc trước, đám đạn đạo dày đặc không biết từ nơi nào trong căn cứ bay đến này, gần như bao trùm tất cả khu vực bốn phía xung quanh của khu doanh trại, cũng không cần phân biệt địch ta, tiến hành công kích vô cùng mãnh liệt Dưới uy lực bùng nổ của các đường đạn đạo, trên màn hình giả lập, khắp nơi trong doanh trại hoàn toàn biến thành một biển lửa.

Cơ hồ đồng thời ngay trong khoảnh khắc đó, hệ thống theo dõi tổn thương giả lập tự động liên kết với con robot màu đen, thanh âm máy móc lạnh lùng vang lên, thông báo tỷ lệ phần trăm thương tổn của con robot MX màu đen. Chỉ có điều là trong khoảng thời gian chớp mắt, con robot MX màu đen, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đột kích vào doanh trại đối phương, vốn chỉ bị tổn thương không đến 30%, lúc này cột sáng màu đỏ đại biểu cho tình trạng hoạt động của con robot nháy mắt đã rút xuống nhanh chóng. Trong chốc lát, cột sáng này đã không còn lại chút nào, đồng thời con robot bị phán định là nổ tung!

Trong toàn bộ quá trình này, con robot màu đen căn bản là không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì cả. Đối mặt với hệ thống đạn đạo tốc độ cao gần như ngập trời mà đến, cho dù là hắn có thời gian mà làm ra phản ứng gì, thì cũng tuyệt đối không thể nào tránh né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị chôn thân trong biển lửa dày đặc mà thôi.

Toàn trường lâm vào một mảnh trầm mặc chết chóc.

Hứa Nhạc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào những số liệu mà hệ thống máy tính vừa mới truyền về, nghe được thanh âm thông báo lạnh như băng của hệ thống máy tính, trong lòng không ngừng ngẫm nghĩ thật lâu. Sau cùng hắn mới đoán ra được ngọn nguồn hết thảy của tình huống lần này.

Bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần Tốc!

Bộ Chỉ Huy cuộc thao diễn quân sự lần này vì để gia tăng khả năng chiến lực của hai bên, cho nên mới tổ chức ra một mớ đơn vị bộ đội giả lập. Mà cấp cho Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 chính là một đơn vị bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần tốc. Từ lúc buổi thao diễn quân sự bắt đầu vào sáng sớm cho đến lúc Hứa Nhạc tiếp cận đến Doanh trại của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Tây Môn Cẩn mãi cũng không hề điều động đến chi đơn vị bộ đội này. Đúng là cuối cùng bị Hứa Nhạc gây ra áp lực quá mức mãnh liệt, mãi đến thời khắc cuối cùng khi con robot MX màu đen đã tấn công thẳng đến Bộ Chỉ Huy của mình, cho nên mới không phân biệt địch ta, điều động cho chi đơn vị bộ đội này thực hiện một lần công kích điên cuồng cuối cùng!

Đơn vị bộ đội giả lập này chính là được trang bị hệ thống pháo kích đạn đạo thế hệ II, có được tốc độ công kích khủng bố gần như là tuyệt đối. Nhưng mà nó lại có một chỗ khuyết điếm gần như là chí mạng. Hệ thống động cơ xoáy nòng đạn đạo cao tốc, khiến cho loại đạn đạo này có tốc độ khủng bố, thế nhưng lại không thể nào tiến hành điều khiển trên đường đi được, chỉ có thể phóng theo đường thẳng mà thôi. Cho nên nếu dùng loại đạn đạo tốc độ cao này tiến hành công kích tầm xa đối với một con robot MX cực kỳ cơ động thì hầu như không tạo thành bất cứ kết quả nào cả.

Nhưng mà Tây Môn Cẩn thì lại đem hệ thống pháo kích đạn đạo thần tốc này lắp đặt tại một cái khe nhỏ phía sau sườn núi của Lam Trì Sơn, nhắm thẳng vào trong Bộ Chỉ Huy của bên mình!

Vị sĩ quan chỉ huy vĩ đại, tính toán vô cùng cẩn thận, chặt chẽ này, ở trong toàn bộ quá trình diễn tập quân sự, mãi vẫn dùng một loại tư thái bình tĩnh cùng với tự tin tuyệt đối, đem một chi lực lượng này lưu lại làm hậu chước cuối cùng. Cho dù là lúc Hứa Nhạc điều khiển con robot màu đen từ trên đỉnh ngọn núi lao thẳng xuống, hắn vẫn như cũ bởi vì chỗ khuyết điểm duy nhất của hệ thống đạn đạo pháo kích thần tốc này mà không chấp nhận tùy tiện phóng ra. Mãi đợi đến khi con robot màu đen đã xâm nhập vào trong doanh trại Bộ Chỉ Huy, tuyệt đối đã nằm trong phạm vi bao trùm công kích của hệ thống pháo kích đạn đạo, Tây Môn Cẩn mới làm ra một lần công kích khủng bố ngọc đá cùng nát này!

