Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 438

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 438: Đông Bắc Thiên Bắc (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tại khu vực Cực Bắc thì đêm đến sớm, ngày tự nhiên sẽ tới chậm. Hứa Nhạc há to mồm từng ngụm từng ngụm nhai nuốt mớ thức ăn dinh dưỡng cường độ cao, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, quầng mắt bởi vì quá mệt mỏi nên đã có một tầng quầng thâm xung quanh. Cả một đêm nay hắn cùng với Thương Thu chưa hề nhắm mắt qua một giây nào, khẩn trương không ngừng tiến hành công tác sửa chữa. Trong suốt một đêm này, bên ngoài cánh đồng tuyết tối tăm chưa từng gián đoạn qua thanh âm bắn súng tạch tạch, liền giống như những tiếng trống đập không hề có quy luật nào, không ngừng quấy nhiễu tâm tình của hắn. Đủ hết mọi loại như thế, cộng thêm tinh thần đã vô cùng mỏi mệt bởi vì điều khiển Robot tác chiến, khiến cho tinh thần hắn càng có vẻ không thể nào chống đỡ nổi nữa.

Sau khi ăn qua loa một chút cho no bụng, tùy tiện hốt lấy một nắm tuyết lạnh như băng ở bên cạnh không ngừng dùng sức lau lau trên mặt mình mấy cái, cảm giác thấy tinh thần mình tựa hồ tốt hơn một chút. Hứa Nhạc cũng không có lập tức tiếp tục công tác sửa chữa của mình, mà là khẽ nhắm lại cặp mắt, yên lặng vận hành một vòng cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể, để cho những sợi gân cốt đã có chút đau nhức khổ sở trong cơ thể thoáng thư giãn một chút, cố gắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

Thương Thu thì sớm đã chống đỡ không nổi nửa, nằm dài trên chiếc ghế nhỏ gần đó mà ngủ, cho nên hắn cũng không muốn cấp cho chính mình có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi xa xỉ trong lúc này.

Chi bộ đội Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn bị phục kích này, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào kính viễn vọng điện tử mà chỉ huy những chi bộ đội thuộc cấp trên cánh đồng tuyết gần khu vực này mà tác chiến. Thế nhưng hai cái Đại đội tác chiến bên phía bên kia dãy núi tuyết, thì mãi vẫn toàn bộ biệt vô âm tín. Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa có thể sửa chữa sớm được một phút đồng hồ nào, thì chi bộ đội Thanh Long Sơn có thể làm ra quy hoạch toàn cục, có lẽ liền có thể cứu vãn thêm vài tính mạng của những thanh niên nhiệt huyết của Liên Bang.

Hắn chợt nghe được phía sau truyền đến những tiếng bước chân ổn định nhẹ nhàng, cặp mắt ti hí hơi mở to ra một chút, cũng không có quay đầu lại, hơi hơi cúi đầu mang theo vẻ có lỗi, nói:

- Còn chưa có thể sửa chữa lại hoàn chỉnh, nhưng mà nhất định có thể sửa chữa thành công. Nhưng mà... tôi không có biện pháp cấp thêm thời gian cho ông được.

- Tôi không phải là muốn hỏi những cái này.

Đội trưởng Lật Minh, Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn thoáng mỉm cười hồi đáp.

Ông ta thoáng nhỏm người ngồi xuống trên một đống tuyết lạnh bên cạnh của Hứa Nhạc, thở nhẹ một hơi nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương đã có chút tóc hoa râm của mình, tiếp tục nói:

- Kỳ thật, ngay trước khi các người đến nơi này, tôi thật sự đã tuyệt vọng. Đương nhiên, thân là một quân nhân sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của chi bộ đội, tôi không có khả năng thể hiện ra sự tuyệt vọng này trước mặt các thuộc hạ được. Nhưng các người đến đây đã cấp cho chúng ta hy vọng. Như vậy thôi cũng đã đủ rồi.

- Nhưng cũng cần phải nắm chặt thời gian một chút.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía những luồng gió bão cấp chín thổi quét trên cánh đồng tuyết kia, có chút lo lắng nói:

- Đám người Đế Quốc kia lúc này có thể vẫn còn đang ngủ. Nhưng mà đến khi trời sáng, nhất định sẽ khởi xướng một hồi tiến công cực kỳ hung mãnh.

Đội trưởng Lật Minh nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Nhạc. Quân viễn chinh Đế Quốc hôm qua nhìn thấy hai đầu Robot Liên Bang xâm nhập vào trong chiến trường, tự nhiên sẽ nghĩ đến chi bộ đội hỗ trợ của Liên Bang ngay sau đó sẽ đến, khẳng định sẽ nắm chặt thời gian cuối cùng, hy vọng có thể một phen đem chi bộ đội Thanh Long Sơn này ăn sạch trước khi chi bộ đội hỗ trợ có thể tiến đến.

- Đối diện là một chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, tôi phỏng chừng cái vị Lão Tướng quân An Bố Lý kia đã thu nạp hết thảy những đối tượng còn lại sức chiến đấu cường hãn nhất trong đám tàn quân, tất cả đều tập kết lại hết trên bốn phía của cánh đồng tuyết này.

Ánh mắt của Đội trưởng Lật Minh nhìn xuyên thấu qua những làn gió tuyết dày đặc trên chiến trường, bắn thẳng về phía trận địa của đám người Đế Quốc bên kia, trầm ngâm nói:

- Quấn bện đánh nhau suốt hai ngày hai đêm, chúng ta còn có thể sống sót, kỳ thật toàn bộ là nhờ vào những tạc đạn điện từ tự động mà thôi. Đám Robot Nguyệt Lang của bọn chúng mãi cũng không dám tập kích xung phong tấn công, ta nghĩ hẳn là do sĩ quan chỉ huy của đối phương vẫn còn luyến tiếc chút tiền vốn cuối cùng, thà rằng dùng tính mệnh của các chiến sĩ mà thu thập tính mệnh của đám chúng ta chứ không dám hy sinh đám Robot Nguyệt Lang kia. Nhưng mà số lượng đạn dược điện từ dữ trữ cuối cùng của chúng ta ngày hôm qua toàn bộ đã phóng hết ra ngoài rồi, tuy rằng cũng oanh kích được không ít đầu Robot của bọn chúng, nhưng lại không có biện pháp đi giải quyết những vấn đề chết người này.

- Buổi tối ngày hôm qua mãi cũng chỉ là những cuộc tập kích về đêm nhỏ lẻ mà thôi, phỏng chừng là đám người Đế Quốc kia đã đánh giá được lượng đạn dược dự trữ của chúng ta rồi.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn những đống băng tuyết bên cạnh chiếc giày quân dụng của mình, nhẹ giọng nói.

- Kỳ thật trong lòng của tôi mãi vẫn... khụ... khụ... có một tia nghi vấn.

Đội trưởng Lật Minh khẽ khụ khụ ho nhẹ hai tiếng, cặp mày nhăn lại một cách thống khổ, đưa tay lên che lại miệng mình, nói:

- Một cái chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, binh lực gấp ba lần so với chúng ta, mấy chục đầu, thậm chí là cả trăm đầu Robot Nguyệt Lang. Xem cái loại hình thức tấn công điên cuồng tự sát này của bọn chúng, hẳn là cũng không nên quý trọng một chút vốn luyến cuối cùng như vậy chứ. Tôi cuối cùng vẫn nghĩ không biết bọn họ là đang chờ cái gì đây?

- Muốn vây đánh viện binh sắp đến sao?

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Đám người Đế Quốc lúc này đã yếu ớt cùng cực rồi, trang bị hỏa lực so với chúng ta càng kém hơn mấy bậc. Bọn họ cực kỳ không dễ dàng tập hợp lại được một chỉnh biên đại đội cuối cùng như thế này, cũng phải mượn dùng sự hỗ trợ của lão thiên gia cùng với vận khí vô cùng tốt như thế, mới có thể đem Doanh đoàn của ông mà bao vây lại thế này. Nếu như bọn họ tham lam muốn đánh chủ ý với chi bộ đội Liên Bang tiến hành hỗ trợ... Đó thật sự là một chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Cho dù là một Doanh đoàn nào đó trong số hai Sư đoàn Thiết giáp của chúng ta tiến đến đây, đám người Đế Quốc đối diện kia cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được.

- Vậy anh làm thế nào giải thích cảnh đám người Đế Quốc ở phía đối diện lâm vào tình trạng thê thảm như vậy, lại thủy chung không chịu đầu nhập toàn bộ chi bộ đội vào tiến hành chiến đấu? Hơn nữa lại càng giống như một tên ngu ngốc vậy, chọn dùng loại chiến pháp du chiến như thế này?

