Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 696

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 696: Mời làm Hoàng đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chương 280: Mời làm Hoàng đế Khẽ nheo mắt lại một chút, liếc nhìn về phía cánh cửa sắt tràn đầy những đường sơn vẽ nghệch ngoạc, Hứa Nhạc nâng tay trái lên ngoái ngoái lỗ tay một cái. Cái động tác nhỏ này cũng không có bất cứ ý nghĩa tượng trưng theo kiểu tâm lý học hay thói quen gì cả, mà chỉ là bên trong lỗ tai của hắn bị thanh âm chấn động khiến cho có chút ngứa ngáy.

Thanh âm ồn ào rầm rĩ truyền từ bên ngoài đầu đường vào, bên trong xưởng sửa chữa cơ khí sâu thẳm tương đối im lặng. Cái phiến kim loại siêu mỏng bố trí bên trong lỗ tai của Hứa Nhạc không ngừng truyền đến thanh âm tự thuật cực kỳ bình tĩnh của Phỉ Lợi Phổ. Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm hiện tại đang cách xa mấy vạn km, thế nhưng thanh âm truyền đến lại cực kỳ rõ ràng.

Sau khi đạt được quyền xâm nhập vào kho số liệu trung tâm của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, Phỉ Lợi Phổ ở trên chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm nhất thời dùng bộ não phân tích cực mạnh của chính mình bắt đầu tìm tòi những cứ điệm có thể có của Tổ chức Bình dân Phản kháng, theo dõi chặt chẽ những đoạn băng ghi hình về những hành tung tiếp theo của những người đã đến bắt cóc bác gái Tô San. Thế nhưng mãi cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa có bất cứ phát hiện nào cụ thể có khả năng truy tìm ra tung tích của bác gái Tô San cả.

Lúc này Hứa Nhạc dựa theo lời hẹn trước mà đến, còn Phỉ Lợi Phổ trên Phi thuyền thì lại bắt đầu sử dụng bộ phận tính toán trung tâm khác, thông qua cái quyền hạn vừa mới đạt được kia, trực tiếp tiến hành khống chế từ xa tất cả những khỏa vệ tinh quân sự độ linh mẫn cực kỳ cao, nằm rãi rác khắp nơi bên ngoài bầu khí quyển của Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, nhìn chằm chằm vào phiến quảng trường khu dân nghèo bên dưới này.

Kể từ sau khi rời khỏi Liên Bang, Hứa Nhạc đã gỡ xuống con chíp vi mạch nhân thể sau gáy mình, sau đó cũng không bao giờ gắn lên trở lại nữa. Phương pháp trao đổi giữa hắn cùng với Phỉ Lợi Phổ đành phải thay đổi lại, thông qua giọng nói trực tiếp mà tiến hành. Tuy rằng bên trong đồng tử mắt phải của hắn cũng đã không còn các số liệu, các thông tin chính xác tức thời nữa, nhưng mà hắn cũng đã sớm quen với loại trao đổi như thế này, cũng không nghĩ sẽ thay đổi lại cách khác.

Phỉ Lợi Phổ giương mắt nhìn chằm chằm vào xưởng sửa chữa cơ khí này, phát hiện được rằng trong này đại khái có khoảng chừng ba mươi gã chiến sĩ võ trang đầy đủ. Ngoại trừ đại lượng những khẩu súng bắn tỉa từ xa bá tự động, bên dưới các tấm vải che mưa xếp dày đặc tại các mái nhà, sân thượng xung quanh vẫn còn cất giấu vài hòm vũ khí hỏa lực cực lớn nữa.

Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt nhìn về phía cái tầng lầu cao ba tầng, bề ngoài hơi chút cũ nát nằm ở cuối xưởng sửa chữa, trong lòng phán đoán xem đối phương đến tột cùng sẽ dùng phương thức gì để mà đối phó chính mình.

- Có cần một phen đem tin tình báo về cứ điểm này thông báo cho Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc hay không?

Phỉ Lợi Phổ đột nhiên hỏi, hoặc là nói cấp ra lời đề nghị của bản thân. Theo như suy nghĩ của hắn ta, có được số liệu của chính mình hỗ trợ, Bộ Tình Báo Hoàng gia có thể hết sức nhẹ nhàng phá hủy đi xưởng sửa chữa cơ khí này.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, trước khi Phỉ Lợi Phổ có thể tìm ra được bác gái Tô San, bất cứ hành động gì cũng cần phải cẩn thận một chút mới được. Hơn nữa căn cứ vào những kinh nghiệm cùng với ân tình mà hắn từng nhận được năm đó, lúc này tuy rằng trong lòng hắn phi thường phẫn nộ, nhưng mà cũng rất khó có thể hạ quyết tâm, trực tiếp trợ giúp bên phía Hoàng thất Đế Quốc đối phó với đám phần tử phản kháng này.

Cánh cửa sắt phía trước đột nhiên chậm rãi mở ra một khe hở. Một gã công nhân sửa chữa cơ khí, cả người mang theo mùi vị của dầu máy nhàn nhạt nhất thời xuất hiện trước mặt của Hứa Nhạc.

Ngày hôm nay trên người của Tề Đại Binh mặc một bộ đồng phục công nhân sửa chữa cơ khí màu xám tro, thế nhưng lại vẫn như cũ lạnh lùng kiêu ngạo giống hệt như năm xưa mặc trên người bộ quân phục Quân đội Đế Quốc vậy, bộ dáng cao cao tại thượng từ trên chơi đùa nhìn xuống Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!

