Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 710

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 710: Một cái việc nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai tháng trước đây, ngay khi mà Tướng quân Hồ Liên chính thức tiếp quản toàn bộ Quân đội Liên Bang trên bề mặt Tinh cầu Mặc Hoa, Bộ Tham Mưu của hắn ta đầu tiên liền trực tiếp một phen đem cả đám cựu thành viên của Tiểu đội 7 như là Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Đạt Văn Tây... toàn bộ điều nhập hết vào Tiểu đội NTR kia. Hiện tại Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đang bị hãm sâu tại chiến khu Tây Nam, tin tức toàn bộ không có. Điều này nhìn bề ngoài thì cái điều lệnh ban đầu của Bộ Tham Mưu tựa hồ như có chút mùi vị của âm mưu nào đó, nhưng mà trên thực tế cũng chưa chắc đã là như vậy.

Một vị tướng lãnh cao cấp nhất của Quân đội Liên Bang, một gã quan viên của Cục Hiến Chương có được quyền hạn cực cao, ở trong mắt của những đại nhân vật giống như thế này, thì cái chi Tiểu đội NTR đã biến mất tại chiến khu Tây Nam kia, bất luận là đám đội viên bên trong đó có được những sự tích lịch sử đáng kiêu ngạo đến thế nào đi chăng nữa, có bao nhiêu người đã từng là anh hùng chiến đấu của Quân đội Liên Bang đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một đám tiểu nhân vật chân chính mà thôi.

Cái điều lệnh của hai tháng trước đây, có lẽ cũng chỉ là một lần bài xích tẩy trừ đơn giản nào đó mà thôi. Sở dĩ không được tính là một cái âm mưu, bởi vì cái này càng giống như là một loại thủ đoạn tùy tiện đơn giản nào đó mà thôi. Cái nhiệm vụ này cuối cùng cũng cần phải có người nào đó làm, vì thế vị Tướng quân kia chỉ là nhẹ nhàng phe phẩy ống tay áo, đưa bọn họ tiến vào tình cảnh nguy hiểm, liền chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

o0o

Hiện tại Đạt Văn Tây đang nửa quỳ nửa ngồi trên một tảng đá lớn giữa rừng rậm, bộ dáng cực kỳ giống một gã lưu manh du côn, nhếch môi cắn nhẹ đầu lọc của một điếu thuốc lá khô quắt khô queo. Đốm lửa đỏ sáng ngời chậm rãi thiêu đốt dọc theo điếu thuốc lá, đã cắn nuốt đến chữ số 7 thứ hai của điếu thuốc. Luồng khói thuốc trắng đục nhẹ nhàng lượn lờ trên khuôn mặt ngăm đen của hắn, bay vào trong ánh mắt đang khẽ nheo lại. Lúc này hắn đang chậm rãi đánh giá cái gã đang đứng trước mặt mình.

Hiện tại đang giữ nhiệm vụ Tiểu Đội trưởng của Doanh địa tiếp ứng Số 2 thuộc Tiểu đội MTR, địa điểm gần sát với khu vực chiến khu Liên Bang nhất, Đạt Văn Tây đã ở trong khu rừng hoang liêu đến mức ngay cả quạ đen cũng chẳng muốn đến liếc mắt một cái, ngây người suốt thời gian hai tháng trời rồi.

Trong suốt thời gian hai tháng này, hắn ta cùng với ba gã thuộc cấp đã ngây người làm bạn với đám côn trùng rừng rậm mà thôi. Một mặt hắn không ngừng lo lắng cho đám chiến hữu, sau khi băng qua khu vực sơn lĩnh, xâm nhập vào chiến khu Tây Nam, sau đó đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ. Một mặt thì hắn ôm lấy mớ vật liệu cấp dưỡng càng ngày càng ít mà gian khổ sống sót qua ngày. Hiện tại cực kỳ khó khăn mới nhận được sự trợ giúp đến từ khu căn cứ, nhưng mà không nghĩ đến, đồng thời đến đây còn có thêm cả mấy tên gia hỏa khốn kiếp, biểu tình cực kỳ âm trầm, mùi vị cũng đồng dạng phi thường khói ngửi.

Tâm tình của hắn hiện tại phiền não dị thường, căn bản mặc kệ không thèm tiếp nhận cái hộp thức ăn tổng hợp năng lượng cao mà gã Đội trưởng đội tiếp viện vừa mới đưa qua cho mình, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đang đứng trước mặt mình, quát lớn:

- Con mẹ nó, mày còn muốn hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần nữa? Nếu như tiểu gia có thể biết được bọn họ đang ở nơi nào, hiện tại tiểu gia còn giống như một con thỏ hoang ngây người ngồi tại nơi này nữa hay sao?

Một gã Thiếu úy mặc trên người một kiện quân trang màu vàng nhạt, đứng thẳng người trước mặt hắn, dùng ngữ điệu phi thường nghiêm túc, ngữ khí đều đều, chất vấn:

- Tiểu đội NTR có tổng cộng hai cái radio lọc sóng mini, hơn nữa căn cứ vào hồ sơ tư liệu truyền tải tín hiệu tin tức điện tử do căn cứ thiết lập, thì ngay ngày thứ hai sai khi các người băng xuyên qua khu vực sơn lĩnh này, các người đã thu nhận được tín hiệu điện tử truyền tải tin tức do căn cứ phát ra! Cho nên tôi không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà nhiều ngày như vậy rồi, bộ đội các người mãi không có truyền tin tức báo cáo trở về căn cứ? Hiện tại bọn họ đến tột cùng là đang ở nơi nào, đang làm cái gì?

