Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 623

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 623: Vầng nguyệt thực thiêu đốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ánh mắt của Mộc Ân xuyên thấy qua lớp phủ mờ màu đỏ chói do máu tươi chảy xuống nhuộm thành trước mắt mình, giương mặt nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi thân hình gầy yếu đơn bạc đứng trước mặt mình. Dựa vào cặp đồng tử đen láy trong mắt cùng với mái tóc màu đen được che chắn lại cẩn thận bên dưới cái mũ quân nhân kia của đối phương, hắn có thể xác nhận được đối phương là một vị quý tộc nào đó, thậm chí còn có khả năng là một thành viên của Hoàng tộc nữa. Chỉ là Mộc Ân cũng không biết đối phương đến tột cùng là có thân phận gì mà thôi.

Mộc Ân mạnh mẽ đè nén xuống sự khiếp sợ trong lòng của mình, sau khi ho khan mấy tiếng, thì dùng một loại ngữ khí vô cùng khinh miệt, nói:

- Tuy rằng tôi không biết một đại nhân vật giống như ngày vậy, vì cái gì mãi vẫn kiên trì muốn chạy sang Liên Bang chịu chết, nhưng mà vấn đề chính là, bộ ngài cho rằng ngài muốn tôi đưa ngày qua, thì tôi liền sẽ thật sự sẽ đưa ngài sang bên đó hay sao?

Bởi vì nguyên nhân có Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không chỗ nào không có kia, cho nên bên phía Đế Quốc căn bản không có khả năng hướng về phía Liên Bang bên kia tiến hành thẩm thấu những nhân viên tình báo. Đồng dạng, các công dân Liên Bang cũng bởi vì cái con chíp vi mạch nhân thể ở phía sau gáy kia, khiến cho không có khả năng tiến vào bên trong cảnh nội Đế Quốc, ngoại trừ cái gã Hứa Nhạc không biết vì nguyên nhân gì có thể làm được kia!

Nhưng mà hiện nay bởi vì Quân đội Liên Bang cùng với Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc tiến hành quan hệ hợp tác, cho nên trong mơ hồ dường như đã xuất hiện một phương pháp có thể khả thi được!

Đến lúc này Mộc Ân rốt cuộc đã có thể hiểu được, vì cái gì mà ở trên khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này lại xuất hiện nhiều bộ đội tinh nhệ của Đế Quốc như vậy rồi. Hơn nữa căn cứ ngầm bên dưới lòng đất của Tổ chức vì cái gì lại gặp phải những đả kích vô cùng khủng bố do đối phương dốc hết tâm trí bày ra như thế. Hết thảy những cái này cũng đều là do nguyên nhân bên phía Hoàng thất cùng với Quân đội Đế Quốc đã linh mẫn nắm giữ cái đạo khe hở duy nhất vừa mới xuất hiện trong vũ trụ kia.

Chỉ có phương pháp ngụy trang thành các thành viên đàm phán của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc, thì cái gã quân nhân sĩ quan quý tộc trẻ tuổi ở trước mặt này mới có khả năng đi vào Liên Bang mà không bị phát hiện. Mộc Ân căn bản không thèm hỏi xem vì cái gì mà đối phương lại muốn phiêu lưu mạo hiểm lớn đến như thế, liền đã trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương.

Chuyện tình này có quan hệ trực tiếp đến quan hệ hợp tác trường kỳ sau này giữa Liên Bang cùng với Tổ chức, quan hệ đến kết cuộc cuối cùng của kiếp sống huyết khổ cùng cực của các nô lệ, bình dân bá tánh bên trong Đế Quốc, hắn tuyệt đối có thể mặc kệ mọi sự uy hiếp của đối phương mà trực tiếp cự tuyệt.

- Tên của ta là Hoài Thảo Thi!

Gã quân nhân sĩ quan quý tộc Đế Quốc thân hình gầy yếu kia bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía gã Lão đại xã hội đen thần tình tràn ngập máu tươi cùng với những vết máu đã khô, hai bàn tay chắp lại sau lưng, bình tĩnh nói:

- Đại bộ phận mọi người vẫn gọi ta là Tô Mông. Bình thường ta rất ít khi hướng người khác đưa ra thỉnh cầu, thế nhưng mà chỉ cần ta đã nói ra rồi, trên đời này chưa từng có người nào có khả năng cự tuyệt lời nói của ta!

Nghe được đối phương đích thân tự mình nói ra thân phận, đồng tử trong mắt của Mộc Ân kịch liệt co rút lại một trận, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, nghiêng đầu sang một bên một chút, ý đồ để cho mớ máu loãng đã chảy kín trong khóe mắt của mình chảy bớt ra ngoài một ít, khiến cho tầm nhìn của mình bớt mơ hồ đi một chút...

Hắn cố gắng giương thật lớn cặp mắt mơ hồ của mình, nhìn chằm chằm về phía vị Công chúa Điện hạ hào quang vạn trường trong lòng bất cứ người Đế Quốc nào ở ngay trước mặt mình, thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian cực dài, sau đó mới dùng thanh âm khàn khàn, nói:

- Tôi vẫn như cũ cự tuyệt lời yêu cầu này!

- Ta đã từng nói qua rồi, chưa từng có người nào có khả năng cự tuyệt lời thỉnh cầu của ta! Ít nhất... ở trong Tinh vực Tả Thiên này cũng chưa có!

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, bình tĩnh đánh giá gã tù phạm thất thế trước mặt mình, đột nhiên mở miệng nói thêm một câu:

- Ta không nghĩ sẽ phải dùng đến mẫu thân của ông, thê tử của ông, nữ nhân của ông để uy hiếp ông làm việc cho ta!

o0o

Cái phiến thành thị này chính là một địa phương vùng vịnh biển du lịch nổi tiếng nhất trên Tinh cầu Mặc Hoa của Đế Quốc. Những gian kiến trúc cạnh bờ biển bên trong phiến thành thị này lấy màu sắc vàng nhạt cùng với hồng phấn làm màu sắc chủ đạo, ở bên dưới bầu trời lam thẫm cùng với ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ đặc biệt mê người.

Chỉ có điều đáng tiếc rằng trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây, khỏa Tinh cầu này nằm trong sự tranh đoạt vô cùng thảm thiết giữ Quân đội Liên Bang cùng với Quân Đế Quốc, vô số những khỏa đạn đạo khủng bố đã nổ vang, khiến cho những tòa kiến trúc trong phiến thành thị vô cùng xinh đẹp này khoác lên trên người một lớp áo khoác phi thường thê lương, thỉnh thoảng lại còn xuất hiện một vài lỗ thủng vô cùng lớn trên thân các tòa kiến trúc nữa.

Hoài Thảo Thi men theo một con đường bậc thềm đá cổ xưa được sơn phết một màu trắng ngà, chậm rãi đi lên sân thượng của một tràng kiến trúc cao tầng nằm ngay bên cạnh bờ biển, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn về phía những đàn hải âu màu trắng đang chao lượn liên hồi trên mặt biển xa xa, bình tĩnh không nói tiếng nào.

Ở bên trong gian kiến trúc ngay dưới chân nàng ta, Mộc Ân lúc này đang thừa nhận vô số những sự nghiêm hình tra tấn vô cùng chuyên nghiệm của đám nhân viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Ở bên trong không gian vũ trụ cao cao trên đỉnh đầu của nàng ta, một chiếc phi thuyền Chiến hạm tốc độ cao đang từ bên phía Thiên Kinh Tinh lái nhanh đến, bên trong chiếc phi thuyền Chiến hạm này chính là một nhà già trẻ của Mộc Ân.

Những sợi tóc đen màu đen thẳm nhu hòa thanh tú bị những cơn gió biển thổi quét không ngừng bay loại xạ khắp nơi xung quanh. Hoài Thảo Thi đưa tay lên gạt những sợi tóc rối kia hung hăng nhét vào bên dưới cái mỹ quân dụng, sau đó lấy ra hai cái tròng mắt giả màu nâu nhàn nhạt, cẩn cẩn thận thận đem bỏ vào trong ánh mắt của chính mình, trong lòng thì lại im lặng thầm nghĩ, trước khi lên đường còn cần phải đem mái tóc đen trên đầu mình nhuộm lại một phen. Chỉ là không biết đem nhuộm thành màu gì thì tương đối phù hợp với bộ dạng của mình đây?