Ở trong một khoảng cách gần đến như vậy, lại thêm bố trí công kích với mật độ cao như thế, hệ thống pháo kích đạn đạo tốc độ cao này căn bản cũng không cần phải tiến hành ngắm bắn mục tiêu, liền cũng có thể đem bất cứ địch nhân nào đến đột kích oanh thành vô số mảnh vụn.

Nếu như lúc này con robot màu đen còn đang ở trong sơn cốc trống trải, đại khái nó có thể dùng tính cơ động cực cao mà tránh thoát được, tuy sẽ có chút chật vật thế nhưng lại có thể an toàn tránh thoát khỏi luồng công kích khủng bố này. Nhưng mà lúc này con robot màu đen đã đột kích thành công, đã lơi lỏng việc phòng ngự. Điều quan trọng nhất chính là, hệ thống pháo kích đạn đạo tốc độ cực cao này lại lạnh lùng nhắm thẳng vào Bộ Chỉ Huy, con robot lại đã vào thẳng trong doanh trại rồi, hắn làm sao có thể trốn được cơ chứ?

Ngồi trong khoang điều khiển không ngừng phát ra ánh sáng màu đỏ, Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, mới có thể đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại thành một chuỗi rõ ràng mạch lạc. Dùng hệ thống đạn đạo thần tốc để đối phó với robot MX, đại khái cũng chỉ có gã sĩ quan Tây Môn Cẩn mới có thể nghĩ ra loại phương pháp chiến thuật hiệu quả này mà thôi. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh chính là, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 không ngờ lại có thể chấp nhận đem toàn bộ Bộ Chỉ Huy của Doanh đoàn cùng chôn theo, cũng muốn mình phải tán thân ở nơi này. Loại thiết kế chiến thuật này không khỏi có chút quá mức độc ác rồi.

Hắn đưa tay khẽ xoa xoa khuôn mặt có chút cứng ngắc, lắc lắc đầu, sau đó ấn nút mở cánh cửa khoang điều khiển ra.

oOo

Cùng với thanh âm điện lưu xì xì vang lên, con robot màu đen đứng sững ngay trước của của Bộ Chỉ Huy Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cánh cửa khoang điều khiển chậm rãi mở ra.

Lúc này, tất cả những quân nhân, sĩ quan cùng với binh lính ở khu vực xung quanh Bộ Chỉ Huy đều đã bị hệ thống điều khiển của trận thao diễn quân sự lần này phán định là toàn bộ tử vong, cho nên đám sĩ quan, binh lính của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 mang theo sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm vào cánh cửa khoang điều khiển robot đang mở ra, cũng không ai nâng vũ khí lên chuẩn bị bắn lén vào đối phương.

Tuy rằng cuối cùng con robot màu đen này bị phán định là nổ tung mà chết, nhưng mà lúc trước khi đối phương đột doanh mà vào, một khắc giây sát bốn con robot M52 bên mình, cuối cùng mạnh mẽ đạp chết sĩ quan chỉ huy cao nhất của Doanh trại bên mình, chuyện này chẳng khác nào mạnh mẽ tát một cái lên mặt của bọn họ.

Hứa Nhạc, mang theo sắc mặt tái nhợt từ trong khoang điều khiển robot nhẹ nhàng chui ra, cũng không có bước xuống đất, mà là đứng sững tại đầu cây thang hợp kim của con robot, nhìn xuống đám quân nhân binh sĩ vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, khẽ nheo mắt lại. Tuy rằng cuối cùng hắn bị phán định là tử vong, thế nhưng những chuyện hắn cần phải làm, có thể làm cũng đã làm xong. Nhiệm vụ đột kích Doanh trại thành công, giết được sĩ quan chỉ huy cao nhất của đối phương. Cho nên tâm tình của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, lại mang theo một tia hưng phấn nhàn nhạt của thanh niên, cũng không hề có bất cứ tiếc nuối hay là khó chịu gì cả.

- Anh thật sự rất giỏi đó.

