Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 089

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 089: Song Nguyệt Vũ Hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Biểu hiện của cô hôm nay không tệ, tôi phát hiện mình có chút tán thưởng cô.

Thi Thanh Hải đôi mắt ẩn tình mỉm cười, nhìn bộ lễ phục màu đỏ trên người Trâu Úc. Nhưng đôi mắt dịu dàng trong vắt đa tình kia, lại khiến Trâu Úc cảm thấy cả người mình như trần trụi, vô cùng khó chịu.

Không biết vì sao, một người đang mang theo tội phạm quân Phiến loạn bên người như Thi Thanh Hải, lúc này lại biểu hiện khoa trương như vậy:

- Nhưng anh tốt hơn là trông coi tốt những con chó bên cạnh anh... Đương nhiên, Tiểu Manh không nằm trong số đó.

Đám nam nữ trẻ này vốn không phải là thứ người tốt đẹp gì, đặc biệt là sau khi Đại Thiếu gia của Tôn Gia bị chịu thiệt thòi, trong lòng họ sớm đã phán Hứa Nhạc vào hình phạt tật nguyền suốt đời. Nhãn thần đều lộ ra vẻ khinh thường lạnh lùng cùng thương hại, chỉ là dưới sự áp chế của Trâu Úc, lúc này mới không lập tức tính sổ, còn giữ được một chút phong độ. Lúc này nghe thấy Thi Thanh Hải một mực gây sự bức người, ngôn từ không nhường nhịn một phân tấc nào, họ cũng sắp không nhẫn nhịn được thêm.

- Chỉ có chó, mới hiểu vấn đề lễ nghĩa của những con chó được nuôi dưỡng tốt.

Thi Thanh Hải nhìn đám người đó cười nói:

- Thực ra có lúc tôi thực sự không hiểu, loại người như các người, mắng không lại người khác, đánh cũng không nổi người khác, ngoài được đầu thai vào chỗ tốt ra, đời này các người sinh ra có ích gì? Đừng nghĩ rằng có thể dùng ánh mắt kia uy hiếp tôi, chuyện mà Trâu Úc không làm nổi, lẽ nào các người lại làm được? Đừng quên rằng, Liên Bang là một xã hội pháp trị, là nơi nói đạo lý, nếu khiến tôi cảm thấy phiền phức, để rồi truyền hình Liên Bang đến trình chiếu đức tính của các người, chắc là người trong nhà các người sẽ thất vọng lắm.

- Thi Thanh Hải, đủ rồi!

Nghe thấy tên quan chức lưu manh này nhắc đến anh trai mình một lần nữa, sắc mặt Trâu Úc sầm lại, lạnh giọng trách mắng:

- Nếu anh cảm thấy vẫn chưa hả giận, đợi lát nữa trên vũ hội tùy anh quậy phá. Lúc này thì đừng đứng ở cửa để mọi người đổ dồn mắt vào anh mất mặt.

- Người mất mặt là các người, tôi không có gì đáng lo lắng cả.

Thi Thanh Hải nhìn cô mỉm cười ôn hòa, nhưng lại kéo lấy tay Hứa Nhạc hé ra đường hai người bên cạnh:

- Lát nữa vào vũ hội tôi sẽ mời cô khiêu vũ, hy vọng cô đừng từ chối.

Sắc mặt Trâu Úc biến đổi trong giây lát, không biết đang nghĩ gì, nói với những người đi cùng bên cạnh vài lời. Thần sắc của đám người đó kỳ dị nhìn Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc bước qua, nhưng không còn dùng ánh mắt và hành động thách thức nữa.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kết hợp đối phó với đám thế gia này, quả thực có sức sát thương. Tính cách của anh gác cổng trầm ổn, nhưng chuyện giáng xuống đầu lại không nói đến lời thứ hai đã động thủ. Thi công tử bình sinh có được một cái miệng khiến người nghe tức muốn ói máu, cái gọi là văn võ song toàn, chính là chỉ vào cặp đôi này đây.

Vũ hội vẫn chưa bắt đầu, tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong tòa kiến trúc. Hứa Nhạc thu lại ánh mắt đang nhìn vào bộ lễ phục màu xanh nước biển nhạt, ngẩng mặt nhìn trời. Thi Thanh Hải mỉm cười vỗ vai hắn, nói:

- Cho dù thất tình thành kết cục đã định, cũng không cần thiết đứng trước mặt tôi tỏ ra cô đơn như thế đâu, buồn nôn lắm.

Hứa Nhạc chua xót cười, vừa rồi đánh cho người kia một trận, vốn tưởng rằng sẽ có một trận xung đột kịch liệt, nhưng không ngờ đối phương lại đè nén cục tức lại. Hắn lắc đầu nói:

- Tôi phát hiện tính cách của tôi có vấn đề. Lúc trước luôn cho rằng mình là một người có thể bĩnh tĩnh nhẫn nhịn, nhưng sau khi đến Lê Hoa, lại phát hiện ra nhiều chuyện tôi không thể nào nhẫn nhịn được.

- Mọi người ai cũng có bí mật riêng, nếu không phải là gã thanh niên của Tôn Gia động đến chuyện của anh, với tính tình thật thà của anh, sao có thể bộc phát thế được?

Thi Thanh Hải mỉm cười nói:

- Đợi lát nữa vũ hội kết thúc rồi, anh phải cẩn thận một chút, có điều nhà hắn và Trâu Gia khác nhau, không có bối cảnh quân đội gì. Đối phương không có súng trong tay, với thân thủ của anh, đến lúc đó lại đánh cho bảo vệ của hắn một trận, trút hết cục giận này.

