Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 566

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 566: Quyền giám hộ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Lý Phong bởi vì cho rằng tôi đã chết, cho nên hắn mới...

Hứa Nhạc khẽ hạ giọng nói, nghĩ đến cái gã thiếu niên thô bạo bị ép buộc phải gọi mình là tiểu thúc kia, bởi vì sầu lo sau khi chính mình chết đi, sẽ không có người nào còn có thể chống cự lại Hoài Thảo Thi nữa, cho nên đã không tiếc dùng những phương thức tổn thương thân thể mình vô cùng nghiêm trọng để mà gia tăng thực lực chính mình, hắn liền cảm thấy có chút ái náy cùng với buồn bực.

- Đây chính là do bản thân hắn tự mình lựa chọn, mà mỗi người cũng chỉ có thể tự chịu trách nhiệm đối với những gì mà chính mình đã lựa chọn mà thôi.

Tướng quân Lý Tại Đạo khẽ mỉm cười nhìn hắn một cái, nói:

- Một cuộc đời một trăm năm, so với cuộc đời bảy mươi năm cũng không có sự khác biệt gì quá lớn, chỉ cần có thể sống hưng phấn, phấn khích, có đủ lực lượng làm ra những chuyện mà mình muốn làm, như vậy là đủ rồi. Ta hiểu rõ ràng đứa con trai cường hãn của ta, hắn tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới gật gật đầu.

- Đợi khi nào Tiểu Mộc từ bên tiền tuyến trở vềm đến Phí Thành ăn cơm, để người ở nhà tụ hội một bữa!

Tướng quân Lý Tại Đạo chậm rãi nói, cái mà ông ta dùng chính là loại giọng điệu không để cho người khác có thể cãi lại. Giờ phút này vị Tướng quân bình thường luôn ôn hòa này đang sắm vai là một nhân vật của nhà gái nói với vị con rể tương lai, chính vì thế lời nói ra là đương nhiên theo lẽ thường.

Sắc mặt Hứa Nhạc hơi đỏ lên một chút, đứng nghiêm, cúi chào, nói:

- Vâng, Tướng quân!

Phong Dư đã từng rất nhiều lần nói qua, cái nghĩa vụ duy nhất mà hắn có quyền lợi, cùng với có bổn phận phải gánh vác, đó chính là ở một thời điểm nào đó đi làm những chuyện tình gì đó mà bản thân mình cho rằng làm như vậy là chính xác. Hứa Nhạc mãi cũng cứ nghĩ thấy tựa hồ như đã từng nghe qua ai đó nói qua những lời nói này rồi. Mà mỗi khi nghe được những lời nói này từ trong miệng đầy răng rụng của vị đại thúc kia nói ra trong lúc miệng nhồm nhoàm nhai thịt trâu cùng với hớp rượu đỏ nồng đậm, hắn lại luôn có thói quen trong lòng sinh rất nhiều những nghi vấn... Những chuyện tình mà chính mình cho rằng là chính xác, như vậy có thật sự là chính xác hay không?

Rất nhiều năm sau đó bên trong trang viên của Phí Thành Lý Gia, chính tai nghe được vị Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu đích thân giảng thuật lại cái câu chuyện xưa rất xa xôi kia, đã biết được chân tướng sự thật của tràng nổ mạnh kia, sự nghi vấn ở trong lòng của Hứa Nhạc càng dâng lên dày đặc hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn cũng biết rõ ràng những người kể lại chuyện xưa khác nhau, thì sẽ khiến cho nội dung của chuyện xưa kia thường thường sẽ phát sinh ra những biến hóa vô cùng to lớn. Nhưng mà hắn lại theo bản năng cảm giác được, những lời mà vị lão nhân gia kia nói chính là sự thật.

Năm đó khi mà hắn bùng nổi, ôm súng ống xâm nhập vào trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội tiến hành ám sát Mạch Đức Lâm, mặc dù nhìn qua là dữ dằn cường hãn mạnh mẽ vô song, nhưng mà trên thực tế, bản thân Hứa Nhạc lúc đó vẫn như cũ cần có những cái chứng cớ chính xác để mà chống đỡ cho những hành vi của chính mình. Hơn nữa hắn cùng với Thi Thanh Hải lúc đó cũng đã tìm ra được rất nhiều những căn cứ chính xác cho chuyện đó.

Thế nhưng Phong Dư lại căn bản không cần đến chứng cứ, hắn cũng chỉ bằng bào những sự hỉ nộ ái ố trong lòng mình, dựa vào sự phán đoán của chính mình, dựa vào sự xúc động trong khoảnh khắc của chính mình, dựa vào sự cừu hận của chính mình mà hành sự. Hứa Nhạc tự nghĩ bản thân mình căn bản không thể nào làm được những chuyện tùy tiện đến cực hạn giống như đại thúc như thế. Lúc trước khi còn ở trong phủ Đại Sư Phạm bên Đế Quốc, hắn đã từng hướng về phía Hoài Thảo Thi nói cái gì mà về sự đại ích kỷ, thế nhưng bây giờ mới phát hiện ra, bị đại thúc kia của chính mình đại khái mới thật sự là người đại ích kỷ nhất...

Trong lòng nghĩ đến điểm này, khiến cho bản thân Hứa Nhạc nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác phức tạp ngơ ngác mất mác này đó. Nếu như cái vị đại thúc đã từng bồi dưỡng, dạy dỗ cho mình lớn dần lên, huấn luyện cho mình vô số những năng lực vô cùng cường hãn, được chính mình xem như là thân nhân duy nhất thời thơ ấu kia... đúng như những gì mà Lý Thất Phu cùng với rất nhiều những người khác nói vậy, chính là một tên gia hỏa lãnh bạc vô tình lãnh khốc... vậy thì chính mình nên đối mặt với hắn như thế nào đây?

Bởi vì chính cái loại tình tự phân vân như thế này, cho nên cái loại rượu đỏ Chanh Vị Độ quý giá trong tách rượu trên tay hắn đột nhiên trở nên có chút đắng ngét, khó uống vô cùng, khiến cho cặp mày rậm rạp như một thanh phi đao của hắn dường như thoáng nhếch lên một chút.

- Hứa... tiên sinh, ly rượu này có vấn đề hay sao?

Một vị tiểu thư tiếp viên hàng không có khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, mở lớn cặp mắt thơ ngây đen láy mà vô tội của mình, thoáng cúi mình bên cạnh một chỗ ngồi ở trong khoang khách VIP của chiếc máy bay dân dụng Liên Bang, thần sắc khẩn trương vô cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, ôn nhu mà lại khẩn trương hỏi han.

- Không có! Mùi vị rất ngon mà...

Ba ngón tay trên bàn tay phải của Hứa Nhạc nhẹ nhàng đặt lấy cái ly rượu sang quý, giơ lên cao một chút, sau đó ôn hòa nói:

- Đúng rồi, vừa rồi thật cám ơn cô!

Trong lúc hắn đăng ký vé máy bay từ Phí Thành bay về Đặc khu Thủ Đô, vị nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp của khoang khách VIP này ngay cái liếc mắt đầu tiên đã liền nhận ra thân phận của Hứa Nhạc. Vị anh hùng chiến đấu Liên Bang vừa mới từ bên lãnh thổ Đế Quốc gian nan nguy hiểm quay trở bề, hôm nay mặc dù trên mặt đã đeo lên một cặp kính râm khổng lồ, che đi gần như phân nửa khuôn mặt, biến thành một bộ mặt vô cùng bình thường nào đó. Nhưng mà sau khi đã trải qua một tràng oanh động của bộ phim phóng sự truyền hình chiến trường kia, lại cộng thêm một tràng buổi lễ hội tuyên bố tin tức trực tiếp được toàn bộ dân chúng Liên Bang chú mục quan sát, thì hắn không bao giờ có thể che dấu được thân phận của chính mình với những dân chúng Liên Bang bình thường được nữa.

Cũng may lúc ấy Hứa Nhạc đã phản ứng cực nhanh, dựng lên một ngón tay đưa lên che trước miệng mình. Vị tiểu thư tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cũng kịp thời kinh hỉ đưa hai tay mình lên ôm miệng, đem tiếng kinh hô đã ra đến bờ môi đỏ mọng đè ép ngược trở lại, bằng không thì một chuyến bay đêm ngày hôm nay không biết sẽ náo nhiệt thành một cái bộ dáng như thế nào nữa.

Cô tiểu thư tiếp viên hàng không xinh đẹp ôn nhu nháy mắt cười cười một cái, cũng không có trả lời, nhanh chóng bưng mâm thức ăn quay trở về khoang công tác của chính mình. Từ bên trong đó mơ hồ truyền đến những tiếng kinh hô đã được cố gắng ép nhỏ lại, còn có liên tiếp những tiếng cười khanh khách trong vắt nữa.

Hứa Nhạc đại khái cũng biết rằng những cô thiếu nữ tiếp viên hàng không tràn ngập sức sống thanh xuân bên trong kia chính là đang nghị luận về chính mình, nhịn không được liền nở nụ cười mỉm nhàn nhạt. Một lát sau, hắn đột nhiên phát hiện đám hành khách bình thường trong khoang máy bay bên ngoài, cách mình chỉ một lớp mành mỏng liền liên tiếp thay nhau vang lên những trận kinh hô ồn ào.

Hứa Nhạc cảm thấy có chút khó hiểu, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên màn hình TV trước mặt, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang lúc này đang lâm thời phát một tin tức vô cùng quan trọng.

