Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 383

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 383: Cứu vớt đại binh Liên Bang
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Với trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang hiện nay, có thể vô cùng nhẹ nhàng làm ra một bức tường phong tỏa toàn diện. Bộ Quốc Phòng âm thầm phái Hiến binh đem hơn trăm gã quân nhân con ông cháu cha của Sư đoàn Thiết giáp 17 áp giải lên Chiến hạm Vũ trụ, cắt đứt hoàn toàn những phương thức thông tin liên lạc, lặng lẽ không một tiếng động, lôi đình nhất kích, liền đem bọn họ điều đến tiền tuyến Tây Lâm. Mặc dù bọn họ đã làm ra những hành động này kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, thế nhưng chung quy vẫn không cách nào giấu diếm được tất cả mọi người thuộc giai cấp thượng tầng Liên Bang.

Thân phận của mấy gã quân nhân con ông cháu cha này quả thật vô cùng mẫn cảm. Sau khi các đại nhân vật thuộc giai cấp thượng tầng Liên Bang vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện con cháu của mình đột khi mất tích, cho dù với kỷ luật sâm nghiêm cùng với tầm ảnh hưởng cực lớn của Quân đội Liên Bang cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn cản được sự phấn nộ cùng với chất vấn của các đại nhân vật cùng với sự cố gắng truy tìm chân tướng của bọn họ.

Mấy đám đại chính khách cùng với các thương gia lớn này, đã lợi dụng mối quen biết của mình cùng với hệ thống nhân lực khổng lồ tại Tinh cầu S1, chỉ dùng một thời gian cực ngắn, liền phát hiện ra hành động điều binh khẩn cấp cùng với vô cùng bí mật của Quân đội Liên Bang.

Đối mặt với những hành động phản ứng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng dùng để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng bình thường, đám đại nhân vật bên trong thượng tầng Liên Bang cũng biết rõ ràng sức ảnh hưởng của chính mình, bởi vì còn thiếu một cái lý do đạo đức chân chính quan trọng nhất có thể dựa vào, cho nên cũng không thể tiến hành những phương thức phản đối quang minh chính đại nhất, tự nhiên cũng khó mà tác động để đánh vỡ cái thiết bản do Quân đội Liên Bang đưa ra. Nhưng mà dưới sự khóc than thảm thiết của vô số các vị phu nhân bên trong các gia tộc, khiến cho đám đại nhân vật kia sau khi trải qua quá trình trầm tư suy nghĩ, bắt đầu hướng về phía một số phương diện nào đó, thể hiện ra sức ảnh hưởng vô cùng cường đại của chính mình. Bọn họ ý đồ trong thời điểm trước khi đám công tử thiếu gia bảo bối kia thật sự chân chính tiến vào tiền tuyến Tây Lâm tràn đầy máu lửa tàn khốc, liền kịp thời cứu vớt bọn họ trở về.

Đây là một hồi hành động cứu vớt đại binh Liên Bang gợn sóng như thủy triều, vô cùng bao la hùng vĩ. Giới thông tin đại chúng bên trong Liên Bang hoàn toàn không nghe được chút xíu phong thanh nào, những dân chúng bình thường trong Liên Bang, thậm chí đại bộ phận người bên trong hệ thống Quân đội Liên Bang cũng không hề cảm nhận được, thế nhưng trong giới thượng tầng Liên Bang đã xảy ra vô số những cuộc nói chuyện đêm, những cú điện thoại vô cùng quan trọng, cùng với một cỗ áp lực khủng khiếp vần vũ trong đó.

Các Nghị viên Liên Bang, các Nghị viên Châu, các Châu trưởng, các đại chủ quản của các Công ty, xí nghiệp khổng lồ tại Cảng Đô, những vị đại nhân vật này cũng đều là những hòn đá tảng khổng lồ cấu thành giai cấp thượng tầng của xã hội Liên Bang, một khi bọn họ phẫn uất, tập thể tạo thành áp lực, như vậy đó là sự khủng bố đáng sợ đến thế nào?

Bộ Quốc Phòng dưới sự trầm mặc không tỏ chút thái độ nào của Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh, cũng chỉ hứng chịu phải một phần nhỏ áp lực mà thôi, thế nhưng cũng đủ khiến ông ta phải nhức đầu nhăn trán không biết bao nhiêu lần. Cho nên kẻ trực tiếp thực thi cái kế hoạch lần này, chính là Công ty Cơ khí Quả Xác, lại phải đối mặt chính diện với những cơn cuồng phong ụp mặt mà đến này.

Công ty Cơ khí Quả Xác không hề nghi ngờ, chính là sự tồn tại thực lực hùng hậu nhất trong toàn bộ Liên Bang, địa vị vô cùng siêu nhiên. Thế nhưng cái công ty cơ khí to lớn nhất toàn bộ Liên Bang này, quyền sở hữu thuộc về vô số thế lực khác nhau bên trong Liên Bang, ở rất nhiều phương diện khác nhau cũng nằm dưới sự chế hành của Ủy ban Quản lý Liên Bang. Một khi các đại nhân vật này điều tra ra được, đám con cháu bảo bối của chính mình, hiện hôm nay chính là 'rơi vào tay giặc', nằm trong một chi bộ đội cổ quái, gọi là Tiểu đội 7 gì đó trực thuộc sự quản lý của Công ty Cơ khí Quả Xác, như vậy tất cả những áp lực khủng bố nhất thời trút hết xuống đầu cái công ty này.