Cái gã đầu lĩnh quan trọng kia của Tổ chức Bình dân Phản kháng liệu cuối cùng sẽ chấp nhận đáp ứng dẫn mình sang bên phía Liên Bang hay không? Vị Công chúa Điện hạ vô cùng kiêu ngạo mà biểu tình không chút tình cảm gì này căn bản không hề lo lắng về chuyện đó. Không cần phải nói đến đám người nhà già trẻ lớn bé của Mộc Ân đang được áp giải tới đây, chỉ cần bằng vào những thủ đoạn vô cùng chuyên nghiệp phi thường của đám chuyên gia kinh nghiệm trong Bộ Tình Báo Hoàng gia kia thôi, cô nàng tin tưởng rằng trong vũ trụ này căn bản không có bất cứ người nào có thể mạnh mẽ chống cự được cả.

Úc, hẳn là phải trừ bỏ cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia ra!

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi càng ngày càng nheo nhỏ lại một chút. Nàng ta nhìn xuống phiến bờ cát trắng tinh lộ ra ở bên dưới tòa kiến trúc đằng xa xa khẽ giật mình một chút, nhưng cũng không nói cái gì cả. Bên trên khuôn mặt mà bất luận là khoa trương đến đâu đi chăng nữa cũng không thể dùng hai chữ để mà hình dung kia, thế nhưng lại cực kỳ hiếm có xuất hiện một tia cảm xúc sầu lo lặng nề...

Những đầu hải âu kia đang không ngừng bay lượn chao đảo giữa những làn sóng biển trắng xóa, giống hệt như băng xuyên qua những đám mây bên trên bầu trời. Số lượng rất nhiều tụ tập lại cùng một chỗ, đem phiến bờ cát trắng tinh kia biến thành một cái sàng lớn với những điểm lấm tấm nhỏ bé như kiến, một chút không gian khoáng đãng cũng không cách nào nhìn thấy được. Nhìn một màn hình ảnh như thế này, trong lòng Hoài Thảo Thi lặng lẽ thầm nghĩ:

- Chỉ cần mình có thể qua được bên đó, như vậy chuyện tình sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn!

o0o

Tòa nhà Nghị Viện gặp phải một hồi tập kích khủng bố khốc liệt, Phó Tổng thống Liên Bang ly kỳ gặp chuyện, bên phía tiền tuyến, tình hình chiến sự không ngừng liên tục gặp bất lợi, vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang đột nhiên biến thành một gã tội phạm truy nã.

Đủ các loại chuyện tình không ngừng xảy ra như thế, cứ từng cái từng cái một liên tiếp trình diện tại Thủ Đô Tinh Quyển trong cái năm 72 Hiến lịch 37 của Liên Bang này, liền giống như là từng đám từng đám mây trắng lạnh lùng không một tiếng động nhẹ nhàng bay tới, kết hợp lại cùng một chỗ, sau đó mạnh mẽ thay đổi thành một đám mây đen khổng lồ khủng bố bao phủ trên bầu trời Liên Bang, làm cho tâm tình của dân chúng Liên Bang ở bên dưới đám mây đó trở nên tích tụ hơn nhiều, khẩn trương bi thương cùng với bất an mãnh liệt.

Tình hình như vậy cuối cùng luôn cần phải có người nào đó đứng ra hứng chịu trách nhiệm.

Những phe phái chính trị đã bị thất bại trong kỳ Tổng tuyển cử lần này liền lập tức phát ra lời chỉ trích. Những gia tộc lớn trong Liên Bang, trong thời gian năm năm gần đây bị bên phía Chính phủ Liên Bang đè ép đến mức không quá sợ hãi cũng trừng mắt lạnh, ở phía sau âm thầm thúc đẩy những con rối trước tấm màn sân khấu chỉ trích mạnh mẽ chuyện này. Những người được đề cử lên làm Tổng thống Liên Bang ở các phe phái khác đang tiến hành Tổng tuyển cử, thế nhưng nhìn vào tình thế của mình chắc chắn sẽ thất bại, nhưng dựa vào những sự kiện này, ở trên mitting tuyển cử cũng vô cùng phẫn nộ chỉ trích. Tất cả các dân chúng Liên Bang ngồi trên bàn ăn trong nhà của chính mình, cũng hướng về phía những nồi cơm, những đĩa thịt protein hợp thành mà phẫn nộ chỉ trích...

Như vậy thì đến tột cùng kẻ nào sẽ phải gánh lấy trách nhiệm trong tất cả những chuyện này, bên phía Chính phủ Liên Bang hay là Thượng tá Hứa Nhạc đang còn bị ráo riết truy nã kia? Những con người bất đồng, trong lòng cũng sẽ có những cái nhìn bất đồng đối với một chuyện tình. Nếu như phải đưa ra những lời nói định nghĩa mơ hồ nào đó, thì những người độ tuổi hơi chút lớn trong Liên Bang càng nguyện ý tin tưởng vào Chính phủ Liên Bang hơn một chút.

Những dân chúng mà đối với sự vinh quang của Liên Bang chính là phát xuất từ lòng yêu thương nhiệt tình sâu thẳm trong nội tâm, luôn kiên trì cho rằng vị Thượng tá Hứa Nhạc, kẻ đã cùng tên tội phạm khủng bố tập kích cấu kết với nhau, cùng với tên tội phạm phản quốc Dư Phùng có mối quan hệ không rõ ràng, hơn nữa lại càng không thèm để ý đến lời kêu gọi xuất đầu lộ diện dưới ánh nắng mặt trời của Chính phủ Liên Bang, kiên trì trốn chết, làm cho toàn bộ xã hội Liên Bang nhất thời lâm vào trạng thái phân liệt mạnh mẽ kia, theo lẽ thường mà nói đương nhiên là kẻ phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm rồi.

Nhưng mà đối với những gã thanh niên sinh viên học sinh trẻ tuổi, trong lòng luôn tràn ngập nhiệt huyết, chưa bao giờ biết ngừng chảy kia, ở trong thời tiết giá lạnh của Lâm Hải Châu vẫn luôn dám cởi trần tiến hành du hành trên đường phố mà nói, thì rõ ràng chính là do Chính phủ Liên Bang muốn hãm hại anh hùng chiến đấu, cố tình bày ra một loạt những tội danh thất tao bát loạn đổ lên trên đầu Hứa Nhạc, nguyên nhân rõ ràng chính là bởi vì muốn che lấp đi những âm mưu vô sỉ mà Thượng tá Hứa Nhạc đã từng ám chỉ trên buổi họp báo công bố tin tức kia, cho nên đã làm ra một tràng đại âm mưu khác, càng thêm ghê tởm hơn, càng thêm vô sỉ hơn nữa... Cái Chính phủ hỗn tạp xấu xa này không gánh trách nhiệm cho những chuyện này, vậy thì còn ai đi phụ trách nữa đây?

Những tràng tranh luận vô cùng kịch liệt phát sinh trên các diễn đàn chính trị trên mạng Internet, phát sinh bên trong những quán cà phê, những quán bar, trong những lúc trà dư tửu hậu. Thậm chí còn phát sinh ngay cả bên trong những lớp học, bên trong bàn ăn của gia đình nữa. Những vị Giáo sư đức cao vọng trọng đứng trên bục giảng mang theo tâm tình căm giận bất bình cùng với các gã học sinh xuất sắc của chính mình tranh luận với nhau xem ai phải nhận gánh trách nhiệm. Những vị cha mẹ trung niên vừa mới từ nhà xưởng tan tầm trở về, ngồi bên cạnh bàn ăn với những món ăn làm từ thịt protein tổng hợp, tranh luận cùng với đứa con vừa mới bước chân vào giảng đường đại học của chính mình... Vô số những tràng tranh luận kịch liệt bùng nổ ở khắp các ngõ ngách bên trong xã hội Liên Bang!

Trong bối cảnh vô cùng rối loạn như thế, thì từ bên phía tiền tuyến lại càng không ngừng truyền về các tin xấu về các hồi chiến bại từ thấp đến cao. Hơn phân nữa Tinh cầu Mặc Hoa hiện tại lại một lần nữa rơi trở lại trên tay của đám người Đế Quốc. Quân đội Liên Bang tựa hồ cũng bị bức bách phải từ bỏ chiến dịch tiến công mùa xuân. Những người đang trong những tràng tranh luận kịch liệt kia cũng phải lâm vào trầm mặc.