Chính vào lúc này, một người trung niên vẫn luôn lặng lẽ mỉm cười nhìn thiếu niên diễn trò náo nhiệt chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, một lúc sau lại khẽ thở dài:

- Các ngươi hãy xem hai vầng trăng trên bầu trời... Thật giống như một đôi phong nhũ xinh đẹp.

Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời tối xanh, hai vầng trăng sáng tỏ đang tiến gần về nhau, che đi ánh sáng của những vì sao ở xung quanh phía xa. Hai vầng trăng sáng trong tròn vằng vặc, nếu nghĩ theo một góc độ nào đó, quả thực rất giống với thứ đó.

Ban ngày các bông tuyết nhỏ còn bay bay, buổi tối đã trở thành một thời khắc đẹp để thưởng trăng. Nghe nói Đại học Lê Hoa vì vũ hội lần này, đã dùng các mối quan hệ lớn mạnh nhất, để điều động tiểu đội điều khiển khí hậu của quân đội Liên Bang, mới tạo ra một trời đêm tối xanh trong như lúc này... Cảnh đẹp trên cao, cho dù tốn thêm chút tiền nữa cũng không vấn đề gì.

Thi Thanh Hải ngẩng mặt nhìn vầng trăng, thưởng ngắm hồi lâu. Đã quen với tính tình của Thi công tử khiến hắn bất giác có một cảm giác như gặp được tri kỷ với 'thúc thúc' bên cạnh mình. Nghĩ như vậy, sự kính sợ xa cách ẩn chứa trong lòng với người này đã vơi đi nhiều, mới biết thì ra những gã đánh du kích trong núi, cũng không phải đều vô vị như những lời nói được xưng Thánh ngôn của Kiều Trì.

Hứa Nhạc lại lắc đầu nghĩ, vị đại thúc bên cạnh không hổ là chú ruột của công tử lưu manh này. Học vấn uyên thâm, cảnh đẹp ánh trăng chiếu sáng bầu trời, lại có thể liên tưởng trên một góc độ tình sắc... Nhất thời, hắn cũng quy vị đại thúc này vào hàng háo sắc. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, người bên cạnh này trong hồ sơ của quân đội Liên Bang, là một nhân vật khủng bố chính gốc.

Theo giai điệu dìu dặt du dương của tiếng đàn vi ô lông, Song Nguyệt Vũ Hội không biết được tổ chức lần thứ bao nhiêu của Đại học Lê Hoa đã chính thức bắt đầu. Vẫn chưa đến thời gian khiêu vũ, những nam sinh viên khuôn mặt đang mang theo vẻ hưng phấn và mới mẻ, trong bộ phục trang chính thức mà hiếm thấy lúc ngày thường, nâng ly rượu lên, tụm năm tụm ba như những người đã trưởng thành bàn tán nói chuyện với gì đó với nhau. Ba người Hứa Nhạc lẳng lặng vào hội trường để không thu hút chú ý của mọi người, chọn một nơi yên tĩnh cách xa đám đông.

- Tôi thật không biết mình tại sao lại đến đây.

Hứa Nhạc mặt mày ủ dột, uống ly sâm panh, lòng thầm nghĩ Hiệu Trưởng vì vũ hội lần này quả thật đã nướng không ít tiền vào đó.

- Tôi cũng thật hy vọng hôm nay anh không đến.

Thi Thanh Hải chợt nghiêm nghị nói câu nói này.

Hứa Nhạc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu chú ý tới hướng Thi Thanh Hải đang đi, chính là nơi mà Trâu Úc, Trương Tiểu Manh và những nữ sinh con nhà thế gia đang túm tụm ở đó, bất giác hắn lo lắng nghĩ:

- Hắn lại đi gây chuyện? Bình thường không phát hiện thấy hắn là người máu nóng như vậy.

- Ồ, có lẽ là vì hắn đã thích cô gái kia rồi.

Vị thúc thúc đứng bên cạnh hắn cười ha hả nói:

- Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa có một truyền thống, con trai sẽ dùng một điệu nhảy để bày tỏ tín hiệu tình yêu... Chỉ là trước khi mời, con trai phải sắp xếp hết mọi việc trước, mới có thể đảm bảo lát nữa không bị từ chối. Cậu là sinh viên Lê Hoa mà, lẽ nào không biết truyền thống này.

Hứa Nhạc nhìn thấy Thi Thanh Hải bước tới trước mặt Trâu Úc. Cô đang mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, nhìn sang Trương Tiểu Manh đang trong bộ dạ hội màu xanh da trời như một đóa hoa lan đứng bên cạnh Trâu Úc, giọng nói chua chát nói:

- Tôi biết truyền thống này, vốn tôi tưởng rằng hôm nay mình sẽ có bạn nhảy... Nhưng người đó bất chợt không cần tôi nữa rồi.

- Về phương diện này cậu phải học theo cái mặt dày của Thi Thanh Hải.

Thi thúc thúc cười nhìn về hướng đó.

Bên kia Thi Thanh Hải và Trâu Úc đang nhỏ giọng nhưng ẩn chứa đầy sát ý thuyết phục nhau điều gì đó. Hứa Nhạc trong đầu mông lung nhìn về bên đó, trong lòng nghĩ lẽ nào Thi công tử thật sự đã thích một cô gái độc ác không khác gì rắn rết kia? Phải thừa nhận rằng, Trâu Úc là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng trải qua lần phong ba ở trước hộp đêm hôm đó, trong mắt của Hứa Nhạc, những đường cong và đôi mắt hút người đó đều trở thành vô nghĩa.

Tiếp theo đó, Thi Thanh Hải và Trâu Úc trong ánh mắt kinh ngạc của đám con em thế gia kia, rời khỏi hội trường vũ hội, không biết đi đâu, làm gì.

