Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 497

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 497: Vị đại nhân trốn chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có phải là nếu vừa ngẩng đầu lên vừa nheo mắt lại thì sẽ liền gặp phải điềm xấu gì đó hay không?

Hứa Nhạc trợn trừng cặp mắt của mình lên, giương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc phi cơ trong không trung ở bên ngoài tòa kiến trúc đang dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía nơi này, ngoài ra còn có thêm bốn bốn khỏa đạn đạo phun ra những dòng khí cực lớn, đang vẽ thành những đường cong chói mắt tuyệt mỹ trên bầu trời, thế nhưng khiến bất cứ người nào chứng kiến, trong mắt cũng lộ ra một vẻ tử vong tịch mịch.

Trong nhận thức từ trước đến nay của những người Liên Bang, Hoàng thất Đế Quốc ở trong cái Tinh vực của bọn họ tuyệt đối là những nhân vật cao cao tại thượng, không có người nào dám can đảm khinh thường bọn họ cả. Nhưng mà như thế nào cư nhiên lại có người dám ra tay ám sát gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia chứ? Thậm chí lại còn sử dụng đến cả phi cơ tiêm kích chiến đấu nữa?

Khoảnh khắc tử vong nói như vậy ngay sau đó sẽ liền tới ngay, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ không cam lòng mãnh liệt. Hắn dồn dập hít thở từng luồng không khí tràn ngập bụi mù trong căn nhà ăn, cố gắng hướng về phía góc tường mà chạy tới vài bước. Ở nơi này dựa vào kết cấu hình trụ của tòa kiến trúc, cho nên sau khi tòa nhà này có bị đánh sập đi chăng nữa, thì vẫn có thể cung cấp thêm cho những người nấp ở nơi đó có thêm được một chút cơ hội sinh tồn. Cho dù có là từ tỷ lệ sống sót một phần vạn tăng lên thành một phần ngàn đi chăng nữa, chung quy cũng là có thể lớn hơn được một chút.

Phốc phốc phốc!

Đột nhiên có vô số thanh âm dày đặc vang lên. Hơn một trăm dòng khí màu trắng tinh đột nhiên xuất hiện, từ phía bên dưới của tòa kiến trúc nhà ăn cao tầng này chợt phóng thẳng lên không trung, rất nhanh xẹt qua khỏi khu cửa sổ thủy tinh hình vòm của gian nhà ăn, sau đó đột nhiên quay ngược trở lại, hướng về phía bố khỏa tên lửa đạn đạo kia mà nghênh đón.

Hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo địa đối không của Đế Quốc?

Ngay tại một thời khắc trước khi nổ mạnh xảy ra, Hứa Nhạc nhất thời nhận ra được lai lịch của mấy thứ này là cái gì. Trong thời khắc điện quang lửa thạch đó, đột nhiên có một cái ý niệm kỳ quái sinh ra trong đầu của hắn.

Có đủ tư cách để cho loại vũ khí chỉ có thể xuất hiện trên chiến trường này đi theo tiến hành bảo hộ bất cứ lúc nào, như vậy thân phận của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia, hẳn cũng không sai biệt lắm với sự phán đoán của chính mình.

Tên lửa đạn đạo phòng ngự địa đối không dày đặc cấp tốc bay lên không trung, ở trong khoảng thời gian ngắn nhất, đã thành công chặn lại được ba khỏa tên lửa đạn đạo uy lực cực lớn, thế nhưng lại bỏ sót mất quả tên lửa đạn đạo cuối cùng.

Những tiếng nổ mạnh kịch liệt, ánh lửa phát ra cực kỳ chói mắt, những mảnh đạn vỡ tung bay tán loạn, mùi thuốc súng bốc lên cực kỳ gay mũi, toàn bộ trong khoảnh khắc chiếm cứ toàn bộ gian nhà ăn. Vách tường bên phải ở phía trước đã bị tạc nổ ra thành một cái lỗ thủng khổng lồ, những luồng gió mạnh bên ngoài gào thét tiến thẳng vào bên trong, những luồng hỏa miêu lại một lần nữa bùng nổ, phát ra từng luồng khí cực kỳ nóng bỏng.

Tòa kiến trúc cao tầng vốn dĩ cao lớn, xinh đẹp tuyệt trần, lúc này giống hệt như là một cô thiếu nữ xinh xắn bị một gã nam đồng học xấu xa từ phía sau vỗ mạnh ót một cái vậy, thân thể thoáng lay động nghiêng ngả một chút, thế nhưng mà đối với những người bên trong gian kiến trúc đó mà nói, lại giống như là trải qua một hồi động đất cực kỳ đáng sợ vậy. Những chấn động kịch liệt không ngừng từ dưới sàn nhà truyền lên, khiến cho mọi người căn bản không thể nào đứng vững nổi, nặng nề mà té rạp xuống mặt đất.

Về phần mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngay sát khu vực nổ mạnh kia, rất nhiều người ngay cả một chút thanh âm cũng không kịp phát ra, đã bị những luồng khí lãng khủng bố thổi văng ra khỏi gian kiến trúc, biến thành những cái điểm đen tung bay ở trong không trung. Có một số gã thì bị khí lãng hất văng đụng thẳng vào trong vách tường đối diện, phun máu mà chết. Lại còn có một số kẻ trực tiếp toàn thân bốc lửa, biến thành một hỏa nhân, thê lương kêu thảm thiết lên mấy tiếng, sau đó ngã xuống đất không ngừng run rẩy, cuối cùng rốt cuộc cũng khó có thể bò lên được nữa.

Hứa Nhạc quả thật may mắn, địa điểm nổ mạnh của khỏa tên lửa đạn đạo cuối cùng còn sót lại kia, cách thân thể hắn rất xa. Ngoại trừ bị những mảnh đạn văng tung tóe cắt cho bộ quần áo trên người rách vài chỗ, cộng thêm mấy chỗ trầy xước nhẹ, thân thể hắn có thể nói là hoàn hảo không tổn hao quá nhiều.

