Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 564

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 564: Chuyện xưa tại Phí Thành (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu đổi lại là một người nào đó khác đi, vào thời khắc này có lẽ sẽ làm bộ như là mình cũng không có nghe thấy những lời nói này, bằng vào lực không chế ý chí vô cùng cường đại của mình, không tiếp tục đi tìm tòi nghiên cứu cái đoạn chuyện xưa cùng với sự thật này nữa. Hoặc là hắn sẽ thu liễm tâm thần, cố gắng tiếp tục di động bàn tay phải của mình, lập tức quên luôn đi cái đoạn chuyện xưa này, không ngừng chà lau mớ da thịt gầy trơ xương nhăn nheo sau lưng của vị lão nhân gia, coi như không có việc gì xảy ra cả. Bởi vì cái câu chuyện xưa thí sư này, bất luận từ góc độ bất cứ người nào nhìn mà nói, tất nhiên cũng đều là một đoạn ký ức mà trong kiếp sống nhân sinh tràn đầy quang huy của Quân Thần Lý Thất Phu tuyệt đối muốn quên lãng đi nhất.

Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có làm ra những phản ứng như thế. Bàn tay phải cứng ngắc của hắn chợt buông cái khăn mặt trong tay ra, tùy tiện để cho cái khăn tắm quân dụng màu xanh nhạt này rơi vào bên trong dòng nước hơi chút ám vàng của dòng suối nước khoáng, tản ra thành một đóa hoa nhìn qua hơi chút hỗn độn, sau đó thong thả khẽ hoạt động thân thể một chút, đi đến bên cạnh vị lão nhân gia, trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, hai hàng lông mày dày rậm như cặp phi đao nhăn tít lại, biến thành một hàng thẳng, mãi cho đến khi đem cái đoạn chuyện xưa này nghĩ đến mức muốn đau đầu, hắn mới trực tiếp mở miệng hỏi:

- Ngài... có bao giờ hối hận về chuyện này không?

- Ta là một quân nhân!

Quân Thần Lý Thất Phu đương nhiên là một vị quân nhân. Ông ta chính là một vị quân nhân được xưng tụng là gương mẫu nhất trong toàn bộ Liên Bang, thậm chí là trong toàn bộ vũ trụ này nữa. Cho nên cái câu trả lời này của ông ta tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại tràn ngập một phân lượng vô cùng nặng nề. Câu trả lời dùng lại bên trong dòng nước khoáng nóng bỏng im lặng này liền chìm sâu xuống dưới đáy, không có bất cứ một chút cuộn sóng nào nhấc lên cả.

- Hắn là địch nhân của ta!

- Ở trên chiến trường giết địch, chính là trách nhiệm đương nhiên theo lẽ thường của một quân nhân!

- Cho nên đối với cái chuyện tình này, ta từ trước đến giờ chưa từng một lần hối hận, ta cũng không có quá nhiều những cảm giác thương cảm theo làn điệu văn nghệ ủy mị ướt át gì cả. Chỉ là có đôi khi nhớ tới chuyện này, ta mãi vẫn cứ nghĩ thấy những cuộc gặp gỡ trên cuộc đời này quả thật có chút kỳ diệu khó hiểu. Nếu như Hoa Giải Ngữ... sư phụ ta năm xưa biết được sau này bản thân mình sẽ chết dưới tay của ta, ông ta có thể nào trực tiếp dùng cái túi du lịch khổng lồ dính đầy tro bụi kia một phen đè chết cái thằng nhóc con ngay từ cái lần đầu tiên gặp mặt hay không.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Thất Phu nhất thời hiện ra một tia biểu tình không hề quan hệ gì đến cơ trí hay trang nghiêm cả, mà chính là một nụ cười có chút thú vị, đích thật là một nụ cười chân thật nhất. Cái nụ cười này cùng với cái hình tượng mà bình thường dân chúng Liên Bang cảm nhận là cao thượng thậm chí là thần thánh kia lại hoàn toàn bất đồng. Cái cuộc sống chân thật nhất của vị Quân Thần đại nhân này, trên thực tế là một con người thường xuyên muốn làm ra những chuyện vui đùa thú vị. Chỉ là thân phận, địa vị, trách nhiệm của ông ta khiến cho ông ta nhiều năm nay căn bản không được làm ra chuyện gì thú vị, cho nên ông ta đành phải không thú vị mà thôi.

Hứa Nhạc thân là một quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, từ trong cái phong cách chiến đấu đặc biệt cố hữu của chi bộ đội kia, vô cùng sắc bén, thậm chí là còn có chút cảm giác đáng khinh vô sỉ, cũng đã sớm mơ hồ nắm giữ được phong cách chỉ huy năm xưa của vị Quân Thần lão nhân gia này, hơn nữa còn có tính tình thực chất của ông ta nữa. Cho nên sau khi hắn nghe xong câu nói kia, quả thật cũng không cho là quá mức kỳ quái. Chỉ là trong khi hắn đang chuẩn bị đặt câu hỏi tiếp theo, thì lão nhân gia đã lại mở miệng, tiếp tục nói chuyện.

Quân Thần Lý Thất Phu thong thả quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Tuy rằng ta không có hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ gì cả, nhưng thật cũng không có nghĩa là cái tên kia cũng sẽ không hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ...

Hứa Nhạc biết cái tên kia mà Quân Thần đại nhân vừa nói đến là ai, chính là cái tên gia hỏa một miệng toàn răng rụng kia, chính là cái tên gia hỏa thích đi chơi gái, là là cái tên gia hỏa thích mặc trên người kiện quần áo bảo hộ lao động một màu lam sẫm cho là mạnh mẽ, phía sau bộ quần áo lao động đeo một chuỗi những cái công cụ sửa chữa máy móc xem như là một cái chuông gió phong cách, chính là cái gã thích ngồi ở bên ngoài hầm mỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một màu tối tăm u ám mà ngẩn người, cũng chính là cái gã tay cầm ly rượu đỏ buôn lậu, ngẩn người nhìn Giản Thủy Nhi trên màn hình TV, trên những mẫu quảng cáo nào đó, chính là cái tên gia hỏa thích ngồi tại quán cà phê lề đường trên Đại lộ Hương Lan, ngắm nhìn những cô cảnh sát mang vớ dài mặc váy ngắn... Cũng chính là cái tên gia hỏa mỗi lần nhắc đến vị Quân Thần đại nhân vạn dân kính ngưỡng, lại khinh thường chế giễu, xưng hô đối phương là lão đầu tử kia!

Mà cái tên kia cũng chính là người nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, bởi vì hắn chính là Kiều Trì Tạp Lâm, chính là Giáo sư Cận ở Đại học Lê Hoa, chính là gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài Dư Phùng ở trong một Sư đoàn Thiết giáp nào đó của Liên Bang, cũng chính là cái gã đại thúc vô sỉ Phong Dư tại Đại khu Đông Lâm. Nhưng mà hắn cũng đồng dạng là một tên gia hỏa bừa bãi vô danh nhất trên thế gian này, bởi vì bên trong Liên Bang này cơ hồ không có bất cứ kẻ nào biết được tên tuổi thật sự của hắn. Hắn chính là em trai ruột của Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu, hắn chính là phụ thân thân sinh của cô gái Thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, hắn... đồng dạng cũng chính là tên đệ tử được sủng ái nhất của cái gã Đại Sư Phạm Đế Quốc trẻ tuổi tên là Hoa Giải Ngữ kia!

