← Ch.165 | Ch.167 → |
John cười cười, nụ cười có chút sầu, lạc giọng nói: " Anh đã biết được nguyên nhân nhưng sợ em biết được sẽ càng thêm bất an."
Kayle thản nhiên nói: " Giờ này phút này còn có chuyện gì cần phải che giấu nữa?"
John không nói gì, sắc mặt phức tạp, thần tình thật kỳ quái. Một lúc sau, khi cảm nhận được lồng sáng phòng ngự bên ngoài thân thể bị chấn động kịch liệt, mới thu lại vẻ mặt phức tạp, liếc nhìn thần sắc đầy bất an của Kayle thở dài nhè nhẹ nói: " Tình huống của em đã ngày càng không tốt rồi."
Trên khuôn mặt kiều diễm của Kayle, cặp mày tú lệ khẽ nhíu lại, bộ dạng khiếp sợ nhưng càng tăng thêm phần kiều diễm. Phát hiện cái chết đến gần, Kayle hơi nóng nảy nói: " John, anh biết rồi sao còn không mau nói rõ ra."
John đứng yên nhìn cô, thần tình có chút ngần ngại chần chừ trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: " em thực sự muốn nghe chứ?"
Kayle gật gật đầu, ánh mắt theo dõi thần tình của hắn, chờ hắn hồi đáp. Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái, trước giờ cô luôn thấy hắn rất tự tin trong những câu nói. Vậy vì sao đúng vào lúc này, vẻ mặt hắn lại xuất hiện do dự, giọng điệu trở nên ngần ngại?
John lại một lần nữa lắc đầu xoay người nói: " chắc do anh tính toán nhầm, chúng ta thử cách khác vậy!"
Kayle vô cùng kì lạ, nhưng không dám hỏi nhiều, để cho hắn tiếp tục suy nghĩ.
Lúc này, vẻ mặt Kayle biến hẳn, lồng sáng vàng kim bao quanh thân bắt đầu bị phá hủy. Trực diện đối mặt với xâm thực của hai khí âm dương, cô phát hiện phòng ngự của mình đã hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Đối mặt với cái chết, Kayle vừa kinh hãi vừa giận dữ, lại gia tăng năng lượng lần nữa ý đồ thử ngăn trở hai khí âm dương áp đến gần. Nhưng liên tục mười hai tầng phép thuật phòng ngự được bố trí đều bị hai khí âm dương dễ dàng đột phá, khiến cô hiểu rõ năng lượng trong người đã bắt đầu cạn kiệt.
Liếc nhìn John, Kayle đang muốn kêu lên đột nhiên ngừng lại, bởi vì cô phát hiện mình không cần phải liên lụy đến John. Nếu như mình chết lúc này, có lẽ John sẽ bớt đi lo lắng, đến lúc đó có thể tự mình rời đi.
Nghĩ đến đó, Kayle cố nhịn kinh hoảng trong lòng, thân thể nhanh chóng rời xa John. Nhưng khi cô bay đi chưa tới mười mét, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến cô tức thì chấn động, miệng không nhịn được kêu to lên.
Kayle lúc này đang ở trong lồng sáng quỷ dị, lại bị hai khí âm dương xâm thực cả nửa ngày, năng lượng hao tốn rất nhiều.
Điều này, Kayle giờ đây đã không còn sợ hãi, chỉ có một việc cô lại không hề nghĩ đến. Đó là sau khi lồng sáng phòng ngự bị vỡ tan, sức mạnh hủy diệt của âm dương còn chưa lập tức tiêu diệt được tính mạng của em, ngược lại trong chớp mắt lại biến toàn bộ quần áo kể cả áo giáo trên người cô trở thành tro bụi, cả tấm thân trần lập tức hiển lộ nơi đây.
Chuyện bất ngờ xảy ra, khiến cho tâm thần Kayle hỗn loạn vô cùng, cũng không kịp nghĩ đến điều gì, cả thân hình tựa như một cô gái chưa từng biết chuyện đời, lập tức kêu lên rất to.
Nhưng sau tiếng kêu, Kayle đột nhiên tỉnh ngộ, hai tay nhanh chóng cuộn lấy thân thể, còn nhanh chóng quay lưng đối với John, ngữ khí nóng nảy nói: " Anh lập tức nhắm mắt lại không được nhìn, đợi sau khi em chết rồi anh hãy mở mắt ra, nghe không!"
