Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 543

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 543: Đế Quốc cất lưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có người còn sống, hắn lại là đã chết, có người đã chết, thì hắn lại vẫn còn sống. Vào thời điểm khi mà mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết rồi, thì hắn lại bình thản miệng ngậm điếu thuốc lá, tay bưng ly rượu đỏ ở phía sau tấm màn sân khấu hắc ám lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn gian xảo, phong tao vô cùng rồi lại hết sức đạm mạc nói cho thế nhân biết một điều vô cùng bình thường chính là, hắn vẫn còn sống, hơn nữa sẽ lại vĩnh viễn còng sống tốt!

Ngoại trừ cái nguyên nhân này khiến cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên phi thường phức tạp ra, hắn lại có chút ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, cái tên gia hỏa khốn kiếp kia, sau khi mất tích hoặc là cao bay xa chạy đi đâu đó, thế nhưng bên trong vũ trụ này lại vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người đang nhớ nhung hắn, những người này đã bị cái vầng sáng huyễn hoặc xung quanh hắn mê hoặc, khiến cho ý nghĩ trở nên nóng bỏng, ánh mắt lúc nào cũng đăm đăm hướng về phía hắn.

Cũng may là chính mình cũng không phải là loại người giống như thế. Khóe môi của hắn thoáng cong lên, nở ra nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Cho nên hắn cũng không có lập tức điên cuồng lên, gào thét nhảy thẳng vào trong khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh Đế Quốc, cầm cái đồng hồ không ngừng chạy nhảy xung quanh, dò hỏi mọi người về tin tức của đối phương, đến mức lệ rơi đầy mặt, xúc động không thôi. Mà hắn chỉ là vô cùng bình tĩnh đem cái đồng hồ bỏ vào trong túi áo của mình, vô cùng quen thuộc, bắt chước tên gia hỏa Lan Hiểu Long vậy, nhún nhún vai mấy cái, cuối cùng hai tay đặt lên trên lan can, hướng về phía những ngọn gió đêm đang thổi quét đi bầu không khí ôi bức bên trong Khu IX kia, mắng chửi một câu thô tục mà ngay cả tâm tình của hắn cũng khó có thể hiểu nổi.

Sau khi đem câu nói thô tục kia mắng ra một tiếng, đồng tử bên trong mắt hắn nhất thời co rút lại một trận, hai tay đang chống hờ lên trên ban công đột nhiên căng thẳng lên một trận.

Bên trên con đường lớn ở ngay bên ngoài bức tường của tiểu viện sửa chữa ô tô cứ điểm kia, vào lúc này đang có một chiếc ô tô nhìn qua cực kỳ quý báu cùng với sang trọng đang dùng tốc độ cực cao gần như liều mạng gào thét phóng nhanh về phía này. Tựa hồ như cái gã tài xế đang lái chiếc xe kia có thể nghe thấy được tiếng mắng chửi nặng nề liên quan đến mẫu thân của Hứa Nhạc đang ở trên lầu này vậy, cho nên tâm tình căn bản không thể nào khống chế nổi, khiếp sợ đến mức không thể phân định được phương hướng, cuối cùng mạnh mẽ đâm thẳng vào trong một cái gốc cây lớn vô cùng cứng rắn ở ngay ngoài cửa lớn của gian tiểu viện, phát ra một thanh âm nổ đùng vang vọng!

Gốc đại thụ cứng rắn nhất thời rắc một tiếng liền gãy đôi, bên trong làn khói mù bốc lên còn có thể nhìn thấy được phía trước của chiếc ô tô vô cùng sang quý đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng ngụy trang thành các công nhân xưởng sửa chữa ô tô nhất thời lao nhanh ra khỏi xưởng sửa chữa, có chút gian nan lôi kéo cái cửa xe hợp kim đã bị biến hình một cách nghiêm trọng.

Bên trong chiếc xe chợt vang lên một trận thanh âm la lối, mắng chửi nổi giận đến cực điểm. Mộc Ân tay đưa lên ôm lấy phần trán đang chảy ra máu tươi ướt đẫm của mình, từ trong xe bước ra. Hắn lúc này căn bản cũng bất chấp cái kiện áo khoác bằng da báo vô cùng sang quý trên người mình đã bị rách vụn thành một mảng vô cùng thê thảm, có chút lo âu mà thô bạo huy động cánh tay còn rảnh của mình, lớn tiếng nói mấy câu gì đó với đám thuộc hạ xúm quanh gần đó.

Cặp mắt Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại một chút, trong lòng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm nào đó đang dần dần tiến về phía xưởng sửa chữa bên dưới. Hắn liền không một chút do dự, xoay người hướng về phía bên dưới lầu các mà chạy xuống. Cơ hồ là đồng thời ngay lúc hắn chạy đi, cái chuông cảnh báo ngay trong hành lang phía sau lưng hắn đột nhiên vang lên vô cùng chói tai.

Điều này chính là đại biểu cho việc Quân đội Đế Quốc đã phát hiện ra cái cứ điểm bí ẩn này rồi.

Thời gian lúc này vô cùng cấp bách, tất cả các thành viên của tổ chức bình dân phản kháng trong xưởng sửa chữa ô tô cứ điểm này cũng không có thời gian để mà tiến hành chia tay ly biệt, ước hẹn ngày sau gặp lại gì gì đó. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất mà thu thập lại những hành lý cá nhân cùng với vũ khí của chính mình, sai đó mở ra lối vào con đường địa đạo bí mật ẩn giấu ngay bên dưới cái bục sửa chữa lớn ở trong xưởng.

- Vì cái gì lại phải chia ra để rút lui chứ?

Tề Đại Binh có chút tức giận nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân già nua đang ngồi trên chiếc xe lăn, tay nắm chặt súng ống, nói nhanh:

- Ngài hành động bất tiện, vì vậy cần nên đi theo chúng ta mới được!

- Bởi vì cả hai nhóm chúng ta cũng đều rất quan trọng, cho nên cuối cùng cũng phải làm một chút công tác dự phòng mới được. Nếu như bên phía Đế Quốc có thể bắt được các người, vậy thì lão nhân như ta có lẽ còn có thể trốn thoát được!

Những đốm đồi mồi chằng chịt trên mặt vị lão nhân Lĩnh tụ Ốc Tư nương theo những tia ánh sáng có chút u ám trong gian địa đạo dưới lòng đất làm cho nổi bật lên, ánh mắt có vẻ thập phần sáng ngời. Ông ta ôn hòa nhìn về phía đám thuộc hạ trung thành của chính mình, nói:

- Đế Quốc cho tới bây giờ còn không thể nào bắt nổi ta, lần này cũng sẽ không thể. Về những kinh nghiệm chạy trốn, mấy gã thanh niên ít tuổi các người, cũng không có phong phú bằng được ta đâu.

Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng nhất thời cũng đều bật cười lên một tiếng. Cái loại không khí mặc dù sinh tử ở ngay trước mặt thế nhưng lại vẫn như trước tự tin cùng với bình thản này cuốn hút Hứa Nhạc, từ đầu đến giờ cũng không có mở miệng nói gì cả. Hắn chỉ là lặng yên nghĩ đến, những người của tổ chức bình dân phản kháng này cũng giống như là những thành viên của đội du kích Phiến Quân Thanh Long Sơn bên kia, nếu như không có loại tinh thần chiến đấu lạc quan sáng sủa như thế kia, hẳn cũng sẽ không có khả năng ở trong hoàn cảnh xấu như thế này mà chống đỡ lâu dài như thế.

- Hẹn gặp lại!

Hứa Nhạc nhìn vị lão nhân đang ngồi ở trên xe lăn kia, vẻ mặt vô cùng chân thành, nói.

- Chắc chắn là sẽ gặp lại mà!

Vị lão nhân Ốc Tư cũng mỉm cười, gật đầu nói với hắn một câu vô cùng tự tin.