Những cơn gió mùa thu mát lạnh từ bên ngoài bờ hồ theo khung cửa sổ rộng lớn trên tường ung dung thổi quét đi vào, thổi lên từng đợt nhiệt khí trắng xóa nóng bỏng phía trên mặt nước của cái ao nước khoáng trong này, biến chúng thành từng đợt từng đợt rối rắm, thật giống như là một đoạn chuyện xưa xa xôi này vậy. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn thấy từng đợt từng đợt nhiệt khí trắng xóa lần lượt bị hủy diệt rồi lại tái sinh liên tục, trong lòng thầm nghĩ chính mình đại khái có thể hiểu được hai anh em có thể nói là thiên tài nhất trong toàn bộ vũ trụ này, vì cái gì mà ân oán tình cừu giữa hai người lại có thể rối rắm khó hiểu đến như thế.

- Đây là một đoạn chuyện xưa quả thật cũng không có cái gì mới mẻ hay là giật gân nào cả...

Lý Thất Phu đang ngâm mình bên trong ao nước nóng kia, biểu tình vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Về sau hắn chạy đến chất vấn ta, lại còn ý đồ muốn giết ta. Hai người náo qua loạn lại một hồi, cuối cùng vì thế ta đã đánh cho hắn một chưởng, chấn cho không biết bao nhiêu cái răng trong miệng hắn rơi ra.

- Hai anh em chúng ta, bắt đầu từ cái lần giao thủ cuối cùng đó, từ đó cũng không có gặp lại nhau nữa.

Không gặp lại nhau... bốn chữ này nghe qua chính là vô cùng đơn giản, hơn nữa giọng điệu của lão nhân gia Lý Thất Phu nói ra cũng là cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người nghe duy nhất ở đây là Hứa Nhạc, lại vẫn như cũ bị chấn động đến mức có chút ngơ ngẩn cùng với khó xử.

Hai người này, một cặp anh em một giọt máu đào hơn ao nước lã này, không hề nghi ngờ chính là hai nhân vật thiên tài nhất, vĩ đại nhất trong toàn bộ vũ trụ này, nếu như cả hai có thể dắt tay nhau sóng vai mà đi, khẳng định sẽ có thể ở trên dòng sông lịch sử viết lên những áng văn chương càng thêm huy hoàng, tuyệt đối không thể hủy diệt nữa. Nhưng mà bởi vì dưới bối cảnh đại thời đại biến động gợn sóng bao la hùng vĩ đầy bất ổn của năm đó, lại vẫn như cũ chỉ có thể trình diễn một loại tiết mục cẩu huyết thông thường nhất trong những bộ phim truyền hình trên TV... Suy nghĩ một cách cẩn thận lại, những sự bi ai của đại nhân vật cùng với tiểu nhân vật hóa ra lại có thể tương đồng như vậy, hóa ra vẫn cũng là bi thương như vậy.

Một hồi đại chiến mà không có bất cứ người nào khác chính mắt nhìn thấy kia, nói như vậy hắn cũng là một trận chiến kinh thiên động địa nào đó, kết quả cuối cùng là đại thúc đã thảm bại... Bản thân đã từng chứng kiến qua bản lĩnh thần kỳ của đại thúc rồi, nếu như nói bên trong vũ trụ này còn có ai có thể xúc phạm đến hắn, hoặc là nói đánh bại được hắn, Hứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng mà nếu như kẻ nói ra những lời nói này là Quân Thần Lý Thất Phu, thì hắn lại không thể không tin. Nhất là khi nhớ đến lúc trước đại thúc vẫn luôn dùng cái miệng đầy những cái răng rụng nhai thịt bò vô cùng chật vật, còn có trong lúc ở Lâm Viên, Lý Cuồng Nhân đã từng đánh cho hắn một chưởng khiến cho chân răng cũng phải rướm máu.

Hai tay Hứa Nhạc vốc lên một mớ nước khoáng, đập thẳng lên trên mặt của mình, khiến cho thanh tỉnh lại một chút, sau đó mới thấp giọng trả lời:

- Những sự tranh đấu giữa những trưởng bối với nhau, tôi cũng không dám đưa ra bình luận.

- Cái này chỉ là một câu chuyện xưa, cũng không cần phải bình luận gì cả.

Lão nhân gia có chút mệt mỏi nhắm cặp mắt lại, tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Phần sau của câu chuyện xưa này cũng còn có rất nhiều những nội dung khác nữa. Hôm nay chợt nghĩ lại, nếu như lúc trước ta trực tiếp một phen giết chết hắn luôn, như vậy thì phần sau của câu chuyện xưa này sẽ đơn giản cùng với tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cặp mày của Hứa Nhạc ngày hôm nay đã mọc rậm rạp trở lại, lúc này chợt nhăn lại cực nhanh. Ngày hôm nay hắn đi đến Phí Thành chính là muốn nhận được sự trợ giúp của Quân Thần lão nhân gia, hơn nữa cũng muốn một phen đem cái chuyện xưa năm đó biết rõ ràng hơn một chút. Nhưng mà nghe cái giọng điệu kể chuyện xưa của lão nhân gia, nhất là khi câu chuyện có liên quan đến đại thúc như thế, vẫn khiến cho hắn có cảm giác tương đương không được thoải mái.

- Cũng không nên trách ta lại đi nói như vậy đối với đứa em trai ruột thịt của chính mình.

Lão nhân gia vẫn như trước nhắm chặt hai mắt lại, những nếp nhăn già nua bên trong làn hơi nước nóng bỏng của ao nước khoáng kia nhất thời trở nên nhăn nhúm hơn một chút, nói ra một lời nói mà cảm xúc tựa hồ như đã súc tích trong không biết bao nhiêu năm trời nay rồi:

- Nếu như cậu có thể nhận ra một cách rõ ràng hắn thật sự là con người như thế nào, vậy thì có lẽ cậu cũng sẽ đưa ra sự phán đoán giống như ta vậy.

- Mãi cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn như cũ kiên trì cho rằng, đại thúc... ít nhất cũng không phải là một người xấu!

Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của lão nhân gia, kiên trì trầm giọng trả lời.

- Hai anh em chúng ta đồng thời đi theo sư phụ học tập. Cả hai người cũng đều học cùng một loại năng lực như nhau, thế nhưng mỗi người lại lựa chọn hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.

Lão nhân gia chậm rãi nhắm lại cặp mắt, thanh âm chậm rãi đem đề tay thay đổi đến một cái phương hướng hoàn toàn khác:

- Lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hắn ở trong mắt của cậu hẳn là còn rất trẻ phải không?

- Ân!

Hứa Nhạc sau khi thoáng trầm mặc một lúc thì tỏ vẻ đồng tình. Điểm này chính là một trong những điểm mà hắn tương đối không thể giải thích nổi.

- Thật lòng nói thẳng một câu, hắn có thể làm ra những con chíp vi mạch cơ bản tiêu chuẩn nhất, thứ mà ngay cả sư phụ cũng không thể nào làm ra được, tuyệt đối có thể giấu diếm được ánh mát của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, về phương diện thiên phú học tập cùng với sửa chữa, khả năng của hắn tuyệt đối cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.

- Nhưng mà, về phương diện thực lực, ta mãi vẫn luôn mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Bởi vì tất cả thời gian trong cuộc đời của ta, toàn bộ tinh lực, thậm chí còn có thể nói là toàn bộ sinh mạng của ta nữa, cũng đều luôn một phen đầu nhập vào bên trong học tập, hoặc nói là vào trong tu luyện khắc khổ. Ta chuyên tâm, ta cẩn thận, ta khắc khổ...

