← Ch.102 | Ch.104 → |
Trở lại phòng ngủ, Trâu bạn học vừa làm xong một việc tốt đang ngồi uống nước. Hôm nay tương đối thiệt, trong nháy mắt thú linh của Randy xuất hiện hắn đã rời đi Thú linh giới. Coi như từ bỏ chiến lợi phẩm, một chút lợi ích cũng không giành được, đối với người nghèo thú linh như Trâu bạn học mà nói đây cũng là hành động quên mình vì người khác rồi. Nếu như không phải tên nhóc này lên đầu tiên thì hắn dự định đánh thêm vài trận nữa. Mười điểm thú linh quả thật không dư dả gì, mà bây giờ Trâu bạn học là người bận rộn, cũng không dễ dàng có tâm tình lẫn trạng thái để chơi thêm một lần.
Thú linh giới vẫn yên lặng như cũ, Randy rất giận dữ, gã này miệt thị mình sao, vậy mà không thèm thu thú linh, mẹ nó, một chút quy củcũng không hiểu!
Hiển nhiên sau trận chiến này Tu La vẫn vô địch. Đơn thuần dựa vào trang bị căn bản không cách nào chiến thắng Tu La, sự yếu ớt của bản thân sát thủ là không cách nào tránh né.
Còn bộ cước pháp kinh hãi người đời đó chỉ có thể để cho các chiến sĩ chiêm ngưỡng.
Sức mạnh của chân nếu được phát huy sẽ mạnh hơn tay nhiều lần.
Điều này làm cho các chiến sĩ thú tộc lại được biết đến một loại phương thức chiến đấu hoàn toàn mới.
Sáng sớm hôm sau mọi người đã tập hợp tại thần miếu để chuẩn bị cùng đi đến học viện. Tin Randy chiến bại đã lan truyền, mọi người còn lo lắng hắn sẽ chán nản không nghĩ tới gã này lại tới rất sớm.
"Randy, bạn không có chuyện gì chứ?" Nhìn Randy tinh thần sáng láng Avril có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên không có việc gì!"
"Đồ a dua, không phải đầu bị đá hỏng rồi chứ, thua rồi lại còn vui vẻ như vậy?" Cote cười nói.
"Biến, mày hiểu cái lông gì! Hôm qua tao cả đêm không ngủ, tao đã nghĩ ra là tên Tu La này đang giúp tao!"
"Giúp bạn?" Patrice cũng hơi tò mò.
"Thật sự, bạn biết hôm qua hắn đá tớ bao nhiêu phát không? Trong đòn liên hoàn thứ ba hắn đã đá hai mươi lăm lần. Thật không phải là người! Có điều mỗi phát đều đá vào cùng vị trí trên lá chắn, mọi người nghĩ xem, nếu đá vào nơi khác tớ đã mất mạng từ lâu rồi. Tớ cảm thấy là hắn muốn nói với tớ rằng đặc tính của lá chắn tròn cỡ nhỏ sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết. Ừ, chắc chắn là như vậy". Randy tựa hồ còn đang nhớ lại, thật sự rất kỳ diệu, bất kể mình tránh kiểu gì cũng không thoát được sự tấn công của đối phương.
"Mẹ, mày rất thân với Tu La sao? Sao hắn lại đi giúp mày, nghe nói Tu La chính là chiến sĩ luyện ngục giết người không nháy mắt!" Cote không cho là đúng, nhưng Randy quả thật đã làm cho mọi người có chút tò mò.
"Ngốc, điều này không đơn giản sao? Chắc chắn là tiềm chất không gì sánh kịp của tao đã chinh phục được hắn. Đương nhiên hắn phải chỉ điểm huống hồ ngay cả thú linh của tao cũng không thiệt hại gì!"
Randy tương đối tự sướng, Trâu bạn học bên cạnh suýt nữa phun máu, có điên mới tốn nhiều sức như vậy vì tiềm chất của hắn.
Mọi người lại bị sửng sốt vì tin tức này, "Bạn nói gì, hắn không thu thú linh của bạn?"
"Không, hê hê, khi thú linh của tớ bay ra hắn đã rời khỏi Thú linh giới, "Randy đắc ý cười nói, trận chiến hôm qua hắn đã lĩnh ngộ được không ít điều, hơn nữa còn không thiệt hại.