Đạt Văn Tây căn bản là mặc kệ hắn, không thèm trả lời, phất phất tay một phen gọi gã Đội trưởng đội tiếp viện đến bên cạnh mình, cau chặt cặp mày rậm, nói:

- Ta nói này huynh đệ, các người rốt cuộc là đến đây hỗ trợ hay là đến đây tiến hành thẩm vấn vậy? Một phen xem lão tử là phạm nhân mà tra hỏi sao? Đây là có ý tứ gì đây chứ? Còn cái đám gia hỏa phiền phức này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?

- Hồ sơ quân nhân của tôi bây giờ vẫn còn nằm bên trong Bộ Quốc Phòng!

Gã quân nhân Thiếu úy kia đưa tay sửa sang lại một chút bộ quân trang trên người mcố tình phô bày ra đồ án cặp mắt ti hí rõ ràng trên ống tay áo, hồi đáp:

- Hiện tại tôi đã được điều vào ban ngành điều tra liên hợp đặc biệt. Mặc dù có một vài lời nghe qua thật sự không dễ nghe, nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một chút, tôi có được quyền hạn Hiến Chương Cấp độ 4, mọi câu hỏi của tôi, anh buộc phải trả lời thành thật!

- Hóa ra là cái đám quái thai của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí! Khó trách lại có thể khiến người ta chán ghét đến như vậy!

Ánh mắt của Đạt Văn Tây dừng lại trên cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ rực gắn trên ống tay áo bên phải của bộ quân trang đối phương, ngữ khí ghét cay ghét đắng nói:

- Con mẹ nó, đám người bọn mày từ lúc nào lại có lá gan chạy ra tiền tuyến như thế này?

Biểu tình của gã Thiếu úy đến từ Tiểu đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ẩn khuất sau tầng khói thuốc trắng đục của Đạt Văn Tây, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Các người cùng với Hứa Nhạc có còn liên hệ gì hay không?

Điếu thuốc lá vẫn còn chưa thiêu đốt hết đến phần cuối cùng của sinh mệnh mình, đã từ trên cặp môi có chút khô khốc của Đạt Văn Tây rơi thẳng xuống, văng lên mấy cái trên tảng đá ngay dưới chân của hắn, chấn lên một vài đốm lửa nhàn nhạt, sau đó trong khoảnh khắc liền tắt ngấm.

Cái tên này chính là cái tên mà rất nhiều người đã không muốn đề cập đến, thế nhưng lại khó có thể quên nổi. Đạt Văn Tây chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng mơ hồ dự đoán được đại khái là đã có kẻ nào đó lại nghĩ đến chuyện gây phiền phức cho đám đội viên cũ của Tiểu đội 7... Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của gã Thiếu úy ngay trước mặt mình, lạnh nhạt nói:

- Các người tốt nhất là nên cẩn thận một chút đi! Những người như chúng tao thật sự rất dễ nổi nóng đó!

- Anh phải trả lời thật chi tiết câu hỏi này của tôi!

Biểu tình của gã Thiếu úy vẫn như cũ phi thường âm trầm, nhàn nhạt nói.

- Trả lời cái con mẹ mày!

Vẻ mặt của Đạt Văn Tây không một chút biểu tình mà trả lời. Sau đó hắn từ trên tảng đá chậm rãi đứng thẳng người lên, dùng tư thế cao cao tại thượng giương mắt nhìn chằm chằm vào gã binh lính trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này, vươn tay lôi kéo cái quân hàm Thiếu úy trên vai của đối phương, lạnh nhạt nói:

- Cháu trai à, ông nội của mày đây chính là lão gia hỏa lăn lộn có thành tích kém cỏi nhất trong những thành viên cũ của Tiểu đội 7, nhưng hiện tại nói thế nào thì cũng đã là một gã Thượng úy rồi! Đợi đến lúc nào cháu trai có thể lăn lộn đến được cái cấp bậc này của lão tử, sau đó hãy chạy đến đây mà làm mặt lạnh lên giọng cũng chưa muộn!

o0o

Bóng đêm dần dần buông xuống, bên trong rừng rậm thì ngược lại càng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều.

Bên trong căn lều quân dụng của doanh địa Doanh đoàn tiếp ứng Số 2 của Tiểu đội NTR, Đạt Văn Tây miệng ngậm điếu thuốc lá 777 trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài. Hắn cũng không phải là đang nhớ lại cái tên gia hỏa đã từng một thời là đại biểu cho ánh quang huy của Tiểu đội 7 kia, mà là đang chờ đợi một cái tin tức nào đó...

Một gã thuộc cấp đứng phía sau lưng hắn khẽ tháo xuống cái tai nghe điện thoại, tiến đến ngay sau lưng hắn, hạ thấp giọng nói mấy câu gì đó.

Sau khi nghe được những tin tức mới nhất, cặp mày của Đạt Văn Tây nhất thời nhăn lại càng thêm chặt. Lúc trước khi mà Cố Tích Phong bố trí khu vực doanh địa cho Doanh đoàn tiếp ứng Số 2 này, đã để lại cho hắn một vài thiết bị theo dõi cực kỳ tốt. Thứ này vốn dĩ cũng chỉ là dùng để tăng cường khả năng cùng với cường độ giám sát toàn bộ khu vực xung quanh khu vực rừng rậm này mà thôi, thế nhưng hiện tại hôm nay lại bị bọn họ sử dụng để nghe lén buổi nói chuyện của cái tổ điều tra chết tiệt kia.

- Đội trưởng, đám gia hỏa kia có quyền hạn trong tay, anh cũng không có biện pháp nào cùng với bọn họ cứng rắn ngạnh kháng cả. Mà nếu như quả thật tất cả chúng ta cũng đều quay trở về căn cứ tiếp nhận chất vấn, như vậy đến lúc bộ đội quay trở về thì phải làm sao bây giờ?