Cú điện thoại đầu tiên mà Hứa Nhạc nhận được, liền đến từ vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác đã rất lâu rồi không có xuất hiện. Tổng thống Liên Bang thay đổi một nhiệm kỳ mới, cũng không hề ảnh hưởng đến địa vị siêu nhiên của vị Tổng Giám đốc tiên sinh này. Dưới sự duy trì âm thầm phía sau của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vị Tổng Giám đốc tiên sinh này bình tĩnh mà mạnh mẽ chưởng quản tất cả những sự tình phát sinh bên trong cái Công ty Cơ khí vô cùng khổng lồ này. Nhưng mà cú điện thoại này cũng đã xác định được một chuyện, cho dù là vị Tổng Giám đốc tiên sinh này, cũng sắp sửa không thể chống đỡ nổi sức mạnh của lần hành động cứu vớt đại binh Liên Bang tại Thủ Đô Tinh Quyển nữa rồi.

- Nghị Viện Liên Bang sắp sửa tiến hành việc xét duyệt tài chính mùa xuân tổ chức hằng năm rồi. Năm nào tôi cũng phải đích thân đi tham kiến cái Hội thu thập ý kiến quỷ quái kia. Đám Nghị viên khốn kiếp kia lần nào cũng muốn hướng về phía Công ty Quả Xác đã trụi lủi của chúng ta mà cắn xuống vài miếng thịt nữa... Nếu mà, tôi nói là nếu mà, lần này có vài gã công tử, thiếu gia nào đó của đám Nghị viên kia, thật sự chết trong tay Tiểu đội 7, tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi trên đại sảnh Nghị Viện sẽ phát sinh ra chuyện gì...

Hứa Nhạc tay cầm điện thoại, trầm ngâm nói:

- Tôi hiểu!

Thanh âm Tổng Giám đốc Quả Xác có chút mệt mỏi, nói:

- Có thể cho một vài kẻ trong số đó được xin phép nghỉ bệnh hay không?

Hứa Nhạc cũng không hề tốn chút thời gian nào liền nghe ra được ý tứ của vị Tổng Giám đốc tiên sinh, hắn nhìn về pía đám công tử thiếu gia ở dưới ánh trăng của sân thể dục, hưởng thụ những chuỗi ngày khổ cực nhất trong cả cuộc đời mình, trên khuôn mặt chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hé lộ ra hai hàm răng trắng tinh, ngữ khí vô cùng thành khẩn nói:

- Bọn họ không bệnh không đau gì cả!

Vị Tổng Giám đốc tiên sinh nghe ra được trong lời nói của tên gia hỏa này cất giấu một ý tứ vô cùng bướng bỉnh. Ông ta trầm mặc một lúc sau mới cười khổ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Tôi không phải muốn cấp cho anh áp lực. Anh cứ dựa theo mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng cùng với ý kiến của chính bản thân mình mà làm việc là được rồi... Người em trai ruột của tôi hiện tại cũng đang có mặt trên Tinh cầu 3320. Những chuyện tình mà đám Nghị viên tiên sinh này đã làm, quả thật có chút xấu xa...

Trong lòng Hứa Nhạc nhất thời cảm thấy ấm áp, ngay lúc hắn đang chuẩn bị nói ra những lời nói cảm thông gì đó, đột nhiên lại nghe Tổng Giám đốc tiên sinh nói tiếp:

- Có một việc này, tôi phải báo cho anh biết trước.

Ông ta thoáng dừng lại một chút, sau đó thanh âm mang theo chút áy náy, chậm rãi nói:

- Cha chú của đám thủ hạ quân nhân con ông cháu cha của anh... Đã biết được bọn họ đang ở trong Tiểu đội 7, chịu sự quản lý của Công ty Cơ khí Quả Xác, chứ không phải sự quản lý trực tiếp của Chính phủ hoặc Quân đội Liên Bang, những ngày nay Ban Giám Đốc của Quả Xác đã bị những áp lực đè xuống đến mức gần như hộc máu. Cho nên... ừm... Cho nên tôi đã nói cho đám đại nhân vật kia biết... Chủ quản của Tiểu đội 7... chính là anh.

Thân thể Hứa Nhạc nhất thời rùng mình lên một cái, trầm mặc suốt nửa ngày mới do dự nói:

- Cái này chẳng phải là muốn trông cậy vào tôi để chống đỡ bọn họ sao?

- Nếu ngay cả chính anh cũng không thể chống đỡ nổi bọn họ, như vật trong Liên Bang cũng không còn ai có thể chống đỡ nổi.

Thanh âm của Tổng Giám đốc tiên sinh bên trong điện thoại khẽ mỉm cười, nói.

Hứa Nhạc chính là nhân vật do Tổng Giám đốc tiên sinh cùng với Quân Thần đại nhân cộng đồng bồi dưỡng, quan trọng nhất là có đủ đảm lược dám hướng về phía cái gọi là xã hội thượng tầng của Liên Bang phô bày ra sự cường hãn mạnh mẽ của chính mình. Phải đứng vững trước một hồi phong ba của hành động giải cứu đại binh Liên Bang mà đám đại nhân vật tại Tinh cầu S1 nhấc lên kia, cũng không phải là công việc chính yếu của Hứa Nhạc. Bản thân hắn cũng hiểu rất rõ ràng điểm này. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lựa chọn hắn làm thanh đao này, tự nhiên cũng đã trải qua quá trình suy nghĩ cẩn thận mới ra quyết định.

- Ngài hiện tại đang ở Tây Lâm?

Hứa Nhạc nhìn thấy chuỗi dãy số bên trong cái điện thoại trên tay mình, đột nhiên thay đổi chủ đề câu chuyện.

