Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 315

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 315: Đầu tư trong buổi tiệc rượu
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lâm Đấu Hải dù sao cũng là người thừa kế đời tiếp theo của Lâm Gia, cho nên mặt mũi của hắn cũng có chút vài phần thuyết phục. Đối với Phiến Quân Thanh Long Sơn mà nói, Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đã tồn tại qua hàng vạn năm, đã được tôn sùng lên không chỉ gấp đôi mà có thể nói là gấp mười lần người bình thường khác. Mà càng khiến kẻ khác không thể nào hiểu nổi hơn nữa chính là, những người bên trong Thanh Long Sơn, luôn luôn nêu cao chủ trương chống lại thế lực quyền quý vạn ác cùng cực trong Liên Bang, mà đại biểu chính là đám người của Thất Đại Gia Tộc, thế nhưng mãi cho đến bây giờ, tựa hồ vẫn không lúc nào thiếu những nhân vật bị thịt, ở sâu trong nội tâm luôn luôn vô cùng hâm mộ, thậm chí còn có thể nói là mơ hồ kính sợ đối với đám người Thất Đại Gia Tộc này.

- Tôi muốn đập hắn một trận...

Nam Minh Tú nghe theo lời khuyên bảo của Lâm Đấu Hải, thập phần vất vả mà áp chế cơn tức giận trong lòng mình. Hắn đưa tay xoa xoa cái cổ đau nhức, giương mắt không cam lòng nhìn bóng dáng của đám người kia dần dần biến mất phía sau chiếc xe điện tự động. Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia âm trầm, vẫn không ngừng xoa xoa yết hầu hung hăng nói.

Đại khái là bởi vì tại Thanh Long Sơn hắn vẫn thường xuyên nói ra những lời nói đầy uy hiếp không chút nào kiêng cữ như thế này, cho nên trên mặt của đám chiến sĩ võ trang Đặc Vệ Doanh đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn kia cũng không lộ ra bất cứ biểu tình khác thường nào cả. Thế nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu như ở đây vẫn là Thanh Long Sơn, có thể vị công tử con lãnh tụ kia thật sự có thể móc súng ra bắn chết người nào đó ngay tại chỗ... Nhưng mà ở đây lại là Đặc khu Thủ Đô, cho dù cũng chỉ là vùng ngoại thành mà thôi, nhưng hắn cũng không có được loại năng lực đó.

Chim ưng rời khỏi núi cao xuống đồng bằng thì phải bay thấp lại, mãnh hổ xuống thảo nguyên cũng không dám ngẩng cao đầu, cự xà ra đến sa mạc thì cũng không dám thở mạnh... ở một nơi phồn hoa đô hội như tinh cầu S1 này, thì những người đến từ Thanh Long Sơn kia cũng không thể nào có được cái năng lực hô mưa gọi gió giống như còn ở trong núi được. Đại khái cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên vị Lãnh tụ Nam Thủy kia mãi vẫn kiên quyết từ chối Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với các vị Nghị Viên, không chịu tiến vào Chính phủ Liên Bang hoặc là Tòa nhà Nghị Viện mà nhậm chức, cứ mãi vẫn bám trụ lại cái nơi Thanh Long Sơn chó ăn đá gà ăn sỏi kia.

Nam Minh Tú quả thật là vô cùng tức giận, thế nhưng khi hắn tưởng tượng đến một tia hàn ý nhỏ nhoi nhưng cực kỳ mãnh liệt lộ ra trong ánh mắt của cái gã quân nhân mắt hí trẻ tuổi kia, còn có bàn tay cứng như đúc bằng thép nguội bóp chặt trên cổ họng của mình kia, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một tia vô cùng sợ hãi, ngay cả hai chân hắn cũng trở nên có chút hơi hơi nhũn ra nữa.

- Anh đánh hắn không được đâu...

Lâm Đấu Hải khẽ liếc mắt nhìn Nam Minh Tú, cảm thán nói một câu. Trong lúc nhất thời hắn đã quên mất việc phải sắm vai tôn trọng đối với gã thanh niên công tử con lãnh tụ này. Đại khái là bởi vì hắn đã phát hiện ra là còn có một tên gia hỏa còn vô dụng hơn cả bản thân chính mình nữa.