Hứa Nhạc cảm giác thân thể mình mỏi mệt dị thường, đưa tay lên khẽ quệt mớ mồ hôi lạnh trên trán mình. Sau đó hắn thoáng mệt mỏi ngồi lên phần bụng có chút nóng bỏng của con robot MX, tay vị lên phần hộ giáp hợp kim có chút trầy trụa của con robot, nhìn xuống gã sĩ quan chỉ huy Tây Môn Cẩn biểu tình ủ dột đang đứng bên dưới, nghiêm túc nói:

- Tôi thừa nhận Sư Đoàn Thiết Giáp 7 các người có tư cách để mà kiêu ngạo.

Những lời này đều là lời thật lòng của hắn.

*****

Hôm nay trong buổi thao diễn quân sự lâm thời, Chu Ngọc cùng với các quân nhân sĩ quan học viên kia ở khu vực Độc Cô Lĩnh cùng với Hoàng Sơn Lĩnh, đã phát huy gần như trọn vẹn năng lực mạnh mẽ nhất của bọn họ, bằng không cũng không có khả năng đem những binh lực khủng bố của Cận Vệ Doanh cầm chân lâu đến như vậy, đánh lạc hướng, dành cho Hứa Nhạc một cơ hội có thể đột kích doanh trại Bộ Chỉ Huy. Nhưng mà dưới sự công kích mãnh liệt mà vô cùng bình tĩnh, tràn ngập tố chất quân đội mạnh mẽ, bên phe màu đỏ cuối cùng vẫn như cũ chỉ có một con đường thất bại mà thôi.

Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ chính là, một mình Hứa Nhạc, lại có loại năng lực điều khiển robot mà trên thế giới này cũng không có mấy người có khả năng thấu hiểu nỗi, đã đem các tính năng nổi bật của con robot MX màu đen phát huy lên đến tận cùng, nháy mắt đột kích thẳng vào Doanh trại của phe màu lam. Kết quả đúng là gặp phải ba tầng phòng ngự mạnh mẽ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, sau khi xuyên thủng qua tất cả các tầng phòng ngự, cuối cùng cũng thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của đối phương, mặc dù cuối cùng hắn cũng có kết cục tử vong.

Tây Môn Cẩn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong trang trại. Tách cà phê trong tay của hắn lúc này cũng không có tâm tình mà cầm lên nữa. Tâm tình của hắn cũng giống hệt như là biểu tình hiện tại của hắn vậy, sớm cũng đã phẫn nộ lên đến cực điểm. Chỉ huy Doanh đoàn có lực chiến đấu cường đại nhất toàn bộ Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Cận Vệ Doanh, kết quả cuối cùng vẫn là bị một con robot MX của đối phương đột kích đến, sĩ quan chỉ huy cao nhất bị giết tại chỗ... Đây là sự sỉ nhục khó nuốt đến mức nào?

Hắn cũng không có ngẩng đầu lên cùng với Hứa Nhạc đang ngồi trên con robot MX màu đen mà nói chuyện, bởi vì nếu làm như vậy sẽ khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác giống như là Hứa Nhạc đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, dùng phong thái của người chiến thắng mà nói chuyện với hắn.

oOo

Cuộc chiến đấu kéo dài từ Độc Cô Lĩnh đến Hoàng Sơn Lĩnh vào thời khắc này vừa mới chấm dứt. Hệ thống máy tính chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lâm thời này dùng tốc độ nhanh nhất phán định kết quả thắng bại lần này. Tuy rằng bên phe màu đỏ thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao nhất của phe màu lam, thế nhưng mà cuối cùng tất cả các binh sĩ, quân nhân của phe màu đỏ đều toàn bộ chết hết, phe màu lam lại hoàn thành nhiệm vụ chiến thuật cuối cùng, cho nên hệ thống máy tính đã phán định là phe màu lam giành được thắng lợi.

Nghe được thanh âm thông báo thắng lợi vang lên, sắc mặt Tây Môn Cẩn lại càng ngày càng trở nên khó coi hơn. Loại thắng lợi với kết quả như vậy đối với hắn mà nói có loại cảm giác như thế nào cơ chứ?

- Tôi chưa từng nghĩ qua chuyện sử dụng đến đơn vị bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần tốc. Bố trí bọn họ ở trong khe núi đó, chỉ là sự cẩn thận theo thói quen bình thường mà thôi. Nhưng thật sự là không ngờ nổi, anh lại có thể điều khiển một con robot MX đã đột kích thẳng đến Bộ Chỉ Huy của tôi.

Trong doanh trại Bộ Chỉ Huy tràn ngập một mảnh tĩnh mịch, Tây Môn Cẩn đột nhiên mở miệng nói:

- Nhưng có một việc, tôi suy nghĩ mãi thế nào cũng không làm sao hiểu nổi, nếu như muốn xuyên qua tầng phòng ngự điện tử mà tôi bố trí trong khu rừng, con robot MX của anh khẳng định là đã tiến nhập vào trạng thái ẩn nấp chủ động, ngắt hết toàn bộ các tín hiệu điện tử liên lạc. Vậy anh làm cách nào có thể tìm ra được doanh địa của tôi chứ?