Đạt Văn Tây khẽ nhíu cặp mày, suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Tôi cuối cùng vẫn nghĩ thấy chuyện tình này có gì đó không đúng. Nhân số ít như vậy, muốn tiếp ứng cho những người phía trước cũng càng khó khăn hơn nhiều. Mà một đám khốn kiếp của cái tiểu tổ điều tra kia cũng không có nói cho chúng ta biết quá nhiều tin tức quan trọng. Tôi phải nghĩ biện pháp chạy đến Doanh địa Số 2 mới được. Nếu như Lão Cố vẫn còn sống, như vậy bảo hắn điều tra thử xem bên trong căn cứ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Hắn liếc nhìn mấy gã thuộc cấp đang đứng bên trong căn lều quân dụng, hơi thoáng dừng lại một chút, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Ngày mai các người cứ việc đi theo tổ điều tra kia quay trở về đi... Đừng có phản đối! Các người không phải là thành viên cũ của Tiểu đội 7, sẽ không ai làm khó dễ cho đám các người đâu!

- Đội trưởng, vậy còn anh thì phải làm sao đây?

Một gã chiến sĩ đến từ Quân khu Tây Lâm mang theo biểu tình lo lắng, hỏi:

- Bên kia núi ngay cả một chút động tĩnh cũng đều không có chuyển về, ai biết được đám Lão Cố bọn họ còn có ở trong khu Doanh địa Số 2 nữa hay không?

- Đợi trời khuya một chút ta sẽ bỏ đi trước. Có ở trong khu doanh địa hay không thì cũng phải liếc mắt nhìn xem một chút xem sao. Bằng không mà nói cũng chẳng có biện pháp nào nữa, thật sự là hết hy vọng luôn!

- Bỏ đi? Nhưng mà như vậy chính là bỏ chạy trên chiến trường a! Sẽ bị đưa ra Tòa án Quân sự đó!

Một gã chiến sĩ khác có chút bất an, nói.

Đạt Văn Tây một phen đem tàn thuốc ném thẳng xuống mặt đất, dùng đế giày quân dụng cứng rắn mạnh mẽ nghiền tắt, nói:

- Con mẹ nó, tiểu gia thằng rằng bị tội đào binh xử lý, cũng không muốn bị giam vào trong nhà ngục hắc lao của đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí khốn kiếp kia đâu.

o0o

Tiểu đội 7 trước đây đã từng làm qua vô số các công việc hắc ám trong vai trò là lính đánh thuê của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã từng đi theo Bạch Ngọc Lan làm qua vô số các công việc tư nhân như là giết người phóng hỏa, đã từng đi theo Hứa Nhạc làm qua vô số các công tác cường ngạnh như là đánh úp bất ngờ vào Quảng trường Hiến Chương chẳng hạn, hơn nữa lại còn cùng với đám người Đế Quốc trên chiến trường dũng mạnh thiện chiến, lại lây nhiễm một chút hương vị tản mạn cứng rắn mạnh mẽ của Lão Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải...

Đây chính là một sự tồn tại phi thường dị dạng trong Quân đội Liên Bang, bất luận là đám đội viên cũ nhất như là Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong... hay là đám đội viên mới gia nhập sau này như là Đạt Văn Tây chẳng hạn, trong đầu bọn họ tựa hồ cho tới bây giờ cũng đều chưa có những loại từ ngữ như là cảm giác kỹ luật, vinh quang quân nhân này nọ.

Phải thừa nhận là cái loại phong cách này thật sự không thích hợp với bất cứ tình huống nào. Ít nhất là cái loại cảm giác kỷ luật, hay là cần phục tùng sự chỉ huy của thuộc cấp ở tại chiến trường tiền tuyến chẳng hạn. Đỗ Thiếu Khanh năm đó, hiện nay là Hồ Liên, một phen đem bọn họ xem là một đám binh lính không chuyên nghiệp, quả thật không sai chút nào.

Bởi vì không nghĩ muốn bị cuốn vào những tràng thẩm vấn liên miên cằn nhằn phiền phức, không nghĩ muốn bị quẳng ném vào nhà giam hắc lao của đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, làm mất mặt đám đội viên cũ của Tiểu đội 7, càng bởi vì lo lắng cho đám huynh đệ chiến hữu đã mất tích tại chiến khu Tây Nam bên kia, Đạt Văn Tây liền không một chút do dự quyết định âm thầm bỏ trốn khỏi doanh trại.

Nhưng mà đúng là bởi vì cái quyết định này của hắn, khiến cho ngay sau đó đã phát sinh ra vô số các sự kiện liên tiếp...

Thế nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị nương theo bóng đêm, lẻn vào rừng rậm sau đó băng xuyên qua khu vực sơn lĩnh, đi tìm lại đơn vị bộ đội của chính mình, thì cái gã quân nhân sĩ quan Thiếu úy biểu tình cực kỳ âm trầm kia, cùng với bảy gã binh lính của Tiểu đội chiến đấu đặc biệt trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đã xuất hiện ở ngay trước mặt của hắn.

Lúc này ánh sáng của sao trời sáng ngời, chiếu xuyên thấu qua phiến rừng rậm bên trên mà vào, khiến cho tầm nhìn thật sự rất tốt.

Đạt Văn Tây phun ra một ngụm nước miếng, phát hiện ra chính mình đã xem nhẹ đám đội viên Tiểu đội chiến đấu đặc biệt nhìn qua bên ngoài giống hệt như một đám đầu gỗ này. Trong lòng thầm nghĩ chính mình đường đường là một thành viên của Tiểu đội 7, không ngờ lại bị người ta lén theo dõi, chặn đứng đường lui, thật sự là mất mặt đến cực điểm rồi.