Đội trưởng Lật Minh nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, trầm ngâm nói:

- Bởi vì cậu cũng không có nắm giữ được tâm tình lúc này của đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia. Bọn họ bao vây chúng ta ở đây, cũng không phải là muốn một hơi tiêu diệt chúng ta, mà là nghĩ muốn liều chết tiêu diệt chi bộ đội tiến đến hỗ trợ phía sau.

- Liều chết?

Hứa Nhạc khẽ nhíu cặp mày một chút.

- Từ sau hồi đại chiến trên đường ranh giới Nam Bắc, quân chủ lực của Đế Quốc đã hoàn toàn tiêu tán. Quân đội Liên Bang hướng về phía Bắc bán cầu phát động cường công, sau đó trong mấy tháng gần đây đột nhiên giảm hẳn cường độ công kích. Các chi bộ đội của chúng ta giống như là chậm rãi gọt vỏ táo vậy, dựa vào ưu thế áp đảo về mặt trang bị và bổ sung, thong thả mà bình tĩnh không ngừng như tằm ăn lá tơ, gặm nhấm dần sinh lực, lực lượng của bọn chúng, lại gắt gao đem bọn chúng vây khốn bên trong khu vực sông băng.

- Đám người Đế Quốc bên kia đã sớm rất rõ ràng, kết quả cuối cùng của bọn chúng là cái gì. Đây là một sự thật căn bản không có khả năng thay đổi. Trừ phi có mấy trăm vạn quân tại bản thổ Đế Quốc đột nhiên ngồi chiến hạm, thông qua thông đạo trong không gian đột ngột chui ra...

Đội trưởng Lật Minh nở nụ cười trào phúng, nói:

- Đương nhiên, đây là một hồi chuyện tình không có khả năng xảy ra.

- Cho nên bọn họ nghĩ muốn liều mạng, nghĩ muốn điên cuồng bạo phát một trận cuối cùng cho oanh liệt. Nhưng mà Quân đội Liên Bang từ đầu mãi vẫn không chịu cấp cho bọn họ cơ hội để mà liều mạng. Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên thật sự là quá lớn, khiến cho đám tàn binh Đế Quốc này nghĩ muốn chiến đấu chết đi một cách thống khoái nhưng cũng không thể được.

- Hiện tượng bão địa từ bùng nổ cùng với bão tuyết lớn đột ngột xảy ra, cực kỳ hiếm thấy. Lúc này mới cấp cho bọn họ một cái cơ hội chết đi một cách oanh liệt, một cách thống khoái. Cho nên bọn họ cũng không chỉ muốn ăn một cái Doanh đoàn của chúng ta, mà còn muốn kéo thêm một cái Doanh đoàn, thậm chí một cái Sư đoàn nào khác nữa của Liên Bang tiến đến. Cho dù rằng cuối cùng vẫn là thất bại, nhưng mà bọn họ cũng không hề tiếc, chỉ cầu cho những chiến sĩ của chúng ta có thể chết nhiều thêm được một chút.

Hứa Nhạc nhìn về phía đỉnh núi tuyết xa xa phía bên kia, trầm mặc mà lắng nghe Đội trưởng Lật Minh phân tích tình huống. Hắn nghĩ muốn trào phúng lòng nôn nóng muốn chết của đám người Đế Quốc kia, nhưng mà trong lòng cũng kỳ diệu bộc phát ra một tia hàn ý nhàn nhạt. Ở trên lãnh thổ Liên Bang, đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc cũng đã tàn nhẫn điên cuồng đến như thế... Nếu như sau này Liên Bang phát động tiến công về phía lãnh thổ của Đế Quốc, như vậy sẽ còn gặp phải những công kích khủng bố đến cỡ nào cơ chứ?

Tựa hồ nhìn ra được tình tự suy nghĩ lúc này của Hứa Nhạc, Đội trưởng Lật Minh thoáng có chút khinh thường nói:

- Không cần một phen nghĩ đám nhãi con Đế Quốc kia thành ra một cái gì đó quá đáng sợ. Nếu như là chúng ta gặp phải tình huống giống như bọn chúng lúc này, phỏng chừng chúng ta cũng sẽ lựa chọn cách làm như thế này thôi.

Hứa Nhạc trong lòng thoáng tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn phải gật đầu mà thừa nhận lời suy luận này của Đội trưởng Lật Minh. Đang ở một nơi dị quốc tha hương, tình cảnh khẳng định phải chết không hề nghi ngờ. Trước mặt có vô số những địch nhân chiếm ưu thế trang bị tuyệt đối cùng với bổ túc trang bị cuồn cuộn không ngừng, phía sau cũng chỉ có một mảnh vũ trụ hạo hàn rộng lớn mênh mông cùng với một chuyến lữ hành về cố hương cực kỳ xa xôi nhưng không có cơ hội thực hiện kia, cũng không có chiến hạm... Đây là một loại cảm thụ tuyệt vọng dữ dội đến mức nào cơ chứ? Nếu đổi lại là chính bản thân mình, nói vậy chắc cũng sẽ phản ứng giống như thế mà thôi.

o0o

Trong không gian vũ trụ rộng lớn, cách mặt đất một khoảng cách 42331 thước, một chi Hạm đội vũ trụ do từ mười một chiếc Chiến hạm vũ trụ tạo thành đang phiêu phù không trọng lực trong không gian rộng lớn vô biên. Dưới bối cạnh vũ trụ rộng lớn không biết biên giới thế này, một chi Hạm đội vốn vô cùng đồ sộ nhìn qua hơi có chút cô đơn cùng với lạnh lùng.

Trong bố trí chiến lược của Quân đội Liên Bang, nhiệm vụ hàng đầu của chi Hạm đội Đế Quốc này chính là ngăn cản các chi Hạm đội Đế Quốc có thể bất ngờ từ trong các tinh vực hoang vu đi ra, hướng về phía ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc bên dưới mà tiến hành trợ giúp. Tuy rằng các chi Hạm đội Đế Quốc đường xa mà đến này vốn dĩ có trang bị kỹ thuật lạc hậu, hơn nữa sau khi trải qua một chuyến lữ trình xuyên tinh vực dài đằng đẳng sáu bảy năm trời cực kỳ hung hiểm, căn bản không có khả năng là đối thủ của Hạm đội Liên Bang. Nhưng mà vì để chấm dứt một cách hoàn mỹ lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này, Quân đội Liên Bang vẫn như cũ đầu nhập vào đó sự tôn trọng cần thiết. Thậm chí ngay cả chi Hạm đội II vốn thường xuyên đóng trú tại Hành lang Gia Lý cũng đã bị điều đến khu vực tinh vực bên cạnh Tây Lâm. Cho nên các chi Hạm đội từng tiến hành đánh lén Hạm đội Đế Quốc trên không gian tinh hệ của ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc kia, đại bộ phận cũng bị dời đi.

Trong một chiến Chiến hạm Chỉ huy của Hạm đội Liên Bang có một màu xám bạc, vừa từ trên khu vực tinh hệ của hành tinh 163 chuyển dời đến nơi này. Vị Trung Tướng Dịch Trường Thiên, Phó Tư lệnh của Quân khu I Quân đội Liên Bang, phụ trách chỉ huy hồi chiến đấu cuối cùng trên hành tinh 5460 đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Ông ta lạnh lùng thông qua cánh cửa sổ bên ngoài mạn tàu nhìn về phía khỏa tinh cầu đang tràn ngập màu sắc tiên minh bên dưới chiếc Chiến hạm, sau khi trầm mặc suy nghĩ một lát, nới xoay người lại nói với đám thuộc hạ bên dưới của mình, chậm rãi nói:

- Tất cả các chi bộ đội tham chiến ở bên ngoài khu vực 40 vĩ độ Bắc bán cầu, đình chỉ hoàn toàn công tác tiến công hiện thời, lập tức tập kết, hướng về phía khu vực bão địa từ bùng nổ mà tiến đến.

Đây là một gian phòng chỉ huy tác chiến vô cùng rộng lớn. Mười mấy gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp của Quân đội Liên Bang sau khi nghe được Dịch Phó Tư lệnh hạ mệnh lệnh, đều khẽ rùng mình một cái, rất nhanh trầm giọng đáp ứng.

- Cái tên lão tặc An Bố Lý kia nghĩ muốn liều mạng, tôi cũng không nghĩ sẽ cấp cho hắn bất cứ cơ hội liều mạng nào.

