Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 380

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 380: Cây đao của Quân đội Liên Bang
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thời tiết Tây Lâm ngày hôm nay đặc biệt có chút âm trầm. Cảm giác oi bức bên trong quân doanh cùng với thanh âm của Hứa Nhạc cũng có chút trầm thấp. Lan Hiểu Long khẽ cúi đầu, cười khổ một tiếng, xem như là cam chịu chấp nhận cái xưng hô không chút dễ nghe này.

Phía sau đám quân nhân con ông cháu cha lười nhác này cũng có bảy tám tên gia hỏa có khí chất rõ ràng là bất đồng. Những kẻ đó rõ ràng không bị sự mệt mỏi sau một chuyến lữ hành dài ngày lúc trước đánh bại, lúc này đang đứng ở phía sau múa may hai tay để phô bày ra tiêu chuẩn quân nhân của mình, cùng với những thân thể mạnh mẽ cường tráng vô cùng khoa trương...

Những tên này một bên đem những thứ công cụ chuyên dụng dành cho huấn luyện thể lực nặng nề ra đùa giỡn như muốn thể hiện thực lực của mình, một bên lạnh lùng giương mắt nhìn đám người Hứa Nhạc cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7 ở phía trước. Khuôn mặt tuy rằng cũng không toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thế nhưng cái ánh mắt bất tuân tràn ngập hormone nam nhân cùng với cái nhìn càn quét khiêu khích của bọn chúng, đủ để nói rõ ràng rằng đám quân nhân thân thể cường tráng này ở sâu trong lòng đang kêu gào điên cuồng, chuẩn bị gây nên chuyện gì phiền toái nhằm để cho qua hết mớ thời gian nhàm chán này...

Xuyên thấu qua cặp kính râm nhìn chằm chằm về phía bên kia, ánh mắt Hứa Nhạc phía sau cặp kính râm khẽ nheo lại, hỏi:

- Đám gia hỏa này thì có lai lịch gì đây? 'Người đẹp thể hình' của Bộ Quốc Phòng à?

- Bọn họ cũng là người của Sư đoàn Thiết giáp 17 chúng ta...

Lan Hiểu Long nhún nhún vai nói:

- Đám công tử con cháu của các đại nhân vật thích nhất chính là tiến vào Sư đoàn Thiết giáp 17 để dát vàng lên mặt. Nhưng mà đây dù sao cũng là chi bộ đội do đích thân lão gia tử năm đó gầy dựng nên, cho nên Bộ Quốc Phòng dù sao vẫn phải chọn ra một số tinh anh nhét vào trong đó...

- Là đại đội 8384!

Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh, nghe hắn nói vậy thì nhẹ nhàng chêm vào một câu. Rõ ràng là cái gã nam tử bề ngoài vô cùng thanh tú nhưng thực lực lợi hại này, tuyệt đối cũng không muốn thừa nhận đám quân nhân con ông cháu cha, hoặc là đám quân nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển ở trước mặt này chính là đám đàn em trong chi Quân đội của mình.

Lan Hiểu Long cũng không thèm để ý đến hắn, nhìn Hứa Nhạc nói:

- Mấy cái tên gia hỏa này chuyên môn dùng để đại biểu cho cả Sư đoàn Thiết giáp 17 đi tham gia các khảo hạch, các buổi thao diễn quân sự hình thức của Bộ Quốc Phòng. Bộ mặt của Sư đoàn Thiết giáp 17 hiện tại chính là phải dựa vào đám gia hỏa này để mà chống đỡ, hơn nữa cũng không ai quản bọn họ, cho nên tính tình của mấy tên gia hỏa này đều có chút kiêu ngạo cùng với bất tuân... Cũng may là bọn họ còn nhìn ra tôi, bằng không phỏng chừng bây giờ cũng đã sớm gây chuyện nháo sự rồi.

Không phải là quân nhân con ông cháu cha rất có bối cảnh thì cũng là đám lính biểu diễn không hề biết kỷ luật là gì... Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy lông mi của mình có chút nóng lên, vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái, liếc mắt nhìn một vòng bốn phía chung quanh quân doanh. Vượt ngoài dự liệu của mọi người, hắn cũng không mở miệng nói tiếng nào, sau đó xoay người hướng về phía phòng riêng của mình mà đi đến.

Hơn một trăm tên quân nhân đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17 này, nhìn thấy cái gã Trung Tá đại nhân kia rõ ràng chính là cấp trên trực tiếp của chính mình cứ như vậy mà xoay người rời đi, cũng không hề có ý định khiển trách bùng nổ như triều dâng theo lẽ thường, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Gã Tòng Tượng Chinh đang ngồi ngả ngớn trên ghế phía trước, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, chỉ cần gã cấp trên kia lên tiếng mắng chửi, hắn sẽ lập tức ỷ thế cha mình mà gây sự ngược lại. Ai ngờ tất cả những kế hoạch mà mình dụng tâm xây dựng lên, toàn bộ chẳng khác nào đập lên một bức tường trầm mặc, ngược lại cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả tư thế ngồi ngả ngớn của hắn cũng có chút cứng ngắc.

Đại học Lê Hoa là trường đại học, ngoại trừ bốn Học viện Quân sự, ở trong Liên Bang có mỗi quan hệ sâu sắc chặt chẽ với Quân đội nhất, là trường Đại học duy nhất có tư cách tiến hành giáo dục điều khiển Robot. Bản thân Tòng Tượng Chinh cũng là con trai một của Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa, từ sau khi nhập ngũ mãi vẫn luôn được hưởng những ưu đãi hơn người, bằng không cũng sẽ không đến mức cả gan giống như hiện tại vậy, không thèm cấp cho cấp trên chút mặt mũi nào.

- Rốt cuộc hiện tại là chuyện gì xảy ra vậy? Tao chỉ biết là hiện tại chúng ta đang ở tiền tuyến Tây Lâm, nhưng mà vì cái gì lại là chúng ta phải ra đây? Đây là chi bộ đội gì đây? Chúng ta đến tột cùng là lúc nào sẽ quay trở lại Cảng Đô?

Hắn vô cùng căm tức quay sang hỏi Tích Bằng, gã bạn thân đang ngồi bên cạnh hắn. Tích Bằng thân là cháu ruột của Nghị viên Tích An, Phó Chủ tịch Quốc hội, Ủy ban Quản lý Liên Bang, theo đạo lý mà nói, Bộ Quốc Phòng một khi có hành động điều động bí mật gì đó, chắc hẳn cũng sẽ không giấu diếm được ánh mắt của gã này. Nhưng mà giờ phút này, vẻ mặt của gã công tử ăn chơi kia cũng là một cõi mờ mịt cùng với sầu muộn.

Một đám gần trăm tên quân nhân con ông cháu cha này, kỳ thật giờ phút này tâm tình cũng đều là vô cùng phẫn nộ và hoàn toàn mờ mịt, bằng không cũng không có khả năng lúc cấp trên tiến hành điểm danh, bọn hắn lại cố ý làm ra động tác ứng phó hoàn toàn không để ý gì đến quân kỷ như thế. Bởi vì đám bọn hắn căn bản không biết vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại làm ra động tác điều chi Quân đội toàn con cháu thế lực, đang canh gác tại Đặc khu chạy ra tiền tuyến khủng bố mà nguy hiểm như thế này...

Đại khái là khoảng nửa tháng trước đây, đám quân nhân con ông cháu cha của Đại đội 8384 đang ăn no ngủ kỹ, chơi bời ở vùng ngoại thành Cảng Đô trên Thủ Đô Tinh Quyển này, đột nhiên bị thượng cấp điều động khẩn cấp đến căn cứ Không cảng quân sự, đồng thời tịch thu hết tất cả các thiết bị thông tin liên lạc, cắt đứt hoàn toàn thông tin với bên ngoài, sau đó đẩy cả bọn đang trong trạng thái mờ mịt lên Chiến hạm Vũ trụ. Bọn chúng trải qua một chuyến lữ hành vũ trụ dài đằng đẳng hơn mười ngày trời khiến cho đầu váng mắt hoa, rốt lại mang theo sự hồ đồ vô hạn mà đặt chân xuống Đại khu Tây Lâm.

- Tao phải về Cảng Đô!

Tích Bằng cắn răng hung hăng nói:

- Chờ đến khi tao lấy lại được điện thoại, sẽ lập tức gọi cho chú tao! Đám người Bộ Quốc Phòng có phải là điên hết rồi không? Một phen điều chúng ta kéo ra tiền tuyến, chẳng lẽ không biết những người trong này có thân thế gì hay sao?