- Không cần phải lo lắng. Những cứ điểm của chúng ta rất thường xuyên bị đám hồ ly bên Bộ Tình Báo Hoàng gia bên kia phát hiện. Chúng ta rất thường xuyên phải di chuyển chỗ ở, cho nên rất có kinh nghiệm. Mộc Ân tiên sinh bên kia cũng không cần phải lo lắng, cái xưởng sửa chữa ô tô này cũng không đăng ký trên danh nghĩa của ông ấy. Hơn nữa ta nghĩ rằng ông ta chạy còn nhanh hơn chúng ta rất nhiều nữa.

Kẻ đang nói chuyện với Hứa Nhạc chính là một gã tráng hán tên Tiểu Kiền, là một gã thuộc hạ vô cùng đắc lực trong Hắc bang của Mộc Ân. Trong lúc vừa nói hắn vừa âm trầm di chuyển, trên người mặc một kiện chính trang màu đen vô cùng âm trầm, nhìn từ đầu đến chân cũng đều lộ ra một cỗ cảm giác vô cùng âm hiểm. Nhưng mà đối với một đám chiến sĩ đang bỏ chạy trốn tránh sự truy sát của Quân đội Đế Quốc mà nói, có một người giống như vậy dẫn đường, ngược lại có thể khiến cho tâm tình của bọn họ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Từ con địa đạo bên dưới xưởng sửa chữa ô tô hướng về phía Tây phóng chạy như điên, một hàng hơn mười thành viên của tổ chức bình dân phản kháng cùng với Hứa Nhạc được bao bọc ở chính giữa thậm chí không hề dừng lại lấy một chút. Tốc độ phản ứng của bọn họ quả thật rất nhanh, tốc độ di chuyển đồng dạng cũng rất nhanh. Chi bộ đội Đế Quốc đang tiến nhập vào khu dân nghèo kia hẳn cũng không có biện pháp đuổi kịp tốc độ bỏ chạy của bọn họ.

Một phiến cửa sắt nhìn qua đã khá cũ xưa nhưng vẫn như trước vô cùng chắc chắn cùng với vững chải ở sau lưng mọi người rất nhanh hạ xuống, đem thanh âm cùng với không khí oi bức bên trong gian địa đạo kia hoàn toàn ngăn cách lại. Đám người đào vong bỏ chạy nãy giờ cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi. Bọn họ rốt cuộc cũng cảm giác được có chút thả lỏng. Gã thuộc hạ đắc lực Tiểu Kiền của Mộc Ân kia dừng lại, cởi cái áo chính trang màu đen trên người xuống, rất nhanh tiến hành thở dốc mấy tiếng. Sau đó hắn lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, bắt đầu phân phát cho mọi người, hắc hắc cười nói:

- Chúng ta xem như là an toàn rồi. Ở nơi này sử dụng là hệ thống thông gió khác với bên kia. Hệ thống truy tìm thông qua mùi sinh thể điện tử của bên Quân đội Hoàng tặc bên kia căn bản không có khả năng điều tra ra chúng ta. Cho nên... các chiến hữu, thoải mái mà hút thuốc đi!

Một mực khẩn trương chạy trốn, về sau lại được thả lỏng mà hút thuốc, khiến cho tâm tình tất cả mọi người ở nơi này trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mấy gã chiến sĩ lớn tuổi của tổ chức bình dân phản kháng chân dẫm lên những vũng nước đen, bình thản hút thuốc, miệng thì thấp giọng xướng lên các tiểu khúc nào đó. Biểu tình của Tề Đại Binh từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm trọng nặng nề, lúc này rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút.

Mùi vị của thuốc lá Đế Quốc quả thật không tệ a! Hứa Nhạc nhìn theo những làn khói thuốc lá bốc lên từ trên điếu thuốc trong tay mình, mỉm cười thầm nghĩ trong lòng. Hắn lắng nghe mấy cái tiểu khúc bình dân Đế Quốc không ngừng được bọn chiến sĩ lặp đi lặp lại kia, cảm thấy rất bình dị lại đặc biệt thú vị, nhịn không được khẽ mấp mé môi một chút, muốn thử bắt chước ngâm xướng theo vài câu xem sao.

Nhưng mà ngay khi cặp môi của hắn vừa mới tách ra được một chút, chưa nhẩm theo được lấy nữa câu tiểu khúc, một trận chấn động kịch liệt đột nhiên từ trên mặt đất truyền đến, mãnh liệt đem mọi người đang đứng lố nhố ở đây đẩy ngã xuống mặt đất, ngã thẳng vào bên trong những vũng nước bẩn bên dưới.

Những chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng bình thường được huấn luyện rất tốt, tố chất không tệ, cho nên cũng không có kinh hoảng thất thố. Bọn họ gian nan chống đỡ thân thể đứng dậy, rất nhanh ôm lên súng ống, bắt đầu công tác bố phòng, cảnh giác quét mắt nhìn về phía sau. Đồng thời các nhân viên kỹ thuật thì bắt đầu giám sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Một gã chiến sĩ của tổ chức có khuôn mặt hơi tròn trịa, sắc mặt cực kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào biểu đồ ba chiều thể hiện trên màn hình trước mặt, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Cách chúng ta bốn km góc hai giờ phía Đông Nam bị nổ mạnh, vậy mà truyền đến chỗ của chúng ta không ngờ vẫn còn mạnh đến như thế... Đám quân đội Hoàng tặc lần này đã dùng đến bao nhiêu bom địa từ đây chứ?

Bên trong đường địa đạo âm u dưới lòng đất nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc. Tề Đại Binh đặt một cái máy tính xách tay lên trên đầu gối mình, mười đầu ngón tay nhanh chóng thao tác. Những luồng quang mang lóe lên khiến cho sắc mặt của hắn nhất thời biến đổi kịch liệt. Hắn nhìn chằm chằm vào những hình ảnh theo dõi từ xa xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay, cảm giác bi thương dâng lên đầy khuôn mặt.

Một quả tên lửa đạn đạo không đối địa thể tích phi thường lớn đột nhiên từ bên ngoài tầng mây xa xa bay tới, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng thẳng vào tòa đại lâu cao lớn ở phía Nam của xưởng sửa chữa ô tô cứ điểm kia. Một tiếng nổ vang kịch liệt, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn phá hủy tất cả những kiến trúc trên mặt đất của xưởng sửa chữa ô tô đằng kia. Một luồng sóng nhiệt xung kích cực kỳ khủng bố lại đem bốn bức tường xung quanh tòa tiểu viện nháy mắt biến thành vô số mảnh xi-măng kích thước không đồng đều, đồng loạt tung bay lên bầu trời, vô cùng khủng bố. Những luồng khí nóng cực độ lãnh khốc tàn nhẫn đem đại bộ phận những chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ở lại cầm cự chớp mắt biến thành tro bụi.

Những luồng khói đen dày đặc từ trong mảnh phế tích nháy mắt bốc lên, chậm rãi hướng về phía bầu trời bên trên thổi quét qua, tiến vào cặp mắt kinh hãi của vô số những dân chúng ngơ ngẩn ở khu dân nghèo, sau đó dần dần tản mát ra, hoàn toàn che khuất ánh dương quang nhiệt tình mà tự do trên bầu trời.

Nắp đậy của con đường địa đạo ở sâu bên dưới đống phế tích của xưởng sửa chữa ô tô nhất thời bị trận nổ mạnh này trực tiếp hất tung lên, con đường địa đạo hoàn toàn phô bày ra trong làn không khí tràn ngập hương vị cay xè của thuốc súng. Rất nhiều thi thể của những chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng nằm la liệt ở trong đó. Những thanh âm kêu gọi mỏng manh, những thanh âm tiếng súng bắn lách cách vang vọng khắp nơi.

Hơn mười đầu Robot Lang Nha khủng bố gào thét mà ào vào bên trong đống phế tích còn lại của tiểu viện, tàn nhẫn mà lãnh khốc bắt đầu công tác tàn sát cuối cùng.