Lão nhân gia đột nhiên chợt mở to cặp mắt của mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trầm giọng nói:

- Liên Bang cần có sự bảo hộ của ta cùng với rất nhiều những chiến sĩ Quân khác nữa, Cho nên ta đã một phen đem toàn bộ sinh mệnh của ta tất cả kính dâng cho cái sự nghiệp biến mình trở thành mạnh mẽ, cường hãn vô cùng. Cho nên ở bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này, rốt cuộc cũng không thể nào tìm ra người nào có thể mạnh hơn ta được.

Hứa Nhạc im lặng không nói tiếng nào, trong lòng thì lại dâng lên một tia tình tự không biết nên hình dung như thế nào cả. Những lời nói này nghe qua tựa hồ như là một loại lời nói tự kỷ, một loại tự đề cao chính bản thân mình vậy, nghe qua cực kỳ kiêu ngạo như thế, tuyệt đối sẽ khiến người khác ghét cay ghét đắng. Thế nhưng mà những lời nói này lại từ trong miệng vị lão nhân gia này nói ra, lại có thể mạnh mẽ hữu lực và vô cùng đáng tin như thế. Bởi vì đây cũng không phải là ông ta đang khoe khoang, mà chính là đang trình bày lại một cái sự thật mà toàn bộ xã hội này cũng đều biết đến. Chỉ là cái này cùng với việc tại sao đại thúc trẻ mãi không già lại có quan hệ gì cơ chứ?

- Đa tình sẽ mau già, sầu khổ sẽ mau già, có nhiều trách nhiệm sẽ mau già, tu luyện gian khổ sẽ mau già... Cuộc sống mà ta đã sống kia, chính là một loại cuộc sống dùng sinh mệnh của chính mình thiêu đốt đi, để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ, chính vì thế mà ta mau già...

- Mà bản thân hắn thì lại không phải là loại người như thế này. Hắn ở trong cái vũ trụ này tựa hồ như không có bất cứ cái gì có thể khiến cho hắn chân chính để ý đến. Hắn không muốn vì bất cứ thứ gì, hay bất cứ sự tình gì để làm ra sự hy sinh, hoặc là nói trong từ điển của hắn căn bản cũng không có hai chữ hy sinh này!

- Cuộc sống của hắn chính là một cuộc sống vô cùng tự do, một cuộc sống vô cùng lạnh lùng, không có bất cứ nơi nào khiến hắn nhớ mong, tự nhiên là có thể đem thời gian của chính mình, sự già nua của chính mình kéo chậm lại một chút rồi.

- Khi còn ở bên Đế Quốc, Hoài Thảo Thi đã từng nói qua, cái gã Đại Sư Phạm đương nhiệm điên khùng kia cũng đã từng nói qua, hiện tại bản thân ngài cũng đang nói, bản thân đại thúc chính là một người lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn... Nhưng mà tôi thật sự không biết rõ, hắn đến tột cùng là lãnh khốc như thế nào, vô tình như thế nào?

- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại vì một vị sư phụ người Đế Quốc của mình mà lại cùng người anh trai ruột thịt của mình bất đồng, đến mức trở mặt không nhìn nhau?

- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại biến thành Kiều Trì Tạp Lâm, một người phát ngôn thay thế những người dân chúng bị áp bức bóc lột mà lên tiếng phản kháng?

- Ngài ngạn vạn lần đừng nói với tôi là, nói hắn lãnh khốc vô tình, chính là bởi vì hắn đã nhẫn tâm không thèm để ý đến ngay cả cô con gái thân sinh của chính mình đến suốt mười sáu năm trời... Đó là bởi vì hắn đang bị toàn bộ Liên Bang truy nã!

- Bị truy nã à? Không, đó là chuyện tình mãi về sau này mới có.

Cặp mắt của Quân Thần Lý Thất Phu khẽ nheo lại một chút, bên trong cặp mắt già nua cũng không phải là cảm giác đục ngầu, mà là vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác tim đập nhanh:

- Hắn là một tên gia hỏa dựa vào sự hỉ nộ ái ố của chính mình mà làm việc. Một con người trong đầu luôn chỉ hướng tới sự tự do tuyệt đối mà đi, làm ra bất cứ chuyện tình gì thì cũng chỉ là bằng vào sự xúc động vào lúc đó mà thôi. Hắn báo thù cho sư phụ cũng chính là bởi vì như thế, biến thành Kiều Trì Tạp Lâm cũng chính là như thế, thậm chí ngay cả Tiểu Mộc cũng vậy, làm sao cậu biết nó không phải là kết quả của một lần hành động theo xúc động của tên gia hỏa kia chứ?

- Làm việc hướng đến sự tự do tuyệt đối, vậy thì có vấn đề gì đâu chứ?

Hứa Nhạc lên tiếng phản bác.

Lý Thất Phu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:

- Một sự tự do tuyệt đối, cũng cần phải có một lực lượng tuyệt đối để chống đỡ. Như vậy tuyệt đối cũng sẽ không mang đến sự công bình cùng với chính nghĩa chân chính...

- Còn về chuyện Kiều Trì Tạp Lâm...

Bên trong cặp mắt già nua của vị lão nhân gia chợt hiện lên một vẻ trào phúng vô cùng nồng đậm:

- Giai cấp thượng tầng trong Liên Bang có đôi khi quả thật giống như một bãi phân chó. Nhưng mà sự công bình, tự do của dân chúng Liên Bang đã đạt được sự bảo đảm tốt nhất của dòng lịch sử rồi. Ở vào cái thời điểm này, đám gia hỏa ở Thanh Long Sơn kia lại thầm nghĩ muốn một phen đem bãi phân chó này đánh cho nổ tung... Một bãi phân chó nổ tung ra, sau đó sẽ biến thành cái gì?

- Là một đống phân chó bừa bãi hỗn độn...

- Tên gia hỏa đó đóng vai diễn Kiều Trì Tạp Lâm, thực chất chính là một nhân vật thích đùa nghịch với phân chó mà thôi...

- Cậu cũng không cần phải gấp gáp phản bác ta làm gì. Một khi hắn đã còn sống, vậy trong tương lai nếu như cậu có cơ hội gặp lại hắn, có thể chính miệng hỏi hắn một chút, hắn năm xưa làm ra cái chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm kia mục đích chân chính là vì cái gì?

- Kỳ thật tất cả mấy thứ đó cũng đều chỉ là sự mở rộng ra của cừu hận mà thôi. Ta tôn trọng, hơn nữa có ý đồ muốn bảo hộ vững chắc căn cơ của Liên Bang, như vậy hắn liền có ý đồ muốn phá hỏng, hủy diệt những cái căn cơ đó.

- Trật tự của cái xã hội này chính là một bộ phận mà hắn muốn hủy diệt, mà quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại chính là cái bộ phận quan trọng nhất mà hắn muốn hủy diệt!

*****

Một sự tự do tuyệt đối, vĩnh viễn cũng không có ý nghĩa là sẽ có công bằng cùng với chính nghĩa tuyệt đối. Đây là một lời giải thích vô cùng đơn giản mà chính xác là vô cùng vô nghĩa. Bởi vì sự tự do cùng với hai cái danh từ ở phía sau kia, bản thân nó cũng sẽ không có bất cứ liên quan hoặc là quan hệ logic nào với nhau cả. Thế nhưng mà vị lão nhân gia Lý Thất Phu lại đem chuyện đại thúc đối kháng với quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kết hợp với chuyện thù hận từ rất nhiều năm trước kia lại với nhau, hơn nữa lại cùng quan hệ với hai chữ tự do kia, vẫn như cũ khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy phi thường không thoải mái.