Ánh mắt Dịch Phó Tư lệnh khẽ cụp xuống, tiếp tục nói:

- Nói cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với Vu Lâm Hải, hai Sư đoàn của bọn họ cách đó gần nhất. Động tác không cần phải quá chậm, cũng không cần phải quá ôn nhu hiền từ, cứ một phen đem nắm đấm mạnh nhất của mình mà nện xuống. Thậm chí ngay cả một lớp da giấy cuối cùng của đám Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không được chừa lại.

- Vâng ạ!

Một gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp ngay bên cạnh ông ta rất nhanh tiến hành công tác ghi chép lại mệnh lệnh, nhìn về phía những số liệu quân lực dày đặc thể hiện trên màn hình máy vi tính quân dụng mini trước mặt, có chút do dự, hạ giọng nhắc nhở một câu:

- Căn cứ vào tính toán của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương Liên Bang, cơn bão địa từ bùng nổ kia còn kéo dài một khoảng thời gian nữa, đại khái là khoảng mười ngày đến mười lăm ngày nữa...

- Bão địa từ bùng nổ cùng với đánh giặc có quan hệ gì chứ?

Cặp lông mi hoa râm của Dịch Phó Tư lệnh khẽ nhướng lên một chút, nhìn về phía đám quân nhân sĩ quan thanh niên đang ngồi đầy trong đại sảnh chỉ huy, nói:

- Năm đó chúng ta ở trên hành tinh K2 bên lãnh thổ của Đế Quốc gặp phải cảnh núi lửa bùng nổ dữ dội, tầng điện ly xảy ra tình huống biến dị, thế nhưng mà chúng ta vẫn cứ tiến đánh oanh liệt như bình thường. Chẳng lẽ nói rằng các chi bộ đội hiện tại, không có sự bảo mẫu của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương kia, liền biến thành những đầu bup bê vô dụng hay sao? Nếu là như vậy, trong tương lai nếu chúng ta đánh về phía bản thổ Đế Quốc thì làm sao bây giờ?

Cái vị Tướng quân đức cao vọng trọng này, vẻ mặt không hề lộ ra chút xíu vẻ hờn giận nào cả, trầm trọng hỏi:

- Hay là các người nghĩ rằng đám người Đế Quốc lúc đó sẽ khoan dung mà cho phép chúng ta ở trên lãnh thổ của bọn chúng chút thời gian để xây dựng mạng lưới theo dõi của Đệ Nhất Hiến Chương hay sao?

Các quân nhân sĩ quan bị Dịch Phó Tư lệnh giáo huấn, đều cúi đầu không dám nói gì, rất nhanh hướng về phía máy tính xách tay của chính mình mà đi đến, thông qua liên hệ với Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương mà tiến hành các công tác thôi diễn chiến thuật, đồng thời đem mệnh lệnh của Phó Tư lệnh đại nhân của mình, hướng về phía các chi bộ đội các cấp trên bề mặt tinh cầu mà phát ra mệnh lệnh.

- Mới vừa nhận được hồi báo của Sư đoàn Thiết giáp 17, Doanh đoàn I của bọn họ hai ngày trước đã xuất phát tiến về phía đó. Trong vòng hai mươi mấy giờ trước đây đã bắt đầu tiến nhập vào trong khu vực bão địa từ bao phủ, mất đi liên hệ, tình trạng không rõ ràng...

Một gã quân nhân sĩ quan biểu tình vô cùng lo âu tiến đến, hạ thấp giọng báo cáo.

- Tốt lắm, bộ đội do Vu Lâm Hải chỉ huy, quả nhiên vẫn còn lưu lại phong cách chiến đấu của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũ... Ở vào loại thời điểm như thế này lại còn muốn chờ Bộ Tư Lệnh truyền mệnh lệnh xuống, đó thật sự là chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Nhưng mà biểu hiện lần này của Sư đoàn Thiết giáp 7, lại khiến cho tôi thật sự có chút thất vọng rồi.

Dịch Phó Tư lệnh khoanh tay xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía khỏa tinh cầu dưới chân mình, giương mắt nhìn về phiến khu vực màu trắng toát chói mắt ở khu vực đỉnh Cực Bắc của khỏa tinh cầu, trầm mặc không nói gì, tựa hồ căn bản không hề lo lắng cho chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia cùng với Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới tiến đến hỗ trợ sau đó, đã hoàn toàn mất đi tông tích kia. Còn về chuyện Hứa Nhạc đầu tiên tiến đến hỗ trợ kia... cũng không thể khiến cho biểu tình của hắn có bất cứ biến hóa nào cả.

Vị lão Tướng quân Đế Quốc ở trên mặt đất kia ý đồ muốn lợi dụng uy lực của thiên nhiên, tìm kiếm một cái kết cuộc lẫy lừng, nhưng mà đối với vị lão tướng Liên Bang dày dặn kinh nghiệm sa trường này mà nói, đây làm sao không phải là một lần cơ hội diễn tập tuyệt diệu cho tương lai tiến vào bản thổ Đế Quốc kia chứ?

Trong đại sảnh chỉ huy lúc này là một mảnh im lặng, chỉ có thanh âm điện lưu chậm rãi vang lên nhàn nhạt cùng với thanh âm của các đầu ngón tay ma xát với màn hình cảm ứng không ngừng vang lên. Ai cũng không hề chú ý đến, ở tại một góc nào đó trên màn hình lớn chính giữa khu đại sảnh kia, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vẫn cứ một mực rất nhanh tiến hành tính toán dị biến khí hậu trên bề mặt tinh cầu này. Nó không chỉ là tính toán các cơn bão địa từ bùng nổ cùng với bão tuyết khủng bố kia sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa. Mà hơn nữa nó tựa hồ càng tính toán phân tích vì cái gì trên bề mặt khỏa tinh cầu này lại có thể xuất hiện vấn đề như vậy.

*****

Những luồng gió tuyết lạnh thấu xương xuyên thấu qua những khe hở của cánh cổng bằng thép cứng rắn nhiều lớp, không ngừng thổi quét vào, sau đó chậm rãi xoay chuyển vài vòng bên trong đường ống dẫn khí được đốt nóng bằng nhiên liệu đốt trong, liền trở nên vô cùng ấm áp, sau đó bắt đầu lan tỏa ra thành một luồng không khí ấm áp trong gian phòng.

Hứa Nhạc lúc này đang cúi đầu ngồi trên một chiếc ghế trong phòng, giương mắt nhìn về phía những đầu ngón tay có chút tróc da của mình, trầm mặc không nói tiếng nào, khuôn mặt hơi sạm nắng của hắn lúc này đã cứng ngắc lại, bị những luồng không khí vừa ấm vừa lạnh này thổi quét, khiến cho tâm thần cũng có chút phiền muộn, theo bản năng khẽ ngẩng đầu lên, theo hướng cánh cửa phòng bên kia hướng ra phía ngoài nhìn lại. Hắn phát hiện ra những cơn bão tuyết lạnh lẽo đã bắt đầu nhỏ đi từ bốn ngày trước nay, hôm nay dưới ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp cũng đã hoàn toán biến mất không còn chút nào.

Hắn thân là thủ khoa tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự I, trong buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp đã thành công sắm vai quân nhân sĩ quan, một nhân vật đại não thuộc một phương trong buổi thao diễn quân sự kia. Cũng chính là bởi vì những biểu hiện nổi trội xuất sắc ngày hôm đó của hắn, khiến cho hắn trở thành một đối tượng được nhìn trúng vô cùng hiếm có của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, đầu năm nay bị mạnh mẽ điều động, tiến nhập vào Sư đoàn Thiết giáp 7.

Có thể nhận được sự ưu ái thưởng thức của vị nhất đại danh tướng Liên Bang Đỗ Thiếu Khanh này, có thể tiến vào được chi bộ đội Sư đoàn Thiết giáp 7 chói sáng cùng cực của Liên Bang này, tiền đồ trước mắt hoàn toàn là một mảnh quang mang sáng lạn, thế nhưng Chu Ngọc cũng không có được hạnh phúc giống như là ngoại nhân suy nghĩ vậy.

Hắn vốn là người Tây Lâm, hắn là đệ tử được Cơ Kim Hội Tu Thúc đặc biệt hỗ trợ đi học tập, hắn có mối quan hệ thân thiết với Hứa Nhạc... Mà vị Chung Tư lệnh đại nhân, vị bá vương trong mắt tất cả những người Tây Lâm cùng với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lại có một mối oán hận chất chứa vô cùng sâu đậm. Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cũng không muốn nhìn thấy hắn bị một phe phái nào đó trong Quân đội Liên Bang mạnh mẽ cướp đi. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Hứa Nhạc cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ mà Hứa Nhạc đang công tác, bởi vì những nguyên nhân nào đó trong lịch sử cùng với hiện tại, đã cùng với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫn luôn có cảm giác như là nước với lửa, gần như không thể cùng tồn tại.