*****

Trải qua thời gian phát triển mấy vạn năm tháng lâu dài trong lịch sử, Quân đội ở trong xã hội Liên Bang từ trước đến giờ địa vị cũng không hề cao. Bởi vì Liên Bang ở trong cái vũ trụ này vốn cũng không hề có bất cứ địch nhân nào quá mức mạnh mẽ. Lúc đó cơ cấu chính trị xã hội của Liên Bang, chính là do sự chế hành của Cục Hiến Chương, Pháp viện Tối cao, ngoài ra thì là Chính phủ Liên Bang, Ủy ban Quản lý cùng với bóng ma Thất Đại Gia Tộc đứng phía sau tấm màn lịch sử mà tồn tại.

Nhưng mà khi đám kẻ xâm lược Đế Quốc bắt đầu xuất hiện, trải qua vô số lần thảm bại, những lần thắng thảm, những trận chiến khốc liệt, chỉ ngắn ngủi trong thời gian gần sáu mươi năm, địa vị của Quân đội Liên Bang giống như là gắn hỏa tiễn sau lưng, được nâng cao lên đến tột đỉnh.

Bất luận là dưới hình tượng cao thượng trong sự cảm nhận của hàng tỷ dân chúng Liên Bang, hay là nhu cầu sinh tồn thật sự, nhu cầu về chính trị... cũng khiến cho Quân đội trở thành một đoàn thể quan trọng nhất và cũng là đặc biệt nhất trong xã hội Liên Bang.

Quy mô Quân đội Liên Bang được mở rộng trên diện rộng, địa vị bay cao lên, quyền lực gia tăng vô cùng. Căn cứ theo luật lệ của Đệ nhất Hiến Chương, Tổng thống tiên sinh, đảm nhận vai trò của Thống soái Quân đội Liên Bang, cũng tự nhiên tính luôn cả bộ máy Chính phủ trong tay ông ta, cũng trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn. So sánh ngược trở lại, Ủy ban Quản lý Liên Bang cùng với các gia tộc kia, trong tay không có lực lượng quân sự nào đáng kể, thì lại dần dần mất đi vầng hào quang vốn có của nó.

Dưới tình thế đại bối cảnh khẩn trương như thế, bên trong Liên Bang đã hình thành nên một cái không khí lấy Quân đội làm vinh quang tối cao. Bất luận là các đại chính khách hay là các đại lão nắm nền kinh tế trong tay, cũng đều muốn tìm mọi biện pháp nhằm để tạo nên quan hệ với Quân đội Liên Bang. Thiết Toán Lợi Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, cũng đều luôn một mực cố gắng phấn đấu trên phương diện này, huống chi là các thế lực còn lại.

Nhưng mà các đại nhân vật bên trong thượng tầng Liên Bang cùng không phải là thật sự nguyện ý, để cho gia tộc của chính mình, để cho con cháu của chính mình, vì sự sinh tồn của Liên Bang mà đi đổ máu hi sinh. Cái bọn họ cần chẳng qua chỉ là để cho con cháu bọn họ gia nhập vào chi bộ đội 8384, mà quân doanh của nó vĩnh viễn chỉ đóng đô tại vùng ngoại thành Cảng Đô mà thôi. Chi bộ đội này chính là chi thiết huyết hùng binh do đích thân Quân Thần đại nhân một tay đào tạo ra, là chi 'bộ đội an toàn' mà vì nguyên nhân hình tượng nên về sau rốt cuộc cũng sẽ không bao giờ tiến hành luân chiến trên tiền tuyến nguy hiểm cả. Chính vì vậy cho nên nó đã trở thành đối tượng lựa chọn hàng đầu của đám đại nhân vật này cho con cháu đầu nhập vào... Chính vì nguyên nhân đó, Sư đoàn Thiết giáp 17 năm xưa trên chiến trường là chi thiết huyết hùng binh, hôm nay đã biến thành một chi bộ đội không ra hồn, tràn ngập loại khí tức quyền quý cao sang tầm thường, không có chút sức chiến đấu nào như thế này.

Thông qua lời giải thích sơ lược có chút trầm thấp của Lan Hiểu Long, Hứa Nhạc đại khái cũng đã hiểu được một chút bối cảnh lịch sử của chi bộ đội này. Chỉ là hắn mãi vẫn không thể nào hiểu được, cái ý đồ chân chính mà Bộ Quốc Phòng cố ý an bày đến tột cùng là gì.

Hắn biết bản thân mình cũng không phải là một diễn viên thích hợp với vai trò thống lĩnh Quân đội. Đơn thương độc mã chém giết ngoài ngàn dặm, cái loại quyết đoán cùng với dũng khí mạnh mẽ này đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó. Nhưng mà muốn kêu hắn biến một đám phế thải thành một vườn hoa tươi mà nói, lại hoàn toàn không phù hợp với tính cách xưa nay của hắn.

Nhưng mà dựa theo lịch trình suốt một năm nay của hắn mà xem ra, cái vị lão gia tử kia của Phí Thành tựa hồ như đã hạ quyết tâm muốn xem mình đóng thật tối cái vai diễn này rồi. Bắt đành phải bất đắc dĩ hạ quyết tâm, mang theo đám gia hỏa của Tiểu đội 7 kia mà đi lăn lộn khắp nơi. Hơn nữa lại bởi vì hắn cuối cùng cũng không thể nào bắt chước được tính cách của đại thúc, sau khi nhận về mấy tên thuộc hạ sau đó không thèm để ý đến cuộc sống, đến tiền đồ sau này của bọn họ được. Nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, tuy rằng Tiểu đội 7 mãi cho đến bây giờ vẫn không có cơ hội gia nhập lên chiến trường, phô bày ra năng lực thực chiến chân thật của bọn họ, nhưng mà trải qua một thời kỳ dài chung sống, Hứa Nhạc cũng từng xem qua bọn họ tiến hành huấn luyện, cũng biết được sự chuyên nghiệp của bọn họ, tính kỷ luật cùng với cảm giác vinh dự của một quân nhân chân chính...

- Còn đám quân nhân con ông cháu cha này thì sao?

Hắn một mình một người ngồi trong căn phòng riêng của mình, mở ra máy tính xách tay, phát hiện bên trong hòm thư mã hóa quân sự của mình có một bức thư hồi âm của Thương Thu. Hắn cũng không có vội vã đọc và hồi âm, bởi vì trong khoảng thời gian nửa năm gần đây, hắn thường xuyên cùng với cô Công Trình Sư xinh đẹp kia tiến hành trao đổi trên phương diện bảo dưỡng Robot MX khá nhiều. Hắn nhẹ nhàng gõ lên trên bàn phím, bắt đầu biết một lá thư gửi đến cô thiên kim tiểu thư Trâu Úc ở Lâm Hải Châu xa xôi kia.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, một tiếng tít nhỏ vang lên, đại biểu cho có thư hồi âm gửi đến.

Trong hai năm gần đây, phàm hễ gặp phải những tình huống gì cần phải tiến hành phân tích chính trị hoặc là các tính toán âm mưu này nọ gì đó, Hứa Nhạc luôn có thói quen đầu tiên liền nghĩ đến cô thiếu nữ mỹ lệ thích ăn mặc một màu đỏ tươi kia. Cái loại thói quen này bắt đầu từ hồi còn ở tại căn nhà trọ Vọng Đô, một đường mãi cho đến bây giờ cũng không hề thay đổi. Bởi vì Hứa Nhạc hiểu rất rõ ràng, bộ não thiên tài của chính mình chỉ thích hợp với các ngôn ngữ thuộc về máy móc, đối với những loại âm mưu quỷ kế phiền phức của nhân loại tuyệt đối không một chút xíu am hiểu nào.

Cái gã bạn thân Thai Chi Nguyên kia của hắn khẳng định cũng có cái đầu âm mưu quỷ kế rất có giá trị, cùng với tuyệt đối đáng tín nhiệm, nhưng mà hắn thật sự cũng không muốn tình bạn giữa mình và gã này lại nhiễm phải những loại thủ đoạn chính trị đen tối này. Điều càng quan trọng hơn nữa chính là, cái vị Thái Tử gia này rất thường xuyên chơi đùa cái trò mất tích.

Trâu Úc hồi âm lại cho hắn rất nhanh, người mẹ trẻ này cực kỳ bình tình, dùng loại ngôn ngữ vô cùng đơn giản, thay Hứa Nhạc phân tích một chút tình huống hiện tại mà Hứa Nhạc đang gặp phải, cùng với nguyên nhân chân thật vì sao Bộ Quốc Phòng lại một phen biến hắn thành một cây đao...

Liên Bang cùng Đế Quốc đích chiến sự khai mạc, Liên Bang một mảnh rung động phấn khởi ở ngoài, vẫn như cũ khó có thể tránh cho địa xuất hiện phản chiến đích tiếng hô, nhất là từ Mạch Đức Lâm thanh niên quân phân hoá đi ra đích một chi Kiều Trì Tạp Lâm học phái phần tử, không biết theo cái gì cách, lấy đến Quân đội Cục Hậu Cần đội đích nhân sự danh sách, hơn nữa thông qua Đặc khu Thủ Đô nhật báo đăng đi ra, Liên Bang dân chúng nhóm khiếp sợ phẫn nộ đích phát hiện, mấy cái này không cần ra tiền tuyến đích Cục Hậu Cần trong môn, đúng là tràn ngập Liên Bang chính khách cùng kẻ có tiền hậu đại đích thân ảnh.