Cái con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang ở sau gáy, đã giúp cho hắn có khả năng tự do tự tại chu du khắp nơi bên trong Liên Bang, đã cùng ở với hắn trong rất nhiều năm tháng này, đối với Hứa Nhạc mà nói, cái con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang này cùng với những phương pháp rèn luyện mà đại thúc đã từng dạy cho hắn, tuyệt đối tương đương với hai chữ tự do kia. Cho dù sau này hắn có thể cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia có mối quan hệ hữu nghị bí ẩn mà quỷ dị đi chăng nữa, thì vẫn như cũ là như thế.

- Ta cũng không muốn thảo luận về vấn đề mối quan hệ giữa con chíp vi mạch nhân thể cùng với sợi dây xích chó trong suy nghĩ của rất nhiều người kia. Bên trong Đệ Nhất Hiến Chương có vô số những điều khoản hạn chế với hơn bảy mươi vạn chữ... Ta cũng không muốn đem cái hệ thống theo dõi điện tử của Liên Bang gắn liền với ý nghĩa thực tế đối với việc thống trị của một chính quyền xuyên vũ trụ...

- Cái này thực tế đáng để nhắc tới một chút.

Hứa Nhạc khẽ nhíu chặt cặp mày, nói:

- Thời điểm khi còn nhỏ, tôi cũng đã từng tự hỏi qua về cái vấn đề này, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra được đáp án!

- Cậu đã từng đi qua Đế Quốc rồi...

Lý Thất Phu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nói:

- Một cái Tinh vực vô cùng rộng lớn, bên trong một cái chính quyền vũ trụ mà sự trao đổi tin tức xuyên qua vũ trụ, cùng với tốc độ truyền tải võ lực lại khác biệt nhau theo từng giai cấp xã hội, nếu như muốn có thể gắn bó vững chắc với nhau, vậy thì nếu như không có mạng lưới điện tử theo dõi toàn bộ phương vị, như vậy, cũng chỉ có thể là đàn áp cùng với tàn sát mà thôi.

Hứa Nhạc trầm mặc không lên tiếng.

- Không cần tiếp tục nói về cái đề tài này nữa...

Lão nhân gia ho khan hai tiếng, phần ngực khô gầy nhất thời phập phồng lên kịch liệt, chấn động khiến cho mặt nước ao nước khoáng tạo thành một trận gợn sóng nhộn nhạo:

- Cái mà ta muốn nói đến chính là thái độ làm người của cái gã nam nhân kia, chính là một tên gia hỏa có được năng lực siêu việt khả năng quản chế máy móc của toàn bộ một quốc gia... Hắn có ý đồ muốn đột phá hệ thống đảm bảo bình ổn ở dưới đáy tầng chót của xã hội Liên Bang. Cái mà hắn luôn luôn theo đuổi chính là một sự tự do không bị bất cứ sự ràng buộc quản chế nào cả... Điều đáng sợ hơn cả chính là, hắn có được cái loại năng lực khủng bố như thế. Như vậy ai có thể nói trước được cuối cùng hắn sẽ làm ra những cái gì?

- Cái này vẫn như cũ là một phen suy luận mà bản chất trụ cột đặt ở trường hợp cho rằng đại thúc là một người xấu...

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, lên tiếng phản bác.

- Nhân loại từ khi mới sinh ra đời, căn bản cũng không có phân biệt thiện, ác, tốt xấu. Cho nên mỗi con người bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở nên tốt đẹp, hoặc là trở nên hư hỏng.

Quân Thần Lý Thất Phu khẽ hờ hững nói:

- Mà đối với cái tên gia hỏa kia mà nói, cái nhân vật Kiều Trì Tạp Lâm kia, cái năng lực đột phát quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia... Những cái kế hoạch báo thù vô cùng khổng lồ kia, những cái kế hoạch khiến cho ngay cả ta cũng cảm thấy tâm thần chấn động không thể yên ổn kia... Hắn không ngờ cũng đều không có tâm tình để mà làm đến bước cuối cùng... Cái nào cũng thế, hắn đều là cực kỳ không có trách nhiệm, chỉ thoáng chơi đùa vài năm trời, sau đó liền quẳng sang một bên...

- Hắn ở bên trong Liên Bang đã từng sắm vai qua không biết bao nhiêu nhân vật, đã kết bạn với không biết bao nhiêu bằng hữu, ai nấy cũng đều hết lòng hết dạ vì hắn, thế nhưng mà hắn đã có từng để ý đến người nào chưa? Hắn có từng liên hệ lại với người nào hay không? Cái gã nam tử ôn hòa trung hậu, Gia chủ đời trước của Thai Gia kia, năm xưa bởi vì buồn phiền vì những chuyện tình mà hắn đã gây ra, rốt cuộc đã lâm bệnh mà qua đời, thế nhưng lúc mà tên kia chết đi, tên gia hỏa kia cũng có quay về S1 liếc mắt nhìn người bạn thân thiết kia lấy một cái nào không?

- Một con người như vậy nếu như còn không tính là vô tình lãnh khốc, vậy thì còn có ai có thể xứng đáng với bốn chữ này nữa đây?

- Cũng chính là bởi vì những cái nguyên nhân này, cho nên mới khiến cho ta cảm thấy rét lạnh, thậm chí là sợ hãi không thôi.

- Cho nên chính vì như thế mà Liên Bang mới tiến hành truy nã hắn, vì thế mà ngài muốn giết chết hắn sao?

- Không! Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là đứa em trai ruột thịt của ta, hơn nữa hắn khi còn ở Đại học Lê Hoa đã kết bạn với một gã nam tử họ Thai kia. Dưới tình huống còn chưa có chân chính làm ra những chuyện gì không thể tha thứ được, bên trong Chính phủ Liên Bang cũng sẽ không có bất cứ người nào nghĩ đến chuyện muốn đối phó với hắn cả. Thậm chí ngay cả sau khi phát hiện ra hắn chính là Kiều Trì Tạp Lâm đi chăng nữa thì cũng là như thế.

- Còn về chuyện bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang có tiến hành điều tra hắn hay không, năm đó ta quả thật cũng không biết rõ ràng quá nhiều nội tình bên trong.

- Vẫn là cái câu nói kia, nếu như sớm biết trước tình hình sẽ phát triển theo chiều hướng như thế, lúc trước ta nên sớm đích thân giết chết hắn cho rồi!

- Về sau đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đại thúc vì cái gì cuối cùng lại biến thành một gã tội phạm truy nã hàng đầu Liên Bang? Hơn nữa lại còn có thân phận là gã Bảo Dưỡng Sư Quân đội Dư Phùng nữa?

Lão nhân gia khẽ phất phất tay mấy cái, ý bảo Hứa Nhạc tiếp tục công việc chà lưng cho mình, chậm rãi thấp giọng nói:

- Phía sau vẫn như cũ là những chuyện xưa vô cùng sáo rỗng, không có chút mới lạ nào. Mà cái chuyện xưa sáo rỗng này thật ra lại có quan hệ đến một người con gái!

Hứa Nhạc vươn tay cầm lấy cái khăn tắm ẩm ướt đã tản ra thành một mớ hoa hỗn độn đang trôi nổi trên mặt hồ, cặp mày của hắn cũng nhíu lại thật chặt, có chút không xác định nói:

- Là mẹ ruột của Thủy Nhi?

- Những chi tiết phía trước ta cũng không biết rõ ràng cho lắm, bởi vì chuyện đó phát sinh ở bên Đế Quốc. Ta cũng không biết lúc ấy hắn đang sắm vai là gã Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, ở thời điểm nào lại cùng với nàng ta quan hệ với nhau...