Vẫn như cũ chính là vị nữ phát thanh viên năm xưa đã từng tuyên bố tinh tức Nghị viên Mạt Bố Nhĩ đến thăm Thanh Long Sơn, vẫn như cũ chính là cái ngữ điệu mạnh mẽ vững vàng pha trộn một chút tâm tình kích động, kiên nghị. Vị nữ phát thanh viên gương mặt đoan tranh xinh đẹp hướng về phía màn ảnh khẽ mỉm cười, nói:

- Người đạt được Huân chương Tử Thần bậc I của Liên Bang, vị anh hùng chiến đấu nổi tiếng Hứa Nhạc, hoan nghênh anh ấy quay trở về Liên Bang được ngày thứ ba. Vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người, ngày hôm nay anh ấy cũng không có tham gia buổi tiệc tối chúc mừng vô cùng long trọng do Công ty Cơ khí Quả Xác tổ chức, mà là đi đến... Phí Thành!

Nói đến đây, vị nữ phát thanh viên xinh đẹp khẽ dừng lại một chút, sau đó khẽ mỉm cười, nói:

- Vị Quân Thần đại nhân vĩnh viễn vĩ đại của Liên Bang, Nguyên soái Lý Thất Phu ở bên trong phủ đệ của chính mình, thân mật tiếp kiến Thượng Tá Hứa Nhạc vừa mới từ bên Đế Quốc mạo hiểm trở về, hai người đã tiến hành một buổi trò chuyện thân mật với nhau trong một khoảng thời gian khá dài.

- Đây là lần đầu tiên trong thời gian mười năm gần đây, Nguyên soái Lý Thất Phu đã ở trong trang viên của mình tại Phí Thành tiếp kiến một quân nhân sĩ quan Liên Bang đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự, hơn nữa lại còn cho phép phóng viên tin tức của giới truyền thông tiến hành quay chụp trực tiếp... Bên dưới chính là những hình ảnh hiện trường trực tiếp mà phóng viên của đài chúng tôi vừa mới truyền về.

Trên phi cơ của chuyến bay đêm từ Phí Thành bay đến Đặc khu Thủ Đô ngày hôm nay, bởi vì cái tin tức lâm thời này mà nhất thời lâm vào trầm mặc, sau đó chính là một tràng vỗ tay tự phát vô cùng nhiệt liệt.

Nơi này chính là trong một tòa đại lâu cao cấp nhất trong số những nhà hàng cao cấp trên đường số 13 ở Đặc khu Thủ Đô. Trên tầng thứ ba đỉnh chóp của tòa đại lâu này hoàn toàn được dở bỏ mái trần, thay thế bởi một tấm thủy kinh trong suốt siêu cường độ hợp thành, có thể nói là hào hoa xa xỉ đến cực độ, từ bên dưới nhìn lên bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy được bầu trời đêm trong bắt. Trong một căn phòng diện tích cũng không lớn lắm ở bên phải khúc cuối hành lang của tầng ba gian đại lâu này, tràn đầy những đóa hoa xinh đẹp hoặc thật hoặc giả, thế nhưng cái đập vào mắt người khác nhất lại vẫn như cũ chính là một bức tranh một đóa hoa hướng dương vô cùng lớn treo trên tường đối diện lối vào.

Nếu như cái bức trang này thật sự là một bức tranh sơn dầu, như vậy vẻn vẹn cũng chỉ cần một cái bức tranh này thôi, giá trị của nó cũng đã đủ để mua đứt hoàn toàn cái tòa đại lâu sang quý này rồi. Nhưng mà trên thực tế thì với thân phận thật sự của chủ nhân gian nhà hàng này, đương nhiên sẽ không có khả năng đi mua một bức tranh dỏm để mà trang trí trong gian văn phòng của chính mình rồi.

- Dựa theo quy củ trước giờ của Phí Thành Lý Gia, những đứa con trai chưa đủ mười hai tuổi cũng đều phải tiến vào trong Tu Thân Quán tu luyện thân thể, tôi không biết cậu có đi qua những cái địa phương kia hay không?

Đã một khoảng thời gian khá lâu không có gặp lại Lợi Hiếu Thông, vị Thất thiếu gia trước mặt xem ra có tư cách cùng với Lợi Tu Trúc tranh đoạt cái vị trí thừa kế Gia chủ của Thiết Toán Lợi Gia này, vẫn như cũ là cả người một mảnh âm vụ không tiêu tan, giống hệt như là một đóa hoa mai u ám nở rộ bên trong tuyết trắng vật. Lúc này hắn đang cúi đầu cắt một tảng thịt bò hầm tái còn đang tươm ra máu tươi đầm đìa, thế nhưng lại thật sự toát ra vài phần cảm giác như một gã đồ tể lãnh khốc vậy. Nhưng mà lúc này tình tự trên khuôn mặt vị Lợi Thất thiếu gia này lại vô cùng hòa nhã, thậm chí còn có chút cảm giác cố tình thân cận nữa. Từ rất lâu trước đây, gắn cũng đã liền quen thuộc với việc sử dụng loại cảm xúc này để mà đối mặt với cái tên gia hỏa ngay trên bàn đối diện kia.

- Quy củ của Lợi Gia chúng ta thì hoàn toàn khác biệt. Ngay trong ngày sinh nhật mười hai tuổi, tất cả những nam nhân của chi chính cũng đều sẽ được cho phép tiến hành chọn lựa những lễ vật truyền thống giống nhau mà Gia tộc ban cho. Cái phần lễ vật này cũng có thể là một chiếc Phi thuyền cá nhân, cũng có thể là một mảnh trang viên loại nhỏ, cũng có thể là một vài vị nữ thư ký xinh đẹp bốc lửa... Nhưng mà những cái lễ vật này căn bản không được bán lại, cũng không được nhường lại cho người khác. Các vị lão nhân ở trong nhà chủ yếu chính là muốn nhìn xem một chút ánh mắt lựa chọn của đứa bé trai này, nhìn xem nhiều năm sau đó, phần lễ vật này sẽ gia tăng giá trị lên một mức độ lớn đến thế nào.

- Cái phần lễ vật mà Lợi Tu Trúc năm xưa lựa chọn, nhiều năm sau đó đã gia tăng giá trị thực tế lên rất nhiều lần, nhận được sự khen ngợi của các vị lão nhân vô cùng. Mà khi tôi vừa tròn mười hai tuổi, cái mà tôi lựa chọn chính là cái bức tranh hoa hướng dương hiện tại anh đang xem đó. Lúc đó rất nhiều người đã cho rằng tôi đã lựa chọn sai lầm, nhưng mà sự thật đã chứng minh rằng tôi đã lựa chọn chính xác. Cái bức tranh hoa hướng dương của họa sĩ Phúc Cao Phạm này, trong khoản thời gian mười mấy năm nay, giá trị đã gia tăng lên gấp ba mươi bốn lần so với lúc ta lựa chọn nó.

Lợi Hiếu Thông khẽ mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên bàn đối diện, giơ cao ly rượu đỏ trong tay mình lên, cụng nhẹ vào ly rượu của Hứa Nhạc một cái, nói:

- Nhưng mà cái này cũng không tính là cái gì cả. Cái quyết định anh minh nhất của cả đời này của tôi, chính là năm xưa đã tiến hành đầu tư cho anh một khoản tiền hiện tại xem ra thật sự một chút cũng không đáng nói đến... Ngày nay chính xác đã thu về một khoản lợi ích khổng lồ. Hiện tại từ trên xuống dưới trong gia tộc, làm gì còn ai dám nghi ngờ ánh mắt của tôi nữa?

Hứa Nhạc khẽ lắc lắc đầu mấy cái, cũng không thèm để ý đến cái tên gia hỏa rõ ràng là có chút quá mức hưng phấn này, bưng lên ly rượu đỏ, giương mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh hoa hướng dương to lớn trên bức tường kia, chậm rãi nói:

- Nhưng mà tôi thật sự không thích bức tranh này... Lúc ở bên trong Hoàng cung tại Thiên Kinh Tinh Đế Quốc bên kia, cái bức bình phong khổng lồ ở ngay trước mặt vị Hoàng đế Bệ hạ kia, chính là một bức tranh hoa hướng dương bằng chỉ vàng óng ánh... Cái bức tranh này thật sự khiến cho tôi liên tưởng đến cái kiếp sống trốn chết chật vật vô cùng khốn kiếp kia...

- Ngày mai tôi lập tức cho người đổi nó đi!

Lợi Hiếu Thông cực kỳ nghiêm túc nói.

- Sao anh không đem đốt nó luôn đi?

Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, trêu đùa nói một câu.

- Được! Vậy thì đốt!

Câu trả lời của Lợi Hiếu Thông vẫn như cũ thật sự vô cùng nghiêm túc. Đối với vị Thất thiếu gia này mà nói, một bức tranh cho dù có giá trị liên thành đi chăng nữa, còn xa lắm mới có thể bằng được tầm quan trọng của sự cảm thụ của Hứa Nhạc. Bởi vì một thứ có giá trị liên thành nào đó cũng có giới hạn của nó, mà những thứ gì giá trị có giới hạn đối với Thiết Toán Lợi Gia mà nói cũng tương đương là thứ rác rưởi. Còn những đối tượng có giá trị đầu tư vô giá giống như Hứa Nhạc này mà nói, hoặc nói chính xác là một người bạn bè, thì đó mới là thứ chính thức đáng để tôn trọng.

Hứa Nhạc giật mình một cái, không ngờ tên gia hỏa này lại thật sự tin một câu nói đùa của hắn như vậy, có chút bất đắc dĩ, nói:

- Tôi quả thật cũng không nên cho rằng mấy gã công tử thiếu gia của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như các cậu là một người bình thường được.