*****

Bên trong gian sửa chữa ô tô tràn đầy những mảnh tường vỡ cùng với sương khói mù mịt vẫn còn có người sống sót. Những viên đạn ít ỏi đến thê lương vẫn không ngừng gào thét phóng ra, xuyên thấu qua màn khói đen đằng kia, nện thẳng lên trên mặt giáp cứng rắn của những đầu Robot Lang Nha, thanh âm nặng nề mà khủng bố. Thế nhưng nó lại cũng chỉ có thể chấn lên vài đốm lửa nhỏ nhàn nhạt mà thôi, thậm chí ngay cả để lại một chút vết trầy trên thân thể con Robot cũng không có nữa.

Một tràng chiến đấu mà uy lực chênh lệch nhau quá lớn như thế này, khiến cho hỏa lực của đám chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng lưu lại kia nhìn qua đáng thương dị thường. Bọn họ giống như một đám côn trùng nhỏ bé, đang đối diện với cái chết sắp đến, hướng về con voi to lớn cùng với mạnh mẽ hơn mình vô số lần, phí công không ngừng phun ra những giọt nọc độc cuối cùng của chính mình, thế nhưng con voi kia căn bản là không cảm nhận được sự phản kháng của bọn chúng.

Những đầu Robot Lang Nha kia đột nhiên dừng lại cái chân máy móc nặng nề của chính mình. Khẩu cơ pháo khủng bố trên cánh tay trái máy móc của chúng nâng lên, phun ra những luồng hỏa miêu xinh đẹp. Hỏa lực mạnh mẽ khủng bố nhất thời đem nửa bức tường còn sót lại oanh thành vô số mảnh vụn tung bay khắp trời. Còn về phần những gã chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ẩn núp phía sau bức tường kia, thì lại là ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã liền biến thành vô số mảnh thi thể tung bay rồi.

Tiếng động cơ dịch chuyển vù vù chói tai, thanh âm những cái chân máy móc nặng nề của đám Robot đạp xuống mặt đất, những thanh âm cơ pháo bắn phá lãnh khốc mà nặng nề, tiếng tường gạch vỡ vụn, thanh âm kinh ngạc kêu thét... Vô số thanh âm từ nơi đó không ngừng vang lên, chỉ là ở trong những loại thanh âm hỗn độn đó, tuyệt đối không có thanh âm tiếng súng cùng với tiếng gọi nhau í ới của các chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ở lại cầm cự nữa. Dần dần một trận tàn sát khủng bố mạnh mẽ của chi bộ đội càn quét này cuối cùng cũng kết thúc.

Hơn mười đầu Robot Lang Nha khủng bố trong khoảng thời gian ngắn nhất đã hoàn toàn quét sạch sự chống cự yếu ớt bên trong xưởng sửa chữa ô tô, sau đó lập tức tách ra, nhanh chóng chiếm cứ các địa điểm yếu hại tại các khu vực xung quanh nơi này. Trong đó có một vài đầu Robot điện tử bắt đầu khởi động hệ thống theo dõi phản ứng sinh vật điện tử cao cấp, ý đồ muốn tìm ra hướng đi của các đường địa đạo phiền phức bên dưới nhà xưởng sửa chữa ô tô này.

Liền đúng vào lúc này, từ phía sau quảng trường của khu dân nghèo đột nhiên mơ hồ có thanh âm những đầu Robot công trình hạng nặng đang đè nén lên mặt lộ mà di chuyển đến. Bên trong còn có trộn lẫn một vài thanh âm lốp xe ma sát với mặt đường, hầu như không thể nghe thấy được. Cánh cổng lớn phía trước xưởng sửa chữa ô tô sớm đã bị gãy ngang, lúc này ầm ầm một tiếng liền ngã thẳng xuống mặt đất. Một tầng bụi mù mạnh mẽ dâng lên.

Hoài Thảo Thi vẻ mặt hờ hững, đầu đội chiếc mũ quân dụng, dưới sự bảo vệ của vô số các binh lính bộ đội Đế Quốc thần tình cực kỳ trầm trọng, cất bước mà vào, hướng về phía khu vực phía Nam của xưởng mà đi tới.

Bức tường bằng xi măng cao lớn ở khu phía Nam xưởng sửa chữa kia lúc này dưới sự oanh kích mạnh mẽ của khỏa tên lửa đạn đạo không đối diện kia mà sớm biến thành bột phấn, lộ ra những lõi thép thê lương cùng với những mảnh tường vụn đen đúa còn sót lại. Phía sau bức tường tan nát này chính là một cái hồ nước nhỏ bên ngoài không xa.

Cái tràng nổ mạnh khủng bố kia chính là phát sinh ở ngay bên cạnh cái hồ nước nhỏ này. Lúc này mặt đất bên dưới nó đã sớm biến thành một cái hố to mày đen vô cùng khủng bố, bụi mù bốc lên dày đặc.

Toàn bộ lượng nước ít ỏi bên trong cái hồ nhỏ kia hiện tại sớm đã bị luồng khí lãnh cực nóng của tràn nổ mạnh kia ảnh hưởng, khiến cho bốc hơi hết toàn bộ, lộ ra một lớp bùn đất mốc meo ngàn năm ở bên dưới đáy. Thậm chí lớp bùn đất bên dưới đáy này cũng đã hoàn toàn khô cạn, nứt nẻ ra, nhìn qua giống hệt như là mặt đất ở một chỗ sa mạc nóng bức lâu năm không có mưa, gió gì vậy.

Hoài Thảo Thi lúc này đang đứng ở trên chỗ còn sót lại của bức tường gần như vỡ tan kia, khoanh tay lại nhìn xuống cái hố to khủng bố ngay phía trước mặt mình, nhìn xuống con đường địa đạo đã bị chấn cho lộ hẳn ra bên ngoài ở ngay phía trước cái hồ nước kia, nhìn thấy vô số những thi thể cháy đen với những hình dạng vô cùng quái dị, nhìn thấy trong đường địa đạo kia vẫn còn mấy người chưa hoàn toàn chết hẳn, cặp mày thanh tú của nàng ta khẽ nhướng lên một chút.

Con đường địa đạo kia đã bị tên lửa đạn đạo hoàn toàn phá hủy, hơn sáu mươi gã chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng hộ tống Lĩnh tụ Ốc Tư rời đi, hiện tại tuyệt đại đa số cũng trong khoảnh khắc liền chết đi. Mà vị lão nhân Lĩnh tụ cùng với mấy gã thuộc hạ trong thành nhất của ông ta bởi vì nhanh chân chạy ở trước nhất, cho nên mặc dù cũng bị vụ nổ mạnh kia chấn bay, cả người tràn đầy máu tươi cùng với những mảnh thi thể vỡ vụn, những mảnh bùn đất, thế nhưng lại may mắn cũng không có tử vong ngay tại đương trường.

Chẳng qua, cái này có lẽ cũng chính là một sự bất hạnh cực lớn của bọn họ.

Vị lão nhân Ốc Tư yếu ớt nằm dài thở dốc trên mặt đất. Nước bùn cùng với máu tươi vẽ loạn khắp nơi trên toàn thân ông ta. Những đốm đồi mồi xấu xí cùng với cái làn da trắng trẻo quái dị mà ông ta có được ngay từ đầu kiếp sống dân đen của chính mình, thứ khiến cho ông ta có thể dũng cảm đứng lên, bắt đầu khiêu chiến sự bất công trong xã hội kia, lúc này cũng đã hoàn toàn bị che phủ, căn bản không nhìn rõ ràng nữa.

Quần áo của ông ta đã bị những luồng hỏa miêu khủng bó đốt thành tro tàn, cặp chân bại liệt nhiều năm trước đây trong sự nghiệp chiến đấu với Hoàng tộc Đế Quốc cũng bị thiêu đốt đến mức thê thảm không đành lòng nhìn. Một mảnh da thịt tối đen cùng với một vài chỗ nứt vỡ đỏ au, không ngừng bốc lên từng luồng khói khét lẹt.