- Nàng ta là cô con gái nhỏ nhất của sư phụ, so với hai anh em chúng ta còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều. Lần trước khi mà ta đi đến Đế Quốc, nàng ta vẫn còn chưa có sinh ra, ta thậm chí vẫn còn chưa gặp mặt nàng ta lần nào, chỉ biết rằng sau này nàng ta đã trở thành Hoàng hậu của Đế Quốc.

- Vào cái năm đó, chính là một lần tiến công vào bản thổ Đế Quốc của Liên Bang, sau một khoảng thời gian rất dài tiến hành chuẩn bị. Ta cũng đã tiến hành chuẩn bị một thời gian rất dài, phu nhân cũng đã tiến hành chuẩn bị một thời gian rất dài... Tất cả những công tác dự trữ vật tư chuẩn bị chiến đấu cũng đều phi thường phong phú, đủ để chống đỡ một hồi chiến tranh lâu dài trên phạm vi Tinh vực rộng lớn...

- Tổng Thống tiên sinh cùng với chúng ta cũng đều tin tưởng vô cùng vững chắc, một hồi đại chiến này cho dù không thể đánh hạ được Thiên Kinh Tinh, thế nhưng khẳng định có thể một phen đem toàn bộ Hoàng triều Bạch Cận của Đế Quốc toàn bộ kéo cho sụp đổ.

- Nhưng mà ngay lúc đó đã có một chuyện tình mà hệ thống tình báo mạnh mẽ của Liên Bang cũng không có phát hiện ra. Chính là Hoàng hậu Đế Quốc đã lén lút bỏ trốn khỏi Hoàng cung, mang theo một ả tỳ nữ cùng với một đứa bé con, ẩn cư ở một khỏa tinh cầu nào đó tại biên thùy của Đế Quốc.

- Mà cái khỏa tinh cầu kia, chính là một khu vực mục tiêu căn cứ chiến lược vô cùng quan trọng bên trong kế hoạch quân sự của Liên Bang đã định sẵn từ trước.

- Hứa Nhạc, cậu đã từng đánh giặc, hẳn cũng nên biết rằng ở trên chiến trường có một cái thiết luật không thể phá vỡ được.

- Đánh giặc, luôn luôn phải có người chết!

- Cô con gái của sư phụ, cũng chính là vị Hoàng hậu Đế Quốc kia, cũng là một người bình thường, cho nên nàng ta cũng đã chết!

- Lúc ấy Tiểu Mộc vẫn chỉ là một đứa bé con nho nhỏ, cũng đang đứng bên trong hoàn cảnh chiến hỏa vô cùng nguy hiểm...

- Bộ đội tiền tuyến Liên Bang lúc bấy giờ tự nhận là đã khống chế được đại cục trên khỏa hành tinh đó, nên đã đem một lượng lớn vật tư chiến lược quan trọng nhất của cuộc chiến, vận chuyển lưu trữ trên khỏa tinh cầu biên thùy kia.

- Vào đúng cái thời điểm này, có lẽ bởi vì muốn thay vị Hoàng hậu Đế Quốc kia báo thù, có lẽ là muốn thừa dịp hỗn loạn mà cứu Tiểu Mộc ra, nói tóm lại, hắn chính là muốn làm một cái gì đó.

- Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang khi đó đang âm thầm tiến hành điều tra hắn, quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lúc đó cũng đã có một vài sợi sâu thò sang bên đó rồi. Tuy rằng hắn quả thật là một gã thiên tài vô cùng điên cuồng, nhưng mà ở dưới cái loại tình huống như thế đó, hắn cũng rất khó có thể làm được cái gì.

- Cho nên hắn thật sự đã nổi điên!

Ngữ điệu của Lý Thất Phu càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.

Nghe thấy những lời này, cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhướng lên cũng càng ngày càng mạnh, nói:

- Nữ nhân của mình đã chết, con gái sắp sửa cũng sẽ chết, ai cũng đều sẽ nổi điên lên!

Lý Thất Phu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Một tràng nổ mạnh tại khu căn cứ dự trữ vật tư kia, toàn bộ Quân đội cơ giới hóa tinh nhuệ nhất của Quân đội Liên Bang, đã ở bên trong tràng nổ mạnh đó mà hy sinh bảy vạn sáu ngàn ba trăm mười một người...

- Trong bản tin tức cuối cùng mà Chính phủ Liên Bang đưa ra, đã thừa nhận rằng có hơn một vạn chiến sĩ hy sinh, nhưng mà trên thực tế, đã có tổng cộng bảy vạn sáu ngàn ba trăm mười một chiến sĩ chết đi.

- Còn về số lượng binh lính đánh mất khả năng chiến đấu, thì lại hơn sáu chục vạn người, bị thương thích thì căn bản không thể đếm hết nổi!

- Hơn bảy mươi bốn tấn quặng khoáng tinh năng lượng mà Thai phu nhân mệnh lệnh cho Công ty Quặng mỏ Liên hợp đem toàn lực trù bị suốt năm năm trời, ở bên trong một tràng nổ mạnh này mà toàn bộ bị hủy diệt.

- Bộ đội Liên Bang bị bức bách phải rút lui trở về.

- Một hồi chiến tranh đã được toàn bộ Liên Bang tiến hành trù bị suốt tám năm trời, cứ như vậy mà đặt dấu chấm hết một cách thê thảm.

- Trong bản tin tức mà phía Chính phủ Liên Bang đưa ra, nói rằng vô số binh lính Đế Quốc nhận được sự bố trí binh lực của Liên Bang do tên giặc phản quốc này cung cấp, toàn bộ xuất động phản công, cho nên bộ đội Liên Bang bị bắt buộc phải rút trở về, trên thực tế hoàn toàn không phải là như vậy.

- Hết thảy tất cả những cái này, cũng chỉ là kết quả của một lần nổi diên của cái gã nam nhân vô tình lãnh khốc kia mà thôi!

Trên cái tinh cầu tha hương xa xôi kia, một vị Hoàng hậu Đế Quốc mang theo đứa con tư sinh của mình mà trốn chết, trên cái khỏa tinh cầu tràn ngập khói lửa mù mịt, một dòng thiết lưu Liên Bang bừng bừng hùng tâm tráng chí, một gã Bảo Dưỡng Sư mặc trên mình một bộ quân trang cũ xưa hờ hững nhìn chăm chú về phía phương xa, một hồi nổ mạnh cực kỳ khủng bố, ngàn vạn gã chiến sĩ lớp chết lớp ngơ ngẩn...

Vô số những hình ảnh đồng dạng bị che phủ bởi một tầng huyết sắc khủng bố rất nhanh không ngừng xẹt qua trước mắt của Hứa Nhạc, khiến cho hắn mặc dù đang thả người trong cái ao nước khoáng nóng bỏng, thế nhưng vẫn như trước cả người rét lạnh, thậm chí còn bắt đầu run rẩy lên một trận nữa.

*****

- Ta mặc kệ hắn có tổng cộng bao nhiêu cái thân phận, nhưng mà vào lúc ấy, hắn chính là một gã quân nhân Liên Bang, mà hơn bảy vạn quân nhân đã chết dưới tay của hắn lúc đó, toàn bộ cũng đều là những chiến hữu của hắn cả.

Ánh mắt già nua của Lý Thất Phu khẽ nheo lại một chút, hàn khí toát ra bức người, cuối cùng thốt ra thêm một câu nữa.