Tổng Giám đốc tiên sinh mỉm cười trả lời:

- Đương nhiên rồi. Vì để duy trì sự cung cấp hậu cần khổng lồ cho Quân đội Liên Bang, tôi tất nhiên là phải ở nơi này đích thân áp trận rồi. Thật ra hiện tại anh tuy rằng là một gã quân nhân sĩ quan Trung Tá thuộc căn cứ lắp ráp quân dụng của Bộ Quốc Phòng, nhưng nếu như một ngày nào đó anh không muốn ở lại trong chi bộ đội trong thời hạn quân sự, liền cứ việc quay trở về Quả Xác đi. Bất luận là trong Sở Nghiên Cứu hay là Bộ Công Trình, bất cứ vị trí nào cũng do anh tùy tiện lựa chọn. Quả Xác luôn luôn giữ lại chức vị Chủ quản Kỹ thuật bậc I chờ anh về tiếp nhận. Trong tương lai Quân đội Liên Bang sẽ ít đi một vị Tướng quân trẻ tuổi nhất lịch sử, nhưng khẳng định sẽ có thêm một Đổng sự Kỹ thuật Độc lập trẻ tuổi nhất lịch sử...

Đối với sự tồn tại khổng lồ không hề nghi ngờ như Công ty Cơ khí Quả Xác mà nói, viên chức làm ra những cống hiến vĩ đại nhất trong vòng mười năm trở lại đây, đương nhiên chính là Hứa Nhạc, kẻ đã vì Quả Xác mà mang lại vô số những vinh quang cùng với thành quả cực lớn. Nhưng chợt nghe được câu nói đó, hắn vẫn như cũ cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Hắn nói vào trong điện thoại:

- Tôi hiện tại vẫn là một viên chức của Quả Xác. Ngài đừng quên tôi chính là ở trong Tiểu đội 7, cho nên cái chức vụ Đổng sự Kỹ thuật Độc lập kia...

Hắn chợt nhớ đến cái đêm mưa tại Cảng Đô năm xưa, cùng với cái gã Đổng sự trung niên đã bị Lợi Gia dùng một số tiền lớn mà mua chuộc, chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ Thương Thu càng có tư cách hơn tôi một chút.

o0o

Đúng như những gì vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác đã từng nói, đám đại nhân vật sau khi phát hiện ra, cấp trên trực tiếp của chi bộ đội nơi tiền tuyến mà các con cháu bảo bối của nhà mình đang trực thuộc kia, chính là cái gã thanh niên Hứa Nhạc trong truyền thuyết, hành động cứu vớt đại binh Liên Bang sục sôi kia chợt nhất thời bình ổn lại. Cũng không phải bọn họ bị cái hung danh cùng với bối cảnh của Hứa Nhạc dọa cho khiếp sợ. Bọn họ kỳ thật càng thêm lo lắng cho sinh mệnh của con cháu bảo bối của mình hơn nữa. Chỉ là sau khi Bộ Quốc Phòng cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác cực kỳ vô sỉ quẳng ra tấm chiêu bài Hứa Nhạc đáng sợ này xong, đám đại nhân vật đang cắn răng tím mặt phẫn nộ kia trong lúc nhất thời không thể tìm ra được thủ đoạn thích hợp để đối phó với gã thiếu niên này.

o0o

Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu. Phong cảnh vẫn như trước là một bức tranh sơn thủy vô cùng tĩnh mặc. Một tòa biệc thự mộc mạc, ngạo nghễ đứng sừng sững bên cạnh bờ hồ ven vách núi. Thời gian vào sáng sớm, thanh âm chim bói cá vang lên trong sơn cốc u tịch, cũng không thể hiện là do bọn chúng đang vô cùng khoái trá. Xa xa phía trong khu rừng đọng đầy tuyết trắng, có thể nhìn thấy vô số những chim chóc dáo dát, bay lượn trên nền tuyết trắng tinh, phẫn nộ vì không tìm ra được bất cứ hoa quả nào.

Trầm thư ký cất bước chân chậm rãi, đi đến giữa mảnh sân rộng rãi, nhìn về phía vị phu nhân đang thưởng thức cảnh tuyết dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, ánh mắt rời khỏi kiện áo ấm làm bằng lông con điêu màu đen mượt mà, bình tĩnh nhẹ giọng nói:

- Vị Tổng thư ký của Văn phòng Nghị Viện lại gọi điện thoại đến đây, ngữ khí vô cùng lo lắng.

- Tích An cũng chỉ có một đứa cháu trai cưng như vậy, trước giờ luôn che chở bảo vệ như là trân bảo, hôm nay lại bị Bộ Quốc Phòng một tay lôi tuột đến tiền tuyến Tây Lâm, ném thẳng vào chi bộ đội do gã gia hỏa Hứa Nhạc kia quản lý. Đương nhiên ông ta sẽ sốt ruột vô cùng rồi.

Thai phu nhân vẫn ngắm nhìn về phía tuyết cốc, khẽ nhíu mày nói:

- Ta cũng có thể hiểu được tâm tình của ông ta, chỉ là cái này dù sao cũng là ý tứ của Tổng thống tiên sinh, hơn nữa lại do Trâu Bộ trưởng chấp hành...

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh đồng thời xuất hiện quang binh trên chính trường Liên Bang, cũng cùng với vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu này có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Tuy rằng trong ánh mắt của Thai phu nhân thỉnh thoảng cũng hiện lên chút ý tứ suy ngẫm, muốn đoán ra mục đích cuối cùng của vị Tổng thống tiên sinh kia, nhưng mà bà ta quả thật cũng không muốn tự mình ra mặt, phá hoại đi ý đồ chính trị của những minh hữu của chính mình.

- Bên kia cũng hiểu rất rõ chuyện này.

Trầm thư ký nói:

- Nhưng nghe ý tứ của bọn họ, bọn họ chỉ là muốn tiến hành nói chuyện trực tiếp với Hứa Nhạc, muốn thỉnh cầu sự đồng ý của chúng ta.