"Mẹ, số mày cũng đỏ thật đấy, vậy mà cũng được. Lần sau tao cũng phải tìm Tu La đánh một trận, nói không chừng hắn cũng có thể chỉ điểm một chút!" Cote không thể chịu nổi, người thắng đạt được thú linh, đây là quy củ cơ bản nhất của Thú linh giới. Loại chuyện tốt này mà Randy cũng có thể gặp được, thiên lý ở đâu?
"Thôi đi, trình độ của mày có lên cũng chỉ để ăn đòn", Randy cười trộm.
" Có tin tao cũng cho mày một bài học hay không?"
"Ai sợ ai? Tầm sức của mày ấy à? Thử xem dao găm của tao nói gì đã!"
Lòng tin của Randy không hề bịthiệt hại, hơn nữa dù bại vẫn vinh. Bại cũng không có gì đáng xấu hổ, mà đòn dao hai tay của hắn quả thật cũng có hiệu quả, nếu không chỉ sợ cũng không cách nào làm cho Tu La sử dụng cước pháp như vậy. Nghe nói chỉ có chiến sĩ ưu tú mới có thể làm cho Tu La thực hiện thần thú diễn võ.
Mà hiển nhiên bạn học Randy làm được rồi.
Nhìn Randy dương dương đắc ý Trâu bạn học biết một phen khổ tâm của hắn cơ bản phí phạm rồi. Người ta căn bản không coi Tu La như đối thủ ngang tay, bà nội Bear, biết trước đã thu một ít thú linh của hắn rồi, để hắn nhớ kỹ hơn một chút.
"Arthur, bạn làm sao vậy?"
"À, tớ luôn mềm lòng! À không phải, ý tớ là trước kia tớ cũng đã nói lá chắn tròn cỡ nhỏ và hồ điệp đao cũng không phải vô địch, không thể ỷ lại quá độ", Trâu Lượng nhắc nhở, hắn phát hiện gã này còn chưa hoàn toàn nắm được trọng điểm.
"Arthur, tớ biết, cho nên tớ luyện tốt cả tay trái rồi mà, bạn không biết đâu? Mỗi khi đao pháp hoa lệ xuất hiện nhìn ánh mắt kinh hoảng của đối thủ trong lòng tớ sẽ có cảm giác sảng khoái nói không nên lời, ha ha". -
Trâu Lượng có cảm giác muốn đâm đầu vào tường, "Đồ đần, thế nếu gặp đối thủ như Tu La thì làm thế nào? Chẳng lẽ hắn cũng sợ hồ điệp đao của bạn?"
"Tu La chỉ có một mà", Randy không cho là đúng, bây giờ hắn đã đắm đuối trong đao pháp hoa lệ rồi.
Xem ra bạn học Randy cũng rất thỏa mãn với vị trí thứ hai thiên hạ. Vấn đề là những người khác cũng đồng ý với điều này, đao pháp tốt như vậy làm sao sẽ có khuyết điểm, Tu La là trường hợp đặc biệt.
Trâu bạn học tương đối bất đắc dĩ, đành để sau này tìm cơ hội giáo dục sau vậy.
"Được rồi, mọi người cũng đến đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi, ngày đầu tiên đến muộn thì không tốt lắm", Avril nói. Thấy Randy không có việc gì mọi người cũng yên lòng, có điều đối với Randy lần thất bại này cũng là chuyện tốt, để hắn khỏi phải đắc ý cả ngày, trạng thái của hắn bây giờ đã ổn định hơn một chút so với trước.
"Tốt, sáu bá vương Học viện chiến tranh chúng ta phải đi học rồi!" Bạn học Randy nhảy lên xe trước tiên.
Nghe hắn ba hoa không biết ngượng những người khác vội vàng vạch rõ giới hạn với hắn.
Hàng năm khai giảng Học viện chiến tranh luôn vô cùng náo nhiệt, dù sao Học viện chiến tranh cũng là địa điểm học tập kỹ năng chiến đấu tốt nhất của thú tộc, cho dù chỉ được học dự bị năm đầu cũng có thể kiếm được chút bản lãnh.