Hứa Nhạc có chút khẽ nhíu mày lại, nhìn chằm chằm về phía đối phương. Cái tên gia hỏa này vốn không hề có chút tự giác của một người đã từng là thủ hạ bại tướng của mình, khí phách mạnh mẽ kiêu ngạo lộ ra ngoài thuần túy không một chút che giấu. Chẳng qua Hứa Nhạc cũng không thể không thừa nhận, cái gã cường giả năm xưa đã từng trong đường thủy đạo ngầm bên dưới lòng đấy cùng chính mình đánh một trận sinh tử, lại ở bên ngoài phủ Đại Sư Phạm vì hỗ trợ chính mình nên đã lưu lại một đầu Robot, trong thời gian mấy năm trôi qua đã có vẻ thành thục trầm ổn hơn một chút. Tuy rằng ánh mắt của hắn vẫn như trước sắc bén cùng với kiêu ngạo, nhưng mà nhiều hơn vẫn là có một chút hương vị của một người lãnh đạo chân chính.

- Vì sao lại làm vậy?

Hứa Nhạc cũng không muốn nói những lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng hỏi.

- Nếu như không sử dụng đến phương thức này, anh sẽ chịu xuất hiện hay sao? Anh đến Thiên Kinh Tinh này cũng đã một khoảng thời gian khá lâu rồi, nhưng mà anh vốn dĩ không hề có ý định sẽ chủ động đến liên hệ chúng ta!

Vẻ mặt của Tề Đại Binh lãnh đạm, trên mặt mang theo một tia trào phúng căn bản khinh thường không thèm che giấu, nói nhanh:

- Anh căn bản là một người nhu nhược, vĩnh viễn cũng chỉ biết trốn tránh mà thôi. Cái thứ chính nghĩa dũng cảm mà anh vẫn luôn treo trên cửa miệng lúc này đã biến đi đâu mất rồi? Anh còn nhớ hay không, mấy năm trước đây, ở bên trong cái xưởng sửa chữa cơ khí kia, đối mặt với vị lão nhân ngồi trên xe lăn kia, anh đã đáp ứng qua cái gì với chúng ta rồi? Hiện tại anh có biết là anh đang thiếu chúng ta cái gì không?

Hứa Nhạc trầm mặc, nhất thời nhớ tới vị Lĩnh tụ Ốc Tư ngồi trên xe lăn năm xưa, nhớ tới cái buổi nói chuyện coi như là khoái trá vui vẻ của năm xưa, nhớ tới những chiến sĩ anh dũng của Tổ chức Bình dân Phản kháng đang ở bên cạnh chính mình trong quá trình trốn chết khỏi Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, mạnh mẽ đè nén xuống cỗ cảm giác phẫn nộ đang dâng lên trong lòng mình, hạ thấp giọng nói:

- Nói ra yêu cầu của các người đi, như thế nào mới bằng lòng thả người đây?

Tề Đại Binh cũng không có trả lời câu hỏi này của hắn, ánh mắt khẽ cụp xuống, liếc nhìn một chút hai cổ tay của Hứa Nhạc, đột nhiên khẽ cau mày, hỏi:

- Cái đồng hồ kia đâu rồi?

- Vứt mất rồi!

Hứa Nhạc nhàn nhạt hồi đáp.

- Vứt mất rồi?

Cặp mày của Tề Đại Binh chậm rãi nhăn tít lại, ngữ khí mang theo một cỗ khí tức áp bách mạnh mẽ chất vấn:

- Đó là vật kỷ niệm duy nhất mà lão sư lưu lại cho ta, bị anh vô sỉ cướp đi mất, không ngờ anh lại cứ như vậy mà vứt đi sao?

Hứa Nhạc vươn một đầu ngón tay ra, nhìn chằm chằm về phía hắn, hồi đáp:

- Anh cần phải làm rõ ràng một chút, đó là cái đồng hồ của tôi. Tôi muốn xử lý nó như thế nào thì cứ việc xử lý, không liên quan gì đến anh!

Tề Đại Binh thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng không có mở miệng nói lại cái gì nữa. Hắn giơ cánh tay phải lên, ý bảo mời Hứa Nhạc bước vào, lạnh lùng nói:

- Cái vấn đề mà anh muốn hỏi, ngay sau đó sẽ có người ra mặt giải thích rõ ràng cho anh hiểu.

Hứa Nhạc có thể nhìn thấy được trong đôi mắt Tề Đại Binh nhất thời dâng lên một cỗ sát ý nhàn nhạt. Bản thân hắn tự nhiên là không có chút úy kỵ nào cả, chỉ là có chút đề phòng với đối phương, thế nhưng lại cũng không hề có chút xíu che giấu nào cả, giống hệt như cảm giác khinh miệt trào phúng giống như lúc trước vậy.

- Tôi vốn tưởng rằng anh sớm đã là Thủ lĩnh của Tổ chức Bình dân Phản kháng này rồi cơ chứ, thoạt nhìn thì mấy năm nay anh cũng lăn lộn không được chút tích sự nào a!

Một khi đối phương đã hoàn toàn không chút nào che giấu địch ý, thậm chí là sát ý, Hứa Nhạc tự nhiên cũng không ngại che giấu lại cái bản tính chua ngoa xấu xí của thời kỳ thiếu niên, dùng ngôn ngữ chọc cho đối phương không thể nào thoải mái được.

o0o

Từ xưởng sửa chữa cơ khí đi vào trong căn lầu cao kia, dọc theo đường đi Hứa Nhạc gặp phải rất nhiều những gã công nhân sửa chữa máy móc hoặc trẻ tuổi hoặc là già nua. Bên dưới những bộ quần áo lao động toàn thân vấy dầu mỡ kia cũng không biết có mặc những bộ áo giáp chống đạn hay không, những vết chai, những vết trầy trụa trên tay của bọn họ cũng không biết là do sửa chữa ô tô hay là do khu động cò súng mà lưu lại?

Mấy vị chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản kháng này vẫn như trước giữ lại sắc mặt đặc thù giống hệt như trước kia. Bất luận tuổi tác, bất luận khí lực nhìn qua cũng đều cực kỳ tráng kiện, trên khuôn mặt tràn đầy những đường cong cứng ngắc, bên trong những cặp mắt bình bình tĩnh tĩnh lúc nào cũng biểu lộ ra những tình tự không giống nhau.