Đối với xã hội thượng tầng của Liên Bang mà nói, cái gã Trung Tá Hứa Nhạc đột nhiên quật khởi đứng dậy mà nói, tuy rằng lúc trước từng cùng với vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu tựa hồ xuất hiện qua một số vấn đề xung đột gì đó, nhưng mà căn cứ theo tình bạn thân thiết giữa hắn cùng với Thái Tử gia, cho nên trên người của hắn vẫn như trước khắc sâu dấu vết của Thai Gia.

Thai phu nhân đưa tay lấy từ trên bàn ra một khúc gỗ trầm hương cực phẩm, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng hít một hơi hương thơm ngát, trầm mặc một lúc sau mới nói:

- Ta sẽ không ngăn cản bọn hắn... Chẳng qua theo ý kiến của ta, nghĩ muốn có thể thuyết phục được Hứa Nhạc, cứu ra đám con cháu vô dụng kia của bọn họ, đó chỉ là một sự hy vọng vô cùng xa vời...

Trầm Cách hiểu được bản thân mình chỉ cần thuật lại cho bên phía Văn phòng Nghị Viện nửa câu đầu trong lời nói của phu nhân mà thôi. Hắn cúi đầu nhập mệnh lệnh vào trong cái máy tính điện tử cầm tay của mình.

- Cái tên tiểu tử kia cứng cỏi ngang ngạnh, cứng mềm đều không nhận, ngay cả chính mình cũng không có biện pháp mà thu phục hắn, huống chi là đám người kia...

Thai phu nhân khẽ đưa tay nắm chặt vạt áo của chiếc áo lông điêu ấm áp trên người mình, nhìn về phía những mảnh băng tịch liêu trên mặt hồ u nhã, trong lòng lạnh nhạt nghĩ.

Trong suy nghĩ của vị phu nhân này, Giáo sư Cận là một tên gia hỏa bạc tình bạc nghĩa, tính tình quyết tuyệt, lạnh nhạt đến cực điểm, không gì có thể áp chế được hắn. Còn Hứa Nhạc, cái gã đệ tử duy nhất của hắn, thì lại có một loại tính cách mạnh mẽ kiên cường hoàn toàn bất đồng với sư phụ của hắn. Nhưng mà cũng không biết là số mệnh kỳ lạ, hay là quả thật cái gã thanh niên tuổi trẻ có cặp mắt ti hí này thật sự có một sức hút nào đó, khiến cho những kẻ bằng hữu ít ỏi mà có bối cảnh không hề tầm thường sau lưng của hắn, những kẻ có mối quan hệ phức tạp vô cùng, ví dụ như cô thiên kim tiểu thư của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, như là đứa con trai cưng của chính mình, hay là gã con cháu thế gia láu cá vô cùng, Lợi Thất thiếu gia kia, thậm chí ngay cả cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang đang bị dính một hồi scandal kia, lại vẫn luôn luôn đứng sau duy trì và ủng hộ hắn.

Nghĩ tới điểm này, trong ánh mắt của Thai phu nhân chợt xuất hiện một tia thưởng thức cùng với nghi hoặc nhàn nhạt. Bà ta nhớ lại những sự kiện xảy ra phía sau cuộc đời của Hứa Nhạc, từ khi chạy thoát ra khỏi Đông Lâm cho đến nay, vẫn cứ nghĩ thấy phía sau cuộc đời bi tráng của gã thanh niên này mơ hồ ẩn hiện cái bóng của một người nào đó, bằng không căn bản cũng không thể nào giải thích nổi.

- Hứa Nhạc quan hệ không nhiều, thế nhưng lại cẩn cẩn thận thận tiếp xúc, kết giao với những nhân vật vô cùng tầm thường... Nếu như hắn thật sự là có ý đồ đó, ta tựa hồ có thể nắm bắt được hắn một chút...

Thai phu nhân nhẹ giọng nói:

- Sự cẩn thận của hắn tựa hồ còn cao hơn anh một chút.

Trầm thư ký đứng ở sau lưng bà ta, thoáng nhíu mày, cúi đầu một chút, bên trong đôi mắt chợt hiện lên một tia thần sắc phức tạp.

- Hắn chắc hẳn là yêu thích cái cuộc sống nhân sinh bình thường này. Hắn cũng không phải là những con cháu quyền quý, cũng không phải là những loại người xúm xít xung quanh Hoàng đế Bệ hạ thời đại trước đây, luôn luôn truy cầu một cuộc sống an nhàn một cuộc sống điền viên thanh thảng. Trong lòng hắn phẳng lặng như nước suối, bởi vì hắn vốn dĩ là một tiểu nhân vật trời sinh. Hôm nay cho dù hắn đã ngồi bên cạnh cái ngai vàng quyền lực cao nhất Liên Bang rồi, nhưng mà bên trong bản chất lại vẫn như cũ là một tiểu nhân vật mà thôi.

Thai phu nhân có chút khẽ xoay người lại, chậm rãi nói:

- Sự cẩn thận rời xa quyền lực như thế, có thể chấp nhận được cuộc sống cô đơn như thế, lại có thể chứng minh được nghị lực kiên nhẫn của chính hắn. Loại gia hỏa có được một nghị lực lớn như thế, có được năng lực thủ đoạn tàn nhẫn, lại có bản chất của một tiểu nhân vật như vậy... rất là nguy hiểm.

Trong lòng Trầm thư ký mang theo một tia cảm khái mà suy nghĩ, đại khái cũng chỉ có mỗi mình Thai phu nhân, mới có khả năng rõ ràng mà thoải mái chạm vào nội tâm sâu sắc của tên gia hỏa Hứa Nhạc, nhìn bề ngoài vô cùng bình thường kia mà thôi.

- Tích An thân là Chủ tịch Quốc hội, cũng chỉ có mỗi một đứa cháu trai mà thôi...

Thai phu nhân trầm mặc một lúc sau, đột nhiên mở miệng nói:

- Chuyện tình này tốt nhất giao cho Tiểu Nguyên đi làm đi. Hắn dù sao cũng quen biết với Tích Bằng, nói thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn thấy tên tiểu tử kia đi tìm cái chết.