- Trong lúc đi đến Phí Thành, tôi quả thật cũng đã có đi thăm một vài Tu Thân Quán bên đó, cũng có rất nhiều cảm xúc đặc biệt. Chẳng qua có một vài chuyện tình liên quan đến cái này cậu cũng không biết rõ ràng lắm, tôi vốn định thỉnh giáo Tằng Ca một chút, đáng tiếc hắn cũng không có đến đây.

Hắn khẽ nheo mắt nhìn về phía khoảng không trống vắng phía sau lưng Lợi Hiếu Thông, trong lòng chợt nhớ tới cái gã nam nhân trung niên toàn thân toát ra sự nguy hiểm giống hệt như một khẩu súng lạnh thấu xương kia, thanh âm có chút tiếc nuối.

- Tằng Ca nói rằng chỉ cần cậu có ở trong này, như vậy tôi sẽ tuyệt đối an toàn, hắn ta hiếm khi mới được một buổi rảnh rỗi như thế, nên đã kiếm nơi nào thư giãn rồi.

Lợi Hiếu Thông khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Đúng rồi, cái bản tin tức cậu đi đến Phí Thành kia tôi đã xem qua rồi, cũng bị rung động không ít a!

- Vì cái gì lại bị rung động?

- Rốt cuộc đã có thể thấy được kẻ chiến thắng cuối cùng trong hồi tranh đấu kẻ kế nghiệp của Quân Thần lão nhân gia, vì sao lại không rung động được cơ chứ?

Vẻ mặt của Lợi Hiếu Thông quả thật vô cùng chăm chú cùng với khoái trá, nói:

- Trong thời gian mấy năm gần đây, Chính phủ Liên Bang vẫn luôn cố ý tuyên truyền hình tượng của Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn, kết quả là cậu chạy đến một chuyến, thì bên Phí Thành liền trực tiếp biểu lộ thái độ của mình...

- Cái loại mũ miện bị người ta cố tình chụp lên thế này, đội lên đầu làm gì có chút hứng thú nào chứ?

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói.

- Cái này cũng đúng...

Vẻ mặt Lợi Hiếu Thông đột nhiên trở nên ngưng trọng, nói nhanh:

- Căn cứ vào tin tức mới nhất truyền về, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ở tiền tuyến sau khi xem được bản tin tức này, vẻ mặt cũng không có bất cứ cảm xúc ba động nào cả. Nhưng mà chỉ sợ đám bộ đội Đế Quốc trên Tinh hệ X3 bên kia, sắp sửa phải thừa nhận những lửa giận vô tận của Sư đoàn Thiết giáp 7 rồi a!

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cũng không phải là loại người như thế đâu.

- Nói một chút về chuyện lão nhân gia đi. Lúc trước khi tôi còn nhỏ, cũng đã từng có được một lần cơ hội thân mật gặp gỡ lão nhân gia ngài...

Lợi Hiếu Thông có chút tò mò hỏi:

- Thân thể của lão nhân gia hiện tại như thế nào?

- Thân thể của lão nhân gia hiện tại phi thường tốt...

Hứa Nhạc chợt nghĩ đến cái thân hình già nua gầy yếu ở bên trong cái ao suối nước khoáng kia, lại nghĩ đến những nổi đau buồn âm thâm mà Trâu Úc đã từng đề cập qua lúc trước, trong lòng có chút khó hiểu, nói:

- Theo như ý của tôi, nói thế nào thì lão nhân gia cũng còn có thể sống thêm khoảng năm sáu năm nữa.

Lợi Hiếu Thông cũng biết Hứa Nhạc tuyệt đối sẽ không ở cái loại chuyện tình đại sự như thế này mà hồ ngôn loạn ngữ, biết được tình trạng thân thể của Quân Thần đại nhân vẫn còn rất tốt, thân thể hắn theo bản năng khẽ ngã về phía sau một chút, có vẻ vô cùng thả lỏng.

Nhìn thấy cái động tác này của hắn, trong lòng Hứa Nhạc nhất thời có chút cảm khái. Đối với tuyệt đại đa số mọi người bên trong Liên Bang mà nói, cái vị lão đầu nhi thân hình gầy yếu kia ở ven bờ hồ Phí Thành, hiện tại chính là sự bảo đảm lớn nhất đối với cuộc sống an bình mà bọn họ có thể có, đồng thời cũng chính là nguồn gốc của sự tin tưởng lớn nhất. Chỉ cần lão nhân gia còn sống, như vậy cái thế giới này vẫn như cũ là một xã hội an bình tốt đẹp như xưa.

Cố gắng áp chế đi những cảm xúc phức tạp nào đó trong lòng mình, hắn nhìn về phía Lợi Hiếu Thông đang ngồi trên bàn đối diện kia, vô cùng nghiêm túc nói:

- Về phần vụ kiện của Chung Gia bên kia, tôi đã nhờ anh giúp chiếu cố một chút, không biết hiện tại tình hình như thế nào rồi?

- Chuyện này thì thật sự xin lỗi anh rồi...

Lợi Hiếu Thông nhẹ nhàng dùng cái khăn tay sang quý trên bàn lau nhẹ khóe môi của mình, sầu lo nói:

- Chính phủ cùng với mấy đại gia tộc kia cũng đều đang âm thầm gây áp lực cho bên đó, không có bất cứ một vị đại luật sư nào dám nhận cãi vụ kiện tụng này cả.

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhíu lại cực nhanh. Tòa án Tối cao sắp sửa mở phiên tòa kiện tụng rồi, thế nhưng ai cũng không thể nào ngờ đến được, tại cái thời điểm gấp rút như thế này, bên phía nhà cổ Chung Gia lại đột nhiên nảy sinh ra một cái vấn đề mới cực kỳ nghiêm trọng. Cái vị đại luật sư nổi tiếng lấy thân phận khách mời, thay cho Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu của Thai Chi Nguyên tiếp nhận vị trí tư vấn pháp luật sự vụ kia, bởi vì một cái nguyên nhân khiến kẻ khác phải cực kỳ buồn bực nào đó, đã không thể không sớm rời khỏi cái vụ kiện tụng này.

- Hà đại luật sư chính là vị luật sư xuất sắc nhất trong toàn bộ Liên Bang này...

Lợi Hiếu Thông khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà ông ta thân là con trai ruột của Thủ tịch Pháp quan Hà Anh, nếu như ông ta không rời khỏi vụ kiện tụng, thì Pháp quan Hà Anh khẳng địng không được phép chủ trì thẩm tra vụ kiện tụng kia.

Vào đúng thời điểm này, cánh cửa phòng ăn sang quý đột nhiên bị đẩy ra. Một vị nam nhân trên người mặc chính trang màu sẫm, mái tóc trên đầu không có một sợi tóc rối đột nhiên từ ngoài bước vào. Dưới nách của hắn vẫn còn mang theo một cái ô màu đen, bộ dáng nhìn qua hơi có chút buồn cười. Thần tình hắn ta nhìn qua có chút ủ dột, nói nhanh:

- Cảm ơn lời khích lệ của ngài, nhưng mà hiện tại cái vấn đề lớn nhất mà chúng ta đang gặp phải, cũng không phải là thiếu khuyết luật sư tiến hành kiện tụng, mà chính là đối phương... đột nhiên thay đổi sách lược tấn công...

Gã nam nhân này giương mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Nhạc, nói:

- Bọn họ yêu cầu phải đánh trước vụ kiện tụng về quyền giám hộ!

- Mọi người cũng đừng quên rằng, tuy rằng đám thân thích bên kia thật sự vô cùng ghê tởm cùng với vô sỉ, nhưng mà bọn họ chung quy vẫn là bà con thân thích của Chung tiểu thư. Mà các người... không có một người nào mang họ Chung cả. Cho nên cái vụ kiện tụng về quyền giám hộ này, phi thường khó cãi a!

- Nếu như bọn họ có thể giành được quyền giám hộ của Chung Yên Hoa tiểu thư, như vậy thì cái vụ kiện tụng đối với quyền sở hữu Công ty Cổ Chung kia cũng không nhất thiết phải tiến hành nữa rồi.

- Một chiêu này quả thật rất độc!

*****

Cái gã nam tử trung niên nách kẹp ô đen vừa mới mở cửa đi vào kia cũng không cần tiến hành tự giới thiệu chính mình, bản thân Hứa Nhạc cũng đã biết được thân phận của ông ta rồi. Vị này chính là con trai của vị Thủ tịch Pháp quan Liên Bang, chính là vị Hà đại luật sư nổi danh nhất khắp Thủ Đô Tinh Quyển này. Ông ta vừa mới bước vào liền liên tục nói ra mấy câu mang theo một sự sầu lo nhàn nhạt, liền khiến cho không khí bên trong gian phòng nhất thời trở nên khẩn trương cùng với trầm mặc một trận.

Những giọt nước mưa trong vắt không ngừng từ trong cái ô đen kia tí tách rơi xuống, đem mớ thảm lông vô cùng quý giá trên mặt đất nhuộm thành một mảnh màu sẫm. Hứa Nhạc buông cặp đũa trong tay mình xuống, vẻ mặt hơi chút kinh ngạc nhìn về phía mớ thảm lông đang dần dần biến thành ẩm ướt bên dưới cái ô đen kia. Mặc dù hắn quả thật cũng không am hiểu cho lắm những chuyện tình liên quan đến pháp luật như thế này, nhưng mà hắn cũng biết rất rõ ràng, nếu như cái đám lão gia hỏa thuộc thân thích Chung Gia ở Tây Lâm kia thật sự dùng ra những cái thủ đoạn bỉ ổi về tranh đoạn quyền giám hộ như thế này, vậy thì sự phiền toái mà Tiểu Dưa Hấu gặp phải khẳng định là phi thường lớn rồi.

Vào đúng cái thời điểm này, cái vị tham dự cuối cùng vào buổi tụ hội tối ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã đẩy cửa tiến vào.

