← Ch.064 | Ch.066 → |
John cố gắng tìm một nơi thật kĩ để trốn, lần này hắn vô cùng cẩn thận, không mắc một sai lầm nào để Mordekaiser có thể biết được mình đang nấp. Hơi thở được thu liễm lại, khí tức cơ thể cũng không còn, hắn còn cẩn thận hơn khi chọn một nơi ngược gió.
Mordekaiser vẫn đứng yên tại vị trí, hắn ta không hề biết sau lưng mình John đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hắn.
John núp sau tảng đá kì lạ nghĩ: " quái lạ, hắn ta đã đứng yên tại chỗ được chừng ba mươi phút rồi, rốt cuộc hắn đang chờ ai hay đang làm gì đây?"
Rất nhanh hắn đã có câu trả lời.
Một lớp sương mù không hiểu từ đâu đột nhiên xuất hiện, bao phủ cả một vùng rộng lớn, kế tiếp đó là những tiếng gió rít lên lạnh cả người.
"ầm ầm"
Những âm thanh chấn động vang lên liên tục vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
"ầm"
Đôi mắt John hoàn toàn trợn ngược, một tòa lâu đài nguy nga đột ngột xuất hiện ngay trước mặt hắn, tòa lâu đài cổ ấy được bao bọc bên trong lớp sương mù mờ ảo, càng khiến tòa lâu đài ấy trở nên thần bí hơn.
Mordekaiser cười lên ha hả, hắn ta vác cây chùy gai của mình bước từng bước vào, John không muốn mất dấu hắn ta nên ngay lập tức bám theo phía sau.
"ầm"
Mordekaiser đột nhiên đứng lại, hắn ta bị một lớp lá chắn năng lượng kì bí bên ngoài tòa lâu đài chặn đứng lại, hắn ta hừ lạnh một tiếng: " thứ phong ấn tầm thường này mà đòi ngăn cản ta hay sao?"
Nói xong chiếc chùy gai của hắn ta phát ra một luồng hắc ám mãnh liệt, chiếc chùy gai vung lên hạ xuống, ầm ầm ầm liên tục, lớp lá chắn năng lượng bên ngoài nhanh chóng nứt vỡ thành nhiều mảnh.
Bùm
Một tiếng nổ vang lên, lớp lá chắn năng lượng kia nhanh chóng bị Mordekaiser phá thành nhiều mảnh, John đứng nấp phía sau có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ ra Mordekaiser lại lợi hại đến thế, xem ra trước khi đến đây hắn ta đã có và sự chuẩn bị.
Mordekaiser đẩy cánh cửa lâu đài bắt đầu bước vào, bên trong chỉ một màu đen, tối om như mực.
Phụp phụp phụp
Như một trò ảo thuật, đột nhiên cả tòa lâu đại được thắp sáng bởi những chiếc đuốc lửa.
"thứ đó sắp thuộc về ta rồi, ha...ha..."- Mordekaiser cười ha hả bước đi.
Ở bên ngoài, sau khi John thấy Mordekaiser bước vào bên trong, lúc này hắn mới rời khỏi chỗ ẩn nấp, tiến đến trước cửa tòa lâu đài, không hiểu sao hắn có một cảm giác rất lạ, đặc biệt là sức mạnh phép thuật cổ ngữ trong người hắn đột nhiên sôi sục liên tục.
John hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Không gian bên trong đột nhiên vặn vẹo liên tục, ở trong tòa lâu đài lúc này cũn rất tối, rồi cũng giống như Mordekaiser lúc trước, rất nhiều đèn bên trong đột nhiên phát ra ánh sáng, cả lâu đài sang trọng hiện lên trong đôi mắt của John.
John bước từng bước tiến đến trung tâm lâu đài, bên trái bên phải trước mặt, đâu đâu cũng có những chiếc cầu thang. John cảm giác như mình đang lạc vào một cái gì đó khá giống với mê cung vậy, không biết nên đi chiếc cầu thang nào, và đằng sau mỗi chiếc cầu thang ấy ẩn chứa những nguy hiểm gì?