Mấy ngày sau đó, ba đại Công hội Công nhân Liên Bang cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh đột nhiên cùng lúc tuyên bố khởi xương một hồi biểu tình bãy công quy mô lớn nhất trong toàn bộ lịch sử Liên Bang. Ngay tại thời khắc nguy hiểm nhất như thế này, bọn họ tiến hành biểu tình bãi công nhằm toàn lực ủng hộ Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội tại tiền tuyến!

Kể từ khi Liên Bang bắt đầu Hiến lịch cho đến bây giờ, từ thể chế Cộng Hòa cho đến thể chế Liên Bang, bất luận là các vị Chủ Tịch tiên sinh cho đến Tổng thống tiên sinh, cái kiếp sống thống trị hoặc là nói quản lý tổng thể ba cái Tinh vực khổng lồ kia, trên thực tế luôn là những năm tháng đấu mưu đấu trí vô cùng gian nan cùng với bảy con quái vật khổng lồ của Liên Bang kia!

Bảy cái đại gia tộc nắm trong tay một cỗ lực lượng phi thường khủng bố kia, ngay sau khi chế độ thống trị của Hoàng quyền chấm dứt xong, liền cực kỳ âm thầm lặng lẽ lẻn vào bên trong bóng tối của xã hội, lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào thể chế chính quyền đang trình diễn bên ngoài sân khấu chính trị. Những cái miệng khủng bố của đám quái vật khổng lồ này mặc dù không giống như những cái bồn máu, thế nhưng lại có thể ở trong những khoảng thời tiết trời đông giá lạnh là phụt ra những màn sương trắng vô cùng khủng bố. Những hàm răng sắc bén ẩn chứa bên trong những màn sương trắng kia lúc ẩn lúc hiện... Đến thời điểm khi mà đám quái vật kia cảm thấy bị uy hiếp, hoặc là trở nên đói khát, thì bọn chúng sẽ ngay lập tức phóng người lao tới, ở trên người của đối phương liền cắn xé từng tảng từng tảng lớn huyết nhục mang theo máu tươi đầm đìa rứt xuống.

Những chuyện tình hoặc là nói những sự cố trước sau lần lượt phát sinh từ trước năm 70 của Hiến lịch 37 kia, ở trong mắt những gia tộc khổng lồ này, vốn dĩ cũng chỉ là những âm mưu thủ đoạn theo lẽ thường sẽ phải phát sinh mà thôi, hoặc là nói đây là những sự kiện lịch sử lặp đi lặp lại một cách nhàm chán trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang. Thậm chí ngay cả cái tràng tử vong của vị lão đầu hổ Tây Lâm kia, cũng chỉ khiến cho bọn họ mang theo vẻ mặt lãnh khốc cùng hợp lại với Chính phủ Liên Bang thành một đường, gia nhập vào bên trong cái tràng thịnh yến kia mà thôi.

Mãi cho đến khi Quân Thần Lý Thất Phu chết đi, những cái đại gia tộc này mới từ trong chân tướng phía sau màn của sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh dần dần được Hứa Nhạc điều tra ra kia, ngửi ra được một chút mùi vị của sự nguy hiểm cực độ. Ngay sau đó, thông qua quá trình trốn chết của Hứa Nhạc, bọn họ mới chân chính phát hiện ra cái Chính phủ Liên Bang hiện tại so với những Chính phủ Liên Bang trong quá khứ, về mặt thực lực chân chính đã có sự bất đồng vô cùng lớn. Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới bắt đầu cảnh giác lên!

Các đại gia tộc kia sau khi bắt đầu cảnh giác, liền bắt đầu lợi dụng giới truyền thông đang nằm trong sự khống chế của chính mình, mượn dùng cái gọi là sự kiện hãm hại anh hùng chiến đấu của Liên Bang, hướng về phía Chính phủ Liên Bang cùng với cái vị nam nhân sắc mặt ngăm đen bên trong Dinh thự Tổng Thống kia khởi xướng một hồi công kích mạnh mẽ từ phía dư luận. Mà bên phía Nghị Viện, nơi mà mãi vẫn luôn bị bọn họ cường thế ảnh hưởng ngầm, cũng đã bắt đầu ý đồ hạn chế sự khuếch trương quyền khống chế của Chính phủ, hoặc nói là sự khuếch trương quyền lực chính trị!

Nhưng mà điều bọn họ không ngờ đến nổi lại đã phát sinh. Bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sau khi đối mặt với cục diện nhìn qua khó khăn dồn dập cả trong lẫn ngoài như thế này, không ngờ lại cũng chẳng hề bối rối chút nào, thậm chí lại còn bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác phải cảm thấy sợ hãi nữa. Bọn họ cũng không hề vận dụng bất cứ thủ đoạn chính trị nào để tiến hành cường ngạnh đối kháng lại, mà chỉ là bình tĩnh chờ đợi, mãi vẫn luôn chờ đợi một kiện đại sự nào đó phát sinh ra...

Cuối cùng, kiện đại sự kia cũng đã phát sinh... Một hồi du hành bãi công thị uy thanh thế vô cùng lớn!

Một hồi biểu tĩnh bãi công thị uy thể hiện ủng hộ Chính phủ vô cùng mạnh mẽ, phi thường hiếm thấy trong dòng lịch sử của Liên Bang!

Bên trong các khu công nghiệp to lớn trải rộng khắp các Châu bên trong ba Đại khu Liên Bang, có tộng cộng đến hơn mười tỷ công nhân, đều là các thành viên của ba đại Công hội Công nhân cả. Còn về phần Hiệp hội Cựu chiến binh thì lại có được sự ủng hộ mạnh mẽ của vô số những binh lính đã xuất ngũ, cùng với sự tôn trọng của tập thể xã hội Liên Bang. Một khi mà những tổ chức dân gian rộng lớn mạnh mẽ có lực kêu gọi vô cùng lớn như thế, đột nhiên cộng đồng khởi xướng một hồi biểu tình bãi công thị uy, có thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện tràng cảnh khủng bố như thế nào...

Căn cứ vào yêu cầu của ba đại Công hội Công nhân ngoại trừ những xí nghiệp, công ty liên quan đến hoạt động vật tư dân dụng cùng với ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sinh hoạt tối thiểu của công dân, tất cả các công nhân thuộc các khu công nghiệp trong Liên Bang toàn bộ đều cự tuyệt đi làm, đổ xô ra những con đường tiến hành biểu tình. Nhất là các công ty xí nghiệp thuộc ngành công nghiệp nặng trong Liên Bang trên Tinh cầu S2, số lượng công nhân tiến hành biểu tình đạt đến con số phi thường đáng sợ là 85% tổng số công nhân. Toàn bộ nền kinh tế của Liên Bang đã lâm vào tình trạng bị uy hiếp nghiêm trọng.

Căn cứ vào công tác thống kê sau này, hồi tổng bãi công cùng với du hành thị uy toàn diện xảy ra vào đầu thu năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang này, chính là lần biểu tình bãi công có nhân số tham dự nhiều nhất, khiến cho nền kinh tế Liên Bang bị tổn thất thảm trọng nhất trong lịch sử của Liên Bang từ khi có lịch sử cho đến nay. Thanh thế cực kỳ to lớn, từ trước đến giờ vẫn chưa từng có. Mỗi một con đường, gốc phố trong xã hội Liên Bang cũng đều bởi vì nó mà chấn động, thậm chí là phải sợ run!

Vô số những dân chúng bình thường của Liên Bang đều đổ xô ra những con đường lớn, mọi người đều giơ lên những bảng băng rôn đơn sơ tự chế của mình, bi phẫn lớn tiếng hô to khẩu hiệu, khiến cho những dân chúng nghỉ chân bàng quan hai bên đường cũng bị kích động, nhiệt huyết dâng trào, bắt chước tiến hành hô hào, sau đó hội nhập vào bên trong đám đông biển người đang biểu tình kia.

Trong các trành bãi công biểu tình thị uy bùng nổ khắp các đại Châu trong Liên Bang, ngay phía trước cùng luôn có một đám quân nhân sĩ quan thương tật cưỡi xe lăn hoặc là chống quải trượng dẫn đầu. Biểu tình của bọn họ phi thường nghiêm túc, trên vai ai nấy đều mang theo những huy chương, huân chương, đều tự hướng về mục đích của chính mình mà kéo đi, không ngừng tiến bước về phía các quảng trường lớn hoặc là các tòa thị chính.