- Anh hiện tại trên danh nghĩa chính là thư ký riêng của ủy Viên Trưởng Kim Cơ Phạm, như vậy chắc anh cũng biết rõ ràng nhất, nhân vật số hai trong ủy Viên Thanh Long Sơn, ngay trước Kim ủy Viên Trưởng là ai chứ...

Lâm Đấu Hải bất đắc dĩ phải kiên nhẫn giảng giải cho tên gia hỏa ngu xuẩn kia hiểu:

- Cái gã thanh niên mà anh muốn đập cho một trận hả giận đó, trước đây đã từng trực tiếp một thân một mình xông thẳng đến Hoàn Sơn Tứ Châu, chạy vào tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội, một phen đem cái vị nhân vật số hai kia đập cho một trận, sau đó... giết luôn ông ta. Nếu như anh một phen chọc cho cái tên khủng bố đó nóng giận lên, như vậy đối với anh sẽ có tác dụng gì cơ chứ?

Thân thể Nam Minh Tú chấn động kịch liệt, dùng một biểu tình không thể nào tin nỗi nhìn chằm chằm Lâm Đấu Hải. Sau khi hắn trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới run giọng nói:

- Chẳng phải lúc trước anh đã từng nói rằng, Liên Bang chính là một xã hội có pháp luật nghiêm khắc hay sao, cũng không giống như là tại Thanh Long Sơn, không thể cứ động tới một cái là liền đòi đánh đòi giết?

- Không nói với anh nữa!

Lâm Đấu Hải tức giận nói một câu. Hắn thầm nghĩ chẳng phải là ta đã nói rất rõ với ngươi, cái tên tiểu tử kia hiện tại chính là đứng dưới cái bóng khổng lồ của Phí Thành Lý Gia hay sao... Cái thứ Pháp luật Liên Bang kia chỉ có thể trị được kẻ khác, chứ đối với kẻ này, hắn cũng chẳng thèm dùng nửa con mắt mà liếc nhìn.

Cái suy nghĩ này của Lâm Đấu Hải đại khái cũng chính là cái nhìn hiện tại của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang và giới quyền quý thượng tầng Liên Bang đối với cái gã quân nhân Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử mang tên Hứa Nhạc này, bên trong sự ẩn nhẫn còn bao hàm một sự cảnh giác vô hạn và một sự sợ hãi không tên.

oOo

Ẩn nhẫn cũng vậy, sợ hãi cũng vậy, hay ghen tỵ cũng vậy, Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến những chuyện này. Người khác có cái nhìn cùng với cảm xúc như thế nào đối với mình, cũng chẳng quan hệ gì đến hắn cả. Bị người khác dùng những lời lẽ cay độc nhất nguyền rủa sau lưng cũng sẽ không khiến hắn đau đầu mà chết. Hắn chỉ cần cam đoan rằng đối phương sẽ không thể đụng chạm đến chính mình cùng với những người mà bản thân mình quan tâm là được rồi.

Sự xung đột giữa Hứa Nhạc cùng với vị công tử lãnh tụ kia nhìn giống như là do Lâm Đấu Hải khơi mào mà nên, còn sự 'không thể chịu đựng nổi' của Lan Hiểu Long thì lại có nguyên nhân là do sự kiêu căng, ngạo mạn nhưng lại cực kỳ ngu xuẩn của gã công tử kia mà ra. Chỉ có bản thân Hứa Nhạc là rõ ràng nhất, mình vừa rồi nổi nóng chính là khi nhìn thấy Nam Minh Tú, hắn lại nhớ đến cảnh tượng gã thanh niên này cùng khoác tay cô con gái thích đeo kính gọng đen kia xuất hiện trong buổi tiệc rượu hôm trước. Khi hắn nghĩ đến gã thanh niên này từng trắng trợn lộ ra cảm xúc dục vọng cùng với sự thèm khát muốn độc chiếm, hắn liền muốn thay mặt cô con gái kia trước tiên giải quyết một chút phiền toái không cần thiết.