Chiến sự giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc đã chính thức khai mạc. Bên trong Liên Bang ngoại trừ đại bộ phân dân chúng rúng động cùng với phấn khởi ra, vẫn như cũ khó có thể tránh khỏi xuất hiện những cá thể phản chiến. Nhất là một bộ phận thanh niên trước đây ủng hộ Mạch Đức Lâm cùng với những phần tử ủng hộ trường phái của Kiều Trì Tạp Lâm. Đám người này không biết bằng cách nào đó, đã lấy được danh sách nhân sự của Cục Hậu Cần của Quân đội Liên Bang, hơn nữa còn thông qua con đường Nhật báo Đặc khu Thủ đô mà phát tán ra ngoài. Đám dân chúng Liên Bang khiếp sợ cùng với vô cùng phẫn nộ phát hiện ra, bên trong Cục Hậu Cần, vốn dĩ không cần phải đi ra tiền tuyến chiến đấu, đúng là tràn ngập bóng dáng của các con cháu của các đại chính khách Liên Bang cùng với các đại gia, đại nhân vật khác...

Ở trong bức email phân tích, Trâu Úc đã dùng những ngôn ngữ vô cùng trào phúng mà châm chọc đám đại nhân vật bên trong Liên Bang, thậm chí ngay cả vị phụ thân đại nhân của chính mình cũng không hề buông tha. Bởi vì vị đương kim Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, mấy năm trước đây, trên thực tế chính là vị chủ quản đại nhân của Cục Hậu Cần Quân đội Liên Bang.

Dưới sự toàn lực áp chế của Chính phủ Liên Bang cùng với các thế lực thượng tầng trong xã hội, cái tin tức này rất nhanh đã bị áp chế xuống. Nhưng mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại lập tức hạ mệnh lệnh cho Bộ Quốc Phòng triển khai điều tra toàn diện, phẫn nộ ra chỉ thị, nhất định phải điều tra cho rõ ràng minh bạch, tình trạng hiện tại của Quân đội Liên Bang có phải là đang phát triể theo chiều hướng xấu hổ, đi ngược lại phương châm bình đẳng giữa giàu và nghèo mà Chính phủ Liên Bang đang hô hào thực hiện hay không...

Có lẽ đúng là bởi vì cái bối cảnh đặc thù này, cũng có lẽ bởi vì do vị lão gia tử tại Phí Thành kia sớm cũng đã nhìn không vừa mắt bộ dạng nhếch nhác hiện tại của Sư đoàn Thiết giáp 17, cho nên mới có chuyến lữ hành vũ trụ khiến cho đám công tử con ông cháu cha kia phẫn nộ mà hoảng sợ như thế, mới có một màn xảy ra ngày hôm nay trong quân doanh Tây Lâm...

Các quân nhân con cháu của bình dân bá tánh, ở tại tiền tuyến Tây Lâm bỏ sinh mệnh, đổ nhiệt huyết, trong khi đó đám quân nhân công tử con cháu của các đại nhân vật thì lại trốn tránh tại vùng ngoại thành Cảng Đô, trải qua cuộc sống vô âu vô lo, ăn no ngủ kỹ, chăn êm nệm ấm, chơi bời phóng đãng...

Đọc xong bức email này, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, cũng không có cảm thấy rét lạnh, mà ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Hắn sớm đã biết rằng xã hội Liên Bang đã bị thối nát đến một trình độ nhất định nào đó, nhưng mà hắn cũng không ngờ nổi đám đại lão trong Liên Bang cũng dùng một thanh đao sắt để cắt xuống mớ thịt nát đó... Hắn trầm mặc suy nghĩ miên man, cũng không hề lưu ý đến, ở cuối bức email, Trâu Úc đã dùng một câu biểu lộ sự phẫn nộ cùng cực, nhắn Hứa Nhạc bảo cái tên gia hỏa lưu manh kia đừng có chạy đến làm phiền mình nữa...

o0o

Hứa Nhạc đi ra khỏi phòng, tiến vào bên trong quân doanh không khí vô cùng trầm thấp kia, nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha giống hệt như một đám ô hợp hỗn loạn kia, đeo lên cặp kính râm, quát lớn:

- Tập hợp!

Cũng không có xuất hiện trường hợp không ai thèm nghe mệnh lệnh của hắn. Bởi vì dù sao nơi này cũng là ở trong quân doanh, hắn lại là sĩ quan quân sự cao cấp nhất ở đây. Chỉ là tốc độ tập hợp của bọn họ rõ ràng là rất chậm. Đám công tử con ông cháu cha tiến vào quan doanh chỉ để dát vàng lên mặt này rõ ràng là lết thếch từng bước đi tới.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hơn một trăm gã quân nhân ở trước mặt mình, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt của đám gia hỏa này cái gọi là cảm giác bản thân mình ưu việt cùng với thái độ không thèm đặt người khác vào mắt.

Hứa Nhạc đeo trên mắt cặp kính râm, nhìn chằm chằm về phía đám quân nhân kiêu ngạo trước mặt, biểu tình vô cùng bình tĩnh.

Nếu so sánh về xuất thân của đám công tử con ông cháu cha thuộc thượng tầng xã hội Liên Bang trước mặt này, hắn chỉ là một gã cô nhi đến từ Đại khu Đông Lâm, xuất thân bần hàn, khi sinh ra, mở miệng cũng không thể nào ngậm những chìa khóa vàng hay là bảo ngọc châu báu gì cả. Nhưng mà... hắn có được thực lực vô cùng cường đại cùng với xương cốt cứng rắn. Trong đầu hắn lại có sự ủng hộ nhiệt tình của cái lão gia hỏa tồn tại từ thời cổ xưa nhất của nhân loại, và cũng là sự tồn tại vĩ đại nhất trong lịch sử. Cho dù có đối diện với vị Quân Thần Lý Thất Phu được vạn dân kính ngưỡng đi chăng nữa, hắn vẫn có thể cứng rắn đối mặt, tâm thần không lay động. Ở trước mặt hắn mà thể hiện sự ưu việt về cảm giác? Đây căn bản là một sự tự sỉ nhục mình mà thôi.

Sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới mở miệng, hướng về đám quân nhân trước mặt mà lạnh lùng nói:

- Có lẽ rất nhiều người trong các vụ lúc này còn đang suy nghĩ, vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại đem đám các người phái đến Tây Lâm như thế này. Kỳ thật tôi cũng vô cùng nghi hoặc về cái vấn đề này. Bởi vì nếu muốn huấn luyện các người, tôi cũng không biết là cần phải bắt đầu huấn luyện từ đâu cả. Các người vốn chỉ là một đống bùn nhão đầy tạp chất, cho dù có quẳng vào lò tinh luyện, nung nóng thêm mấy năm trời đi chăng nữa, đại khái cũng chỉ có thể biến thành một đống gốm sứ vỡ vụn vô dụng mà thôi, cũng không có khả năng biến thành những vật liệu sắt thép chân chính mà Quân đội cần. Vật liệu của chính bản thân các người, mới có thể quyết định sự hữu dụng của các người. Nếu như các người đã là một đống phế thải, cho dù có đưa ra tiền tuyến đi chăng nữa, cũng sẽ bị bom đạn gầm rú của đám người Đế Quốc dọa cho sợ hãi đến mức tiểu tiện cả ra quần, như vật sẽ biến thành một đám hỗn độn hôi thối. Một đám người như vậy mà gia nhập vào trong Tiểu đội 7 của tôi, sẽ khiến cho tôi vô cùng không thoải mái, vô cùng phẫn nộ...

Trước đây trong căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng tại tinh cầu S1, Hứa Nhạc đeo cặp kính râm, đã rất nhiều lần đóng vai một gã thầy giáo chỉ huấn lãnh khốc vô tình, bây giờ lại một lần nữa đóng vai đó liền vô cùng thành thục. Lúc trước những gã tinh anh chân chính của Quân đội Liên Bang cũng từng bị những lời nhục nhã của hắn mà thần trình trở nên đỏ bừng, tâm tình vô cùng phẫn nộ mà bộc phát, huống chi lúc này trước mặt hắn chỉ là một đám quân nhân con ông cháu cha đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17, một đám công tử hư hỏng cả đời này chưa bao giờ chịu qua bất cứ một sự sỉ nhục nào cơ chứ?