Không biết chọn cái nào thì nhắm mắt bắn bừa, hắn cứ tiếp tục đi thẳng nhắm đến cầu thang trước mặt mà tiến.
Ngay khi hắn bước được vài bước trên cầu thang, không gian xung quanh đột nhiên vặn xoắn kịch liệt, một mê cung xuất hiện, John chính xác là đang bị mắc kẹt bên trong cái mê cung rộng lớn này.
Nhìn quanh, đâu đâu cũng chỉ thấy tường đá, hắn thử đi thẳng về phía trước, thế nhưng nhanh chóng gặp ngõ cụt. Vậy là hắn quyết định quay ngược trở lại, chỉ có điều khi hắn quay ngược trở lại thì điểm hứng dừng chân lại là một vị trí khác.
Đầu óc John cảm như đang chao đảo, hắn hoàn toàn chưa nghĩ ra cách gì có thể thoát khỏi mê cung này cả.
John thử nhảy lên thật cao, sử dụng sức mạnh phép thuật của bản thân bay lên, thế nhưng ầm một tiếng, cả người hắn như chạm vào một lớp năng lượng cực dày phản lại.
John ngã bịch xuống đất, hắn xoa xoa đầu đứng lên thở dài: " thật là rắc rối, xem ra mình bị nhốt bên trong mê cung này rồi, làm cách nào để thoát ra được đây?"
John cứ tiếp tục tìm đường, đi vòng vòng rồi lại về chỗ cũ, hắn cứ bị như vậy không dưới mười lần.
"khốn kiếp thật, làm cách nào để thoát khỏi đây bây giờ?"- John tức quá hét lớn.
Hắn ngồi bịch xuống đất, ở đây đâu đâu cũng chỉ thấy tường đá cao cao, nếu cứ bị giam trong này chừng vài ngày hắn sẽ bị chết đói chết khát mất.
"không biết cái tên Mordekaiser kia thế nào rồi nhỉ? Chắc hắn ta cũng đang bị lạc trong mê cung này như mình."
"hống" (tiếng thú gầm)
Đột nhiên John đang ngồi dựa lưng vào tường thì hắn nghe thấy tiếng thú gầm lên, vừa xoay đầu nhìn sang phải thì một con mãnh hổ to lớn những hàm răng đầy sắc nhọn, nước miếng trong miệng nó chảy ra đầy đất, hiển nhiên đang coi John là món ăn ngon rồi.
John có chút kinh ngạc, không ngĩ ra bên trong cái mê cung chết tiệt này còn chứa mấy con con thú kinh khủng thế này, mà cũng phải nói lại đôi chút, những con thú ở đây không phải là thú bình thường mà chính là những con ma thú, bị ảnh hưởng bởi sức mạnh hắc ám khiến nó hung dữ hơn và đặc biệt đáng sợ hơn những con khác.
"xoạt"
Con ma hổ kia lao vào tấn công John tới tấp, sức mạnh của nó thực sự khó diễn tả bằng lời, bộ móng vuốt sắc hơn cả dao, cào qua chỗ nào chỗ đó liền in lại vết trầy sâu mấy cm.
Cầm gươm của vua vô danh trên tay, ngay lúc John chuẩn bị lao đến sử lý con hổ ấy, lấy thịt của nó làm thức ăn thì đột nhiên lúc này, vài tiếng thú gầm lên đáng sợ, John đầu vả đầy mồ hôi, xoay lưng lại, thật kinh khủng! sau lưng hắn là cả một đoàn ma thú miệng chảy đầy nước miếng.
"mẹ nó, số mình sao sui thế này?"- John thầm chửi cái vận số đen đủi, không chỉ bị giam trong mê cung mà còn bị bao vây bởi đám ma thú dữ tợn này nữa.