Hứa Nhạc cũng không có được cái năng lực cặp mắt như thần quang phóng điện của vị lão nhân gia Phí Thành Lý Gia kia, tự nhiên hắn cũng không mong đợi hy vọng một câu nói của mình liền thật sự có thể một phen khiến cái gã Nam Minh Tú kiêu căng ngạo mạn mà ngu xuẩn kia bị hoảng sợ mà không dám làm gì. Nhưng mà hắn tin tưởng rằng, sau khi hắn quay lưng rời đi, Lâm Đấu Hải sẽ bởi vì ngăn cản cái gã công tử lãnh tụ ngu xuẩn kia ở trong lãnh địa gia tộc nhà mình, lén lút làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, khẳng định là sẽ hướng về phía đám người Thanh Long Sơn kia kể lại những sự tích tràn ngập quang huy của chính mình. Nếu như những quang huy sáng rọi kia cũng vẫn không đủ để thức tỉnh cái gã ngu xuẩn Nam Minh Tú kia, như vậy cũng chỉ có thể nói rằng cái gã kia đã ngu xuẩn đến một trình độ khó có thể dùng trí óc con người mà hình dung nổi... Những con người ngu xuẩn đến mức độ ấy, nên sớm chết đi cho đỡ phiền phức.

Mạch Đức Lâm chết ở trong tay hắn, cho đến hôm nay tựa hồ vẫn còn là một chuyện bí mật. Thế nhưng mà cái bí mật này chung quy vẫn không thể nào giữ vững được lâu dài cho lắm, nhất là đối với một số nhân vật đặc thù nào đó trong xã hội thượng tầng Liên Bang.

0O0

Trong đại sảnh số 1 của Mộc Cốc.

Những nhân vật thuộc hạ mà Lợi Thất Thiếu gia Lợi Hiếu Thông đặc biệt phái đi hầu hạ cho Hứa Nhạc, đã hồi báo lại tất cả những chuyện đã phát sinh vừa nãy cho hắn. Lợi Hiếu Thông vẻ mặt băng lãnh, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Nhạc vẫn giống hệt như bình thường, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng không hề nhắc lại chuyện này nữa.

Dựa theo những dặn dò cẩn thận của Chung phu nhân, Chung Yên Hoa mang theo cõi lòng đầy hứng thú cùng với sự hưng phấn cho đến giờ vẫn chưa tiêu tan đi vào phòng ngủ trưa, chỉ là không biết cô bé có ngủ được hay không thôi... Trong suy nghĩ của cô bé con này, cả một buổi sáng điên cuồng chơi đùa những trò mạo hiểm, mang cho cô bé những sự hứng thú còn kém xa cái lúc Hứa Nhạc ca ca của mình ở trên lưng chừng núi, buông tay cô bé ra, chụp cổ người khác, sau đó nói ra một câu nói đặc biệt dũng mãnh...

Lúc này trong đại sảnh đang diễn ra một buổi tiệc trưa mang tiếng là hình thức đơn giản, thế nhưng tất cả những loại thức ăn trong đó đều thuộc loại tinh mỹ đến cực điểm, cùng với xa hoa vô cùng. Thế nhưng các khách khứa có mặt ở nơi này cũng không ai đặt quá nhiều sự hứng thú đối với những loại thức ăn này... Bọn họ hôm nay có mặt ở đây mục đích chủ yếu nhất chính là muốn tiếp cận một chút vị Thất Thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia mà thôi.

Số lượng khách khứa trong buổi tiệc rượu hôm nay cũng không quá nhiều, sau khi dùng xong bữa trưa, sáu bảy gã thanh niên, trung niên nhân liền vô tình hoặc là hữu ý đồng loạt đứng xung quanh bên người Lợi Hiếu Thông, nhìn ngắm những bức thi thư, danh họa treo đầy trong gian đại sảnh số 1 của Mộc Cốc, không ngừng góp miệng thảo luận sôi nổi. Lai lịch bối cảnh của những người này mặc dù còn rất xa mới có thể theo kịp được dòng dõi thế gia ngàn năm như là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, thế nhưng từ nhỏ cũng đã được nuôi dưỡng trưởng thành từ trong nền tảng văn hóa tiền tài phú quý, cho nên nhãn lực cũng không hoàn toàn quá kém cõi, những lời bọn họ nói ra cũng có những chỗ tinh diệu.