- Tôi không tin!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào mớ nước ao màu sắc đang càng ngày càng nồng đậm hơn ngay trước ngực của chính mình. Bên trong làn sương mù trắng toát nồng đậm, thanh âm của hắn khanh khách rung động, cũng không biết bởi vì lạnh run khiến cho hai hàm răng va chạm với nhau hay là do cảm xúc kích động quá mức khiến cho trở thành như vậy, thanh âm cũng có chút hơi cao vút lên:

- Chuyện này tôi tuyệt đối không tin. Tuy rằng đại thúc có thể không phải là người tốt gì, nhưng mà như thế nào lại có thể làm ra những loại chuyện tình như thế này được chứ?

Lão nhân gia rõ ràng đã nhắm lại cặp mắt, căn bản không hề để ý đến những lời nói kích động phản bác chính mình của Hứa Nhạc.

Trong những động tĩnh tiếng nước xôn xao chấn động, Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua mà yên lặng của hắn, thanh âm hơi chút kích động nói:

- Tuy rằng ở đó là chiến trường, nhưng mà với năng lực của đại thúc, nếu như muốn cứu Thủy Nhi ra, căn bản cũng không nhất thiết phải tạo thành động tĩnh lớn đến như vậy.

Lão nhân gia vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc không nói lời nào.

Hứa Nhạc quơ mạnh cánh tay vốc một mảng nước lớn, lớn tiếng nói:

- Dựa theo những lời mà ngài vừa nói, chính là do đại thúc tạo thành tràng nổ mạnh kia, cho nên vì vậy Liên Bang mới bắt đầu truy nã hắn, còn ngài thì bất cứ thời khắc nào cũng muốn giết chết hắn? Như vậy hắn vì cái gì còn muốn một phen đem Giản Thủy Nhi giao lại cho ngài? Hai anh em các ngài đã trở mặt với nhau rồi, hắn dựa vào cái gì mà lại còn tín nhiệm ngài đến như thế?

- Bởi vì Tiểu Mộc đã được sinh ra ở Đế Quốc, cho nên nàng ta cũng không có giấy chứng sinh. Hơn nữa nàng ta lại vẫn còn rất nhỏ, cho nên phần sau gáy cũng rất yếu ớt, không thể gắn một con chíp vi mạch giả tạo vào đó được.

Lý Thất Phu chậm rãi mở ra cặp mắt già nua của mình, bên trong đôi mắt chợt hiện lên một tia mỏi mệt nhàn nhạt, thanh âm chậm rãi nói:

- Bởi vì nguyên nhân là chiến tranh đã phát sinh, cho nên từ một năm trước đó, Liên Bang đã bắt đầu quản chế cực kỳ nghiêm khắc việc lưu động dân cư giữa Liên Bang với khu vực Bách Mộ Đại. Nhất là công tác quản lý việc thu nhận con nuôi cùng với những người Đế Quốc lưu vong trở về. Vào cái thời điểm đó, toàn bộ cả Liên Bang này, thậm chí là cả ta cùng với Cục Hiến Chương bên trong nữa, cũng đều không biết rằng sư phụ ta đã từng chế định ra một cái Kế hoạch Mầm móng vô cùng thâm độc cùng với lâu dài độc ác âm hiểm đến như thế. Chỉ là chúng ta cũng chỉ căn cứ vào suy nghĩ an toàn mà tăng mạnh quản lý mà thôi. Về sau khi cậu đã giết chết Mạch Đức Lâm rồi, bên phía Cục Hiến Chương tiến hành công tác điều tra thanh tẩy cẩn thận, mới có thể xác nhận rõ ràng, kể từ sau khi cái tràng chiến tranh kia nổ ra, cũng đã không có bất cứ người nào mang huyết mạch Đế Quốc trà trộn vào Liên Bang được nữa.

- Lúc đó Tiểu Mộc đã không có khả năng lưu lại tại Đế Quốc nữa rồi, bởi vì nàng ta chính là con gái tư sinh của Hoàng hậu Đế Quốc cùng với một người ngoài, hơn nữa lại còn là người Liên Bang nữa. Hoài Phu Sa thân là Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho một sự tồn tại sỉ nhục như thế còn tồn tại trên thế gian này được. Cho nên Đế Quốc đối với Tiểu Mộc mà nói là vô cùng nguy hiểm. Hắn cũng chỉ có thể một phen đem Tiểu Mộc quay trở về Liên Bang mà thôi. Mà nếu như muốn để cho Tiểu Mộc ở trong Liên Bang có thể khỏe mạnh an toàn lớn dần, vậy thì ngoại trừ giao cho ta nuôi dưỡng ra, cũng không còn bất cứ phương pháp nào khác tốt hơn nữa.

Hứa Nhạc thoáng cau mày, chăm chú lắng nghe, chợt hỏi một câu:

- Vì cái gì? Đâu nhất thiết phải làm như thế?

Lý Thất Phu hiểu được ý tứ bên trong câu hỏi của hắn, chỉ thoáng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Không ngừng thay đổi con chíp vi mạch nhân thể, ở bên trong kẽ hở của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mà sinh tồn, cũng không phải là chuyện tình khoái trá gì cả. Bản thân hắn thích sự tự do tuyệt đối, thế nhưng rất rõ ràng hậu quả phải trả cho sự tự do tuyệt đối này là cái gì, cho nên hắn như thế nào có thể để cho đứa con gái thân sinh của chính mình đi lặp lại cái cuộc sống tràn ngập nguy hiểm này của hắn cơ chứ?

- Còn về phần vì cái gì lại đem Tiểu Mộc giao cho ta mà không phải là người nào khác...

Lão nhân gia khẽ ho khan mấy tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:

- Bởi vì ta có thể vô cùng dễ dàng để Tiểu Mộc dung nhập vào xã hội Liên Bang mà không có bất cứ rắc rối nào cả. Còn về phần cái gọi là tín nhiệm gì gì đó... Điều này cũng không phải là quan trọng nhất. Tiểu Mộc chung quy nói thế nào thì vẫn là huyết mạch của Lý Gia chúng ta, mà Lý Thất Phu ta từ trước cho đến nay vẫn luôn là người có truyền thống thủ cựu, luôn luôn bênh vực người của mình.

- Bắt đầu từ ngày đó trở đi, bên trong Phí Thành Lý Gia chúng ta liền có thêm một đứa bé gái mà không một ai biết rõ ràng lai lịch. Thai phu nhân có lẽ sẽ đoán ra được một chút gì đó, nhưng mà một khi bà ta đã không mở miệng hỏi qua, ta tự nhiên cũng sẽ không chủ động giải thích gì cả.

- Ta đã đặt tên cho đứa bé gái kia là Giản Tiểu Mộc, chính là bởi vì theo ý của ta, nàng ta không có phụ thân, cũng không có mẫu thân, mà là một tiểu tinh linh mà trời xanh tùy tiện từ trên một dãy ngân hà nào đó lấy ra... Gọi là Tiểu Mộc, lại còn là hy vọng nàng ta có thể một phen đem cái dòng họ Lý Gia kia gắn lên trên người của mình.

