Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 541

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 541: Giao thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hứa Nhạc khẽ vươn tay ra, cùng với gã nam nhân Đế Quốc tên gọi Tề Đại Binh này nhẹ nhàng nắm chặt lại một cái. Sau đó cả hai người đã nhanh chóng tách ra. Tuy rằng hai bàn tay kia tiếp xúc nhau trong chốc lát, thế nhưng cũng không có phát sinh cái gì chuyện xưa bộc phát kình lực để thử nhau, cũng không có những dòng nội lực chân khí mạnh mẽ gì bùng phát lên tung tóe cả. Thế nhưng trên khuôn mặt trầm mặc cùng với vững vàng của hai người lại cũng đều có một loại không khí kỳ quái bốc lên.

Bởi vì cả hai người bọn họ cũng đã từng gặp mặt nhau rồi. Năm trước bên trong lộ trình dưới hệ thống đường cống thoát nước ngầm bên cạnh hồ nước trong rừng phong ngoại thành Đô thành Thiên Kinh Tinh cả hai người đã từng gặp nhau. Khi đó thân phận của Hứa Nhạc chính là một gã đào phạm Liên Bang đang bị vô số những bộ đội Đế Quốc tiến hành đuổi giết, còn Tề Đại Binh thì lại là một chiến sĩ tinh nhuệ thuộc Doanh đoàn Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc trực thuộc Cục Cơ Giới được đặc biệt điều qua, hỗ trợ truy sát Hứa Nhạc, cso sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Hai người gặp nhau chính là một hồi chiến đấu kịch liệt, sắc bén tàn nhẫn, nhanh chóng như điện quang lửa thạch chợt lóe lên bên trong lòng đất u ám bên dưới hệ thống đường cống thoát nước ngầm. Kết quả cuối cùng của lần đó chính là Tề Đại Binh không địch lại, bị Hứa Nhạc đạp cho một cước mạnh mẽ vào ngực, ngã vào bên trong đường nước ngầm.

Dựa theo những đạo lý thông thường mà nói, trong hoàn cảnh lúc đó, tình hình vô cùng khẩn trương, hơn nữa không gian lại vô cùng tối tăm, Hứa Nhạc thật sự rất khó có thể nhớ rõ ràng một gã địch nhân trong số rất nhiều gã địch nhân đã từng ngã xuống trước mặt mình như thế. Nhưng mà đối với người này thì hắn quả thật là ghi nhớ vô cùng sâu sắc, nguyên nhân bởi vì năng lực chiến đấu mà gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này đã thể hiện ra lúc đó, nhất là từng cái kỹ xảo cận chiến của gã này đã gây cho hắn một loại cảm giác phi thường quen thuộc, đã từng khiến cho hắn tạo nên rất nhiều nghi ngờ cùng với phán đoán.

- Tôi là Hứa Nhạc, chúng ta đã từng gặp qua rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng anh hẳn cũng biết rõ ràng tôi là ai.

Hứa Nhạc nhìn về phía gã nam nhân Đế Quốc ở trước mặt mình, không biết vì cái gì, hắn cảm nhận được từ trên người gã này có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, bình tĩnh nói.

Ánh mắt bình tĩnh băng lãnh lợi hại của Tề Đại Binh cũng không bởi vì một cái bắt tay của song phương mà trở nên hòa nhã hơn chút nào. Hắn khẽ gật nhẹ đầu một cái, trả lời:

- Năm trước trong hệ thống cống thoát nước ngầm trong lòng đất, ta đã từng kiến thức qua thực lực của Thượng Tá Hứa Nhạc anh rồi. Nghe nói anh từng thể hiện sự hoài nghi đối với năng lực của tổ chứ? Ta nghĩ ta cũng nên nói cho anh biết một chuyện, đầu Robot Lang Nha ở bên ngoài tường viện của phủ Đại Sư Phạm kia... chính là đầu Robot chuyên dụng của ta!

- Cám ơn!

Hứa Nhạc cũng có thể đoán ra được đối phương lúc này đột nhiên lại nhắc tới chuyện tình kia là vì nguyên nhân gì. Cho nên hắn cũng thật không ngại tỏ vẻ cảm tạ của chính mình.