Đám chiến sĩ bên trong lều quân dụng của doanh địa nghe được những dị động vang lên bên ngoài, chính là đám người chỉ chi Tiểu đội trinh sát đến tiếp ứng, cùng với ba gã thuộc cấp của Đạt Văn Tây, cũng đều ôm theo súng ống của mình phóng vọt ra. Hơn mười gã binh lính Liên Bang đứng bên dưới ánh sáng sao trời, trong tiếng kêu nhạc đệm oanh minh của côn trùng rả rích ban đem, tiến vào một cục diện giằng co.

Cục diện ngay lúc đó cũng không tính là quá mức khẩn trương. Đạt Văn Tây cho dù có tản mạn cùng với kiêu ngạo như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng cầm lấy súng ống hướng về phía người một nhà mà nhả đạn được. Hắn có chút xấu hổ cười cười, chuẩn bị nói vài câu chống chế nào đó, sau đó thành thành thật thật quay trở về lều ngủ.

- Không ngờ lại dám can đảm chống lại công tác điều tra?

Gã Thiếu úy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cười nhạo nói:

- Tôi nghĩ mặc kệ công tác điều tra tiếp theo sau đó sẽ có kết quả như thế nào, thì chỉ bằng vào cái hình ảnh lúc này của anh, thì cái chức Thượng úy này của anh khẳng định là không thể tiếp tục làm nữa rồi. Thời điểm chạng vạng, anh đã từng nói bảo tôi hãy lăn lộn cho đến cấp bậc của anh rồi hay nói tiếp, chẳng lẽ chính là lăn lộn như vậy sao?

Da mặt của đám đội viên Tiểu đội 7 thật sự là rất dày, bằng không thì khả năng sinh tồn ở trên chiến trường cũng sẽ không cao đến trình độ cực kỳ thái quá như thế. Nghe được lời châm chọc khiêu khích cực kỳ cay độc của đối phương, Đạt Văn Tây cũng chỉ là có chút khẽ cười nhạt không thèm để ý đến, hơn nữa lại còn làm ra một cái động tác đặc trưng, chính là cái động tác cùng với động tác nheo mắt khi tập trung của Hứa Nhạc được xưng là một trong hai động tác tiêu chuẩn của Tiểu đội 7, cái nhún nhún vai của Lan Hiểu Long!

Một cái nhún nhún vai này liền làm hỏng đại sự!

Có lẽ là ánh tinh quang của đêm hôm đó thật sự quá mức sáng ngời, sáng đến mức mê ly. Cũng có lẽ là đêm hôm đó thanh âm côn trùng kêu la rả rích quá mức lớn tiếng... Mấy gã binh lính thuộc Tiểu đội trinh sát đến hỗ trợ, vừa mới tỉnh ngủ lao ra khỏi lều quân dụng, vừa lúc đang vị vây trong trạng thái giằng co tại khu vực phía sau cách đó không xa. Bọn họ vốn dĩ không có nhìn thấy rõ ràng động tác của Đạt Văn Tây, cũng không có nghe được những lời nói của gã Thiếu úy thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, lại càng không biết rõ ràng là trong tay Đạt Văn Tây có cầm súng hay không.

Trong tầm mắt mơ hồ của đêm khuya giữa rừng rậm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cái động tác nhún nhún vai của Đạt Văn Tây! Thân là một gã binh lính trinh sát vĩ đại, thế nhưng lại không thể nào vĩ đại đến mức giống như đám đội viên của Tiểu đội 7, bất cứ thời khắc nào cũng có thể bảo trì được sự bình tĩnh cùng với thả lỏng tâm tình, vì thế một gã binh lính trong số đó gần như là theo bản năng phán đoán rằng Đạt Văn Tây chuẩn bị nổ súng!

Cho nên hắn ngay lập tức phản ứng theo bản năng, dẫn đầu khu động cò súng trong tay mình!

Nòng súng nhất thời phun ra một đám khói thuốc súng, viên đạn mang theo tiếng nổ khủng bố dày dặc vang lên, một tiếng súng đầu tiên vang lên, lập tức xé rách ngay sự tĩnh lặng bên trong phiến rừng rậm này. Ngay sau đó là vô số các viên đạn nhất thời bay tứ tung khắp nơi xung quanh.

Chỉ ngắn ngủi trong ba giây đồng hồ sau đó, gã Thiếu úy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia phẫn nộ ngơ ngẩn hét lên một tiếng, tiếng súng nhất thời ngừng phắt lại!

o0o

Đạt Văn Tây chậm rãi chuyển động thân thể có chút cứng ngắc của chính mình, phát hiện ra đám đội viên sớm chiều ở chung với nhau suốt ba năm của chính mình, hiện tại toàn bộ cũng đều đã nằm bên trong vũng máu.

Đồng thời ngay tại thời điểm tử vong, thì bốn gã binh lính trinh sát dẫn đầu nổ súng cùng với một gã bộ đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đã bị những viên đạn của ba gã đội viên này bắn ra hạ gục tại chỗ!

Đạt Văn Tây khẽ cau mày, ánh mắt đang nheo lại dần dần trở nên đỏ rực, giống hệt như là cái miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa trên bả vai của hắn lúc này vậy!

Một khẩu súng tự động đang im lặng nằm trên tảng đá lớn ngay ở bên chân của hắn!

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên!

Hai mươi bảy giây đồng hồ sau đó, phần thắt lưng của Đạt Văn Tây lại một lần nữa trúng đạn. Hắn xem đây như là cái giá phải trả cho việc giết chết ba gã cao thủ của Tiểu đội chiến đấu đặc biệt trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí. Sau đó hắn giống hệt như một đầu mãnh hổ sau khi bị thương, rít gào phẫn nộ, phóng vọt vào khu vực rừng rậm phía sau lưng mình!

Ban ngành điều tra đặc biệt của Liên Bang cùng với tiểu tổ trinh sát hỗ trợ, tổng cộng mười bốn người đi đến khu vực rừng rậm của Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR tiến hành hỗ trợ, khi quay trở về chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa cũng không thể nào mang về đối tượng mà bọn họ muốn thẩm tra. Bởi vì cái sự kiện đấu súng phát sinh vào buổi tối đêm hôm đó, cùng với sự trốn chết của Đạt Văn Tây, toàn bộ điều này đã khiến cho khu căn cứ phải ồ lên một mảnh kinh ngạc.

Căn cứ vào lời khai của những người sống sót thuộc Tiểu đội chiến đấu trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí cùng với Tiểu đội trinh sát hỗ trợ kia, bên phía Bộ Tư lệnh Quân đội Liên Bang rất nhanh đã xác định mức độ nghiêm trọng của sự kiện huyết tinh lần này, ngay sau đó một vài đại cơ cấu bên trong hệ thống Quân pháp đã trong khoảng thời gian nhanh nhất bắt đầu tiến nhập điều tra chi tiết. Mục tiêu điều tra của bọn họ chính là toàn bộ Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, còn có tất cả những quân nhân sĩ quan binh lính có mối quan hệ thân thiết cùng với Đạt Văn Tây!

Chứng cứ đưa ra quả thật là vô cùng xác thực, khiến cho người khác nghe qua phải cực kỳ sợ hãi. Còn đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới bị mời vào phòng thẩm vấn uống trà suốt mấy ngày liền, thế nhưng cũng không hề sinh ra quá nhiều tình tự phẫn nộ hay là oán hận nào cả. Bọn họ chỉ là ngơ ngẩn thất thố cùng với không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà cái tên gia hỏa Đạt Văn Tây kia lại làm ra những chuyện tình không thể nào hiểu nổi này?

Trung tướng Hồ Liên lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào Sư Đoàn trưởng Hách Lôi ở trước mặt mình, phất phất tay ngăn cản những câu chất vấn không ngừng của tên gia hỏa này, lạnh giọng nói:

- Tôi chỉ cần cậu giải thích cho tôi biết, vì cái gì khi đội hỗ trợ tiến đến, bộ hạ của cậu lại làm ra những phản ứng kịch liệt đến như thế? Nếu như nói hắn đối kháng với công tác điều tra chính là bởi vì hắn không thể nào bình tĩnh được về mặt cảm xúc, như vậy thì cậu giải thích như thế nào về việc cái tên đào binh này lại có đảm lượng hướng về phía đồng đội mà nổ súng?

Đám râu quai nón rậm rạp dưới cằm của Hách Lôi trong mấy ngày gần đây đã trở nên rất nhanh rối tung, hắn trừng lớn cặp mắt đã tràn ngập tơ máu đỏ rực của mình, nói:

- Tướng quân, Đạt Văn Tây là một gã quân nhân sĩ quan căn bản cực kỳ vĩ đại. Tuy rằng tôi thừa nhận rằng cảm giác kỷ luật của hắn quả thật là có chút vấn đề, nhưng mà tôi dám cam đoan rằng cái tên gia hỏa đó tuyệt đối sẽ không bao giờ lãnh huyết đến mức đám hướng về phía đồng đội mà nổ súng đâu! Chuyện tình này khẳng định là có sự hiểu lầm nào đó!

Nghe được hai chữ hiểu lầm từ trong miệng của Hách Lôi, tia rét lạnh sâu trong đôi mắt của Trung tướng Hồ Liên nhất thời trở nên nồng đậm hơn rất nhiều. Hắn ta xoay người cầm lấy bản ghi chép tư liệu hiện trường, hung hăng ném thẳng vào mặt của Hách Lôi, gầm rú thét lên:

- Hiểu lầm? Chính cậu tự mình đọc đi, dùng một khẩu súng tự động, một phen đem ba gã đội viên Tiểu đội chiến đấu đặc chủng biến thành một tổ ong vò vẽ, đây là là hiểu lầm hay sao?

Vị quan viên Chủ nhiệm Bối Lý của Cục Hiến Chương kia, từ đầu cho đến giờ mãi vẫn luôn im lặng đứng trầm mặc ở một góc phòng, nhìn thấy một đám quân nhân sĩ quan không ngừng liên tục tiến vào văn phòng Bộ Tham Mưu tiến hành biện hộ cho tên đào binh kia, sau đó lại nhìn thấy Trung tướng Hồ Liên một phen đem đám người kia đều mắng thành một đống phân chó thối hoắc. Lúc này hắn ta đột nhiên tiến tới trước, từ trong cái túi áo quân trang lấy ra một con chíp vi mạch nhỏ bé, nhìn thẳng vào mặt của Hách Lôi, nhẹ giọng nói:

- Sư Đoàn trưởng Hách Lôi, căn cứ vào công tác truy tung chíp vi mạch nhân thể từ bên phía Cục Hiến Chương, thì hiện tại Đạt Văn Tây đã bị trọng thương, lúc này đang hướng về phía khu vực Thu Diệp Nguyên mà bỏ chạy. Căn cứ vào sự phán đoán của tiểu tổ điều tra, thì hắn chuẩn bị phản bội, gia nhập sang phía Đế Quốc bên kia!

Hách Lôi cực kỳ phẫn nộ, hung hăng nhào tới chụp lấy cổ áo của vị Chủ nhiệm Bối Lý, nhấc hắn lên cao, gầm rú nói:

- Phản bội cái con mẹ mày! Nếu như không phải là đám chó chết các người muốn quậy Đông quậy Tây như vậy, thì bộ đội của lão tử như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này?

- Nếu như không phải là đã phản bộ, như vậy cái gã đào binh kia vì cái gì lại trực chỉ theo hướng Thu Diệp Nguyên mà bỏ chạy chứ?

Trung tướng Hồ Liên lại một lần nữa cầm nguyên xấp tài liệu truy tung theo con chíp vi mạch nhân thể kia quẳng thẳng về phía Hách Lôi, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Kỳ thật cái gọi là con đường bỏ chạy này cũng không phải là vấn đề quan trọng. Ngay tại khoảnh khắc khi mà hắn dám can đảm hướng về phía chiến hữu mà nổ súng, thì hắn cũng đã là một gã phản bội rồi!

Sư Đoàn trưởng Hách Lôi cực kỳ mỏi mệt, theo thói quen khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, sau đó đưa tay lên xoa xoa cặp mắt một chút. Hiện tại hắn căn bản cũng không biết phải nói gì nữa, phải thay thuộc cấp của mình biện hộ như thế nào cho đúng. Hắn chỉ cảm thấy những chỗ mà ánh mắt mình có thể nhìn thấy, toàn bộ cũng chỉ là một mảnh mơ hồ mông lung nhòe nhoẹt mà thôi...

o0o

- Thà rằng nổ súng phản kháng chứ cũng không chịu quay trở về tiếp nhận điều tra... Xem ra cái chi Tiểu đội NTR kia quả thật là có vấn đề a! Càng khiến cho tôi cảm thấy cảnh giác hơn nữa chính là, cái gã đào binh tên Đạt Văn Tây kia có phải là đã nhận ra được chuyện gì đó rồi không? Hệ thống định vị của Cục Hiến Chương cũng chỉ có thể bao trùm đến khu vực hai mươi km vuông ở mặt Đông của phiến rừng rậm mà thôi. Chỉ cần đi xuyên qua phiến sơn lĩnh kia rồi, thì sẽ không thể tìm được bất cứ tín hiệu phản hồi nào nữa cả. Chúng ta phán đoán là hắn đang chạy thẳng về phía Thu Diệp Nguyên, gần sát với khu vực chiến khu Đế Quốc, thế nhưng cũng rất có thể là do hắn muốn men theo khu vực chân núi mà chạy đến khu vực phía Tây mà thôi!

Chủ nhiệm Bối Lý đưa tay kéo kéo một chút bộ quân trang của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí ôm quá sát người của hắn, không chút thoải mái, khẽ cau mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới đưa tay chỉ vào một chỗ nào đó trên tấm bản đồ điện tử, nói:

- Nếu như khu Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR ở bên đây vẫn còn chưa có bị đám người Đế Quốc phá hủy, hẳn là nằm ở trong phiến sơn cốc này! Gã đào binh Đạt Văn Tây kia rất có thể là muốn chạy đến nơi đó, cùng với đám đội viên của hắn tụ hợp!

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía bàn làm việc đặt giữa phòng, chỉ nhìn thấy Trung tướng Hồ Liên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, liền nhịn không được theo bản năng ho khan hai tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:

- Bên trong khu Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR vốn bố trí tổng cộng mười bốn gã đội viên, trong đó có bốn gã là thành viên cũ của Tiểu đội 7... Càng phiền phức hơn nữa chính là, cái gã chuyên gia điện tử tên Cố Tích Phong kia cũng chính là đang ở nơi đó!

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ liếc mắt về phía trước, phát hiện ra Trung tướng Hồ Liên vẫn như cũ vẻ mặt không một chút biểu tình nào cả, không thể hiện chút ý tứ có lắng nghe, trong lòng Chủ nhiệm Bối Lý khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giới thiệu về thành tích của Cố Tích Phong:

- Cái gã quân nhân này chính là chuyên gia điện tử chiến địa ưu tú nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang. Hơn nữa thứ mà hắn am hiểu nhất chính là bố trí mạng lưới bom điện từ cực kỳ quỷ dị trong địa hình tác chiến rừng rậm. Năm đó khi người của Sư đoàn Thiết giáp 17 tại tòa nhà Bộ Tài Chính ở gần Quảng trường Hiến Chương tại Đặc khu Thủ Đô bắt giữ hắn, thì hắn đã vừa vặn hoàn thành công tác lắp đặt trang bị có khả năng làm nổ tung hoàn toàn tòa nhà Bộ Tài Chính! Cũng may là lúc đó hắn vẫn chưa kích hoạt hệ thống gây nổ! Cuối cùng nhờ có lão Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải liều mạng một phen tiến hành bảo lãnh hắn, mới có thể bảo vệ được hắn khỏi đứng trước Tòa án Quân sự, chỉ là bị giáng cấp toàn diện, trở về một gã binh nhất, bị sung quân đến Ban Bếp Núc thuộc bộ phận hậu cần của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Nhưng mà năng lực của tên quân nhân này tuyệt đối không thể xem thường được.

Nghe đến đây, rốt cuộc Trung tướng Hồ Liên cũng chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Cho dù là một gã phần tử khủng bố lợi hại nhất đi chăng nữa, thì đang bị vây giữa chiến trường đơn độc, không một chút tiếp ứng, hắn có năng lực tạo thành được chút uy hiếp nào cơ chứ?

- Thế nhưng vạn nhất nếu như Tiểu đội NTR vẫn còn lưu trữ lại vài loại trang bị nào đó thì làm sao bây giờ? Nếu như gã Đạt Văn Tây kia cùng với Cố Tích Phong và đám Tiểu đội NTR hội họp với nhau thì phải làm sao bây giờ?

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nhíu mày, nhỏ nhẹ hỏi:

- Nếu như để cho Tiểu đội NTR phát giác ra dụng ý thật sự của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

- Hiện tại đang có một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang cấp bậc Thượng úy vừa lâm trận bỏ trốn, lại còn cực kỳ lãnh huyết bắn chết mấy gã chiến sĩ Liên Bang nữa. Bất luận là nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, hắn cũng là một gã phản đồ!