Thân thể của cái gã nam nhân trẻ tuổi kia vẫn như cũ là đơn bạc gầy yếu, sắc mặt hắn vẫn như cũ là cái loại tái nhợt không chút khỏe mạnh như nhiều năm trước kia. Những giọt mưa đêm lúc này đã dính đầy lên trên mái tóc ẩm ướt của hắn, bết lại thành một mảnh, biến thành một đám tóc đen rối rắm với vài sợi tóc rối loạn có chút chật vật. Những giọt thủy châu bên trên cái kiện áo khoác làm bằng loại da cá sấu màu xanh sang quý đang nhanh như chớp chảy dài xuống phía dưới, rớt lên trên tấm thảm lông mềm nhẹ không phát lên bất cứ tiếng động nào cả.

Lợi Hiếu Thông liền trong nháy mắt đó liền phản ứng lại, mang theo một vẻ câu nệ cực kỳ hiếm có của hắn, vô cùng nghiêm trang khom mình xuống một chút, hai tay chắp lại trước bụng mình, dựa theo một cái lễ nghi tôn kính nào đó của rất nhiều năm trước đây, cung kính nói:

- Tôi là Lợi Hiếu Thông, phi thường cảm tạ ngài đã đích thân hạ cố đến tệ thất của tôi!

Phản ứng của vị Hà đại luật sư cũng đồng dạng phi thường nhanh chóng, trong lúc nhất thời liền đứng thẳng người dậy, từ phía sau kéo ra một cái ghế làm bằng loại gỗ tơ vàng sang quý, nghe nói có thể đổi lấy được ba đầu ô tô thể thao thế hệ mới nhất trong Liên Bang, bộ dạng tôn kính vô cùng thuận mắt, nói nhanh:

- Thái Tử gia, xin mời ngồi ở đây!

Hứa Nhạc thì lại vẫn như trước ngồi yên ở nơi đó, khẽ nhíu mày một chút, trong lòng lo lắng đến những phiền não mà mình đang gặp phải. Đối với hắn mà nói, Thai Chi Nguyên chính là gã bằng hữu vô cùng tốt, vô cùng tốt của hắn, vẻn vẹn cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng mà khi nhìn thấy cái gã Lợi Hiếu Thông từ trước đến nay vẫn luôn là một mảnh lãnh vụ, ánh mắt trên trời, còn có cái vị Hà đại luật sư chỉ vừa mới quen biết sơ giao, thế nhưng tính tình quang minh tiêu sái đập mặt mà tới kia, đối với Thai Chi Nguyên lại biểu hiện ra những phản ứng tôn kính nghiêm túc đến như thế, khiến cho hắn bất chợt nghĩ đến thân phận thật sự của Thai Chi Nguyên.

Hắn mang theo cảm giác tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thai Chi Nguyên đang cởi áo khoác trên mình xuống đằng kia, im lặng thầm nghĩ. Mặc dù Thai Gia có là Hoàng tộc thời đại Hoàng triều năm xưa truyền thừa xuống, nhưng mà thời gian đã trôi qua không biết bao nhiên năm trời rồi. Những tài nguyên tinh quặng mỏ trong Liên Bang cũng đã sắp sửa bắt đầu cạn kiệt rồi, lực ảnh hưởng của Thai Gia đối với Liên Bang hẳn là xa xa không bằng được năm xưa nữa, vì cái gì mà những Gia tộc còn lại bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang lại đối với vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, thậm chí là ngay cả cái gã bằng hữu Thái Tử gia gầy yếu này của mình nữa, lại vẫn như cũ có một loại thái độ tôn kính như thế. Cái loại cảm giác tôn kính mang theo một sự bất bình đẳng nồng đậm này, thậm chí... càng có cảm giác giống như là sợ hãi nữa.

Trong rất nhiều năm quen biết với nhau này, đại khái cũng chỉ có hắn, còn có cái loại nhân vật như là Thi công tử vậy, mới có thể chính thức dám không một phen đem Thai Chi Nguyên đặt vào trong mắt mình như thế.

Bên trong bóng đêm thâm trầm, sau khi kết thúc bữa tối, Hứa Nhạc cùng với Thai Chi Nguyên bưng ly rượu đỏ trong tay, đứng dựa vào bên cạnh hàng lang trong suốt trên tầng thượng của tòa khách sạn sang quý, nhìn xuống đám chúng sinh đông đảo đang vội vàng hành tẩu bên dưới con đường xa xôi phía dưới chân mình, trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài không nói gì cả.

- Bộ dáng bước vào vừa rồi của cậu nhìn qua thật sự có chút chật vật a.

Hứa Nhạc trầm mặc nói:

- Ở trong ấn tượng trước kia của tôi, ngoại trừ thời điểm cậu phát bệnh ngã xuống hôn mê, dung nhan của cậu từ trước đến nay cũng đều không có lấy một tia không ổn thỏa nào cả. Từ lớn như một căn biệt thự, cho đến nhỏ như là một cái nút áo bình thường, cũng đều là sạch sẽ ngay thẳng ngăn nắp đến không thể chê vào đâu được, làm sao có thể biến thành một cái bộ dáng ẩm ướt như con mèo té sông như thế chứ?

- Hẳn là Úc tử cũng đã nói cho cậu biết, tôi cũng đã trở mặt với người trong nhà mình rồi...

Thai Chi Nguyên khẽ mỉm cười, nói:

- Chỉ là chuyện tình trong khoảng thời gian gần đây... Một khoảng thời gian này, tôi đã học xong được rất nhiều chuyện tình mà trước đây tôi chưa từng phải làm bao giờ. Ví dụ như tự mình đi đến ngân hàng mở tài khoản tiết kiệm cá nhân, ví dụ như là cùng người khác chen chúc nhau trên tàu điện ngầm, lại ví dụ như là vào những thời điểm gặp phải mưa to, phải biết làm thế nào để dùng một cái ô nhỏ tận hết khả năng che khuất thân thể của mình một cách tốt nhất, mà không cần phải để ý đến chuyện quần áo bị ướt...

- Thế cảm giác thì như thế nào?

Hứa Nhạc khẽ quay đầu nhìn lại, liếc mắt đầy tò mò nhìn Thai Chi Nguyên, hỏi:

- Nhớ rõ ràng là trước kia cậu đã từng nói qua, đối với cuộc sống của một người dân dã bình thường, cậu có thể thể nghiệm một chút, nhưng mà không có thời gian dư thừa để mà đi học tập hoặc là cảm khái đối với nó cơ mà?

- Cảm giác quả thật cũng không tốt chút nào!

Thai Chi Nguyên nhìn xuống mớ rượu đỏ đang nhộn nhạo bên trong ly rượu trên tay mình, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Cũng may là hiện tại cậu đã quay về rồi. Chuyện tình bên phía Tây Lâm tự nhiên là phải đem trả lại cho cậu thôi. Ngay ngày mai ta sẽ quay trở về phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mà khóc rống, nước mắt nước mũi tuôn rơi, sắm lại vai trò một gã hiếu tử... Đúng rồi, vào mùa thu sang năm tôi sẽ kết hôn.

- Trước tiên là nói về chuyện cảm ơn đã. Đây là muốn nói đến chuyện tình ở bên phía Tây Lâm bên kia...

Hứa Nhạc nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói:

- Nếu như không có cậu ra mặt giúp đỡ, bên phía nhà cổ Tây Lâm bên kia trong thời gian một năm nay hẳn là gặp phải cục diện càng gian nan hơn rất nhiều. Nói thật, tôi thật sự không có nghĩ đến, cậu thân là một tên gia hỏa tự tin cùng với kiêu ngạo như thế, không ngờ lại cũng có một ngày có được cái gọi là trái tim đồng tình giá rẻ như thế này...

- Khi đó tôi vốn nghĩ rằng cậu đã chết rồi, cho nên tất cả mọi người đều cũng có chút kích thích nào đó, cho nên tôi mới ngẫu nhiên phát điên một trận mà thôi.

Thai Chi Nguyên lạnh nhạt hồi đáp.

- Tiếp theo sau đó chính là chúc mừng!

Hứa Nhạc giơ lên ly rượu trên tay mình, mỉm cười chế giễu, nói:

- Chỉ hy vọng là sau khi cậu kết hôn xong, không cần một phen đem luôn cái trọng trách chiếu cố Bạch Kỳ cô nương kia cũng giao lại cho tôi.

- Ngay từ lúc bắt đầu quen biết cậu cho đến bây giờ, cậu tựa hồ như luôn một mực bận rộn nhiều chuyện...

Thai Chi Nguyên khẽ nheo cặp mắt lại một chút, nhìn hắn, nói:

- Hôm nay cậu một khi đã còn sống quay trở lại Liên Bang, nói như vậy hẳn là càng có nhiều việc đang đợi cậu đi làm hơn nữa. Vội vàng tham gia vào buổi chiêu đãi họp báo với phóng viên tin tức, vội vàng chạy đến Phí Thành gặp mặt lão nhân gia, về sau lại còn phải tiếp tục vội vàng chiếu cố cái cô bé con bên Phí Thành bên kia. Những chuyện tình của tôi cũng không cần cậu đến quản nữa đâu. Cậu chỉ cần quản được mấy cái chuyện lung tung phiền phức của chính mình là tốt rồi.

- Vừa rồi Hà đại luật sư đã từng nói qua về cái vấn đề lớn mà chúng ta hiện tại đang gặp phải kia... Cái chuyện lung tung phiền phức này quả thật không dễ quản nổi a. Đáng sợ nhất là hiện tại ngay cái tư cách để chúng ta quản đến chuyện này, căn cứ vào cái nhìn của pháp luật Liên Bang, cũng thật sự là có vấn đề a.