Bọn họ nhìn thấy Hứa Nhạc đi lướt qua trước mặt chính mình, có kẻ lộ ra vẻ mặt cảnh giác, có kẻ khẽ lẩm bẩm những lời khinh thường, mắng chửi, còn có một vài người thì trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, thậm chí còn có kẻ lại vẫy tay hướng về phía hắn mà chào hỏi nữa.

Tuy rằng hiện tại trong lòng Hứa Nhạc vẫn luôn tràn ngập cảm giác lo lắng đối với sự an toàn của bác gái Tô San, cùng với một cỗ phẫn nộ giống hệt như một miệng núi lửa sắp sửa phun trào vậy, nhưng mà khi nhìn thấy những vị chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản kháng hướng về phía chính mình chào hỏi, tâm tình của Hứa Nhạc cũng dần dần trở lại bình tĩnh hơn một chút, gật gật đầu, hướng về phía những vị cố nhân đã từng cùng với chính mình sóng vai tác chiến trong tên mưa lửa đạn mà thăm hỏi.

o0o

- Hoan nghênh ngài đã đến đây!

Trong căn phòng sâu nhất nằm trên lầu hai của căn lầu, đang có năm người ngồi ngay ngắn trong đó.

Ngay sau khi Tề Đại Binh dẫn theo Hứa Nhạc bước vào sau cánh cửa, dưới sự dẫn dắt của một vị lão nhân, tất cả mọi người đồng thời đứng lên, tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt tình. Mà thái độ của vị lão nhân dẫn đầu kia lại càng có vẻ ôn hòa nhiệt tình hơn hết thảy. Ông ta khẽ dang rộng hai cánh tay ra, tựa hồ như muốn cùng với Hứa Nhạc làm ra một động tác ôm người thân thiết.

Hứa Nhạc đứng ngay tại chỗ, cũng không có tiến lên cùng với vị lão nhân kia ôm. Hắn cũng chỉ có chút khẽ cúi đầu xuống, tỏ vẻ chào hỏi một cách tôn kính, sau đó mở miệng nói thẳng:

- Tôi không cho rằng cái phương pháp mời tôi đến như thế này là loại phương pháp hoan nghênh đầy thiện ý đối với bất cứ ai. Hơn nữa tôi cũng không thể tin tưởng nổi rằng Tổ chức Bình dân Phản kháng sau khi Lĩnh tụ Ốc Tư tạ thế, thế nhưng lại trở nên vô sỉ đến mức đi bắt cóc một người phụ nữ vô tội thuộc tầng lớp chót của xã hội mà đi uy hiếp người khác.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của vị lão giả kia nhất thời hiện lên một tia cười khổ áy náy. Ông ta dùng một loại ngữ khí cực kỳ thành khẩn mà tạ lỗi với Hứa Nhạc:

- Xin hãy cho phép tôi đại diện cho Tổ chức hướng ngày thể hiện sự xin lỗi chân thành nhất. Trên thực tế thì loại hành vi này cũng không có nhận được sự tán thành của đại bộ phận các thành viên trong Ủy ban Quản lý. Chỉ là một khi chuyện này đã thành sự thật rồi, vậy thì chúng ta cũng chỉ đành phải cùng nhau thừa nhận hậu quả của loại hành vi không quá hợp đạo đức này mà thôi. Trên thực tế chúng tôi thật sự vô cùng thấu hiểu tình cảnh khó xử hiện tại của ngài, nghĩ rằng ngài hẳn là rất khó có thể hạ quyết tâm cùng với chúng tôi tiếp xúc với nhau, cho nên chúng ta bắt buộc phải lựa chọn loại phương thức này mà thôi. Còn hy vọng ngài sau khi nghe được lời giải thích chân thành của chúng tôi, có thể thấu hiểu cho nổi khổ tâm của chúng tôi!

Tề Đại Binh nghe xong câu nói kia, đuôi lông mày có chút khẽ nhướng lên, chợt ngay trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như ban đầu, tiến đến ngồi xuống sau lưng của vị lão nhân kia.

Hứa Nhạc đại khái có thể xác nhận được một vài sự tình nào đó, sau khi một lúc trầm mặc tự hỏi, dưới sự mời mọc cực kỳ nhiệt tình của vị lão nhân kia, cũng đành ngồi xuống cạnh bàn. Chỉ có điều bàn tay của hắn cũng không hề đụng đến chén trà nóng đặt ngay trước mặt mình, mà là có chút khẽ đặt dọc theo hai bên thân thể, vẫn tiếp tục duy trì trạng thái sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhàn nhạt nói:

- Lúc nào mới có thể thả người?

- Lập tức sẽ thả người ngay!

Vị lão nhân kia mỉm cười, nhìn về phía hắn, ngữ khí cực kỳ thành thật, nói:

- Xin ngài hãy yên tâm, vị nữ sĩ Tô San kia hiện tại hết sức an toàn, về mặt sức khỏe tuyệt đối được đảm bảo!

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn thẳng vào cặp mắt của vị lão nhân già nua, nói:

- Một vị phụ nhân bình thường, ở trên chợ đen mua bán các loại thiết bị phát sóng truyền hình lậu, tại thời điểm đang bị bệnh nặng liệt giường, lại bị thế lực cường đại Tổ chức Bình dân Phản kháng bắt cóc đi, không biết chính mình đang ở nơi nào, không biết chính mình cuối cùng có bị giết chết hay không, bà ta nhất định sẽ vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ ông cho rằng như vậy chính là cái gọi là an toàn hay sao? Hay là nói chỉ cần có được chén cơm ăn, không bị tra tấn thì chính là khỏe mạnh hay sao?