Nghe ba câu hỏi nếu như liên tiếp của Chủ nhiệm Bối Lý, Trung tướng Hồ Liên dùng ngữ khí ghét cay ghét đắng, khẽ nhướng nhẹ đuôi lông mày, trầm giọng khiển trách:

- Công tác thẩm tra cùng với tìm kiếm ra những phần tử bất ổn trong Quân đội là chức trách của ban ngành điều tra liên hợp các người. Công tác đuổi bắt quân nhân bỏ trốn cũng là thuộc bổn phận công việc của các người. Chuyện tình này Bộ Tham Mưu Quân đội chúng ta sẽ không quản đến! Dụng ý ư? Có dụng ý gì cơ chứ?

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nhếch môi lên một chút, hai tay khẽ dang ra, nghĩ muốn nói vài câu biện bạch gì đó, thế nhưng cuối cùng lại cũng không biết phải nói như thế nào mới đúng.

- Việc bắt đầu ở nơi nào thì cứ việc chấm dứt ở nơi đó mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên đứng thẳng người lên, nhìn thẳng về phía Chủ nhiệm Bối Lý, không một chút khách sáo lớn giọng khiển trách:

- Một khi phiền toái là do các người gây ra, như vậy thì các người phải nhanh chóng giải quyết nó đi. Mặc kệ các người giải trình như thế nào đi chăng nữa, thì ở trong mắt mọi người, cũng chỉ có thể là do Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí muốn đối phó với Tiểu đội NTR, hoặc là nói muốn đối phó với Tiểu đội 7 cũ mà thôi, chứ không phải là Quân đội Liên Bang muốn đối phó!

- Cái này có phải là một hồi âm mưu hay không? Sự thật như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà tôi có thể khẳng định nói cho ông biết một chuyện, bên trong Quân đội của tôi đang có rất nhiều người đều cho rằng đây chính là một hồi âm mưu do chính ban ngành điều tra liên hợp các người, chính là đám gia hỏa thích ra vẻ, đem thêu cái đồ án ánh mắt màu đỏ khó coi trên cánh tay các người bố trí ra mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên làm ra động tác trấn an, đưa tay khẽ vỗ vỗ nhẹ lên bả vai phải đã sớm trầm xuống đến tận cùng của Chủ nhiệm Bối Lý, lạnh nhạt nói:

- Một khi đã là một hồi âm mưu, như vậy thì cũng không thể gặp ánh sáng được. Một khi đã bắt đầu rồi, thì nhất định phải chấm dứt nhanh chóng một chút. Tiểu đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lần này đến đây tổng cộng năm trăm người, bây giờ lập tức phái hết đi đến khu vực chiến khu Tây Nam tuần tra cẩn thận một chút đi, có lẽ sẽ có thể tìm được đối tượng truy nã của các người đó. Nếu như vận khí tốt một chút, các người thậm chí còn có thể đụng tới được Tiểu tổ NTR kia nữa đó!

Nghe thấy những lời nói đó, Chủ nhiệm Bối Lý cũng không cách nào tiếp tục bảo trì sự bình tĩnh được nữa. Tuy rằng bản thân hắn là một nhân viên điều tra cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa lại còn nắm trong tay một quyền hạn cực kỳ cao cấp, đủ để khiến cho hắn có tư cách đạm mạc nhìn ngắm hết thảy mọi thức trên đời này. Nhưng mà chính mắt nhìn thấy cái tràng âm mưu lớn nhất tại tiền tuyến hiện tại cứ như vậy mà đập thẳng xuống đầu mình, nếu như không có ý đồ mạnh mẽ giãy dụa một phen, như vậy thì cũng chỉ có kết quả là đầu mình đổ máu mà thôi!

- Tổng Tư lệnh, chức năng của chúng ta chỉ là phụ trách tiến hành điều tra, không có phụ trách tác chiến.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu tình của vị Tướng quân trước mặt mình, biết rằng chỉ bằng vào những lời này căn bản không thể nào thuyết phục nổi vị sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền tuyến này. Hắn đưa tay cởi bỏ cái nút áo cổ chật chội đến mức khiến cho chính mình sắp không thể hô hấp nổi nữa, khẩn trương thở dốc dồn dập mất tiếng, sau đó mới nói:

- Hơn nữa phải làm thế nào để đám Tiểu đội NTR kia câm miệng đây? Nếu như bọn chúng đều đã chết dưới những họng súng của đám người Đế Quốc, như vậy thì không sao cả. Nhưng mà vạn nhất bọn họ vẫn còn sống thì phải làm sao đây?

- Đông Phương Ngọc kia hiện tại vẫn còn đang ở trong Tiểu đội NTR kia, tuy rằng hắn sớm không phải là Doanh Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà bên trong Quân đội ai ai mà chẳng biết, hắn ta chính là cánh tay mặt của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh! Chúng ta làm thế nào hướng Đỗ Thiếu Khanh mà giải thích đây?

Hắn có ý đồ muốn dùng cái tên kia để cho đối phương cảm thấy kiêng kỵ, nhưng mà hắn căn bản không thể dự đoán được, Tướng quân Hồ Liên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Thân là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Liên Bang, tôi chỉ cần phải giải thích với Chủ tịch Lý Tại Đạo mà thôi! Còn về phần Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh sẽ có phản ứng như thế nào, tôi không cần quan tâm đến, mà tôi cũng thật không cần để ý đến hắn.

Chủ nhiệm Bối Lý trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, những tia hào quang sâu kín bên trong cặp mắt dần dần biến thành một tia quang mang lạnh lùng bình tĩnh trầm mặc. Hắn khẽ cắn răng, cẩn thận cân nhắc mọi chuyện.