Trầm thư ký vẫn như trước im lặng không nói gì, biểu tình bên ngoài không có chút biến hóa, thế nhưng trong nội tâm lại là sóng gợn ba đào không thôi.

*****

Ánh mắt của Trầm thư ký không chút nào che giấu, nhanh chóng xẹt qua thanh gỗ trầm hương cực phẩm có chút khô vàng đang đặt trên cái bàn kia, lại xẹt qua cái tòa biệt thự được bố trí tràn ngập khí tức cổ xưa cùng với quyền quý ngất trời, chẳng biết vì sao lại cảm nhận được trong đó một tia khí tức mốc meo. Hắn vốn đã sớm nhận ra rồi, chỉ là hôm nay nhất thời cảm nhận được đặc biệt rõ ràng hơn mà thôi. Hậu sơn núi Mạc Sầu, tòa nhà Nghị Viện, những gia tộc ngàn đời, những đại chính khách cùng với đại thương gia ở Thủ Đô Tinh Quyển đã cấu thành một đám mây tràn ngập mùi vị mốc meo trên bầu trời của Liên Bang.

Thậm chí ngay cả vị phu nhân thân phận vô cùng tôn quý trước mặt này. Bà ta lúc nào cũng kiên trì muốn tự tay mình làm những công việc nội trợ bình thường, thế nhưng thuộc tính xã hội của bà ta, hoặc là tất cả những người bà ta đại diện, vĩnh viễn vẫn là đứng ở bên trên tầng lớp dân chúng bình thường. Bọn họ có thể hết lòng lo lắng, vì sự trường tồn vĩnh viễn của Liên Bang mà phấn đấu. Nhưng mà mục tiêu phấn đấu của bọn họ thì lại tất nhiên là chính bởi vì gia tộc của chính bản thân mình. Bọn họ thông qua sự tồn tại của Liên Bang mà thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn một chút.

Đây là một loại thuộc tính thuộc về tự nhiên, là một loại bản năng gia tộc. Bọn họ duy trì sự tồn tại của Liên Bang, vốn là bởi vì muốn đảm bảo những ích lợi của gia tộc bản thân mình. Mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng lại đem những công tử, thiếu gia này điều thẳng đến Tây Lâm, chính là đã xúc phạm trực tiếp đến lợi ích căn bản này của bọn họ. Nếu như ngay cả sinh mệnh của con cháu chính mình cũng đều không thể đảm bảo, các đại nhân vật bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang này, còn muốn phấn đấu vì cái gì nữa cơ chứ?

o0o

Từ sau khi cú điện thoại kia của Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác, những ngày sau đó của Hứa Nhạc ở trong quân doanh của Quân khu Tây Lâm, liên tiếp không ngừng nhận được vô số những cú điện thoại, cùng với những bức email tần số thông thường. Nhưng đúng như những gì mà Thai phu nhân đã từng dự đoán trước. Bản thân hắn ngang ngạnh mạnh mẽ, đối mặt với những áp lực âm thầm đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này, cặp lông mày rập rạp như hai thanh phi đao chưa rút ra khỏi vỏ kia cũng không hề thèm nhíu lấy một cái. Hắn cũng chẳng thèm trả lời những bức email lạ lẫm kia, tắt đi vô số những cú điện thoại không ngừng rít gào liên hồi...

Hành động cứu vớt những đứa con, đứa cháu bảo bối của vô số đại nhân vật bên trong Thủ Đô Tinh Quyển, có thể sắc bén đến cực điểm, xuyên thấu qua hai tầng thiết bản cứng rắn do Chính phủ Liên Bang cùng với Bộ Quốc Phòng thiết lập nên, trực tiếp phóng thẳng đến trước mặt Tiểu đội Chiến đấu số 7, thế nhưng lại bị Hứa Nhạc, cái tảng đá cứng rắn vô cùng này toàn bộ đập ngược trở về.

Bất luận là uy hiếp, dụ dỗ, phẫn nộ, than khóc, ai oán... Hàng trăm thái độ của đám đại nhân vật kia không ngừng triển lộ không chút bỏ sót trước mặt của Hứa Nhạc, nhưng lại toàn bộ đều vô dụng cả. Nhưng mà khi Hứa Nhạc phát hiện ra bên trong những bức email, những cú điện thoại kia, thế nhưng lại có cả của hai người mà hắn rất quen thuộc, chính là Tiêu thư ký cùng với Chung phu nhân, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra một tia lo lắng nhàn nhạt...

Tiêu thư ký chính là vị Tổng thư ký cận thân vô cùng đáng nể trọng của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh. Chung phu nhân lại chính là vị chủ mẫu của Chung Gia tại Đại khu Tây Lâm. Hơn nữa hai người này lại có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ với chính bản thân Hứa Nhạc. Thậm chí đến rạng sáng ngày hôm qua, Hứa Nhạc còn nhận được một bức email đến từ chính Văn phòng Dinh thự Tổng thống, ký tên bên dưới không ngờ lại chính là của Bố Lâm tiên sinh, Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống nữa...

Hắn nhìn xuống đám binh lính đang tiếp nhận huấn luyện tàn khốc bên dưới sân thể dục kia, trong lòng không khỏi rung động đối với sức ảnh hưởng của đám cha chú của mấy tên gia hỏa này.

Cũng may là ba vị nhân vật chân chính có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Hứa Nhạc này, cũng phi thường hiểu rõ tính tình của bản thân hắn. Bọn họ chỉ là trong những bức email, nhắc nhở đến một vài cái tên nào đó, bắt chước lời thỉnh cầu của Tổng Giám đốc tiên sinh, xem hắn có thể nào đồng ý cho mấy tên gia hỏa kia xin được nghỉ bệnh hay không. Mà sau khi ba người bọn họ nhận được email trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hứa Nhạc, cũng không có tiếp tục tiến hành liên lạc thêm lần nào nữa.