Thai Chi Nguyên đột nhiên nở nụ cười trào phúng, nói:

- Chung lão đầu hổ năm xưa một phen đem cái gã Chung Nhị Lang không ra gì kia quẳng lên trên mặt bàn, đích thực là một cái thủ đoạn cũ xưa, nhưng lại là một cái thủ đoạn cũ xưa vô cùng có trí tuệ. Đáng tiếc chỉ sợ là ngay cả bản thân ông ta cũng không có nghĩ đến chính mình sẽ chết sớm đến như thế, chết đột ngột đến như thế. Bằng không thì cục diện của Chung Gia Tây Lâm hiện tại cũng sẽ không hỏng bét giống như hiện tại vậy.

- Quả thật là hỏng bét mà!

Hứa Nhạc chợt nghĩ đến cái phiên tòa tại Tòa án Tối cao Liên Bang sắp sửa bắt đầu vào cuối tuần kia, chợt nghĩ đến những lão gia hỏa vô sỉ của Chung Gia đang không ngừng từ bên phía Tây Lâm chạy đến đây kia, mặt mày nhất thời nhăn lại cực nhanh.

- Chẳng qua là cậu cũng không cần phải quá mức lo lắng... Những chuyện tình cần nên an bày gì đó, tôi cũng đã sớm an bày tốt hết cả rồi.

Thai Chi Nguyên chậm rãi hớp lấy một ngụm rượu đỏ, sau đó từ bên trong túi áo của mình lấy ra mấy viên thuốc con nhộng chậm rãi nuốt xuống.

- Đến bây giờ cậu vẫn còn phải tiếp tục uống thuốc hay sao? Này, dùng rượu đỏ để uống thuốc thật sự không tốt cho thân thể đâu đó.

Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói:

- Cậu đã phải quay về nhà mình tiếp tục làm vị Thái Tử gia rồi, chuyện tình bên này cậu cũng không thể tham gia vào được nữa đâu.

- Cậu không tin rằng tôi có thể an bày được hay sao?

Thai Chi Nguyên nở nụ cười giống hệt như là đang chế nhạo, liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái.

Hứa Nhạc khẽ nghi hoặc, hỏi:

- Không có bất cứ vị đại luật sư nào dám tiếp nhận vụ kiện, lại còn có cái vụ kiện tụng tranh đoạt quyền giám hộ khốn kiếp kia nữa, cậu cũng đều có an bày hết hay sao?

- Tuy rằng những cái năm tháng thanh xuân ngắn ngủi này của tôi cũng không có sáng rọi chói mắt giống như là Hứa Nhạc cậu vậy, nhưng mà bất cứ những người nào đã từng tiếp xúc qua với tôi, cũng đều chưa bao giờ dám phủ nhận sự vĩ đại của tôi cả.

Thai Chi Nguyên thoáng mỉm cười nhìn hắn một cái:

- Chỉ có mình cậu, tựa hồ như cho tới bây giờ cũng đều chưa có nghĩ qua điểm này mà thôi, hơn nữa lại là có thói quen đem tôi biến thành một đối tượng yếu ớt cần phải được bảo hộ... Cậu có biết hay không, cái loại cảm thụ như thế này đối với một gã nam nhân bình thường mà nói, tuyệt đối chân chính là một sự nhục nhã đó!

Hứa Nhạc thoán rùng mình một chút, cẩn cẩn thận thận hồi tưởng lại những chuyện tình xảy ra trong mấy năm gần đây, phát hiện ra những gì Thai Chi Nguyên vừa nói thật sự đúng là không có gì sai cả, nên có chút ý tứ không tốt cho lắm, khẽ cười cười, vò đầu mình một cái, nói:

- Thân thể của cậu kém như thế, cho nên tôi mới có thói quen như vậy.

- Cậu cũng không cần phải quên, tôi ở bên trong bộ đội cũng là một gã quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại đó. Trong kỳ khảo hạch quân sự toàn bộ Liên Bang, tổng điểm thành tích của tôi chính là cao nhất, tính toán lại thành tích so với Chu Ngọc còn cao hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Thai Chi Nguyên khẽ nhíu lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, giống hệt như là muốn so đấu với đối phương xem ai mới là thiếu niên quật cường mạnh mẽ hơn vậy, có chút trào phúng, nói:

- Cái trận đánh vụ kiện lần này ít nhất còn phải đánh thêm ba tháng nữa mới có thể chấm dứt. Nhưng mà hiện tại tôi đã có thể nói rõ ràng cho cậu biết kết quả, chỉ cần vị Pháp quan Hà Anh kia không có giữa đường ngã xuống thọ chung, vậy thì cái cô bé con Chung Gia kia của cậu... khẳng định là thắng chắc rồi!

- Cậu tự tin đến như thế hay sao?

Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời trừng lớn lên một chút, nhìn chằm chằm Thai Chi Nguyên.

- Đương nhiên rồi!

Thai Chi Nguyên khẽ ho khan nhẹ mấy tiếng, sau đó đem toàn bộ mớ rượu đỏ trong cái ly thủy tinh trong suốt trong tay mình đổ hết vào trong họng, thoáng trầm mặc một lát sau, mới nở nụ cười nhạt, nói:

- Chuyện tình mà tôi am hiểu nhất trên đời này chính là phân tích người khác. Nếu như cậu đã từng phân tích qua tính cách của Pháp quan Hà Anh, cậu sẽ liền biết được nguyên nhân vì sao.

- Là nguyên nhân gì?

- Lão Pháp quan từ trước đến nay vẫn luôn thích những cô bé con xinh đẹp!

Thai Chi Nguyên vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cặp mắt hơi chút nheo lại của Hứa Nhạc, từng chữ từng chữ một, nói.

Ở phía sườn Tây xa xôi của Đặc khu Thủ Đô, cuối một con đường quốc lộ rộng lớn chính là một mảnh đất rừng dày đặc một màu xanh lục nồng đậm. Cho dù là vào mùa đông, cái phiến kiến trúc với phương viên diện tích ước chừng sáu km vuông này vẫn như cũ được bao phủ bởi một loại khí tức sinh cơ dạt dào do vô số những gốc tùng bách vạn năm dày đặc trang nghiêm xung quanh đám kiến trúc kia tạo thành. Một cái pho tượng cán cân tiểu ly khổng lồ đại biểu cho sự công bằng chính trực được đặt ở một góc lớn của tòa kiến trúc, lúc này được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng dày đặc. Một quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương đúc bằng đá ngọc thạch khổng lồ khi ẩn khi hiện bên trong khu rừng u tĩnh.

Tòa án Tối cao của Liên Bang ngoại trừ ba cái phiên tòa rộng lớn được xây dựng tại bên cạnh Quảng trường Hiến Chương ra, lại bởi vì nguyên nhân lịch sử, cho nên đã xây dựng ở bên trong khu rừng yên tĩnh này một cái tòa án lưu động cấp hai. Ở bên trong khoảng rừng rậm u tĩnh này, ở bên trong cái tòa nhà kiến trúc đã tồn tại không biết bao lâu trong tòa nhà lịch sử này, đối với mỗi một công dân Liên Bang mà nói, nơi này chính là đại biểu cho công bằng, chính nghĩa cùng với thứ quan trọng nhất trong lòng mỗi người, chính là Pháp luật!

Bên trong phiên tòa không gian vô cùng trống trải, ánh mặt trời theo những cánh cửa sổ thủy tinh khổng lồ cao đến hơn mười thước bên trên tường kia xuyên thấu mà đi vào, đem hơn mười cái hàng ghế dài màu đen tinh khiết được sắp xếp vô cùng ngay ngắn chỉnh tề bên trong tòa án chiếu cho vô cùng sáng bóng. Nhưng mà cái vị luật sư Tiêu Văn Tĩnh đang ngồi trên một chỗ trên dãy hàng ghế đứng đầu bên trong này, sắc mặt thì lại dị thường âm trầm...

Giờ phút này, trên hàng ghế dự thính bên trong gian tòa án rộng rãi này, chính là có đến mười bảy vị nhân vật cấp bậc nguyên lão bên trong Chung Gia vừa mới từ bên Đại khu Tây Lâm xa xôi bên kia mà chạy tới. Ngồi ở vị trí đầu tiên của dãy ghế bên đó chính là vị Nhị thiếu gia của Chung Gia, Chung Tử Kỳ... Ở ngay phía trước mặt của bọn họ, chính là một cái Đoàn luật sư vô cùng khủng bố do đến hai mươi bốn vị đại luật sư vô cùng nổi tiếng của toàn bộ Liên Bang hợp lại tạo thành.

Mà bên phía Tiêu Văn Tĩnh bên này thì lại chỉ có ba người mà thôi. Hắn chính là một người, một người thứ hai chính là một tên mập mạp nhìn qua rõ ràng giống như là một ổ bánh mì vô hại, người cuối cùng lại chính là một cô bé con vô cùng đáng yêu khờ dại giống hệt như là từ băng ngọc điêu khắc mà thành vậy. Nhân số của hai bên nhìn qua cách biệt khủng bố như vậy, rõ ràng đã thể nhiện ra sự áp bức mạnh mẽ mà giờ phút này vị luật sư này đang gặp phải.

Cái Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu trong truyền thuyết là có bối cảnh vô cùng sâu đậm kia, vì một cái nguyên nhân gì đó mà không một ai biết được, đã chính thức tuyên bố rời khỏi cái vụ kiện tụng tranh chấp gia sản thế kỷ khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ này, mà cái vị Hà đại luật sư xuất sắc nhất toàn bộ Liên Bang kia, lại bởi vì một cái nguyên nhân mà tất cả mọi người đều biết đến, bị bắt buộc phải rời khỏi Đoàn luật sư của nhà cổ Chung Gia bên kia.