Phế vật, một đám hỗn độn hôi thối, một đống bùn nhão đầy tạp chất không có khả năng rèn luyện thành sắt thép... Đám quân nhân kiêu ngạo kia sau khi nghe được những từ nghĩ nhục nhã đến cực điểm như thế này, lại nhìn thấy vẻ trào phúng khi dễ cùng cực của gã quân nhân sĩ quan Trung Tá, đeo cặp kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt trước mặt mình kia, sắc mặt sớm đã trở nên khó coi dị thường. Trong mắt rất nhiều người lúc này đã toát ra thần sắc cừu hận vô cùng. Có một số kẻ còn bắt đầu mang sắc mặt âm trầm mà quay sang nghị luận lẫn nhau nữa.

Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến những biểu hiện rõ ràng là khinh thường kỷ luật Quân đội của bọn người kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống danh sách các gã quân nhân trong bản ghi chép điện tử trong tay mình, nói:

- Nhưng mà một khi Bộ Quốc Phòng đã một phen đem đám các người giao vào trong tay của tôi, Tổng thống tiên sinh một khi đã tín nhiệm tôi, tôi cũng chỉ đành phải miễn cưỡng mà gánh lấy cái trách nhiệm vô cùng nặng nề này mà thôi. Ở đây tôi cũng nói thật với các người luôn, khoảng mười ngày nữa, chúng ta sẽ đáp phi thuyền, hạ cánh xuống tinh cầu 163 chấp hành một cái nhiệm vụ mang tính nguy hiểm vào bậc nhất. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng, sau khi hoàn thành xong cái nhiệm vụ này, cơ hội sống sót của các người có thể nói là gần như bằng 0.

Ngoại trừ mấy tên quân nhân dũng mãnh cường hãn mà bất tuân kỷ luật ở phía sau ra, đại bộ phận đám quân nhân con ông cháu cha nhất thời sắc mặt kịch biến. Nếu như nói lúc trước những lời nói của Hứa Nhạc khiến cho bọn chúng cảm thấy phẫn nộ, thì giờ phút này khi nghe hắn công bố nhiệm vụ, thì lại khiến cho bọn chúng cảm thấy một sự sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Những lời nói này của Hứa Nhạc cũng không phải là nói dối. Căn cứ theo những gì Trâu Úc đã phân tích trong bức email kia, Chính phủ Liên Bang vì để trấn áp sự phẫn nộ của công chúng, vì để dàn xếp đám phần tử của Kiều Trì Tạp Lâm, cũng như để thể hiện sự thành ý đối với phương diện Thanh Long Sơn đang trên quá trình sáp nhập quân sự kia, cho nên mới làm ra những động tác ứng phó như thế.

Đương kim Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn là xuất thân từ tầng lớp bình dân, bất luận là bởi vì sự phẫn nộ của bản thân mình, hay là muốn để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng Liên Bang, cũng đều muốn đẩy đám gia hỏa con ông cháu cha này ra tiền tuyến chân chính, tiếp nhận sự khảo nghiệm máu lửa chân chính của chiến trường. Mà Hứa Nhạc, chính là cây đại đao ở trong tay của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ...

Sau khi nhận rõ ràng ra ý đồ chân chính sau chuyện này, cũng không khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy tức giận gì cả. Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn kính ngưỡng cùng với thưởng thức vị Mạt Bố Nhĩ tiên sinh này, chính là người mà Thi công tử đã nói: Vị Tổng thống của chúng ta...

Vị Tổng thống tiên sinh này đã một phen cứu hắn từ trong ngục giam đi ra. Hơn nữa vị Tổng thống tiên sinh này luôn một mực thể hiện những hành vi cùng với phẩm đức thường ngày hoàn toàn không giống đám chính khách bình thường khác. Tổng thống tiên sinh là một sự khác biệt trong lịch sử chính trị của Liên Bang. Sự khác biệt của ông ta đáng giá cho những thanh niên nhiệt huyết như Hứa Nhạc chân thành ủng hộ. Cho nên hắn hoàn toàn nguyện ý cố gắng hoàn thành sư mệnh mà Tổng thống các hạ giao phó cho hắn.

Cho nên đám công tử thiếu gia phế thải của các đại nhân vật Liên Bang này, nếu như muốn có thể sống sót, nhất định là phải thay đổi thái độ nhân sinh của chính mình. Nếu như bọn họ gia nhập lên chiến trường mà chết đi, Hứa Nhạc tin tưởng rằng bản thân mình sẽ không nhỏ một giọt nước mắt thương xót nào cho bọn hắn.

Hắn nhìn về phía đám binh lính cường hãn mà bất tuân kỹ luật đang đứng ở phía sau nhóm người, lúc này vẫn không chút nào che giấu được vẻ phóng đãng kiêu ngạo cùng với khiêu khích trên mặt mình, cặp mày rậm khẽ cau lại một chút. Đám 'người đẹp thể hình' này chính là những hình ảnh trưng bày mặt tiền của Sư đoàn Thiết giáp 17, nhìn qua thì giống như đám thủ hạ của Đỗ Thiếu Khanh, là một đám binh lĩnh lãnh khốc kiêu ngạo mà cường hãn, thế nhưng bọn chúng lại hoàn toàn không học được sự kỷ luật như thép của Sư đoàn Thiết giáp 7, quả thật kiến cho người khác cảm thấy thập phần chán ghét.

- Nhan Bính Yến, Liễu Thanh Tùng...

Hứa Nhạc đem tên của mấy gã quân nhân kia gọi ra, sau đó nói:

- Các người lưu lại đây, còn những người khác bắt đầu chạy bộ quanh sân thể dục, cho đến khi nào tôi gọi mới dừng lại.

Đây là một cái mệnh lệnh có thể nói là tạm thời giải tán. Thế nhưng giờ phút này đám quân nhân con ông cháu cha đnag lâm vào khiếp sợ, cảm xúc tràn ngập phẫn nộ, khủng hoảng, cũng không có bất cứ kẻ nào nghe theo mệnh lệnh mà bắt đầu chạy. Bọn chúng đồng loạt dùng ánh mắt giống như là phun lửa nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt của mình đốt cháy luôn cặp kính râm lạnh lùng trên mặt của hắn vậy.

*****

- Chúng ta không chạy!

Có kẻ lớn tiếng hô lên.

Tích Bằng lạnh giọng hô lớn:

- Chúng ta yêu cầu được tự do liên lạc ra ngoài!

Một gã công tử khác, là con của một Nghị viên châu phẫn nộ la lớn:

- Vì cái gì lại điều chúng ta ra tiền tuyến? Chi bộ đội Cảnh vệ Đặc khu từ khi nào lại bị điều ra tiền tuyến mà tác chiến chứ? Yêu cầu người phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng, bằng không chúng ta yêu cầu Bộ Quốc Phòng phải cấp cho chúng ta một lời giải thích!

Tòng Tượng Chinh tưởng tượng đến cảnh phải đi chiến đấu với đám người Đế Quốc hung hăng dũng manh như dã thú kia, sắc mặt cũng bị dọa đến mức trở nên trắng bệch. Hắn thống khổ vuốt chặt mái tóc quăn trên đầu mình, hoàn toàn không hiểu nổi một màn phát sinh trước mắt mình. Hắn hiện tại không thể thông báo cho cha của hắn, cho người nhà cùng với mấy cô bạn gái ở tại Cảng Đô của hắn biết được, chẳng lẽ cứ như vậy mà hồ đồ không biết gì chạy ra tiền tuyến hay sao?

Đám người kia dưới sự thúc đẩy của đủ các loại tình tự bức xúc khác nhau, bắt đầu trở nên vô cùng kích động, lớn tiếng phẫn nộ mắng chửi cùng với đòi kháng nghị lên trên, thậm chí là kháng nghị lên cả Nghị Viện Liên Bang... Bọn chúng không một ai có ý tứ sẽ rời đi, ngược lại còn kéo đến bao vây đám người Hứa Nhạc cùng với đám hán tử Tiểu đội 7 vào bên trong. Bọn họ xét đến cùng cũng không thể tính là những quân nhân Liên Bang chân chính, cho nên đột nhiên phát hiện ra bản thân mình bị đẩy ra chiến trường máu lửa, cảm giác muốn sống cùng với nổi sợ hãi bị bỏ mặc dâng lên mãnh liệt. Hơn nữa cộng thêm sự cừu hận đối với thái độ sỉ nhục mà Hứa Nhạc đã biểu hiện ra lúc trước, tất cả xen lẫn lại với nhau, liền biến thành một luồng thủy triều phẫn nộ ào lên.

Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, dùng ánh mắt xin chỉ thị xem có cần hắn tiến hành động tác đàn áp hay không, chỉ thấy Hứa Nhạc lắc lắc đầu, dùng ngón trỏ đẩy đẩy nhị cặp kính râm trên trán một cái, hướng đến phía sau đám người chậm rãi đi đến.