Các quân nhân sĩ quan cùng với các đồng học trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, các gã hán tử quen thuộc của Tiểu đội 7 này... cùng với phần lớn những người mà Chu Ngọc vô cùng quen thuộc, lúc này cũng đã được điều đến Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, lại cũng chỉ có mỗi một mình hắn là bị điều tiến vào Sư đoàn Thiết giáp 7 mà thôi. Mặc dù chưa nói tới cảnh xung quanh đều là những người lạ, không hề có ai thân thiết, nhưng cuối cùng vẫn là có chút cô độc cùng với bị cô lập. Loại cảm xúc này bởi vì vài loại sự tình nào đó gần đây khiến cho trở nên vô cùng nồng đậm, khiến cho một gã thanh niên vốn xưa nay vô cùng ôn nhuận như ngọc, lúc này cũng cảm thấy trong lòng có một tia buồn bực phẫn nộ khó có thể nào ức chế được.

Sau khi trầm mặc thật lâu thật lâu, cho đến lúc những mụn nước màu trắng trên lớp da giữa các ngón tay của hắn cùng với một màu tuyết trắng truyền vào cặp mắt khiến cho có chút đau nhức, một tia buồn bả bi ai trên khuôn mặt của hắn mới dần dần thu liễm lại. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, xuyên qua con đường thông đạo bằng tuyết có chút thấp bé, bước nhanh vào trong gian phòng của Tổng bộ Doanh đoàn.

Doanh Đoàn trưởng Doanh Đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, Đông Phương Phái, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế da thú, tay cầm tách cà phê nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua thập phần an nhàn.

Lúc còn ở trên tinh cầu S1, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vẫn luôn có thói quen đeo một cặp găng tay màu đen nhỏ làm bằng loại da dê cao cấp, cái này gọi là bắt chước người trên, mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp thuộc hạ của Đỗ Thiếu Khanh cũng đều tiêm nhiễm cái loại thói quen đáng buồn bực này. Huống chi nơi này lại chính là tinh cầu 5460, trong những khu rừng rậm bên cạnh khu sông băng kia tràn ngập những đầu dã thú không có bức tường vây điện tử bảo hộ...

Chu Ngọc nhìn thấy một màn trước mắt này, thầm nhủ trong lòng vị thủ trưởng trước mặt mình đây, mặc dù trên mặt cũng đeo một cặp kính râm hoàn toàn đồng dạng, nhưng cũng vĩnh viễn không có khả năng học được bề ngoài lãnh ngạo của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia.

Sau khi thoáng dừng lại phía cửa phòng một lúc sau, Chu Ngọc mới trầm giọng nói:

- Tôi thật sự muốn biết, ông rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì. Ông có biết hay không, ở trên cánh đồng tuyết cách ông không đầy bốn trăm km bên kia, chính là đang có vài ngàn vị chiến sĩ Liên Bang đang bị đám người Đế Quốc phục kích đó!

Đông Phương Phái mở hé cặp mắt đang nhắm lại của mình ra, nhìn về phía Chu Ngọc, lạnh nhạt nói:

- Kẻ bị vây là đám nhãi con của Thanh Long Sơn. Tôi cũng không có một phen xem bọn họ trở thành chiến hữu của mình.

- Đội trưởng Đông Phương, tôi nghĩ xin nhắc ông chú ý một câu. Hiện tại phiên hiệu của bọn họ chính là Doanh đoàn I Đặc biệt của Quân đội Liên Bang. Nếu như ông không muốn cái câu nói này bị Ban Nội Vụ của Bộ Quốc Phòng nghe thấy, tôi khuyên ông tốt nhất nên kiểm điểm lại nhận thức một chút, chứ không phải là dùng loại tư thế bưng cà phê hưởng thụ như thế này đâu.

Chu Ngọc cũng không một chút khách sao nói.

- Tôi cũng muốn khuyên cậu nên kiểm điểm lại nhận thức của mình một chút...

Sắc mặt Đông Phương Phái khẽ biến đổi một chút, đứng thẳng người lên, chỉ thẳng vào mặt của Chu Ngọc, quát lớn:

- Tôi chính là Đội trưởng của cậu. Cậu đây là cái thái độ gì đây hả? Nếu như cậu không muốn buộc tôi dùng quân pháp ra mà xử lý cậu, tôi khuyên cậu tốt nhất một phen đem những lời nói vừa rồi thu hồi lại đi!

Các quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều biết rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng nhà mình cực kỳ thưởng thức Chu Ngọc này. Căn cứ vào nguyên nhân nào đó, Đông Phương Phái đối với chuyện Sư Bộ phái Chu Ngọc tiến đến Doanh đoàn I của hắn tiến hành rèn luyện phi thường bất mãn. Giờ phút này lại nghe cái gã thuộc hạ này tiến hành chỉ trích mình như vậy, liền một phen đem toàn bộ cơn tức giận của mình bộc phát ra.

- Tôi sẽ hướng ngài giải thích, Đội trưởng Đông Phương...

Chu Ngọc bình tĩnh nói, từ trong cặp mắt tựa hồ như bình tĩnh của hắn lại mang theo một tia chấp nhất quyết không chịu nhượng bộ:

- Nhưng mà thấy chết không cứu, tôi nghĩ không nên là tác phong của Sư đoàn Thiết giáp 7!

- Thứ đầu tiên của Quân đội chính là quân kỷ, chính là kỷ luật của bộ đội. Dưới tình huống không hề nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ cấp trên, tôi là người toàn quyền phụ trách của Doanh đoàn I này!

Đông Phương Phái nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, không một chút khách sáo lớn tiếng khiển trách:

- Trong đầu của cậu đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy?

- Kỷ luật chứ không phải là máy móc, lại càng không phải là lãnh huyết vô tình. Vào cái thời điểm cần phải trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng hữu hiệu, một vị sĩ quan chỉ huy tiền tuyến lại cố chấp chờ đợi mấy cái mệnh lệnh cho phép từ Bộ Tư Lệnh xa xôi. Tôi chưa bao giờ biết trong kỷ luật quân đội lại có cách làm việc như thế này. Tôi thật sự hoài nghi mục đích thật sự mà ông làm như vậy là cái gì.

Một tia ngoan ý trong cặp mắt của Đông Phương Phái càng lúc càng sáng dần lên, đi đến phía trước người của Chu Ngọc, lạnh giọng nói:

- Vậy cậu nói mục đích chân thật của tôi là cái gì đây?

- Tôi thật sự hoài nghi ông đang cố ý tiến hành một hồi mưu sát thảm thiết vô nhân đạo đối với đồng bào Liên Bang chúng ta!

Biểu tình Chu Ngọc thập phần bình tĩnh nói:

- Bốn ngày trước đây, Trung Tá Hứa Nhạc đã phát ra lời thỉnh cầu tiến hành trợ giúp, nhưng ông rõ ràng là đã nhận được tin, thế nhưng lại mạnh mẽ kéo dài thời gian không chịu thượng báo tình huống lên Bộ Tư Lệnh, đây là vì cái gì? Ông đến tột cùng là muốn mượn tay đám người Đế Quốc mà giết chết các chiến sĩ đến từ Thanh Long Sơn, hay là muốn cố tình để cho Trung Tá Hứa Nhạc cũng phải chết ở trong đó luôn hả?

- Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại chính là cậu đang hướng một vị Đội trưởng Trung Tá làm ra một hồi lên án hình sự phi thường nghiêm trọng đó!

Đông Phương Phái sau khi trầm mặc một lúc, sắc mặt hơi chút lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, tôi xác thực là xem thường cái tên Trung Tá Hứa Nhạc xuất thân từ lính đánh thuê này, bởi vì thân là một thành viên của một chi bộ đội có kỷ luật, tôi thống hận nhất chính là cái loại biểu hiện cực kỳ ngốc nghếch, tôn thờ chủ nghĩa anh hùng cá nhân này. Nhưng mà muốn mưu sát hắn? Tôi cần làm như vậy hay sao?

- Ông chính là muốn hỏi nên vì cái gì ông lại muốn làm như vậy à?

Hứa Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Đông Phương Phái, nói:

- Theo như ý của tôi, nguyên nhân đó là bởi vì hai anh em Thường Nhị, Thường Tam, vốn đều là quan nhân sĩ quan của Doanh đoàn I, hơn nữa bởi vì nguyên nhân buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp hôm trước, Trung Tá Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng đã phát sinh một hồi xung đột, cho nên ông như thế nào lại không muốn hắn chết chứ?