Khi nhắc tới vị thiếu nữ xinh đẹp hiện tại đang tác chiến ở trong lãnh thổ Đế Quốc xa xôi bên kia, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của vị Quân Thần lão nhân gia đột nhiên nổi lên một nụ cười ôn hòa như trời xanh phẳng lặng. Tựa hồ như là mỗi lần nghĩ đến cái sự tồn tại đáng yêu giống hệt như một tiểu tinh linh rất nhiều năm trước đây kia, ông ta liền sẽ không bao giờ giống như một vị Quân Thần đại nhân bình tĩnh uy nghiêm khiến cho kẻ khác không lạnh mà run kia nữa, mà cũng chỉ là một lão đầu nhi tầm thường đến cực điểm đang nghĩ đến đứa cháu nội ngoan ngoãn của chính mình mà thôi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt vị lão nhân gia, cảm thấy nếu như mình tiếp tục đặt thêm nhiều câu hỏi đối với cái chuyện tình này nữa thì liền có vẻ có chút không được tôn trọng, cho nên Hứa Nhạc rất nhanh mím chặt cặp môi mình lại, thoáng cúi đầu trầm mặc một lát sau, cuối cùng mới thay đổi đề tài:

- Vì cái gì... tại thời điểm tiến hành Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi tại Tây Lâm, Hoàng đế Đế Quốc lại một phen nổi điên, hạ mệnh lệnh cho Quân viễn chinh Đế Quốc toàn bộ phóng ra? Tôi biết, cái này khẳng định là bởi vì hắn đã biết thân phận thật sự của Giản Thủy Nhi. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, bên trong Liên Bang này cũng đều không có một người nào biết được cái bí mật này, Hoàng đế Đế Quốc ở trong Tinh vực Tả Thiên xa xôi kia, lại như thế nào có thể biết được chứ?

- Nguyên nhân vô cùng đơn giản, là một cái chân lý cùng với một cái bí mật!

Lý Thất Phu chậm rãi thu liễm lại nụ cười trên mặt mình, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, bên trong cặp mắt đã từng chứng kiến qua không biết bao nhiêu huyết hỏa khói súng, không ngờ lúc này lại biến thành tĩnh lặng đến như vậy, lại tựa hồ như là đang ẩn chứa vô số những thâm ý nào đó vậy.

- Hiện tại hẳn là cậu cũng đã biết nhiều thế hệ của Đại Sư Phạm Đế Quốc đều luôn luôn mang họ Hoa, cũng không ai biết vì cái gì lại như thế. Chẳng qua theo như ý của ta, đại khái là bởi vì đám bọn họ lớn lên cũng đều quá mức xinh đẹp, giống hệt như là một đóa u hoa nở rộ ở bên trong núi rừng vậy. Cái gọi là chân lý này, chính là khuôn mặt của bọn họ... Tiểu Mộc có được một cái khuôn mặt xinh đẹp như thế, đó chính là cái chứng cứ tốt nhất để xác định điều đó.

- Tôi là một trong những Công Trình Sư đã nghiên cứu chế tạo ra con Robot MXT, tuy rằng tôi cũng không có nghiên cứu nhiều lắm về vấn đề triết học mỹ học gì đó, nhưng mà xin ngày cũng không cần dùng những lời nói này để làm nhục năng lực tính toán logic của tôi...

Hứa Nhạc có chút mệt mỏi vốc lên một đám nước nóng, chà xát lên khuôn mặt của chính mình, chậm rãi nói.

- Nguyên nhân quan trọng nhất của chuyện này... đương nhiên chính là cái bí mật còn lại rồi...

Lý Thất Phu lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói:

- Mà nếu đã nói là bí mật, vậy như thế nào lại có thể nói cho cậu biết được?

Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, sau đó Hứa Nhạc đang cúi đầu nhìn xuống ao nước, đột nhiên mở miệng nói:

- Có phải là có quan hệ với cái sợi dây xích tay kia hay không? Cái sợi dây xích tay kia có phải chính là Tinh đồ mà vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm năm xưa đã tặng cho đại thúc hay không?

Cặp lông mày bạc trắng của Lý Thất Phu chợt dần dần nhăn lại một chút, nhưng mà vô cùng kỳ diệu chính là, điều này cũng không có ý nghĩa rằng ông ta đang tức giận, mà ngược lại còn có thể nhìn thấy vài tia tiếu ý cùng với tán thưởng nhàn nhạt xuất hiện bên trong ánh mắt già nua của ông ta:

- Quả nhiên không hổ là Công Trình Sư có thiên phú tốt nhất của Liên Bang, chỉ đứng sau hắn mà thôi...

Lão nhân gia cũng không hề nhìn về phía Hứa Nhạc, mà là mang theo một tia yên lặng, tựa lưng vào một tảng đá lớn bên cạnh cái ao nước khoáng, từ từ khép lại cặp mắt, ngữ khí bình thản, nói:

- Trong toàn bộ phiến vũ trụ này, chỉ có một số rất ít người là biết đến sự tồn tại của cái Tinh đồ này. Đối với đám người bọn họ mà nói, cái bản Tinh đồ này có lẽ sẽ có thể thay đổi hết thảy mọi thứ cục diện hiện tại. Trước kia bản thân ta cũng đã từng cho rằng chính là như thế. Vì Liên Bang, ta có thể không tiếc hết thảy mọi hậu quả mà tìm cho bằng được cái bản Tinh đồ kia. Nhưng mà cuối cùng sau khi ta biết được bên trong cái sợi xích tay kia đang cất giấu là cái gì, ta mới biết được, hóa ra tất cả mọi người chúng ta cũng đều đã sai lầm rồi.

- Rất nhiều người cũng đều cho rằng cái bản Tinh đồ kia chính là con đường thông đạo không gian thứ ba khác chưa được khám phá giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang...

- Kỳ thật, đó chỉ là một phần lễ vật mà thôi, chỉ có điều hiện tại tất cả mọi người tựa hồ đã không hề cần đến cái phần lễ vật kia nữa rồi, như vậy... nó cũng chỉ sẽ là một phần lễ vật sinh nhật bình thường mà một người phụ thân cấp cho con gái của chính mình mà thôi.

- Mặc dù tôi nghe cũng không hiểu rõ ràng cho lắm...

Hứa Nhạc thành thành thật thật trả lời:

- Chẳng qua tôi cũng hiểu được ý tứ trong lòng nói của ngài. Một khi nó đã đối với Liên Bang cũng không còn ý nghĩa thực tế gì nữa rồi, như vậy thì cũng không ai có thể biết được bên trong sợi dây xích tay trên cổ tay của Giản Thủy Nhi đến tột cùng là cái gì... Nếu như có người biết được, hơn nữa lại có ý đồ muốn chiếm lấy, như vậy tôi sẽ thay thế nàng ta bảo vệ tốt nó!

Đây tuyệt đối là một lời hứa hẹn, là do một gã nam nhân trẻ tuổi đối với một vị nam nhân lớn tuổi đưa ra một lời hứa hẹn. Cái vị nam nhân lớn tuổi theo truyền thống thủ cựu bênh vực người của mình kia đã không có bất cứ đạo lý gì, bất kể mọi hậu quả, chỉ vì một cái nguyên nhân cùng huyết mạch, lấy nhân tình làm đạo lý, yên lặng chăm nom chiếu cố cho cô bé con kia lớn đần lên, biến thành một cô thiếu nữ Thần tượng quốc dân Liên Bang, lớn dần lên thành một con người đã có được cuộc sống độc lập của chính mình, như vậy hiện tại người bảo vệ cho cô gái ấy, theo lẽ thường đương nhiên là phải đổi lại cho một thế hệ kế tiếp rồi!

Lý Thất Phu khẽ mở to cặp mắt già nua, lẳng lặng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, bên trong ánh mắt bình tĩnh thế nhưng lại mang theo một tia ý tứ trêu chọc nhàn nhạt:

- Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, những đối tượng mà cậu muốn bảo vệ, hiện tại thật sự có chút quá nhiều rồi.