Ý chí cứng rắn mạnh mẽ kinh người giúp cho vị lão nhân Lĩnh tụ này cũng không có lâm vào hôn mê. Ông ta trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm về phía cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang từ ở trên đỉnh đường địa đạo hướng chính mình đi tới kia, trong lòng mơ hồ đoán được thân phận thật sự của đối phương. Hô hấp của ông ta vốn đang suy yếu, lúc này đột nhiên trở nên dồn dập lên một trận. Bàn tay phải già nua vô lực của ông ta có chút nắm chặt lại, chụp lấy một mớ bùn đất trên mặt đất, tựa hồ như muốn cầm lấy cái gì đó để mà đập cái gì.

Gã binh lính Đế Quốc phụ trách giám sát ông ta để ý thấy động tác của vị lão nhân, hắn khẽ cúi thấp thân thể xuống, mạnh mẽ tát mạnh một cái vang dội lên mặt vị lão nhân. Cú tát vô cùng mạnh mẽ kia khiến cho trên mặt vị lão nhân nhất thời đỏ bừng lên một mảnh.

Hoài Thảo Thi khẽ phất phất tay mấy cái, ý bảo đám binh sĩ đang canh gác xung quanh đám người kia tản ra. Nàng ta một mình một người đi tới trước mặt vị Lĩnh tụ Ốc Tư, im lặng trầm mặc nhìn ông ta. Nàng nhìn một khoảng thời gian rất lâu sau đó, mới hờ hững mà mở miệng nói:

- Ta xin tự giới thiệu một chút, ta là Hoài Thảo Thi!

Cặp môi trắng bệch tràn đầy máu tươi của vị lão nhân Ốc Tư đột nhiên khẽ nhúc nhích một chút, bên trong cặp mắt đột nhiên toát ra một đạo quang mang kỳ dị, thế nhưng lại chung quy cũng không có mở miệng nói cái gì.

- Ta biết ông là ai!

Hoài Thảo Thi tiếp tục hờ hững nói:

- Hoàng Thất Đế Quốc để mặc cho ông có thể trốn chết nhiều năm đến như vậy, cũng không phải là không có cách bắt giữ ông, mà là bởi vì chúng ta cần ông đi dẹp yên một vài nhân vật nào đó của chúng ta, làm ra những chuyện tình mà chúng ta không tiện ra tay. Nếu nhưng quả thật chúng ta muốn bắt giữ ông, ông như thế nào có thể trốn thoát nổi cơ chứ?

Một tia thần thái kiên nghị bên trong cặp mắt vị lão nhân Ốc Tư chợt dần dần phai nhạt đi. Ông ta biết rõ ràng lúc này mình sắp đuối sức mà chết, cho nên vị Công chúa Điện hạ này cũng không nhất thiết là phải đi lừa gạt chính mình làm gì. Cái khỏa trái tim đã sớm chuẩn bị hy sinh vì sự nghiệp bất cứ lúc này, hiện tại lại dần dần sinh ra một chút ngớ ngẩn không hiểu.

Bắt đầu từ khi còn là một gã thanh niên, ông ta đã liền dấn thân vào trong sự nghiệp giải phóng cho bình dân nô lệ ở dưới đáy tầng chót của xã hội Đế Quốc này. Ông ta không biết bao nhiêu lần đã đào thoát ra khỏi những vòng vây đuổi bắt của Quân đội Đế Quốc cùng với những cảnh sát chìm truy đuổi mình không ngừng. Ông ta đã từng lãnh đạo bảy cuộc khỏi nghĩa hoặc là bạo động lớn có nhỏ có trong khắp lãnh thổ Đế Quốc. Ông ta suất lĩnh những đệ tử tràn đầy nhiệt huyết cùng với các nông phu cơ cực, bí mật tiến hành xử tử gần cả ngàn gã quý tộc vô sỉ tham lam mà tàn nhẫn... Ông ta cũng đã từng bị thương nặng suýt chết, đã từng dùng tên giả bị bắt giam vào trong nhà lao Hoàng gia... Tuy rằng trơ mắt nhìn thấy tiền đồ của sự nghiệp giải phóng dân chúng càng ngày càng ảm đạm hơn, thế nhưng lại chưa có một khắc nào cảm thấy hối hận cả.

Mãi cho đến thời khắc này, khi biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại nghe được những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn này của Hoài Thảo Thi, Lĩnh tụ Ốc Tư rốt cuộc cũng mới hiểu được, vì cái gì mà bản thân mình nhiều năm như vậy có thể càng không ngừng trốn chết, thế nhưng lại vẫn không có chết...

- Cái gã thanh niên Liên Bang kia hiện tại đang ở nơi nào?

Thân thể Hoài Thảo Thi đột nhiên ngồi xổm xuống dưới, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào vị lão nhân đang nằm trên mặt đất:

- Các người chuẩn bị một phen đem hắn từ nơi này rời đi bằng con đường nào?

Vị lão nhân Ốc Tư căn bản cũng không thèm để ý đến câu hỏi của nàng. Ông ta thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì cái thần thái kiên nghị mạnh mẽ thuộc về bản thân của ông ta lại một lần nữa quay trở lại trong mắt.

Hiện tại đã sắp kiệt sức ngã xuống, vị lão nhân kiên cường rốt cuộc cũng đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc. Bản thân mình mặc dù lúc còn sống ở một mức độ nào đó mà nói là đã bị Hoàng Thất lợi dụng, thế nhưng mà những chuyện tình mà chính mình đã làm kia, vẫn luôn luôn là có giá trị.

- Ốc Tư, trước đây ta đã từng xem qua rất nhiều hồ sơ của ông. Thân là một thành viên của Hoàng tộc Đế Quốc, ta cũng không nhịn được có chút kính nể đối với ông. Bởi vì ông trước kia, thật sự là vô cùng có cốt khí!

Hoài Thảo Thi nhìn thấy những biến hóa xảy ra trên biểu tình của vị lão nhân, biết rõ ràng đối phương tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những gì mà mình muốn biết. Cặp mày cô nàng nhíu chặt lại, có chút ghét cay ghét đắng lạnh giọng nói:

- Cuộc chiến đấu giữa hai chúng ta, chung quy cũng vẫn là cuộc chiến đấu nội bộ giữa những người Đế Quốc với nhau. Nhưng mà ta không ngờ tới nổi, ông bây giờ đã quá già rồi, không ngờ lại làm ra những chuyện khiến kẻ khác phải cực kỳ thất vọng như thế...

- Cấu kết với đám người Liên Bang, bán đứng luôn lợi ích dân tộc của chính mình, vì lý niệm chính trị của chính bản thân mình, không tiếc làm ra những hành động phản quốc... Ông không biết làm như vậy là vô cùng đáng xấu hổ hay sao?

Sự phẫn nộ của Hoài Thảo Thi đích thực là vô cùng chân thật, phát sâu từ tận đáy lòng nàng. Vị Lĩnh tụ Ốc Tư đang vô cùng yếu đuối nằm trên mặt đất, cặp mắt có chút hờ hững liếc nhìn về phía bầu trời cao vút mà xa xôi kia, tựa hồ như là đang tự hỏi làm thế nào để trả lời sự phẫn nộ của Công chúa Điện hạ, lại tựa hồ như là đang tự hỏi trong lòng, quyết định của chính mình cùng hợp tác với Liên Bang, đến tột cùng là đúng hay sai?

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, vị lão nhân Ốc Tư hơi chút gian nan nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Hoài Thảo Thi, bên trong cặp mắt đục ngầu lộ ra một tia quang mang kiên định cùng với trào phúng, thanh âm khàn khàn mà thở hổn hển nói khẽ:

- Phản quốc? Cái quốc gia này là quốc gia của các người, cho tới bây giờ cũng chưa từng là quốc gia của những bình dân nô lệ chúng ta... Công chúa Điện hạ, cô có thể nào tìm ra cho ta một cái lý do để những người bình dân nô lệ chúng ta phải cảm thấy yêu cái quốc gia này đi!

- Nhưng mà các người dù sao cũng đều là người Đế Quốc, các người là sinh ra ở nơi này, ở nơi này mà lớn lên...

- Đây chính là cái đạo lý hễ là giòi bọ thì phải yêu hố phân hay sao?