Đối diện với những áp lực khủng bố của đám đại gia tộc trong Liên Bang kia, dưới sự ám chỉ mơ mơ hồ hồ như có như không của bên phía Chính phủ Liên Bang, không có bất cứ một Văn phòng Luật sư Sự vụ nào bên trong Liên Bang dám lên tiếng tiếp nhận cái vụ kiện tụng tranh chấp này cả. Thế nhưng mà khi vị luật sư Tiêu Văn Tĩnh này nhận được bản hợp đồng ủy thác tiếp tục kia, cũng đều không nhịn được có chút hoài nghi vào cặp mắt của chính mình.

Cái vị thê tử Từ Tùng Tử xinh đẹp vừa mới kết hôn kia đã vô cùng sầu lo cùng với hắn ta tiến hành nói chuyện suốt một đêm dài, thế nhưng lại vẫn không có biện pháp nào để mà làm lay chuyển quyết tâm của hắn.

Những bạn bè cùng với đồng học của lão sư Tiêu Văn Tĩnh kia có thể nói là trải rộng khắp nơi bên trong hệ thống Tư pháp Liên Bang, cho dù hiện tại cũng không có bất cứ kẻ nào nguyện ý quang minh chính đại tiến hành trợ giúp hắn, nhưng mà lại vẫn như cũ có vô số những tư liệu, vô số những tin tức có liên quan được âm thầm tụ tập vào trong tay hắn. Tuy rằng bây giờ đang đối mặt với một Đoàn luật sư khủng bố nhất trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà hắn vẫn như cũ có lòng tin có thể đem cái vụ kiện tụng này đánh tiếp được.

Càng quan trọng hơn nữa chính là, hiện tại hắn đã là luật sư Tiêu Văn Tĩnh, mà chỉ mới mấy năm trước đây thôi, hắn cũng còn là vị Chánh Thanh tra Tiêu Văn Tĩnh nổi tiếng nhất toàn bộ Cục Hình Sự Liên Bang. Hắn ta đã từng trợ giúp lão sư của mình chủ trì quá trình điều tra chuyên án Mạch Đức Lâm. Cho dù đến một ngày nào đó đám chính giới của Liên Bang đã vô sỉ tiến hành một vài cái thỏa hiệp ích lợi nào đó ở phía sau màn, thế nhưng hắn vẫn như cũ ý đồ muốn tiếp tục âm thầm công tác điều tra của chính mình. Cuối cùng chạng vạng một ngày nào đó, hắn đã bị mấy tên quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang dùng cái tội danh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, sau đó tống giam vào ngục giam...

Cũng không biết vào thời điểm đó, cái vị Chánh thanh tra Tiêu Văn Tĩnh này có nghĩ đến vào một ngày mùa xuân hoa tươi nở rộ nào đó trước đây, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí tên là Hứa Nhạc kia, đã từng nói qua một câu nói với hắn, một câu nói có liên quan đến đạo đức cùng với pháp luật...

Nhưng mà Tiêu Văn Tĩnh cuối cùng cũng không có từ bỏ sự tôn trọng của chính mình đối với pháp luật Liên Bang. Sau khi được thả ra khỏi ngục giam, hắn đã rời khỏi Cục Hình Sự Liên Bang, trở thành một vị luật sư chân chính độc lập tự chủ. Ngày hôm nay, hắn đã bởi vì cô bé con mồ côi tại Tây Lâm kia, đánh một hồi kiện tụng nhất định sẽ được đưa vào sử sách!

*****

Trình tự thẩm tra xử lý vụ kiện tụng bên trong tòa án của một vụ kiện cấp độ hai ngày hôm nay, cùng với những gì được miêu tả bên trong các tác phẩm văn nghệ bình thường cũng hoàn toàn không có kịch liệt khẩn trương như mọi người tưởng tượng, không có vô số những lời nói tràn đầy những bẫy rập những mưu mẹo bay qua đánh lại liên miên, cũng không có cảnh tượng đương sự gân cổ lên, lộ ra những sợi gân xanh phẫn nộ, hoặc là khóc rống mếu máo, nước mắt nước mũi chỉ trích đối phương kịch liệt. Mà hoàn toàn ngược lại, quá trình thẩm tra xử lý vụ kiện ngày hôm nay thật sự vô cùng buồn tẻ, thậm chí còn có chút buồn chán nữa.

Bên trong quá trình biện hộ cùng với đưa ra chứng cứ tương quan nào đó, âm điệu của luật sư song phương cũng được nghiêm khắc tiến hành khống chế ở một khu vực nhất định nào đó mà thôi. Luật sư Tiêu Văn Tĩnh lúc này đang thừa nhận những áp lực vô cùng khổng lồ, biểu tình ủ dột, lời nói chậm rãi, hòa hoãn, thậm chí ngay cả trong quá trình đệ trình lên tiến trình thẩm tra xử lý cùng với những chứng cứ có liên quan, những quy trình cần thiết của một vụ kiện sự vụ bình thường, cũng đều vô cùng chậm rãi cùng với buồn tẻ.

Bên trong phiên tòa vô cùng im lặng này ngoại trừ những thanh âm phập phồng không có chút âm điệu nào của các vị luật sư song phương ra, thì cũng chỉ có thanh âm sàn sạt của những động tác lật xem các tờ công văn pháp luật dày cộp của những người có liên quan mà thôi. Ngoài ra, thỉnh thoảng trong gian phòng tòa án lại còn vang lên mấy tiếng ho khan cùng với thanh âm quải trượng hoạt động, va chạm với phần sàn nhà bằng gỗ bên dưới.

Ở trên hàng ghế dự thính phía dưới là hơn mười vị Lão thái gia của Chung Gia, từ Đại khu Tây Lâm xa xôi vừa đáp Phi thuyền dân dụng đến đây mấy hôm trước. Các vị lão thái gia này ai nấy cũng đều đã hơn tám chín mươi tuổi, trên các bàn tay già nua nhăn nheo đầy những vết đồi mồi của các lão nhân cơ hồ ai nấy cũng đều có một cây quải trượng sang trọng. Bên trong lồng ngực đã bị năm tháng vét sạch đi hết những vẻ trẻ khỏe của thanh niên, ngoại trừ có thêm những thiết bị trợ tim tiên tiến, cũng đều trống rỗng không có thứ nào cả.

Biểu tình của đám lão thái gia Chung Gia ai nấy cũng đều đạm mạc nhìn chăm chú vài hết thảy mọi diễn biến xảy ra tại tòa án, nhìn qua tựa hồ như đang hoàn mỹ sắm vai một nhân vật trưởng giả gia tộc, hoặc là một vị trí giả nào đó. Thế nhưng bên trong khóe mắt già nua của bọn họ cũng đều tỏa ra một chút mỏi mệt cùng với chút ý tứ buồn bực nhàn nhạt, sớm đã bại lộ ra sự cảm thụ thực sự bên trong nội tâm bọn họ.

Toàn bộ Tây Lâm hiện tại đã lâm vào nội loạn, Chính phủ Liên Bang cùng với sáu đại Gia tộc vô tình vô nghĩa còn lại trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang thừa cơ hội này mà thẩm thấu vào Tây Lâm, Chung Gia bị ép buộc phải liên tục triệt thoái về phía sau. Thế nhưng nội bộ tuyến đầu Chung Gia Tây Lâm hiện tại lại lâm vào đại loại như thế này, mấy vị lão thái gia ngồi ở đây ai nấy cũng đều là những nhân vật tinh tường như thế nào, làm sao lại không biết trong chuyện này cất giấu những hung hiểm ra sao? Chỉ tiếc rằng trong lòng mỗi người ai nấy cũng đều có tham niệm, tuổi càng già, càng gần tới tử vong cuối cùng, cái loại tham niệm này trong lòng mỗi người càng ngày càng dày đặc hơn rất nhiều...

Chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh dưới một hồi âm mưu nào đó, nếu như Chung phu nhân vẫn còn sống, mấy cái lão gia hỏa này khẳng định cũng sẽ không dám có bất cứ dã tâm nào cả. Nhưng mà hiện tại cả hai vợ chồng thực lực cường hãn kia cũng đều đồng thời chết đi, cũng chỉ để lại một đứa bé gái mồ côi mà thôi. Càng kỳ diệu hơn chính là, cái gã Chung Nhị Lang từ trước đến nay vẫn đều luôn được người khác cho rằng là người thừa kế tiếp theo của Chung Gia Tây Lâm... cũng là một đứa cô nhi. Đối mặt với một đứa bé con cô nhi, đối mắt với một cái sự nghiệp cùng với quyền thế khổng lồ như thế kia, bọn họ làm sao có thể không động tâm được cơ chứ?

Vì thế, cái đám lão nhân gia Chung Gia tay chống quải trượng ngồi ở phiên tòa này, đã phạm phải một cái sai lầm trí mạng không thể tha thứ được, hơn nữa bọn họ cũng tự biết rằng bản thân mình rốt cuộc cũng không có cơ hội để vãn hồi chuyện này nữa rồi. Nhưng mà cái lão đầu hổ Chung Sấu Hổ mạnh mẽ khủng bố kia cũng đã chết mất rồi, bọn họ ý đồ muốn cưỡi hổ, làm sao cái đầu hổ kia còn có thể trở về, quay ngược lại cắn bọn họ được cơ chứ?