Hứa Nhạc lắc đầu, ánh mắt lần nữa lại hướng về phía người mặc bộ lễ phục màu xanh kia. Vị trung niên bên cạnh hắn đã chú ý tới ánh mắt của hắn, chợt mở miệng nói:

- Thích cô ấy à?

Hứa Nhạc im lặng trong giây lát rồi nói:

- Đúng vậy.

Người trung niên mỉm cười nói:

- Tin ta đi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay hẳn là cậu.

Âm thanh của dàn nhạc lúc này chợt lớn hơn, nuốt mất lời nói chuyện của hai người họ. Tiếng nhạc khắp chốn, Hiệu Trưởng Đại học Lê Hoa trong một bộ phục trang sang trọng, xuất hiện trước micro ở tầng hai, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn khắp lượt các sinh viên đang đầy ngập ở dưới, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nói:

- Chào mừng mọi người.

Lúc Hiệu Trưởng đọc lời chào mừng, Thi Thanh Hải và Trâu Úc cùng lúc trở về trong vũ hội. Hứa Nhạc nhìn Thi Thanh Hải bên cạnh mình, chú ý thấy trên môi hắn có một vết máu, lập tức liên tưởng đến trong vườn hoa phía sau đã xảy ra chuyện gì không hợp mắt, vừa kinh ngạc vừa thở dài nói:

- Lòng háo sắc đúng là có thể che trời... Nhưng sao cô ta lại có thể đi cùng anh ra ngoài?

Thi Thanh Hải thấp giọng chửi vài câu gì đó, nhanh chóng quét mắt sang bên đó, chú ý đến Trâu Úc thần sắc đang trắng bệch dùng khăn tay lau miệng.

Khiến một cô gái đêm nay mộng tưởng mình trở thành công chúa, thảm hại trước một cô gái kiên trinh như vậy, đây không phải là chuyện gì đáng tự hào. Thi Thanh Hải tuy háo sắc, nhưng lại quen thương hoa tiếc ngọc. Nhìn sự đờ đẫn trong mắt của Trâu Úc, hắn bất giác cau mày lại, sự ác cảm trong lòng với vị đại tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng này vơi đi mấy phần.

Hắn lại càng không hiểu, cho dù vị Thái Tử gia đêm hôm nay không chọn Trâu Úc làm bạn nhảy, thì có ích lợi gì với nhiệm vụ của tổ chức. Nghĩ tới chuyện này, hắn bất giác ghét bỏ nhìn vị 'thúc thúc' bên cạnh. Thân là nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn, lại để sự chú ý tới cô gái xa lạ kia. Tuy không thể không thừa nhận mạng lưới tình báo kinh khủng của gã này, nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận được cách làm việc lấy mục đích lên hàng đầu này.

Hiệu Trưởng chào mừng những gì, vốn không có ai nghiêm túc lắng nghe. Tất cả những sinh viên trẻ không biết nội tình bên trong vũ hội hôm nay, đều phấn khích chờ đợi giờ phút khúc nhạc nhảy vang lên, họ sẽ tận tình hưởng thụ tình yêu và sức trẻ của mình. Có lẽ vũ hội ngày hôm nay có rất nhiều vận may, cũng có rất nhiều kẻ thất bại, nhưng vẫn cố gắng vươn tay bắt lấy tình yêu của mình, chuyện này cũng đủ cho sau này họ nhớ lại nhiều lần.

Tiếng nhạc khiêu vũ cuối cùng cũng vang lên, như một dòng chảy tràn khắp phòng khiêu vũ. Tuy lúc này mọi người đã đông đủ, nhưng trong phòng khiêu vũ vẫn dường như rất rộng rãi. Tiếng làn điệu du dương vuốt ve vỗ về tâm hồn trơ trọi của mọi người, thúc giục bước chân của họ theo đó nhịp nhàng nhảy theo.

Hứa Nhạc vẫn nhìn về Trương Tiểu Manh đang ở bên cạnh công tử nhà Nghị Viên ở phía xa, mắt nheo lại. Người trung niên bên cạnh chợt nói:

- Vừa rồi đã nói rồi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay chắc chắn là cậu.

Hứa Nhạc chua chát nói:

- Cám ơn, nhưng điều này không thể nào.

- Nếu lát nữa cậu đưa tôi đi dạo ở lầu hai...

Người trung niên cười rất chân thành:

- Ông trời nhất định sẽ làm đáp ứng nguyện vọng của cậu.

*****

Hứa Nhạc lúc này mới chú ý tới cả đám khiêu vũ ồn ào phía dưới cùng lầu hai đặc biệt yên tĩnh phía trên, và những anh chàng bồi bàn mặc trang phục màu sậm đi lại khắp nơi, đang cảnh giác nhìn những người bước tới gần. Hắn mù mờ nhìn lên trên, phát hiện ngoài Hiệu Trưởng Đại học Lê Hoa ra, không có bất cứ người nào của trường xuất hiện, bao gồm cả những giáo sư đức cao vọng trọng. Lẽ nào lầu hai có đại nhân vật nào chỉ cần một mình Hiệu Trưởng tiếp thôi sao?

Hắn nhìn người trung niên bên cạnh, cười nói:

- Vừa nhìn đã biết, chắc chắn là khách quý nào đó của trường đang ở trên lầu. Ngay cả đại tiểu thư Trâu Gia và những người trẻ tuổi kia đều biết quy định, không lên đó, tôi sao có thể? Nhưng nếu lát nữa tôi có thể lên đó, sẽ đưa ông đi theo.

Điều này không liên quan đến việc bằng lòng giúp người. Hứa Nhạc đơn thuần chỉ nghĩ rằng mình đang nói đùa, hắn chẳng qua chỉ là một anh gác cổng kiêm sinh viên dự thính của Đại học Lê Hoa. Hôm nay có thể tham gia vũ hội này đã là không tồi rồi, tuy hắn hoàn toàn không muốn tham gia... Chỉ là đôi chút muốn nhìn thấy cô ấy.