- Đừng có quên rằng cậu hiện tại chính là một quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 đó. Nên nhớ kỹ cái mông của mình nên ngồi ở bên nào!

Ánh mắt của Đông Phương Phái lúc này trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, gằn từng tiếng nói:

- Hơn nữa cậu trước giờ đều vẫn luôn xem thường ta, xem thường người của Sư đoàn Thiết giáp 7 chúng ta. Chúng ta từ trước đến nay vẫn không có thói quen ở trên chiến trường mà hướng về phía sau lưng đồng bào của chính mình nổ súng bao giờ.

- Tôi đến đây chỉ là muốn hỏi ông một câu, ông rốt cuộc là có cứu hay là không cứu?

Chu Ngọc cảm nhận được trên người của đối phương chợt truyền đến một cỗ cảm giác nguy hiểm nào đó. Đông Phương Phái là sĩ quan cấp trên cao nhất của chi bộ đội này, còn Chu Ngọc hắn tuy là quân nhân sĩ quan do đích thân Đỗ Thiếu Khanh tự mình đưa đến đây tham gia thực tiễn, nhưng mà nếu quả thật đối phương muốn dùng quân pháp để xử trí mình, bản thân mình cũng không có bất cứ biện pháp nào cả. Nhưng mà nghĩ đến cảnh chiến trường cách nơi này mấy trăm km, hiện tại không có bất cứ tin tức gì truyền về, hắn liền muốn đem lời này hỏi cho rõ ràng.

- Tôi không phải mãng phu, cũng không phải là quân nhân sĩ quan bất tuân quân kỷ.

Mí mắt Đông Phương Phái khẽ cụp xuống, nói:

- Người đâu! Đem hắn giam giữ vào ngục tối mười ngày!

Vào đúng thời điểm này, gã binh sĩ thông tin rất nhanh bước đến bên cạnh hắn, dùng ngữ khí vô cùng khẩn trương nói:

- Điện báo của Sư Đoàn trưởng!

o0o

Tại Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 7, Tây Môn Cẩn cầm trong tay chiếc khăn mặt, im lặng đứng ở một góc sáng sủa. Hắn nhìn về phía vị Sư Đoàn trưởng sắc mặt âm trầm cắt đứt điện thoại, liên tưởng đến quân lệnh của Bộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang mà Sư Đoàn trưởng vừa mới nhận được, tâm tình trong lòng cũng không nhịn được hơi hơi trầm xuống. Hắn rất nhanh tiến lên một chút, đem cái khăn mặt nóng bỏng đưa đến trong tay của Đỗ Thiếu Khanh.

Đỗ Thiếu Khanh cầm lấy cái khăn mặt nóng bỏng, dùng sức xoa bóp, lau mạnh phần da thịt trên mặt mình, sau khi khôi phục một chút tinh thần lại, mới từ từ ngồi trở lại trên chiếc ghế quen thuộc của mình, giương mắt về phía bản đồ điện tử cùng với những số liệu quân sự hiển thị trên màn hình vi tính trước mặt, tiếp tục tiến hành công tác thôi diễn chiến thuật đã bị ngắt ngang lúc trước.

Mười năm trước đây, chính bản thân hắn tự mình thỉnh cầu được điều nhập vào trong Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu II Liên Bang vốn đã trầm luân đến cực điểm. Bắt đầu từ thời điểm đó, chi bộ đội này đã đạt được vô số những thắng lợi trong các lần thôi diễn quân sự do Quân đội Liên Bang tổ chức, nhận được vô số ánh mắt kính sợ thậm chí là vô cùng sùng kính. Mà cái chi bộ đội này lại thủy chung không có bất cứ cơ hội nào ở trên chiến trường phô bày a những thắng lợi chân chính của mình, đổi lấy những công huân chân chính nhất. Hắn cũng bị một vị đại nhân vật nào đó thân nắm giữ quyền lực cực cao trong Quân đội Liên Bang mạnh mẽ áp chế suốt mười năm trời.

Mười năm sau đó, hắn rốt cuộc cũng có thể chân chính gia nhập vào tiền tuyến thật sự. Hắn cùng với chi bộ đội trong tay của hắn quả thật cũng không khiến cho toàn bộ Liên Bang thất vọng, ngay từ phát súng đầu tiên khai hỏa cho lần hành động quân sự Thắng Lợi tại Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia, sau đó hóa thành luồng bão táp đột tiến Bắc phạt, một phen đem chi bộ đội chủ lực của Đế Quốc đập cho biến thành tan tác. Cho đến ngày hôm nay, lại đem chi tàn quân còn lại của Đế Quốc bức nhập vào trong khu vực tuyết vực sông băng kia, tìm không ra bất cứ cơ hội bỏ chạy nào nữa. Trong vô số tràng chiến đấu xinh đẹp đến thảm thiết trên khu vực Cực Bắc này, Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đã hoàn mỹ thực hiện ra vô số những nhiệm vụ chiến lược, không hề xảy ra bất cứ bất trắc nào cả.

Rất nhiều người đối với Đỗ Thiếu Khanh cũng đều có những đánh giá giống như nhau: có lối suy nghĩ kín đáo trầm mặc giống như một đầu yêu quái, lãnh khốc mà vô tình giống như là một góc tuyết tùng. Theo như Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, hoặc là bên trong Quân đội Liên Bang cùng với hàng trăm tỷ công dân bình thường của Liên Bang, đều muốn đem hắn nhìn thành một nhân vật sĩ quan chỉ huy nổi danh nhất trong Quân đội Liên Bang đương đại, cho rằng hắn cực kỳ có khả năng trở thành người nối nghiệp của Quân Thần đại nhân.

Nhưng mà bên trong vũ trụ này không có bất cứ cái thành công gì gọi là ngẫu nhiên cả. Người bên ngoài chỉ là nhìn thấy bề ngoài lạnh lùng, lãnh khốc tiêu sái của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, phong cách chỉ huy tinh diệu giống như một vị Chiến Thần vậy, thế nhưng lại cũng chỉ có những gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ bên người trung thành nhất của hắn, mới có thể biết được vị Sư Đoàn trưởng của chính mình khi đối mặt với bất cứ một hồi chiến dịch quân sự bất luận lớn nhỏ như thế nào, cũng đều hao phí không biết bao nhiêu thời gian để mà tiến hành thôi diễn chiến thuật cùng với chuẩn bị kỹ càng trước khi chiến đấu. Dùng cái loại từ ngữ thời viễn cổ 'hết lòng lo lắng' để mà hình dung, cũng tuyệt đối không chút quá đáng chút nào.

- Doanh đoàn I của Hách Lôi, ba ngày trước đây cũng đã hướng về phía Đông Bắc mà xuất phát rồi. Doanh đoàn 2, Doanh đoàn 3 của Sư đoàn Thiết giáp 17 buổi tối ngày hôm qua cũng đã băng xuyên qua khu trận địa của Đông Phương Phái, bọn họ đã chiếm được thời cơ trước chúng ta rồi.

Tây Môn Cẩn đầu tiên tiến hành báo cáo một chút tình huống trước mắt, sau đó mới hơi thử thăm dò, giải thích nói:

- Đông Phương đệ trong lúc nhất thời cũng đã biết được tin tức này, hơn nữa cũng đã thông báo cho Sư Bộ rồi, chỉ là lúc đó thì ngài đang ngủ...

Đỗ Thiếu Khanh ánh mắt cũng không hề rời khỏi màn hình tấm bản đồ điện tử, cây bút ghi chép điện tử trong tay hắn thỉnh thoảnh ở trên bản đồ viết ra một vài ký hiệu kỳ quái gì đó mà chỉ có mỗi mình hắn mới hiểu được, nghe được những lời nói của Tây Môn Cẩn, hắn khẽ đưa tay phải lên phất phất mấy cái.

Tây Môn Cẩn trong lòng khẽ hít một hơi, hắn biết Sư Đoàn trưởng lúc này đối với những việc làm của Đông Phương Phái đã phẫn nộ đến cực điểm rồi. Chỉ là hắn cùng với Đông Phương Phái đã cùng nhau sinh hoạt trong cùng Sư đoàn hơn mười năm trời, cũng đều là thân binh trung thành nhất của Sư Đoàn trưởng, tình cảm vô cùng thâm hậu, lúc này nghĩ muốn giải thích vài câu gì đó, hy vọng có thể giải trừ bớt một chút cơn tức giận của Sư Đoàn trưởng.

Mấy chục phút đồng hồ sau đó, Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng hoàn thành công tác thôi diễn quân sự mà ông ta đang làm dang dở, thần tình mệt mỏi khẽ xoa xoa nhẹ thái dương của mình, nhưng lại vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, cũng không chịu dựa mình vào lưng ghế.

- Kỷ luật chính là thứ quan trọng nhất của bất cứ chi bộ đội nào. Cho dù là lần này Sư đoàn Thiết giáp 17 đã giành được cơ hội tiến công trước chúng ta, nhưng mà ta cũng không có bởi vì chuyện này mà cảm thấy tức giận.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ âm trầm, nói:

- Nhưng mà hắn không ngờ lại có lá gan đem tin tức Hứa Nhạc từng cầu viện chúng ta áp chế xuống như vậy. Điều này ta tuyệt đối không thể tha thứ!

Tây Môn Cẩn có chút gian nan, hạ giọng giải thích:

- Sư Đoàn trưởng, tôi tin tưởng rằng Đông Phương đệ sẽ không hành động ngu xuẩn đến như thế đâu.

- Phải vậy không?

Đỗ Thiếu Khanh hỏi lại một câu, thời khắc này một câu hỏi đơn giản trong miệng của ông ta phát ra lại tràn ngập một loại áp bách mười phần. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía cặp mắt của Tây Môn Cẩn, nở nụ cười tự giễu nói:

- Hoặc có lẽ là, hắn chính là muốn dùng sự ngu xuẩn của chính mình, để thay cho ta diệt trừ một gã đối thủ trong tương lai? Từ lúc nào ở trong mắt của các cậu, ta lại trở nên sa đọa đến mức xem cái tên tiểu tử Hứa Nhạc kia thành đối tượng uy hiếp đây? Càng quan trọng hơn nữa chính là... Chẳng lẽ ta chưa từng có dạy dỗ các cậu, ở trên chiến trường, điều khiến cho ta không thể dễ dàng tha thứ nhất, chính là ở trong đầu ngoại trừ việc quan tâm đến thắng bại, còn có loại tạp niệm khác...

Đỗ Thiếu Khanh lạnh giọng giáo huấn:

- Càng không được phép có lòng riêng!

*****

- Đợi sau khi chiến dịch lần này chấm dứt, ta sẽ hướng Bộ Quốc Phòng đề nghị cắt bỏ quyền hạn hiện thời của Đông Phương Phái.

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Cậu cũng không cần phải biện hộ cho hắn nữa.

Tây Môn Cẩn thật ra cũng không có định thay Đông Phương Phái mà cầu tình, bởi vì hắn rất rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng mà hai người bọn họ đã lập chí đi theo trước mặt mình này có được tính tình kiên nhẫn lãnh lệ đến thế nào. Một khi ông ta đã làm ra một quyết định gì đó, trừ phi có một vị Tướng quân cấp bậc cao hơn ông ta trực tiếp dùng quân lệnh để áp chế, bằng không ông ta sẽ tuyệt đối không thay đổi quyết định của mình.

- Vâng, Sư Đoàn trưởng!

Tây Môn Cẩn ngay sau đó sạch sẽ lưu loát mà thay đổi chủ đề:

- Căn cứ theo suy tính, Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn xâm nhập vào trong khu vực bão từ bùng nổ mạnh mẽ nhất, rất khó có thể chống đỡ qua được mấy ngày hôm nay. Cho dù là ba cái Doanh đoàn của Sư đoàn Thiết giáp 17 toàn bộ đuổi kịp đi tới, chỉ sợ là cũng đã muộn rồi. Dù sao tình hình khí hậu bên kia vô cùng ác liệt. Đám người Đế Quốc lại đã tập kết toàn bộ các tàn quân của mình lại, sự chênh lệch về mặt lực lượng vốn dĩ rất lớn.

- Chiến tranh mặc dù là do con người thực hiện, nhưng tuyệt đối cũng không thể bỏ qua tác dụng của trang bị...

Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng nói:

- Đạn dược, trang bị của đám tàn quân Đế Quốc có thể duy trì được những luồng sóng công kích cường độ cao liên tiếp hay không, bản thân cũng đã là một vấn đề rồi... Nếu như, Trung Tá Hứa Nhạc có thể tiến hành sửa chữa lại được hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của Doanh đoàn Thanh Long Sơn kia, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ được.

Hai người ở giữa Sư Bộ tiến hành một hỏi một đáp, cực kỳ giống như là ở trong học viện, một vị Giáo sư cùng với gã học viên của mình đang trao đổi bài học thực tế với nhau. Trên thực tế thì, từ sau khi Đỗ Thiếu Khanh bắt đầu nhập ngũ, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn đối với đám thuộc hạ vô cùng sẵn sàng chỉ giáo những tiêu chuẩn chỉ huy chiến lược. Tây Môn Cẩn thì lại vô cùng chăm chú lắng nghe những phân tích của Sư Đoàn trưởng, tâm tình thế nhưng lại cùng với trước đây có chút khác biệt. Trong lòng bất chợt sinh ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

Lý niệm tác chiến của các chi bộ đội Liên Bang, mãi vẫn luôn mơ hồ chia ra làm hai loại lý niệm hoàn toàn khác nhau. Một cái chính là chú trọng về mặt trang bị, một cái chính là chú trọng vào phong cách chỉ huy tác chiến. Lý niệm cùng với công tác huấn luyện từ trước đến giờ của Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là chú trọng về mặt phương diện chỉ huy chiến lược này. Năm trước Bộ Quốc Phòng ở trong căn cứ huấn luyện chỉ huy của Bộ Quốc Phòng đã triển khai một hồi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, chính là muốn hướng về phía các quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân đội Liên Bang thể hiện khả năng đột phá mang tính cách mạng của đầu Robot MX kiểu mới, hầu mong muốn mang đến một hồi cải cách đối với trận chiến tranh lần này. Nhưng mà tựa hồ như hiệu quả cũng không được quá mức rõ rệt như mong đợi.

Trong hai loại lý niệm quân sự này, Đỗ Thiếu Khanh không hề nghi ngờ chính là nhân vật điển hình nhất của loại lý niệm thứ hai. Nhưng mà hiện tại xem ra, tựa hồ... chính bản thân ông ta đã làm ra một loại thay đổi nào đó. Ở trong Sư đoàn Thiết giáp 7 đã trang bị một lượng lớn đầu Robot MX kiểu mới của Quân đội Liên Bang. Ở trong đại đa số các lần chiến dịch quân sự trong hồi chiến tranh này, hết thảy các điều kiện tác chiến mà ông ta tiến hành, cũng đều phát huy ra lực công kích siêu cường của đám Robot MX. Cái loại chuyển biến về mặt lý niệm chỉ huy như thế này, liền trong câu nói vừa rồi kia đã thể hiện rõ ràng không chút bỏ sót.

- Về mặt tuân thủ kỷ luật, Đông Phương Phái không hề làm sai cái gì. Vấn đề này ta cũng không muốn bàn lại nữa.

Đỗ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn về phía tấm bản đồ điện tử trước mặt mình, lạnh nhạt nói:

- Nhưng mà một khi đã ngay từ đầu quyết định không hành động, như vậy kế tiếp cũng liền không nên cử động quá nhanh. Sư đoàn Thiết giáp 17 so với chúng ta đã hành động sớm hơn một bước, cái loại công lao này cũng không cần mạnh mẽ chiếm đoạt.

- Vâng, Sư Đoàn trưởng!

Tây Môn Cẩn gật gật đầu đáp ứng. Tiếp theo sau đó biểu tình nhất thời ngưng đọng lại, hạ giọng nói:

- Tôi vừa nhận được tin tức từ phía bên tinh cầu S1 bên kia. Có thể một thời gian sắp tới cần phải đi về một chuyến.

Bàn tay đang cầm cây bút ghi chép điện tử của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nắm chặt lại một chút, thoáng trầm mặc một lát, nhưng cũng không có mở miệng nói gì, tiếp tục tiến hành công tác thôi diễn quân sự của chính mình, tựa hồ như ngầm tỏ vẻ đồng ý.

Tây Môn Cẩn khẽ mỉm cười, đứng sau lưng Đỗ Thiếu Khanh làm ra một động tác kính chào theo tiêu chuẩn nghi thức của Quân đội Liên Bang, sau đó xoay người đi ra khỏi gian phòng.

Đỗ Thiếu Khanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía cánh cửa mở rộng không một bóng người. Suy nghĩ của ông ta cũng không biết thả đi đến phương trời nào. Trong hai tròng mắt thường xuyên toát ra những tia quang mang lãnh liệt giống như băng tuyết, chợt hiện ra một tia nghi hoặc vô cùng hiếm có cùng với một tia ảm đạm và tự xét.