Tại góc tường cách chỗ hắn tránh nạn khoảng vài bước, Hoài Thảo Thi được một đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc cùng với mớ thuẫn hợp kim trong tay bọn chúng mạnh mẽ quây lại giống hệt như một cái kén tằm vậy, tự nhiên là cũng không có chết.

Đám quân nhân sĩ quan đang vây quanh góc tường rất nhanh tản ra, Hoài Thảo Thi mang theo vẻ mặt lạnh lùng băng lãnh đứng thẳng người lên. Phần trên thân thể của hắn đã bị máu tươi nhiễm thành một mảnh đỏ bừng, phối hợp với vẻ ngoan lệ phẫn nộ không ngừng lóe lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến cho kẻ khác cũng phải có cảm giác không lạnh mà run.

Chỉ trong giây lát, tình tự trên mặt của hắn đột nhiên trở nên trầm trọng dị thường hơn rất nhiều, cũng không biết là do nghĩ đến chuyện tình gì, mà lại có thể khiến cho cái gã cường giả Đế Quốc trẻ tuổi này, lúc đối diện với nguy hiểm ám sát suýt bỏ mạng lại vẫn như trước trấn tĩnh, phẫn nộ nhưng tuyệt không sợ hãi, lúc này lại cũng cảm thấy có chút thất thố ngơ ngẩn như thế.

Chẳng qua mấy cái cảm xúc này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hoài Thảo Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng cách đó không xa, mạnh mẽ bước qua, giơ tay chụp lấy phần cổ sau gáy của hắn, dùng sức một chút hất nhẹ về phía sau, sau đó phất tay một cái ra hiệu cho đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ đứng phía sau, cuối cùng dẫn theo mọi người rất nhanh rời đi.

Đây là một loại đãi ngộ cực kỳ đáng hổ thẹn, giống hệt như là giơ tay bắt lấy một con gà con vậy, chỉ là bản thân Hứa Nhạc cũng biết rất rõ ràng, bản thân mình là một gã tù nhân Liên Bang, cũng không thể nào hy vọng xa vời có thể tìm được sự tôn trọng chân chính của đối phương. Cái gọi là dẫn đi ngắm cảnh, dẫn đi thưởng thức các mỹ thực của Đế Quốc, cũng chính là bởi vì đối phương có chuyện cần mình mà thôi. Giờ phút này lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, đối phương làm thế nào còn có tâm trí mà lo lắng đế chuyện lấy lòng mình đây?

Cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi thân phận đặc thù kia sau khi đã bị trọng thương, thế nhưng động tác xuất ra một trảo của hắn vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ. Cái bàn tay nhìn qua có chút gầy yếu kia không ngờ so với sắt thép lại còn cứng rắn hơn rất nhiều. Những dòng máu tươi từ trên cánh tay của người này vẫn không ngừng chảy xuống, rơi trên bộ quần áo trên vai của hắn, biến thành một mảnh ẩm ướt, dính lại vô cùng khó chịu.

Một đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc bằng tốc độ nhanh nhất bảo hộ Hoài Thảo Thi rời đi, một đám đi ở phía sau không ngừng xô đẩy, thậm chí còn giơ chân đá cho Hứa Nhạc mấy cái nữa. Rất nhanh đám người đã đi xuống đến bên dưới tòa kiến trúc. Ở bên đường đã có hơn mười chiếc xe quân dụng chống đạn cao cấp đang trong tình trạng sẵn sàng xuất phát.

Nhưng mà cái đám người đã dám can đảm tiến hành một hồi ám sát điên cuồng mạnh mẽ lần này, cũng không có nguyện ý để mặc cho đám người vừa mới thoát chết này có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy.

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác theo dõi bảo an, biểu tình lúc này cực kỳ khó coi chậm rãi tiến hành quan sát. Ở bên ngoài ba cái quãng trường xa xa, đang có một chi bộ đội cơ giới hóa toàn vẹn đang dùng tốc độ cao tiếp cận nơi này.

Vào giờ phút như thế này, một chi bộ đội toàn bộ cơ giới hóa lại không có bất cứ tín hiệu điện tử nào chứng thực thân phận, chính là đại biểu cho sự nguy hiểm tuyệt đối. Mà theo như bên tiến hành theo dõi xác nhận lại, thì trang bị chiến lực của chi bộ đội cơ giới hóa này, ít nhất đã vượt qua một Doanh đoàn tăng cường của Quân đội Đế Quốc. Chỉ hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan bọn họ, tuyệt đối không có khả năng chống lại được.

- Đại nhân, xin mời ngài hãy mau chóng rời đi trước.

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác bảo an lần này biểu tình đỏ bừng, hướng về phía Hoài Thảo Thi tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Hoàng gia Đế Quốc, sau đó mới hướng về phía đám quân nhân sĩ quan đang đứng ở bốn phía lớn tiếng nói:

- Tiến hành phòng thủ ngay tại chỗ, lập tức xây dựng công sự lâm thời!

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhất thời đồng thanh đáp ứng một tiếng, sau đó rất nhanh đầu nhập vào công tác của chính mình.

Bọn họ lớn tiếng quát kêu, đem tất cả những bảng hiệu điện tử to lớn ở hai bên đường toàn bộ gỡ xuống hết, cùng với bất cứ chướng ngại vật nào có thể kiếm ra được, toàn bộ đem ngăn lại ở trên con đường chính, làm thành những công sự thô sơ nhằm để ngăn chặn những chiến xa cơ giới hóa của đối phương tiến đến. Đồng thời bọn họ cũng một phen quyết định lưu lại những chiếc xe quân dụng, lái chúng đi tới, đồng dạng chắn ngang ở giữa con đường chính tiến vào nơi này.