John trước đó liên tục suy nghĩ tìm hiểu, nên không để ý những gì đang xảy ra với Kayle ở sau lưng, đến khi cô bắt đầu hét lên hắn mới giật mình nhìn lại...
Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt John liền khựng lại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần phức tạp.
Không hề né tránh, John cứ vậy lẳng lặng nhìn Kayle, trong nhất thời có chút lặng đi. Mãi cho đến khi Kayle mở miệng, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt hơi hơi ửng hồng, bất quá vẫn giữ nguyên không dời ánh mắt đi nơi khác.
Ngắm nhìn Kayle xấu hổ, trong mắt John lóe lên vẻ tán thưởng. Lúc này, nhìn từ góc độ thẩm mỹ, John không thể không thừa nhận, cảnh tượng trước mắt thật là mỹ lệ.
Tuy Kayle quay lưng lại với mình, nhưng John không cần phải dụng tâm cũng lưu ý được, bởi vì các giác quan cực nhạy đã tự động truyền hình ảnh của Kayle vào trong não của hắn rồi.
Vì thế, cho dù John quay đi hoặc là nhắm mắt, tình huống xung quanh hắn đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay, do vậy John cũng không né tránh.
Bỏ đi ánh mắt tán thưởng, John có chút bối rối nói: "Tình huống nơi đây anh cũng rất kinh ngạc, chỉ có điều em tin hay không, anh cho dù nhắm mắt thì cảnh tượng chung quanh vẫn hiện lên rất rõ trong não của mình. Vì thế em không cần phải bối rối, giữa chúng ta dù sao cũng đã là vợ chồng cho nên...."
Kayle thân thể run lên, cô nghĩ trước đây không phải hắn đã từng nhìn thấy thân thể của mình một lần rồi hay sao? Bây giờ hai người đã là vợ chồng thấy cũng có sao...nhưng Kayle vẫn rất ngại cho nên nhất quyết không quay lại.
John vội vàng tĩnh tâm trở lại, nghiêm túc nói: " Anh không hy vọng chúng ta đều chết ở đây. Bây giờ em lập tức đến đây, chúng ta cùng tranh đấu với ông trời, xem thử ông trời có cần đến mạng sống của chúng ta hay không?."
Đối với Kayle, đã từng được xưng tụng là thiên sứ đẹp nhất Thiên giới, hấp dẫn vô số người theo đuổi. Sau đó được chính trưởng lão của thiên sứ lựa chọn làm người kế nghiệp, cô được tắm và được bồi dưỡng cho những sức mạnh thuần khiết nhất của thiên giới cho nên dù có trăm năm trôi qua, dung nhan không hề mất đi, ngược lại còn thêm mấy phần xinh đẹp hơn xưa.
John thở dài bay lại gần Kayle nói: " Kayle có muốn nghe suy nghĩ của ta không? Cái suy nghĩ mà ta luôn ngần ngại không muốn nói ra với em đấy."
Phát hiện John tiến lại gần cả người Kayle run lên, cô không nói bất cứ câu nào.
Kayle không nói hiển nhiên là đồng ý, John liền lấy hết can đảm để nói: " trước tiên là nói về sức mạnh âm dương ở nơi đây đang tiến về phía này, xem ra ước chừng khoảng 30 phút nữa thôi là tất cả các luồng năng lượng ấy sẽ kéo đến, lúc ấy cho dù thực lực của anh có mạnh đến thế nào cũng không thể nào sống được. Tuy nhiên trong lúc quan sát cũng như cố gắng nhớ lại những gì mình biết trước đây ta tìm ra một cách..."
"là cách gì?"- Kayle giật mình hỏi lại.
"chỉ có điều cách đó...nó...nó hơi không đẹp cho lắm..."-John gãi đầu, thực sự rất khó nói.
"Anh mau nói đi, chỉ cần có cách thoát khỏi đây là được" – Kayle hối thúc.
John hít một hơi rồi nói: " trước đây lão già Ryze và Nasus thường hay lui đến phòng của ta, đêm nào cũng bảo rằng được sự phân công của cha ta đến để giảng về các nguyên lý phép thuật trong thế giới này, bài giảng thì nhiều mà ta lại rất nhát học những thứ đó. Duy chỉ có 1 thứ là ta nhớ rất rõ...chính là lý thuyết của thuật âm dương."