Nhưng mà rất rõ ràng là, một câu cảm tạ đơn thuần này cũng không thể để cho cái cảm xúc mâu thuẫn, cảnh giác cùng với thù địch không biết từ chỗ nào mà đến của Tề Đại Binh này giảm bớt chút nào. Hắn vẫn như trước lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:

- Vì để trà trộn vào trong cao tầng của Quân đội Đế Quốc, ta đã phải trả giá rất nhiều năm cố gắng. Vì để cứu một gã người Liên Bang là anh, tất cả những cố gắng không biết bao nhiêu năm của ta toàn bộ hóa thành tro tàn. Nếu như thực tế trong tương lai chứng minh rằng tất cả những sự hy sinh trả giá mà chúng ta đã làm ra kia, cũng không có nhận lại được sự hồi báo công bằng, ta nghĩ vì sự an toàn của anh cùng với tất cả những người thân của anh, anh cùng với bọn họ tốt nhất đừng bao giờ đặt chân lên lãnh thổ Đế Quốc nữa!

Một sự uy hiếp chính diện cực kỳ trực tiếp cùng với dễ hiểu! Biểu tình trên mặt của Hứa Nhạc lúc này đã trở nên cực kỳ bình thản. Cái loại đạo lý chỉ có họng súng mới có thể phun ra lời nói bình thản nhẹ nhàng mà hắn sớm đã cảm nhận được từ bên trong Liên Bang kia, vào giờ khắc này lại được giám chứng rõ ràng trên người của gã nam nhân Đế Quốc trước mặt này. Cái gã nam nhân này tuy rằng thực lực rõ ràng là vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại còn là nhân vật rất quan trọng bên trong tổ chức bình dân phản kháng... Nhưng mà chung quy nói thế nào đi chăng nữa, thì kẻ này cũng chỉ là một thủ hạ bại tướng của Hứa Nhạc mà thôi. Sự hứng thú cùng với chú ý của Hứa Nhạc đối với gã nam nhân này, kỳ thật chính là ở một phương diện hoàn toàn khác.

Khóe mắt của Hứa Nhạc chợt thoát liếc nhìn qua trên tay Tề Đại Binh một cái, hắn chợt nhìn thấy được một sợi dây đồng hồ bằng kim loại, cặp mày khẽ nhăn lại một chút.

Những tia ánh sáng đỏ rực cuối cùng của buổi hoàng hôn dần dần rời bước chân đi khỏi cái hành lang của lầu hai này. Vị lão nhân Ốc Tư đang ngồi trên xe lăng rõ ràng cảm nhận được tình tự đối chọi lẫn nhau cùng với không khí tràn ngập đao kiếm của hai gã trẻ tuổi trước mặt mình, thế nhưng lại vẫn như cũ ngồi im không hề thể hiện thái độ gì cả.

Mãi cho đến khi ông ta nhìn thấy Hứa Nhạc chợt nhăn mày lại một cái, mới chậm rãi vươn ra cánh tay phải run rẩy của chính mình, nở nụ cười nói:

- Ta giới thiệu cho hai người các cậu quen biết lẫn nhau, chính là bởi vì trong rất nhiều năm tiếp theo sau này, hai người các cậu sẽ có thể phối hợp lẫn nhau dễ dàng hơn một chút. Mặc dù hai người các cậu thật sự không thích lẫn nhau, nhưng mà cũng phải thừa nhận cái sự thật này mà thôi.

Vào đúng thời điểm này, Mộc Ân đột nhiên nhận được một cú điện thoại nào đó. Hắn trầm mặc giở điện thoại, chăm chú lắng nghe. Sau khi cúp máy, hắn khẽ liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, sau đó cúi đầu hướng về phía bên tai vị lão nhân Ốc Tư nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó hướng về phía Hứa Nhạc tỏ vẻ cáo từ rời đi.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn xuống phía dưới lầu, có thể thấy được thân ảnh của Mộc Ân dưới sự bảo vệ của mười mấy gã tráng hán thuộc hạ trang bị vũ khí đầy mình, rời khỏi khu cứ điểm nhà xưởng sửa chữa ô tô, đột nhiên hướng về phía lão nhân Ốc Tư, mở miệng hỏi:

- Không có chuyện nguy hiểm gì chứ?