Tiêu thư ký thân là thân tín của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Chung phu nhân cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm, người nào cũng là đại nhân vật mà mỗi một cái nhấc tay, đưa chân cũng có thể phát động gió mây đổi sắc... Nhưng mà bọn họ dù sao cũng sinh hoạt bên trong cái xã hội Liên Bang này, trải qua cuộc sống bên trong xã hội thượng tầng kia... Ngay cả Chung phu nhân ngạo ngễ sừng sững kia, cũng phải bận tâm một chút đến hội nghị dự toán tài chính sẽ tổ chức vào đầu mùa xuân năm sau, phải lo nghĩ xem Đại khu Tây Lâm năm tới đến tột cùng có thể nhận được bao nhiêu nguồn tài nguyên viện trợ cùng với phân phối bao nhiêu năng lượng sử dụng...

Những người bên trong giai tầng cao cấp đó, bản thân bên dưới ý tứ của chính mình cũng đều luôn luôn ẩn chứa rất nhiều những bất đắc dĩ. Hứa Nhạc cũng hiểu rõ ràng mấy cái này, cho nên sau khi gửi đi những bức email từ chối xong, trên mặt hắn cũng chỉ mang theo một tia cười khổ, chứ không hề oán giận gì bọn họ.

Mà cho dù hắn có oán giận, thì cũng không có gì là quá đáng. Bởi vì cái này vốn chính là kế hoạch của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng. Hắn nói thế nào cũng chỉ là một thanh đao trong tay hai người đó mà thôi. Thế nhưng tình huống hiện tại lại là Dinh thự Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng lại vô si đẩy hắn ra để mà ngăn cản sự phẫn nộ cùng với thủ đoạn áp lực của đám đại nhân vật kia. Hơn nữa Tiêu thư ký cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm lại còn quay đầu lại đâm cho hắn một đao nữa.

Sau này khi hắn quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, sẽ phải hứng chịu những lửa giận đến mức nào của những đại nhân vật kia đây chứ? Sở dĩ lúc này tâm tình của hắn vẫn như cũ còn bình tĩnh chắc chắn như vậy, cũng không hề oán giận chút nào, đại khái là bởi vì hắn ngay từ thời điểm bắt đầu, cũng đã không hề để ý đến những áp lực mạnh mẽ đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này rồi, cũng không để ý đến những sự trả thù tương lai có thể ập xuống đầu mình.

Hắn xác nhận rõ ràng ý tưởng của Tổng thống tiên sinh là chính xác, như vậy là đủ rồi. Chính bản thân hắn cũng không hề có cái dục vọng muốn tiến vào cái xã hội thượng lưu kia. Giống chi tình huống bên trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc, ai cũng không dám nói chắc mình còn có thể sống sót quay trở về cả. Một khi đã là như thế, vậy thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ?

Quay đầu nhìn về phía cái sân thể dục bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lúc này chiếu rọi càng ngày càng sáng hơn. Hắn nhìn thấy một tia ánh mắt sáng rọi sắp sửa phá tan màn đêm tại đường chân trời kia, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Mãi cho đến thời điểm này, Hứa Nhạc vẫn còn chưa có nhận được điện thoại hoặc là email thỉnh cầu của vị Hiệu trưởng Tòng Bất Tri của Đại học Lê Hoa. Tuy rằng bản thân hắn cùng với vị lão Hiệu trưởng kia cũng không quá mức thân thiết, nhưng mà cái trường đại học lúc nào cũng nở rộ hoa lê đẹp đẽ kia nói thế nào cũng là nơi mà hắn trải qua trong thời kỳ còn mông muội. Về mặt cảm tình cũng không thể nào không thèm chú ý đến. Nếu như lão Hiệu trưởng thật sự ở bên trong điện thoại một mảnh nước mắt nước mũi cất giọng van xin, lo lắng cho sự sống chết của Tòng Tượng Chinh, hắn sẽ phải xử lý như thế nào đây?

Ánh nắng mặt trời sáng rọi đã đẩy lùi được mảnh hắc ám tối tăm. Hứa Nhạc nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha đang ngã xuống nằm la liệt khắp nơi trên sân thể dục, cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 cũng đồng dạng vô cùng mệt mỏi xung quanh bọn họ, và những thiết bị cứu chữa bệnh không ngừng chạy đi chạy lại xung quanh, trong lòng bất chợt đột nhiên nghĩ đến lời phát biểu của chính mình mấy ngày trước đây.

- Tôi là chủ quản trực tiếp của các người, Hứa Nhạc... Ách...

Khoảng ba năm trước đây, hắn đã từng đứng bên ngoài cửa sắt của Đại học Lê Hoa, thần thái bình thản, khí bạt sơn hà, lẫm liệt nói:

- Tôi là người gác cổng!