Đám quân nhân con ông cháu cha kia hoàn toàn không có ý định sẽ giải tán cùng với chạy bộ quanh sân, còn mấy tên quân nhân cường hãn đã được Hứa Nhạc điểm danh lúc trước, thì cũng không hề tuân theo mệnh lệnh lưu lại. Bọn chúng không có một chút kỷ luật nào, thập phần càn rỡ chạy lại chỗ đặt mấy cái dụng cụ tập luyện thể lực đặt ở gần đó.

Bọn họ lại bất đầu phô bày ra thân thể cường hãn thô chắc của chính mình, trầm mặc mà khinh thường mặc kệ những phản ứng của đám người bên này, dùng sự những động tác uy áp cùng với sự trầm mặc mà kháng nghị.

Những dụng cụ tập luyện nâng cao thể lực nặng nề không ngừng va chạm với nhau, phát ra thanh âm kim loại trầm đục. Trên thân thể đám tráng hán mặc quần áo bó sát người tràn đầy mồ hôi nhễ nhại. Bọn họ nhìn thấy Hứa Nhạc đang chậm rãi đi tới, hoàn toàn không hề có ý định đứng dậy. Trong số bọn chúng, cái gã quân nhân sĩ quan Thiếu Úy tên Nhan Bính Yến kia, thì lại nhìn Hứa Nhạc mỉm cười một cách khiêu khích, lộ ra hàm răng trắng tinh. Nụ cười của hắn cũng chẳng hề có chút cảm giác rạng rỡ ấm áp, mà là một mặt tàn nhẫn.

Nhan Bính Yên, trong vòng ba năm gần đây trong Sư đoàn Thiết giáp 17 được mệnh danh là quân nhân mạnh nhất toàn Sư đoàn. Mang trên người tạ sắt nặng 50kg mà chạy việt dã hơn 10km đối với tên quái vật này mà nói chẳng khác nào như là đang đi tản bộ bình thường vậy, vô cùng thoải mái. Giờ phút này hắn đang tiến hành tập luyện nâng tạ điện tử. Màn hình kiểm tra trên cái tạ điện tử thể hiện ra sức nặng hiện tại mà hắn đang nâng lên đã đạt đến con số 150kg. Thế nhưng hắn vẫn như cũ có thể ung dung thoải mái nở nụ cười thể hiện vẻ trào phúng nhàn nhạt như vậy.

Mấy cái tên quân nhân đang tập luyện thể lực này, lúc nghe được thông tin sắp sửa phải ra tiền tuyến, cũng không có khủng hoảng giống như mấy tên gia hỏa quân nhân con ông cháu cha kia, mà ngược lại còn có chút hưng phấn mơ hồ nữa. Chỉ là bọn chúng trước giờ đã quen với tác phong vô kỷ luật tại Cảng Đô rồi, càng quan trọng hơn nữa chính là bọn hắn bị hành động chớp nhoáng không hề thông báo của Bộ Quốc Phòng đã điều bọn chúng đến đây biến thành có chút uất ức, lại thêm bị những lời nói sỉ nhục của Hứa Nhạc chọc cho phẫn nộ, cho nên mới biểu hiện ra cường ngạnh đặc biệt đến như vậy.

- Tôi bảo các anh lưu lại, cũng không phải là bảo các anh đi tập luyện mấy cái dụng cụ nâng cao thể lực này...

Hứa Nhạc liếc nhìn đám gia hỏa đang không ngừng tập luyện kia, mở miệng nhàn nhạt nói:

- Các người là đám con nít thích chơi trò chơi à? Hay các người chính là đám trai bao chuyên môn đi tập luyện thể hình, sau đó chạy đi hầu hạ mấy vị phu nhân góa phụ lớn tuổi? Bằng không vì cái gì mà các người ngay cả một khắc cũng không chịu rời đi mấy cái dụng cụ này vậy?

Rầm một tiếng trầm đục vang lên, sắc mặt Nhan Bính Yến lạnh như băng, quẳng luôn cái tạ điện tử nặng nề trên tay hắn xuống. Cái tạ điện tử nặng nề hung hăng nện xuống cái bục đỡ tạ bên dưới. Cái thanh tay cầm bằng thép đặc đường kính khoảng chừng ba ngón tay cũng bị chấn động đến mức rung lên bần bật.

Mấy tên quân nhân tráng hán còn lại cũng quẳng cái tạ nặng nề trên tay bọn chúng xuống bệ đỡ, đứng ngay phía sau lưng Nhan Bính Yến, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Nhạc cùng với đám hán tử đi sau lưng hắn.

- Thượng cấp, tôi nghĩ ngài tốt nhấn nên thu hồi những lời nói này lại.

Nhan Bính Yến nheo chặt mắt nhìn trực tiếp khuôn mặt của Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Tôi đương nhiên không dám uy hiếp ngài, nhưng những thiết bị tập luyện chuyên dụng của Quân đội lại bị ngài nói thành mấy trò chơi của đám trai bao, tôi cảm thấy đây là một sự nhục nhã không thể nào chấp nhận nổi. Đương nhiên, ngài có lẽ cũng không quen thuộc đối với mấy thứ này...

Nhan Bính Yến vẻ mặt trào phúng nhìn sơ trên dưới cả người Hứa Nhạc một cái, nhếch mép cười nhạt nói:

- Nhưng tôi nghĩ rằng, ở bất luận đơn vị bộ đội nào đi nữa, kẻ mạnh luôn luôn phải nhận được sự tôn kính nhất định.

- Đúng vậy, kẻ mạnh sẽ được tôn kính. Ít nhất chúng ta cùng có một nhận thức giống nhau.

Hứa Nhạc nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói:

- Đại Hùng, một phen đem tên gia hỏa của cậu cấp cho vị 'kẻ mạnh' này cầm thử một chút xem sao.

Thân là chuyên gia về súng ống của Tiểu đội 7, bản thân Hùng Lâm Tuyền cũng có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, đặt trong toàn bộ Quân đội Liên Bang tuyệt đối xếp trong mười người mạnh nhất. Nghe thấy câu nói đó, đám người Bạch Ngọc Lan nhất thời hiểu được vị chủ quản đại nhân trẻ tuổi này đang muốn làm gì, khóe môi có chút khẽ nhếch lên.

Hùng Lâm Tuyền trước đây trong đám hán tử Tiểu đội 7 chính là kẻ không phục Hứa Nhạc nhất. Nhưng mà sau này trải qua những lần ở chung trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, lại thêm sau buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, hắn cũng trở thành kẻ bội phục Hứa Nhạc nhất. Sau khi nghe được mệnh lệnh của Hứa Nhạc, hắn liền không một chút do dự chạy nhanh về phía sau, chỉ khoảng nửa phút sau, hắn đã ôm lấy kiện vũ khí mà hắn yêu thích nhất chạy nhanh về phía này.

Đám tráng hán đang đứng lố nhố bên cạnh mớ dụng cụ tập luyện thể lực kia, nhìn thấy trong tay Hùng Lâm Tuyền đang ôm một khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm vô cùng nặng nề, mà còn có thể chạy nhanh như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Ở trong Quân đội Liên Bang này, những kẻ mạnh có thể một mình vác lên được một khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm chuyên dụng, dành riêng cho các chiến đấu cơ cùng với Robot sử dụng mà nói, không chỉ là không có nhiều lắm, trên thực tế, mỗi một người làm được chuyện đó có thể nói là nhân vật truyền thuyết cả. Mà cái tên gia hỏa trước mặt mình có thể cầm lấy nó một cách nhẹ nhàng thoải mái đến như vậy, chẳng lẽ nó thật sự là loại vũ khí tác chiến thường dùng của hắn hay sao?

- Đừng có cố quá!

Hùng Lâm Tuyền cẩn cẩn thận thận từ từ chuyển khẩu Cơ pháo nặng nề từ tay mình sang cho Nhan Bính Yến, vô cùng nghiêm túc nói. Hắn đương nhiên là sẽ không lo lắng xương cổ tay của tên gia hỏa trước mặt mình có thể hay không rắc một tiếng gãy luôn, mà chỉ là lo lắng cho cái tên gia hỏa nhìn qua có chút cường hãn này có thể nào làm rớt hỏng luôn cái bảo bối kiếm cơm của mình hay không.

Sắc mặt Nhan Bính Yến lúc này vô cùng khó coi, có chút ngưng trọng cùng với mạnh mẽ quật cường. Hắn hít sâu một hơi, những cơ bắp trên cánh tay cùng với trên cơ thể gồng mạnh lên, đón nhận khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm.

Có thể nâng được khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, chứng tỏ một điều là gã binh lính vương bài bất tuân kỷ luật của Sư đoàn Thiết giáp 17 này xác thực cũng có thực lực hơn người. Nhưng mà sắc mặt của hắn lúc này đỏ rực lên, hai vai không ngừng rung rẩy. Nếu như bảo hắn trên chiến trường dùng khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm mà công kích kẻ địch, khẳng định không có cách nào làm được. Từ điểm này mà nói, so với Hùng Lâm Tuyền hắn phải kém hơn rất nhiều.