Ngay sau khi thốt ra câu nói kia, Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy có một cỗ cảm giác áp bức mạnh mẽ đến mức quẫn bách khó có thể chống cự nổi đột nhiên đánh úp thẳng lên trên người mình.

Bên trong chuyến hành trình từ khỏa tinh cầu quặng mỏ hoang vu kia quay trở lại khu căn cứ quân sự trên Tinh hệ Hoàng Ách, cái vị thiếu nữ tình nhân trong mộng kia của hắn mặc dù chưa từng mở miệng nói thẳng ra, nhưng mà lại đã dùng hành vi cử chỉ cùng với ánh mắt thân mật của chính mình để mà biểu lộ tâm ý. Chính vì thế cho nên mới khiến cho hắn ngơ ngẩn thất thố, mừng như điên không thể nào kể xiết, vui sướng vô cùng cũng sinh ra một sự sợ hãi vô hạn.

Năm đó bên dưới bầu trời đêm của Đại khu Đông Lâm, hắn đã từng rơi lệ đầy mặt hô lớn, sau này sẽ lấy Giản Thủy Nhi làm vợ mình. Trong lòng hắn lúc đó đã từng hy vọng xa vời chuyện này có thể biến thành sự thật biết bao nhiêu mà nói? Thế nhưng đến khi mà cái giấc mộng này thật sự biến thành sự thật, ai còn có thể đi quản đến cái chứng sợ hãi đối với thần tượng nổi tiếng này cơ chứ? Ai còn sẽ ở trên bờ hồ này nói ra cái loại cảm giác xa cách khó có thể chấp nhận được như vậy cơ chứ?

Thế nhưng vấn đề chính là tất cả những cao tầng của Quân đội Liên Bang cũng đều cho rằng hắn chính là con rể tương lai của Trâu Bộ Trưởng rồi... Vấn đề chính là bên trong gian nhà kho ngầm bên dưới khu công nghiệp tại Cảng Đô kia, cái vị nữ Công Trình Sư vĩnh viễn có cặp bồng đảo đầy đặn vô cùng nhu nhuận lại tràn ngập trí tuệ kia nghe nói vì mình mà đã từ hôn... Vấn đề chính là nghe nói cái vị tiểu thư của Nam Tương gia xinh đẹp tuyệt trần lại lặng lẽ ôn nhu khiến người khác phải đồng tình kia cũng đã đi đến Đại khu Thủ Đô rồi.

Lúc còn ở trong tòa đại viện màu trắng phủ Đại Sư Phạm của Đế Quốc kia, đối mặt với áp lực bị giam giữ cả đời cùng với sự uy hiếp tử vong đến từ Hoài Thảo Thi kia, hắn đã từng lên tiếng thổ lộ tiếng lòng mình, thậm chí là cái cô tiểu thư Trương Tiểu Manh có cặp mắt kính gọng đen đã từng thương tổn hắn, hiện tại đang ngồi bên trong tòa nhà Nghị Viện kia, cũng đã vô cùng thản nhiên mà quẳng ném vô số sự không cam lòng mãnh liệt...

Những cô thiếu nữ này ai nấy cũng đều là tốt lắm, đều vô cùng tốt, cũng đều là những người mà hắn rất muốn, rất muốn...

Bản thân hắn có diện mạo vô cùng bình thường, bắt đầu từ thời kỳ thiếu niên trở đi, cũng tựa hồ như chưa từng nói qua những lời nói vuốt ve thân mật đối với bất cứ cô thiết nữ nào. Hơn nữa cộng thêm một chút khuyết điểm bên dưới vẻ ngoài ôn hòa thật thà, tính tình lại còn cất giấu một cỗ lạnh lùng cố chấp kiên nghị mạnh mẽ nữa... Bất luận từ góc độ nào đó mà nhìn lại, hắn cũng không phải là một nhân vật có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của những cô thiếu nữ, nhất là những cô thiếu nữ vĩ đại...

Bên trong vũ trụ này có nhiều những khỏa sao trời phát ra ánh sáng chói lọi như thế này, có thể tháo xuống được Giản Thủy Nhi, tuyệt đối đã vượt qua sự ảo tưởng cuồng vọng vô cùng nảy mầm từ thời kỳ thanh xuân của Hứa Nhạc rồi. Thế nhưng ngày hôm nay chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ra nhiều khỏa tinh cầu sáng rọi đến như thế, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não. Đây chính là cái loại phiền não vô sỉ nhất của một gã nam nhân có thể gặp phải a!

Vô số những cảm xúc không ngừng biến ảo liên tục bên trên khuôn mặt của Hứa Nhạc, vui sướng, xấu hổ, tự giễu, tự trách, tự tin, tự đắc... rất nhiều những loại biểu tình hỗn hợp lại cùng một chỗ, cay, đắng, ngọt, lạt khó có thể phân biệt rõ ràng... Cộng với những làn sương trắng tràn ngập bên trong ao suối nước nóng này, vì thế cho nên hắn hoàn toàn không có chú ý đến vị lão nhân gia đã từ lúc nào rời khỏi cái ao nước này, đang dưới sự trợ giúp của đám binh lính hậu cần mà mặc lên quần áo cùng với giày đi trong nhà.

Quân Thần Lý Thất Phu chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cái gã nam nhân trẻ tuổi ở bên cạnh tảng đá dưới ao, giờ phút này đang lộ ra một biểu tình khiến cho người khác vô cùng chán ghét khinh bỉ kia, cố gắng áp lực lại sự xúc động muốn một chưởng đập chết cái gã này, cặp mày khẽ nhíu lại, trầm giọng nói:

- Nếu như cậu muốn cùng với Tiểu Mộc ở một chỗ với nhau, vậy thì trong vòng năm nay nên xử lý tốt hết những cái vấn đề rắc rối của cậu đi, sau đó đi đến Phí Thành cầu hôn!

Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, xôn xao một chút, đã từ trong ao nước khoáng mà đứng thẳng người lên. Hắn thoáng ngạc nhiên nhìn về phía vị lão nhân gia đã chậm rãi xoay người rời đi, vội vội vàng vàng chà lau một chút thân thể ướt sũng của chính mình.

Hắn từ trong những lời nói này của lão nhân gia, ít nhất có thể nghe ra được hai cái ý tứ khác nhau. Một cái chính là lần hành động quân sự của Quân đội Liên Bang ở bên phía Tinh hệ Đế Quốc, khẳng định là sẽ trong khoảng thời gian một tháng này mà hoàn toàn chấm dứt. Bằng không thì Giản Thủy Nhi cũng vốn không có biện pháp trở về trong khoảng thời gian gấp gáp như thế. Mà cái thứ hai, chính là... thân là Quân Thần của Liên Bang, lão nhân gia vốn dĩ cũng không thèm suy nghĩ đến chuyện cấp mặt mũi cho Trâu Bộ Trưởng, cho Nam Tương Gia, cho Công ty Cơ khí Quả Xác... những tồn tại khổng lồ mà không ai dám không nể mặt này.

- Đừng quên rằng, Tiểu Mộc chính là do đích thân ta nuôi lớn lên...

Lý Thất Phu đang đi ra đến ngoài cửa, đột nhiên xoay người nhìn lại, nhìn Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Nàng ta chính là con gái của ta!

Chỉ cần là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Giản Thủy Nhi, chỉ cần thân thể già nua của Quân Thần đại nhân khẽ chấn động một cái, toàn bộ Liên Bang chắc chắn sẽ phải tránh lui.

Chỉ là, vì cái gì mà lại gấp gáp như vậy chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)