Lợi Hiếu Thông thì bình thản trầm mặc cùng với đám khách khứa trò chuyện, còn ánh mắt thì lại thường xuyên liếc nhìn về phía góc ít người để ý, nơi Hứa Nhạc đang ngồi. Hắn phát hiện ra cái tên gia hỏa này còn đang không ngừng ăn bánh quy cùng với trứng cá muối, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Trong buổi cơm trưa, hắn có đơn giản giới thiệu qua Hứa Nhạc, nhưng cũng không nói rõ hắn là ai, chỉ hàm hồ nói là một người quen, sau đó thậm chí ở trước mặt các quan khách thậm chí ngay cả thân mật nói chuyện qua với Hứa Nhạc cũng không có. Hắn chính là muốn xem thử xem là, những cái gã quan khách đến đây vì nể mặt mình, dưới tình huống không biết rõ ràng lai lịch của Hứa Nhạc, thì sẽ thể hiện ra thái độ như thế nào. Từ một số phương diện nào đó mà nói, tố chất của vị Lợi Đại Thiếu gia này so với gã đại ca Lợi Tu Trúc cạnh tranh cả đời với mình kia càng thêm vĩ đại hơn nhiều.

Hứa Nhạc biết rõ ràng rằng hôm nay bản thân mình chính là phải đóng vai một nhân vật là một lá cờ, trên cái lá cờ này có viết một chữ 'Lý' bằng vàng thật to... Tuy rằng hắn tự hỏi quan hệ giữa mình cùng với Phí Thành Lý Gia kia cũng không có khoa trương, gần gũi giống như những lời đồn thổi bên trong xã hội thượng tầng Liên Bang kia, nhưng mà một khi Lợi Hiếu Thông đã muốn mượn thân phận của mình để chấn nhiếp người khác, thì mình cũng không cần phải quá mức chấp nhặt. Nói thế nào thì vị lão nhân gia kia cũng sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như thế này.

Bộ quân phục hôm nay hắn mặc, vốn là cố tình không có mang theo bất cứ quân hàm nào cả. Mặc dù chuyện này cũng có chút không phù hợp với điều lệ của Quân đội, nhưng mà nếu như hắn không muốn những người khác lúc nào cũng dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn mình, tựa hồ cũng không có các biện pháp gì khác cả. Cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên đám khách nhân ở trong đại sảnh này cũng không ai nhận ra hắn. Bọn họ chỉ là mang theo một vẻ mặt lễ phép kiểu cách cùng với giữ khoảng cách khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó không thèm để ý đến nữa.

Hắn biết rõ ràng một lúc sau thì Lợi Thất Thiếu gia cũng sẽ biến hắn thành lá cờ, cầm trong tay phất mạnh đón gió, cho nên lúc này dùng tốc độ cao để mà ăn cơm... Hắn chợt nhớ chiều hôm nay hắn còn phải cùng với Tiểu Dưa Hấu tiếp tục chơi đùa những loại trò chơi cảm giác cao trong công viên, chẳng khác nào là sự tra tấn khủng khiếp... Cho nên hắn mới nhân lúc này cố ý ăn no một chút, bằng không vạn nhất thật sự sắc mặt biến thành trắng nhợt, tái xanh, choáng váng trước mặt cô bé con kia... Hôm nay cũng đã mấy lần đánh thẳng vào mặt người khác rồi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị người khác chọc cho mất cả mặt ra.

Hiện tại khẩu vị của hắn cũng đã dần dần thay đổi, đầu lưỡi cũng đã quen với loại cảm giác dầu mỡ tanh tanh nhưng có hậu vị ngon ngọt ẩn chứa trong loại trứng cá muối cao cấp kia rồi, cho nên cũng không còn giống như năm xưa còn ở trong biệt khu HI tại Đại học Lê Hoa nữa, vừa ăn trứng cá vừa nhăn mày nhíu mặt.

Lý Duy từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc đứng lẩn quẩn xung quanh đám người Lợi Thất Thiếu gia, nghiêm túc lắng nghe câu chuyện phiếm của bọn họ, học hỏi kinh nghiệm, không mở miệng nói câu nào, lại cũng sẽ không nói sai lầm bất cứ lời nào. Hứa Nhạc cũng chú ý đến một màn này của gã bằng hữu thuở nhỏ này, thế nhưng từ nhỏ cùng đã biết rõ ràng tính cách cùa hắn, cho nên cũng không cảm thấy quái dị, cũng sẽ không chạy đến quấy rầy chuyện tốt của hắn.