Biểu tình của mấy người có mặt trong phòng nhất thời liền có chút khó coi lẫn xấu hổ, cũng chỉ có mỗi mình Tề Đại Binh là vẫn như trước lạnh lùng trầm ổn, phảng phất như là không hề cảm nhận được ánh mắt cực kỳ sắc bén của Hứa Nhạc đang giống như một cây đinh sắt bén đâm thẳng lên trên mặt mình vậy!

- Trước khi nói chuyện với nhau, tôi nghĩ cần phải hướng ngài giới thiệu một chút tình huống hiện tại của tổ chức chúng ta. Sau khi Lĩnh tụ Ốc Tư qua đời, công cuộc vận động phản kháng tại các Đại khu, các Tinh cầu... gặp phải những sự đả kích từ trước đến giờ chưa từng có. Hiện tại tạm thời là do Ủy ban Quản lý bảy người chúng ta phụ trách an bày công tác cho toàn bộ tổ chức!

Vị lão nhân kia mang theo một tia vẻ mặt thống khổ, tiếp tục nói:

- Nhưng mà đúng như những gì ngài đang nhìn thấy, hiện tại trong phòng này cũng chỉ còn lại có sáu người mà thôi. Bởi vì ba năm trước đây, Mộc Ân đã phản bội lại tổ chức!

Hứa Nhạc có chút khẽ nhíu mày lại, Ủy ban Quản lý bảy người cao nhất, quản lý toàn bộ Tổ chức Bình dân Phản kháng? Nếu nói như thế, vậy thì quả nhiên Tề Đại Binh cũng không có trở thành vị Lĩnh tụ Ốc Tư thứ hai. Chỉ là vì cái gì mà mấy vị đại nhân vật cao nhất của Tổ chức Bình dân Phản kháng này lại mạo hiểm những nguy cơ thật lớn như thế, đồng thời tụ hội lại cùng một thời điểm, hơn nữa không tiếc hết thảy hậu quả, chọn dùng loại phương thức như thế mà bức chính mình phải gặp mặt bọn họ?

Càng quỷ dị hơn nữa chính là, vì cái gì mà vị lão nhân này lại muốn đem tình huống thượng tầng của Tổ chức Bình dân Phản kháng thô báo lại cho chính mình biết?

Cũng giống như là đại đa số thời gian trong mấy năm gần đây, hắn cũng không có thời gian, không có tinh thần, cũng không có hứng thú để mà đặt ý tưởng trong việc phán đoán dự tính của đối phương. Hắn trực tiếp mở miệng hỏi:

- Đến tột cùng là vì cái gì lại muốn gặp mặt tôi? Các người nghĩ muốn làm cái gì đây?

- Chúng tôi muốn cùng cậu tiếp tục thực hiện cái bảng hiệp nghi đã đạt thành năm trước!

Vị lão nhân nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nhạc, bình tĩnh nói.

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nhíu lại, nhớ tới cái bảng hiệp nghị mà năm xưa hắn đã cùng vị Lĩnh tụ Ốc Tư kia đạt thành, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, nói:

- Các người nên hiểu rõ ràng rằng, hiện tại tôi đã không còn là anh hùng chiến đấu của Liên Bang như năm xưa nữa, lại càng không phải là người nối nghiệp của Quân Thần Lý Thất Phu nữa. Sự hợp tác qua lại giữa các người cùng với Liên Bang bên kia, tôi không nghĩ sẽ nhúng tay vào, cũng không có biện pháp nhúng tay vào được.

- Chúng tôi đương nhiên là biết rất rõ ràng điểm này, thậm chí chúng ta còn biết cậu chính là cốt nhục còn lại duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này của Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa nữa... Nhưng mà... chúng tôi vẫn như cũ kiên trì muốn tiếp tục thực hiện bảng hiệp nghị đã đạt thành năm đó!

Vị lão nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới tiếp tục nói:

- Chúng tôi vô cùng tin tưởng vào ánh mắt của Lĩnh tụ Ốc Tư, ông taẳn sẽ không nhìn lầm cậu đâu!

- Cậu là một chàng thanh niên vô cùng thiện lương, bản thân cậu có thể dễ dàng nhẹ nhàng trở thành một đấng Quân vương đứng đầu toàn bộ Tinh vực Tả Thiên. Nhưng mà căn cứ vào tin tức tình báo của chúng ta, cậu đã đích thân cự tuyệt lời đề nghị quay trở về Hoàng cung của Hoàng đế Bệ hạ. Chính vì chuyện này, cho nên đã xác minh rõ ràng cho ý tưởng muốn tiến hành một sự hiệp nghị vĩ đại của chúng ta, chỉ có thể nói đây chính là sự an bày của vận mệnh mà thôi!

Hứa Nhạc có được một loại năng lực nhìn người cực mạnh, dựa theo lời Phong Dư vô cùng tán thưởng, là giống như một loài dã thú, mấy năm gần đây, chỉ duy nhất một lần hắn nhìn sai người, chính là trên người vị Tổng thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ tiên sinh kia. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân này, có thể nhìn ra được sự chân thành cùng với không chút ác ý trong ánh mắt của đối phương, thế nhưng lại vẫn như cũ tràn ngập những sự nghi hoặc, không thể nào hiểu nổi được.

- Ông đến tột cùng là nghĩ muốn nói cái gì?

- Chúng tôi muốn mời cậu lãnh đạo toàn bộ Tổ chức Bình dân Phản kháng!

Vẻ mặt vị lão nhân tràn đầy vẻ ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn, thành khẩn nói:

- Chúng tôi nghĩ muốn mời cậu lên làm Hoàng đế!

Nghe được những lời này, Hứa Nhạc nhất thời ngạc nhiên đến không nói nên lời, kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm vào đám đại nhân vật đang lãnh đạo Tổ chức Bình dân Phản kháng ở bên trong căn phòng này, theo bản năng cặp mày nhăn tít lại cực nhanh. Hai nắm tay đang nắm chặt lại dọc theo hai bên thân thể nhất thời buông xuống.