Vị sĩ quan chỉ huy này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mệt mỏi nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên cửa khoang điều khiển của con robot MX, cất tiếng hỏi:

- Cho dù là có thể tìm ra được doanh địa của tôi cũng không nói, anh làm cách nào có thể đoán ra được doanh trại này mới thật sự chính là Bộ Chỉ Huy của tôi chứ... Anh đến tột cùng là bằng cách nào mà biết được?

Tây Môn Cẩn dùng một loại giọng điệu suy luận logic như của các học giả, cặp mày nhăn tít, chống tay lên trên bàn nói ra câu hỏi mà mình suy nghĩ từ nãy đến giờ vẫn không cách nào nghĩ ra nổi. Sự nhục nhã của việc bị đối phương thành công đột kích doanh trại khiến cho sự khiếp sợ trong lòng hắn phóng đại lên vô số lần. Cho nên thà rằng hắn phải ngồi ở dưới ngẩng đầu lên hỏi Hứa Nhạc, chịu cảm giác cao cao tại thượng của hắn, cũng phải hỏi cho rõ vấn đề này.

Đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong khe núi Lam Trì Sơn lúc này cũng đã dần dần tụ tập lại, nhân số đại khái còn lại khoảng 150 binh sĩ, toàn bộ đều đã bị hệ thống vi tính phán định toàn bộ đều tử vong cả. Đám quân nhân sĩ quan nhìn thấy con robot MX màu đen đang đứng ở cửa chính doanh trại Bộ Chỉ Huy thật sự, nhìn thấy gã phi công trẻ tuổi đang ngồi trên cánh cửa của khoang điều khiển robot, sắc mặt bọn họ toàn bộ ngưng trọng lại, hơn trăm cặp mắt đều nhìn thẳng về Hứa Nhạc, tràn ngập địch ý. Tựa hồ như bọn họ muốn dùng ánh mắt ngưng đọng của mình mà giết chết Hứa Nhạc vậy.

Hứa Nhạc vốn là tảng đá Đông Lâm, cũng sẽ không bởi vì ánh mắt đầy địch ý cùng với sắc mặt âm trầm của địch nhân mà xúc động, cũng không vì ngoại vật mà thấy khiếp sợ. Khuôn mặt của hắn cũng giống như bề ngoài của một tảng đá vậy, cứng rắn không một tia cảm xúc, đem toàn bộ những ánh mắt giết người kia đặt ngoài sự chú ý của mình.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nhìn xuống Tây Môn Cẩn đang đứng bên dưới con robot màu đen, nhàn nhạt nói:

- Ngày hôm qua khi Đỗ Sư Đoàn Trưởng tiến hành giáo huấn các quân nhân sĩ quan học viên cũng đã có nói quan, quân nhân cần phải có bản tính cờ bạc một chút... Tôi giống như con mèo mù, đánh bạc một phen... Xem ra vận khí của tôi không tệ, lần này thắng lớn...

Tây Môn Cẩn biểu tình ủ dột nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Những lời này nói ra ai tin nổi cơ chứ?

Hứa Nhạc cũng không có trả lời, nghĩ thầm mình cũng không có khả năng ngồi trên con robot màu đen này mà đứng lên xoay một vòng, đánh tay co chân, sau đó cất tiếng ca xướng một trận: Đây là một cái bí mật nhỏ, bí mật nhỏ... Cũng không nói cho ngươi, nói cho ngươi... biết a!...

Nhìn Tây Môn Cẩn đang ngồi ảm đạm, ủ rủ trong Doanh trại, thế nhưng vẫn như cũ cật lực bắt chước phong cách cường liệt lãnh khốc của Đỗ Thiếu Khanh, nhìn lên dãy các mã số công dân có màu sắc vàng nhàn nhạt sáng lên trên đỉnh đầu của gã quân nhân sĩ quan vĩ đại kia, trong lòng Hứa Nhạc chợt dâng lên một tia cảm xúc kỳ quặc. Hắn nghĩ trong lòng muốn nói cho đối phương, ta không chỉ biết rõ ràng Bộ Chỉ Huy của các ngươi ở nơi nào, thậm chí ta còn biết được ngươi là công dân của Đông Lâm, năm nay 35 tuổi, nhóm máu o nữa...