"Âm sinh ra để bổ sung cho dương và ngược lại dương sinh ra là để bổ sung lại cho âm, ở đây sức mạnh âm dương luôn mất sự cân bằng, con người cũng thế. Giống như người đàn ông thì khí dương trong người luôn thịnh hơn khí âm, và người phụ nữ thì ngược lại. Khí âm dương nơi đây rất thịnh, nếu muốn sống sót hẳn phải làm sao chống cự lại được sự xâm thực của sức mạnh này. Nhưng mà sức người có giới hạn, nếu muốn chống lại uy lực của trời đất hẳn tự mình không có khả năng đó, vì thế chỉ có một phương pháp duy nhất chính là dung nhập vào bên trong, mà không chống đối thẳng thắn với nó. Nếu muốn dung nhập vào trong nó mà không bị hấp thu, điều kiện đầu tiên chính là hòa nhập thống nhất với hoàn cảnh bên ngoài, không chịu sự bài trừ của nó. Nhưng mà làm như thế nào, điểm này cũng cần rất nhiều yếu tố."
Kayle nghe hắn nói nhưng không có cách nào hiểu được: " Như thế nào mới không chịu sự bài trừ? Khí âm dương này thôn tính hết vạn vật, một khi dung nhập vào trong chẳng khác gì tự mình chịu chết sao?"
Nói đơn giản, nếu như là một người, hoặc là hai người cùng nam hoặc cùng nữ rơi vào nơi đây, kết quả đều giống nhau, chỉ một con đường chết. Cơ hội sống sót duy nhất chính là hai người vào đây là một nam và một nữ hai người này sau đó phải hợp thể âm dương, năng lượng cả hai giao hòa liền có thể đạt đến mức bão hòa. Đến lúc đó liền có thể dung hòa làm một với khí âm dương nơi đây.
Kayle hơi hơi gật đầu, thấy rằng lời của hắn có đạo lý. Nhưng giây lát sau, Kayle đột nhiên tỉnh ngộ, cô kinh ngạc thốt lên: " John, không lẽ anh muốn?"
John đỏ bừng mặt đau khổ nói: " chỉ có cách đó mới có thể thoát khỏi đây."
"nhưng mà...em..."-Kayle có vẻ rất ngại chuyện này...
"chúng ta không còn cách nào khác sao?"-Kayle nói.
"không...."-John lắc đầu.
"ầm ầm"-những cái lồng phép thuật hộ thể đã bắt đầu bị ăn mòn dần, tình thế rất cấp bách.
"cơ thể của Kayle run lên, cô kinh hãi nhìn những lớp hộ thể của mình bị ăn mòn, cô hít sâu một hơi từ từ xoay người lại nhìn hắn, hai tay vẫn che trước ngực, hai má đỏ rực như trái gấc, miệng líu ríu nói: " dù gì thì em cũng đã là vợ của anh rồi..."
Bộ quần áo trên người của John nhanh chóng hóa thành không khí, cả cơ thể trần trụi đứng đội diện với Kayle, cơ thể của John từ từ tiến lại gần, hắn đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đôi môi của cô, cả cơ thể của Kayle run lên.
Kayle con ngươi đảo lộn, ánh mắt tỏ ra vô cùng cấp bách, nhưng John hoàn toàn không để ý đến, ngược lại còn ôm cô vào lòng, Ngay khi thực sự đối diện với sự xâm nhập của John, cô không cách gì phản kháng, chỉ có thể làm một chuyện, chính là từ đôi mắt sống động chảy xuống dòng nước mắt đầy cảm xúc.
Phát hiện thấy Kayle chảy nước mắt, John hơi hơi dừng lại một chút, sau đó ép sát mặt mình vào khuôn mặt cô, ánh mắt có chút áy náy nhìn vào hai mắt Kayle, nhè nhẹ dùng môi nuốt đi những giọt nước mắt của Kayle.
Đối với sự nhẹ nhàng của John, Kayle thực sự không biết nên phản ứng thế nào.
Tuy nhiên do bởi tình thế, trong lòng John hiểu rất rõ ràng, hắn càng chậm trễ thì càng bất lợi cho cả hai người, nhưng quá gấp gáp cũng lại không được. John bắt đầu phủ lên cơ thể hai người sức mạnh phép thuật của bản thân, hào quang tám màu tỏa ra sáng chói nhanh chóng đẩy đi sự xâm thự của hai luồng năng lượng âm dương bên ngoài.