Biết rõ ràng đây là một nghiệm vụ cản hậu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này lại cũng không có bất cứ sự do dự nào cả. Trên mặt của bọn họ cũng không có bất cứ sự khiếp sợ nào, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu vô cùng cường hãn. Vì để bảo hộ vị đại nhân cấp trên là niềm kiêu ngạo của toàn thể Đế Quốc, là nhân vật mà bọn họ sùng bái nhất, bọn họ đã chân chính làm được câu nói: Thề chết không buông!

Hoài Thảo Thi liếc nhìn đám thuộc cấp một cái, gật gật đầu, sau đó xoay người lại ngồi lên một chiếc xe chống đạn quân dụng. Trong toàn bộ quá trình này, vẻ mặt hắn vẫn như cũ là một mảnh lạnh lùng, không phát ra bất cứ một lời nào cả. Thân là một gã quân nhân, ở trong giờ phút này, bất cứ cái gì gọi là thương cảm ly biệt, đều chỉ là những loại tình cảm lãng phí thời gian cùng với dối trá mà thôi.

Trong thanh âm ma sát chói tai của những bánh xe miết trên mặt đường, mấy chiếc xe quân dụng rất nhanh phóng chạy đi.

Hứa Nhạc nhìn về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi ngồi trước mặt kia, kẻ có thể khiến cho vô số quân nhân sĩ quan Đế Quốc có thể cam tâm tình nguyện vì hắn mà chịu chết, cặp mày hơi nhíu lại, khẽ ho khan lên hai tiếng. Hắn cũng không rõ ràng lắm vẻ sầu lo ngưng trọng ở trên mặt đối phương vì sao mà đến. Một gã cường giả quái thai ngay khi toàn bộ nửa người đều bị thương cũng không thèm nhíu mày lấy một cái, lúc này lại đang lo lắng cái gì cơ chứ? Hẳn không phải là đang lo lắng sự truy kích ở phía sau lưng mình, cũng không phải lo lắng đến sự sinh tử của đám thuộc hạ ở lại cản hậu. Những loại người giống như bọn họ vậy, hẳn cũng đã sớm một phen đem những chuyện tình này không đặt vào trong mắt mới phải chứ?

Trên con đường phía sau đột nhiên vang lên một loạt các thanh âm pháo nổ, súng bắn dày đặc, cộng với tiếng oanh tạc dữ đội. Hứa Nhạc nhất thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở nơi đó tràn ngập một mảnh khói lửa bốc lên, những luồng khói xám đen bay lên đến tận trời.

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc bởi vì muốn yểm trợ cho Hoài Thảo Thi rời đi, cho nên đã ở trên một con phố hạng trung của Tang Thực Châu cùng với địch nhân triển khai một hồi chiến đấu kịch liệt, thậm chí còn có thể gọi là chiến đấu tự sát cũng được. Hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc dần dần trầm mặc mà chết đi. Trong số mấy chiếc xe chống đạn quân dụng của đoàn xe đã chạy đi kia, cuối cùng thậm chí còn để lại thêm hai chiếc xe quân dụng nữa, ở lại tiến hành một trận chiến đấu tự sát để ngăn chặn.

Đoàn người Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng đã mạo hiểm mà tạm thời thoát ly khỏi sự truy kích mãnh liệt của bộ đội địch quân phía sau, đi tới một khu vực biệt thực dân dụng im lặng tĩnh mặc nào đó. Một cánh cửa của gian ga-ra ngầm dưới lòng đất chậm rãi mở ra. Ba chiếc xe chống đạn quân dụng cuối cùng còn sót lại nối đuôi nhau mà chạy vào. Sau khi cánh cửa của gian ga-ra kia đóng lại, từ bên ngoài cũng không có bất cứ người nào còn có thể phát hiện ra sự bất thường của nơi này nữa.

Bên trong gian ga-ra ngầm dưới lòng đất hơi có chút tối tăm, biểu tình của Hoài Thảo Thi vẫn như cũ vô cùng trầm trọng. Hắn mở ra tấm bản đồ điện tử, mở miệng đưa ra mệnh lệnh:

- Cắt đứt toàn bộ những liên hệ cùng với bên ngoài. Ở tại nơi này dừng lại hai mươi phút đồng hồ, chú ý theo dõi tình huống bên ngoài.

- Vâng, đại nhân!

Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc rất nhanh mở miệng đáp:

- Nơi này chính là cứ điểm lên hệ mới nhất mà nên trong Bộ vừa mới bố trí xong. Chỉ cần đám phản đồ này còn chưa thể chiếm cứ được Hoàng cung, hẳn là sẽ không thể nào tìm được nơi này.

Đối với cái thế lực gan to bằng trời dám tổ chức tiến hành ám sát vị 'đại nhân' này, bọn họ mặc dù trong lòng có thể đoán ra được là ai, nhưng mà mặc kệ đối phương là kẻ nào đi chăng nữa, dám ra tay ám sát 'đại nhân', tự nhiên không hề nghi vấn đó chính là phản đồ.

Hoài Thảo Thi ừm nhẹ một tiếng. Đối với hắn mà nói, lựa chọn khu cứ điểm liên hệ này để ẩn nấp, nguyên nhân quan trọng nhất cũng không phải là bởi vì nơi này đủ bí ẩn, mà là bởi vì ở tại nơi này có ẩn chứa thứ có thể khiến cho hắn đủ tự tin tung hoành khắp cõi vũ trụ này.