Vị lão nhân chợt hô hấp dồn dập lên một trận. Ánh mắt của ông ta lại dần dần trở nên trống rỗng một trận, hai tay có chút vô lực cào cào nhẹ lên trên mặt đất khô cằn bên dưới thân mình, nhìn chằm chằm Hoài Thảo Thi, yếu ớt nói:

- Những chuyện tình mà cả đời này ta đã làm, cũng không phải là muốn chứng minh ta có khả năng xuất sắc nào đó, mà chỉ là muốn đem những thứ mà chúng ta bị cướp đoạt đi đoạt lại, ta tuyệt đối không muốn tiếp tục sống tàn trong cái hố phân này nữa.

- Những gì của thần linh là thuộc về thần linh, những gì của Đế Quốc là thuộc về Hoàng đế Bệ hạ, trên đời này có cái gì là thuộc về của chính những bình dân nô lệ chúng ta cơ chứ? Công chúa Điện hạ thân mến của ta ơi, nếu như các người có thể một phen khẳng khái đem những gì vốn dĩ thuộc về chúng ta trả lại cho chúng ta, các người nhất định sẽ phát hiện ra, quyết tâm chống cự lại đám người Liên Bang xâm lược kia của chúng ta, so với những gì trong suy nghĩ của các người còn mạnh mẽ hơn rất nhiều nữa.

- Lý do biện giải của đám người phản quốc vô sỉ như các người luôn luôn tuyệt vời chính trực quang minh như thế a!

Hoài Thảo Thi nhìn chằm chằm xuống vị Lĩnh tụ của tổ chức bình dân phản kháng nằm ngay dưới chân mình, lạnh nhạt đưa ra một lời bình trào phúng cuối cùng, sau đó xoay người bỏ đi.

Các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng Đế Quốc đã từng gọi Quân đội cùng với các quan viên của Hoàng Thất là đám Hoàng tặc, còn bản thân mình thì bị đám người Hoàng Thất Đế Quốc gọi là nghịch tặc. Bắt đầu từ ngày hôm nay, nói như vậy bên trên lệnh truy nã của bọn họ sẽ có thêm một cái danh tự mới: giặc phản quốc!

Vị lão nhân Ốc Tư lãnh đạo tổ chức bình dân phản kháng suốt mấy chục năm thời gian, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, ông ta đã làm ra một cái quyết định cùng với đám người xâm lược Liên Bang tiến hành hợp tác khiến người khác phải vô cùng khiếp sợ như thế. Tuy rằng bằng vào quyền uy vô thượng của ông ta trong tổ chức, đã tạm thời đạt được sự ủng hộ của đại bộ phận các thành viên bên trong tổ chức, nhưng mà cái tội danh tội phạm phản quốc này, cái hành vi dẫn sói vào nhà như thế này, nói như vậy thì đứng ở bất cứ góc độ nào trên lịch sử, cũng sẽ đều đi theo ông ta cùng với tổ chức của ông ta vĩnh viễn, vĩnh viễn...

Làm như vậy thật sự có chính xác hay không? Thật sự có... đáng giá hay không? Vị lão nhân này còn chưa thể trả lời cái câu hỏi này, thì bên dưới đáy cái hồ nước cạn khô kia chợt truyền đến một tiếng súng lục thanh thúy, đã kết thúc một cuộc đời tràn ngập tinh thần đấu tranh kiên cường của ông ta, cũng một phen đem cái câu hỏi này để lại cho những người nối nghiệp tiếp theo cùng với các chiến sĩ tâm tình phức tạp vô cùng của tổ chức bình dân phán kháng kia.

Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng kia lúc này đang liều mạng chạy như điên bên trong con đường địa đạo, tự nhiên cũng sẽ không có biện pháp nào nghe được thanh âm của khẩu súng lục kia vang lên. Nhưng mà những hình ảnh về tràng nổ mạnh lúc trước từ hệ thống theo dõi tầm xa truyền về, cùng với những phần thi thể tàn khuyết còn lại bị những luồng khí lãng khủng bố chấn văng ngay sau đó, đã làm cho trong lòng bọn họ sớm đoán ra được kết quả của đám người ở lại cản hậu rồi.

Cái vị lão nhân giống hệt như từ phụ kia, không thật sự chính là từ phụ, không biết bao nhiêu năm nay đã dẫn dắt bọn họ, thậm chí là ngay cả những bậc cha chú của bọn họ kiên cường chiến đấu vì lý tưởng chung kia, hẳn là đã một phen đem sinh mệnh của chính bản thân mình cống hiến cho sự nghiệp giải phóng nhân dân rồi...

Thân thể các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng nhất thời cứng ngắc, liếc mắt nhìn về phía Tề Đại Binh bên này, không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, đưa ra sự nghi hoặc thống khổ của bản thân mình. Mà Tề Đại Binh thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn lên màn hình bên kia, lúc này biểu tình sớm đã bởi vì sự bi thương thống khổ ở sâu nhất bên trong nội tâm mình khiến cho chết lặng rồi, căn bản không có làm ra bất cứ phản ứng nào cả.

Những con đường đang trên con đường chạy trốn chết kia lúc này lại không hề dừng lại cước bộ, những tiếng bước chân rầm rập dày đặc bên trong con đường địa đạo âm u không ngừng kéo dài vang vọng. Không có bất cứ kẻ nào mở miệng nói chuyện, cũng không có người nào điên cuồng gào khóc, kêu gọi mọi người quay trở lại thử cứu viện cái gì. Mọi người chỉ là trầm mặc tiếp tục con đường chạy trốn của chính mình, im lặng mà chạy trên con đường chính xác phía trước.

Con đường địa đạo xâm xấp bước tối tăm căn bản không biết đâu là điểm cuối, con đường chạy trốn tựa hồ cũng không có điểm cuối. Đám Robot khủng bố của quân đội Hoàng tặc ở trên mặt đất trên đầu cũng không biết đang nặng nề giẫm lên nơi nào... Một khoảng thời gian chạy trốn thật lâu sau đó, trong đám người trốn chết rốt cuộc cũng có kẽ không nhịn nổi, bắt đầu bật khóc lên.

Bản thân Hứa Nhạc từ đầu đến cuối trong quá trình trốn chết này cũng đều mãi trầm mặc không nói bất cứ lời nào. Tâm tình của hắn lúc này đã vô cùng trầm trọng. Trong lòng hắn lúc này chợt nghĩ đến cái vị Lĩnh tụ Ốc Tư của tổ chức bình dân phản kháng, đối với mình cũng không có quá nhiều tình cảm kia cứ như vậy mà lặng lẽ chết đi, liền không tự kềm hãm, nhất thời nhớ tới một câu nói mà đêm đó vị Đại Sư Phạm đã từng nói với hắn trong gian nhà giam hợp kim kia:

- Mỗi một người ai nấy cũng đều có sứ mệnh lịch sử của chính mình!

Như vậy sứ mệnh lịch sử của bản thân mình là cái gì đây?

Hứa Nhạc khẽ nhíu lại cặp mày của mình, cặp lông mày này hiện tại đang bắt đầu sinh trưởng trở lại, do đó nhìn qua có vẻ như càng thêm cứng rắn, kiên nghị hơn so với dĩ vãng. Hắn tiếp nhận một bình nước lọc do một gã chiến sĩ bên cạnh đưa qua, hớp một ngụm lớn. Đột nhiên hắn có chút kinh ngạc khi tiếp nhận một thanh súng lục lạnh như băng ở bên cạnh đưa qua.

Tề Đại Binh khẽ cúi đầu xuống, thanh âm có chút bình tĩnh nói:

- Nếu như tất cả chúng ta đều chết hết, thì anh cũng cần phải còn sống sót mà quay trở về!

*****

Đối với những người thống trị cao nhất của Đế Quốc mà nói, giai tầng dân chúng nô lệ bị áp bức bóc lột, bị tổn hại nặng nề, bị vũ nhục không dám phản kháng bên dưới kia, chính là nguồn gốc căn cơ xuất phát của hết thảy mọi nguồn tài phú, mọi sự tôn nghiêm, quyền lực của giai tầng thống trị trung tâm Đế Quốc này. Đúng như những gì vị lão nhân Ốc Tư kia đã từng nói vậy, bọn họ căn bản không có khả năng từ bỏ cái cơ cấu trụ cột của xã hội Hoàng quyền thống trị này.