Trung tướng Hồ Liên, chính là nhân vật trung thành tuyệt đối đối với Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang Lý Tại Đạo. Căn cứ vào một sự trung thành cường nhiệt một cách dị dạng nào đó, hắn âm thầm quyết định tiến hành thanh tẩy sạch sẽ một lần toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới.

Tướng quân Hồ Liên kiên trì cho rằng chỉ có thanh tẩy đi cái mùi vị thối hoắc của Hứa Nhạc cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 khốn kiếp kia, hơn nữa lại còn cả một mảnh khí tức tản mạn kiêu ngạo bất tuân của đám quan binh cũ của Sư đoàn Thiết giáp 17 kia, mới có thể khiến cho chi hùng binh Liên Bang này có được đầy đủ tư cách hồi phục lại những vinh quang ở trong tay người do hắn sắp xếp vào, đứng giữa chiến địa quơ cờ múa may, một lần nữa trở thành lá cờ hùng vĩ vĩnh viễn không đổi của Phí Thành Lý Gia.

Chủ nhiệm Bối Lý, quan viên cao cấp của Cục Hiến Chương Liên Bang, đương nhiệm thượng cấp cao cấp nhất của ban ngành điều tra đặc biệt của Chính phủ Liên Bang thường trú tại tiền tuyến. Hắn ta cực kỳ trung thành với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ. Lần hành động này thế nhưng lại không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào để mà hiến dâng tính mạng cho Chính phủ Liên Bang cả. Hắn ta tiến hành công tác thẩm tra đối với Tiểu đội NTR, phần lớn trình độ là do căn cứ vào một loại bản năng nào đó mà thôi.

Đối với cái cơ cấu bí mật này mà nói, điều tra, thẩm lý, đe dọa, tra tấn, tẩy trừ, chính là công tác tiến hành thiết yếu nhất để duy trì sự sinh tồn của đám bọn họ, chính là trụ cột nhất để bọn hắn sinh tồn. Nếu như không làm những chuyện tình này, vậy thì bọn họ còn tác dụng gì để mà tồn tại trên thế giới này nữa chứ?

Mục tiêu của lần hành động này chính là một gã đào phạm, một cái doanh địa rất có thể là đã bị phá hủy mất rồi, một chi Tiểu đội NTR nhân số chỉ có đúng bảy mươi người, hơn nữa hẳn là toàn bộ đều đã bỏ mình hết rồi. Đối với bọn họ mà nói, cái này thật sự chỉ là một cái việc nhỏ mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên cùng với Chủ nhiệm Bối Lý kỳ thật đều là những người có trí tuệ tuyệt vời, bằng không cũng không có khả năng ngồi lên những vị trí nắm giữ quyền lực quan trọng đến như thế. Nhưng mà một khi bọn họ đã có ý đồ muốn nhúng tay vào những lĩnh vực mà chính mình tuyệt đối không am hiểu...

Một vị Tướng quân lại không đi chơi đùa với sa bàn, tiến hành thôi diễn quân sự, lại muốn đi chơi đùa thủ đoạn chính trị. Một gã quan viên của Cục Hiến Chương lại không đi chơi đùa với những danh sách số liệu bên trong các cỗ máy vi tính mạnh mẽ, đi ngẩn người giương mắt nhìn mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương mà lại nghĩ muốn ý đồ giống như một gã thương nhân vậy, cân nhắc chuyện lợi hại này nọ. Như vậy thì cũng chỉ là có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung mà thôi!

Một cái việc nhỏ này đã sắp sửa diễn biến thành một cái đại sự. Hơn nữa tất cả những người đương sự đang có mặt trên Tinh cầu Mặc Hoa vào giờ phút này, cũng đều không có bất cứ kẻ nào đoán trước được mức độ ảnh hưởng sâu xa của chuyện tình này đến cuối cùng là như thế nào...

Đạt Văn Tây ở giữa núi rừng, đơn giản băng bó cái bụng đầy máu, gian nan trốn chết. Cố Tích Phong ở trong Doanh địa Số 1, nương theo ánh nắng sớm đọc bản hướng dẫn trình tự cách thức chế biến món thịt protein tổng hợp năng lượng cao. Một đám quân nhân binh lính Liên Bang cả người toàn là bụi bặm chui ra khỏi hầm ngầm, khẽ nheo mắt nhìn ánh dương quang lạ lẫm trên phiến thành thị Tát Nhiệt xa lạ kia. Bọn họ dùng cái họng súng tối om nhắm thẳng về phía hai gã tù binh Đế Quốc đang nâng cáng phía trước.

Trong một tràng kiến trúc nào đó sâu dưới lòng đất, có một vị lão nhân Đế Quốc phi thường suy yếu đang an ủi cô cháu gái nhỏ đang khóc lóc của chính mình. Phía cuối một ngõ tắt nhỏ yên lặng nào đó, mấy đầu chó hoang đang tham lam tranh đoạt những mảnh thi thể tàn phá của nhân loại.

Bên ngoài mấy cái quảng trường lớn, một gã nam nhân mặc trên người một kiện trang phục có đồ án Cặp Mắt Ti Hí, trên lưng đeo một bọc hành lý khá nặng nề, trầm mặc mà cảnh giác đi xuyên qua phiến thành thị chằng chịt những tòa kiến trúc tàn phá, lặng lẽ truy tìm mục tiêu của chính mình.

Tất cả mọi người đều không hay biết câu chuyện sẽ tiếp tục phát triển như thế nào, vận mệnh sẽ có sự sắp đặt xảo ngộ như thế nào, sau này mọi người sẽ lâm vào những sự lựa chọn như thế nào. Mà những sự lựa chọn này, đến tột cùng sẽ mang đến những sự thay đổi như thế nào đối với cái thế giới này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)