*****

Hắn có chút không hiểu nổi, những người này mạo hiểm sự nguy hiểm tột cùng, chấp nhận chuyện bị Hoàng thất Đế Quốc phát hiện ra tung tích, mạo hiểm chấp nhận việc nguy hiểm toàn bộ ban lãnh đạo có thể bị một cái lưới giăng ra bắt trọn, mạo hiểm chấp nhận việc nguy hiểm chọc giận chính mình, bắt cóc bác gái Tô San, giăng ra một cái lưới hướng về chính mình, không ngờ lại bởi vì cái nguyên nhân này hay sao?

Ngay sau khi nhìn thấy tờ giấy nhắn tin kia, khi bước chân đi dọc theo con phố dẫn tới phủ Đại Sư Phạm, dẫn tới bên ngoài tòa đại lâu Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, hắn vẫn luôn luôn nghĩ đến rất nhiều các loại đáp án khác nhau. Những sự phán đoán này mãi vẫn luôn kéo dài cho đến lúc tiến vào bên trong xưởng sửa chữa máy móc này, cùng với những người này gặp nhau...

Hắn đã từng nghĩ đến chuyện đối phương có thể nào thông qua những biện pháp nào đó, biết được sự tồn tại của lão già Phỉ Lợi Phổ, biết được sự tồn tại của chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm kia, muốn từ chỗ của hắn nắm giữ được những thành quả khoa học kỹ thuật tiên tiến đứng đầu của vũ trụ.

Hắn đã từng nghĩ tới chuyện đối phương có thể đã thiết trí ra một vòng vây cực kỳ khủng bố, không tiếc hết thảy mọi hậu quả cũng muốn giết chết chính mình, từ đó khiến cho Hoàng đế Hoài Phu Sa bị tuyệt hậu.

Hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện đối phương có thể sẽ lợi dụng tính mạng của bác gái Tô San mà uy hiếp chính mình, đột nhập vào Hoàng cung, đi ám sát Hoàng đế Hoài Phu Sa... Thế nhưng nói như thế nào hắn cũng đều không có nghĩ đến...

Bọn họ muốn để cho chính mình lên làm Hoàng đế Đế Quốc!

Hứa Nhạc đưa tay lên quơ quơ mấy cái, tỏ vẻ chính mình cần có một khoảng thời gian bình tĩnh, yên lặng để mà tiêu hóa đi cái nỗi khiếp sợ bất ngờ này.

Vị lão nhân kia thấy vậy, có chút khẽ mỉm cười, phất tay ý bảo những gã ủy viên cò lại bên trong phòng lui hết ra ngoài, chỉ còn chính mình ở lại, cực kỳ lễ phép, thậm chí là có chút khiêm tốn đem tách trà lạnh lẽo mà bản thân Hứa Nhạc chưa từng uống lấy một hớp nào, đổi lấy một tách trà nóng khác.

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, trong lỗ tai của Hứa Nhạc đột nhiên truyền đến thanh âm của Phỉ Lợi Phổ. Đám chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản kháng lúc trước đã mai phục dọc theo những hàng hiên bên ngoài, hiện tại đã lặng lẽ không một tiếng động bỏ chạy đi hết. Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại, chậm rãi ngẩng đầu lên một chút, nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân hành động có chút chậm chạp, cảm nhận được thành ý nồng đậm của đối phương, từ đó bất chợt phát hiện ra lời đề nghị của đối phương quả thật hoang đường đến cực điểm.

- Lời đầu tiên, tôi muốn tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đường Chí Trung!

Vị lão nhân mỉm cười nhìn hắn, bình thản nói:

- Tôi có thể hiểu được sự chấn kinh trong nội tâm của ngài vào lúc này. Cái lời đề nghị này khi mới lần đầu tiên đưa ra trước Ủy ban Quản lý, liền bị bị vô số nhưng lời chỉ trích phi thường mãnh liệt. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, đưa ra lời đề nghị này, hơn nữa vận dụng lực lượng của toàn bộ tổ chức trợ giúp ngài trở thành Quân vương của Tinh vực Tả Thiên này, chính là một loại ý tưởng điên cuồng, hồ đồ mà phi thường hoang đường!

Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm vào ông ta, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện này còn không tính điên cuồng hay sao?

- Nhưng mà bản thân tôi vẫn luôn kiên trì với cái ý tưởng này, hơn nữa tôi còn vô cùng may mắn khi có thể thuyết phục được đại bộ phận các đồng chí trong tổ chức đồng ý với cái ý tưởng này. Đến hiện tại, cái ý tưởng điên cuồng này đã có thể thực hiện được rồi. Hơn nữa chuyện này đối với toàn bộ nhân dân của Tinh vực Tả Thiên này mà nói, mặc dù là sự lựa chọn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất!

Hứa Nhạc trầm mặc, lắc lắc đầu, hỏi:

- Ở trong ấn tượng của bản thân tôi, cương lĩnh chính trị chung cực của Tổ chức Bình dân Phản kháng từ trước đến giờ vẫn luôn luôn là lật đổ sự thống trị của Hoàng tộc, một phen đem chính quyền trả vào trong tay của nhân dân, ở trong Tinh vực Tả Thiên thực hiện quyền dân dân chủ bình đẳng rộng khắp. Một khi đã là như thế, các người vì cái gì lại còn muốn trợ giúp tôi trở thành một vị Hoàng đế cơ chứ? Trọng điểm cũng không phải là vì sao lại lựa chọn tôi, mà là vì sao lại lựa chọn chức vị Hoàng đế này?