Nhưng câu nói đùa này lại lọt vào tai của người trung niên, khiến đôi mắt sắc cạnh khó coi của hắn vụt sáng, cười ha hả vài tiếng, vỗ vào vai Hứa Nhạc, nhưng không nói thêm điều gì nữa.

Vũ hội lúc này đã trở nên náo nhiệt. Những nam sinh lớp trên mặt dày một chút, đã tỏ vẻ chín chắn, lịch sự nhã nhặn mời mọc các nữ sinh đang mặc lễ phục đủ màu các kiểu ra nhảy. Việc này đã tác động vào những người còn đang ngại ngùng, họ cũng bắt đầu nhao nhác hành động trước mặt nữ thần trong lòng mình. May mà khác với các giới trong khu và Đại khu Đông Lâm, quả thực trong chốc lát đã không ít người thành đôi. Nét mặt của những gã thanh niên nhịp nhàng theo điệu nhạc mang theo một nụ cười vui vẻ hạnh phúc, còn các nữ sinh lại tỏ ra ngại ngùng bối rối. Bất luận tướng mạo thế nào, chí ít trong lúc này, họ cũng là những người đẹp nhất.

Ngoài sự dự liệu của Hứa Nhạc, lại là đám nữ sinh dám chủ động đến trước mặt, mời hắn khiêu vũ. Hắn trước nay chưa từng nghĩ rằng một kẻ có tướng mạo bình thường như mình, cũng được con gái chú ý tới, hắn kinh ngạc vô cùng, hoảng loạn từ chối, không dám nhìn bộ dạng thất vọng của đám nữ sinh kia... Kỳ thực, hắn đã đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của mình ở Đại học Lê Hoa này. Là sinh viên được khen ngợi nhiều nhất trong giờ học Cơ giáp của giáo sư Châu, tạo ra mấy kỷ lục trong phòng thực nghiệm, câu chuyện hắn đã từng đứng trong mưa bão gió tuyết ở Mai Viên chờ đợi giai nhân... đã sớm có những người ái mộ hắn âm thầm.

Để tránh sự gượng gạo, Hứa Nhạc vô thức ngẩng đầu nhìn về phía xa, vừa đúng lúc nhìn thấy hành động Trương Tiểu Manh né tránh ánh mắt của mình. Trong lòng hắn rúng động, biết rằng đối phương vừa rồi nhìn mình. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng về bên đó. Hắn chăm chú nhìn rất lâu, nhìn Trương Tiểu Manh và rất nhiều nam sinh bị cô từ chối lời mời, cũng không nhảy cùng công tử nhà Nghị Viên Hải Thanh Chu ở bên cạnh... Trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

- Hắn đang nhìn cô...

Hải Thanh Chu nhìn những bạn học đang hạnh phúc ôm nhau trong hội trường rộng lớn, khẽ nói với cô gái bên cạnh mình.

Trương Tiểu Manh nhìn về phía trước, khóe môi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, đáp:

- Tôi biết, những điều này có liên quan gì đến tôi sao?

Hải Thanh Chu mỉm cười, nói:

- Nhưng... Cô vừa rồi cũng lén nhìn hắn. Xem ra quan hệ giữa hắn và cô, hoàn toàn không giống như cô nói, là quan hệ giữa người theo đuổi và người cự tuyệt.

Trương Tiểu Manh chớp chớp mi mắt. Im lặng giây lát rồi nói:

- Đã qua rồi.

- Thật sự không khiêu vũ với tôi sao? Cô biết hiện tại tôi càng lúc càng thích cô.

Hải Thanh Chu vì che đậy sự thương cảm của mình, khẽ nhún vai nói.

- Tuy tôi biết, cùng tôi tham gia vũ hội, có lẽ cô còn vì nguyên nhân nào khác.

- Rất xin lỗi.

Trương Tiểu Manh áy náy nói:

- Lần trước đã nói rõ với anh, tôi không thể đón nhận ý tốt của anh.

Nét mặt cô hiện ra sự trống trải, âu sầu nhìn sang bên kia hội trường một cái, nói:

- Lúc trước tôi ngu ngốc, đã làm tổn thương một người, hiện tại không muốn làm tổn thương người thứ hai.

Hải Thanh Chu biết cô đang nhìn Hứa Nhạc, hắn mỉm cười gượng gạo, cười khổ nói:

- Điều đáng tiếc là, tôi ngay cả tư cách bị cô làm tổn thương cũng không có...

Không thể không nói, đây là một câu nói rất có phong độ. Những người trẻ tuổi có gia thế tốt như vậy, với địa vị giai cấp của mình luôn dễ dàng biểu hiện sự phong độ. Ví dụ những con em thế gia bên cạnh hai người, bao gồm cả thiếu gia Tôn Gia vừa được chữa trị khỏi, đều vô cùng nhã nhặn lịch sự chăm chú nhìn tất cả mọi thứ trong hội trường, không hề lộ ra chút ngang ngược hống hách nào. Những người trẻ tuổi ở trong vũ hội huyên náo này đều tỏ ra vô cùng khác biệt, bởi vì họ quá yên tĩnh. Hơn nữa từ trang phục mà họ mặc và khí chất của họ, có thể nhìn ra, họ hoàn toàn không phải là những sinh viên bình thường của Đại học Lê Hoa. Không ai trong số họ xuống đó khiêu vũ. Những sinh viên này dĩ nhiên cũng không đến mời những nữ sinh giống như công chúa vậy. Nếu không phải họ quen Trương Tiểu Manh, biết Trương Tiểu Manh là sinh viên của Đại học Lê Hoa này, chỉ sợ là vừa rồi cũng không có dũng khí mời cô.