Chính vì thế, những nhóm người thống trị có đầu óc trí tuệ cao hơn người của Đế Quốc kia về sớm hay muộn cũng đã phát hiện ra một cái quy luật lịch sử, hoặc là nói cái quy luật vật lý giữa hòa giải cùng với đạn pháo hủy diệt. Sự oán hận mạnh mẽ cùng với sự theo đuổi khát vọng đạt được cuộc sống cao hơn của đám bình dân nô lệ chiếm đại bộ phận dân cư của Đế Quốc này, nhất định sẽ có một ngày dần dần phát triển lên trở thành một hồi đấu tranh vô cùng kịch liệt.

Một khi đã là quy luật lịch sử không cách nào tránh khỏi hoặc là làm trái lại, như vậy thì đành phải chấp nhận nó, hơn nữa phải nghĩ một biện pháp để cho cái loại dao động này có thể được khống chế trong một biên độ nhất định, không quá mức ảnh hưởng. Ví dụ như là có thể đem những viên đạn trong khẩu súng kia thảy đổi bản chất một chút, để cho nó sau khi súc tích đầy đủ năng lượng, hướng về phía mình mà phóng xuất ra, nhưng lại cũng không để cho quá trình phóng thích ra của nó trở nên quá mức cuồng bạo, không đến mức có thể đem cặp bàn tay trấn áp mạnh mẽ của mình trực tiếp bắn nát đi.

Những cuộc đấu trang cùng với trấn áp luôn luôn là huyết tinh mà vô cùng tàn khốc. Hoàng Thất Đế Quốc tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh bên trong lãnh thổ quốc gia rộng lớn của chính mình lại không ngừng nở rộ ra những mảnh huyết tinh, sau đó biến thành những đóa hoa khủng bố. Sự phản kháng không có tổ chức nhìn qua tựa hồ như là không có những lực lượng phá hoại đáng kể, nhưng mà nếu như sự phản kháng đặt ở bên trong vô số những tinh hệ rộng lớn, lại sẽ khiến cho Quân đội chính mình cùng với các quan viên thống trị trở nên bị động, mệt mỏi chạy đông chạy tây khắp nơi.

Hơn nữa Hoàng Thất Đế Quốc tựa hồ như cũng cần duy trì đám chiến sĩ bình dân nô lệ dám cần vũ khí thô sơ trong tay, hướng về các Chiến hạm mà phát động công kích này, để mà đi mài mòn bớt lực lượng của đám quý tộc xa xôi kiêu ngạo mà không biết nghe lời sự thống trị của Hoàng Thất kia...

Chính là do nguyên nhân như thế, cho nên một cái tổ chức phản kháng nắm trong tay một lực lượng vừa đủ, lại vô cùng thành thục, không chỉ trở thành nhu cầu cho sự thắng lợi cuối cùng của cuộc đấu tranh của đám bình dân nô lệ, hơn nữa cũng còn là nhu cầu của Hoàng Thất Đế Quốc dùng để duy trì sự thống trị của chính mình nữa.

Bắt đầu từ rất rất nhiều năm trước đây, những vị chủ nhân vĩ đại của tòa Hoàng cung Thiên Kinh Tinh này đã cùng với quân đội thiết huyết cường đại của hắn ta, bắt đầu tìm cách bồi dưỡng nên một vị Lĩnh tụ đức cao vọng trọng nào đó của quân khởi nghĩa, nhất là những vị Lĩnh tụ theo trường phái ôn hòa, để cho những kẻ đó ở bên trong quốc thổ Đế Quốc mà tự do lớn dần lên. Hoàng Thất Đế Quốc im lặng mà quan sát, thậm chí là còn âm thầm trợ giúp những người đó tổ chức nên một đoàn thể to lớn có trật tự nhất định nữa.

Khi mà những đám quý tộc ở trên các Tinh hệ xa xôi nào đó, đối diện phải làn sóng phản kháng mạnh mẽ của đám người khởi nghĩa kia mà run rẩy bất lực, thì Hoàng đế Bệ hạ liền phái ra Quân đội Hoàng Thất, giống hệt như là đấng cứu thế chủ từ trên trời giáng xuống vậy, cứu vãn cục diện đang vô cùng nguy nan của bọn họ.

Khi mà những đội ngũ người khởi nghĩa này phát triển trở nên càng ngày càng lớn mạnh hơn, dần dần biến thành khí thế mênh mông cuồn cuộn khó có thể chống đỡ, thì Hoàng đế Bệ hạ sẽ liền vận dụng đến những vị Tướng quân cùng với binh lính thiết huyết tàn nhẫn nhất, không tiếc tàn sát khắp nơi, biến cả một tòa thành thị thành máu chảy thành sông, xây nên những ngọn núi xương trắng, cũng phải đem cái loại khí thế này đàn áp xuống một cách không thương tiếc.

Khi mà những người khởi nghĩa này chân chính lâm vào trong cuồng phong bão tố, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào, thì Hoàng đế Bệ hạ lại bắt đầu ôn hòa tuyên bố muốn xây dựng nền chính trị nhân từ. Chủ động trách cứ đám quý tộc các nơi tiến hành những tràng đàn đáp quá mức huyết tinh, đem vài người nào đó ra chém gà dọa khỉ, mang theo quang huy thánh khiết chiếu rọi khắp nơi, nhằm để lung lạc trái tim của đám bình dân nô lệ. Mà đám Tướng quân cùng với binh lính đã từng tiến hành qua những tràng giết chóc huyết tinh khủng bố lúc trước, tự nhiên sẽ biến thành những phương tiện để Hoàng đế Bệ hạ vô sỉ đem ra lừa gạt dân chúng.

Khi mà những tổ chức phản kháng này sử dụng loại phương pháp âm thầm thẩm thấu vào những thành thị lớn, ở trong đáy tầng chót xã hội bắt đầu dần dần mở rộng lực ảnh hưởng của chính mình ra, đã chân chính uy hiếp đến sự thống trị của Hoàng tộc, hoặc nói là đến lúc nào đó vị chủ nhân của tòa Hoàng cung kia không muốn tiếp tục nuôi nấng cái tổ chức phản kháng này, nghĩ muốn thay đổi đối thủ, biến thành một đám người càng yếu hơn, càng vô năng hơn, không có khả năng uy hiếp đến chính mình, như vậy hắn ta sẽ lại giơ lên con đao mổ sắc bén nhất của chính mình.

Không biết là nhân vật nào đó, ở thời điểm nào đó đã định ra một cái chính sách nhìn bề ngoài giống như là cực kỳ khó có thể thực thi, nhưng trên thực tế lại là độc ác vô sỉ đến cực điểm như thế, thế nhưng mà Vương triều Bạch Cận này trong suốt thời gian hơn bảy trăm năm thống trị của mình, đã từng có vô số những tổ chức phản kháng theo dòng thủy triều lịch sử mà sinh ra, bắt đầu lớn mạnh lên, sau đó lại bị hủy diệt hoàn toàn. Vô số con người đã tự động tự giác tiến vào con đường đấu tranh tối kiên định này, thế nhưng lại ở trong cái quá trình bi thương buồn tẻ mà hùng tráng lặp đi lặp lại này mà hóa thành tro tàn... Sự khác biệt của tất cả những cái này cũng chẳng qua chỉ là cái tên của cái tổ chức phản kháng đó mà thôi.