Hắn chỉ kiên trì được khoảng hai giây, liền có biểu hiện sắp buông rơi khẩu Cơ pháo, Hùng Lâm Tuyền vội vàng giựt lại, sợ hắn làm rớt hỏng bảo bối cưng, lắc lắc đầu mấy cái sau đó xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Nhan Bính Yến vẫn như cũ, là một mảnh đỏ bừng, ngoại trừ nguyên nhân do dùng sức quá độ ra, phần lớn chính là có chút xấu hổ. Nhưng mà hắn quả thật vẫn không phục, bởi vì ở trong quân doanh, cũng không phải là có sức mạnh cường hãn liền đại diện cho năng lực mạnh mẽ.

Hứa Nhạc cũng không cần nhìn đến biểu tình trên mặt của gã tráng hán này, cũng liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn quay sang Bạch Ngọc Lan, giơ tay ra nói:

- Đưa cái áo đây cho tôi.

Bạch Ngọc Lan không một chút do dự, cởi ngay cái áo quân phục trên người mình đưa qua cho hắn.

Hứa Nhạc đi đến phía trước cái tạ điện tử tập luyện thể lực nặng nề mà lúc trước Nhan Bính Yến đã nâng lên, nghiêm túc đem cái áo của Bạch Ngọc Lan quấn lại mấy vòng lên trên cái tay nâng làm bằng thép đặc đường kính khoảnh ba ngón tay.

Hắn liếc nhìn một chút con số trọng lượng 150kg thể hiện bên trên màn hình điện tử của cái tạ, biết là do Nhan Bính Yến cố tình lưu lại, trầm mặc không nói lời nào.

Mọi người có mặt tại hiện trường cũng đều nghĩ hắn sẽ thể hiện một chút sức mạnh của chính mình. Đám hán tử của Tiểu đội 7 thì bắt đầu nhún vai một cái. Còn Nhan Bính Yến cùng với đám người đứng sau lưng hắn thì toát ra vẻ mặt ngờ vực cùng với khinh thường nhàn nhạt. Bọn chúng tuy rằng cảm thấy gã thanh niên này còn trẻ nhưng đã mang quân hàm Trung Tá, cũng cảm thấy hắn khẳng định có chỗ hơn người, thế nhưng nhìn thân hình hoàn toàn bình thường kia của hắn, nói thế nào cũng không có khả năng có được khí lực mạnh mẽ như vậy.

Vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người, sau khi trầm mặc một lát sau, Hứa Nhạc cũng không có ngồi lên cái bục nâng tạ, mà là hít mạnh một hơi thật sâu, sau đó hung hăng dùng cạnh bàn tay chém thẳng xuống cái tay cầm làm bằng thép đặc đã được bọc một lớp áo.

Một tiếng rắc nhỏ vang lên, thanh âm phi thường nhỏ, cơ hồ đồng thời lúc đó, lại có thêm hai cái thanh âm xoẹt, xoẹt đồng thời cũng vang lên, cho nên đại bộ phận những người có mặt tại nơi này cũng đều không có nghe thấy được tiếng rắc vang nhỏ đầu tiên. Cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là biết rõ, khẳng địng không có khả năng đó là thanh âm phát ra do xương bàn tay của mình bị vỡ tan...

Phần tay áo bên phải của bộ quân phục trên người của hắn bị rách toạc, lộ ra một mảng cơ bắp lớn. Cái áo quân phục của Bạch Ngọc Lan lúc này đang quấn lấy hai vòng trên cái thanh nắm tay làm bằng thép đặc kia cũng bị rách lớn hai chỗ.

Hứa Nhạc thu hồi bàn tay của mình, cúi đầu nhìn sơ một cái về chỗ vết rách trên cánh tay phải, quay sang nói với Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh cười khổ, nói:

- Hây, tiêu luôn hai bộ quân phục rồi!

Bạch Ngọc Lan cũng chỉ thoáng gật đầu nhẹ một cái chứ cũng không mở miệng nói tiếng nào, trong lòng hắn lúc này cũng giống như những người ở xung quanh, vô cùng khiếp sợ. Hắn cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7 sớm đã quen với thực lực khủng bố vượt trội người bình thường của Hứa Nhạc rồi, đương nhiên là có thể biết được một chưởng hạ xuống này của Hứa Nhạc, không có khả năng chỉ là muốn chém rách hai bộ quân phục được. Mục tiêu của hắn tất nhiên chính là cái tay nắm bằng thép đặc được bao bọc bên trong cái áo quân phục kia.

Vấn đề chính là... đó là một cái tay nắm bằng thép đặc, đường kính gần bằng ba ngón tay a! Hứa Nhạc lại dùng tay không mà chặt nó, hắn thật sự nghĩ rằng bàn tay của mình chính là một cây đao làm bằng loại siêu hợp kim tổng hợp hay sao?

Bạch Ngọc Lan cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7 tuy rằng vô cùng tin tưởng đối với thực lực của Hứa Nhạc, thế nhưng khi nhìn thấy một màn này vẫn như cũ không nhịn nổi giật mình một cái. Bọn họ vô cùng hiếu kỳ, muốn biết xem bên dưới cái áo quân phục bị rách kia, cái tay nắm bằng thép đặc kia đã biến thành hình dáng gì rồi.

Nhan Bính Yến cùng với đám 'người đẹp thể hình' kia lại cũng không biết được vẻ khiếp sợ trên mặt đám hán tử của Tiểu đội 7 kia là có ý tứ gì. Bọn họ mở trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cũng không hiểu nổi cái gã quan chỉ huy Trung Tá tuổi còn trẻ măng này, vì cái gì lại làm ra cái động tác lúc nãy? Chẳng lẽ cái gã này có thói quen biến thái tự ngược đãi thích lấy tay không chặt vào sắt thép hay sao?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhan Bính Yến cùng với đám người đứng phía sau lưng hắn, bình tĩnh nói:

- Nội dung huấn luyện kế tiếp mà tôi an bày cho các anh, chính là phải chạy bộ quanh sân thể dục bốn tiếng đồng hồ, sau đó tiến hành huấn luyện đội ngũ theo kỷ luật đặc biệt. Bởi vì đám người các anh thiếu đi tính kỷ luật quân sự một cách nghiêm trọng, để cho đám gia hỏa vừa mới nhập ngũ không đến một năm chúng ta cảm thấy có chút nhìn không thuận mắt. Kế hoạch huấn luyện năm phút sau lập tức bắt đầu.

Nhan Bính Yến hừ lạnh một tiếng, mở miệng định nói cái gì đó, Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến hắn, lập tức nói luôn:

- Anh đã từng nói kẻ mạnh thì cần phải được tôn kính. Chỉ cần anh có thể làm được chuyện giống như vừa rồi tôi đã làm, tôi liền cho phép các anh mỗi ngày được tự do luyện tập thể lực, thể hình...

Nhan Bính Yến cùng với đám người sau lưng hắn thoáng rùng minh một cái, cũng không rõ ràng lắm là hắn đang muốn nói cái gì. Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 cũng đã rời khỏi khu vực tập luyện thể lực. Lan Hiểu Long cùng với Hùng Lâm Tuyền mãi cho đến lúc rời đi vẫn còn nhịn không được, quay đầu lại nhìn về phía chiếc áo quân phục đang quấn quanh trên cái tay nắm thép đặc kia, hoặc nói chính xác là nhìn về phía cái thanh thép đặc ở bên dưới chiếc áo quân phục, trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự hiếu kỳ cùng với hưng phấn mãnh liệt.

Đúng là bởi vì ánh mắt hiếu kỳ của hai gã này, khiến cho đám hán tử quân nhân cường hãn mà bất tuân quân kỹ đang đứng giữa đống dụng cụ tập luyện kia, nhịn không được đều quay đầu nhìn về phía cái thiết bị tạ điện tử ngay bên cạnh của Nhan Bính Yến.

Cái tên cao thủ cận chiến trong đám hán tử này, tên là Liễu Thanh Tùng, rốt cuộc cũng không thừa nhận nổi không khí trầm mặc quái dị ở nơi này cùng với sự nghi hoặc trong nội tâm nữa, hắn tiến lên mấy bước, đem cái áo quân phục đang quấn quanh cái tay nắm kia soạt soạt mấy tiếng xé rách ra. Ngay khi một mảnh quân phục cuối cùng bị kéo rơi ra, cánh tay phải đang kéo của hắn nhất thời cứng đờ lại.

Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, biểu tình của đám gia hỏa cường hãn bên cạnh khu vực tập luyện thể lực nhất thời trở nên cực kỳ cuồng nhiệt. Đồng tử trong mắt của Nhan Bính Yến bắt đầu co rút kịch liệt, trên mặt toát ra vẻ không thể nào tin nổi, khóe mắt bị những hình ảnh trước mặt kích thích khiến cho không ngừng nhảy lên dồn dập.