Dòng lịch sử của Đế Quốc vốn dĩ được viết lên từ máu tươi, ngay từ lúc hắn còn nhỏ đã liền rất rõ ràng điểm này rồi. Nhưng mà từ khi Hoàng đế Bệ hạ đương kim lên kế vị cho đến nay, bên trong Đế Quốc, hoặc nói chính xác hơn là trong tầng lớp quý tộc của Đế Quốc đã trở nên đoàn kết từ trước đến giờ chưa từng có. Ít nhất là biểu hiện bề ngoài là một mảnh đoàn kết, không có bất luận kẻ nào dám can đảm ra tay khiêu chiến sự tôn nghiêm của Hoàng thất Đế Quốc cả, càng không thể nói đến việc tiến hành loại hành động ám sát điên cuồng mất trí như thế này được.

- Đến tột cùng là kẻ nào dám ra tay ám sát chính mình chứ?

Biểu tình của Hoài Thảo Thi trầm trọng dị thường. Đúng như những gì mà Hứa Nhạc đã phân tích vậy, hắn cũng không phải là đang lo lắng cho sự an toàn của chính mình, mà là trong lòng đang nghĩ đến, cái người này cư nhiên dám tiến hành ám sát chính mình, tất nhiên là sẽ hiểu rất rõ ràng sẽ đối diện với lửa giận khủng bố như thế nào của Hoàng đế Bệ hạ... Nói như vậy, hiện tại sự an toàn của Hoàng đế Bệ hạ, giờ phút này có thể nào đang gặp phải uy hiếp gì hay không?

Đột nhiên đúng lúc này, trên thiết bị tiến hành theo dõi tình huống bên ngoài chợt vang lên thanh âm báo động ầm vang. Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác theo dõi mang theo biểu tình khiếp sợ nhìn chằm chằm vào những số liệu truyền về thể hiện trên màn hình thiết bị cầm tay, áy náy đến cực điểm, hạ giọng báo cáo:

- Trạm canh gác ngầm còn lưu lại ở bên ngoài truyền đến tin tức, chi phản quân kia đột nhiên thay đổi phương hướng tấn công, hiện tại đang hướng thẳng về phía này. Đại nhân, trong này chắc chắn có nội gian!

Đồng thời với lúc tiến hành báo cáo, tay phải của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này mãi vẫn luôn đặt ở trên khẩu bội súng nằm tại thắt lưng của mình, ánh mắt rét lạnh đảo qua trên mặt tất cả mọi người ở trong gian ga-ra ngầm, muốn tìm cho ra được cái tên phản đồ đang ẩn nấp trong số những người ở trong này.

- Tất cả đứng yên! Không được cử động!

Ở phía trước mặt, bên tay phải của hắn, một gã quân nhân sĩ quan đột nhiên từ phía sau chụp lấy một khẩu súng trường vằng kim chúc, hướng về phía mọi người mà rống lớn lên:

- Bằng không tao sẽ lập tức giết chết đại nhân ngay!

Cái nòng súng đen ngòm lạnh như băng khẽ run rẩy chĩa thẳng về phía Hoài Thảo Thi. Thanh âm của gã quân nhân sĩ quan kia cũng có chút run rẩy, có thể tưởng tượng ra được giờ phút này hắn đang thừa nhận bao nhiêu áp lực.

- La Tây, không ngờ mày chính là phản đồ! Mau buông súng xuống mau! Bằng không lão tử sẽ giết mày!

Gã quân nhân sĩ quan báo cáo tình hình lúc trước phẫn nộ gầm rú lên. Hắn muốn xong đến dùng nắm tay bóp chặt cổ họng của cái gã phản bội đáng nguyền rủa này, nhưng mà lại bởi vì sợ hãi viên đạn của đối phương sẽ làm tổn hại đến đại nhân, cho nên cũng không dám có bất cứ động tác đột ngột nào.

- Những người của chúng ta sẽ ngay lập tức đến đây thôi...

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc tên gọi La Tây kia có chút điên cuồng cười lên một tràng, thanh âm khàn khàn nói:

- Đến lúc đó sẽ đem toàn bộ đám người bọn mày giết sạch hết!

- La Tây, vì sao mày lại làm như thế? Chẳng lẽ mày đã quên hết những ân đức của đại nhân đối với mày rồi hay sao?

Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan thuộc cấp phản bội này. Hắn cũng không thể nhớ rõ cái gã quân nhân sĩ quan này tiến vào công tác bên trong Bộ từ lúc nào, cũng chẳng nhớ rõ ràng khi nào hắn bắt đầu trở thành thuộc hạ trực tiếp của chính mình. Hắn cũng chẳng có nghe những lời chất vẫn phẫn nộ của gã quân nhân sĩ quan trung thành của chính mình hỏi đối phương, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía cái nòng súng tối om lạnh như băng đang không ngừng run rẩy nữa.

Mà hắn chỉ là trực tiếp bước nhanh về phía trước mấy bước, không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước cảm chỉ là tiến nhanh về phía trước mấy bước mà thôi.

Toàn thân hắn nửa người đẫm đầy máu, bước lên những bước nhanh như một làn gió, trong khoảnh khắc liền tiến thẳng về phía trước hơn hai thước, tay phải chụp về phía trước, bóp mạnh một cái đã uốn cong được cái nòng súng đang run rẩy kia, đồng thời tay trái thì lại rất nhanh chặt mạnh xuống cần cổ của tên quân nhân sĩ quan phản đồ kia.

Rắc một tiếng vang lên, gã quân nhân sĩ quan tên La Tây kia đã ngã sụp xuống mặt đất, phần đầu không ngờ đã khủng bố xoay ngược về phía sau lưng.

Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở sau lưng mọi người, đồng tử bất chợt co rút lại mãnh liệt, trong lòng cảm thấy cực kỳ rung động. Cái vị 'đại nhân' kia giờ phút này đã bị thương nặng đến như vậy, không ngờ lại còn có thể cường hãn đến như thế!

*****

Bên trong bãi xe dưới lòng đất có chút tối tăm, cảm giác sự nguy hiểm của súng ống cùng với trốn chết, cái loại hoàn cảnh giống như đã từng quen biết như thế này, khiến cho Hứa Nhạc cảm giác được có chút không được thoải mái.