Cái cô bé con xinh xắn tựa hồ như được điêu khắc bằng băng bằng ngọc đang ngồi trên hàng ghế phía trước cùng kia, lúc này đang cúi thấp mái đầu đầy tóc đen của mình, lặng lẽ làm bài tập về nhà. Cô bé con nhìn bề ngoài giống như là khờ dại vô hại, thế nhưng giờ phút này xuất hiện ở trên tòa án liên quan trực tiếp đến mình, thế nhưng lại im lặng trầm mặc bỏ mặc hết mọi thứ như thế. Cái loại im lặng, bình tĩnh, trầm mặc như thế này tựa hồ như đại biểu cho một loại tiềm chất lãnh khốc cùng với mạnh mẽ thừa hưởng từ cả người cha mạnh mẽ lẫn người mẹ trầm tĩnh của chính mình.

Quan trọng hơn nữa chính là ở sau lưng cô bé con này, chính là hai gã quân nhân sĩ quan điên cuồng vô cùng cường đại là Hứa Nhạc cùng với Lý Phong. Nếu như đợi cô bé con lớn lên, đợi cho hai cái gã quân nhân sĩ quan thanh niên điên cuồng cường đại khủng bố kia càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, vậy thì mấy lão đầu tử bọn họ làm sao còn có thể sống được nữa cơ chứ? Những thanh quải trượng sang quý bóng loáng lạnh như băng trong tay bọn họ có thể nào sẽ bị người khác bẻ vụn thành vô số những đoạn nhỏ hay không?

Cho nên mặc dù biết rõ ràng làm cái hồi kiện tụng này sẽ vô cùng khó khăn đối với bọn họ, thế nhưng là vì mớ sản nghiệp khổng lồ cùng với quyền lực mạnh mẽ, cho dù là có vì nội bộ Chung Gia tranh chấp mà dẫn đến vô số những đầu cá mập khủng khiếp từ Thủ Đô Tinh Quyển kia, mấy vị lão thái gia này cũng đều bắt buộc phải kiên trì tiếp tục, chống đỡ tiếp tục, mãi cho đến khi nào đạt được thắng lợi mới thôi. Lúc đó bọn họ sẽ cùng với những thế lực khổng lồ phía sau Liên Bang kia mà trả giá, ra giá, cố gắng kéo dài một chút cái hơi tàn lay lắt của chính mình, kiếm về một chút cơ hội cuối cùng.

Sau khi một phen trải qua một loại những lời thuật pháp luật cùng với những trình tự tố tụng buồn tẻ mà chán ngắt theo quy định, những vị luật sư sự vụ của hai bên trong phiên tòa bắt đầu dần dần đem đề tài chuyển dời đến những vấn đề trung tâm mấu chốt nhất. Vì để tranh đoạt quyền giám hộ của vị cô bé con ngồi đằng kia, cả hai bên đều cố gắng đưa ra những chứng cứ tương quan cùng với những lời nói đối chứng ngôn ngữ vô cùng nghiêm túc. Sau khi Chung Tử Kỳ đứng lên giữa tòa, cực kỳ thâm tình đưa ra những lời kêu gọi thân thiết, bên phía Đoàn luật sư của phe nguyên cáo đã trực tiếp đem trọng điểm của sự chất vấn nằm lên trên người Điền Đại Bổng...

Một vị đại luật sư nào đó vô cùng nổi tiếng bên trong Liên Bang đã cực kỳ bình tĩnh đưa ra lời chất vấn, cho rằng cái gã mập mạp này cũng không có bất cứ mối quan hệ huyết thống gì đối với Chung Gia, chỉ là một ngoại nhân không có bất cứ quyền hạn pháp luật gì đối với người Chung Gia cả. Một kẻ như thế có tư cách gì mà làm người giám hộ cho Đại tiểu thư Chung Gia, ngồi ở trên bục xét xử làm người đại diện cho bị cáo? Một hồi kiện tụng gia tộc phân tranh khiến kẻ khác đau lòng kéo dài đã hơn một năm trời nay, có phải chính là bởi vì một kẻ ngoại nhân nào đó, bởi vì những mục đích không thể để người khác biết được nào đó, mà từ đó có âm mưu muốn lừa gạt tiểu thư Chung Gia tuổi còn khờ dại...

- Hơn mười vị lão nhân đang ngồi trên bục dự thính ngày hôm nay, có vị là Nghị viên Châu, có vị là Nghị viên Đại khu, có vị là lão Tướng quân, có vị là Tổng Giám đốc các công ty nổi tiếng... Bọn họ ai nấy cũng đều có hai điểm giống nhau, đó chính là, bọn họ ai cũng đều là những vị lão nhân đức cao vọng trọng, bọn họ ai nấy cũng đều là những lão nhân lão thành của Chung Gia...

Vị đại luật sư nổi tiếng bên trong giới Tư pháp Liên Bang này lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Văn Tĩnh một cái, sau đó hướng về phía bục thủ tịch bên trên, tiếp tục nói:

- Mà vị đương sự Chung Tử Kỳ tiên sinh của tôi, chính là anh họ ruột của Chung Yên Hoa tiểu thư. Sau khi hai vợ chồng Chung Tư Lệnh hy sinh cho tổ quốc, anh ta chính là thân nhân có huyết thống gần nhất với Chung Yên Hoa tiểu thư.

- Mà vị Điền tiên sinh này... thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi đối với tên họ của ngài cũng không có bất cứ một tia hảo cảm nào cả. Căn cứ vào hồ sơ nhân thân mà Quân đội đã công khai, cùng với bản sơ yếu lý lịch trích ngang của ngài, tôi cho rằng ngài hoàn toàn không có bất cứ tư cách nào để mà đảm đương chức vụ người giám hộ cho một cô bé con chưa trưởng thành cả.

- Một gã nam nhân trung niên, khi phục vụ trong Quân đội bởi vì ẩu đả cấp trên mà bị khai trừ Quân tịch, đuổi khỏi Quân đội, một kẻ bởi vì trốn học đi chơi gái mà bị Học viện Quân sự lâm thời đình chỉ học tịch, không được tốt nghiệp, một kẻ không có gia đình, không thân không thích, một kẻ say rượu bảy ngày một tuần, một kẻ tình trạng sức khỏe không được đảm bảo như ngài... đối với một vị tiểu cô nương vừa mới mất đi cha mẹ, đáng được người khác thương cảm chiếu cố, trạng thái tâm lý yếu ớt cần được chúng ta lo lắng nhiều hơn mà nói, hắn vốn dĩ không phải là có thể được trở thành người giám hộ cho cô bé hay không, mà tôi còn cho rằng tòa án hoàn toàn nên ban ra lệnh hạn chế, cấm hắn không được tiếp cận Chung Yên Hoa tiểu thư...

Nghe thấy câu nói đó, Điền mập mạp từ đầu đến giờ vẫn luôn mệt mỏi vô thần ngồi ở trên hàng ghế bị cáo đầu tiên rốt cuộc cũng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ẩn chứa phía sau cặp mắt ti hí kia tựa hồ như là muốn đem đối phương hoàn toàn xé nát ra vậy. Ánh mắt hắn chậm rãi chảy xuôi ra một loại khí thế mạnh mẽ cường hãn, âm lãnh mà sắc bén đến cực điểm, bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng phải cảm thấy khiếp sợ.

Kể từ sau khi phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia biểu lộ ra thái độ, Thái Tử gia chính thức rời đi, Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu chính thức đóng cửa, Điền Đại Bổng biết rất rõ ràng cái trận kiện tụng ngày hôm nay phi thường khó đánh, thậm chí đến chín phần là phải thua nữa. Cho dù là hắn đối với cái gã nam nhân trẻ tuổi có cặp mắt ti hí vừa mới quay trở lại gia hương kia cũng quẳng ném một sự hy vọng vô cùng to lớn, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có bất cứ sự tin tưởng nào để dựa vào cả.

Chẳng qua kỳ thật Điền Đại Bổng cũng không phải là rất quan tâm đến sự thắng bại của một hồi kiện tụng này. Công ty Cổ Chung khổng lồ, một khoảng gia sản khổng lồ, quyền lực khổng lồ kia cho dù đều có bị đám lão bất tử kia cướp sạch đi chăng nữa thì có là gì đâu? Nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không có khả năng giao cho bọn hắn. Nếu như chuyện tình thật sự diễn biến đến thời khắc không thể nào vãn hồi được, hắn cuối cùng cũng chỉ là phát động một hồi binh biến tại Lạc Nhật Châu ở Đại khu Tây Lâm mà thôi. Hắn sẽ đem cái lão bà con thân thích Chung gia vong ân phụ nghĩa kia giết chết sạch sẽ không chừa lại một ai, sau đó mang theo tiểu thư xuyên thẳng qua bên Tinh vân Vãn Hạt tối om ở biên giới, chạy thẳng đến bên Bách Mộ Đại, nơi mà đám người Liên Bang vô sỉ kia không thể nào can thiệp đến được là xong.

Chờ đến khi tiểu thư lớn lên, chờ đến khi cái gã nam nhân thanh niên có cặp mắt ti hí kia cùng với Tiểu Phong Tử biến thành những gã nam nhân có quyền lực lớn nhất trong Liên Bang rồi, đến lúc đó ta lại sẽ mang theo tiểu thư quay trở vềm thu hồ lại những gì vốn dĩ là thuộc về chúng ta là được.