Vị lão nhân Đường Chí Trung cực kỳ ôn hòa nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh nói:

- Để tôi giải thích một chút thì ngài liền hiểu rõ ràng thôi. Trải qua những tràng giết chóc phi thường huyết tinh của Hoàng tộ, những chiến sĩ kiên định nhất, dũng cảm nhất đối với sự nghiệp phản kháng đã chảy không biết bao nhiêu máu tươi của mình rồi. Tổ chức quả thật không đành lòng để cho càng thêm nhiều những chiến sĩ của Tổ chức vì cái mục tiêu vĩ đại rộng lớn này mà biến thành những cô hồn dã quỷ dưới con dao mổ của Hoàng tộc. Chúng ta muốn tìm kiếm một con đường khác tương đối ôn hòa hơn một chút để bước đi!

- Nguyên nhân càn quan trọng hơn nữa chính là, chúng ta cũng không thể không thừa nhận, trải qua vô số những tràng tẩy trừ đầy huyết tinh của Hoàng đế Hoài Phu Sa, những dân chúng sinh tồn sống sót bên dưới tầng chót của xã hội, đã dần dần mất đi những dũng khí đứng lên phản kháng lại sự thống trị. Bọn họ nhát gan mà ngu muội, hưng phấn đứng lên hoan hô sự thống trị của Hoàng tộc, cùng với sự thắng lợi của Quân đội tại tiền tuyến...

- Chuyện đó cùng với chuyện Hoàng tộc khoác lên mình vẻ vinh quang vô thượng, tiến hành tẩy não dân chúng có mối quan hệ mật thiết với nhau, hơn nữa cùng với những đạo luật thay đổi mà Hoài Phu Sa trong thời gian mấy chục năm gần đây không ngừng thay đổi cũng có rất nhiều quan hệ với nhau.

- Vị Hoàng đế Bệ hạ này của chúng ta, một tay thì giơ lên thanh đao mổ đồ tể Quận vương Tạp Đốn kia, một tay khác thì cầm những hình ảnh tốt đẹp về các chính sách cải cách giáp dục, cùng với từng bước dẹp đi chế độ nô lệ, thành công mà gắn bó niềm hy vọng của tuyệt đại đa số những con dân của Đế Quốc vào trong Hoàng thất. Nhất là dưới tình huống Quân đội Liên Bang tiến hành xâm lấn qua lãnh thổ Đế Quốc, trình độ ngu trung của xã hội hạ tầng Đế Quốc đối với Hoàng thất càng ngày càng nồng đậm hơn rất nhiều. Tổ chức đã gần như mất đi tất cả những trụ cột có thể khởi xướng nên những tràng bạo động mới!

- Ngu trung?

Hứa Nhạc khẽ hạ giọng, lập lại một lần nữa cái từ ngữ cực kỳ lạ lẫm vừa mới nghe được.

- Các con dân Đế Quốc sớm đã quen thuộc với sự cao cao tại thượng của các quý tộc cùng với Hoàng thất Đế Quốc rồi, nếu như không còn ai ức hiếp gì trên người bọn họ nữa, vậy thì bọn họ ngược lại sẽ trở nên có chút không quen thuộc, thậm chí liền cảm thấy vô cùng sợ hãi nữa. Cho nên nếu như có người nào đó có ý đồ muốn thức tỉnh lại bọn họ, ném đi đám lão gia quý tộc đang đè đầu cưỡi cỗ trên người bọn họ, chỉ tay năm ngón đối với bọn họ, như vậy ngược lại sẽ bị bọn họ đứng lên chống lại, đích thân gây tổn thương cho kẻ đó nữa!

Khóe môi của Đường Chí Trung khẽ nhếch lên một chút, biến thành một nụ cười có chút ảm đạm mà bi ai, nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Có phải là cậu cảm thấy chuyện này rất khó có thể tin nổi, phải không?

Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp:

- Trong khoảng thời gian hai năm này, tôi đã đi qua rất nhiều những địa phương khác nhau tại Đế Quốc, cũng đã từng gặp qua rất nhiều những tầng lớp dân chúng bị ức hiếp, bị vũ nhục, chỉ có thể chết lặng mà tiếp nhận sự trừng phạt đến từ tầng lớp quý tộc. Thậm chí có đôi khi bọn họ còn có thể chủ động thay đám quý tộc kia, cùng với một vài cái chế độ mà theo ý ta là cực kỳ có vấn đề, đứng lên tiến hành biện hộ cho họ nữa.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vị lão nhân trước mặt, nói:

- Ngài cũng biết thuở nhỏ tôi chính là lớn lên tại Liên Bang, quả thật không cách nào lý giải nổi những chuyện mà ta đã gặp phải lúc trước, còn có những chuyện mà ngài vừa mới nói khi nãy.

Đường Chí Trung lắc lắc đầu, thở dài, nói:

- Thế nhưng đây lại chính là hiện trạng của Đế Quốc. Cái tầng chăn bông dày ở trên người của dân chúng Đế Quốc tuy rằng ở giữa nó mang theo vô số những tảng đá nặng nề, rất nặng, nặng đến mức khiến cho kẻ khác phải cực kỳ thống khổ, thậm chí còn có thể khiến cho bọn họ phải hít thở không thông nữa. Nhưng mà cái cảm giác trực quan gần gũi nhất của bọn họ chính là chăn bông chung quy là ấm áp nhất. Ai có thể nguyện ý để cho người khác một phen đem cái chăn bông dày trên người mình cướp đi mất, toàn thân trần truồng lõa lồ đứng bên trong gió đêm, cần phải tìm kiếm những đám củi lửa ấm áp chung quanh để mà sưởi ấm thân thể chính mình?

- Nhưng mà, chuyện này và bản thân tôi có quan hệ gì với nhau đâu?

Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.