Các thế lực khác nhau bên trong Đế Quốc tiến hành đấu đá nhau, cùng với một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang như hắn căn bản không có chút quan hệ nào cả. Từ sau khi tiến vào trong gian ga-ra trong lòng đất này, hắn mãi vẫn luôn trầm mặc đứng một góc ở phía sau lưng đám người, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh phía trước, cố gắng lắng nghe những lời nói Đế Quốc khó có thể nghe thấy rõ ràng của mọi người.

Ám sát, nội gian... hắn cảm thấy mấy cái lời nói của đám người Đế Quốc này, nghe qua rất giống như là những lời nói trong một cái kịch bản vô cùng vụng về vậy. Chỉ là hắn không ngờ đến một cái kịch bản thô như thế này, sẽ lại có được một cái kết cuộc nhìn qua theo lẽ thường đương nhiên dễ dàng thoải mái mà lại có hơi hướng nhàm chán nhạt nhòa đến như thế.

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc dùng ánh mắt hèn mọn nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan phản đồ đang nằm trong vũng máu dưới mặt đất, đi về phía một bên sườn của gian ga-ra ngầm, gỡ xuống bức vách tường xi-măng ngụy trang bên ngoài, sau đó lại dùng sức lôi xuống một tấm vải bố điện tử chống bụi màu xanh lam phía sau bức tường ngụy trang vừa gỡ ra.

Xôn xao một tiếng vang lên, một đầu Robot thế hệ mới của Đế Quốc màu xanh đen, dưới một mảnh bụi mù bay tán loạn, chậm rãi lộ ra hình dáng vốn có của nó. Phần hộ giáp lõm sâu bằng lớp kim loại sáng bóng, thân Robot cao dài bộ dáng thanh tú, trên các khớp nối của cơ thể lại giắt đầy những cái hộp bằng kim loại vô cùng kỳ dị.

Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ nheo lại một chút, đồng tử trong mắt hơi hơi co lại. Đây đúng là con Robot đã khiến chính mình phải lâm vào tuyệt lộ: Đào Chướng!

Hoài Thảo Thi khẽ ho khan mấy tiếng, trầm mặc đi lên trên con Robot. Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc còn lại thì lại rất nhanh tản ra. Những ngọn đèn bên trong gian ga-ra dưới lòng đất chợt toàn bộ tắt hẳn. Trong một mảnh bóng đêm tăm tối, đột nhiên vang lên rất nhiều thanh âm hợp tấu trầm thấp mạnh mẽ của các động cơ tiến hành khởi động, cắt qua những luồng không khí yên tĩnh cùng với tràn đầy áp lực.

Trên quảng trường phía trước gian biệt thự này, hiện tại đám phản quân đã vây kín dày đặc lại. Con Robot Đào Chướng dùng tốc độ cực cao phá tan cánh cổng của gian biệt thự, ở dưới luồng ánh sáng ban ngày chói chan hóa thân thành một cái bóng cực nhanh, ẩn chứa ý tứ hàm xúc âm u mười phần, nghiền nát phần mặt đường xi-măng phía dưới chân mình, đánh bay hết thảy những chiếc chiến xa chặn đường mình, gào thét phóng chạy như điên mà đi, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, khí thế lừng lẫy không gì sánh nổi, căn bản không giống như là đang chạy trốn chết, mà càng giống như kiêu ngạo rời đi hơn nhiều.

Sau đó con Robot kiêu ngạo kia chui thẳng vào trong biển dâu!

Bên trong khoang điều khiển có chút tối tăm, cũng chỉ có nhìn chằm chằm vào một mảnh biển dâu xanh thẳm mênh mông thể hiện ra trên màn hình theo dõi mới có thể thư giãn được một chút thần kinh đã hơi chút khẩn trương cùng với hai hốc mắt đã có chút khô khốc của Hoài Thảo Thi. Những cái phiến lá câu non mềm mà thanh tú, ở bên trong những luồng gió tung bay tán loạn, ở trên màn hình theo dõi không ngừng dùng tốc độ cao lui hẳn về phía sau, dần dần biến đổi thành vô số những đạo đường cong màu xanh đậm xinh đẹp. Nói như vậy có thể suy đoán ra được tốc độ di chuyển của con Robot này đã kinh người đến mức độ nào.

Hứa Nhạc thoáng cụp mi mắt xuống một chút, cũng không tiếp tục nhìn về phía những hình ảnh một phiến biển dâu xanh thẳm mênh mông đã chiếm lĩnh hoàn toàn màn hình theo dõi kia suốt hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, khóe mắt cẩn thận liếc mắt nhìn sang trên người gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi ngay bên cạnh mình.

Cái gã thanh niên ngồi bên cạnh này, ở trong gian nhà ăn vòm tròn kia đã bị tập kích khiến cho bị thương không nhẹ, máu tươi chảy ra cũng đã nhiễm đỏ từng tảng lớn thân thể của hắn, thế nhưng biểu tình của gã này vẫn như cũ không có chút biến hóa gì cả. Hơn nữa hắn lại còn có thể vẫn như trước ổn định cao siêu thậm chí là có thể nói vô cùng tinh diệu tiến hành điều khiển Robot, ở bên trong những con đường của khu biển dâu này không ngừng di chuyển tốc độ cao, không ngừng tránh né những địch nhân tựa hồ càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn.

Chẳng lẽ đám Hoàng tộc Đế Quốc kia ai nấy cũng đều là quái vật hết cả sao? Những dòng máu chảy trong thân thể cũng đều là vô cùng vô tận hay sao?

Đây là một quá trình chạy trốn chết vô cùng khẩn trương, thế nhưng đối với Hứa Nhạc mà nói, hắn luôn cho rằng bản thân chính mình chỉ là một người ngoài cuộc, cho nên hắn cũng có đầy đủ sự bình tĩnh để mà quan sát hết thải mọi chuyện phát sinh.