0O0

Ánh mặt trời lúc này xuyên thấu qua phần cửa sổ thủy tinh trong gian đại sảnh, chia đại sảnh ra thành hai khu vực sáng tối rõ rệt. Hứa Nhạc bình tĩnh mà yên lặng, ngồi một góc ăn uống thỏa thích. Thế nhưng lại không ngờ đến được, đột nhiên có một gã trung niên nhân thân thể có chút tròn trịa, mang theo sắc mặt khẩn trương lân la đi đến bắt chuyện với mình.

Vị trung niên nhân này tự xưng tên họ trước với Hứa Nhạc. Hắn họ Trình, tên là Phong Thực, là một gã Nghiên Cứu Viên của Học Viện Cơ Giới tại Đạt Tây Châu. Người này vốn dĩ đã mày mò nghiên cứu ra được một thiết kế công nghệ vô cùng tâm đắc, thế nhưng lại không tìm ra được kẻ nào đổ tiền tài trợ tiếp tạc nghiên cứu đề án của mình. Hôm nay không biết thông qua biện pháp gì, hắn thế nhưng lại ma xui quỷ khiến, tìm được một cơ hội tiến vào đại sảnh số 1 của trang viên Mộc Cốc hoa lệ này.

Nhưng mà ở trong đại sảnh số 1 này lăn lộn suốt mấy tiếng đồng hồ, Trình Phong Thực phát hiện ra bản thân mình hình như vẫn không tìm ra bất cứ cơ hội nào để tìm ra được người chịu bỏ tiền đầu tư cho công trình nghiên cứu của mình, nên tâm trạng thất vọng não nề. Hắn thật sự không biết cái gã thanh niên sắc mặt âm trầm được mọi người vây quanh kia chính là người thừa kế số hai của Thất Toán Lợi Gia, chỉ là biết trong số những khách khứa tại đại sảnh này đều có một vài người là đại nhân vật... Thế nhưng hắn lại cũng không biết người nào trong số khách khứa này là đại nhân vật, nên cũng không có cơ hội để mà mở miệng.

Thế nhưng mang theo tâm trạng hy vọng tràn trề mà đến đây, Trình Phong Thực cuối cùng cũng không cam lòng, hắn có chút mang theo ý tưởng hên xui may rủi, đem ánh mắt nhìn về phía Hứa Nhạc... Ở trong suy nghĩ của hắn, cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi không ai thèm để ý đến này, đại khái cũng giống như bản thân mình vậy, cũng là không có đất dụng võ, chạy đến đại sảnh số 1 này mà kiếm cơ hội. Cho dù là đối phương không có tiền, thế nhưng cũng có thể cùng nhau trao đổi một chút, đem đề tài nghiên cứu đắc ý của mình giới thiệu với mọi người biết cũng tốt.

- Hệ thống lò xo tăng áp thu nhỏ? Hệ thống tăng áp làm cơ sở cho các thiết bị vi mô? Giảm nhẹ trọng lượng cho các thiết bị?

Hứa Nhạc một tay dùng chiếc khăn mặt thơm ngát mùi hương hoa quế lau đi vết trứng cá muối còn dính lại trên môi mình, một tay thì cầm tờ giấy giới thiệu công trình nghiên cứu của Trình Phong Thực, trong thanh âm lộ ra một tia giật mình nhàn nhạt.

Bản thân hắn là một gã Công Trình Sư vĩ đại, từng nghiên cứu rất nhiều công trình thiết kế cao cấp, hắn rất nhìn nhìn ra được giá trị ẩn chứa bên trong mấy tờ thiết kế sơ lược này. Càng quan trọng hơn nữa chính là, phương hướng mà gã Nghiên Cứu Viên của Sở Nghiên Cứu mang tên Trình Phong Thực này, nhìn qua quả thật là có tính khả thi rất cao.

-

Đề tài rất tốt... Nhưng mà hệ thống chống ôxy hóa... anh định sẽ dùng loại vật liệu gì?