- Hiện tại ở trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh này mà muốn tìm một chiếc phi thuyền vũ trụ rời đi xác thực là không dễ dàng chút nào. Chẳng qua nếu như nói ở trên khỏa tinh cầu này còn có ai có thể vào thời điểm này tìm ra được một chiếc phi thuyền vũ trụ cuối cùng, người đó... khẳng định chính là Mộc Ân!

Vị lão nhân Ốc Tư nhẹ nhàng vuốt ve cặp bánh tay của chiếc xe lăn, trên khuôn mặt nhăn nheo đầy đồi mồi chợt nở nụ cười nhẹ, nói:

- Cậu cũng không cần phải quá mức lo lắng!

Tề Đại Binh đứng ở một bên, đột nhiên lạnh lùng chen vào, nói:

- Hiện tại chuyện tình duy nhất mà anh cần làm chính là thành thành thật thật ngồi ở nơi này, dựa theo sự an bày của chúng ta mà hành động. Anh phải nhớ kỹ một điều, bất cứ mọi hành động tùy tiện nào đó của anh, cũng có thể khiến cho những người của chúng ta phải trả một cái giá rất lớn, có khi còn là sinh mạng của rất nhiều người nữa!

Đạo lý của câu nói này quả thật là vô cùng chính xác, nhưng mà không biết vì sao, từ trong miệng của Tề Đại Binh nói ra như thế, lại mang theo một loại cảm giác khó chịu mạnh mẽ dâng lên trong lòng, khiến cho tâm tình của người nghe cũng mang theo một áp lực mười phần, giống hệt như là một khối thịt protein cực kỳ ngon lành lại bị quẳng vào bên trong tủ lại đến hơn hai mươi năm, biến thành một tảng đá cực kỳ cứng rắn vậy...

Hứa Nhạc lại vẫn như cũ không có bất cứ phản ứng nào cả. Hắn chỉ tiếp tục thấp giọng cùng với vị Lĩnh tụ Ốc Tư tiên sinh nói chuyện phiếm gì đó, căn bản ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn cái gã nam nhân Đế Quốc cực kỳ kiêu ngạo này.

Tề Đại Binh bị làm lơ không thèm nhìn tới, ánh mắt của hắn nhất thời càng trở nên sắc bén dị thường, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang đứng gần ngay trong gang tấc kia. Ở sau lưng hắn, hai bàn tay lộ ra bên ngoài tay áo đang chậm rãi nắm chặt lại.

- Tổ chức tiến hành phản kháng rất nhiều năm như vậy, cũng đã hướng về phía Quân đội cùng với các ban ngành quan trọng khác thẩm thấu vào không ít người. Nhưng cũng chỉ có mỗi một mình Tề Đại Binh là có thể tiếp cận vào sâu nhất mà thôi, đã dần dần đạt được sự tín nhiệm khá cao từ phía Hoàng cung. Lần này bởi vì chuyện tình của cậu, khiến cho hắn bị bắt buộc phải bại lộ thân phận. Bởi vì tâm huyết phấn đấu rất nhiều năm đột ngột bị hủy diệt trong nháy mắt, khiến cho tâm tình của hắn tự nhiên có chút không được tốt. Hy vọng cậu có thể thông cảm cho hắn một chút.

Vị lão nhân Lĩnh tụ Ốc Tư cùng với Hứa Nhạc lúc này đang ngồi bên trong một gian phòng có chút u ám. Do không ai muốn nhìn thấy cảnh dưới thế cục khẩn trương bởi sự truy lùng cực kỳ nghiêm mật của Quân đội Đế Quốc, trong nội bộ tổ chức lại còn phát sinh những xung đột không cần thiết, cho nên hiện tại Tề Đại Binh đã bị lưu lại bên ngoài cửa.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn xuống phương thức liên hệ đang cầm trong tay mình, đại khái xác nhận được, nếu như Chính phủ Liên Bang cùng với tổ chức bình dân phản kháng của Đế Quốc một khi bắt đầu tiến hành hợp tác qua lại mà nói, thì cái gã nam nhân Đế Quốc cực kỳ kiêu ngạo Tề Đại Binh kia sẽ đóng một vai trò phi thường quan trọng trong chuyện này. Hơn nữa dựa theo cái loại cảm giác bi thương mang theo vài phần như muốn giao phó hậu sự của cái vị lão nhân Lĩnh tụ ở trước mặt này, cái gã kia thậm chí còn có khả năng trở thành người lãnh đạo tiếp theo của tổ chức bình dân phản kháng Đế Quốc.