- Dòng lịch sử của văn minh Đế Quốc cũng không phải toàn bộ đều tạo thành bởi giết chóc huyết tinh. Có đôi khi cũng sẽ xuất hiện một vài thời điểm sáng sủa, tràn ngập trí tuệ và sự công bằng chính trực. Ví dụ như là khoảng chừng hơn ba ngàn năm trước đây, ở trên Hoàng Ách Tinh đã từng xuất hiện qua một lưu phái lý thuyết chính trị đặc thù. Bọn họ đã từng có ý định muốn thí nghiệm một loại hình thể chế chính trị. Chỉ là hết sức đáng tiếc, vào lúc ấy đám quý tộc đã không cấp cho bọn họ cơ hội áp dụng cái thể chế chính trị đó vào thực tế, đã dùng những viên đạn huyết tinh, cực kỳ vô tình mà đáp lại.

- Đó là loại chế độ gì?

- Chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến!

Hứa Nhạc lần đầu tiên nghe qua được một danh từ chính trị mà chính mình từ trước cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghe nói qua cả. Tuy rằng trong khoảng thời gian hai năm gần đây, hắn ta vẫn luôn một mực nghiên cứu đọc qua vô số những bộ sách trên phương diện chính trị cùng với nhân văn, thế nhưng mà vẫn như cũ không thể không thừa nhận rằng, trên phương diện chính trị này, sự chênh lệch giữa hắn cùng với một gã ngu ngốc quả thật cũng chỉ là một lằn ranh cực kỳ mỏng manh mà thôi, vì thế hắn cũng chỉ đành phải trầm mặc lắng nghe.

Vị lão nhân Đường Chí Trung nhìn chằm chằm vào hắn, ôn hòa bình thản giải thích:

- Chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến, kỳ thật ngài có thể lý giải nó theo kiểu là một loại chế độ phân quyền hai nguyên thể cùng tồn tại. Đế Quốc vẫn như cũ có Hoàng đế, hơn nữa vẫn như cũ là tiến hành truyền thừa cha truyền con nối, hơn nữa Hoàng đế cũng có quyền ra lệnh cho bên phía Nội các như trước đây. Chỉ là quyền lập pháp cùng với quyền giám sát thì lại do bên phía Quốc hội tiến hành mà thôi. Thành viên của Quốc hội thì lại là do những dân chúng chẳng cần phân biệt giai tầng, chủng tộc tiến hành tổng tuyển cử mà xây dựng thành. Chẳng qua là Hoàng đế có được quyền bãi miễn Đại biểu của Quốc hội mà thôi.

Sau khi tiến hành giải thích một cách cực kỳ giản lược về khái niệm Cộng hòa Quân chủ Lập hiến, vị lão nhân Đường Chí Trung lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một bộ văn kiện điện tử, chậm rãi đẩy qua mặt bàn đến trước mặt của Hứa Nhạc, nói:

- Cái loại thiết kế chính trị do các bậc tiền bố của Đế Quốc thiết kế ra, còn có rất nhiều những trọng điểm chế hành quyền lực qua lại của hai bên rất rõ ràng. Trên cơ bản toàn bộ mọi chi tiết cũng đều được ghi lại trong bộ tư liệu này. Khi nào ngài có thời gian, có thể nhìn xem qua một chút.

Đầu ngón tay của Hứa Nhạc nhẹ nhàng lướt qua một chút trên bộ văn kiện điện tử, đọc qua một lượt những điều khoản văn tự cực kỳ phiền phức trong đó, cặp mày rậm rạp có chút khẽ nhíu lại, trực tiếp đặt câu hỏi đối với vấn đề quan trọng nhất trong chuyện này:

- Như vậy thì Quân đội sẽ phục tùng theo mệnh lệnh của ai?

- Quân đội bị nghiêm cấm can thiệp vào tất cả những sự vụ chính trị nội bộ. Còn quyền điều động, tuyên chiến thì do Hoàng đế Bệ hạ ban hành, dưới sự đồng ý của Quốc hội!

- Những cơ cấu lực lượng vũ trang cường đại bên trong nội bộ Đế Quốc sẽ do ai khống chế? Ví dụ như là lực lượng cảnh sát, cảnh vệ...

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi vị lão nhân:

- Nếu như Nội các vẫn là do Hoàng đế Bệ hạ quản lý, như vậy thì ông ta theo lẽ thường đương nhiên là có được quyền khống chế các lực lượng võ trang mạnh mẽ nhất trong lãnh thổ Đế Quốc rồi, như vậy thì bên phía Quốc hội có cách nào để chế hành ông ta?

- Trong bộ tài liệu này đều có ghi lại toàn bộ những nội dung chi tiết...

Vị lão nhân Đường Chí Trung bình thản nói:

- Đồng thời trong lúc ngài đang đọc sơ qua, tôi nghĩ muốn hướng ngài giải thích một chút, vì cái gì tôi luôn kiên trì cho rằng chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến này phi thường thích hợp với hiện trạng Đế Quốc hiện tại.

- Vẫn giữ lại Đế chế, giữ lại sự tôn nghiêm cùng với vinh quang của Hoàng đế Bệ hạ, như vậy rất dễ dàng nhận được sự chấp nhận của đám quý tộc cùng với dân chúng tận trung với Hoàng thấy, do đó sẽ có thể đạt được mức độ đoàn kết toàn dân lớn nhất, hoặc là nói khả năng ngưng tụ dân tâm cực lớn, giúp cho Đế Quốc cũng không đến mức bởi vì sự thay đổi của chính quyền, dẫn đến toàn bộ Đế Quốc bị rung chuyển mà lâm vào kết quả bi thảm bị phân rã nội bộ, trở thành một mâm đồ ăn ngon lành dâng cho đám người Liên Bang!