Đối mặt với những gã quân nhân anh hùng thương tật đã xuất ngũ này, đám cảnh sát trấn áp bạo loạn của bên phía Chính phủ cũng không dám có bất cứ hành động gì có ý ngăn cản cả. Trên thực tế, về mặt cơ bản thì yêu cầu đưa ra từ phía Dinh thự Tổng Thống, tất cả các ban ngành, cơ cấu bên trong Chính phủ, không được đối với lần bãi công biểu tình này tiến hành bất cứ hành động ngăn cản nào cả.

Theo các cuộc biểu tình bãi công diễn ra ngày càng lan rộng, theo những khẩu hiệu ủng hộ Chính phủ cực kỳ vang dội, hữu lực, ví dụ như là đến tột cùng là nên do ai phải phụ trạc những tình hình thắng bại tại tiền tuyến trong khoảng thời gian qua, khiến cho những hồi tranh đấu khắc khẩu dư luận diễn ra trong mấy ngày hôm nay, khiến cho dân chúng Liên Bang cũng phải hoang mang thật lâu, đến thời điểm này cũng đã dần dần đột nhiên chuyển hướng.

Cỗ lực lượng do ý nguyện của toàn thể dân chúng tập hợp lại liền trở thành một lực lượng vô cùng khủng bố. Nó cường đại đến mức có th ảnh hưởng đến cả khuynh hướng đưa tin tức truyền thông trong Liên Bang. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán lý trí của rất nhiều người nữa.

Đến thời điểm này, cũng đã không còn bao nhiêu người vẫn như cũ kiên trì cho rằng Chính phủ Liên Bang đã hãm hại Thượng tá Hứa Nhạc nữa. Thậm chí hồi cuối tuần trước, đám thanh niên học sinh sinh viên vẫn còn vì Hứa Nhạc mà cật lực lên tiếng kêu la, kéo nhau ra đường biểu tình, vào lúc này lại gia nhập vào đội ngũ du hành, thay Chính phủ Liên Bang không ngừng kêu khóc hô hào, kêu gọi Liên Bang đoàn kết, nhất trí chống địch...

Cái này nghe qua có vẻ hơi có chút vớ vẫn, nhưng mà trên thực tế nó lại chính một sự bi ai. Đám dân chúng bình thường, bản thân vốn luôn thiếu khuyết những thông tin, tin tức chân thật đầy đủ để mà tham khảo, vì thế vệ mặt phán đoán phân tích phương diện phe phái đấu đá như thế này, luôn luôn sẽ dễ dàng đứng ở bên nào nhìn qua giống như là hữu lý hơn một chút. Mà sự hữu lý hay là vô lý, trên thực tế lại cần phải xem xem thanh âm của ai lớn hơn người khác. Đây cũng không phải là sự xoay chuyển phương diện chính trị theo kiểu cọng cỏ đầu đường, gió chiều nào lay chiều này, mà là một sự lựa chọn tự nhiên ngơ ngẩn của một đám xã hội động vật đông đúc.

Đến lúc này thì đám Đại gia tộc vừa mới tỉnh ngộ lại, chuẩn bị ra tay khống chế hoặc là nói ít nhất phải chế hành lại Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, cũng đã bị bức bách phải trầm mặc.

Bọn họ có thể khống chế truyền thông trong tay, thế nhưng lại không có khả năng cùng với cả một hải dương dân chúng đang phẫn nộ chính diện đối kháng. Bọn họ có thể khống chế những công ty, đại xí nghiệp to lớn có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của toàn bộ Liên Bang, thế nhưng lại không có khả năng không thèm nhìn đến những trận biểu tình bãi công khổng lồ đáng sợ này mà lựa chọn đối kháng cùng với Chính phủ Liên Bang! Bởi vì đám bọn họ chính là Thất Đại Gia Tộc, nhưng mà lại là Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang! Bọn họ không có khả năng trơ mắt nhìn thấy toàn bộ Liên Bang hướng về phía bờ vực sụp đổ mà đi tới được. Bởi vì nếu xảy ra như vậy thì bọn họ cũng sẽ thi cốt vô tồn.

Mấy năm trước đây, vị Nghị viên Mạch Đức Lâm đang bị Chính phủ Liên Bang tiến hành điều tra, đã từng ở bên trong tòa nhà đại lâu Bộ Tư Pháp điều khiển đám thanh niên phần tử theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm cuồng nhiệt kia, xao động lên một hồi biểu tình thị uy chấn động toàn bộ Liên Bang, từ đó bức bách bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc phải lựa chọn thỏa hiệp.

Lúc đó thì Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thân là đối thủ cạnh tranh của Mạch Đức Lâm mãi vẫn luôn duy trì trầm mặc, không lên tiếng.

Ngày hôm nay, một hồi đại bãi công biểu tình du hành thị uy mà thanh thế còn vượt trội trận biểu tình năm nào không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc đã khiến cho mọi người của Thất Đại Gia Tộc cùng với giới chính trị Liên Bang kinh hãi cùng với phát hiện ra, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ở trong đám dân chúng tầng chót của Liên Bang đến tột cùng là có được uy vọng cao thượng đến như thế nào.

Trong khoảng thời gian hơn mười năm trời, Mạt Bố Nhĩ đã không hề ngại vất vả, thay các công nhân bình thường đánh các hồi kiện tụng công ích, hơn nữa lại còn phi thường hiếm có, thân kiêm luôn là Thủ tịch Luật sư của cả ba đại Công hội Công nhân các Đại khu, đồng thời của cả Hiệp hội Cựu chiến binh nữa. Ông ta đã thành công đạt được sự kính yêu của biết bao nhiêu người. Một đoạn thời gian kinh lịch này, không hề nghi ngờ đối với một buổi biểu tình thị uy lan rộng đến toàn bộ ba Đại khu Liên Bang ngày hôm nay, đã phát huy ra những tác dụng vô cùng lớn.

Như thế xem ra, lúc đó khi mà Mạch Đức Lâm tạo nên chấn động khiến cho cả Liên Bang phải rung chuyển, thì sự trầm mặc của Mạt Bố Nhĩ kỳ thật chính là một sự tự tin trầm ổn theo kiểu như từ trên nhìn xuống mà thôi. Quay lại nhìn những hình ảnh của năm xưa, lại nhìn xuống đội ngũ những người du hành biểu tình thị uy đông như kiến cỏ khắp cả đầu đường cuối hẻm ngày hôm nay, thì có thể phát hiện ra cái loại trầm ổn cùng với tự tin này đang sợ đến mức nào.

o0o

Các cuộc đại du hành biểu tình bãi công khắp Liên Bang đã tiến hành đến ngày thứ hai. Hơn mười vạn đội ngũ du hành đã theo những khu công nghiệp nặng từ bên phía Thủ đô Nam Giao Châu đi bộ tiến thẳng về phía khu vực thành thị của Đặc khu Thủ Đô.

Những đội ngũ biểu tình du hành thị uy mênh mông cuồn cuộn liền ngay lập tức khiến cho hệ thống giao thông mặt đất của Đặc khu Thủ Đô hoàn toàn tê liệt. Mà đám đại nhân vậy ngay khi cảm nhận được sự uy hiếp của đám đông cuồng nhiệt này, đều đã sớm trước tiên cưỡi các công cụ giao thông không trung, nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của chính mình rồi.

Vào mười hai giờ chính ngọ ngày hôm đó, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã ở ngay phía trước Dinh thự Tổng Thống tiến hành phát biểu diễn thuyết. Đám đông dân chúng biểu tình thị uy vô cùng hỗn loạn cuồng nhiệt đứng chật ních cả toàn bộ Quảng trường Hiến Chương. Đến khi bọn họ nghe được thanh âm khàn khàn mỏi mệt, thế nhưng lại vẫn như cũ tràn ngập hơi thở tin tưởng vào tương lai của Tổng thống tiên sinh vang lên, thì tất cả mọi người cũng đều tự giác im lặng lại.

Cái này thật sự là một hồi trường hợp quả thật không thể nào tin nổi. Giữa những con người có cùng chung một mục tiêu nào đó, liền ra sức lôi cuốn lẫn nhau, cùng nhau tạo ra một đại hành động khổng lồ, thế nhưng lại dần dần biến thành một loại lực khống chế nào đó có cảm giác như là tôn giáo thần thánh vậy. Hơn nữa cái loại lực khống chế này căn bản không thể nào nhìn thấy được, là một loại không tiếng động, vô thanh vô tức, vô tình. Nó hoàn toàn chỉ là một tia ánh mắt, một động tác tư thế nào đó giữa người và người mà thôi.