Mặc dù hiện tại sức mạnh của hắn đã hồi phục thế nhưng một mình hắn mà đối đầu với cả đám ma thú này thì chỉ có lưỡng bại câu thương mà thôi.
Vậy nên quyết định sáng suốt nhất vẫn là: "chạy"
Nói về khoảng chạy trốn thì hắn không nhận mình đứng nhất thì chắc cũng không có ai nhận đứng nhất cả.
Vèo vèo vài tiếng John xử dụng tốc độ nhanh nhất luồng qua đám ma thú phía sau bắt đầu bỏ chạy, mặc kệ cái mê cung này thế nào, bây giờ chạy là thượng sách. Đám ma thú ấy thấy con mồi đang chạy trốn chúng làm sao chịu để yên được, cả đám bắt đầu gầm rú đuổi theo.
"con mẹ nó, bọn chúng chạy nhanh vậy"- John chạy phía trước ngó lại đằng sau kinh hoảng với cái tốc độ bám đuổi của bọn ma thú.
Thực ra thứ làm bọn ma thú kia chạy nhanh chính là vì chúng đang rất đói, và khi thấy được món ăn ngon trước mặt nhất định không chịu bỏ qua. Động lực ăn uống thực sự quá mãnh liệt.
"ầm ầm"
Vừa chạy, John vừa vung kiếm ra phía sau, nhưng đòn kiếm khí lăng lệ chém về phía bọn ma thú không gì khác là làm bọn chúng chậm lại, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là khả năng hồi phục của bọn ma thú kia.
John chém đứt chân một con ma gấu, ba giây sau cái chân của nó hồi phục lại.
John xoay người chém một con Voi to lớn thành hai nửa, năm giây sau cả hai nửa của nó tự động ghép lại.
John thực sự quá kinh dị cho cái bọn ma thú trong cái mê cung này, hắn không tưởng tượng được cái bọn ma thú này ăn cái gì mà trở nên bá đạo đến thế, gần như là bất tử vậy.
Trên suốt đường chạy trốn, John không ngừng mắng chửi.
Ở một góc tường có một vũng máu, xì xèo vài tiếng từ bên dưới vũng máu ấy xuất hiện một người thanh niên có khuôn mặc lạnh như băng, đôi mắt đỏ ngầu, làn da trắng bệch không tí huyết, hắn khoắc trên người bộ trang phục giống như một vị bá tước thời xưa. Đôi mắt đỏ ngầu đấy nhìn vào thân hình đang nhi chuyển của John qua các khúc cua trong mê cung hắn nở nụ cười: " là con người sao? Thật tuyệt."
Chiếc lưỡi đỏ như máu liếm xung quanh chiếc môi một cái sao đó cả người hắn lại hóa thành một vũng máu lao đi, nhắm thẳng hướng của John.
John không hề biết sự xuất hiện của người này, đơn giản vì hiện giờ hắn đang bị đám ma thú đói khát kia truy đuổi không thương tiếc, quả thật càng chạy John càng cảm thấy mình càng mệt mỏi, trong khi bọn ma thú kia lại càng thêm hưng phấn. Đó còn chưa nói hiện tại hắn đang lạc trong mê cung, nếu cứ chạy bừa thế này chỉ có thể hại chính bản thân mình mà thôi.
"chết, ngõ cụt"- John kinh hoảng phát hiện mình đã bị dồn vào một ngõ cụt, lúc này hắn không có cách nào để thoát thân cả. Bay? Cái này hắn đã thử và thất bại nặng nề, độn thổ, phá hủy bức tường để chạy? cũng cùng một kết quả đó mà thôi. Đại loại thứ tạo nên cái mê cùng này không hề đơn giản, nó giống như đang được bảo vệ bởi một thứ sức mạnh vô hình nào đó vậy.
John nghiến chặt răng, ta trái cầm kiếm để trước ngực, đến bước này không còn cách nào khác ngoài chiến đấu.