- Còn bản thân Quốc hội nắm giữ trong tay quyền lập pháp cao nhất, bất luận là trong khoảng thời gian hơn mười năm đầu có thể trong Quốc hội sẽ tràn ngập đám quý tộc cùng với đám thương nhân nô lệ dùng biện pháp mua chuộc lòng người để mà trúng cử, hay là sẽ nằm trong sự khống chế của đám phần tử đầu cơ chính trị cực kỳ đáng xấu hổ kia, nhưng mà chỉ cần đám người này có được quyền lực trong tay, hơn nữa còn nếm qua được hương vị và thói quen cùng với Hoàng đế Bệ hạ giằng co tranh giành quyền lực, như vậy liền rốt cuộc khó có thể thoát khỏi cái cảm giác tuyệt vời đó. Như vậy thì bọn họ cũng sẽ không tiếc hết thảy mọi hậu quả, dốc hết toàn bộ lực lượng của mình, cho dù là dùng cả danh dự cùng với sinh mệnh cũng sẽ phải giữ gìn lại cái thể chế này!

- Như vậy chỉ cần phát triển trong thời gian hơn mười năm trời, bởi vì sự tranh đoạt quyền lực khiến cho xã hội Đế Quốc tất nhiên sẽ lâm vào sự quản chế lơi lỏng, từ đó sẽ khiến cho xuất hiện ra một thế hệ tuổi trẻ mới tràn ngập trí tuệ, sự dũng cảm, hơn nữa lại có được một tầng lớp dân chúng có được sự giác ngộ trong việc tranh đoạt quyền lợi chính trị. Bắt đầu với sự dung nhập của những dòng máu mới này, thì cái chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến này sẽ dần dần từng bước từng bước một biến thành sự thật, cho đến lúc cuối cùng, thật sự chính là một nền dân chủ chân chính!

Hứa Nhạc bên tai vẫn tiếp tục lắng nghe những lời nói giảng giải bởi vì quá mức giản lược mà trở nên giống như những lời đồng thoại của vị lão nhân trước mặt, còn tay thì rất nhanh lật xem những tài liệu điện tử nằm trong tay mình, cặp mày càng ngày càng nhăn chặt lại, đột nhiên mở miệng nói:

- Dựa theo những thiết kế hoạch định về mặt lý thuyết, thì Hoàng đế Đế Quốc quả thật sẽ biến thành một loại tượng trưng Thần thánh, vốn dĩ không hề nắm trong tay bất cứ một chút quyền lực thực tế nào cả!

Vị lão nhân Đường Chí Trung nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Giữ lại cái ngai vàng của Hoàng đế Bệ hạ, chính là căn cứ vào sự tôn trọng đối với lịch sử Đế Quốc, là sự tôn trọng đối với những cảm tình của dân chúng Đế Quốc trong vô số những năm tháng lịch sử. Sự tượng trưng một khi đã là biểu tượng Thần thánh, như vậy thì cũng sẽ nhận được sự tôn trọng của dân chúng giống hệt như thế!

Hứa Nhạc khẽ lắc lắc đầu, nói:

- Không có bất cứ Hoàng đế nào lại sẽ cam tâm tình nguyện giao ra quyền lực của bản thân mình cả! Cái cương lĩnh thiết kế chính trị này tuy rằng vô cùng tốt đẹp, nhưng mà không có bất cứ ý nghĩa thực tiễn nào cả. Chung quy vẫn là phải dựa vào chiến tranh đổ máu mà thôi!

- Sẽ có vị Hoàng đế nguyện ý làm điều này!

Vị lão nhân Đường Chí Trung lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi từ tốn nói:

- Chuyện này cần phải quay về nội dung câu chuyện mà chúng ta đã nói lúc đầu. Nếu như chính là do ngài trở thành Hoàng đế Đế Quốc, như vậy chẳng lẽ ngài sẽ bởi vì tham luyến quyền lực trong tay mình, mà ra mệnh lệnh điều động Quân đội thiết huyết tại tiền tuyến quay về Thiên Kinh Tinh, đồ sát toàn bộ Quốc hội hay sao?

Hứa Nhạc cũng chỉ có trầm mặc, không lên tiếng trả lời.

- Ngài chính là người thừa kế Đế Quốc duy nhất trong lịch sử chưa từng tiếp nhận qua bất cứ sự giáo dục gì của Đế Quốc, bản tính tự nhiên có lực kháng cự với sự áp chế đặt trên người những dân chúng dưới tầng chót của xã hội. Nếu như là nói Bạch Cận Hoài Thị là một quyển sách tuyền một màu đen hắc ám, thì ngài chính là một tờ giấy hoàn toàn trắng tinh, có thể tùy tiện dùng tâm ý của chính mình mà vì Đế Quốc vẽ lên một bức tranh vẽ xinh đẹp tuyệt diệu nhất!

Những nếp nhăn trên mặt của vị lão nhân Đường Chí Trung dần dần giãn ra, thanh âm lại càng ngày càng trở nên dâng trào hơn, bên trong sự nhiệt huyết không chút nào che giấu lại lộ ra một niềm vui sướng, hưng phấn khó có thể áp lực nổi. Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, cực kỳ thận trọng nói:

- Tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời của ngài, sự xuất hiện của ngài, chính là một lần cơ hội cực kỳ quý giá mà vận mệnh đã ban cho dân chúng Đế Quốc, chính là một đại biến cục trong số mấy chục vạn năm của Tinh vực Tả Thiên, từ trước đến giờ chưa từng có!

- Chỉ cần ngài đồng ý, như vậy chúng ta sẽ không tiếc hết thảy mọi trả giá, tất cả mọi hậu quả, thậm chí là sinh mệnh của tất cả mọi người của Tổ chức Bình dân Phản kháng, trợ giúp ngài quay trở về Hoàng cung, trở thành vị Hoàng đế Đế Quốc tiếp nhiệm!

- Tôi chỉ hy vọng bản thân ngài sau khi bước chân lên ngai vị Hoàng đế rồi, nhất định là phải nhớ kỹ những con người chúng ta đã vì cái gì mà hy sinh là được rồi!

Bên trong gian phòng im lặng nhất thời lại lâm vào một thời gian trầm mặc thật dài. Vị lão nhân Đường Chí Trung im lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)