Nhất là quan sát con Robot Đào Chướng này.

Đây là một con Robot thuộc thế hệ Robot tiên tiến nhất mà bên phía Đế Quốc vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công. Điểm tiên tiến nhất của nó chính là tiến hành trang bị hệ thống động cơ gia tốc mini trên các khớp nối trên thân thể, mặc dù lý niệm thiết kế khi nghiên cứu chế tạo cùng với con Robot MX thế hệ mới nhất của Liên Bang cũng có chút sai biệt, nhưng mà trên bản chất thì lại là cực kỳ tương tự nhau.

Hứa Nhạc không nghĩ đến trong cái thời khắc nguy hiểm khẩn trương như thế này, mà cái vị đại nhân vật tuổi trẻ ngồi bên cạnh mình kia, không ngờ lại còn thật sự một phen mang theo chính mình ở bên người mà trốn chạy như vậy. Chẳng qua cũng chính nhờ như vậy mà hắn mới được cấp cho một cái cơ hội cực kỳ hiếm có ở gần sát bên tiến hành quan sát chi tiết con Robot thế hệ mới của Đế Quốc như thế này.

Hắn dùng hai mắt của chính mình, cố gắng quan sát chi tiết hết thảy tất cả những trang bị kỹ thuật ở bên trong khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng này, cố gắng nhớ lại kỹ càng hết thảy tất cả những gì có thể quan sát được. Tuy rằng hiện tại cái hy vọng còn có thể sống sót quay trở về Liên Bang là một chuyện hết sức xa vời, nhưng mà nếu như có thể có cơ hội một phen đem những cái tư liệu này trực tiếp chuyển tải quay trở về Liên Bang, như vậy đối với Liên Bang khẳng định sẽ có những sự trợ giúp rất lớn.

Ngoại trừ quan sát cấu tạo bên trong của con Robot tiên tiến thế hệ mới của Đế Quốc, cái mà hắn càng quan tâm hơn nữa chính là phương thức điều khiển Robot của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi ngay bên cạnh hắn này. Sau khi thoáng trầm mặc quan sát một khoảng thời gian khá dài, hắn xác nhận được phương thức điều khiển Robot của người này cùng với chính mình và Lý Phong kia cũng cực kỳ giống nhau. Hắn cũng là thông qua một loại trang thiết bị kỹ thuật giống như là một loại hệ thống cảm ứng ý nghĩ, đem những luồng lực lượng bên trong cơ thể của mình truyền vào trong hệ thống điều khiển, chỉ là trang bị của đối phương rõ ràng là càng khéo léo hơn của mình một chút, ngồi ở kế bên cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài chỗ kết nối ló ra ở bên ngoài mấy cỗ tay áo mà thôi.

Trong quá trình chạy trốn chết bên trong khu vực biển dâu mênh mông khổng lồ như thế này, gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc điều khiển con Robot Đào Chướng kia có thể nói là nhẹ nhàng lưu loát đến cực điểm, hết sức dễ dàng đột phá được vòng vây dày đặc của đối phương. Trong mấy lần di chuyển mạo hiểm gặp phải Robot của đối phương, hắn giống hệt như là một đầu mãnh hổ bắt thỏ vậy, chỉ trong giây lát đã phá tan một đầu Robot của địch quân.

Hứa Nhạc ngồi một bên vẫn mãi luôn theo dõi từng động tác điều khiển Robot của hắn, lại một lần nữa cảm nhận được một cỗ khủng bố mà lúc trước ở trên chiếc Chiến hạm Đế Quốc kia hắn đã tự mình thể nghiệm qua.

Ở trong suốt quá trình phá vây trốn chạy, gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này đã thể hiện ra một tiêu chuẩn điều khiển Robot cường đại đến cùng cực. Nhất là cái loại linh mẫn bình tĩnh tản mát ra từ trong bản chất của chính hắn, cùng với những động tác điều khiển tinh chuẩn xảo diệu giống hệt như là đang tiến hành khiêu vũ vậy. Nhìn qua cũng chỉ là đưa vào một vài cái chỉ lệnh đơn giản nhất, những động tác điều khiển Robot tiêu chuẩn nhất, thế nhưng nếu như dùng một loại tần suất nào đó tiến hành phối hợp lại với nhau, liền trở nên cường hãn tinh diệu đến như thế...

Lúc trước khi còn ở tại Liên Bang, trong những đêm khuya trong giấc mộng tĩnh lại, có đôi khi Hứa Nhạc trầm tư suy nghĩ, tự đánh giá về bản thân mình, hắn cũng cảm thấy trong lòng có chút đắc ý cùng với tự mãn nhàn nhạt. Ngoại trừ sự thiên phú ở phương diện bảo dưỡng thiết bị kỹ thuật, điều khiến cho hắn nghĩ đến cảm thấy kiêu ngạo nhất chính là những tiêu chuẩn điều khiển Robot của chính mình. Chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài năm, mặc dù không dám nói là đánh khắp quân đội không địch thủ, thế nhưng cũng ít nhất là không có người nào dám đến khiêu chiến hắn. Nhưng mà một trận chiến lúc trước ở trên Chiến hạm Đế Quốc, hôm nay lại ngồi kế một bên mà chứng kiến, hắn không thể không khỏi phải buồn chán mà thừa nhận, cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngồi ở bên cạnh mình này, trình độ điều khiển Robot quả thật là vượt xa chính mình.