Những người lập chí trung thành đi theo hắn như Tây Môn Cẩn cùng với Đông Phương Phái vậy, ở trong Quân đội Liên Bang này, những đối tượng mà Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thưởng thức cũng có không ít. Ông ta lúc này cũng thật sự không biết Tây Môn Cẩn vào thời điểm này quay về Thủ Đô Tinh Quyển để làm cái gì. Nhưng mà bởi vì đó chính là ý tứ của người đó, cho nên ông ta cũng không khẽ đến sẽ hỏi đến. Chỉ là trong mơ hồ, ông ta tựa hồ cảm thấy có chút chuyện tình gì đó không tốt đang phát sinh. Nhưng mà ông ta lại ngầm đồng ý cho cái loại sự tình này phát sinh...

Ở một loại thời khắc nào đó, không thèm nhắc tới, bản thân chính là một loại bày tỏ thái độ chân thật nhất. Cặp mắt của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nheo lại một chút, nhìn thấy được một tia bóng râm nhàn nhạt ẩn sâu bên trong nội tâm của chính bản thân mình. Trong lòng chợt sinh ra một tia tình tự cực kỳ phức tạp nào đó, tay phải theo bản năng khẽ dùng sức một chút. Rắc một tiếng vang lên, cây bút ghi chép điện tử trong tay ông ta đã gãy làm đôi. Loại mực màu đen bên trong ruột của cây bút nhất thời tuôn trào ra, rơi thẳng lên trên tấm bản đồ điện tử, đem một khu vực bão tuyết cuồng bạo ở phía Đông Bắc, vẽ loạn ra thành một mảnh vết bẩn thật to.

o0o

Trong khu vực giao chiến giữa cánh đồng tuyết trên khu vực sông băng, vẫn như cũ là những vũ điệu tuyết bạo điên cuồng. Ở chính giữa khu vực chiến trường, trên một cái gò đất bằng băng tuyết gần sát với trận tuyến của đám người Đế Quốc, một ụ tuyết trắng động lại ở đó bị gió thổi áp bách quá mức, khiến cho gần cứng như băng. Trong tầm nhìn bị vô số những bông tuyết hỗn loạn hạn chế lại, không thể nhìn thấy được cái gì khác thường cả. Cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối đá tảng màu đen to lớn gì đó, mơ mơ hồ hồ nổi lên trên phía trước ụ tuyết lớn kia. Tựa hồ như là bị những luồng cuồng phong mạnh mẽ của đất khách thổi quét mà đến, nên đành phải bất đắc dĩ chuyển nhà đến tận nơi này.

Chỉ khi nào tiến sát đến phía trước mặt của khối đá tảng màu đen kia mà cẩn thận quan sát, đại khái mới có khả năng nhìn ra được bên dưới lớp ngụy trang của tảng đá kia, chính là một cái thiết bị thăm dò tín hiệu độ nhắm cao, đặc chế của Quân đội Liên Bang. Nhưng mà đám Quân viễn chinh Đế Quốc sớm đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, toàn bộ chỉ dựa vào sự điên cuồng của mình mà cố gắng kiên trì, vốn cũng không có ai ở trong một trận bão tuyết khủng bố như thế này mà cẩn thận tiến hành dò xét xung quanh trận tuyến của chính mình cả. Trong suy nghĩ của bọn họ, chi bộ đội Liên Bang đang bị bao vây bên kia so với chính mình càng thêm yếu ớt hơn nhiều, khó có thể chống đỡ lâu dài được, vốn không thể nào lại đi tiến sát về phía doanh trại của chính mình để mà thăm dò.

Bên dưới cái tảng đá màu đen thăm dò kia chính là một sợi dây màu trắng cực kỳ tinh tế. Sợi dây màu trắng kia chính là sử dụng loại dây dẫn làm bằng loại vật liệu chịu được nhiệt độ siêu thấp. Ở trong hoàn cảnh cực kỳ giá lạnh như thế này, vẫn như cũ có thể cam đoan đủ khả năng hoạt động bình thường. Sợi dây dẫn màu trắng này kéo dài mãi thẳng xuống phía mặt đất bên dưới lớp tuyết dày, cho đến mấy thước sâu bên dưới lòng đất.

Trong một cái động tuyết ở sâu bên trong lòng đất là một mảnh u ám. Ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu hơi có chút gian nan xuyên qua đường ống thông hơi nhỏ bé, căn bản không có khả năng chiếu rọi ra màu sắc thực tế của vách tường bốn phía cái động tuyết kia.

Không gian của cái động tuyết này cực kỳ nhỏ. Thi Thanh Hải, thân mặc một bộ trang phục phòng lạnh thật dày, đang ngồi ở trong đó, khẽ nhắm lại hai mắt, thân thể hơi co lại giống hệt như một con tôm, đang tiến hành nghỉ ngơi. Trong lòng hắn chính là đang ôm một khẩu súng ACW lớn, toàn thân phát ra ánh sáng kim chúc sáng bóng mười phần. Lúc này hắn căn bản vốn không hề để ý đến những số liệu bên ngoài thông qua sợi dây dẫn màu trắng kia truyền đến màn hình vi tính ở trước mặt, lại giống như là một con gấu tuyết đang trong thời gian ngủ đông vậy, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại.

Hắn đã tiến hành ẩn núp bên trong cái động tuyết bên dưới gò đất này suốt hai ngày trời. Toàn bộ những tia nước do hắn thở ra bên dưới chòm râu dưới hàm lúc này cũng đã ngưng kết thành từng sợi tơ băng mỏng mạnh, nhìn qua có chút buồn cười. Trên thực tế, nếu như không phải hệ thống chống lạnh trong bộ trang phục phòng lạnh trên người hắn, đem theo loại nước chuyên dụng tự động tăng nhiệt độ không ngừng tuần hoàn khắp nơi bên ngoài thân thể của hắn, chỉ sợ lúc này cả người hắn sớm đã bị đông lạnh thành một cái trụ băng rồi.

Chẳng biết bao lâu sau đó, Thi Thanh Hải nhất thời tỉnh lại, mở hai mắt ra, quét mắt liếc nhìn về phía những hình ảnh xuất hiện trên màn hình vi tính, sau đó lại chợt nhắm mắt lại, cố gắng tiết kiệm hết sức có thể những tinh lực cùng với thể lực của chính mình, tận lực cam đoan nhiệt độ cơ thể không được phép giảm xuống đến mức không thể chấp nhận được. Ở bên ngoài phiến quân doanh này ẩn núp thật lâu rồi, mãi cho đến bây giờ vẫn không có phát hiện ra mục tiêu nào đáng giả để cho hắn ra tay, thật sự khiến cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

Hai ngày trước đây ở bên ngoài khu vực chiến đấu, hắn đã lặng lẽ không một tiếng động, bắn tỉa giết chết ba gã quân nhân sĩ quan cơ sở của Đế Quốc, cuối cùng lại nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục làm mãi như vậy, thật sự là không chút đã ghiền. Một thành viên của Hiệp hội Ba Nhất, ôm trong tay khẩu súng bắn tỉa mạnh mẽ nhất khắp cả vũ trụ này, là nhân vật mà ngay cả Mạch Đức Lâm cũng đã từng ám sát qua, nếu như cũng chỉ bắn tỉa ám sát một vài gã quân nhân sĩ quan hạ cấp ngu xuẩn của Quân viễn chinh Đế Quốc, liền phải táng thân bên trong những cơn bão tuyết này... Cái loại chết đi này thật sự là không có lời mà, không quá đồ sộ, rất là không có mỹ cảm.

Cho nên hắn mới bắt đầu hướng về phía khu vực quân doanh của Đế Quốc mà di chuyển đến. Trên đỉnh đầu của hắn lần lượt có vô số những viên đạn vèo vèo bay qua, dưới mí mắt của vô số người, trầm mặc mà tiến về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc chuyện sống chết, nương theo bên cạnh đám người Đế Quốc mà tiến về phía trước, lặng lẽ không một tiếng động đi vào bên trong cái ụ đất bí mật này.

Rất khó mà tưởng tượng ra được quãng đường dài chín km này, Thi Thanh Hải là làm thế nào mà có thể tiềm phục đến được, lại là như thế nào khiến cho không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện ra được hành tung của chính mình. Hành động dũng mãnh như thế, thật sự là khiến cho người khác không thể nào tin tưởng nổi.

Bên trong động tuyết, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, nheo lại cặp lông mi thanh tú vô cùng xinh đẹp, khẽ mở miệng mắng ra một câu thô tục, nhưng lại cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Hắn từ trong cái túi dụng cụ ngay bên cạnh mà lấy ra một bình phun khí vụ cầm tay, cẩn cẩn thận thận mà phun lên xung quanh phần miệng của cái động tuyết kia một chút dung dịch nhiệt độ siêu thấp. Lớp vách tuyết xung quanh vừa mới có dấu hiệu xốp xuống, liền trong khoảnh khắc trở lại cứng rắn vô cùng.