Nhưng mà nhìn thấy cặp mắt mơ hồ ẩn chứa chút tơ máu, cùng với mái tóc phết keo vốn bóng lưỡng lúc này đã trở nên xơ xác bết dính lại của Tây Môn Cẩn, nghĩ đến tâm tình lúc này của đối phương, Hứa Nhạc chung quy cũng không có mở miệng. Hắn thầm nghĩ trong lòng rõ ràng những gã quan binh sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đang bao vây xung quanh mình vẫn còn chưa thể ổn định lại cảm xúc, có lẽ mình cũng không nên tỏ vẻ quá mức thoải mái...

Tới khoảng 12h trưa, các đơn vị bộ đội tham gia vào cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này mới theo thứ tự triệt thoái trở về. Tuy rằng đây cũng chỉ là một cuộc thao diễn quân sự lâm thời nhỏ bé mà thôi, chẳng qua cũng chỉ có khoảng một ngàn binh lính tiến hành đối chiến, nhưng mà nếu muốn đem tất cả các trang thiết bị hao tổn vận chuyển trở về, cũng là một chuyện tương đối phiền toái. Càng phiền toái hơn nữa chính là, trong lúc con robot MX màu đen đột kích vào doanh trại, những gã quân nhân sĩ quan bị nó đánh cho thành bị thương, cũng phải cần được gấp rút chữa trị.

Cũng may là không có xuất hiện qua sự cố chân chính tử vong. Mặc dù là như thế, nhưng đám quân nhân sĩ quan chỉ huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong lúc rút về căn cứ, mặc dù sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như xưa, thế nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra trong cặp mắt của bọn họ ẩn chứa một loại tình tự khác với trước đây - chính là cảm giác phẫn nộ không cam lòng mãnh liệt.

Sự phẫn nộ trong mắt của bọn họ cũng không phải nhằm vào đám quân nhân sĩ quan học viên phe màu đỏ tiến hành diễn tập lần này, mà là nhằm vào cái kết cuộc không thể nào tưởng tượng nổi, nhầm vào cái thắng lợi mà không có bất cứ kẻ nào có thể chấp nhận được.

Sư Đoàn Thiết Giáp 7 là một đơn vị bộ đội đặc thù như thế nào. Một đơn bị bộ đội đã từng giành được chiến thắng trong 37 lần thao diễn quân sự, phối hợp tác chiến vô cùng nhuần nhuyễn với các huynh đệ cùng đơn vị, đối với địch nhân công kích lãnh khốc mà tàn nhẫn, đối với chính mình thì yêu cầu gần như là vô cùng hà khắc. Một đơn vị bộ đội từ trước đến giờ vẫn chưa từng nếm qua mùi thất bại lần nào, có được một vị lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ thiên tài. Một khi đã gia nhập vào trong chiến trường, yêu cần gần như là tàn khốc, không để cho bản thân mình làm ra nửa điểm lỗ hổng nào cả.

Vấn đề là trong trận thao diễn quân sự lâm thời này, bọn họ cũng không cho rằng bản thân mình có bất cứ địa phương nào làm sai, bất cứ chỗ nào có lỗ hổng cả. Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại vẫn thua, cho nên bọn họ phẫn nộ. Bọn họ đối với cái gã phi công đang ngồi trên con robot MX màu đen kia mà sinh ra vô số tình tự vô cùng phức tạp. Thù hận cũng có, nghi hoặc cũng có, khiếp sợ cũng có... vô số các loại cảm xúc đan xem lẫn nhau lại một chỗ, kết quả cuối cùng tổng hợp lại một chỗ, vẫn như cũ chẳng qua là hai chữ phẫn nộ.

Những chiếc máy bay vận tải nặng nề không ngừng từ trên sân bay quân dụng bay lên. Hệ thống bốc xếp và phi cơ vận chuyển hạng nặng giống như những con chim lớn không những gào thét mà bay qua. Ở một khoảng đất cách đó không xa, một chiếc phi thuyền vận chuyển đã chuẩn bị sẵn sàng. Đám quân nhân sĩ quan sắc mặt lãnh khốc, bước chân chỉnh tề nhanh chóng di chuyển về phía đó. Khắp nơi trong căn cứ huấn luyện đều tràn ngập hơi thở nghiêm nghị mà vội vàng.

Tây Môn Cẩn, một đầu tóc đen xơ xác tung bay tán loạn trong gió, dẫn đầu các quân nhân sĩ quan của Bộ Tham Mưu Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Cận Vệ Doanh, đi ở đầu hàng nghĩ, sắc mặt vô cùng khó coi. Cho dù đến lúc đi vào bên trong phân xưởng căn cứ, thần sắc trên mặt hắn cũng vẫn như cũ, không chút buông lỏng nào.