- Lúc còn ở tại Liên Bang, tôi cũng đã từng gặp qua rất nhiều gã gián điệp vô cùng xuất sắc...

Trong đầu Hứa Nhạc chợt xuất hiện qua hình ảnh gương mặt xinh đẹp cùng với cặp mắt anh đào chết người của Thi Thanh Hải, nhất thời nở nụ cười nhạt, ngẩng đầu lên, bình thản hỏi:

- Cho dù là một nữ nhân ngu xuẩn nhất trong số đó đi chăng nữa, về phương diện khống chế cảm xúc cá nhân, hoàn toàn cũng đều xuất sắc hơn so với Tề Đại Binh rất rất nhiều. Cho nên tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn như thế nào lại có thể ở bên trong Quân đội Đế Quốc che giấu một khoảng thời gian dài như vậy, hơn nữa còn thâm nhập sâu vào bên trong nữa chứ. Điều mà tôi càng không hiểu hơn nữa chính là, một cái nhiệm vụ rõ ràng là nặng nề đến như vậy, vì sao ông lại dám giao lại cho hắn?

- Đại Binh là đệ tử của một lão bằng hữu của ta. Sự kiêu ngạo của hắn cũng là có lý do của nó, hơn nữa hắn cũng có được tư cách để nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của ta cùng với các đồng chí khác trong tổ chức.

Thân thể của vị lão nhân Ốc Tư này rõ ràng là có chút không tốt, mang theo thanh âm mỏi mệt trả lời:

- Có lẽ là trải qua lần chiến bại dưới tay cậu trong hệ thống đường cống thoát nước ngầm lần trước, khiến cho bản thân hắn từ trước đến giờ luôn lấy Công chúa Điện hạ làm mục tiêu, hơn nữa chưa biết đến thất bại là gì, cảm thấy có chút không thể nào chấp nhận nổi cùng với vô cùng phiền não.

- Sự chênh lệch thực lực giữa hắn cùng với Hoài Thảo Thi có thể nói là... phi thường lớn!

Hứa Nhạc vô cùng trực tiếp nói ra sự phán đoán của bản thân mình. Hắn thoáng tạm dừng một lát, sau đó mới đột nhiên hỏi:

- Cái vị lão sư kia của hắn, vị lão bằng hữu của ông đó... là ai vậy?

Vị lão nhân Ốc Tư chậm rãi ngẩng đầu lên một chút, bên trong cặp mắt đục ngầu kia chợt mang theo một tia quang mang tựa hồ như là thấu hiểu hết thảy mọi chuyện, thế nhưng mà ông ta cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, không nói gì nữa.

Nhìn thấy đối phương nói thế nào cũng không chịu trả lời câu hỏi của mình, Hứa Nhạc cũng không có khả năng một phen đem một thanh đại đao đặt lên trên cổ của cái vị lão nhân Lĩnh tụ kia mà buộc ông ta phải nói ra. Một loại cảm giác tình tự phiền muộn cùng với thất vọng nào đó, thậm chí còn mang theo một chút ý tứ hàm xúc chán nản khó chịu nhất thời không ngừng quẩn quanh liên tục bên trong ngực của hắn, khiến cho tâm tình của hắn lại một lần nữa trở nên khó chịu cùng với trầm thấp.

Một lúc sau đó, Hứa Nhạc đẩy cửa bước ra khỏi căn phòng, liền nhìn thấy được Tề Đại Binh lúc này đang đứng ở bên trong cái hành lang hơi chút u ám trước phòng. Ánh mắt Hứa Nhạc nhất thời nheo lại một chút, cũng không có tiếp tục giả vờ lịch sự che giấu ánh mắt của chính mình nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm xuống cổ tay của Tề Đại Binh, chậm rãi bước về phía trước mấy bước.