Cái nắm tay của cái tạ điện tử, hoàn toàn làm bằng thép đặc, đường kính ước chừng ba ngón tay, lúc này phần nối vào hai cục tạ ở hai đầu thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng còn phần ở chính giữa tay nắm... lúc này đã hoàn toàn gãy ra làm đôi!

Một thanh thép đặc vô cùng cứng rắn, lúc này nhìn qua chẳng khác nào một cái cành liễu non mềm mại mà thảm đạm, ở bên trên cái bệ đỡ chắc chắc, tựa hồ như vẫn còn rung lên bần bật chưa dừng hẳn.

Dùng nắm tay mà chặt gãy thép đặc... Cái loại hành động biến thái như thế này, trước giờ bên trong Quân đội đã từng xuất hiện qua loại trường hợp như thế này hay sao? Sắc mặt của Nhan Bính Yến cùng với Liễu Thanh Tùng lúc này đã hoàn toàn ảm đạm. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng đều phát hiện ra trong mắt đối phương tràn đầy vẻ kinh hãi cùng với khiếp sợ.

Xem ra bốn tiếng đồng hồ chạy bộ cùng với những huấn luyện đội ngũ cực kỳ nghiêm khắc và cực kỳ buồn tẻ kia là chạy không thoát rồi... Trong lòng Nhan Bính Yến suy nghĩ như vậy, đồng thời hắn vẫn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, muốn xác nhận một chút xem đây có phải là một thế giới chân thật hay không.

Vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những đám mây u ám trên bầu trời dần dần tản ra, ánh mặt trời u ám bắt đầu chiếu rọi, nói như vậy buổi chạy bộ sau đó khẳng định là sẽ vô cùng vất vả rồi.

o0o

- Chặt gãy! Chặt gãy rồi!

- Con mẹ nó, thật sự chặt gãy rồi!

Lan Hiểu Long trước khi bỏ đi còn kịp nghe thấy những động tĩnh từ phía bên kia truyền đến, mang theo tâm trạng hưng phấn vỗ thật mạnh một cái vào lưng của Hùng Lâm Tuyền đang đi bên cạnh, hạ thấp thanh âm kích động nói.

Hùng Lâm Tuyền liếc nhìn về phía Hứa Nhạc đang đi ở phía trước, cảm giác thấy da đầu của mình giống như là có chút tê dại. Bản thân hắn cũng là một gã lực sĩ có thể vác nguyên tảng đá lớn cỡ thân người mà đập chết người khác, nhưng mà từ sau khi bắt đầu đi theo Hứa Nhạc, hắn mới phát hiện ra, cái gã chủ quản đại nhân, nhìn bề ngoài thân hình vô cùng bình thường, không có chút xíu cường tráng nào này, hóa ra mới thật sự là kẻ có thực lực mạnh mẽ nhất.

Bạch Ngọc Lan thì chậm rãi đi theo ngay bên cạnh của Hứa Nhạc, cũng không có quay đầu nhìn lại, cũng đoán biết được động tĩnh xảy ra ở đằng kia. Trong hai trong mắt nhỏ dài ẩn hiện bên dưới mái tóc đen rũ xuống kia chợt lóe lên một tia quang mang sáng ngời cùng với sự rung động mãnh liệt. Đối với một cây côn bằng thép đặc đường kính khoảng ba ngón tay, mà ông chủ mình không ngờ lại dám dùng tay không mà chặt xuống... Đây hoàn toàn là một hành động điên cuồng, thế nhưng lại ẩn chứa một sự tự tin mãnh liệt.

Hứa Nhạc nghe được thanh âm nghị luận khiếp sợ của đám hán tử Tiểu đội 7, trong cặp môi đang mím chặt của hắn thoáng có chút khẽ nhếch lên, thể hiện ra một tia đau đớn. Hắn khẽ xoa xoa cạnh bàn tay có chút sưng đỏ, trong lòng thầm nghĩ, nhớ lại năm xưa mình chính là một kẻ điên, ngay cả chân của Robot cũng dám đạp cho gẫy ngang, huống chi chỉ là một cây côn thép nhỏ nhoi... Chỉ là cây côn thép này thật sự là có chút cứng... Tay mình... rất đau.

o0o

Đám quân nhân con ông cháu cha của Sư đoàn Thiết giáp 17 lúc này cũng không có tuân theo mệnh lệnh mà chạy bộ. Bọn chúng đứng giữa quân doanh, biểu tình căm tức phẫn nộ, bất bình quát mắng ỏm tỏi. Mà mấy gã công tử thiếu gia con cháu của các đại nhân vật, bao gồm cả Tích Bằng ở trong đó, thì hai tròng mắt rất nhanh chuyển động bốn phía, ý đồ ở bên trong cái khu vực quân doanh đang bị phong tỏa hoàn toàn này, tìm ra một phương thức nào đó có thể liên lạc được với bên ngoài. Những gã công tử thiếu gia này tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần để cho các trưởng bối trong nhà mình biết được lúc này mình đang thừa nhận phải những sự nhục nhã cùng với nguy hiểm như thế nào, bọn họ nhất định phải có biện pháp gì can thiệp vào lần hành động điên cuồng kỳ diệu cùng với không thể nào hiểu nổi của Quân đội Liên Bang này.

- Vì cái gì còn không chịu chạy bộ?

Hứa Nhạc đi đến trước mặt bọn họ, lạnh giọng hỏi:

- Các người nên hiểu rất rõ ràng quy củ của Quân đội chúng ta. Tôi không muốn ngay ngày đầu tiên các người vừa mới đến đây đã ra tay tiến hành xử phạt nghiêm khắc đâu.

Đám quân nhân con ông cháu cha trẻ tuổi cũng chỉ dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, ngay cả một lời cũng không thèm đáp trả.

Bọn hắn cũng không hề nhìn thấy một màn vừa rồi mới phát sinh lúc nãy bên cạnh khu vực tập luyện thể lực kia, thật sự cũng không biết được gã Trung Tá trẻ tuổi đang đeo cặp kính râm kia có thực lực khủng bố đến mức nào. Ngược lại bọn hắn vẫn là theo thói quen trước đây, định dựa vào năng lực nhìn người đã được rèn luyện ra từ những lần giao lưu giao tế với giới thượng lưu tại Thủ Đô Tinh Quyển, đem đại bộ phận lực chú ý của bọn chúng đặt lên trên độ tuổi còn rất trẻ của Hứa Nhạc.

Ánh mắt của bọn chúng nhìn xuyên thấu qua cặp kính râm to kềnh che lại gần phân nửa khuôn mặt của Hứa Nhạc, tựa hồ có thể khẳng định gã Trung Tá này vô cùng trẻ tuổi.

Một gã thanh niên còn trẻ đến như thế, liền có thể trở thành sĩ quan cấp cao bên trong Quân đội Liên Bang đến như vậy, khẳng định kẻ này cũng có bối cảnh lai lịch không tầm thường. Đám quân nhân con ông cháu cha này cũng không biết chuyện lần này bọn chúng bị điều đi ra tiền tuyến, chính là có liên quan đến một trận phong vân ầm ĩ bên trong giới chính trị cao tầng của Liên Bang, trong tình huống như thế, nếu như nói so đấu về bối cảnh gia thế, mấy tên quân nhân con ông cháu cha này tuyệt đối không bao giờ nhận mình thua kém người khác.

Tích Bằng không có trả lời câu chất vấn của Hứa Nhạc, sắc mặt âm trầm hét lớn:

- Chúng ta chính là bị bắt cóc đến đây. Trước khi được giải thích rõ ràng nguyên nhân tình huống, ta tuyệt đối cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh của bất cứ ai. Hơn nữa ít nhất các người cũng phải để cho chúng ta có được quyền tự do thông tin cùng với tự do thư tín mà bất cứ công dân hoặc quân nhân bình thường nào cũng phải có!

- Vì cái gì còn không chịu chạy bộ?

Hứa Nhạc giống như là không hề nhìn thấy vẻ phẫn nộ của đám quân nhân này, nghe Tích Bằng nói một câu như vậy, trong ánh mắt giấu phía sau cặp kính râm lóe lên một tia lãnh quan, cất giọng nói không một chút tình cảm nào, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Cũng không hề có kẻ nào lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Sắc mặt của Tích Bằng càng thêm khó coi hơn nhiều. Hắn chẳng những có dấu hiệu gì sẽ bắt đầu chạy bộ, ngược lại còn đùng đùng quay trở lại dãy ghế ngồi phịch xuống.

Hai tay hắn hướng về phía đám quân nhân con ông cháu cha còn lại vẫy vẫy mấy cái. Có mấy gã thấy hắn đã dẫn đầu, liền lập tức bắt chước theo, ầm ầm đùng đùng ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt ầm ầm phẫn nộ, thể hiện vẻ nghênh nghênh tự đắc, ý muốn nói lão tử ta đây không thèm chấp hành mệnh lệnh, xem Hứa Nhạc cùng với đám người Tiểu đội 7 kia có thể làm gì bọn hắn.