Chỉ có một người ngoại lệ, Thi công tử đang mặc chính trang một lần nữa mỉm cười, phớt lờ những ánh mắt muốn sát nhân của đám người, bước tới trước mặt họ, khom lưng một cách nho nhã trước mặt Trâu Úc, dịu dàng nói:

- Có thể nhảy với tôi một điệu nhạc không?

Sắc mặt Trâu Úc lạnh lùng dị thường. Cô nhìn người con trai khôi khô anh tuấn nhưng đáng ghét vạn phần trước mặt mình, biết đối phương đang dùng bí mật kia uy hiếp mình. Sau khi im lặng giây lát, cô lạnh nhạt theo Thi Thanh Hải ra một nơi yên tĩnh, bước vài bước, tránh lọt vào tai những người bạn của mình, mới nhỏ giọng nói:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Thi Thanh Hải hơi nhíu mắt xuống, dường như không biết mở miệng thế nào, chậm rãi nói:

- Chính là vì lời mời hèn mọn vừa rồi, mời em nhảy một khúc với tôi.

- Sao anh lại có thể vô sỉ như vậy nhỉ?

Ánh mắt của Trâu Úc hàn quang sắc như dao, kết hợp với bộ lễ phục đỏ trên người cô, tạo ra một mỹ cảm uy hiếp người:

- Vì chuyện ngày hôm đó, nên anh định báo thù sao? Anh nên biết rằng, cặp đôi khiêu vũ đầu tiên của Song Nguyệt Vũ Hội này đại diện cho cái gì... Lẽ nào anh cho rằng tôi sẽ bị anh uy hiếp, chôn vùi đi cuộc đời mà tôi đã khao khát mười mấy năm nay sao?

Thi Thanh Hải khẽ nhíu mày nhìn giai nhân trước mặt, chậm rãi nói:

- Nói không chừng cái tương lai mà em khao khát đã lâu ấy, lại không phải là cái em thật sự muốn có... Nếu không trong cái đêm một năm trước, sao em lại để mình uống say, sau đó tùy tiện giao cái trinh tiết của mình...

Hứa Nhạc nheo mắt nhìn đám người bên cạnh Trương Tiểu Manh, cảm thấy không khí có chút cổ quái. Bởi vì đã qua mấy khúc nhạc, đám thanh niên nam nữ trong trang phục gọn gàng ấy vẫn không xuống khiêu vũ. Nếu không phải đến khiêu vũ, tại sao họ lại đến Đại học Lê Hoa này? Hắn nhạy bén quan sát được, những người đó dường như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra... Bỗng nhớ tới cuộc đối thoại với Thi Thanh Hải trong quán bar đêm hôm trước. Trong lòng hắn cộp một tiếng, vô cùng lo lắng nhìn Trương Tiểu Manh.

Chính lúc này, một tiếng bạt tai vang lên, Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn về một góc phía xa, đại tiểu thư Trâu Gia giận dữ hất sâm panh trong ly rượu vào Thi Thanh Hải, đồng thời đánh mạnh một bạt tai vào mặt hắn. Hứa Nhạc không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì. Đang chuẩn bị qua xem thử, lại bị người trung niên bên cạnh ngăn lại.

Âm nhạc trong vũ hội tuy nhẹ nhàng dìu dặt, nhưng vô số tiếng mật ngọt của mọi người xen lẫn vào khiến trở nên ầm ĩ. Ngoài đám người và Hứa Nhạc đang chăm chú nhìn bên đó ra, không có mấy ai chú ý tới khúc nhạc đệm vào ở đó.

Mái tóc ướt sũng sượi dính trên trán của Thi Thanh Hải, hắn im lặng bước về, nhìn 'thúc thúc' một cái, sau đó đứng vào bên cạnh Hứa Nhạc, thở dài nói:

- Hoa hồng có gai, quả nhiên là kỳ lạ.

Trâu Úc, người con gái thích mặc đồ màu đỏ sau khi cự tuyệt sự uy hiếp của Thi Thanh Hải, bước vào trong đám bạn, nhưng ngón tay đang cầm ly rượu không khỏi hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Vị trung niên đứng sau Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải bỗng cười nói:

- Thanh Hải, sau này cậu nên đổi tên thành Thương Hoa đi.

Chính lúc này, Song Nguyệt Vũ Hội vừa qua một khúc nhạc chợt yên lặng, dây đàn viôlông bị nhạc sư kéo ra tiếng ồm ồm, nhắc nhở tất cả mọi người trong hội trường, có người muốn phát biểu.

Ánh đèn tối dần, một tia sáng bạc hai vòng tròn chiếu thẳng vào lầu hai, giống như hai vầng trăng đang chiếu sáng trên nóc đỉnh hội trường lúc này. Trong ánh sáng chiếu rọi, Hiệu Trưởng Tùng Bất Tri với mái tóc màu bạc đứng trước micro, nhu hòa nói với tất cả mọi người:

- Bây giờ xin cho phép tôi giới thiệu với mọi người về đoạn lịch sử tươi đẹp của Đại học Lê Hoa.

Tiếng vỗ tay vang lên.

- Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa, không biết đã nuôi dưỡng bao nhiều câu chuyện tình yêu đẹp đẽ...

Hiệu Trưởng Tùng Bất Tri nhìn đám trẻ dưới lầu, nghĩ tới câu chuyện hai mươi mấy năm trước của ông, tâm trạng bất giác có chút xốn xang. Ông vô cùng biết ơn Thai Gia hôm nay sau khi vũ hội bắt đầu mới bắt đầu tiến hành trình tự chọn bạn nhảy, ít nhất như vậy không cần lo lắng làm tổn thương tới những nữ sinh đơn thuần có cảm tình quay về ký túc xá. Nhưng ông lại không nghĩ tới việc, nếu lát nữa đây người đó thật muốn chọn những nữ sinh đã có bạn nhảy, kỳ thực cũng chẳng qua chỉ là một cách khác hoàn thành trải nghiệm tình yêu tổ truyền mà thôi.