Ở trong buổi diễn thuyết này, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã hướng về phía các dân chúng đang tiến hành biểu tình thị uy bên dưới giảng thuật căn nguyên của sự thất bại quân sự ngoài tiền tuyến. Ông ta cũng nghiêm khắc phê bình những thủ đoạn thao túng cực kỳ ích kỷ về mặt cơ cấu truyền thông của các Hiệp hội Tài chính bên trong Liên Bang, yêu cầu bên phía Nghị Viện phải cân nhắc lại việc thông qua những hạng mục điều lệ quan trọng trong thời gian chiến tranh.

Đồng thời ông ta cũng hô hào đám dân chúng đang tham gia tiến hành biểu tình thị uy khắp các Đại khu bên trong Liên Bang hãy tận hết khả năng bảo trì sự bình tĩnh, hơn nữa nên mau chóng quay trở lại bên trong cương vị công tác của chính mình. Bởi vì hiện tại Liên Bang đang nằm trong thời kỳ chiến tranh, quả thật cần sự nhiệt tình của tất cả mọi người, cùng với sự khát vọng đối với công bằng chính trực, nhưng mà đồng dạng cũng cần phải có những thành quả lao động cùng với trí tuệ của tất cả mọi người, mới có thể đạt được chiến thắng toàn diện đối với đám người Đế Quốc bên kia.

Những lời kêu gọi tràn đầy tinh thần nhẫn nhục phụ trọng, đặt nặng cái nhìn đại cuộc, tràn ngập hương vị cao cao chính nghĩa đến cỡ nào! Toàn bộ đám người yên tĩnh dày dày đặc đặc đứng khắp nơi trong Quảng trường Hiến Chương đột nhiên bùng nổ lên một tràng pháo tay khổng lồ như sóng thủy triều cùng với vô số những thanh âm ủng hộ ầm ĩ. Các nữ nhân trẻ tuổi lúc này sớm đã kích động đến mức lệ rơi đầy mặt, nhưng công nhân trung niên thì kích động đến mức cặp mắt đỏ bừng lên. Đám quân nhân sĩ quan thương tật đã xuất ngũ đang ngồi trên những chiếc xe lăn hoặc là chống quải trượng đứng ở phía trước nhất của đám người thì đều đưa tay phải của mình lên, vỗ nhẹ lên trên những huân chương quân công đeo trên ngực trái của chính mình, vẻ mặt kiên nghị nhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang đứng trên bục phát biểu. Bọn họ ai nấy cũng lớn giọng thề rằng sẽ vì sự vinh quang của Liên Bang mà chiến đấu hăng hái đến một giọt máu cuối cùng của mình.

Tổng thống tiên sinh đã hô hào kêu gọi những dân chúng đang tiến hành tham gia bãi công biểu tình hãy đều mau chóng quay trở về cương vị công tác của chính mình, nhưng mà tất cả mọi người đã từ trong những lời diễn thuyết của ông ta mà thật sâu cảm nhận được tình cảnh gian nan hiện tại của Chính phủ Liên Bang. Vì thế ngay trước khi chấm dứt việc bãi công biểu tình, bọn họ đồng thời phóng vọt tới Tòa nhà Nghị Viện, phẫn nộ hô vang khẩu hiểu, trong tay quơ lên những bản sao chép phiếu bầu Nghị viên trong tay mình, yêu cầu đám Nghị Viên đang khẩn cấp tổ chức dự họp Hội Nghị phải ngay lập tức thông qua một vài hạng mục chương trình nghị sự quan trọng mà Chính phủ đang đệ trình lên.

Bên phía Nghị Viện tự nhiên sẽ không dễ dàng thoái nhượng như vậy rồi. Phải biết rằng trong những điều lệ hạng mục lâm thời trong thời gian chiến tranh kia, tuy rằng đối với sự bành trường quyền lực của bên phía Chính phủ cũng không phải là ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà trong đó lại có hai hạng mục điều lệ có quan hệ với quỹ xét duyệt tài chính công, lại quan hệ trực tiếp đến các đại gia tộc kia. Dựa vào những cái điều lệ này, liền có thể xác định được đám đại gia tộc kia che giấu ở bên trong bóng râm lịch sử sâu đến bao nhiêu.

Đám người đang tiến hành biểu tình thị uy mặc dù vô cùng phẫn nộ, thế nhưng lại vẫn còn đủ bình tĩnh để không đánh sâu vào vạch cảnh giới ngăn cách được lâm thời lập ra bên dưới bậc thềm đá thật cao kia. Nhưng mà bọn họ lại chia ra vây xung quanh cái tòa kiến trúc to lớn khí thế hùng vĩ này, hướng về phía các bậc thềm đá mà ném thẳng vào vô số những trứng thối cùng với những quả cà chua thối.

Nhất thời xung quanh cái tòa kiến trúc vừa mới được trang hoàng lại không được bao lâu này, lại một lần nữa dính đầy những thứ dơ bẩn, nhếch nhác không chịu nổi.

o0o

Chủ biên Bob, trên người mặc một kiện áo khoác phóng viên chuyên dụng, sắc mặt cực kỳ âm trầm chậm rãi bước đi bên cạnh con đường lớn. Bên trong đôi mắt lo âu của ông ta phản xạ hình ảnh lửa cháy bốc lên bừng bừng ở góc đường đằng kia. Một chiếc xe cảnh sát đã bị lật ngược lại, đang bốc cháy bừng bừng nằm giữa đường, tựa hồ như muốn châm lên cái điếu xì gà mùi thô trên khóe môi của Chủ biên Bob mà đã từ lâu rồi ông ta gần như quên lãng nó đi.

Dọc theo các con đường lớn bên trong Đặc khu Thủ Đô, nơi nơi cũng đều bị phủ đầy bởi rác rưỡi cùng với những vật phế thải. Cuộc bãi công của Hiệp hội Công nhân Vệ sinh vẫn còn tiếp tục kéo dài đến rạng sáng ngày mai. Cái này cũng liền có ý nghĩa rằng, cái phiến thành thị đã bị vô số đội ngũ biểu tình bãi công quét ngang qua này, ít nhất trước rạng sáng ngày mai, vẫn sẽ còn có thể là cái bộ dáng rác rưỡi thê thảm như thế này.

Dựa vào những công tác tổ chức hiệu suất cực kỳ cao của ba đại Công hội Công nhân Liên Bang cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh Liên Bang, cùng với sự khai thông mạnh mẽ cường lực của các ban ngành Cảnh vụ Liên Bang, hơn nữa sự hô hào không ngừng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, các dân chúng tiến hành biểu tình thị uy vô cùng cuồng nhiệt kia cũng không có lâm vào cục diện không thể khống chế nổi.

Đặc khu Thủ Đô cuối cùng cũng cực kỳ may mắn bảo trì được sự an toàn tối thiểu. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn có một vài tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Ví dụ như là cái chiếc xe cảnh sát bị lật ngược cùng với đốt cháy đằng góc đường đằng kia, còn có thêm vài cái cửa hàng xa xí phẩm nằm trong một số khu phố sang trọng đã bị đập thành một đống phế tích hoang tàn khác nữa.

- Cục diện hiện tại tuy là không nguy hiểm, nhưng mà cái loại xu thế này thì lại là vô cùng nguy hiểm.

Tại một góc đường, Chủ biên Bob khẽ cúi đầu, tiếp nhận một điếu xì gà mùi thô trong tay của Phóng viên Ngũ Đức, đặc biệt chạy đến đây với ông ta, cẩn thận nhìn một vòng bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng nói:

- Dùng lực lượng của toàn thể dân chúng Liên Bang để đối kháng với lực lượng của giai tầng quyền quý trong xã hội, một khi không thể khống chế nổi, vậy thì sẽ xuất hiện những vấn đề lớn!

Phóng viên Ngũ Đức cười cười, chợt nói:

- Chẳng qua tôi thật rất tò mò muốn nhìn xem hiện tại cái đám đại lão gia kia đã bối rối thành bộ dáng như thế nào?

- Liên Bang cũng không phải là Đế Quốc, đương nhiên mặc dù cũng sẽ có sự không công bằng, nhưng mà tôi vẫn kiên trì cho rằng trong Liên Bang này cũng không có loại sinh vật được gọi là đại lão gia!

Chủ biên Bob thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới thoáng cau mày lại, nói:

- Bên phía Dinh thự Tổng Thống vừa cự tuyệt lời thỉnh cầu phỏng vấn của tôi. Xem ra Tổng thống tiên sinh thật sự không muốn đối thoại cùng với một tòa soạn báo không nghe lời như chúng ta a!

*****

- Ở tại loại thời khắc như thế này, ông cũng không thể trông cậy vào chuyện Tổng thống tiên sinh còn có thể có đủ sự kiên nhẫn để mà lắng nghe mấy lời lải nhải của một gã Chủ biên chứ?

Phóng viên Ngũ Đức thoáng tạm dừng lại một chút, một phen lấy ra trong hộp thuốc loại thuốc lá ưa thích của chính mình, đưa lên môi châm, lắc lắc đầu, nói:

- Thậm chí ngay cả những tòa soạn báo có bối cánh phía sau rõ ràng không tầm thường như bọn Tiểu Bưu, hiện tại ở dưới áp lực của dân chúng Liên Bang, cũng đành phải thu hồi lại đám râu kia săn tin của chính mình. Những thanh âm mà chúng ta có thể phát ra, hoặc là cái lực lượng mà những cái thanh âm này có thể bộc phát ra, có lẽ hiện tại đã không đủ để bên phía Chính phủ bày tỏ sự tôn trọng của chính mình nữa rồi.

- Có lẽ là như vậy!

Chủ biên Bob xốc lại một chút chiếc áo khoác phóng viên chuyên dụng của mình, cùng với Phóng viên Ngũ Đức sóng vai hướng về phía tòa soạn báo mà đi đến. Nhưng mà bọn họ vừa mới rẽ sang góc đường, tại một chỗ cách tòa đại lâu tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô khoảng chừng mấy trăm thước, thì cước bộ của bọn họ lại bị bức bách phải đình chỉ lại.

- Các vị tiên sinh, xin không nên tiến tới nữa!

Một sợi dây cảnh giới màu vàng sẫm màu lúc này đã sớm phong tỏa cẩn thận hai đầu của con đường kia. Hơn mười mấy gã cảnh sát lo âu lớn tiếng la lên, một phen đem những dân chúng đang tập trung xem náo nhiệt ngăn cản không cho tiến vào. May mắn ngày hôm nay các chi đội ngũ biểu tình du hành đã tản đi rồi, bằng không thì chỉ bằng vài gã cảnh sát đứng thủ ở nơi này, cùng với mấy sợi dây cảnh giới màu vàng mỏng manh kia, tuyệt đối không có khả năng duy trì được trật tự hiện trường.

Chủ biên Bob nhìn về phía tòa đại lâu tòa soạn báo đang hừng hực bốc cháy cách đó khoảng mấy trăm thước, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút lại. Điếu xì gà mùi thô ở trên môi của ông ta cũng ba một tiếng rơi thẳng xuống ngay bên cạnh chân ông ta, chấn văng lên vài đốm lửa nhỏ.

Phóng viên Ngũ Đức thì khiếp sợ đến mức há hốc miệng ra, mãi cũng không thể khép lại được, cặp mắt trợn tròn lên. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào tòa đại lâu mà ngày thường mình vẫn hay làm việc trong đó, giương mắt nhìn chằm chằm vào những ngọn lửa khủng bố đang từ bên trong những cánh cửa sổ thiêu đốt đi ra. Thân thể ông ta bởi vì quá mức phẫn nộ mà trở nên run rẩy một trận. Hai tay ông ta dùng sức đẩy mạnh vị cảnh sát đang ngăn cản trước mặt mình, gầm rú thốt lên:

- Để cho chúng tôi vào đó! Bên trong tòa soạn báo còn có người nữa!

- Phóng viên tiên sinh, các nhân viên công tác bên trong tòa soạn báo của Nhật báo đã sớm an toàn rời khỏi đó rồi.

Vị cảnh sát duy trì trật tự rất nhanh đã đoán ra được thân phận chân chính của hai vị trung niên nhân này. Thái độ của hắn hơi hòa hoãn hơn một chút, kiên nhẫn giải thích:

- Ngoại trừ có bốn vị nhân viên công tác bị một vài xây xát rất nhỏ, đã được đưa vào Bệnh viện sơ cứu qua, cũng không có ai bị thương nữa cả!

Nghe được đám đồng sự bên trong tòa soạn báo đã được an toàn, sự khiếp sợ cùng với lo lắng trong lòng Phóng viên Ngũ Đức cũng giảm xuống không ít. Những động tác tứ chi phẫn nộ cũng theo bản năng đình chỉ lại.

Nhưng mà ánh mắt của ông ta vẫn như cũ trừng lớn, nhìn về phía tòa đại lâu tòa soạn báo đang bị thiêu đốt hừng hực vô cùng thê thảm, giống hệt như là một ngọn lửa khổng lồ vậy, theo bản năng đưa tay lên thống khổ rứt rứt mấy sợi tóc, thì thào run giọng nói:

- Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chủ biên Bob thì mãi vẫn luôn nhìn chăm chằm về phía tòa đại lâu tòa soạn báo mà mình từ sau khi tốt nghiệp Học viện đã mãi luôn phục vụ cho tới bây giờ đang bị thiêu đốt đằng kia, gắt gao mím chặt cặp môi bởi vì quá mức phẫn nộ nên biến thành run rẩy, một lời cũng không nói tiếng nào.

Tòa nhà đại lâu đang bị thiêu đốt, dần dần biến thành một mảnh phế tích cháy đen. Thế lửa thiêu đốt mảnh liệt giống hệt như sự nhiệt tình của ông ta đã từng thiêu đốt mãnh liệt thời thanh xuân, sự chấp nhất thời trung niên cùng với cái nhìn bản thân mình đối với thế giới này. Cái loại cảm giác thiêu đốt ở chỗ sâu trong nội tâm bản thân này, hẳn là một loại chuyện tình cực độ thống khổ. Thế nhưng mà ở trên mặt của ông ta thế nhưng lại không hề có bất cứ biểu hiện gì cả. Thậm chí ngay cả sự phẫn nộ trong lòng của ông ta cũng đã dần dần biến mất đi không thấy, cái còn lại cũng chỉ là sự bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng nữa.

Tựa hồ còn nghĩ thấy ánh mắt nhìn của mình còn chưa được rõ ràng cho lắm, không thể đem cái tràng đại lâu tòa soạn báo này, đem một màn cảnh tượng thứ quý giá nhất trong nội tâm của chính mình đang dần dần tử vong kia nhìn cho đầy đủ rõ ràng, vị Chủ biên Bob từ trong túi áo khoác phóng viên chuyên dụng của mình chậm rãi lấy ra một bộ kính mắt, mang lên trên sống mũi của mình.

- Một hồi hỏa hoạn khổng lồ có thể một phen đem tất cả mọi thứ ở bên trong hoàn toàn đốt cho sạch sẽ, bao gồm bất cả những tài liệu, dữ liệu cơ mật mà chúng ta vốn dĩ vô cùng tự hào kia...

Bên trên cặp kính mắt kia lúc này đang phản xạ hình ảnh khói lửa dày đặc, hỗn hợp lại với nhau thành một màu đỏ vàng vô cùng khủng bố. Ánh mắt của Bob lãnh đạm nhìn xuyên thấu qua cặp kính lão, nhìn chằm chằm về phía tòa nhà đang bị thiêu đốt kia, đột nhiên trầm mặc nói.

Thân thể của Phóng viên Ngũ Đức đột nhiên cứng đờ lại, có chút không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm về phía một bên mặt của Chủ biên Bob... Nếu như trận hỏa hoạn này thật sự không phải là ngoài ý muốn, như vậy thì còn có ai dám một phem đem cái tòa soạn báo có đầy đủ lực tuyên truyền mạnh mẽ nhất của toàn bộ Liên Bang trực tiếp đốt cháy thành một mảnh phế tích? Chẳng lẽ thật sự là bên phía Chính phủ làm sao?

- Sau khi Mạch Đức Lâm chết đi, Mạt Bố Nhĩ chiến thắng trong hồi Tổng tuyển cử, tôi vốn nghĩ rằng thế giới này sẽ có rất nhiều sự thay đổi tích cực...