Nhớ lại cuộc sống bình thản bên trong gian phòng gác cổng nhỏ bé tại Đại học Lê Hoa, trong lòng Hứa Nhạc không khỏi có cảm giác như là trải qua một kiếp người. Hôm nay thân phận và địa vị của hắn cũng đã xảy ra những biến hóa vô cùng to lớn. Điều đáng mừng chính là tính tình của mình tựa hồ như vẫn không hề thay đổi.

o0o

Đến tối ngày hôm đó, hơn một trăm gã quân nhân thành viên mới lẫn cũ của Tiểu đội 7 cũng đều toàn thể tập hợp bên trong lễ đường lớn của quân doanh, tiến hành một buổi tiệc liên hoan tập thể trước khi tiến hành đi đến tiền tuyến. Trước khi bắt đầu ăn liên hoan, cũng không có cấp trên tiến hành cao giọng phát biểu những lời nói nhiệt huyết nâng cao sĩ khí, cũng không có những vũ nữ ăn mặc mát mẻ đến nhảy múa cỗ vũ sĩ khí, mà chỉ là một mảnh trầm mặc lặng lẽ. Đám quân nhân con ông cháu cha thống khổ, kiệt sức đến cực điểm, cùng với đám quân nhân 'người đẹp thể hình' bởi vì bị bắt phơi nắng luyện tập kỷ luật Quân đội quá mức khiến cho da dẻ có chút khô khan nứt nẻ, đều đồng loại ngồi bên cạnh các bàn ăn, không ngừng ngẫm nghĩ. Một cỗ cảm xúc bi ai tuyệt vọng liền từ bên trong những cái đầu suy nghĩ này thấm đẫm ra ngoài, bao phủ trong toàn bộ không gian lễ đường.

Chín ngày rưỡi tiếp nhận huấn luyện ma quỷ, khiến cho đám quân nhân quen ăn sung mặc sướng này lần đầu tiên trong đời nhấm nháp cái gì gọi là sống không bằng chết. Nếu không phải trong đầu bọn họ luôn nuôi dưỡng một tia hy vọng các bậc cha chú của bọn họ ở tại Thủ Đô Tinh Quyển có thể ngay tại thời điểm một khắc cuối cùng, kịp thời cứu vớt chính mình ra khỏi mảnh địa ngục này, bọn họ căn bản cũng không thể nào chống đỡ lâu dài đến như vậy dưới những lằn roi da của đám người Tiểu đội 7. Trên thực tế, ngay cả đến mấy gã quân nhân sĩ quan tiếp nhận công tác huấn luyện như Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền, cũng đã gần như mỏi mệt đến mức cực điểm rồi. Bọn họ cũng đều trầm mặc ngồi bên cạnh bàn ăn, một lời cũng không nói.

Sau khi ăn xong một bữa tiệc liên hoan toàn bằng các loại thực phẩm năng lượng cao, đám quân nhân ai nấy cũng đều mang theo biểu tình chết lặng mà ngồi đó. Quân trang, quân dụng sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng trên mặt mày bọn họ cũng đều tràn ngập ý tứ chết rồi. Đi đến tinh cầu 163 chấp hành nhiệm vụ bí mật quan trọng của Cục Hiến Chương... Kẻ nào mà không biết đó căn bản là một cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Điều khiến cho bọn chúng tuyệt vọng nhất chính là, rạng sáng ngày mai đã phải đi lên Chiến hạm rồi, mà các bậc cha chú trong gia tộc bọn họ vẫn như cũ chưa thể tìm ra được phương pháp nào để mà giải cứu bọn họ đi ra.

Hứa Nhạc chậm rãi đi lên bục chủ tịch. Cặp kính râm quen thuộc kia lúc này cũng được đeo ngay ngắn trên mặt. Hắn cúi đầu xuống, chuẩn bị nói chút gì đó vào trong cái micro trước mặt, đột nhiên chiếc điện thoại di động cá nhân bên hông lại reo vang lên một trận.

- Tiểu Nguyên?

Hắn có chút kinh ngạc khi nhận được điện thoại của gã bằng hữu vào lúc này. Mấy ngón tay cầm điện thoại của hắn cũng có chút cứng đờ lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó mới khẽ bấm nút bắt điện thoại.

Hai chữ Tiểu Nguyên này của hắn theo cái micro ngay trước mặt nhất thời truyền rõ ràng ra khắp cả lễ đường. Bọn quân nhân con ông cháu cha cả người bi thương chết rũ kia cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, chỉ có mỗi mình Tích Bằng, từ đầu đến giờ vẫn luôn khẩn trương nắm chặt hai nắm tay, đột nhiên ánh mắt chợt sáng ngời lên.

Tích Bằng tựa như là một người đang sắp sửa rơi thẳng xuống vách núi sâu thăm thẳm phía sau, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình có một sợi dây thừng chắc chắn. Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, mang theo vẻ mặt mừng rỡ như điên, nhìn trừng trừng về phía bục chủ tịch.

Hứa Nhạc cầm điện thoại lên, trầm mặc lắng nghe trong vài giây đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Tích Bằng một cái. Khiến cho Tích Bằng không thể tin nổi chính là, ngón tay của Hứa Nhạc vô cùng nhẹ nhàng, bấm nút ngắt đi cú điện thoại kia.

Cả người Tích Bằng căng thẳng lên, không dám tin tưởng một màn xảy ra trước mặt mình chính là sự thật. Trong khoảnh khắc hắn bị cảm giác tuyệt vọng cùng cực khiến cho mê muội, giơ tay đẩy mạnh cái bàn phía trước, hướng về phía bục chủ tịch mà phóng như điên tới, thanh âm điên cuồng không ngừng kêu to:

- Thái Tử ca! Tôi là Tích Bằng đây! Cứu tôi!

Cặp lông mày dày rậm của Hứa Nhạc chợt nhíu lại một cái. Bạch Ngọc Lan ngồi bên dưới nhất thời đứng lên, đợi khi Tích Bằng chạy ngang chỗ mình đnag ngồi, hắn giơ chân đạp thật mạnh một cước vào phần đùi của Tích Bằng, hung hăng đạp cho gã công tử cháu trai bảo bối của vị Chủ tịch Quốc hội kia ngã rầm xuống đất, nhất thời nửa khắc cũng không thể nào bò lên được.

- Trong thời gian mười ngày này, có rất nhiều người đã gọi điện thoại đến cho tôi, gọi điện thoại đến Bộ Quốc Phòng...