Hoàn toàn bất đồng với sự phẫn nộ của đám người Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đám quân nhân sĩ quan học viên tiếp nhận huấn luyện lần này, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười nói thế nào cũng không thể che dấu nổi. Bọn họ đại biểu cho phe màu màu đỏ xuất chiến, lần này toàn bộ đều đã bị chết trận hoặc là đã bị bắt giữ làm tù binh, vừa rồi mới được chủ lực của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 phóng thích ra, bọn họ vốn nên phải cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt bi phẫn, hoàn toàn thể hiện rõ ràng bổn phận thất bại của mình, thế nhưng thực tế lại là bọn họ tràn đầy vẻ tươi cười đứng nhìn ra bên ngoài căn nhà xưởng.

Trong kỳ thao diễn quân sự lần này, biểu hiện của các quân nhân sĩ quan học viên kỳ thật là vô cùng xuất sắc, chỉ bằng vào 7 con robot MX cùng với những bộ đội quân lực giả lập, cũng đã có thể mạnh mẽ đem toàn bộ binh sĩ của bộ đội chủ lực của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cầm chân lại tại phòng tuyến Độc Cô Lĩnh cùng với Hoàng Sơn Lĩnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Chính nhờ như vậy mới giúp cho Hứa Nhạc có thể điều khiển một con robot MX tranh thủ thời gian quý giá mà đột kích vào Bộ Chỉ Huy đối phương.

Nhưng mà sau khi chiều ngày hôm qua bọn họ bị Đỗ Thiếu Khanh mạnh mẽ lãnh khốc như băng tuyết răn dạy, bọn họ cũng không có khả năng bởi vì những chuyện tình này mà trở nên kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo của bọn họ, nguyên nhân chính là đến từ con robot MX màu đen nặng nề đang được chiếc phi cơ quân dụng chậm rãi vận chuyển đến đây.

Hứa Nhạc, mặc một bộ trang phục phi công năng lượng cao màu đen, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm trên đầu của mình, một tay thì kéo theo cái thùng chứa máy tính xách tay màu đen nặng nề, đứng ở phía cuối cùng của đội ngũ, xếp thành hàng đi vào trong khu nhà kho bộ chỉ huy quân đội của cuộc thao diễn quân sự lần này.

Ngay tại một khắc mà hắn xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người, Chu Ngọc, mang theo vẻ mặt ôn nhu, mỉm cười cùng với Hoa Tiểu Ty, bị thương ở vai trái, đứng bên cạnh Chu Ngọc, bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay. Ngay sau đó tiếng vỗ tay liền vang lên liên tục. Tuy rằng hơn ngàn gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đứng ở phía trước, cũng không có bất cứ động tác gì, thế nhưng hơn ba mươi gã quân nhân sĩ quan học viên nhận huấn luyện, cùng với mười bảy gã hán tử của Tiểu đội 7 và các quân nhân sĩ quan tham mưu trong căn cứ huấn luyện, đều nhiệt liệt vỗ tay. Tiếng vỗ tay vang lên giống như cuồng phong bạo vũ, tiếng sét giữa bầu trời vậy.

Hứa Nhạc thoáng sửng sốt một chút, sau đó chợt nheo mắt lại, mỉm cười rạng rỡ, hắn khẽ đưa tay lên hướng về đám quân nhân sĩ quan kia quơ quơ tay mấy cái. Ngay sau đó hắn liền nghe được thanh âm huýt gió bén nhọn cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi của đám nhân viên Tiểu đội 7.

Nghe được tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi, đám quân nhân binh sĩ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, vốn luôn bảo trì sắc mặt lãnh khốc bình tĩnh, hiện tại sắc mặt trở nên có chút âm trầm khó coi.

Hứa Nhạc nghe tiếng vỗ tay, chợt nhớ lại tình cảnh lúc trước trong Khu công nghiệp Đặc khu Cảng Đô, trong căn nhà xưởng ngầm dưới lòng đất của Bộ Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, ngay cái ngày mà con robot MX thế hệ mới được nghiên cứu chế tạo thành công, bản thân mình cùng với Thương Thu đứng ở chính giữa, ngênh đón từng tràng vỗ tay vang vọng động lòng người dành cho mình và cô gái kia.

Đột nhiên, trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ muốn trò chuyện với Thương Thu, nói cho cô ta biết một màn xúc động lúc này của hắn.