- Tôi có thể mượn xem một chút cái đồng hồ đeo trên cổ tay của anh được không?

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Tề Đại Binh, hỏi nhanh. Lời nói của hắn mặc dù tựa hồ như lễ phép, thế nhưng ngữ khí lại mang theo một sự cường ngạnh cực kỳ hiếm có, hoàn toàn không phù hợp với tính cách thông thường của hắn.

- Không được!

Tề Đại Binh lúc này đang đứng dựa lưng vào tường, trên mặt vẫn duy trì cái thái độ thong dong lạnh lùng cùng với khinh miệt. Chân phải của hắn vô cùng thả lỏng, gác nhẹ lên trên vách tường sau lưng. Tốc độ trả lời câu hỏi của hắn rất chậm, lại có vẻ càng thêm cường ngạnh mạnh mẽ hơn so với Hứa Nhạc rất nhiều.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, lại tiếp tục mở miệng hỏi:

- Tôi có thể nào được biết những kỹ xảo cận chiến của cậu là học được từ chỗ của ai hay không?

Lúc này đây Tề Đại Binh căn bản là không muốn mở miệng trả lời câu hỏi của Hứa Nhạc. Hắn trực tiếp lạnh lùng lắc lắc đầu, biên độ động tác lại vô cùng nhỏ, bên trong thái độ mang theo ý tứ hàm xúc cao cao tại thượng, vô cùng khinh miệt.

Hứa Nhạc khẽ mím chặt cặp môi mỏng manh của chính mình, ý tứ hàm xúc có chút không rõ ràng, khẽ gật gật đầu mấy cái. Hắn thoáng trầm mặc một lúc sau, đột nhiên lại mở miệng nói:

- Cái tư thế đứng này của anh, nhìn rất giống tư thế của một vị huynh đệ của tôi. Chẳng qua tôi khuyeenh anh, về sau tốt nhất là đừng có làm ra cái động tác tư thế đứng như vậy nữa. Bởi vì anh lớn lên cũng không xinh đẹp được như hắn. Phía trước trán anh cũng không có mấy sợi tóc đen rối loạn phủ xuống giống như hắn. Mà điều quan trọng nhất chính là... Nếu như ở trên chiến trường chém giết lẫn nhau, anh khẳng định là sẽ bị hắn giết chết. Cho nên cái tư thế đứng kiêu ngạo như thế này, anh không có tư cách mà bắt chước được!

Tề Đại Binh nghe xong câu nói đó của Hứa Nhạc, đồng tử trong mắt nhất thời co rụt lại một trận, mang theo một cỗ cảm giác rét lạnh đến cực điểm, giương mắt nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt không có chỗ nào hơn người kia của Hứa Nhạc. Tuy rằng ngày hôm đó hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc từ trong phủ Đại Sư Phạm một đường trốn chết đánh thẳng ra, đã biết được thực lực của người này tuyệt đối dũng mãnh dị thường. Nhưng mà hắn thật sự không thể nào ngờ nổi, lúc này đang ở trong một cứ điểm ngầm của tổ chức bình dân phản kháng như vậy, thế nhưng cái gã người Liên Bang này không ngờ lại dám làm càn như vậy, đối diện sỉ nhục mình như thế!

Ngay sau đó, cũng không có bất cứ do dự nào cả, cánh tay phải của Tề Đại Binh mạnh mẽ nâng lên ngang ngực, khủy tay cong lại, đẩy mạnh về phía trước, toàn bộ khủy tay phải biến thành một thanh đao rít gào không khí, hung hăng hướng về phía cổ của Hứa Nhạc chặt mạnh xuống một cái.

Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời sáng rực lên một chút. Bàn chân trái của hắn dậm mạnh xuống mặt đất. Nếu như tấm ván gỗ ở dưới chân của hắn là một chiếc thuyền bình thường, như vậy thì chiếc thuyền này khẳng định sẽ lập tức lật ngang ngay. Một dòng lực lượng vô cùng cường đại từ trong lòng bàn chân hắn mạnh mẽ truyền đến, đẩy mạnh thân thể của hắn rít gào lao thẳng về phía trước. Cánh tay trái của Hứa Nhạc nhanh như một đạo thiểm điện, chỉ thẳng về phía trước, hướng về phía dưới nách của Tề Đại Binh mà đâm vào.