Hứa Nhạc buông cái khăn mặt xuống, nghi hoặc hỏi:

- Hơn nữa tôi cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, hiện tại những hình thức tiêu chuẩn thiết kế mà Liên Bang hay sử dụng trong thiết kế, vốn đã sớm vứt bỏ hệ thống tăng áp lò xo rất nhiều năm trời rồi... Nhất là anh còn phải xử lý thu nhỏ hệ thống này lại nữa... về phương diện vật liệu này, anh dự định sẽ xử lý như thế nào? Còn nữa, mấy phiến thép chịu lực bên trong thiết kế này của anh, hình như có vẻ là hơi lớn một chút thì phải...

Trình Phong Thực khẽ rùng mình ngây ngốc một chút, sau đó gần như mừng rỡ như điên. Hắn không ngờ là mình chỉ lung tung lựa đại một người nào đó, cư nhiên lại là người đồng đạo... Hắn chỉ tùy tiện hỏi mấy câu hỏi nhỏ, nhưng lại trúng vào chỗ yếu hại nhất bên trong đề tài nghiên cứu của mình. Tuy rằng trong lòng hắn cũng không còn ôm theo hy vọng tìm được người bỏ tiền đầu tư tiếp tục nghiên cứu, thế nhưng hắn lại có thể tìm ra được người hiểu chuyện, tâm tình vô cùng vui sướng. Hắn dùng hai bàn tay thoáng có chút mồ hôi ẩm ướt của mình, cầm lại mấy tờ giấy thiết kế, có chút hàm hồ không rõ ràng nhanh chóng giải thích mấy câu với Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ gã Nghiên Cứu Viên này quả thật là có những suy nghĩ sáng tạo vô cùng sắc bén, chỉ là phương diện trình bày suy nghĩ của hắn còn kém rất nhiều so với suy nghĩ của hắn. Hứa Nhạc càng nghe càng cảm thấy nghiêm túc hơn, sau một lúc lâu, hắn nhìn thẳng vào Trình Phong Thực, thẳng thắn nói:

- Bên phía Học Viện Cơ Giới không có cấp tài chính nghiên cứu à?

Trình Phong Thực khẽ dùng ống tay áo của mình xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình, cười khổ nói:

- Tiến hành thu nhỏ hệ thống tăng áp lò xo này, đối với việc phát ra công suất cao trong khoảnh khắc cho các loại thiết bị vi mô quả thật là có rất nhiều tác dụng đáng kể. Nhưng mà về mặt cơ giới thì quả thật là quá kém đi, cũng không có bất cứ cơ hội đầu tư thu lợi nào trong tương lai cả... Đừng nói là trong Học Viện, tôi đã chạy vạy đi tìm người chấp nhận bỏ tiền đầu tư trong Liên Bang suốt hai năm trời rồi, cũng không tìm ra được bất cứ người nào chấp nhận đổ tiền vào đây cả.

Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng nheo chặt lại, sau đó dần dần sáng ngời hơn. Hoàn toàn bất đồng với sự lo lắng của Trình Phong Thực, hắn rất nhanh đã suy nghĩ ra được trên thế giới có một nơi từ trước đến giờ đều không hề để ý đến sự lời lỗ trong cái lĩnh vực nghiên cứu này... Đó chính là, cái vũ khí sắc bén dùng để giết người chẳng hạn... như là robot...

Lúc này Lợi Hiếu Thông đang cùng với đám khách khứa xung quanh đối thi thưởng họa, vô cùng thoải mái cùng với thanh thản bàn luận. Cũng chẳng hề có ai để ý đến trong một góc không thu hút sự chú ý này, Hứa Nhạc cùng với gã trung niên nhân đang nghiêm túc thảo luận về phương diện máy móc kỹ thuật...

- Anh cần tiền à?

Hứa Nhạc liếc nhìn đồng hồ một chút, đoán là cô bé con kia chắc cũng sắp ngủ trưa thức dậy rồi, cho nên mới hỏi Trình Phong Thực.

Trình Phong Thực thành thật mà bất đắc dĩ gật gật đầu:

- Là một khoản tiền khá lớn đó!

Hứa Nhạc quay mặt vào đại sảnh, lớn tiếng gọi:

- Lợi Hiếu Thông!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)