- Trong những câu chuyện tình yêu này. Cuộc gặp gỡ của Thai Trí, người thừa kế quỹ Cơ Kim Hội học ở trường ta hai mươi mấy năm trước và người vợ sau này của ông là cảm động nhất.

Hiệu Trưởng Tùng tiếp tục cười nói.

- Tôi rất vui, vì hôm nay kết tinh tình yêu của Thai Trí tiên sinh và phu nhân ông cũng học trong trường ta, hơn nữa hôm nay cậu ấy cũng sẽ làm Lễ Thành Nhân của mình ở Song Nguyệt Vũ Hội này, cậu ấy sẽ mời một nữ sinh may mắn ở đây trở thành bạn nhảy của cậu ấy... Đương nhiên, nếu nữ sinh của chúng ta từ chối, tôi thân là Hiệu Trưởng, sẽ chỉ cảm thấy kiêu ngạo mà thôi.

Hiệu Trưởng cười ha hả nói.

Quỹ Cơ Kim Hội, là một quỹ tư nhân có quy mô lớn nhất trong Liên Bang. Tuy không có mấy ai biết tên họ thực sự của người sở hữu quỹ này, nhưng ai lại không biết về quỹ này? Khi Hiệu Trưởng nói ra thân phận khách mời bí mật ngày hôm nay, trong hội trường lập tức vang lên tiếng bàn tán sôi nổi. Các cô gái trong hội trường ngay lập tức tưởng tượng bạn học họ Thai chưa từng xuất hiện này trở thành bạch mã hoàng tử của mình, trong đôi mắt hiện ra một vẻ thơ thẩn phấn kích.

Trong một khoảng tối của hội trưởng rộng lớn, chỉ có hai vầng trăng đang dựa vào nhau chiếu sáng xuống nóc đỉnh, và cả hai cột sáng như ánh trăng rời khỏi vị trí của Hiệu Trưởng ở lầu hai, bắt đầu chậm rãi chuyển đi.

Tất cả mọi người đều biết, khi hai chùm sáng này cuối cùng dừng lại chụp vào cô gái nào, sẽ là bạn nhảy của khách mời bí mật ngày hôm nay. Ánh sáng di động, bất luận là xấu đẹp, kể cả những cô gái đã có bạn nhảy cũng dáo dác căng thẳng. Cho dù họ không phải là người tham hư vinh, nhưng cảnh tượng trong câu chuyện cổ tích này... sao có thể áp chế được những khát vọng trong lòng?

*****

Một khúc violon trong trẻo pha chút bi thương từ từ vang lên, khi giai điệu kết thúc, hai cột sáng cũng đã ngừng di chuyển.

Khi Hiệu Trưởng nói ra vị khách bí mật đó họ Thai, Hứa Nhạc không dám tin vào tai của mình, kinh ngạc đến há hốc mồm miệng, trong nháy mắt đã đoán được thân phận của người trên lầu hai. Thai Chi Nguyên, một thế gia công tử đáng thương đến nỗi bánh mỡ cũng chưa từng được ăn, chính là nhân vật chính của Song Nguyệt Vũ Hội ngày hôm nay? Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, nén sự chấn động trong lòng xuống, đêm hôm qua hắn vốn còn đang nghĩ muốn hỏi Thai Chi Nguyên, hôm nay có muốn cùng tham gia vũ hội hay không, hắn nào có thể ngờ đến, đối phương đã đến từ lâu, hơn nữa còn giống như một vị quân vương ngựở trên cao chuẩn bị chọn bạn nhảy cho mình vậy.

Hai vầng trăng đẹp lung linh đang tỏa sáng trên mái vòm trời đêm, chùm sáng trong phòng cũng dần dần chuyển động. Chỉ cần cô gái mà chùm sáng này chiếu vào, đều đang đè nén sự căng thẳng trên mặt. Chính lúc này, giọng nói phá bĩnh của Hiệu Trưởng lại vang lên, hòa trộn vào khúc đàn violon mỹ diệu, mỉm cười thắp sáng lên thân phận thực sự của con robot màu đen sáng nay đã giành vinh quang cho Đại học Lê Hoa.

Hứa Nhạc mù mờ lắng nghe, lòng nghĩ rằng trong con robot rõ ràng là mình, sao lại biến thành Thai Chi Nguyên? Nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng, người có thể bước vào biệt khu H1 của trường học này có lẽ chỉ có hai người, mình và Thai Chi Nguyên, nếu đối phương đồng ý che giấu cho mình, hắn đương nhiên sẽ rất vui.

Tin tức này khiến trong hội trường khiêu vũ tối đen phát ra một trận xôn xao, những cô gái vốn còn có chút rụt rè, đang cố ý né tránh chùm sáng, lúc này cũng lộ ra vẻ thích thú. Một nam sinh gia thế kinh người, còn là một nhân vật truyền kỳ có thể khiến Cơ Giáp Sư vương bài của Học Viện Quân Sự I nhụt chí đi về. Vậy thì sao có thể không khiến họ động tâm được?