Cái động tác này của hắn đã làm ra không biết bao nhiêu lần, mới có thể cẩn cẩn thận thận mà duy trì được bề ngoài của phiến ụ tuyết này không có chú biến hóa. Nhưng mà có một sự tình khiến cho cái gã Thi công tử không biết sợ là gì này cảm thấy cực kỳ tức giận chính là, hắn trước đây lợi dụng hoàn cảnh nửa đêm mà tiến hành thăm dò khắp nơi xung quanh Doanh Bộ của đám người Đế Quốc, không ngờ lại cũng không thể nào phát hiện ra một địa điểm ngụy trang nhắm bắn tốt hơn trong hoàn cảnh đầy tuyết này.

Sau khi làm xong những công việc theo lệ thường này, hàn ý khắp bốn phía càng tăng thêm một phần nữa. Ánh mắt của Thi Thanh Hải khẽ liếc nhìn về phía đồng hồ một cái, phát hiện lúc này đã là thời điểm sáng sớm, liền mạnh mẽ xốc lại tinh thần, cũng không tiếp tục nghỉ ngơi nữa.

Cái đồng hồ trên cổ tay của hắn nhìn qua bề ngoài cũng là loại đồng hồ theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang mà thôi, nhưng mà trên thực tế nó chính là loại sản phẩm đã được Hứa Nhạc đích thân cải tiến, gửi đến cho hắn. Bản thân nó có rất nhiều các loại ứng dụng thực tiễn khác mà loại đồng hồ bình thường căn bản không có. Mỗi khi ngồi bên trong cái động tuyết này nhìn đồng hồi, Thi Thanh Hải cũng đều nhớ tới cái gã huynh đệ có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thế nhưng tính cách lại vô cùng ngoan cường, đại đa số thời điểm cũng đều ngu xuẩn và bướng bỉnh giống như một tảng đá kia, có chút im lặng mà nghĩ đến, có lẽ hắn khó có thể gặp lại gã huynh đệ này nữa.

Nhưng mà phần lớn các thời điểm còn lại, hiện tại Thi Thanh Hải đang suy nghĩ chính là những chuyện tình mà hắn cần phải làm sắp tới.

Hắn lẳng lặng nhìn về phía quầng sáng bắn ra từ trên mặt của đồng hồ, nhìn về phía hình ảnh của một nữ tử thanh mị mặc một bộ quần áo đỏ tươi cùng với một đứa bé trai xinh xắn tinh nghịch còn nằm trên tay, đang nằm trong lòng của nữ tử kia, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt hiện lên một tia tình tự thỏa mãn nhàn nhạt.

o0o

Hai mươi mấy đầu Robot MX khổng lồ không hề ngụy trang di chuyển lẫn lộn bên trong đoàn xe thiết giáp càng nhiều hơn, không ngừng di chuyển đi tới bên trong cơn bão tuyết dày đặc. Vô số những tiếng động cơ gầm rú âm sắc hoàn toàn bất đồng với nhau xen lẫn cùng một chỗ, chấn động cho những mảnh tuyết đọng rơi vãi trên bề mặt của đám xe thiết giáp cùng với Robot toàn bộ bằng kim chúc kia rơi thẳng xuống mặt đất.

Cái chi bộ đội toàn bộ là do sắt thép tạo thành này, căn bản không thèm để ý đến chuyện hành tung của chính mình có bị người khác phát hiện hay không, trầm mặc di chuyển đến mức thậm chí có thể gọi là kiêu ngạo cuồng vọng ở trong mảnh cánh đồng tuyết không ngừng di chuyển khắp nơi. Chỉ là bọn họ rất kỳ quái, mãi vẫn luôn duy trì tốc độ hành quân cực nhanh của chính mình, thế nhưng cũng không có cái loại biểu tình lo âu đáng lý phải xuất hiện khi tiến hành tác chiến trên chiến trường bình thường.

Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của Quân đội Liên Bang, vị Đội trưởng của bọn họ, Trung Tá Hách Lôi lúc này trong lòng vô cùng lo âu. Bản thân hắn ngồi trên chiếc xe điều khiển chỉ huy tác chiến, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, lớn tiếng mắng:

- Cả một Doanh đoàn Thiết giáp, ở trên mặt cánh đồng băng lăn lộn suốt hai ngày trời, cuối cùng không ngờ lại quay trở lại chỗ cũ? Ta hỏi mấy tên gia hỏa các người bình thường làm ăn như thế nào vậy hả?

- Bão địa từ bùng nổ ở khu vực này thật sự là quá mức lợi hại, các tuyết sóng dài thông tin toàn bộ đều bị cắt đứt, còn cái loại sóng tín hiệu lọc sóng kia lại mãi cũng không có xuất hiện lần nữa...

Gã Liên trưởng phụ trách khống chế hệ thống liên lạc biểu tình vô cùng buồn bực giải thích một câu.

- Giải thích với ta thì có tác dụng gì cơ chứ? Chúng ta lần này chính là trộm đi tiến hành hỗ trợ đó. Hoặc nói chính xác hơn là chúng ta kháng lại quân lệnh tiến đến đây hỗ trợ. Nếu như cuối cùng chúng ta cũng không thể tìm thấy được chi bộ đội Thanh Long Sơn bị phục kích kia, chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất đó!

Hách Lôi quả thật đã không biết Bộ Chỉ Huy lúc này đã quyết định hỗ trợ cho Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn. Hắn nghĩ đến tình cảnh hiện tại bây giờ của chính mình, nghĩ đến những tình huống có thể phát sinh bất cứ lúc nào trên chiến trường, giận dữ hét lớn lên:

- Nói trắng ra là, ta không quan tâm đến sự sống chết của đám chó hoang Thanh Long Sơn kia, nhưng mà nếu bởi vì nhóm chúng ta đến tiếp ứng quá muộn, để cho Giáo quan xảy ra bất trắc cái gì, như vậy trước khi ta rút súng tự sát, tuyệt đối sẽ bắn chết toàn bộ các người trước!

Bánh xích của chiếc xe thiết giáp ở trên mặt tuyết khẽ phập phồng một chút, không khí bên trong thùng xe cũng là thập phần áp lực. Đám binh lính khống chế hệ thống liên lạc của Doanh đoàn I tâm tình thập phần buồn bực. Đối với cái loại thiên nhiên bạo ngược như thế này, con người luôn luôn thể hiện ra vẻ vô năng bất lực của chính mình. Trên thực tế bọn họ căn bản không tin rằng, hai con Robot của vị Tổng Giám đốc Kỹ thuật Hứa Nhạc kia, có thể ở trong phiến tuyết vực, dưới hoàn cảnh như thế này lại có thể tìm ra được vị trí của chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia, trừ phi vận khí của bọn họ cực kỳ tốt.

Hách Lôi sau khi một phen phát tiết ra sự tức giận của mình, lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh. Thân là một gã quân nhân sĩ quan do Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng, đại não hắn rất nhanh chuyển động trong chốc lát, liền nghĩ ra được một chuyện tình nào đó...

- Trở lại địa điểm ban đầu cũng không phải là tệ lắm. Chỉ có cái loại ngu ngốc giống như chúng ta vậy, mới có thể trong hoàn cảnh như thế này tiến hành cái loại định vị điện tử tiên tiến nhất gì gì đó. Giáo quan chính là từ nơi này tiến vào khu vực bão địa từ bùng nổ, như vậy thì Cố Tích Phong có lẽ sẽ biết được phương vị đại khái của tín hiệu sóng lọc kia... Mau truyền mệnh lệnh của ta đi!

Hách Lôi lớn tiếng rống lên với đám thuộc cấp:

- Toàn bộ Doanh đoàn I tản ra thành hình chữ nhất, đầy cuối song phương duy trì độ rộng khoảng hai mươi km, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới. Đám Robot MX có thể thoát ly khỏi đội hình bản đội, theo hình quạt, trải thảm tản ra...

- Các người ban ngày dùng ánh mặt trời trên không trung mà kiểm tra phương hướng, ban đêm nhìn ánh trăng, cứ như vậy mà truy tìm cho ta!

- Tên gia hỏa nào có vận khí tốt, nghe được tiếng súng vang đầu tiên của chiến trường, ta sẽ ghi công đầu cho hắn trong trận chiến dịch này!

- Phương hướng: Đông Bắc Thiên Bắc!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)