Vị phóng viên tiên sinh nổi danh với tinh thần không sợ cường quyền cùng với khả năng dùng đội chó săn để săn tin trong khắp Liên Bang này, chợt nhớ tới loạt bài điều tra về chuyên án Mạch Đức Lâm năm xưa, cái án kiện đã từng giúp mình đạt được Giải thưởng Tinh Vân cho lĩnh vực Phóng viên xuất sắc nhất, biểu tình trên mặt không khỏi thống khổ nhăn tít cặp mày lại. Ông ta trầm mặc nhìn chằm chằm về phía tòa nhà đại lâu tòa soạn báo đang chìm trong biển lửa càng ngày càng lớn đằng xa kia, thanh âm khàn khàn phẫn nộ nói:

- Kết quả hóa ra cũng chẳng có chút thay đổi tiến bộ nào cả! Chẳng lẽ cái đám người này còn muốn một phen đem hai chân của tôi đụng gãy thêm một lần nữa sao? Hay là nói bọn họ sẽ ra tay giết chết chúng ta luôn sao?

- Tràng hỏa hoạn này cũng chính là một lời cảnh cáo dành cho hai chúng ta. Tuy rằng giết chết hai gã phóng viên nổi tiếng trong Liên Bang, sau đó ngụy trang thành một tai nạn ngoài ý muốn quả thật tương đối khó khăn một chút, nhưng mà tôi tin tưởng rằng, nếu như chúng ta tiếp tục kiên trì đi xuống, thì cái kết cuộc vô cùng thảm liệt kia khẳng định đang chờ đợi chúng ta cách phía trước không xa bao nhiêu đâu.

Vẻ mặt Chủ biên Bob không một chút biểu tình nói. Sau đó ông ta thoáng cúi đầu xuống, nhìn lại cái túi đồ nghề phóng viên nằm ngay bên cạnh chấn mình, khẽ khàng hút vài ngụm xì gà mùi thô tinh tế, thả ra vài ngụm khói trắng, cuối cùng mới chậm rãi nói:

- Đối với hết thảy những chuyện này, tôi thật sự rất thất vọng!

Ánh mắt của Phóng viên Ngũ Đức nhất thời trở nên nóng bỏng một cái lợi hại. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm về phía những luồng lửa đỏ khủng bố lan tràn ra bên ngoài bề mặt của tòa đại lâu ở xa xa, nhìn về phía đám cảnh sánh đang bận rộn ngăn cản người tiến lại gần ở trước mặt cùng với những chiếc xe cứu hỏa rõ ràng là đã đến muộn ở đằng cuối đường, hạ thấp thanh âm hung hăng nói:

- Tôi phải nghĩ cách một phen đi vào đó, đem những tư liệu cơ mật quan trọng kia cứu lại mới được. Những dụng cụ lưu trữ không nhất định là đã bị thiêu cháy hư hỏng.

- Trước khi hỏa hoạn xảy ra, khẳng định là tất cả các thiết bị lưu trữ dữ liệu cũng đã bị hủy hoại triệt để rồi, cậu không cần phải phí sức vô ích...

Chủ biên Bob ngăn cản cái ý tưởng tràn ngập dũng khí mạnh mẽ cùng với tinh thần mạo hiểm, nhưng rõ ràng là xúc động vô cùng ngu xuẩn của vị đồng bạn thân thiết của mình, bình tĩnh hạ giọng nói:

- Chẳng qua cũng may trước đó tôi đã kịp sao lưu lại một bản cất giữ cẩn thận rồi!

Phóng viên Ngũ Đức thoáng ngẩn người một chút, sau đó dùng sức lay mạnh không ngừng bả vai không mấy cường tráng của vị Chủ biên, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa, thế nhưng lại cũng không có cười ra thành tiếng, mà là khàn khàn nói:

- Giỏi lắm anh bạn già... Kế tiếp chúng ta cần phải làm như thế nào đây?

- Vấn đề quan trọng nhất mà hiện tại chúng ta cần phải giải quyết chính là, tờ báo ngày mai làm sao để có thể xuất bản được đây?

Chủ biên Bob xoa xoa hai bả vai có chút đau nhức của chính mình, dùng ngữ khí bình tĩnh nói:

- Bây giờ tôi sẽ lập tức đi đến bệnh viện cùng với Cục Cảnh Sát. Cậu mau liên hệ với những chuyên viên trong giới báo chí khác, trước tiên thuê nhanh một vài cái máy tính xách tay đã. Buổi tối ngày hôm nay chúng ta phải tăng ca cả đêm rồi. Nhật báo bằng giấy thường có thể dừng phát hành năm ngày để chuẩn bị, nhưng mà báo điện tử thì cần phải phát hành đúng hạn, không được bỏ bữa nào!

- Hiểu rồi!

Phóng viên Ngũ Đức dùng tốc độ cực nhanh trả lời một tiếng, tiếp theo sau đó đột nhiên chợt nhíu mày lại, hạ thấp thanh âm, hỏi:

- Ngày mai liền bắt đầu đưa tin về chuyện đó à? Tôi đã viết ra được một bài báo khá tốt rồi, tiêu đề cũng đã chuẩn bị luôn sẵn sàng, đặt là: Cổ Chung Hào bất hủ! Cậu thấy có được hay không?

- Hơi sến một chút, chẳng qua tôi lại thích!

Ngữ khí của Chủ biên Bob đặc biệt nghiêm túc, hơn nữa còn trang trọng ra mệnh lệnh:

- Nhưng hiện tại cái này vẫn chưa thể phát hành ra được. Đối mặt với Chính phủ cùng với vị Tổng thống tiên sinh đang vô cùng cường thế như vậy, tôi tin tưởng rằng ngay khi cái bài báo này vừa được phát hành chưa đầy năm phút đồng hồ, cậu và tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị một tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ nào đó cướp bóc, sau đó đâm chết tại hiện trường luôn đó, hoặc là bị một chiếc ô tô say xỉn chạy ẩu nào đó đụng bay mà chết bất đắc kỳ tử...

- Tôi hiểu rồi, chúng ta cần phải chờ đợi một cái thời cơ khác càng thích hợp hơn mới được!

- Cứ quyết định như vậy đi!

Hai vị trung niên nhân đứng tách riêng ra một góc ngay phía sau sợi dây cảnh giới màu vàng chắn được, mang theo vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn một cái cuối cùng về phía tòa đại lâu của tòa soạn báo đang chìm ngập trong biển lửa ở phía xa xa, sau đó chuẩn bị rời đi.

Ngay tại thời điểm này, đột nhiên ở phía trước tòa đại lâu tòa soạn báo chợt có một vật gì đó vô cùng nặng nề chợt tróc ra khỏi vị trí vốn có của nó, rơi thẳng xuống mặt đường, phát ra một thanh âm trầm đục cực kỳ kịch liệt, chấn văng vô số những đốm lửa đỏ rực cùng với những khối kim loại đã cháy đến mức đen xì vung vẩy ra bốn phía xung quanh, khiến cho những nhân viên phòng cháy chữa cháy đứng bên dưới mặt đường kia cũng phải không ngừng nhảy tránh sang xung quanh.

Khối kim loại khổng lồ đã bị thiêu đốt cực nóng trong một khoảng thời gian dài khiến cho nó mất đi hình dáng vốn có ban đầu của mình, nhưng mà Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức lại phi thường rõ ràng cái đó là thứ gì.

Đó là cái dấu hiệu cực kỳ nổi tiếng đặt ở phía trước của tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô: Một vầng trăng đã bị ăn đi một nửa, một vầng trăng nguyệt thực, còn được gọi là Thực Nguyệt!

Vầng Thực Nguyệt này cũng không phải là chỉ hai cái vầng ánh trăng sinh đẹp hằng đêm vẫn treo cao trên bầu trời đêm của Tinh cầu S1 kia, mà là chỉ một cái tiểu hành tinh, một vầng trăng đã gần như bị mọi người lãng quên treo trên vòm trời của Hành tinh Đông Lâm bên kia.