Toàn bộ cái quá trình này giống hệt như là một gã nông phu có lòng tham vô đáy, muốn tự mình gieo trồng trên một mẫu đất vườn rộng đến vài ngàn mẫu, thế nhưng khi đối mặt với đám cỏ dại lan tràn mạnh mẽ như liệt hỏa liêu nguyên khắp cả cánh đồng, hắn vốn dĩ không có biện pháp để mà đen toàn bộ cỏ dại bên trong khu đất vườn này hoàn toàn hủy diệt đi hết. Cho nên hắn thà rằng bên trong đám cỏ dại khắp nơi này xuất hiện một đầu cỏ dại biến dị lớn mạnh, có tư tưởng, có trí tuệ cùng với có mục đích chuẩn xác nhất. Đầu cỏ dại này sẽ thu hút, thậm chí là lãnh đạo toàn bộ đám cỏ dại bên trong khu đất vườn kia, tập trung toàn bộ lực lượng lại, sinh trưởng lên cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ rậm rạp, sau đó liền quay xung quanh gia viên của gã nông phu...

Đến lúc đó, thì chỉ cần một cái máy cắt cỏ tự động, hoặc là... một cái mồi lửa, như vậy là đủ rồi...

Thế nhưng bên trong dòng sông dài lịch sử này, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện qua những trường hợp ngoài ý muốn nào đó. Đối với những người thống trị của Vương triều Bạch Cận mà nói, cái chính sách xuất sắc ngay từ lúc ban đầu đã định ra này, đã từng có rất nhiều lần biến thành một cái cục diện không thể nào khống chế nổi. Những tổ chức phản kháng phẫn nộ cùng với cường đại kia đã có đến vài lần suýt chút nữa thành công lật đổ đi sự thống trị của Hoàng Thất Đế Quốc... Thế nhưng lịch đại các đời chủ nhân của tòa Hoàng cung kia mãi cho đến hiện tại vẫn như cũ kiên trì thực hiện cái chính sách này, tiếp tục để cho cái xu thế kia diễn ra.

Cái kỳ cất lưới gần nhất này của Đế Quốc là một cái quá trình tương đối dài dòng, đại khái là mở đầu ngay tại cái thời điểm mà vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc tiền nhiệm đã bị Lý Thất Phu ám sát, tân hoàng bước lên kế vị. Đến lúc sau khi mà vị Quận vương Tạp Đốn biến thanh con dao mổ hoành hành khắp nơi bên trong phiến Tinh vực Tả Thiên, tiếp sau đó chính là tràng thảm sát phát sinh bên trong khu dân nghèo Đô thành Thiên Kinh Tinh mấy ngày gần đây.

Hơn hàng ngàn hàng vạn binh lính của Quân đội Đế Quốc cùng vô số những cảnh sát chìm đã nhảy vào trong Khu IX ở phía Tây Nam khu Đô thành Thiên Kinh Tinh. Cái khu vực kiến trúc rác rưởi bình thường không có bất cứ một quý nhân nào ném ánh mắt chú ý của mình đến này, trong mấy ngày gần đây, liền biến thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều ánh mắt.

Những quá trình thanh tẩy lãnh khốc mà vô tình, dựa trên những tin tức tình báo mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã thu thập được trong suốt mười năm gần đây, khiến cho có vẻ đặc biệt chính xác mà vô cùng khủng bố. Hơn sáu trăm thành viên của tổ chức bình dân phản kháng ngụy trang thành các nhân vật của các ban ngành sản xuất cũng đều bị quẳng ném vào trong các ngục giam bí mật vô cùng âm trầm. Cái ngênh đón bọn họ khẳng định chính là cái chết. Còn có thêm rất nhiều người khác cũng đều bị bắt, bị giết chết... Còn về các tổ chức cứ điểm bí mật như sòng bạc, nhà xưởng, khách sạn... trực thuộc tổ chức bình dân phản kháng thì lại càng thêm thê thảm, tất cả cũng đều bị các đầu Robot công trình nghiền nát thành từng mảnh phế tích.

Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở ban công trên một tòa lầu các nhìn về phía những cột bụi mù xa xa thỉnh thoảng lại mọc lên, còn có vô số những thanh âm bình dân nô lệ khóc la bởi vì bị những mảnh đạn lạc khiến cho bị thương nữa. Cặp mày rậm rạp của hắn lúc này đã nhíu lại vô cùng lợi hại. Điếu thuốc lá bốc khói nghi ngút trên ngón trỏ cùng với ngón giữa của bàn tay phải đã một lúc khá lâu cũng quên đưa lên hít một ngụm. Tàn thuốc cháy xám khá dài mà chỉnh tề nhẹ nhàng run rẩy một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống cả.

Vượt ngoài sự dự đoán của Quân Bộ Đế Quốc cùng với Bộ Tình Báo Hoàng gia, đám người của tổ chức bình dân phản kháng sau khi đào thoát ra khỏi khu nhà xưởng sửa chữa ô tô lúc trước cũng không có lập tức rời khỏi khu Đô thành Thiên Kinh Tinh, tiến nhập vào bên trong rừng rậm thâm sơn ở phía Nam Đô thành, mà là vẫn tiếp tục lưu lại ở khu dân nghèo.

Trong mấy ngày gần đây, Hứa Nhạc cùng với các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng đã liên tục thay đổi đến mười một địa điểm ẩn nấp khác nhau, rốt cuộc cũng đã tìm được một cơ hội nghỉ ngơi cùng với hồi phục cực kỳ hiếm có trong cục diện hiện tại.

Khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh này quả thật quá rộng lớn, bên trong các dạng các loại người quả thật quá nhiều. Cho nên hành động cất lưới thanh tẩy của Đế Quốc cho dù có không nơi nào không vào được như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng một phen đem cái phiến quảng trường rác rưởi kéo dài vô cùng vô tận này toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ một lần được. Bởi vì vị Hoàng đế Bệ hạ ở trong cái tòa Hoàng cung kia cũng không có khả năng để cho binh lính của chính mình một phen đem hơn một trăm vạn người toàn bộ giết chết được.

Mạng người cho dù có nhỏ bé có ti tiện đến thế nào đi chăng nữa, nhưng một khi nhiều lên đến con số vài trăm vạn, cũng sẽ có chút sức ảnh hưởng nhất định của nó. Huống chi nơi này lại còn là Kinh đô của Đế Quốc nữa. Cho dù là bên trong một mảnh đất vườn đã bị mồi lửa đốt thành một mảnh tro tàn đi chăng nữa, thì ông trời cũng sẽ liền nhân từ mà lưu lại một vài cái động khẩu nào đó, cùng với một vài gốc cỏ dại may mắn sống sót...

Ở một địa điểm ẩn nấp vô cùng an toàn nào đó, Hứa Nhạc đang trầm mặc ngắm nhìn một mảnh thảm kịch khủng bố phát sinh ngay trước mặt chính mình. Bởi vì ánh mắt mở ra nhìn suốt mấy chục phút đồng hồ, khiến cho cặp mắt có chút khô nhức. Hắn khẽ nheo nheo cặp mày lại một chút, lắc lắc đầu, sau đó cúi xuống nhìn điếu thuốc lá đang sắp thiêu đốt đến hai đầu ngón tay của chính mình, trầm mặc không nói tiếng nào.

Mắt thấy những căn nhà nhỏ bé mà đám bần dân cùng khổ này đã dùng thời gian rất lâu dài trong kiếp sống khuất nhục của chính mình mới có thể gom góp đủ mà xây dựng nên, lại rất nhanh bị đổ sụp xuống, mắt thấy những tài vật quý giá không nhiều lắm bên trong căn nhà nhỏ bé đáng thương kia cùng bị những bánh xích của đám Robot công trình nặng nề nghiền nát thành từng mảnh vỡ, mắt thấy vô số các thành viên của tổ chức bình dân bá tánh cùng với những dân chúng bình thường vô tội bị kéo lên trên những con đường giống hệt như một đám gia súc, lại thêm càng có nhiều người hơn trực tiếp bị bắn chết ngay giữa những con đường, máu tươi chảy xuôi như nước...

Không có bất cứ kẻ nào có thể giữ cho tâm tình của chính mình bình thản cho được, cho dù hắn có là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đi chăng nữa thì cũng vậy.