Một hồi không khí trầm mặc khẩn trương kéo dài suốt mười giây đồng hồ, cũng không có ai lên tiếng trả lời câu hỏi lặp lại lần thứ hai của Hứa Nhạc.

Hắn liếc mắt nhìn đám quân nhân con ông cháu cha đang ngồi rãi rác khắp nơi trên mấy cái ghế dài giữa quân doanh, quay đầu lại, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó với Bạch Ngọc Lan đứng ở phía sau.

Cặp lông mi thanh tú mềm mại của Bạch Ngọc Lan trong phút chốc nhất thời chớp lên một cái, giống như đứng trong làn gió nhẹ mùa xuân vậy, bên trong cảm giác nhẹ nhàng còn mang theo một tia nghi hoặc cùng với ngưng trọng.

Nghe được sự phân phó của Hứa Nhạc, ngay cả một kẻ bình thường lãnh lệ như hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn cùng với giật mình một cái. Đám quân nhân con ông cháu cha trước mặt này cùng với đám 'người đẹp thể hình' ở trong khu vực tập luyện thể lực kia là hoàn toàn không giống nhau. Các bậc cha chú của đám người này ai ai cũng đều là các đại nhân vật thanh danh hiển hách bên trong thượng tầng Liên Bang cả. Cho dù ngay cả là Bộ Quốc Phòng cũng đều hoàn toàn không có khả năng chống đỡ lại hết thảy các áp lực từ phía các gia tộc này đổ xuống. Tiểu đội 7 mặc dù cũng đều là những kẻ mạnh mẽ bức người nhất trong đám các lính đánh thuê, thế nhưng một khi đối diện với những áp lực mạnh mẽ đến từ Thủ Đô Tinh Quyển, đối diện với lửa giận của đám đại nhân vật kia, bọn họ cũng đều chỉ là mấy gã quân nhân vô cùng bình thường mà thôi, làm sao có thể chống cự lại được?

Tay phải Bạch Ngọc Lan đút vào trong túi quần, chầm chậm bước tới. Hắn biết rất rõ ràng chuyện tình này khẳng định có liên quan đến Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ Liên Bang, thậm chí còn có thể liên quan đến cả vị lão gia tử kia ở Phí Thành nữa, nhưng mà các đối tượng mà bọn họ đang nhắm tới kia, lại chính là đám đại chính khách, các đại thương gia cấp thành toàn bộ thượng tầng của Liên Bang, sự tình tựa hồ vô cùng phức tạp.

Nhưng mà mệnh lệnh của ông chủ nhỏ đưa ra, cũng lại vô cùng đơn giản...

Sắc mặt Bạch Ngọc Lan âm trầm bất định, trong lòng càng nhất thời cảm nhận được một cách vô cùng sâu sắc, cái vị Chủ quản đại nhân nhà mình, cái gã thanh niên tên gọi Hứa Nhạc này, tựa hồ như chuyện mà hắn am hiểu nhất, chính là đem những chuyện tình phức tạp biến thành vô cùng đơn giản...

Cho nên hắn chậm rãi tiến lên, vất hết những suy nghĩ trong đầu ra phía sau.

Đám quân nhân con ông cháu cha lúc này biểu tình lạnh lùng ngồi im trên ghế, căn bản mặc kệ những mệnh lệnh của Hứa Nhạc. Nhưng mà nhìn thấy cái gã nam nhân thanh tú đang càng ngày càng tiến đến gần kia, tựa hồ có thể cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn ngập trên người gã này, trong lòng bọn chúng không khỏi cảm giác một tia ngơ ngẩn kinh hoàng nhàn nhạt.

Tích Bằng giương mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay phải đang đút vào trong túi quần của Bạch Ngọc Lan, lạnh giọng hỏi:

- Mày muốn làm gì đó?

Bạch Ngọc Lan trầm mặc tiến đến trước mặt của hắn, từ trong túi quần móc ra con dao nhỏ thanh tú quen thuộc của hắn.

Không hề có dự triệu gì, cũng không có bất cứ sự cảnh báo nào cả, con dao nhỏ thanh tú của hắn chợt phát ra một tia lệ quang, phát ra tiếng rít gió, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đâm thẳng vào vai phải của Tích Bằng.

Xẹt một tiếng, máu tươi nhất thời phun ra.

Tích Bằng cũng không có kêu đau, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào con dao thanh tú đang cắm vào trong vai phải của mình, tựa hồ như đã bị cái hình ảnh vớ vẩn này khiến cho rung động đến mức không nói nên lời.

Có người dám ra tay chém mình?

Gã kia dám ra tay chém mình?

Không ngờ... có người thật sự dám ra tay chém mình?

Một tiếng phốc lớn vang lên, đám quân nhân con ông cháu cha kia nhất thời sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm về phía Tích Bằng đã ngã bệch xuống mặt đất, cả người nhất thời run rẩy. Tòng Tượng Chinh có lá gan lớn một chút, nhanh chóng chạy vọt lên, một phen đem Tích Bằng ôm vào trong ngực mình, đồng thời quay đầu phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Ngọc Lan cùng với Hứa Nhạc, lớn giọng hét lên:

- Các người điên rồi à?

- Không nghe theo mệnh lệnh của tôi, các người có đi tinh cầu 163 cũng chỉ có chết mà thôi!

Hứa Nhạc liếc nhìn về phía Tích Bằng đang chảy máu đầm đìa ngồi bệch dưới đất kia, thật tự nhiên chợt nhớ đến một vị đại nhân vật ở Lưu Phong Pha trước kia, cũng từng mang bộ mặt kinh hoảng như vậy mà nhìn mình, nhẹ giọng nói:

- Tôi cho các người thêm thời gian một phút đồng hồ nữa, nếu như còn không chịu bắt đầu chạy bộ, tôi không ngại để cho vị Bạch thư ký tiếp tục ra tay chém từng người từng người các người đâu.

Tòng Tượng Chinh hai tay ôm chặt Tích Bằng, máu tươi giàn giụa trong lòng ngực hắn, phẫn nộ, sợ hãi khiến cho cả người run rẩy lên, hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hét lớn:

- Tao sẽ kiện chuyện này lên Bộ Pháp Vụ, tao nhất định sẽ đưa mày lên Tòa án Quân sự Liên Bang!

Hứa Nhạc trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng lạnh nhạt nói:

- Quên nói cho các người biết, chúng ta đều là Tiểu đội Chiến đấu bảy của Công ty Bảo an Tịnh Thủy trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, chúng ta là... lính đánh thuê, cũng không phải bộ đội trực thuộc Quân đội Liên Bang, Tòa án Quân sự không quản được tôi!

Đám quân nhân con ông cháu cha sắc mặt nhất thời trắng bệch. Gã Tích Bằng, dưới sự bảo vệ của mọi người, đang dùng tay bịt chặt vết thương không ngừng tuôn máu ra kia, điên tiết giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, lớn tiếng rít gào:

- Mày lên mặt giỏi lắm, mày là ai? Lan Hiểu Long, mau nói cho cái tên điên khốn kiếp kia biết, tao là ai!

Lan Hiểu Long lặng lẽ một một tiếng động, nhích người đứng nấp sau lưng của Hứa Nhạc, dùng ánh mắt liếc nhìn cảnh tượng nhốn nháo cùng với tiếng phẫn nộ la hét chói tai tại hiện trường, trong lòng thoáng có chút khẽ run rẩy. Hắn thật sự không hiểu nổi Hứa Nhạc đến tột cùng là dựa vào cái gì mà dám làm như vậy. Nhưng mà ít nhất vào giờ phút này, hắn biết được rõ ràng, cái gã cháu trai bảo bối của vị Phó Chủ tịch Quốc hội Ủy ban Quản lý Liên Bang kia, tuyệt đối không có khả năng một phen đòi lại được mặt mũi trong chuyện này rồi.

Ở phía xa xa, đám tráng hán Nhan Bính Yến lúc này cũng đã bắt đầu mang theo biểu tình cực kỳ khó coi, dưới ánh nắng mặt trời chói chang mà bắt đầu quá trình chạy bộ bốn tiếng đồng hồ mệt mỏi của bọn chúng rồi.

Hứa Nhạc vẫn sắc mặt lạnh lùng không chút biểu tình, nhìn về phía đám công tử thiếu gia đang cắn răng nghiến lợi, phẫn nộ cùng cực, la hét ỏm tỏi trước mặt. Hắn trầm mặc một lúc, đưa tay gỡ cặp kính râm trên mặt, nói:

- Tôi mặc kệ anh là ai. Nhưng tôi nghĩ cũng nên cho các người biết tôi là ai. Tôi là Hứa Nhạc. Là chỉ huy trực tiếp của các người!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)