Hứa Nhạc đứng trên bục chủ tịch, giơ lên chiếc điện thoại di động đã được mã hóa quân sự trong tay mình, cũng không thèm liếc nhìn xuống gã Tích Bằng đang nằm lăn lộn thống khổ trên mặt đất, là lướt một vòng nhìn mọi người bên dưới lễ đường, chậm rãi nói: - Mấy cú điện thoại này đến từ các bậc cha chú của các người, đến từ rất nhiều đại nhân vật tại Thủ Đô Tinh Quyển.

Bên trong gian lễ đường vốn cực kỳ im lặng, lúc này nhất thời càng trở nên im lặng hơn rất nhiều. Chỉ là lúc trước, bên trong sự im lặng của mấy gã quân nhân này tràn ngập sự tuyệt vọng cùng với bi phẫn mãnh liệt. Giờ phút này đây, bên trong sự im lặng của bọn chúng phần lớn lại là sự kinh hỉ cùng với hy vọng. Bọn họ lúc này mới biết được, hóa ra các bậc cha chú trong nhà mình cũng đã sớm biết được bản thân mình gặp phải chuyện gì.

- Các người quả thật rất giỏi. Đó là bởi vì đám các người có được những bậc cha chú rất giỏi...

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn một vòng bọn họ, khẽ cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động đang không ngừng réo vang trong tay mình, chậm rãi nói:

- Có vô số đại nhân vật có ý đồ muốn cứu vớt các người. Thậm chí ngay cả Bộ Quốc Phòng cũng không cách nào chống đỡ được những áp lực cực mạnh này, để cái loại áp lực đó trực tiếp đổ xuống trước mặt của Tiểu đội 7...

Trên mặt của chiếc điện thoại di động quân sự mã hóa màu đen kia biểu hiện ra cái tên của Thai Chi Nguyên, mãi vẫn cứ liên tục mà không ngừng réo vang. Hứa Nhạc chậm rãi đưa hai tay chắp lại phía sau lưng, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không hề có, tự nhiên là càng sẽ không bắt máy.

Đám quân nhân con ông cháu cha bên trong lễ đường, vừa trải qua mười ngày tiếp nhận tra tấn khủng bố nhất suốt cả cuộc đời mình kia, quả thật cũng không hề biết lúc nãy vì sao Tích Bằng lại đột ngột nổi điên lên. Bọn chúng lúc này chỉ dùng vô số những ánh mắt sáng ngời cùng với tràn ngập kinh hỉ, tràn ngập hy vọng giương mắt nhìn chằm chằm lên bục chủ tịch. Theo như bọn họ suy nghĩ, chỉ cần các bậc cha chú của bọn họ chịu ra mặt, bên tron Liên Bang này làm gì có những chuyện mà bọn họ không thể nào làm được?

Nhưng mà những lời nói và những hành động của Hứa Nhạc ngay tiếp theo sau đó, lại khiến cho tâm tình của bọn họ trực tiếp từ trên những thảo nguyên ấm áp mà rơi thẳng vào địa vực sông băng tại cực Bắc. Không những hy vọng lập tức tan biến mà còn là một mảnh rét lạnh khủng khiếp vô cùng.

Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám thuộc hạ vừa mới gia nhập vào chi bộ đội do mình quản lý, tạm dừng một lúc sau rồi mới nở nụ cười rạng rỡ mà nói:

- Tôi thông báo cho các người một cái tin tức tốt... Cái hành động giải cứu đại binh Liên Bang do các đại nhân vật phát động nhằm giải cứu các người... toàn bộ thất bại!

Toàn trường nhất thời biến thành một mảnh ồn ào. Đám quân nhân con ông cháu cha nhất thời bị sự phẫn nộ, hoảng sợ, bi ai nhất thời giống như hoàn toàn nhấn chìm trong cảm xúc, bộc phát mạnh mẽ như sắp sửa phá tan cả lễ đường vậy. Nhưng mà bọn họ trải qua gần mười ngày bị ngược đãi khủng bố, trong lòng sớm đã phát sinh ra một cỗ sợ hãi ẩn sâu bên trong nội tâm đối với các thành viên của Tiểu đội 7, cho nên đúng là cũng không có ai dám đứng lên bộc phát, gây sự.

Chiếc điện thoại di động trong tay của Hứa Nhạc cũng không ngừng ông ông chấn động. Bàn tay đang chắp phía sau lưng của Hứa Nhạc nhất thời nắm chặt lại một chút. Hắn liếc nhìn một chút đám người đang đứng bên dưới bục chủ tịch, tinh tế mà cảm nhận những tiến bộ của đám quân nhân vô cùng phẫn nộ bên dưới, sự tin tưởng trong lòng nhất thời tăng lên một chút.

Lại trải qua trầm mặc thêm một lúc nữa, hắn mới dùng ngữ khí cực kỳ chân thành mà nói:

- Các người sắp sửa trải qua một khoảng thời gian cuộc đời hoàn toàn khác thường, vô cùng hiếm có... Thân là một thành viên của Tiểu đội Chiến đấu Số bảy của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, các người... Không, là chúng ta, sẽ vinh quang mà theo sát bước chân của Quân đội Liên Bang, dấn thân vào bên trong sự nghiệp phản kháng quân xâm lược Đế Quốc vô cùng vĩ đại.

Lúc này đám công tử thiếu gia bên dưới lễ đường, rốt cuộc đã không thể nào khống chế nổi cảm xúc của chính mình nữa. Trong số họ đã có một vài người bắt đầu cất giọng khóc hu hu, than vãn bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cuộc sống phong lưu của một kiếp người, lại sắp sửa bị mai táng trên tinh cầu rơi vào tay giặc kia. Thế nhưng nghe được những lời nói tràn ngập nhiệt huyết của Hứa Nhạc, giữa bầu không khí bi ai kia, giờ này phút này rốt cuộc cũng có thể chấn nhiếp được tâm tình hoảng loạn của bọn họ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)