Theo mặt lý trí mà nói, hiện tại trong đầu hắn nên lập tức suy nghĩ xem tổ chức bình dân phản kháng này sau một tràng thanh tẩy huyết tinh như thế này sẽ còn có thể lưu lại bao nhiêu lực lượng, bọn họ ở các tinh hệ khác, nhất là bên trong tinh hệ biên giới kia còn lại được bao nhiêu năng lực hành động, có thể đem lại cho Quân đội Liên Bang bao nhiêu ích lợi nữa... Cái sự hợp tác kia có còn nhất định phải tiếp tục nữa hay không... Nhưng mà một màn bi tráng phát sinh ra trước mắt hắn, thật sự khiến cho hắn không thể nào có nổi tâm tình để mà đi tự hỏi cái chuyện tình này.

Nhất là cái tòa tiểu viện ở bên cạnh khu dân nghèo, so với những tòa kiến trúc chung quanh thì có vẻ sạch sẽ cùng với nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút kia, lại khiến cho hắn cảm thấy phi thường sầu lo.

Nói thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đã từng sống bên trong cái tiểu viện nhỏ bé mà ấp áp kia hơn nửa năm thời gian, nếu như đại thẫm Tô San cùng với Bảo La gặp phải những chuyện không tốt gì đó, cũng tự nhiên khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an nhàn nhạt. Cũng may mà cái tòa tiểu viện kia mấy ngày hôm nay vẫn mãi nằm trong trạng thái tĩnh lặng hơi chút quái dị, khiến cho hắn cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

- Chuẩn bị xuất phát rồi!

Đúng vào trong lúc này, Tề Đại Binh từ trong một gian phòng gần đó ló đầu ra, vẻ mặt mang theo chút vẻ mệt mỏi nói.

Hứa Nhạc khẽ gật gật nhẹ đầu một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía tòa tiểu viện xa xa đằng kia, đem điếu thuốc lá cẩn cẩn thận thận ở trên lan can ban công dẫm cho tắt hẳn, sau đó rất nhanh kiểm tra lại một lượt những vũ khí trên người mình, cuối cùng xoay người rời đi.

Hắn đã từng đáp ứng với đại thẫm là khi nào mình rời đi sẽ báo cho bà ta biết một tiếng, chỉ là hôm nay xem ra chuyện đó đã biến thành hy vọng xa vời rồi.

Trong lúc Hứa Nhạc đang chuẩn bị trên đường rời đi, thì Hoài Thảo Thi cũng đã đến lúc chuẩn bị rời đi.

Tình hình chiến sự ở tiền tuyến lúc này đã phát triển đến mức phi thường kịch liệt, nàng ta vốn dĩ trong hơn mười ngày trước đây đã phải ngồi lên Chiến hạm, xuất phát chạy ra chiến trường mà trợ giúp, nhưng mà bởi vì xảy ra sự kiện kia nên mới bị trì hoãn lại như thế. Hiện tại hơn mấy trăm đầu Robot Lang Nha thế hệ mới nhất đã tiến đến chiến trường, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thế nhưng nàng ta thân là sĩ quan chỉ huy cao nhất, cộng thêm lực chiến đấu cực mạnh nhất vào lúc này lại bị bức bách phải dừng lại ở trên Thiên Kinh Tinh như thế này.

Cái khát vọng mãnh liệt muốn tiêu diệt tổ chức bình dân phản kháng, cùng với muốn giết chết Hứa Nhạc trong lòng ở nàng ta, căn bản không có khả năng để cho nàng ta lưu lại một thời gian vô chừng vô mực được. Mà ngay trước khi xuất phát ra chiến trường, nằm ngoài sự dự kiến của tất cả các quân nhân sĩ quan thuộc hạ, nàng ta cũng không có tiến vào Hoàng cung bái kiến Hoàng đế Bệ hạ, mà là dưới sự bảo vệ chặt chẽ của hơn mười đầu Robot Lang Nha, đi vào khu dân nghèo đang vô cùng hỗn loạn không chịu nổi kia, đi đến phía trước một tòa tiểu viện im lặng trầm mặc.

Sắc mặt đại thẫm Tô San cực kỳ tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám Quân đội Đế Quốc trang bị vũ khí hạng nặng đầy mình, biểu tình cực kỳ lãnh lệ đang đứng đầy ở trước cửa tiểu viện nhà mình, căn bản cũng không dám như những ngày bình thường, lớn tiếng mắng chửi khắp nơi, mà là cực kỳ khẩn trương cầm lấy bàn tay của con trai chính mình, dùng sức đẩy hắn ra sau lưng mình.

Trong mấy ngày gần đây, bản thân đại thẫm Tô San vốn dĩ tính tình sáng sủa thậm chí có chút hào sảng, đã bị những thanh âm kêu khóc thảm thiết cùng với những tiếng súng bên ngoài tiểu viện dọa cho thần kinh có chút suy nhược. Hiện tại bà ta cũng không biết cái đám quân nhân sĩ quan dạo này vô cùng lãnh huyết kia vì cái gì lại chạy đến trước cửa tiểu viện của chính mình như thế. Trong mơ hồ bà ta chẳng lẽ thầm nghĩ chẳng lẽ đám quân nhân sĩ quan này đến đây là bởi vì truy tìm cái gã quý tộc tóc đen trẻ tuổi đáng thương kia chứ? Nghĩ đến điều này, bàn tay đang nắm chặt tay đứa con trai của đại thẫm đột nhiên trở nên lạnh băng một trận, thân thể bắt đầu hơi chút run rẩy lên.

Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc toàn thân trên dưới đều lộ ra một hơi thở lạnh lùng như băng, dưới sự hộ vệ của rất nhiều quân nhân sĩ quan bình thản tiến đến. Người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh tòa tiểu viện nhìn qua cực kỳ bình thường này, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại một chút, gỡ xuống chiếc mũ quân dụng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen hơi chút rối loạn trên đầu mình.

Đại thẫm Tô San hít thở thật sâu mấy cái, thu hết can đảm nắm chặt bàn tay của đứa con trai mình, đi thẳng tới trước mặt của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhìn qua cũng biết là thân phận rất sang quý này, dùng một loại nghi lễ bình dân bái kiến quý tộc cực kỳ tiêu chuẩn, thân thể hơi khom, quỳ một gối xuống, nói nhanh:

- Phi thường vinh hạnh...

Một gã quân nhân sĩ quan nào đó ở bên cạnh hạ giọng nhắc nhở nhỏ đại thẫm Tô San:

- Vị này chính là Công chúa Điện hạ!

Nghe thấy cái tên này, đại thẫm Tô San cùng với Bảo La, từ đầu đến giờ vẫn luôn phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm vào đám lính vũ trang đầy mình kia, đồng thời ngây người một trận, thân thế chấn động sững người suốt nửa ngày cũng không thể nào tỉnh thần lại nỗi.

Thời điểm khi mà bọn họ đang vô cùng bối rối chuẩn bị quỳ rạp xuống mà bái kiến, thì Hoài Thảo Thi nhất thời nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng khẽ phất phất tay, ngăn cản động tác của hai người bọn họ, bình tĩnh nói:

- Không cần!

Trong khoảng thời gian hơn mười phút đồng hồ sau đó, Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi dưới sự dẫn đường hơi chút ngơ ngẩn của đại thẫm Tô San, đi thăm một vòng xung quanh tòa tiểu viện. Nàng ta hơi chút hưng phấn khi nhìn thấy những thiết bị truyền hình bắt sóng tín hiệu điện tử lậu hiện tại đã vô cùng nổi danh trong khu vực chợ trời. Chỉ có điều trong toàn bộ quá trình thăm quan này, nàng ta mãi cũng không hề hỏi đến một câu nào có liên quan đến Hứa Nhạc.

Ngay trước khi rời đi, Hoài Thảo Thi chợt từ trong cái túi áo quân ngũ của mình lấy ra một quyển sách nhật ký nhìn qua vô cùng cũ kỹ, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhìn về phía đại thẫm Tô San thân thể đang cứng ngắc sau lưng mình, hỏi:

- Có phải là bà có một người anh trai đã hy sinh khi tham gia vào Quân viễn chinh Đế Quốc hay không? Hắn tên là Arthur đúng không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)