Mặc dù thừa nhận hiện tại mình không bằng đối phương, thế nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ nhận thua. Tính cách của hắn liền có thể quyết định ý tưởng bản thân, nhất là khi nghĩ đến cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi ở bên cạnh mình này, nếu như quả thật chính là cái vị kia ở trong truyền thuyết mà nói, như vậy thua ở trong tay của người này cũng không coi là mất mặt gì cả. Vào thời khắc này, hắn chợt vô cùng nhớ nhung đến con Robot MXT màu đen đã dưới mệnh lệnh của mình mà tự nổ tung ở trong chiếc Chiến hạm Chiến thuyền chỉ huy của Hạm đội Đế Quốc kia.

Trong biển rừng dâu, một mảnh đêm khuya, cả một cái thảo nguyên âm trầm giống hệt như là một gã khổng lồ đang nằm ở trong vương quốc của chính mình. Dưới ánh sáng tinh quang nhàn nhạt chiếu rọi trên đỉnh đầu, những cái cành lá dâu dày dày đặc đặc tùy tiện để cho những luồng gió đêm nhẹ nhàng lay động. Bề ngoài nhìn qua giống hệt như là vô số những chi xúc tua của một con quái vật khổng lồ, bất cứ thời khắc nào cũng có khả năng đem những người đang tiến hành trốn chết trong lòng nó mà thôn phệ hoàn toàn. Những cái thanh âm sa sa sàn sạt không ngừng vang lên, giống như một bầy yêu ma đang cười to mà không ngừng cắn nuốt vậy, khiến cho kẻ khác không lạnh mà run.

Con Robot Đào Chướng, cả người gắn đầy những cái hộp bằng kim loại nhỏ kia, giờ phút này giống hệt như là một đống kim loại phế thải khổng lồ đang nằm một đống tại bên trong một khoảnh đất trống ở giữa khu rừng dâu khổng lồ. Nhiệt độ của thân thể con Robot lúc này đã giảm xuống rất nhiều, ở trong bầu không khí lạnh lẽo ban đêm có thể dễ dàng giấu diếm được hệ thống phân hình sóng hồng ngoại của đám người truy đuổi khắp nơi ở xung quanh.

Hứa Nhạc nửa người tựa vào dưới tàng cây của một gốc cây dâu lớn. Những tầng cỏ dại bên dưới gốc cây có chút ẩm ướt cùng với lạnh lẽo, thấm sâu vào bên trong buồng phổi của hắn khiến cho có chút khó chịu. Hắn đưa tay lên mạnh mẽ bịt miệng mình lại, cố gắng đem cơn ho khan của mình toàn bộ ém chặt trở về, cố gắng kềm nén đến mức khiến cho hai má của hắn trở thành một mảnh đỏ ửng không chút khỏe mạnh.

Đám người Đế Quốc kia chó cắn chó với nhau, cùng với hắn cũng chẳng có chút quan hệ nào cả. Nhưng mà nếu như để những người truy đuổi ngoài kia nghe được thanh âm ho khan của mình mà chạy tới. Nếu như bọn chúng giết chết gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia, cũng sẽ không khiến cho hắn cảm thấy áy náy chút nào cả. Nhưng mà chỉ có đều chuyện này chắc hẳn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của chính mình, vì thế hắn cũng cần phải cẩn cẩn thận thận một chút.

Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn về phía bãi đất trống ngay bên cạnh đầu Robot nằm đó khẳng hơn mười thước. Bóng đêm ở nơi này thật sự có chút thâm trầm, thế nhưng thị lực của hắn lại có thể tinh tường nhìn thấy rõ ràng hết thảy cảnh vật ở nơi đó. Cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi kia tựa hồ khi nãy đã cố gắng tiến hành liên hệ với một người nào đó, nhưng mà kết quả vẫn như cũ là thất bại.

Biểu tình của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi kia có chút nặng nề. Hắn dùng dụng cụ cấp cứu khẩn cấp tiến hành trị liệu vết thương một cách đơn giản, sau đó liền mãi trầm mặc ngồi dựa vào một thân cây khác, nhắm mắt lại chậm rãi nghỉ ngơi.

Nhìn vào lượng máu tươi chảy ra nhiều đến mức khiến cho người khác nhìn qua cũng phải sợ hãi như thế, có thể phán đoán ra được đối phương đã bị thương rất nặng. Chẳng qua Hứa Nhạc cũng chẳng hề nảy sinh chút nào tâm lý muốn trợ giúp đối phương chữa thương cả. Thậm chí là xuất phát từ sự an toàn của bản thân, hắn cũng càng muốn nhìn thấy cái gã đối thủ cường hãn này càng trở nên suy yếu hơn một chút. Huống chi cái gã bên cạnh này cũng giống hệt như là Lý Cuồng Nhân vậy, là loại người giống hệt như là quái thai vậy, hẳn là sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.

Bên trong phiến rừng dâu tăm tối này, cả hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện cả, trong lòng cũng đều mang tâm sự của chính mình, có sự tính toán của chính mình.

Lúc trước khi còn ở trong gian nhà ăn kia, Hứa Nhạc đã từng nghi hoặc đối với nguyên nhân của biểu tình trầm trọng của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi này. Hiện tại hắn đã càng ngày càng xác định rõ ràng hơn một chút thân phận của đối phương, đại khái có thể hiểu rõ hơn được nguyên nhân một chút. Vì thế vấn đề chân chính khiến cho hắn cảm thấy phức tạp, liền chỉ còn lại có cái tiếng súng ngày hôm nay đã chính thức mở lên một màn ám sát khủng bố kia.

Vì cái gì mà khẩu súng ACW, loại vũ khí Liên Bang nghiên cứu chế tạo cực kỳ bí mật lại có thể xuất hiện ở cảnh nội của Đế Quốc như thế? Hơn nữa lại còn có thể xuất hiện trong tay của đám người tổ chức ám sát kia nữa?

Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, cũng chỉ có thể đưa ra một lời giải thích duy nhất. Đó chính là trong thời gian mấy chục năm gần đây, Liên Bang cho đến bây giờ cũng chưa từng đình chỉ qua công tác thẩm thấu vào trong lãnh thổ Đế Quốc, thậm chí còn có thể đang âm thầm tiến hành hợp tác với một vài thế lực nào đó của Đế Quốc.