Bốp bốp bốp bốp!

Liên tục vô số thanh âm trầm đục dày đặc ở bên trong cái hành lang u ám kia không ngừng vang lên. Cả hai người trẻ tuổi nhất thời biến thành hai đạo thân ảnh vặn vẹo quái dị không ngừng nhảy múa liên tục, ở bên trong không gian có chút nhỏ hẹp của cái hành lang mà kịch đấu.

Chỉ có điều là chỉ sau khoảng hơn một phút thời gian sau đó, chỉ nghe Tề Đại Binh rên lên một tiếng mạnh mẽ đầy áp lực, sau đó thân thể hắn lộ ra vẻ sầu thảm không ngừng lui về phía sau hơn ba bước, nặng nề chật vật té ngã xuống mặt đất, trên khóe môi tràn ra một tia máu tươi đỏ chót.

Vẻ mặt Hứa Nhạc không một chút biểu tình, thoáng cúi đầu xuống một chút, mang theo vẻ mặt bình tĩnh mà cực kỳ khủng bố, hướng về phía trước bước tới mấy bước. Tay trái hắn vừa lật một cái, tay phải đã đặt lên trên phần khủy tay cùng với các đốt ngón tay của Tề Đại Binh, cực kỳ tinh chuẩn mà tàn nhẫn bẻ mạnh một cái, vô cùng nhanh chóng đem cái đồng hồ đang đeo trên cổ tay của Tề Đại Binh giật đi mất.

Một đêm nào đó trong hệ thống cống thoát nước ngầm trong lòng đất năm trước, hai người cũng đã từng chiến đấu kịch liệt qua một trận rồi. Nhưng mà thời điểm lúc đó, Hứa Nhạc thân thể đã mất máu quá nhiều, hơn nữa lại còn trọng thương chưa lành, một cái chân trái lại còn bị gãy xương nữa, bộ dáng cực kỳ chật vật, cộng thêm tình huống cực kỳ bức bách. Thời khắc đó đúng là thời điểm mà trạng thái của hắn suy yếu nhất, thế nhưng Tề Đại Binh lúc đó ở trong trạng thái hoàn chỉnh, lại chủ động ra tay, còn không thể chiến thắng nổi hắn.

Lúc này tuy rằng những trọng thương do chiến đấu cùng với Hoài Thảo Thi trong nhà giam tại phủ Đại Sư Phạm mấy hôm trước vẫn còn chưa hoàn toàn lành hẳn, thương thế cũng không nhẹ, nhưng mà trạng thái thân thể của Hứa Nhạc so với lần trước vẫn còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Điều quan trọng nhất chính là, lúc này đây là do hắn cực kỳ hiếm có mà chủ động khiêu chiến trước, trước khi ra tay đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng rồi, hơn nữa lại còn mang theo một cỗ cảm giác hàn lãnh khó chịu tích tụ đã lâu mà ra tay, Tề Đại Binh như thế nào lại có thể là đối thủ của Hứa Nhạc đây?

Mạnh mẽ đưa tay chống đỡ vào vách tường phía sau lưng đứng lên, cố gắng chống đỡ cho mình không một lần nữa ngã xuống, trong lòng Tề Đại Binh mang theo một sự không cam lòng mãnh liệt cùng với cực độ thống khổ nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, bàn tay trái đang nắm chặt lại khẽ run rẩy lên một chút. Thế nhưng mà hắn vẫn như cũ có thể bảo trì đủ sự tỉnh táo của chính mình, không có một lần nữa xông lên.

Hứa Nhạc căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn Tề Đại Binh ngay trước mặt mình lấy một cái. Lúc này hắn chính là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đang nằm trong lòng bàn tay chính mình. Cặp lông mày còn chưa khôi phục lại vẻ rậm rạp như ban đầu của hắn khẽ nhướng lên một chút, cặp mắt đang nheo lại cũng dần dần thả lỏng ra, biểu tình trên mặt có chút quái dị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)