Năm đó, cái nền Cộng hòa đầu tiên của Liên Bang, vì muốn khai thác những tài nguyên quặng mỏ bên trên Hành tinh Đông Lâm kia, cho nên Ủy ban Quản lý Liên Bang lúc đó, đã mạnh mẽ gạt đi sự phản đối cực đoan của những phần tử theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, cực kỳ cường thế ra mệnh lệnh cho Quân khu IV bắt đầu sử dụng những loại vũ khí đại hình, vi phạm mệnh lệnh cấm sử dụng vũ khí mà tạc vỡ hơn phân nửa khỏa tiểu hành tinh kia, bắt buộc nó phải thay đổi quỹ tích vận hành của mình, cuối cùng để lại trên người nó một cái vết thương ảm đạm, cực kỳ khó coi. Đồng thời kể từ đó nó cũng đã được đặt tên là Thực Nguyệt!

Những vấn đề thị phi đúng sai trong quá khứ của lịch sử, đến bây giờ cũng không cần phải tiếp tục tranh luận nữa. Đối với những phóng viên làm việc bên trong tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô mà nói, cái đồ án Thực Nguyệt này chính là làm cho bọn họ nhớ lại rõ ràng các vị tiền bối trong giới tin tức vào năm đó, đã không tiếc phải trả giá hết thảy mọi hậu quả, cũng phải đột phá sự phong tỏa của bên phía Chính phủ, làm sáng tỏ cái vấn đề này, làm đúng theo cái câu danh ngôn kia:

- Ánh trăng đã bị ăn đi một nửa, nhưng mà chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân của chuyện này!

Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái đồ án Thực Nguyệt đã bị đốt cho bị méo mó biến dạng, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, sâu trong nội tâm lại là một mảnh nặng nề. Tuy rằng hiện tại vẫn là mới đầu thu, cách đó không xa còn có một tràng đại lâu đang bốc cháy hừng hực, toàn bộ khu vực con đường cũng đều bị những luồng không khí cực kỳ nóng bỏng chiếm cứ, thế nhưng toàn thân bọn họ không biết vì sao lại cảm giác có chút lạnh lẽo.

o0o

Hứa Nhạc lúc này trên đầu đang đội mũ, đứng ở trong đám người lố nhố nơi đầu đường. Giờ phút này hắn cùng với mọi người đang đứng bên cạnh mình đều rất giống nhau, phảng phất như là đang có một bàn tay vô hình nào đó túm cổ lại kéo lên, kiễng chân hướng về phía xa xa mà nhìn lại. Một màn hình ảnh này nhìn qua rất thú vị, giống hệt như là đám người giàu có trong Liên Bang, có thể ở trong Cục HTD lấy ra được một bản văn kiện cho phép được nuôi chó mèo làm vật kiểng, đang túm lấy phần da mềm mại ở sau gáy của những con chó con mèo nhỏ vậy.

Đám người đang tò mò xem náo nhiệt đứng ở nơi đó, giống hệt như vô số những con chó con mèo thật sự không biết các chủ nhân của mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết tò mò trừng lớn cặp mắt, nhìn chăm chăm về phía tòa đại lâu đang hừng hực bốc cháy ở phía xa xa, đoán xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Cùng với một hồi mítting biểu tình du hành buổi sáng có quan hệ gì hay không? Trong đó có chết người hay không? Đã có tổng cộng bao nhiêu người chết? Ngài mai sẽ có tổ chức một hồi hoạt động truy điệu hay không? Một loạt các câu hỏi như thế này không ngừng được mọi người nhao nhao thốt ra. Đủ các loại thanh âm mang theo một tia bi thương nhàn nhạt vô cùng, cuối cùng vẫn khiến những người nghe được nghĩ thấy cũng chẳng có bao nhiêu sự chân thành ở trong đó.

Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng động xoay người rời đi khỏi đám người kia. Hắn ở trong những luồng gió thu thổi quét chậm rãi châm một điếu thuốc lá đã khô quắt cúi đầu chậm rãi đi bên trong phiến thành thị mà ánh sáng càng ngày càng lâm vào hắc ám này. Hắn cũng không cho rằng chính mình cùng với những dân chúng vừa mới xem náo nhiệt kia có cái gì khác nhau về mặt bản chất cả. Chỉ có điều tựa hồ hắn mơ hồ có thể hiểu được cái sự thật ẩn giấu phía sau của Liên Bang cùng với những gã chủ nhân vô hình kia đang suy nghĩ những chuyện gì...

Ít nhất hắn cũng biết được rằng, những con người kia quả thật đã muốn giết chết chính mình!

Mấy ngày nay bản thân hắn trong những lần di chuyển qua lại giữa thế giới ngầm dưới lòng đất cùng với trên mặt đất, đã gặp phải những hoạt động lùng bắt hoặc nói chính xác là đuổi giết không chỗ nào không có bên phía Chính phủ Liên Bang. Trong những lần di chuyển lên mặt đất đến các cửa hàng rau quả cùng với cửa hàng bán thịt tổng hợp, hắn liên tục gặp phải mấy lần bị tập kích suýt chết, trường hợp hung hiểm dị thường.

Tuy rằng hiện tại lão già kia vẫn như cũ rụt rè mà bất an đứng ở bên phía của hắn, nhưng mà đối mặt với toàn bộ Chính phủ Liên Bang có được trong tay hai cấp mạng lưới theo dõi trải rộng khắp Liên Bang cùng với vô số những tài nguyên khủng bố, bản thân hắn cũng chỉ là một người bình thường, chung quy vẫn là có vẻ hơi chút yếu ớt. Nhất là gần đây mức độ, tần suất cùng với độ chính xác trong hoạt động đuổi giết của Chính phủ Liên Bang đang càng ngày càng gia tăng, để cho hắn mẫn cảm ngửi ra được một tia hương vị nguy hiểm.

Phía sau công tác truy tìm theo dõi trải rộng khắp các đầu đường cuối hẻm trong Liên Bang, tựa hồ đang cất giấu một đám nhân vật chuyên nghiệp phi thường lợi hại, đang toàn lực truy tung bắt giết chính mình. Nhưng người này thật sự là vô cùng chuyên nghiệp, thế nhưng lại cũng không có dấu hiệu quan liêu khinh suất đặc trưng của đám nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang. Những người này phi thường nghiêm túc trong cương vị của mình, thế nhưng lại cũng không phải là phong cách quang minh chính đại như những quân nhân trong Quân đội. Những thủ đoạn, những tính toán của bọn họ cực kỳ hắc ám, cực kỳ kín đáo cùng cực kỳ có đủ lực đả kích!

Đúng vậy, chính là sự đả kích!

Liên tiếp không ngừng gặp phải tập kích, càng ngày càng có cảm giác tiến gần đến sự tử vong, đã khiến cho Hứa Nhạc có một loại cảm giác kỳ quái, chính là đám người này phi thường hiểu biết chính mình, thậm chí có đôi khi so với chính mình còn càng thấu hiểu chính mình hơn. Bọn họ nắm chắc phong cách chiến đấu của chính mình, đoán ra được sự lựa chọn hành động của chính mình.

Ngoại trừ việc có chút hứng thú phán đoán những thành viên cấu thành của chi đội ngũ kia, trong mấy ngày gần đây khi nằm bên trong gian phòng nhỏ bé bên dưới lòng đất, Hứa Nhạc rất thường xuyên tự ngẫm lại buổi nói chuyện cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trong Dinh thự Tổng Thống ngày hôm đó. Nhưng mà ngày hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh đại lâu tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô bị đốt thành một đống hoang phế cháy xém, hắn mới biết được chính mình đã phạm vào một sự sai lầm rồi.

Không am hiểu trong phân tích thì cũng đừng có tiến hành phân tích, bản thân mình đã có thói quen nói ít mà làm nhiều, như vậy thì cũng không cần nên cố gắng nói nhiều mà hành động ít lại làm gì. Một khi đã có rất nhiều người thường xuyên khen mình am hiểu nhất chính là một phen đem những chuyện tình phức tạp biến thành đơn giản, như vậy thì bản thân mình từ bên Đại khu Tây Lâm quay trở về, căn bản là không nên lựa chọn những hình thức hành vi hoàn toàn tương phản như thế!

Con người, chung quy là vẫn nên đi lại ở trên con đường mà chính mình cảm thấy quen thuộc nhất.

Đối với bản thân Hứa Nhạc đang chậm rãi di chuyển trên những con đường vắng vẻ tại Đặc khu Thủ Đô này mà nói, chuyện tình mà hắn nên làm, hơn nữa sắp sửa đi làm kia, chính là giơ lên khẩu súng trong tay mình, đi giữ gìn những đạo lý mà chính mình cho là đúng!

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)