Sự khác biệt lớn nhất giữa vinh quang và hư vinh, chính là nhìn xem ngươi đến tột cùng có làm ra những loại động tác tương ứng thế hiện sự vinh dự đó hay không. Nếu như sau buổi thao diễn quân sự này, Hứa Nhạc đem những vinh quang mà hắn hưởng thụ biến thành cảm giác hư vinh, như vậy hắn cũng sẽ không cự tuyệt chuyện đó, chỉ là mãi vẫn đứng đó mà hưởng thụ, hơn nữa lại còn nguyện ý mà đơn điệu lặp đi lặp lại sự hưởng thụ vinh quang này.

Trâu Bộ Trưởng cùng với Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cũng không có mặt trong buổi tổng kết cuộc thao diễn quân sự lúc này. Hai người bọn họ thân là hai vị đại lão có quyền lực cao nhất trong Quân đội Liên Bang, cuối cùng cũng vẫn nên để lại chút mặt mũi cho Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Dù sao bên phía thắng lợi cuối cùng trong cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này vẫn là Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Nếu như bọn họ xuất hiện lúc này, khó tránh khỏi sẽ đến thân thiết với Hứa Nhạc một trận, lên tiếng tán thưởng... Như vậy thì mặt mũi của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 sẽ nhét vào đâu đây? Mặt khác hai vị đại lão Quân đội Liên Bang này cũng đã nghĩ đến lúc này Hứa Nhạc đang ở vào thế trên chảo lửa, không cần phải đến mức không nể tình, chạy đến tạt thêm một gáo cồn lên người hắn nữa.

Sau khi trận vỗ tay như cuồng phong bạo vũ trong khu nhà xưởng của căn cứ huấn luyện chấm dứt, thế nhưng vẫn còn lại một tiếng vỗ tay, một tiếng vỗ tay đơn điệu mà nặng nề.

Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, mang theo vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, tay đang kéo theo một cái thùng lớn đi vào, hai bàn tay, lúc này đã mang vào cặp găng tay bằng da dê màu đen nhẹ nhàng vỗ tay. Thanh âm vỗ tay có chút nặng nề, vì thế tiếng vỗ tay trong toàn bộ khu nhà xưởng của căn cứ huấn luyện cũng dần dần bình ổn lại.

Toàn trường là một mảnh tĩnh lặng.

Hứa Nhạc đi thẳng về phía trước đội ngũ binh sĩ, tiến hành một động tác chào hỏi theo nghi lễ của Quân đội Liên Bang.

oOo

Tất cả các hoạt động tổng kết sau khi cuộc thao diễn quân sự cũng đã rất nhanh kết thúc. Quân đội Liên Bang cần hai lần diễn tập quân sự này để khiến cho lối suy nghĩ chiến thuật của các tướng lãnh Quân đội hoàn toàn thay đổi. Nhưng mà trên thực tế, nếu như cẩn thận phân tích lần diễn tập quân sự thứ hai này, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 do Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh, ngược lại cũng chính là đơn vị bộ đội không cần nhận phải sự đả kích nặng nề này nhất. Những thiết kế chiến thuật linh động vô cùng tinh chuẩn, khiến cho Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn có thể không một lỗ hổng phối hợp với sự công kích mãnh liệt của con robot MX.

Các đám quân nhân sĩ quan trong gian nhà xưởng căn cứ huấn luyện dần dần tan đi. Các quân nhân sĩ quan của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 thì lại tụ tập lại một chỗ. Đám quân nhân sĩ quan học viên của căn cứ huấn luyện cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 tự nhiên cũng tụ tập lại thành một nhóm. Lan Hiểu Long liếc mắt nhìn Tây Môn Cẩn đang đi lướt ngang qua bên cạnh mình, bực tức nói:

- Thật là mất mặt, chúng ta lại thua rồi. Chẳng qua ngươi cần phải biết rằng, lần này chúng ta cũng không phải là thua trong tay các ngươi.

Các nhân viên của Tiểu đội 7 bởi vì yểm trợ Hứa Nhạc điều khiển con robot MX màu đen xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, nên mới cố tình bại lộ tung tích, cho nên toàn bộ nhân viên đều bị bao vây. Lan Hiểu Long thật sự là thê thảm, bị bắt giữ mà không có chút cơ hội phản kích nào. Nhưng mà ở trước mặt đám quân nhân của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, hắn hoàn toàn không hề có chút phong thái của tù binh gì.

Hơn ngàn gã sĩ quan, binh sĩ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng đều nghe được lời nói mang đầy tính khiêu khích này, sắc mặt vô cùng khó coi, thế nhưng chung quy cũng không có khả năng ở trước mặt vô số các quan chức của Quân đội Liên Bang, ở trong khu nhà xưởng làm ra một hồi ẩu đả quần chiến. Ngay cả Tây Môn Cẩn cũng vậy, hắn chỉ thoáng dừng cước bộ lại một chút, ngay sau đó liền rời khỏi hiện trường.