Thân thể ngọc ngà của Kayle trước đây hắn đã nhìn thấy, chỉ có điều lúc đó tâm lý còn muốn né tránh, vì thế không lưu ý hoàn toàn. Còn hiện tại, John chấn động kinh hãi phát hiện, vẻ đẹp của Kayle đúng là vô cùng kinh người.
Hắn ghé sát vào tai của Kayle nói nhỏ điều gì đó, chỉ thấy hai má của cô đã đỏ nay còn đỏ hơn, đồng thời Kayle còn gật đầu...
Sau đó chỉ thấy, đôi cánh của Kayle bắt đầu vươn lên mạnh mẽ, bao phủ xung quanh cô chính là một lớp hào quang thần thánh chói lóa. Cơ thể của John và Kayle bắt đầu dính chặt lại vào nhau, hai lớp hào quang, một của John, một của Kayle đang tỏa ra ánh sáng chói lòa kia cũng bắt đầu xảy ra dị biến, hai luồng khí Âm dương đang cố gắn ăn mòn bên ngoài ngày một bị đẩy lùi...
.....................
"ầm ầm ầm ầm"-trong vùng không gian kì bí này đột nhiên phát ra hàng loạt các tiếng nổ cực kì mãnh liệt, nguyên do là tại sâu bên trong vùng đất này đang xuất hiện một quả cầu rực sáng hào quang thần thánh. Quả cầu hào quang này liên tục phát ra từng đợt dao động năng lượng khủng bố đẩy lui toàn bộ hai khí Âm dương đang tràn đến. Chính điều này đã khiến cho vùng không gian này trở nên mất ổn định.
"ầm"-một tiếng nổ vang lên thật lớn, quả cầu kia bỗng chốc nổ tung, từ bên trong quả cầu kia hai bóng người bay ra, một người con gái với đôi cánh thiên sứ trắng như tuyết, trên trán cô là kí hiệu thiên sứ đang nhấp nháy. Còn người kia là một thanh niên tóc đen, trên lưng của hắn cũng có cánh thiên sứ nhưng có đến 12 đôi cánh, mỗi đôi cánh đều tỏa ra từng luồng sóng năng lượng khác nhau.
John dần mở mắt, giờ phút này hắn cảm thấy mọi gân cốt kinh mạch trong cơ thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mức cực hạn 12 cánh cuối cùng hắn cũng có thể nắm vững. Trước đây mỗi khi hắn muốn đẩy đến cực hạn sử dụng đến 12 cánh buộc phải để cảm xúc chiếm lấy cơ thể bên trong, nhưng nếu làm như vậy không biết trong lúc mất kiểm soát hắn sẽ làm nên chuyện gì kinh khủng. Thế nên dù gặp đối thủ mạnh đến đâu hắn chỉ dám sử dụng sức mạnh của 10 đôi cánh mà thôi.
Kayle cũng nhẹ nhàng mở mắt, thấy John với 12 cánh trước mặt cô vô cùng sửng sốt, nhưng sau đó liền hiểu ra tất cả, khi hai người dung hợp lại làm một, cô đã đọc được mọi suy nghĩ trong đầu hắn, Kayle mỉm hiền dịu nhìn John nói: " bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây được rồi, không gian đã trở nên bất định."
John vung tay ngay lập tức biến ra hai bộ quần áo khoắc lên người của hắn và Kayle, tiến lại vuốt nhẹ mái tóc của Kayle nói: " Kayle về chuyện chiếc nhẫn..."
Kayle lấy ngón tay nhẹ nhàng che miệng hắn lại nói: " không cần bận tâm, dù sao em cũng là một thiên sứ mà, vật đính ước mà em cần nhất chính là tình yêu của anh...bây giờ chúng ta tuy hai mà một, chỉ cần anh nghĩ gì em đều biết."
"hì...vậy chúng ta rời khỏi đây thôi"-John cười nhẹ một tiếng sau đó nắm lấy tay của Kayle phóng thẳng lên cao, từ người của hắn nhanh chóng tỏa ra một luồng sức mạnh rất lớn lập tức xẻ đôi không gian trước mặt...
← Ch. 165 | Ch. 167 → |