Chùm sáng vẫn chậm rãi chuyển động. Những nữ sinh đơn thuần chỉ khẩn cầu một cách hưng phấn và khát khao chùm sáng có thể dừng lại ở người mình. Nhưng những người đã biết thân phận thực của Thai Chi Nguyên, diễn biến tâm lý lại kịch liệt dị thường. Người duy nhất cảm thấy không có hứng thú với việc này chính là Hứa Nhạc. Tuy hắn rất đỗi ngạc nhiên về gia thế của Thai Chi Nguyên, khủng khiếp hơn cả những gì mình tưởng tượng, nhưng điều này có liên quan gì đến hắn? Cảnh tượng trước mặt rơi vào trong mắt hắn, giống như một vị Đế vương tuyển chọn Vương phi cho mình. Trong mắt hắn, chuyện này là một sự vô cùng không tôn trọng với phái yếu. Theo đó, hắn cũng nảy sinh sự bất mãn với vị công tử thế gia yếu ớt cùng ăn đêm, cùng dạo kỹ viện với mình.

Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Vô số ánh mắt nhìn theo hai chùm sáng không ngừng di chuyển. Các nam sinh ngưỡng mộ và hơi cảm thấy khó chịu nhìn cảnh tượng này, các nữ sinh rụt rè khao khát nhìn theo... Ánh trăng chiếu rọi, hoàn toàn không phải là một vùng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy, ở một góc rộng rãi nhất của tòa kiến trúc, những con em thế gia từ xa đến, phân hàng theo một sự mặc định, các cô gái đứng trên hàng đầu tiên.

Trâu Úc mặc lễ phục màu đỏ đứng ở chính giữa, chỉ là tia sáng tối mờ, không nhìn ra nét mặt của cô lúc này là bình tĩnh hay là cái gì. Cô khép hờ mắt, hơi thởổn định, đợi thời khắc đó tới. Sau khi quen Thai Chi Nguyên nhiều năm về trước, bố, mẹ, anh trai của cô cùng những người xung quanh, dường như đều trong sự hữu ý, vô ý, để cô cảm thấy cả đời này của mình, có lẽ chỉ có thểở bên cạnh chàng trai trẻ hai năm nay ít gặp này... Nhưng trong khoảnh khắc liên quan đến hạnh phúc cả đời cô, trong con mắt đang nhắm chặt của cô lại chợt hiện ra một khuôn mặt anh tuấn đáng ghét và vô lại, chủ nhân của khuôn mặt đáng ghét ấy lại có một trái tim vô cùng độc ác. Lòng cô khẽ nhói lại.

Trương Tiểu Manh đứng bên cạnh Trâu Úc. Bộ lễ phục màu xanh da trời vốn không gây chú ý cho mọi người là mấy, nhưng trong hoàn cảnh bóng tối che phủ, chất liệu của lễ phục lại bắt đầu lấp lánh ra những tia sáng tối, trông rất bắt mắt, giống như một tiểu tinh linh thuần khiết bất chợt xuất hiện trong rừng sâu... Không biết đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người xung quanh.

Cô hơi cúi đầu xuống, hai bàn tay thõng tự nhiên hai bên người vô thức nắm chặt lại một cách đáng yêu, tâm trạng cô vô cùng căng thẳng. Đúng vậy, cô có người cô thích, cô vốn không biết vị Thái Tử gia thần bí kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng cô bắt buộc phải giúp Nghị Viên Mạch Đức Lâm lôi kéo được quan hệ với người ấy, cho dù là hy sinh tình yêu và cuộc đời của bản thân... Theo tình báo mới đây nhất, thế lực bè phái của quân đội Liên Bang đã bắt đầu tăng tốc bước chiến bị, còn hoạt động du thuyết của Nghị Viên ở thủ đô cũng không được tốt. Vì những chiến hữu và nhân dân thân cận đáng kính ở Hoàn Sơn Tứ Châu, cô bắt buộc phải làm chuyện gì đó.

Cô khẽ nắm chặt hai bàn tay, khống chế ý muốn đột ngột xoay người bỏ đi hoặc tìm kiếm Hứa Nhạc trong bóng tối của bản thân. Cô hoàn toàn không biết Nghị Viên Mạch Đức Lâm tại sao lại tin tưởng mình như vậy. Có nhìn thế nào, vị Thái Tử gia ở lầu hai kia cũng không chắc sẽ lựa chọn mình? Trong lòng Trương Tiểu Manh tự an ủi bản thân như vậy.

Những cô gái khác từ xa đến đứng bên cạnh cô cũng căng thẳng dị thường, dưới sự di chuyển của vòng sáng lộ ra tư thế chờ đợi ngượng ngùng của mình. Họ biết nhiều chuyện hơn những cô gái bình thường khác trong hội trường, biết người trẻ tuổi họ Thai trên lầu hai kia, không chỉ là người thừa kế quỹ Cơ Kim Hội gì đó. Tuy quỹ Cơ Kim Hội đích thực cũng là một quỹ tư nhân hàng đầu trong Liên Bang, nhưng với thực lực và tài phú mà Thai Gia có, có lẽ đó cũng chỉ là một góc nhỏ mà họ tùy tiện bỏ đi mà thôi?

Trong gian phòng được thực vật xanh tươi che phủở lầu hai, Thai Chi Nguyên cầm ly cà phê nhạt nhẽo nhìn biểu hiện của đám nữ sinh dưới chùm sáng thông qua màn hình, bỗng mở miệng nói:

- Đã là năm Hiến Lịch 37 rồi, trong Liên Bang lại vẫn có những hoạt động tuyển phi như thế này, đúng là một chuyện vô sỉ.

Hắn hồn nhiên không cho mình là người trong cuộc, phát biểu cảm khái với cảnh tượng trước mắt mình, Cận quản gia đứng bên cạnh, vô cùng không tán đồng nói:

- Đây là truyền thống của gia tộc, hơn nữa thiếu gia nên biết rõ là, trong Lễ Thành Nhân trước nay đều không có chuyện tự nguyện nào.

Thai Chi Nguyên cười cười, nghĩ tới bốn chữ kết tinh tình yêu vừa rồi được Hiệu Trưởng giới thiệu, tâm trạng có chút quái lạ. Hắn nhìn thấy nét mặt của Trâu Úc trên màn hình, tâm tình hơi sầm xuống, hỏi:

- Tâm trạng của Úc Tử hôm nay hình như hơi kém, có phải cô ấy biết chuyện gì không?

- Không có.

Thai Chi Nguyên gật đầu. Hắn chỉ bày tỏ sự quan tâm với bạn bè theo thói quen, nếu như Cận quản gia nói không có vấn đề gì, vậy dĩ nhiên là không có vấn đề.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn hướng về cô gái đang mặc lễ phục màu xanh da trời. Trong bóng tối, bên cạnh Trâu Úc đang mặc một bộ màu đỏ, màu xanh kia là thuần khiết như vậy, thoáng chốc đã khiến cho đôi mắt của người nhìn dịu xuống, bắt đầu có chút thương tiếc cho cô gái ấy.

- Thuần khiết... động lòng người...

Thai Chi Nguyên ngơ ngẩn nhìn cô gái ấy, im lặng một hồi, rồi khẽ nói:

- Xem bộ dạng có lẽ cô gái này vốn không muốn tới, lúc này lại cố chấp đứng bên cạnh Úc Tử... Cái khí chất cao ngạo cố chấp ấy, ta cảm thấy có chút quen thuộc, ta rất thích.

Cận quản gia ở bên trầm tĩnh nhắc:

- Trương Tiểu Manh... Cách đây một năm, đã từng là nhân viên văn thư trong văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Tuy cục điều tra Liên Bang đã phán định cô ấy là người trở về, nhưng tôi cho rằng cô ấy không phải là một đối tượng thích hợp.

- Ông nhầm rồi, nếu như tôi thích một cô gái, cho dù cô ấy là người Đế Quốc, tôi cũng sẽ không để tâm.

Thai Chi Nguyên khẽ ho hai tiếng, nhìn qua màn hình, cô gái trong trang phục màu xanh ấy nhìn có vẻ như rất trầm tĩnh, nhưng hai bàn tay lại nắm chặt lại, trong mắt hiện ra một cảm xúc dịu dàng nhưng phức tạp, khẽ nói:

- Chỉ đáng tiếc... Tôi biết cô ấy muộn một chút.

Khúc violon đã đến hồi kết. Hứa Nhạc tuy không có kiến thức về phương diện âm luật, nhưng cũng nghe ra, có chút hờ hững nhìn chùm sáng di động. Chùm sáng lúc này đã quét hết một vòng trong hội trường, đến trước đám con em thế gia. Bộ dạng của các cô gái trở nên căng thẳng hơn.

Chỉ có Trâu Úc và Trương Tiểu Manh vẫn giữ được sự bình tĩnh. Trâu Úc tin rằng trong hội trường này không có ai có thể cạnh tranh với mình, bởi vì Thai phu nhân thích mình. Còn Trương Tiểu Manh lại do tâm trạng vô cùng phức tạp, đến nỗi quên mất sự căng thẳng.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chùm sáng di động, Hứa Nhạc vừa rồi còn giữ được sự im lặng, bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bịch bịch bịch bịch..., hắn chợt có một cảm giác dự liệu không tốt, luôn cảm thấy Trương Tiểu Manh hôm nay đến vũ hội này chỉ là chờ đợi thời khắc này. Còn hai chùm sáng dường như cũng sẽ chiếu vào người cô!

Tiếng tim dồn dập như trống đánh, Hứa Nhạc cuối cùng đã hiểu trong lòng mình vốn không cách nào bỏ cô gái mặc áo xanh, đóng vai ác ma, đeo kính gọng đen, lúc lạnh lẽo như băng tuyết, lúc lại nồng nhiệt như đuốc lửa kia. Hắn vốn không thể nào chấp nhận cô sẽ trở thành bạn nhảy của người khác trong vũ hội này.

Trong giây phút tiếng đàn violon sắp kết thúc, Hứa Nhạc bỗng bước ra từ trong góc, bước nhanh tới hướng Trương Tiểu Manh!

Nhưng chỉ còn ba bước nữa, Hứa Nhạc đã bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu rọi vào mặt mình!

Hắn vô thức nheo mắt lại, trong lòng thầm mắng một tiếng, vô cùng lo lắng cho cô gái hồ đồ có tên Trương Tiểu Manh kia, thật sự sẽ vì mình không biết nội tình, mà trở thành bạn nhảy của tên ma ốm bệnh Thai Chi Nguyên. Sau lúc đó, thị lực của hắn trở về bình thường, mắt nhìn về bốn phía, lại phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy một màu tối đen, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hoan hô ầm trời.

Bởi vì lúc này hắn đang bị chùm sáng chụp lấy!

Hứa Nhạc đờ đẫn nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn bộ lễ phục đắt đỏ mình đang mặc trên người, đang phát sáng như ánh trăng chiếu rọi, nhất thời không biết mình nên làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tiếng hoan hô, tiếng nghị luận sớm đã vang dậy như pháo nổ, xen vào đó là những tiếng kinh hãi không dám tin. Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ, một cảnh tượng đẹp như trong truyện cổ tích như vậy, đến cuối cùng, đối tượng được chùm sáng chiếu vào... lại là một nam sinh!

Bị kích thích như vậy, mọi người ồ lên, những tiểu thư thế gia vốn cho rằng mình có hy vọng, lại càng không dám tin vào mắt mình. Một cô con gái của nhà Nghị Viên thậm chí còn đau lòng ngất đi. Tiểu thư Tôn Gia che miệng mình, nhìn vị nam sinh mặt lộ vẻ mù mờ đang bị chùm sáng chụp vào, lắp bắp nói:

- Lẽ nào... Thái Tử gia... là kẻ đồng tính?

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)