"hống"
Một con sư tử đen, đôi mắt đỏ như máu gầm lên, nó lao vào đầu tiên, bộ móng vuốt sắc nhọn vươn ra.
"xoạt"
John xoay người chém thật mạnh, con sư tử đen kia bị hắn chém thành hai khúc, quái lạ là không hề có máu bắn ra, cả hai khúc ấy bắt đầu di chuyển lại vào nhau và hợp lại làm một.
"ực"- John nuốt nước bọt, hắn nghĩ: " vãi quá, cái thứ này làm sao mà giết đây?"
"hống hống"
Lại thêm vài con thú điên cuồng nữa lao vào tấn công hắn, không biết cách gì thì cứ chém đại hết chúng nó, hợp lại một lần ta chém thêm một lần, hợp lại hai lần ta chém hai lần.
Cứ như vậy, một cuộc đại chiến không cân sức bắt đầu diễn ra, John điên cuồng lao vào chém giết lũ ma thú trước mặt. Kiếm khí lăng lệ, thân pháp uyển chuyển, hầu như tất cả những gì tinh túy nhất của kiếm thuật hắn đều sử dụng cả, và kết quả là không một con thú nào bị tiêu diệt hoàn toàn.
Và đáng sợ hơn là số lượng ma thú kéo đến ngày càng đông, John bắt đầu kiệt sức, dù gì hắn cũng là con người, có phải thần thánh gì đâu mà không thấy mệt cơ chứ.
"chặt chém không được thì sao phép thuật, mẹ nó chứ, dù gì bây giờ đã kiệt sức rồi, ta sẽ liều chết với bọn bây."- John đã đưa ra quyết định, hắn sẽ sử dụng phép thuật của bản thân để chiến đấu với lũ ma thú này, lúc đầu hắn không sử dụng bởi vì, khi sử dụng phép thuật sẽ hao tốn rất nhiều năng lượng, lỡ như không có tác gì mà hắn hết sức thì lúc đó không phải dâng hiến thân xác này cho cái lũ quái vật kinh tởm kia sao.
"con bà tụi bây, chết đi"- John nhảy lên cao, tay bắt đầu được bao bọc bởi sức mạnh phép thuật cổ ngữ: Lôi, thủy.
"ào...xì xèo"
Khi nước và điện kết hợp lại làm một sức sát thương sẽ lớn vô cùng, lũ ma thú bị John tấn công bằng sức mạnh phép thuật khiến chúng tê liệt nằm cả trên mặt đất, nhiều phía sau thấy đồng bạn của mình bị tấn công thì tỏ ra tức giận liên tục gào rống không thôi.
John thấy bọn ma thú đang nằm tê liệt phía trước, hắn đột nhiên như thông đầu óc: " ngu quá, thế mà không nghĩ ra, không giết được bọn nó thì đừng giết, chỉ cần không cho bọn nó di chuyển hay làm bất cứ việc gì là được rồi."
Như đã biết cách giải quyết John cười ha hả, kiếm trên ta bắt đầu tràn ngập nguồn năng lượng phép thuật hệ lôi.
Xoạt xoạt.
Điện bắn tứ tung, sấm sét rền vang khiến da gà nổi cả lên. Cả người của John nhanh chóng được bao bọc bằng một lớp năng lượng phép thuật hệ lôi, không một con ma thú nào dám động vào người hắn, chúng chỉ cố gắng giữ khoảng cách, rồi gầm rống trong vô vọng.
Nhiều con vì quá đói nên không tránh khỏi liều lĩnh lao vào, và kết quả, bị những tia điện trên người hắn làm cho tê liệt ngã lăn giật giật trên mặt đất.
"một người sử dụng được nhiều loại sức mạnh phép thuật, quá thú vị. Bọn thú ngu ngốc kia chắc chắn không thể nào chống lại được rồi"- Người thanh niên bí ẩn hiện lên từ một vũng máu cười cười nói.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |