Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 083

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 083: Ôm bụng mà đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên màn hình, cánh cửa phía sau của phòng đối chiến robot được mở ra, robot mô hình màu đen hiện thân, ánh mắt của vô số người trong phòng thể thao tổng hợp Đại học Lê Hoa đã hướng theo nó, sửng sốt có thừa. Các sinh viên hoan hô như sấm dậy, họ không rõ trường học của mình lúc nào đã có robot, cũng không biết trong robot màu đen kia là người nào, nhưng họ cho rằng, con robot màu đen kia đã vì danh dự của Đại học Lê Hoa, dũng cảm đứng lên, đối diện với tên ngu xuẩn cao ngạo của Học Viện Quân Sự I. Chỉ dựa vào điểm này, đã đáng để họ không suy nghĩ những việc khác, trong tiếng hoan hô hò hét và tiếng dậm chân phấn khích, toàn bộ đều tặng cho con robot màu đen kia.

Và khi con robot màu đen dùng một cách mà không ai nghĩ tới, để trực tiếp đá ngã con robot màu lam đen, tiếp theo đó là từng cú đấm vụng về liên tiếp đánh tới, cuối cùng là hệ thống phán đoán quyết định robot màu đen thắng... Không khí trong phòng thể thao tổng hợp đã lên cao đến mức độ khủng khiếp. Ngược lại, tiếng hoan hô lúc này đã giảm đi nhiều, bởi vì mọi người đều bị một cảnh chấn động đến nói không ra lời. Trong mắt các nữ sinh bắt đầu hiện ra sao sáng, các nam sinh há hốc mồm miệng, nhìn màn hình mà không thể tưởng tượng, còn bàn chủ tịch thì yên lặng một cách nặng nề.

Giáo sư Quảng của đoàn đại biểu thăm hỏi giao lưu của Học Viện Quân Sự I lần này đứng bật dậy, mặt sửng sốt nhìn màn hình, lúc sau mới tỉnh lại, xoay người sang nói với Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa bên cạnh mình:

- Đây là chuyện gì vậy?

Ngoài Học Viện Quân Sự ra, những Đại học bình thường căn bản không được can thiệp vào kiến thức hệ thống về mặt robot. Tuy Đại học Lê Hoa cũng nổi tiếng về mặt này, nhưng Đại học này cũng không có Khoa Điều Khiển Robot. Sao có thể có một con robot được? Hơn nữa sinh viên điều khiển robot ấy, lại còn đánh bại sinh viên của mình! Tuy chiến pháp của robot màu đen đối với giáo sư Quảng mà nói, rõ ràng không quang minh chính đại, nhưng nghi vấn và sự chấn động khiến ông vốn không thể nghĩ tới việc khác. Nhìn chằm chặp vào Hiệu trưởng Tùng Bất Tri, muốn hiểu rõ, một Đại học Xã hội sao lại có robot.

- Chỉ là robot mô hình thôi.

Hiệu trưởng mỉm cười nói:

- Đây là hai mươi năm trước, Bộ Giáo Dục và Bộ Quốc Phòng phê chuẩn cho.

- Vậy... sinh viên điều khiển robot đó là ai?

Giáo sư Quảng kích động, vội hỏi:

- Ông nên biết rõ, theo quy định pháp luật Liên Bang, những người không trong hệ thống quân sự, không được tiếp xúc với robot.

Hiệu trưởng Tùng cau mày, lập tức lại ôn hòa cười nói:

- Viện trưởng Tần phái các ông đến biểu diễn robot, những sinh viên sĩ quan kia cũng không biết là nguyên nhân gì, ông nên đoán được một điểm... Lê Hoa chúng tôi không có Khoa Điều Khiển Robot, nhưng không có nghĩa là không có phòng huấn luyện robot, còn về thân phận của người điều khiển robot kia... Cậu ấy tiếp xúc với robot chiến đấu, tôi nghĩ bất luận là Bộ Quốc Phòng hay là hội Ủy Viên An Toàn Cho Tổng Thống cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì.

Giáo sư Quảng sững người ra. Dần dần nghĩ ra một khả năng, sửng sốt quay đầu nhìn lên con robot màu đen đang thẫn thờ trên màn hình, giọng nói run rẩy:

- Với thân phận của cậu ấy, sao có thể lựa chọn xuất hiện trước bao nhiêu người như vậy?

- Đừng quên rằng, cậu ấy hiện tại là sinh viên của Đại học Lê Hoa.

Hiệu trưởng Tùng Bất Tri vẫn mỉm cười, điềm tĩnh dị thường:

- Nếu như sinh viên Học Viện Quân Sự I đến đây, khiêu chiến với Lê Hoa, cậu ấy muốn lấy lại thể diện cho Lê Hoa, tôi cũng không thể ngăn cản cậu ấy, không phải sao?

Giáo sư Quảng sững người một hồi, trên mặt hiện ra nụ cười khổ, nếu như bên trong robot màu đen đúng là người trẻ tuổi có thân phận tôn quý đó, thể diện của Học Viện Quân Sự I e rằng hôm nay sẽ thật sự bị tổn hại nặng nề. Xem ra vị phu nhân kia cùng người trẻ tuổi này, rất không thích Học Viện Quân Sự I lần này đến gây khó dễ cho Đại học Lê Hoa. Do vậy mà đoạt lại tư cách giáo dục cho người thừa kế của Thai gia.

Hiệu trưởng Tùng Bất Tri chú ý thấy nét mặt xót xa của giáo sư Quảng, trong lòng lại cảm thấy thoải mái như vừa ăn được một miếng thịt béo bở vậy, nhưng nét mặt lại không lộ ra biểu tình gì. Ông nhìn con robot màu đen trên màn hình, thầm cảm kích con cháu của cố nhân, tình nguyện vì Lê Hoa mà tranh đấu giành lại thể diện.

Đúng vậy, ông Hiệu trưởng nhìn có vẻ cao thâm khó đoán, sở dĩ cao thâm khó đoán, là vì ông cho rằng người trong robot màu đen kia là Thai Chi Nguyên. Nếu là người thừa kế của Thai gia xuất chiến với thân phận là sinh viên của Đại học Lê Hoa, Học Viện Quân Sự chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, Hiệu trưởng Tùng đương nhiên không có gì phải lo lắng.

Vị Hiệu trưởng luôn bận bịu trăm công nghìn việc này, vốn không biết trong gian phòng khu H1 kia, người có thể vào được không chỉ có Thai Chi Nguyên, còn có cậu sinh viên gác cổng mà ông đã từng chú ý tới.

Sự chấn động trong phòng thể thao tổng hợp đã thay thế bằng niềm hân hoan, nét mặt các thành viên của Học Viện Quân Sự I đến giao lưu, đang ngồi trên bàn chủ tịch lúc này đã vô cùng khó coi, và chính lúc này, tình hình trên màn hình lại có sự thay đổi, con robot màu xanh đen được kéo đi, và một con robot màu bạc khác lạnh lùng xuất hiện trong phòng.

Robot màu đen đang chuẩn bị rời đi bỗng khựng lại, sau đó vụng về xoay người lại, đối diện cùng đối phương.

Các sinh viên trong phòng thể thao tổng hợp nhìn thấy cảnh này, biết những sĩ quan kiêu ngạo của Học Viện Quân Sự I chuẩn bị đưa ra thách thức lần nữa, liền nháo nhác nín thở theo dõi màn hình.

Hiệu trưởng Tùng nhíu máy, nhìn giáo sư Quảng một cái, nói:

- Là Chu Ngọc? Nếu cậu ấy làm bị thương hay chọc giận người trong robot màu đen kia, ông thấy có hợp lý không?

Giáo sư Quảng im lặng nhìn màn hình, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Vừa rồi chỉ là chúng tôi vì tranh thủ biểu diễn nên đã thất bại, hiện tại thì là sinh viên muốn bảo vệ danh dự cho Học Viện Quân Sự I. Trước tình hình này, tôi sẽ không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, tin rằng người trẻ tuổi kia cũng sẽ hiểu, Học Viện Quân Sự I cũng có sự kiêu ngạo riêng của nó.

Hiệu trưởng Tùng không nói gì thêm, nhìn con robot màu đen, mỉm cười.

o0o

Hứa Nhạc không biết Hiệu trưởng và thành viên cấp cao của Học Viện Quân Sự I lúc này đã biến hắn thành người thừa kế Thai gia vô cùng tôn quý và thần bí. Hắn lẳng lặng như mọi khi kết thúc đối chiến, rồi chuẩn bị rời đi. Lúc này trong lòng hắn không có quá nhiều cảm xúc vui mừng, thậm chí những tâm trạng tiêu cực được tích lũy mấy ngày nay chưa hoàn toàn được phát tiết.

Người trẻ tuổi này có thể rất nhạy cảm, rất cẩn thận trong thời khắc nào đó, nhưng có những lúc lại tỏ ra vô cùng hồ đồ. Chẳng hạn như lúc này, hắn luôn cho rằng mình chỉ là chợp mắt trong robot một lúc, lúc này nhiều nhất cũng chỉ là 4, 5 h sáng. Hắn luôn cho rằng đây là lần luyện tập nóng của sinh viên Học Viện Quân Sự I, không hề có bất cứ người xem nào...

Hắn lại không biết lúc này đã là 10h30 sáng. Tất cả những gì vừa rồi hắn đã làm, đã bị vô số đôi mắt và hệ thống giám sát nhìn thấy. Hắn không biết Đại học Lê Hoa lúc này đã vì sự xuất hiện của hắn mà biến thành một đại dương vui sướng, càng không biết rằng lúc này những sinh viên phấn khích kia, đều đang dự đoán rốt cuộc ai có thể đánh bại được sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự I. Hắn đã trở thành nhân vật anh hùng của Đại học Lê Hoa, hay là một nhân vật có lá gan bằng thép nào đó...

Tất cả mọi thứ bên ngoài hắn đều không biết, hắn chỉ cảm thấy nếu như con robot màu lam đen kia là một hạng gà còn gà hơn cả mình, đánh bại đối phương quả thực cũng chẳng đáng là gì. Mình vẫn chỉ là một tên thực nghiệm cấp độ 6 chỉ có thể duy trì được trong mười mấy giây. May mắn thắng một trận, có thể cảm thấy vui sướng và may mắn đến mức nào? Hắn chẳng qua chỉ là một anh sinh viên thất tình, tâm trạng vẫn đang muốn được giải thoát.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị rời đi, trong hệ thống lại phát ra một âm thanh hợp thành, vô cùng rõ nét:

- Thỉnh cầu đối chiến huấn luyện, chấp nhận không?

Hứa Nhạc ngạc nhiên quay đầu lại, robot màu đen vụng về quay đầu, sau đó nhìn thấy một robot toàn thân phát ra ánh bạc, vô cùng quý giá. Nhưng hình như cấu tạo của nó cụ thể đã có chút thay đổi gì đó. Hắn cau mày, nhìn robot vừa phát ra thỉnh cầu đối chiến trên màn hình. Tâm trạng vô cùng phức tạp:

- Những sinh viên sĩ quan đến thăm từ Học Viện Quân Sự I, chẳng lẽ định chơi trò xa luân chiến?

Hắn rất hiểu thực lực điều khiển robot của mình, thậm chí hiểu đến mức đánh giá thấp nó một cách ngớ ngẩn, nhìn con robot màu bạc ổn định tiến lên theo quỹ đạo trôi chảy, hắn vô thức nghĩ tới, mình có lẽ không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng có phải đối thủ hay không, hoàn toàn không phải là trọng tâm suy nghĩ lúc này của Hứa Nhạc. Cái mà hắn đang suy nghĩ, chỉ là làm thế nào để xả được sự tức tối trong lòng, cho dù bị đối phương cho một trận tơi tả, cơ hồ cũng chẳng sao. Đây không phải là tự ngược đãi chính mình, chỉ là một phản ứng trong tiềm thức của thanh niên bình thường.

Hắn chấp nhận thỉnh cầu của đối phương. Con robot màu đen mà hắn điều khiển, cứng nhắc bước tới trước con robot màu bạc.

o0o

- Bên trong có lẽ là Chu Ngọc. Nghe nói cậu ấy là em trai của Trưởng ty quân đội Tây Lâm, chỉ là cậu ta không thừa nhận sự ưu tú của anh trai mình.

Thai Chi Nguyên ngồi trên sô pha của căn biệt thự nhỏ, nét mặt có chút cổ quái, đương nhiên hắn rõ sự biểu diễn của Học Viện Quân Sự I lần này là muốn để cho mình xem, nhưng cũng không ngờ việc lại phát triển đến bước ngày hôm nay.

Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu sâm banh trong lòng, gương mặt như cười nhìn hình ảnh trên màn hình, lẩm bẩm nói:

- Hứa Nhạc, lần này anh thê thảm rồi.

Người thừa kế Thai gia mỗi tối đều tiến hành đối chiến trong hệ thống ảo với Hứa Nhạc, tự nhiên rất rõ thực lực thật sự của Hứa Nhạc. Trong mắt hắn, vừa rồi Hứa Nhạc có thể đánh ngã được robot màu lam đen, có một phần rất lớn là vì sự khéo léo của Hứa Nhạc và sự khinh địch của tên ngu xuẩn kia. Còn lúc này nếu như là Chu Ngọc đích thân điều khiển con robot màu bạc xuất chiến, thứ đang chào đón Hứa Nhạc, có lẽ là một kết cục thê thảm.

Robot đối chiến bắt đầu, giống như dự đoán của Thai Chi Nguyên, con robot màu đen do Hứa Nhạc điều khiển, trước mặt của con robot màu bạc đó, ngay cả thời gian để chống chọi cũng không có, trực tiếp biến thành đám cỏ nát trong cơn mưa gió, bị những đòn tấn công chuẩn xác biến mình thành một bao cát lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục xuống đất.

Một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa buồng điều khiển trong suốt bị một cánh tay thép màu bạc đánh trúng một cách chuẩn xác. Hứa Nhạc bị chấn động lớn khiến cho đầu óc bị ong lên, ngạc nhiên nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, phát hiện mình vốn không có cách nào để tránh khỏi sự tấn công của đối phương, bất luận là tốc độ hay là sự tinh tế trong điều khiển, hoàn toàn cách biệt một khoảng lớn với đối phương.

Dường như chỉ có thua trận, Hứa Nhạc có chút chán nản nghĩ, ngón tay vẫn nhanh chóng nhập chỉ lệnh, để robot màu đen tránh những thương hại ở bộ phận quan trọng. Mắt nhìn con robot như một thiên thần, nhưng lại tạo một cảm giác trắc trở khó khăn cho hắn... Hắn không cam tâm.

*****

Con robot màu đen nhìn vẻ vụng về, lộ tuyến chạy bỗng khựng lại. Con robot màu bạc lướt đi như chiếc bóng, không bỏ qua cơ hội, trực tiếp đánh thẳng vào bên hông, biến toàn bộ các động tác được cung cấp bởi nguồn điện năng cao áp thành lực công kích, ập vào mặt bên của con robot màu đen.

Sự va chạm của mặt hợp kim bên ngoài, khiến trong phòng đối chiến vang lên một tiếng kim loại lanh lảnh. Theo âm thanh ấy, con robot màu đen như con diều bị đứt dây, bay thẳng vào vách tường kiên cố, tuy không bị đứt lìa tan tành như con diều thật, nhưng những linh kiện và khớp cấu tạo kiên cố đã phát ra một tiếng gào thét, xì xì, dường như ngay lập tức muốn dừng hoạt động.

Robot màu đen men theo vách tường trơn, bề mặt hợp kim có mấy chỗ bị tổn hại cong vênh lên, ma sát vào vách tường phát ra một tiếng két két rít tai, đồng thời trên vách tường cũng có thêm những vết máu tươi, cuối cùng chợt đổ huỵch xuống đất.

Uy lực đòn tấn công vừa rồi của robot màu bạc, hiển hiện không thiếu một chi tiết trên màn hình lớn.

Tiếng hoan hô trong phòng thể thao tổng hợp Đại học Lê Hoa đã ngừng từ lâu, từ khoảnh khắc robot bắt đầu đối chiến một lần nữa. Và sau đó cùng với sự liên tiếp bại lui của robot màu đen. Ngay cả những tiếng bàn luận suy đoán người trong robot màu đen là ai, cũng dần dần ngưng bặt vì sự xuất hiện của sĩ quan ưu tú nhất trong con robot màu bạc của Học Viện Quân Sự I. Khi con robot màu đen bị đánh thê thảm bay vào tường, sau đó rơi xuống, vô số người cùng lúc rơi vào một trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn. Họ mang theo tâm trạng dị thường phức tạp theo dõi hình ảnh chiếu trên màn hình.

Bàn chủ tịch lúc này lại lắng xuống, các sĩ quan Giáo sư của hai trường Đại học lặng yên nhìn màn hình. Bên Đại học Lê Hoa không biết nội tình, đang cảm thấy hơi tiếc nuối, họ đều không biết sinh viên đang điều khiển robot màu đen này thuộc khoa nào, cũng không mong cậu ta có thể liên tiếp đánh thắng hai cường giả của Học Viện Quân Sự I. Nhưng cũng luôn có hy vọng, có điều lúc này lại trở thành tuyệt vọng và lo lắng trong sự tuyệt vọng ấy. Tâm trạng bên Học Viện Quân Sự I đã ôn hòa hơn rất nhiều so với lần An Đạt bị đánh bại thảm hại vừa rồi, nhưng lại không hề tỏ ra hài lòng. Bởi vì trong mắt họ, sinh viên sĩ quan Chu Ngọc này là người trẻ tuổi tài cao, ngay các thầy giáo trong Khoa Điều Khiển Robot cũng không dám mạnh mồm nói có thể chiến thắng cậu ấy, vì vậy lẽ đương nhiên là cậu ấy có thể dễ dàng giành thắng lợi.

Hiệu trưởng Tùng Bất Tri và giáo sư Quảng đều cho rằng mình đã biết nội tình. Đại diện cho hai trường đại học, lại có một tâm trạng khác với mọi người. Giáo sư Quảng biết danh dự của Học Viện Quân Sự I đã được bảo toàn, nhưng người thừa kế của Thai gia, e rằng sẽ không đồng ý chuyển về Học Viện Quân Sự I. Nghĩ tới lời dặn dò của Hiệu trưởng, tâm trạng của ông không hề có sự vui mừng nào. Trái ngược với ông, Hiệu trưởng Tùng lại mỉm cười nhìn màn hình, trong lòng nghĩ với tính cách bề ngoài nhã nhặn nhưng bên trong cô độc cao ngạo của người này, chắc chắn sẽ biết rõ, không phải điều kiện huấn luyện trong khu H1 không bằng Học Viện Quân Sự I, mà lần này bị bại, một năm nay cậu ấy nhất định sẽở lại Đại học Lê Hoa một cách bình yên và cố gắng.

Phòng thể thao tổng hợp lại im phăng phắc, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn màn hình, con robot màu đen đang có ý đồ đứng dậy lần nữa, khi hệ thống vẫn chưa phán định thắng thua, cuộc đối chiến nhìn có vẻ thực lực cách biệt quá lớn này, vẫn chưa thể kết thúc. Tất cả mọi người đều biết con robot màu đen không phải đối thủ của con robot màu bạc, nhưng nhìn bộ dạng không chịu thua của con robot màu đen, bất giác khiến họ cảm thấy rúng động.

Không biết là ai đã mở đầu, trong phòng thể thao tổng hợp bỗng vang lên một tiếng vỗ tay theo tiết tấu, lúc đầu âm thanh vẫn còn nhỏ, nhưng sau đó lại có thêm sự gia nhập của nhiều người, tiếng vỗ tay ngày một lớn hơn, rồi trở nên chấn động như vũ bão, sau đó tìm được một tiết tấu tương đồng, tiếng mưa biến thành tiếng trống, bộp bộp vang to lên, vang vọng cả phòng thể thao tổng hợp. Cổ vũ trợ uy cho con robot màu đen đang thay mặt cho Đại học Lê Hoa, thậm chí là thay mặt cho cả Đại Học Thành này.

Trên một góc khán đài, công tử Hải Thanh Châu của Nghị Viên Lâm Hải Châu đang kích động vỗ tay, lòng bàn tay đã đỏ rần. Bên cạnh hắn, Trương Tiểu Manh đang đeo cặp kính viền đen chăm chú nhìn vào màn hình, trong lòng thầm đoán thân phận của người trong con robot màu đen này, tuy cũng đôi chút lo lắng cho con robot màu đen, nhưng nhiều hơn đó là sự trầm tĩnh.

Cô là người tôn sùng chủ nghĩa phi bạo lực, thuộc về bên ôn hòa phe phản đối Liên Bang, nhưng dù gì cũng là một thế hệ thanh niên. Khi ở Hoàn Sơn Tứ Châu đã từng tiếp xúc với không ít tài liệu chiến đấu giữa quân đội Liên Bang và quân phiến loạn, biết những robot chiến đấu kia, đã từng hủy hoại không biết bao nhiêu cơ thể của lính quân phiến loạn trẻ tuổi có nhiệt tình nhiệt huyết. Nhìn thấy robot chiến đấu, trước mắt cô lại hiện ra những thước băng và hình ảnh đẫm máu ấy, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác căm ghét bẩm sinh với robot đối chiến.

Những cảm xúc này chỉ là một thoáng vút qua. Trương Tiểu Manh lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ thường ngày, hai mắt chăm chú nhìn màn hình. Suy tư không biết lại chạy đi đâu. Có lẽ là ở thảm hoa dại. Có lẽ là cháo xanh. Có lẽ là tuyết hay mưa. Ai biết được điều này?

Vị nữ gián điệp ngây thơ và tuyệt không xứng với chức vụ này đâu biết rằng, nguồn cơn của tất cả mọi thứ cô đang suy nghĩ lúc này, kỳ thực chính ở trên màn hình, chính là ở trước mặt cô, chỉ là bị bên ngoài của robot che lấp mất thôi.

o0o

Tiếng vỗ tay như đánh trống khiến người ta dâng trào nhiệt huyết, thậm chí có cảm giác bi tráng này, lọt vào tai của Thi Thanh Hải. Nhưng chỉ khiến môi hắn lộ ra một đường cong châm biếm. Hắn dựa vào vách tường lối ra ở phía dưới cùng khán đài, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trong phòng thể thao tổng hợp. Hắn châm chọc nghĩ rằng, đám sinh viên quả nhiên là thứ ngu ngốc, ngoài nhiệt huyết ra thì chẳng có gì. Ngay cả một tên thú vị như Hứa Nhạc, cũng từng biểu hiện sự cố chấp như vậy khi ở trước cửa hộp đêm hàng đêm.

Tàn điếu thuốc đang kẹp ở tay rơi xuống đất, Thi Thanh Hải nhắm mắt lại, không chú ý tới điếu thuốc đang cháy tới dần ngón tay. Trong đầu hắn đang nghĩ lại đòn tấn công vừa rồi của con robot màu bạc. Xác nhận con robot màu đen cho dù có kiên cường đứng dậy, ở trước mặt Chu Ngọc, cũng chỉ có thể ngã thêm lần nữa. Tình báo có lẽ không nhầm. Ngoài vị 'Thái Tử' đó ra, cũng không có ai có thể bước vào khu H1 chưa từng được công khai của Đại học Lê Hoa. Người ngồi trong con robot mô hình màu đen kia có lẽ chính là mục tiêu.

Xem ra vị 'Thái Tử' này cũng không có tài năng gì lắm ở mặt này, có điều tính tình cũng được coi là cương trực. Thi Thanh Hải mở mắt ra, khổ não suy nghĩ. Nếu như vị 'Thái Tử' này thật là thiên tài đúng như tình báo mà hắn đã nhận được, là người thừa kế của Thai gia, vậy sao lại biểu hiện ra nhiều nhiệt huyết như vậy? Một nhiệt huyết trẻ tuổi của một nhân vật lớn. Đối với tổ chức hắn đang phục vụ mà nói, đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt đẹp gì.

o0o

Ngồi trên ghế sô pha, Thai Chi Nguyên cầm tách cà phê lên, không hề có chút bất ngờ nào với biểu hiện của con robot màu đen. Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, hắn sớm đã biết Hứa Nhạc là một tên có tính cách như vậy. Hơn nữa lúc này chỉ có mình hắn biết người trong con robot màu đen là ai. Hắn khẽ lắc đầu, biết Hứa Nhạc cho dù có điều khiển lại được con robot, nhưng dưới sự tấn công của con robot màu bạc, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống chọi thêm sáu quyền nữa.

Bởi vì người ngồi trong con robot màu bạc là Chu Ngọc, là Chu Ngọc mà Thai gia đã âm thầm điều tra bốn năm qua, và tương lai sẽ là nhân viên công tác cấp dưới của mình. Thai Chi Nguyên cầm tách cà phê chào mừng sự thất bại của Hứa Nhạc, rồi mỉm cười.

o0o

Thiết kế đầy sự trí tuệ của các nhà khoa học Liên Bang, khiến người điều khiển trong robot có thể giảm được sức mạnh xung kích từ bên ngoài truyền vào xuống mức thấp nhất, cho nên Hứa Nhạc trong buồng điều khiển con robot không bị ngất đi trong lần va chạm vừa rồi. Nhưng cảm giác của hắn lúc này vô cùng tệ, nuốt nước miếng, mới ngăn cản được cảm giác muốn nôn của mình, thị tuyến cũng trở về trạng thái rõ nét.

Hắn cười khổ, vô thức quệt vào miệng mình, sau đó hai tay bắt đầu thao tác lại, muốn để cho con robot đứng dậy lần nữa.

Thiếu niên đang thất tình muốn dùng trận đối chiến bất chợt này, để phát tiết sự đau khổ buồn phiền đang không nơi phát tác trong lòng mình. Hắn đã dự liệu được kết cục thất bại này, thậm chí phảng phất còn mong chờ mình bị đánh tơi tả một trận. Nhưng khi bắt đầu thất bại, hắn phát giác bản thân trước mặt con robot màu bạc kia không khác một đứa trẻ hoàn toàn không có sức để hoàn thủ. Hứa Nhạc bất giác cảm thấy không cam tâm. Đây là tính cách tự nhiên, với một người từ nhỏ cô độc lớn lên như hắn, có một sự kiên cường lạc quan và một tinh thần không chịu thua đặc trưng của người Đông Lâm, hắn chưa từng quen với việc không nỗ lực cố gắng mà đã thừa nhận thất bại, càng không quen với cảm giác thất bại chua xót trong lòng lúc này.

Thua một sinh viên sĩ quan của Học Viện Quân Sự I, đối với Hứa Nhạc mà nói, là một chuyện dễ dàng có thể chấp nhận, nhưng hắn không thể chấp nhận mình sau khi bị đánh một đòn, rồi nảy sinh ý nghĩ nhận thua.

Robot đang trong trạng thái không chiến đấu, phía trước cánh tay máy, đều được lắp đặt những khớp tay hợp kim giống người, khi khép chặt vào nhau, giống như một nắm đấm lớn. Nắm đấm sắt của con robot màu đen trong cú đấm ngã con robot màu lam đen vừa rồi, kỳ thực đã tổn hại khá nghiêm trọng.

Chính là nắm quyền thép hợp kim này đang ấn trên sàn, giữ cho sự thăng bằng của con robot màu đen, khiến nó được đứng dậy lại. Hứa Nhạc làm điều đó một cách tự nhiên, nhưng hiện lên trên màn hình, lại khiến trong phòng thể thao tổng hợp vang lên những tràng vỗ tay ngày càng nhiệt liệt. Kỳ thực Hứa Nhạc vốn không biết rằng có biết bao nhiêu tiếng vỗ tay đang vì mình vang lên, thậm chí ngay cả có người theo dõi trận đối chiến này hắn cũng không biết, hắn làm bất cứ chuyện gì, đều không cần sự vỗ tay khích lệ nào.

Hệ thống thực tếảo lỗi thời trong khoang lái robot bỗng thu hút ánh nhìn của Hứa Nhạc.

- Anh rất lợi hại, tôi muốn học hỏi thêm ở anh.

Hắn mở thiết bị thông tin nội bộ của hệ thống đối chiến, chân thành nói với người đang điều khiển con robot màu bạc cực kỳ phong độ kia.

Chu Ngọc bên trong con robot màu bạc không hiểu hiện ra nét mặt nào, nhưng lúc này cũng sững người lại, vô thức nhìn về máy thông tin, nghe thấy được sự chân thành chất phác của đối phương. Trên khuôn mặt anh tuấn kia thoáng hiện ra nét nghi ngờ, kỳ thực lại không phải vì thái độ mà đối phương thể hiện ra lúc này, mà là bởi vì những chi tiết hắn có được từ phân tích số liệu trong đối chiến vừa rồi.

Trong mắt của tất cả mọi người. Trong khoảng thời gian vừa rồi con robot màu đen đã thảm bại. Chỉ có Chu Ngọc trong con robot màu bạc, người thiên tài điều khiển robot trẻ tuổi này, mới có thể nhạy bén ngửi thấy một mùi vị dị thường... Lúc này hắn đã xác nhận, người đang điều khiển con robot màu đen kia, bất luận là tốc độ hay là trình độ điều khiển robot, đều có chênh lệch lớn với mình. Nhưng vấn đềở chỗ, tốc độ phản ứng tránh né mỗi lần của con robot màu đen, luôn nhanh hơn với sự tính toán của mình đôi chút.

Chỉ trong thoáng chốc, dường như là chuyện không quan trọng, nhưng trong robot đối chiến giống như điện quang hỏa thạch, lại là vô cùng quan trọng. Tuy tốc độ phản ứng của con robot màu đen vì không có một trình độ điều khiển đủ mạnh, cũng không có sự triển hiện hoàn toàn, nhưng trong những số liệu kia, vẫn khiến Chu Ngọc phải xác nhận, tốc độ phản ứng của đối phương khác hẳn người thường, thậm chí còn nhanh hơn mình rất nhiều. Hắn có làm thế nào cũng không thể hiểu được, đối phương làm thế nào để làm được điều này, chẳng lẽ trực giác trong truyền thuyết?

Chu Ngọc trong con robot màu bạc, im lặng một lúc lâu, rồi nghiêm giọng nói với người thần bí trong con robot đang đứng dậy kia:

- Học tập lẫn nhau... Mời.

*****

Đối phương nói mời, Hứa Nhạc tự nhiên tiếp một câu:

- Mời... Đợi một lát.

Không thể không nói, cải bắp dưới đáy nồi cũng có mùi vị khác nhau, đây là chuyện về ăn uống. Các sinh viên của Học Viện Quân Sự I đều là những người rất kiêu ngạo, nhưng khí chất của sự kiêu ngạo này biểu hiện ra ngoài lại tuyệt nhiên khác nhau, An Đạt trong con robot màu lam đen sẽ biểu hiện bằng sự điên cuồng lỗ mãng, còn Chu Ngọc thì lại biểu hiện một cách nho nhã.

Nghe thấy giọng nói kia, Chu Ngọc mỉm cười, nhìn con robot màu đen đang cố gắng giữ thăng bằng trên màn hình điều khiển, nhẹ giọng nói:

- Được.

Hắn không biết rằng người trong con robot màu đen muốn mình đợi gì, có lẽ là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có lẽ là nghĩ cách để có thể đánh thắng mình? Sự tự tin tuyệt đối khiến Chu Ngọc điềm đạm ung dung thể hiện phong độ của Học Viện Quân Sự I. Còn Hứa Nhạc trong con robot màu đen cũng thật chỉ là đang nghỉ ngơi, con robot đờ đẫn đừng dựa vào vách tường rất lâu, không hề có bất cứ hành động nào khác.

Sự yên lặng trong thời gian dài và tạm ngừng đối chiến, không khí kỳ dị trong phòng đối chiến, hiện lên trên màn hình lớn của phòng thể thao tổng hợp, cuối cùng những tiếng vỗ tay không ngừng trong phòng thể thao tổng hợp, nín thở chú ý tới con robot mà mình đang cổ vũ, tiếng vỗ tay dần dần mất đi, trở lại trạng thái tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn hai con robot không động đậy trên màn hình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thi Thanh Hải nhàm chán đứng xoa ngón tay mình vừa bị điếu thuốc cháy làm bỏng, đôi mày anh tuấn nhíu lại, bỗng bị những tiếng động lạ xung quanh gây chú ý. Hiếu kỳ nhìn lên màn hình, lặng lẽ nhìn một lát, từ sự giao lưu của hai người điều khiển robot đã đoán được ít nhiều, không nén được bật cười. Trong lòng nghĩ lúc này Chu Ngọc chắc chắc đang có một sự nhẫn nại khoan dung lớn nhất với đối phương. Để thể hiện phong độ của mình, người của Học Viện Quân Sự I tới đây quả nhiên là chỉ như vậy thôi. Nhưng con robot màu đen kia vẫn muốn nhảy dựng lên làm gì? Chênh lệch thực lực quá lớn, cho dù có yên lặng suy nghĩ, con robot màu đen cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đánh bại con robot màu bạc do Chu Ngọc điều khiển, trừ phi vị 'Thái Tử' trong con robot màu đen kia bỗng nhiên trí tuệ được khai thông.

Cách phòng thể thao tổng hợp không xa, trong căn biệt thự nhỏ thâm nghiêm yên tĩnh, Thai Chi Nguyên đang cầm tách cà phê, hứng chí theo dõi sự yên lặng của hai robot trên màn hình, hai bên đối chiến một là 'người bạn' hắn biết, một người là thuộc hạ tương lai của mình, hắn rất rõ thực lực của hai bên, tính cách của hai bên. Hắn tủm tỉm cười chuẩn bị nhìn Hứa Nhạc ngã rồi lại bò dậy, bò dậy rồi lại ngã. Giống như đang diễn xuất trong phim thể hiện sự nhiệt huyết của thanh niên.

o0o

Chính vào lúc này, con robot màu đen đang yên lặng đã lâu bỗng cử động.

Thi Thanh Hải nheo mắt lại, mọi người trong phòng thể thao tổng hợp cũng căng thẳng nôn nóng nhìn, Thai Chi Nguyên trong biệt thự nhỏ mỉm cười uống cà phê, giơ ngón cái bên tay trái đang vịn vào sô pha lên, trong lòng đếm thầm:

- Chỉ có sáu giây!

Thai Chi Nguyên tự tin vào khả năng phán đoán của mình, Hứa Nhạc chỉ có thể trụ được sáu giây.

Ở giây thứ hai, con robot màu đen và màu bạc đã va chạm mạnh lần nữa, lần này lại không có một âm thanh kim loại nào phát ra, bởi vì chỉ bằng mắt thường không thể phân biệt ra lúc ấy, con robot màu đen đã dùng hai cánh tay bị tổn hại của mình chớp khép theo một góc kỳ lạ, khóa chặt ở phía trước mặt của con robot màu bạc!

Con robot màu bạc như một lưỡi dao sắc bén, xé rách không khí, tay phải tấn công thẳng vào chỗ yếu hại của buồng điều khiển con robot màu đen, nhưng lại bị đôi tay máy đã bị tàn phá, thậm chí ẩn hiện tia lửa điện trên đó chặn lại. Nói chính xác hơn, không phải chặn lại mà là đánh, góc hởở giữa hai cánh tay quái dị vô cùng, góc hướng chếch ra ngoài, vừa vặn lại kẹp được cánh tay thép của con robot màu bạc vào giữa!

Sự tấn công của con robot màu đen, kéo theo việc hộ giáp trên cánh tay hai robot không ngừng cọ sát vào nhau, phát ra một tiếng rít rít rợn người, toàn bộ tập trung trong vùng tiếp xúc gần, khiến hai con robot không hẹn mà cùng chấn động, bề mặt hợp kim bị rung, bật ra hơn mười mấy cm! Chu Ngọc trong con robot màu bạc có chút bất ngờ về tốc độ và sự khéo léo điều khiển của đối phương, nhưng trong đầu hắn lại không phải là đặc biệt thấy kỳ lạ, bởi vì vừa rồi hắn đã nhìn ra, đối phương có một tốc độ phản ứng rất quái dị, thao tác vốn có lẽ không kém tới mức này.

Động tác vụng về của con robot màu đen, vì trong khoảnh khắc bắt được thành công, mà không còn cần đối diện với những sự vận chuyển nhanh chóng và bộ pháp lanh lẹn của con robot màu bạc, vì vậy mà trên một mức độ nào đó đã che giấu ưu điểm của mình. Điểm này tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng khó khăn, bởi vì thuộc tính động lực kim loại của robot, đã khiến cho người điều khiển không có cách nào để làm được bất cứ động tác nhỏ nào giống như chỉ huy cho cơ thể của mình. Trong thao tác đối chiến robot, trước nay đều không có những động tác quy phạm giống như cơ thể con người khi đánh nhau.

Con robot màu đen lui lại để hóa giải sức mạnh, hai tay vẫn đánh chặn, hoàn toàn giống như một người đã tu luyện vô số năm trong Tu Thân Quán, vốn chẳng giống một cỗ máy lạnh lẽo không sức sống kia.

Những sinh viên trong phòng thể thao tổng hợp hồi hộp theo dõi theo màn hình, hoàn toàn không hiểu độ khó ẩn chứa trong những động tác đơn giản của con robot màu đen. Họ chỉ phát hiện con robot màu đen đã lảo đảo muốn ngã kia không những đã đứng dậy, hơn nữa lại lần đầu tiên thành công chặn lại được thế công của con robot màu bạc. Sự thực này khiến họ nhìn thấy một tia hy vọng giành thắng lợi cho Đại học Lê Hoa, bất giác lại nổ ra những tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Nhưng Chu Ngọc hiểu rằng, những sinh viên Khoa Điều Khiển Robot của Học Viện Quân Sự I hiểu rõ, Thi Thanh Hải và Thai Chi Nguyên cũng hiểu, bọn họ bất giác cũng phải kinh ngạc.

Chu Ngọc không biết rằng người bên trong con robot màu đen làm thế nào để có thể khiến cho một cỗ máy lạnh lẽo kia, lại hoàn thành động tác trôi chảy nhịp nhàng như một con người. Giống như hắn không biết đối phương tại sao lại có thể có một tốc độ phản ứng nhanh hơn cả mình. Nhưng sự kinh ngạc thì có thừa, vị sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự I này, trong lòng không hề có sự lo lắng nào, lặng lẽ nhìn các mục số liệu gửi về trên màn hình điều khiển, ánh mắt thoáng hiện nụ cười.

Tình hình lại thay đổi kỳ lạ.

Hai con robot đang giằng co lấy nhau chợt chấn động mạnh trong nháy mắt. Con robot màu bạc vốn đang bị con robot màu đen kẹp chặt cánh tay thép, một lần nữa lại xông về phía đối phương, một cú đấm thép hợp kim ánh lên hàn quang, lao thẳng vào buồng điều khiển, nơi trí mạng nhất của robot. Đương nhiên, đối chiến trong sự giám sát của các hệ thống, không thể cho phép robot xuất hiện một tử vong thật sự. Nhưng nếu con robot màu bạc thật sự có thể dùng một sức mạnh nào đó để đánh trúng vào buồng điều khiển, hệ thống dĩ nhiên sẽ phán định con robot màu bạc chiến thắng.

Đây chính là nguồn gốc của lòng tin, sự điềm tĩnh của Chu Ngọc, bất luận là sự đánh chặn cổ quái kia của con robot màu đen đánh ra theo bản năng, hay là có một cách điều khiển kỳ quái nào đó, hắn đều không quan tâm. Cánh tay máy của hai robot quấn vào nhau, con robot màu bạc đã mất đi tính cơ động tốc độ nhanh, dường như đã bị thiệt. Nhưng trên thực tế thứ phải tính toán trong đối chiến lúc này là các thao tác nhỏ trong không gian nhỏ hẹp, cùng với uy lực của hệ thống động lực của bản thân robot. Và ở trên hai phương diện này, Chu Ngọc đều có tự tin, con robot màu đen không phải là đối thủ của mình. Luận đến thao tác nhỏ, Chu Ngọc có một trình độ vượt xa người thường, còn còn robot màu bạc thuộc về trọng hình, công suất động lực của nó khi phát ra cũng sẽ mạnh hơn mô hình rất nhiều...

Cùng với công suất bình ắc quy năng lượng cao toàn bộ được phát ra, phía sau bên con robot màu bạc phát ra một tiếng ồn mà Chu Ngọc vô cùng quen thuộc, vô cùng thân cận, phát ra một động lực vô cùng lớn, khiến lần tấn công này của con robot màu bạc rõ ràng không thể chống đỡ. Đặc biệt là tay phải của Chu Ngọc không ngừng nhập chỉ lệnh lên trên màn hình cảm ứng, khiến cánh tay máy của con robot màu bạc liên tục di chuyển chóng mặt trong một phạm vi nhỏ hẹp với khoảng thời gian 0, 01 giây, không ngừng đập vào hai cánh tay máy của con robot màu đen.

Đùng... đùng... đùng...

Giống như một chú chim gõ kiến đang mổ vào khúc cây rắn chắc, dần dần khúc cây ấy bị rung động mạnh, lại giống như một bàn tay của người cổ xưa, liên tục đánh vào những kẽ hở trên đá, khiến kẽ hỡ trên tảng đá ấy ngày một lớn...

Cánh tay máy hợp kim của robot sẽ không biết mệt mỏi, nhưng trong sự chấn động ở phạm vi hẹp, lại không kịp để phục hồi, con robot màu đen chỉ có thể trơ mắt nhìn lỗ hổng ngày một lớn, cánh tay thép của con robot màu bạc mỗi lúc một gần, tốc độ càng lúc càng nhanh...

Không thể không thừa nhận, thực lực chiến đấu của sinh viên ưu tú nhất Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I đã mạnh đến mức dị thường, không giống bình thường.

Tách cà phê của Thai Chi Nguyên vẫn dừng lại bên cửa miệng, năm ngón tay trên sô pha đã giơ hết lên, cau mày lại, chăm chú nhìn lên con robot màu đen sắp bại trận trên màn hình kia, bất giác cảm thấy sẽ ngay lập tức tạo ra một điều gì cổ quái. Chu Ngọc cũng cảm thấy điều đó, bởi vì trong hai giây của con robot màu đen bên đối phương, vẫn luôn không có bất cứ phản ứng gì, dường như đã mất đi tất cả lòng tin, chỉ chờ đợi bị đánh trúng, sau đó để hệ thống phán định thất bại. Nhưng Chu Ngọc xác định, người bên trong con robot màu đen kia là một người không dễ dàng thất bại. Một dự cảm không may xuất hiện trong đầu Chu Ngọc, hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng ngón tay lại bắt đầu nhanh chóng di động trên màn hình, trong chớp mắt điều chỉnh động lực phát ra đến mức đột phá, đồng thời điều khiển phần chân máy phía dưới robot hơi khom xuống để chuyển hình thức...

Tiếng điện lưu, và tiếng các bộ phận hợp kim cùng hòa lẫn vào nhau vang lên, thân thể không ngừng rung động của hai robot lớn trong phòng đối chiến dường như đồng thời khựng lại. Chân máy của con robot màu bạc bắt đầu quỵ xuống, chuẩn bị chuyển hình thức. Chu Ngọc quyết định sẽ không đợi cái khả năng bất tường ấy nữa, muốn dùng một cách mạo hiểm, thu được nhiều hơn nữa lực phát động và tính năng chạm đất, quyết định trong một đòn thành công.

Tuy nhiên...

Con robot màu đen vẫn luôn lặng im dường như chờ đợi chính thời khắc này, khi thân dưới của con robot màu bạc vì để chuyển đổi hình thức mà hơi chếch về phía sau đôi chút, con robot màu đen đã hành động, chiếc chân máy nặng nề cử động, vụng về nhưng dứt khoát hành động, biến thành một đường cong màu đen trong không trung, với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, nhắm chuẩn một góc ba mươi độ, đá thẳng mạnh vào phần thân dưới của con robot màu bạc!

Đây là một cảnh tượng không nên xuất hiện trong đối chiến robot!

Đây tuyệt đối là động tác trong bất cứ một quyển sách giáo trình robot nào cũng chưa từng có! Robot thế hệ M của Liên Bang đều là robot nhị hình. Chiếc chân máy nặng nề chủ yếu dùng để nâng đỡ tấm thân nặng nề của bản thân robot, lại có thể chuyển thành một động tác như vậy, biến đổi qua những bộ phận phụ tùng kim loại nặng nề, có thể khiến cho robot băng qua trên đồng cỏ với vận tốc 100km/h. Nếu như vì khi chiến đấu cần dùng, còn có thể lắp thêm băng xích, thuận lợi bước qua khu vực có địa hình đầm trạch phức tạp.

Tóm lại, trong suy nghĩ sử dụng và thiết kế robot của Liên Bang, đôi chân máy nặng nề của robot có một tác dụng quan trọng, nhưng tác dụng này chủ yếu là thể hiện ở phương diện cấu tạo và di động. Khi đối chiến, sự thăng bằng của robot là chuyện quan trọng nhất. Chỉ khi duy trì được thăng bằng cho robot, mới có thể bảo đảm ba hệ thống lớn của robot có một mặt phẳng phản ứng tính toán tham chiếu ổn định... Chính vì robot ở phương diện này yêu cầu quá cao, cho nên bất luận là trong thiết kế hay sử dụng, người của Liên Bang thường quen chỉ biết gắn hệ thống vũ khí lên thân trên của robot, mà rất ít người nghĩ tới... Đôi chân máy vụng về nặng nề của robot kia... lại có thể trở thành vũ khí tấn công.

Trong nhiều năm lịch sử trong quá khứ, chắc chắn có nhà khoa học hoặc là những Cơ Giáp giỏi xuất thân từ Tu Thân Quán, giả thuyết ra chân robot có thể phát huy tác dụng quan trọng trong tác chiến không. Nhưng vô số thực nghiệm và suy tính đều đã chứng minh, nếu như muốn duy trì tính ổn định của robot, tất nhiên cần hy sinh tính linh hoạt của chân máy.

Robot dù sao cũng chỉ là một cỗ máy, một cỗ máy có linh hoạt đến mức nào, thì cuối cùng cũng chỉ là thân thể của con người, không thể nào giống như những lính đặc chủng hay tu thân cao thủ, có thể chạy nhảy trong rừng, hay tung một cú đá như con người... Có lẽ sẽ có những người mới học hứng chí thử nghiệm, nhưng thứ tiếp đón người ấy, chắc chắn là một sự thất bại triệt để. Bởi vì một robot ngay cả một sự cân bằng ổn định cơ bản nhất cũng không thể bảo đảm, dù chỉ hơi nhấc chân lên cũng chỉ có thể bị một trận gió thổi bay ngã xuống đất.

Trong tác chiến đặc chủng robot thật sự, đương nhiên có thể dùng chân máy tiến hành những động tác bình thường tuyệt đối sẽ không làm, nhưng đó nhất định là đã bị bức vào tuyệt cảnh, mới sử dụng một cách mạo hiểm như vậy.

Các giáo sư của Tam Viện và trường Quân đội Tây Lâm dùng những động tác robot ảo để suy ra một kết luận, muốn điều khiển robot giống như điều khiển chính cơ thể mình, trừ khi vị Cơ Sư trong robot đó có thể có một độ điều khiển khéo léo và tốc độ tính toán nhanh như máy tính, máy tính điều khiển trung tâm cao cấp có lẽ có thể hoàn thành những động tác này, nhưng ngay cả máy tính cũng không cách nào có một năng lực phản ứng phân biệt bẩm sinh như con người...

Vì vậy trong các giáo trình robot của quân đội Liên Bang, chưa từng có những nội dung nào về mặt này, bởi vì đây là một phương pháp tấn công được không bằng mất. Đây là một phương pháp tấn công cần phải trải qua vô số lần mới có thể thành công một lần, đây là một phương pháp tấn công ngu xuẩn nhất.

Chu Ngọc lúc trước đã từng xem qua kiểu tấn công bằng chân của robot như vậy. Trong Khoa Điều Khiển Robot của Học Viện Quân Sự I có một sinh viên luôn có ý tưởng mới mẻ, nhưng lại rất cố chấp. Gã sinh viên này đã từng mất nửa năm, ý đồ muốn robot có thể dùng chân máy để tấn công, đồng thời có thể dưới sự phản kích của đối phương, giữ được tốc độ phản ứng nhanh chóng.

Nhưng nửa năm sau, sinh viên sáng tạo cố chấp này, cuối cùng cũng phải từ bỏ trong tức giận. Tuy ngay cả Chu Ngọc cũng rất tán thưởng tài hoa của cậu sinh viên này, nhưng Liên Bang nhân loại nhiều năm nay đã hình thành một nhận thức chung, không phải ai cũng có thể dễ dàng bác bỏ phủ định nó.

Cho nên Chu Ngọc nhìn thấy chân máy như một bóng đen hung hãn ập đến với sự chính xác cực chuẩn trên màn hình điều khiển, hơn nữa bản thể của con robot màu đen vẫn giữ được vững chãi, đánh chặn lấy đôi tay máy của con robot màu bạc mà vẫn không bị loạn... Hắn lại bất giác đờ người ra trong một phần mười giây, con mắt co rút lại.

Đối phương sao có thể làm được? Là vì nửa thân máy con robot màu đen dựa vào trên tường của phòng đối chiến? Hay là đánh nhầm va nhầm? Bất luận là thế nào, kỳ thực Chu Ngọc đều không cảm thấy kinh hãi hoảng sợ. Bởi vì trong vô số lần đối chiến robot, luôn có những tình huống kỳ diệu xảy ra, nhưng ở lần sau, có lẽ Cơ Sư đó cũng không có cách nào sử dụng được một cách có hiệu quả giống như vậy... Bản thân Chu Ngọc, trong một lần thực nghiệm thao tác robot, đã từ vô thức để cho con robot màu bạc hoàn thành một cú đá xoay đẹp mắt, lúc đó hắn vô cùng kích động, nhưng trong những ngày tháng sau này của hắn, đã từng có ý lặp lại quá trình này một lần nữa, mới phát hiện rằng trong mười bốn lần thực nghiệm, hắn chỉ thành công hai lần.

Một tỉ lệ thành công thấp như vậy, vốn không thể nào áp dụng trong thực tiễn. Chu Ngọc trời sinh có tính cẩn thận, từ đó đã ném chuyện này vào một xó trong đầu mình, bởi vì hắn biết rằng với mình... Không, với khả năng điều khiển của tất cả Cơ Sư Liên Bang, đều không có cách nào khiến sự tấn công của thân dưới robot biến thành một phương thức hiệu quả. Cho nên Chu Ngọc cho rằng con robot màu đen chỉ là chợt bộc phát trong lúc tuyệt cảnh. May mắn đá ra được một cước, giống như khi mình tạo ra cú đá xoay đẹp mắt năm nào.

Điều thật sự khiến Chu Ngọc cảm thấy áp lực lớn hơn cả là tốc độ phản ứng và sự lạnh lùng của con robot màu đen, đối phương dường như bắt đầu từ giây đầu tiên đã phán đoán ra tất cả những bước đi tiếp theo sau khi đối chiến, biết hai con robot chắc chắn sẽ rơi vào thế giằng co, còn con robot màu bạc sẽ dựa vào việc muốn có động lực lớn hơn, để có ưu thể không cách nào xoay chuyển tình hình, còn bản thân thì sẽ trong thời khắc cuối cùng để đối phương dùng chân chuyển đổi hình thức, tạo ra một đòn tấn công cuối cùng...

Phản ứng của con robot màu đen quá sức thần kỳ, chính vào thời điểm con robot màu bạc chuyển tư thế, nắm được kẽ hở của hộ giáp, liền tấn công vào chỗ đó! Đối phương luôn im lặng, chẳng lẽ là hắn chờ đợi thời khắc này?

Nếu quả thực như vậy, sựẩn nhẫn này, sự lạnh lùng này, nhãn lực này, thậm chí là phương thức tấn công kiểu đánh cược này, đều khiến Chu Ngọc cảm thấy một áp lực trước nay chưa từng đến với mình.

Trong lòng Chu Ngọc thoáng nảy sinh một tia run sợ. Nhưng vốn cũng không kịp để suy nghĩ thêm điều gì, con mắt đang co lại thoáng lóe sáng, thực lực của Cơ Sưưu tú bộc phát trong thời khắc này, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn rõ, cánh tay máy bên trái luôn vì phong độ mà để không, nay cũng vươn thẳng ra phía trước.

Robot đã tháo bỏ hệ thống hỏa lực rồi cận thân đối chiến, kỳ thực là một cách chiến đấu nguyên thủy sơ khai nhất, sự so sánh chỉ là về sức lực và tốc độ, cũng chính là động lực của robot và sự điều khiển của Cơ Sư. Lúc này đòn chân tấn công như vũ bão của con robot màu đen, khiến Chu Ngọc vô cùng bất ngờ, hắn bắt buộc phải đọ tốc độ cùng đối phương. Chỉ cần có thể điều khiển nhanh hơn đối phương một chút trước sự tấn công của đối phương, vậy thì lần đối chiến này, hắn vẫn là người thắng lợi.

Giây thứ sáu đã kết thúc.

Vô cùng bất ngờ. Một cú đá khiến ai cũng bất ngờ về con robot màu đen, giống như cây dương thụ bị gió lốc cuốn bay ngang đi, lại giống như cơn sóng bạc đánh vào con đê trên Lâm Hải Châu rồi lại bị bật đi. Con robot màu bạc bị đánh trúng nặng nề vào thân máy dưới, đánh trúng vào vùng mục tiêu, chỉ nghe thấy tiếng nổ đùng vang lên, chiếc chân máy nặng nề màu đen đá vào chỗ con robot màu bạc tạm thời mất đi năng lực phòng ngự, tạo ra một vết nứt lớn khiến người ta phải sợ sệt!

Ánh lửa điện nhấp nhoáng trong phòng đối chiến, phần thân dưới của con robot màu bạc, vô số dây ống liên tuyến kim loại bị bứt đứt thảm thương!

Cùng lúc đó, đôi cánh tay máy của con robot màu bạc cũng thành công phá vỡ lớp phòng ngự của con robot màu đen, đánh mạnh vào vị trí buồng điều khiển trên bụng của con robot màu đen. Trong tiếng bì bộp, cửa khoang điều khiển nửa trong suốt đã bị biến dạng nghiêm trọng, vết nứt như lưới nhện bắt đầu không ngừng kéo dài ra!

Khói trắng mù mịt trong phòng đối chiến, che phủ tất cả ánh mắt. Hệ thống điện tử sau khi im lặng một lúc lâu, âm thanh cuối cùng cũng vang lên, là một lời phán định ngắn gọn đơn giản.

- Hòa.

Trong phòng đối chiến rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ quái, hai robot bị tổn hại nghiêm trọng đã thoát khỏi tư thế chiến đấu, yên lặng đối lập với nhau.

Chân máy trái của con robot màu bạc sau khi bị một đòn tấn công mạnh, hệ thống cấu tạo đã hoàn toàn bị phá hoại, cả thân robot đều đã tê liệt, mất đi khả năng di động hoàn hảo. Một lát sau, cửa khoang điều khiển con robot màu bạc mở ra, Chu Ngọc ngơ ngẩn nhìn làn khói dày đặc trước mặt, dường như muốn nhìn rõ hơn con robot màu đen trong gang tấc.

Cửa khoang điều khiển của con robot màu đen lúc này cũng đã bị nứt lìa, nhưng vì làn khói ngập phòng, không thể nhìn rõ gương mặt thật của Cơ Sư bên trong làn khói ấy. Chu Ngọc khẽ cau mày. Trong hình thức đối chiến, công suất phát đòn tấn công lớn nhất đều có giới hạn, đặt biệt là đòn tấn công vào khoang điều khiển. Tại sao khoang cửa bên đối phương lại hoàn toàn bị phá vỡ, không biết đối phương có chuyện gì không. Hắn có chút lo lắng, nhưng vốn không biết rằng, cửa khoang của con robot màu đen là hôm nay được tạm thời lắp lên.

- Anh không sao chứ?

Chu Ngọc hét lớn trong làn khói.

Qua lúc lâu sau, trong làn khói phát ra tiếng ho sặc sụa, một giọng nói vang lên:

- Anh lợi hại thật, tôi còn tưởng là bị đá trúng rồi, có lẽ anh không kịp đá vào tôi.

Chu Ngọc nghe thấy sự chân thành trong giọng điệu của đối phương, bất giác bật cười, nhưng nụ cười có đôi chút xót xa, xác nhận đối phương chỉ là một người mới học, nhưng giống như có tài năng thiên phú về phương diện này, hắn nhìn làn khói đang dần tan đi, nhíu mày hỏi:

- Anh là sinh viên Đại học Lê Hoa? Cú đá vừa rồi của anh làm sao có thể làm được? Có cần đến Học Viện Quân Sự I chúng tôi học tập kiến thức cơ bản không?

Chu Ngọc chỉ là vô thức nói ra câu này, lập tức cười lắc đầu, nói:

- Hôm nay anh đã là anh hùng của Đại học Lê Hoa rồi, tôi nghĩ Hiệu trưởng Tùng sẽ không để một nhân tài như anh rời trường đâu.

Mẩu đối thoại vừa rồi của hai người cùng với tiếng hét vừa rồi trong làn khói, đều hạn chế trong phòng đối chiến, vô số người trong phòng thể thao tổng hợp không thể nghe được gì. Giọng nói trong làn khói chợt biến thành nghi hoặc nói:

- Anh hùng gì?

- Anh không biết sao?

Chu Ngọc buồn bã nhìn làn khói đang dần tan đi.

Hệ thống thông khí trong phòng đối chiến được hoạt động toàn diện, làn khói thoáng chốc nhạt đi nhiều, đỉnh mái vòm hợp kim chậm rãi mở ra, tiếng hò hét chào mừng như muốn xuyên thủng tai vang lên từ phía dưới. Hứa Nhạc ngồi trong con robot màu đen ngây người nhìn thấy tất cả, bỗng kêu lên một tiếng 'hỏng rồi' con robot màu đen cũng đồng thời chuyển động theo.

Làn khói dần tan, Chu Ngọc nghe thấy tiếng điện lưu truyền ra từ trước mặt, lại càng thêm buồn bực. Hắn nheo mắt nhìn cửa khoang đã nứt lìa của đối phương, muốn nhìn rõ tên nhóc kỳ quái này là ai... Nhưng chỉ nhìn được đôi tay hợp kim bị tàn phá nghiêm trọng che kín cửa khoang điều khiển lại!

o0o

Trong phòng thể thao tổng hợp sớm đã ngân vang tiến hò reo rung trời. Các sinh viên của Đại học Lê Hoa và các Học viên khác của Đại Học Thành đã hoàn toàn chìm vào trạng thái phấn khích. Họ sao có thể ngờ rằng, con robot màu đen tưởng chừng như không thể đi được nữa, lại ngoan cường đứng dậy, thậm chí cuối cùng còn ngang tay với sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự I!

Hiệu trưởng Tùng và các Giáo sư của Đại học Lê Hoa ở bàn chủ tịch cũng cười rất vui vẻ, nhưng giáo sư Quảng dẫn đầu Học Viện Quân Sự I cũng cười vui không kém, ngang tay là một kết quả tốt nhất, ít nhất không đắc tội với người thanh niên ấy.

Mái vòm của phòng đối chiến từ từ mở ra, làn khói cũng dần tan đi, vô số những ánh mắt hướng về nơi đó, vô số người muốn biết người thần bí trong con robot màu đen kia, là sinh viên khoa nào của Đại học Lê Hoa. Bất luận là sinh viên này lúc trước là người thế nào, nhưng từ nay về sau, hắn chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật truyền kỳ mà từng khối từng khối sinh viên mãi mãi không quên.

Hiệu trưởng Tùng mỉm cười nhìn về hướng đó, lòng thầm nghĩ tối nay chính là Song Nguyệt Vũ Hội, người thừa kế Thai gia lại chọn cách xuất hiện trước vài giờ như thế này, có lẽ ông trời đã sắp xếp tất cả.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, khi làn khói tan đi, họ chỉ nhìn thấy con robot màu bạc đã tổn hại nghiêm trọng và còn một con... con robot màu đen đang dùng đôi tay máy hợp kim che cửa khoang nứt lìa lại, đang xoay thân robot, dần dần chạy thẳng về phía cánh cửa lớn sau phía sau phòng đối chiến!

Không ai nhìn thấy người trong con robot màu đen đó là ai, cho dù màn hình đã phóng tới gần nhất, cũng không thể nào xem được điều gì.

Cảnh này đã lưu lại trong ký ức của nhiều người, bởi vì sau một buổi diễn tập robot đối chiến kinh tâm động phách, họ đã nhìn thấy robot mô hình màu đen mà họ xem là anh hùng ôm lấy bụng, từng bước từng bước, giống như một tên trộm biết sĩ diện, vô cùng nhếch nhác, vô cùng hoảng loạn nhanh chóng chạy đi...

Phòng thể thao tổng hợp vì cảnh này mà ngay lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng khôn cùng. Thi Thanh Hải đứng bên cạnh cửa ra vào há miệng nhìn bóng dáng con robot giống một chú cún chuồn đi, bất chợt chửi thề một tiếng, rồi thổi vào ngón tay lại bị đầu thuốc lá làm bỏng lần nữa.

Thai Chi Nguyên trên sô pha của căn biệt thự đờ đẫn nhìn màn hình, lòng thầm nghĩ con robot màu đen nếu đi diễn kịch, chắc chắn có thể trở thành một diễn viên đoạt giải thưởng Tinh Vân. Cảnh ôm bụng chạy đi như vậy, giống một kẻ đáng thương vì ăn nhầm

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)