Chu Ngọc vỗ vỗ vai của Lan Hiểu Long, ý bảo hắn nên nhìn ra bên ngoài gian nhà xưởng.

Trên thực tế, lúc này tuyệt đại bộ phận các quân nhân sĩ quan trong khu nhà xưởng này, ánh mắt cũng đã nhìn về phía ngoài cửa.

Ánh mặt trời hoàng hôn trên khu rừng rậm ban ngày dần dần lặn xuống tại trời Tây. Hoàng hôn càng ngày càng nồng đậm hơn. Trong cái bối cảnh màu đỏ nhàn nhạt đó, trước hình ảnh đồi núi san sát, có hai cái thân ảnh đang đứng đối diện nhau, nhìn qua giống hệt như là những hình ảnh trên màn hình chiếu bóng vậy.

Chính là Đỗ Thiếu Khanh và Hứa Nhạc.

oOo

- Tất cả đồng đội của cậu toàn bộ chết sạch hết.

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía xa, một đám mây màu đỏ nhàn nhạt lặng lẽ trôi trên bầu trời hoàng hôn, hai tay mang theo cặp găng da dê màu đen khẽ chắp sau người, lạnh lùng hỏi:

- Nếu như cái mà cậu đối mặt chính là mông Doanh đoàn Thiết giáp hoàn chỉnh, cậu có thể đột kích toàn bộ doanh đoàn hay sao?

Vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang này, cũng không có bởi vì sự khiêu khích của Hứa Nhạc ngày hôm qua mà cố ý không mang cặp găng tay da dê đen trước mặt của Hứa Nhạc. Trái tim đã trải qua ma luyện không biết bao nhiêu năm trong Quân doanh, đã sớm không thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà thay đổi tốc độ nhịp đập.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:

- Hiện tại không thể, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng không thể.

Lúc này hắn thật sự đã hiểu được vấn đề mấu chốt cuộc nói chuyện lần này của Đỗ Thiếu Khanh, cho nên hắn quyết định sẽ không hề nhượng bộ ông ta nữa.

Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Cho dù là cậu có thể làm, nhưng người khác thì không ai làm được.

Hứa Nhạc đối với cuộc thao diễn quân sự lần này, cái mà hắn dựa vào duy nhất chỉ là một cái niềm tin mà thôi. Nếu không có sự trợ giúp của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương làm bừa, nếu không có những thủ đoạn bá đạo do Phong đại thúc đã truyền thụ trước đây, Hứa Nhạc làm thế nào có thể làm được tất cả chuyện này? Mặc dù hắn có thể làm, thế nhưng cho dù là các phi công vương bài khác của Quân đội Liên Bang, cũng sẽ không ai có thể nào làm được những chuyện này. Đây là một hành động không thể nào có thể lặp lại được, cho nên cũng sẽ không thể trở thành tiêu chuẩn huấn luyện cho Quân đội Liên Bang.

- Cậu không phải là một gã chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.

Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Hơn nữa trong tương lai cậu cũng vĩnh viễn không có khả năng phát triển trở thành một vị sĩ quan chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.

Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ về lời phán đoán này của Đỗ Thiếu Khanh, thế nhưng cảm nhận được sự lãnh ý cùng với khinh miệt nhàn nhạt ẩn chứa trong câu nói này, lại nhớ đến cỗ sát khí ngày hôm qua phát ra từ đối phương, trái tim của hắn chợt dần dần trở nên cứng rắn lại, ngẩng đầu lên nói:

- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, cái vị sĩ quan chỉ huy có đầy đủ tư cách kia của các ông, vừa rồi đã bị tôi xử lý xong.

Đỗ Thiếu Khanh cũng không có bộc phát ra sự phẫn nộ giống như ngày hôm qua, hắn đã đem tất cả những cảm xúc phản cảm của mình đối với gã thanh niên trước mặt này toàn bộ lắng đọng xuống trong xương cốt của mình. Hắn nhìn Hứa Nhạc lặng lẽ nói:

- Liên Bang hiện tại có một cơ chế Quân sự hiện đại. Nếu như sĩ quan chỉ huy chết đi, có thể tiến hành thay thế bổ sung lâm thời. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi cậu đột phá doanh trại thành công, giết chết Tây Môn Cẩn, nhưng hệ thống vi tính tại đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự vẫn như cũ phán định là phe màu lam chiến thắng.

- Liên Bang có chế độ Quân sự hiện đại, nhưng mà... Đế Quốc không có!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)