Điền Đại Bổng có thể suy nghĩ đến như vậy, chính là bởi vì bản thân hắn chính là loại nam nhân có tích cách như thế. Nhưng mà luật sư Tiêu Văn Tĩnh thì lại tuyệt đối không suy nghĩ như vậy. Hắn ta chỉ khẽ lấy ra một cái khăn tay trong túi áo của mình, nhẹ nhàng lau đi mớ mồ hôi đang chảy dài hai bên vành tai của mình, bình tĩnh mà tiếp tục đưa ra những chất vấn của bản thân mình. Hắn nhẹ nhàng mà lưu loát nhắc lại những điều khoản bổ sung trong điều luật số 7 về Quyền thừa kế di sản trong luật pháp Liên Bang, cùng với những án lệ trong các vụ kiện tụng về quyền thừa kế di sản nổi tiếng đã được tiến hành trong mấy trăm năm gần đây, cho rằng khi mà những thân thuộc có quyền lợi tương quan nào đó, nếu như cùng với ích lợi tồn tại rõ ràng của đối tượng cần nhận được sự giám hộ phát sinh những xung đột liên hệ nào đó, như vậy những bên thân thích có quyền lợi tương quan kia cũng sẽ mất đi quyền bảo hộ vốn có của bọn họ.

Những điều luật pháp luật vô cùng rõ ràng, những án lệ pháp luật vô cùng rõ ràng đều được trình bày cẩn thận. Tiêu Văn Tĩnh cho rằng cái vị nữ quan tòa trung niên cao cao tại thượng kia cũng sẽ không đưa ra bất cứ sự phản bác nào cả. Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn còn đang suy nghĩ như thế, cái vị nữ quan tòa trung niên trên đầu đội một bộ tóc giả kiểu cũ màu trắng chuyên dụng của pháp quan kia đã lạnh lùng mở miệng:

- Về mặt trình tự xử lý thẩm tra án kiện quyền giám hộ dân sự, cái chúng ta suy nghĩ đến đầu tiên chính là khả năng nuôi dưỡng cùng với hoàn cảnh trưởng thành của đối tượng không có năng lực hành vi dân sự, cho nên đối với vấn đề ý nguyện của chính bản thân người chưa có năng lực hành vi dân dự, cũng chỉ là một điều kiện để tham khảo mà thôi.

- Tiêu luật sư, những gì mà ngài nói từ nãy đến giờ rất khó có thể thuyết phục được tôi. Vị cô bé con đang ngồi bên cạnh ngài kia, theo như những gì ngài nói, chính là không cần những người thân nhân của mình giám hộ, mà là cần... vị Điền tiên sinh kia làm người giám hộ sao? Còn về phần những bằng chứng về xung đột lợi ích có liên quan, cái mà tôi cần chính là chứng cứ xác thực, chứ không cần những chứng cứ chỉ là những thông tin từ bên phía tin tức truyền thông bên trong Liên Bang mà ngài vừa mới đưa ra làm chứng cứ, lại lặp lại hết lần này đến lần kia như vậy.

Vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả quăn tít màu trắng kia khẽ cau mày lại, nhìn xuống Tiêu Văn Tĩnh bên dưới, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn xét xử, có chút hờn giận, nói:

- Cái vụ kiện tụng này đã kéo dài gần một năm trời nay rồi. Đến tột cùng là phải lãng phí bao nhiêu tiền nộp thuế của dân chúng Liên Bang nữa đây? Hệ thống Tư pháp Liên Bang không có khả năng bởi vì một vụ kiện tụng của các vị mà kéo dài quá nhiều những phí tổn chính sách Tư pháp theo chính sách được nữa. Bản quan tòa hy vọng có thể nhanh chóng đưa ra được những kết quả chính xác nhất, cho nên hy vọng ngài có thể đưa ra được những bằng chứng chính xác có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang.

Những ngón tay đang lật xem hồ sơ vụ án của luật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thời cứng đờ lại một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía vị nữ quan tòa với mái tóc giả xoăn tít màu trắng trên kia, phi thường nghi hoặc, khiếp sợ cùng với bất ngờ với những gì mà đối phương vừa nói ra.

Những bằng chứng chính xác có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang? Đám người Chung Gia có ý đồ ở trên trạm không gian tiến hành mưu sát Chung Yên Hoa có để lại chứng cứ gì không? Những công tác điều động quân đội dị thường ở Lạc Nhật Châu Tây Lâm hơn một năm trước đây có phải là những bằng chứng có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang hay không? Không, tất cả những thứ này cũng đều không có khả năng dùng làm chứng cứ đưa ra trước một phiên tòa dân sự để tranh chấp quyền bảo hộ được. Một khi hắn làm như vậy, khẳng định hắn sẽ ngay lập tức bị người khác dùng danh nghĩa vu khống mà khởi kiện hắn.

Nghĩ đến điều này, trên gương mặt của luật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thời nổi lên một tia nụ cười trào phúng cùng với chán ghét đến cùng cực. Ngày hôm nay bản thân hắn đối với sự hắc ám phía sau giới Tư pháp Liên Bang đã có sự nhận thức tương đối rõ ràng, hiểu được bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với đám đại Gia tộc kia đã quyết tâm không tiếc hết thảy mọi hậu quả, cũng đều muốn một phen đem cái án tình của Chung Gia Tây Lâm này chấm dứt trước khi có sự can thiệp của vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia vào trình tự xử lý thẩm tra... Cho dù là cái vị nữ quan tòa trung niên tóc quăng màu trắng này ở trước phiên toàn có biểu hiện ngu xuẩn, vớ vẫn đến thế nào đi chăng nữa cũng mặc kệ. Chỉ cần trình tự xét xử kia còn không có vào được Tòa án Tối cao, như vậy cho dù rằng vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia có cái nhìn như thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp nào ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng được.

Ngay tại thời điểm luật sư Tiêu Văn Tĩnh đang đề cao âm điệu, chuẩn bị đưa ra lời kháng nghị, nhưng mà khóe mắt chợt liếc nhìn về phía thân ảnh của cô bé con đang ngồi bên cạnh mình kia, nghĩ đến đám đồng sự của chính mình trong Bộ Tư Pháp đang cố gắng chuẩn bị những sự tình có liên quan đến vụ kiện này, hắn ta đành phải cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình.

Mái tóc đen mềm nhẹ, cắt ngắn chỉnh tề, chảy vuốt cẩn thận, im lặng mà trầm mặc phủ lên trên nửa vầng trán của cô bé con. Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa thân đang nằm ở ngay trung tâm của một hồi lốc xoáy tranh chấp, lúc này tựa hồ như căn bản không thèm quan tâm đến chuyện một hồi phiên tòa quan trọng này chính là sắp sửa quyết đinh quyền giám hộ của chính bản thân mình vậy. Cô bé cũng chỉ là đang cúi đầu xuống, cầm cây bút điện tử tinh tế, vô cùng chăm chú làm bài tập về nhà trên cái bản ghi chép điện tử đặt trên bàn trước mặt. Tựa hồ hiện tại cô bé đang gặp phải một bài toán hóc búa nào đó, cho nên bộ dáng có chút đặc biệt đáng yên cắn nhẹ đầu bút một chút, ra chiều nghĩ ngợi.

Cái vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả xoăn tít lạnh lùng ngồi trên kia, đám lão thái gia tay cầm quảy trượng chống xuống đất kia, cái người anh họ đang diễn một màn thâm tình thân thiết kia, căn bản không hề lọt vào trong mắt của cô bé con chút nào.

Ánh mặt trời vào đông có chút lạnh lùng nhàn nhạt từ trên cái cửa sổ thủy tinh lớn trên đỉnh gian phòng rộng rãi chiếu thẳng xuống dưới. Con đường trải thảm nghiêm trang thẳng tắp ở chính giữa gian phòng tòa án nhìn qua có chút ảm đạm trầm mặc, vô số người đến dự phiên tòa cũng im lặng trầm mặc không nói một tiếng nào. Không khí vô cùng căng thẳng...

Đột nhiên đúng lúc này, cánh cửa đại môn to lớn nặng nề của gian phòng phiên tòa vốn đã đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra. Ở bên trong làn ánh sáng chói lọi từ bên ngoài chiếu rọi vào, một cái thân ảnh thẳng tắp nhất thời đi vào. Đôi giày quân dụng sáng loáng dẫm lên trên mặt sàn của phiên toàn phát ra thanh âm rung động trong trẻo, vang vọng, từng tiếng từng tiếng vang lên, giống hệt như là đang giẫm thẳng vào trong lòng vô số người đang ngồi trong này vậy.

Cái thân ảnh kia càng ngày càng tiến đến gần, khuôn mặt của thân ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Điền Đại Bổng đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, quay đầu nhìn lại, đám lão thái gia Chung Gia đang ngồi trên hàng ghế dự thính, bàn tay nắm lấy quải trượng đột nhiên nắm chặt lại một cái, những thanh quải trượng chợt run rẩy nhè nhẹ. Trong ánh mắt của Chung Tử Kỳ đang ngồi trên hàng ghế nguyên cáo đột nhiên hiện lên một vẻ kinh hoảng nhàn nhạt.

Cái thân ảnh kia đi thẳng đến phía trước nhất của tòa án, đưa tay gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, đặt xuống trên bàn, ngay bên cạnh chỗ ngồi của cô bé con đang làm bài tập về nhà kia, sau đó đem một con chíp vi mạch nho nhỏ chuyển sang cho vị thư ký chuyên tiến hành công tác truyền phát văn bản điện tử của phiên tòa, bên trong bầu không khí tuyệt đối trầm mặc một cách kỳ dị của phiên tòa, hướng về phía vị nữ quan tòa trung niên tóc giả màu trắng trên cao kia, bình tĩnh nói:

- Tôi tên là Hứa Nhạc, là Chủ quản Kỹ thuật cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng đương nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17 Quân khu I Liên Bang. Tôi đã ủy thác cho luật sư Tiêu Văn Tĩnh đệ trình lên văn bản thỉnh cầu quyền lợi của tôi, kính xin quý quan tòa đọc qua.

- Tôi thỉnh cầu... hoàn toàn có được quyền giám hộ của Chung Yên Hoa!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)