Đêm càng ngày càng khuya hơn, ánh sao trên trời cũng dần dần ít đi, nhiệt độ càng ngày càng thấp xuống. Hứa Nhạc đang ngồi dựa nửa người dưới một tàng cây dâu bất chợt khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi dưới tàng cây một gốc cây dâu khác. Phát hiện ra được hô hấp của hắn càng ngày càng trở nên bình tĩnh, hai ai hơi hơi co rút lại, cũng hiểu được dưới tình huống mất máu quá nhiều, đối phương hiển nhiên là cảm giác được có chút rét lạnh.

Nhân loại thông thường chống cự lại sự rét lạnh, phương pháp ngoại trừ việc co ro cúm rúm bên trong những bộ quần áo ấm áp, thì còn có giấc ngủ nữa. Tuy rằng cái loại giấc ngủ như thế này thông thường sẽ là giấc ngủ trí mạng, thế nhưng đó là sự lựa chọn theo bản năng, căn bản luôn khó có thể chống cự lại.

Những cơn gió vẫn còn tiếp tục thổi quét qua những ngọn cây dâu, phát ra những thanh âm sàn sạt sàn sạt, đơn điệu cùng với nhẹ nhàng, càng dễ dàng thúc giục người ta đi sâu vào giấc ngủ.

Hứa Nhạc cũng không hề cử động, hắn chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm về phía bên kia, theo dõi kỹ càng tần suất hô hấp của đối phương. Mãi sau khi theo dõi suốt hơn một tiếng đồng hồ, ánh mắt của hắn mới thoáng cụp xuống, dùng tốc độ chậm rãi đến cực điểm chậm rãi cởi giày dưới chân mình ra.

Ngay tiếp theo sau đó, hắn chậm rãi cởi ra cái áo làm bằng loại tơ tằm thượng hạng, trên người đã dính đầy vết máu tươi cùng với tro bụi, nhẹ nhàng dùng nước trong một cái hố nhỏ ở dưới một tàng cây thấm cho ướt đều, sau đó mới quấn lại ở trên cổ mình, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động, chậm rãi đứng thẳng người lên, cẩn cẩn thận thận chậm rãi bước từng bước nhẹ về phía sau.

Lòng bàn chân trần trụi của hắn chậm rãi dẫm lên trên lớp cỏ dại ẩm ướt mềm xốp dưới mặt đất, cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả, thậm chí ngay cả những con côn trùng ẩn nấp bên dưới lớp cây cỏ kia cũng không có kinh động lấy một tiếng.

Hắn đạp ra thêm một bước thứ hai, hướng về phía khu rằng cây rậm rạp ở phía sau tiến gần thêm một chút, mạnh mẽ đè nén lại tiếng tim đập trong lòng ngực mình, cố gắng khống chế hô hấp nhẹ nhàng lại.

Ngay sau đó là bước thêm một bước thứ ba nữa. Chỉ cần hắn có thể tiến vào được bên trong mảnh hải dương hắc ám phía sau lưng, ai còn có thể bắt hắn được nữa cơ chứ?

Nhưng mà liền vào đúng lúc này, từ trên hai vai của hắn đột nhiên chợt truyền đến một trận chấn động nhàn nhạt không một tiếng động, khiến cho cước bộ đang bước đi của hắn chợt cứng ngắc tại một chỗ.

Thoáng cúi đầu nhìn xuống một chút, trên tấm vải băng bó trên hai cái lỗ máu trên xương bả vai kia của hắn chợt phát sáng lên một tia sáng yếu ớt, hơn nữa còn đang rung lên bần bật. Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, trong lòng thoáng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Dưới tàng cây dâu cách đó hơn mười thước, Hoài Thảo Thi chậm rãi mở ra cặp mắt đang nhắm nghiền, đồng tử trong mắt dị thường sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía động tác đang cứng ngắc lại của Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Tao mãi vẫn cứ nghĩ mày là một người thông minh, hiện tại mới phát hiện ra, tựa hồ sự phán đoán của tao đã có chút vấn đề rồi.

Thanh âm nói chuyện của hắn được cố gắng áp xuống cho cực thấp, những đầu chim đêm đang nghỉ ngơi bên trong cánh rừng kia vẫn như cũ đang chìm trong cơn mộng đẹp của mình, vẫn không hề bị kinh động. Nhưng mà hắn biết rõ ràng là Hứa Nhạc có thể nghe rõ những lời mà mình vừa nói.

- Địch nhân của địch nhân không nhất thiết phải là bằng hữu của mình. Những người đang muốn giết chết tao, hẳn là cũng sẵn sàng nguyện ý giết chết mày.

Vẻ mặt Hoài Thảo Thi vô cùng lạnh lùng, nói:

- Những thiết bị tiến hành kiểm tra chip vi mạch Liên Bang trải rộng khắp mọi nơi bên trong cảnh nội Đế Quốc, mày cho rằng mày thật sự có thể chạy trốn trở về hay sao?

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, tự nhiên cũng sẽ không hướng về phía đối phương giải thích ra con bài tẩy cuối cùng của chính mình. Hắn chậm rãi quay ngược trở lại bên cạnh tàng cây dâu vốn thuộc về chính mình, có chút mệt mỏi ngồi trở xuống lại, tựa như vừa rồi bản thân mình cũng chưa từng làm bất cứ cái gì vậy.

- Mặc khác, lần này tao mặc kệ cuối cùng tao có thể sống sót trở về hay không...

Hoài Thảo Thi nhìn hắn, nói:

- Nhưng mà ngay trước khi tao chết đi, khẳng định sẽ giết chết mày trước. Cho nên mày tốt nhất nên cầu khẩn tao còn có thể sống sót đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)