Lên đến năm thứ hai số học sinh đã giảm mạnh, sợ rằng có thể còn lại một phần năm so với năm thứ nhất đã là không tồi rồi. Ernest thì hiển nhiên không có vấn đề gì, còn Arthur cũng chuyển sang phân viện dược sư thuận lợi. Hơn nữa hiệu trưởng Angelo còn cho Arthur một đặc quyền là có thể dự thính giờ học của học viện khác bất cứ lúc nào. Đối với một tế ti linh hồn thì việc hiểu được đặc tính của các nghề nghiệp chiến đấu cũng là phi thường quan trọng, điều này có thể kích thích linh cảm điêu khắc.
Đối với việc Arthur lựa chọn phân viện dược sư Angelo cũng rất cảm động. Kỳ thực học viện hiển nhiên không cách nào dạy bảo cho Arthur về cả chiến ca lẫn điêu khắc linh hồn. Arthur hoàn toàn không cần phải tới học viện, nhưng hắn vẫn lựa chọn phân viện dược sư. Như vậy chẳng khác nào làm vinh dự cho Học viện chiến tranh Jerusamer, vì vậy tự nhiên Angelo cũng phải hòn đất ném đi hòn chì ném lại.
Mọi người đều kiên quyết phản đối cái danh hiệu thông thường đến cực độ đó của Randy nhưng bản thân bạn học Randy lại rất thích. Trước cửa học viện đang đỗ không ít xe ngựa, các quý tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội khoe khoang nào.
Sáu người vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm chú ý, đương nhiên chủ yếu là Arthur và Randy, sức thu hút của hai người quả thật rất mạnh, điều này làm cho bạn học Cote có cảm giác mất mát. Trước kia gã a dua này còn không bằng mình, vậy mà bây giờ hắn đã trở thành nhân vật cấp thần tượng rồi.
Là người sở hữu tấm lá chắn tròn độc nhất vô nhị, Randy không muốn mọi người đừng chú ý đến hắn cũng không được.
Trong thế giới người thú, chiến sĩ vẫn là người thu hút nhất, mặc dù Trâu Lượng cũng có thể coi là danh nhân nhưng các chiến sĩ không hề quá mức chào đón. Còn đối với Randy thì rõ ràng là sự hâm mộ cuồng nhiệt.
Không ít sát thủ quen biết Randy cũng vây chặt hắn hỏi thăm về tấm là chắn của hắn và cảm giác khi giao thủ với Tu La.
Mọi người không hề xem thường Randy vì hắn bại dưới tay Tu La, ngược lại, không có sức mạnh tuyệt đối thì làm sao dám thách thức Tu La. Cấp bậc sức mạnh của Tu La đến cùng mạnh đến đâu là người ai cũng muốn biết.
Sau đó là đến màn diễn giảng của bạn học Randy, nào là một cước của Tu La đá lên người mình cảm giác như bị ngựa phi nước đại đụng vào. Randy hoa chân múa tay chém hết cỡ.
Hắn đã dũng cảm như thế nào?
Chống đỡ kiên trì ra sao?
Hắn đã đỡ được bao nhiêu cước của Tu La?
Tu La đá nhanh đến mức nào?
Là tồn tại đáng sợ ra sao?...
Hiển nhiên bạn học Randy đã tiến vào trạng thái hưng phấn cộng thêm không ít người đẹp vây quanh khiến hắn quên mất mình đến đây để làm gì.
"Được rồi, không đợi nó nữa, chúng ta vào đi thôi", Cote bất đắc dĩ lên tiếng.
"Randy vốn thích chém gió mà, cứ kệ hắn đi, chỉ cần không chán nản là được rồi".
"Gã này sinh ra đã không biết chán nản là gì mà, Tu La cũng quá nhẹ tay với hắn".
Mọi người cảm thán, không nghĩ tới thất bại cũng có thể trở thành đề tài để khoe khoang.
Trâu bạn học là người làm nên tất cả những chuyện này, hắn cũng không ngờ Randy vẫn chứng nào tật ấy. Sau khi đi vào học viện thì mọi người tách ra, Trâu Lượng và Avril đến phân viện dược sư báo danh.
Vị học tỷ phụ trách điểm danh nhìn chằm chằm Trâu Lượng không chớp mắt làm cho Trâu bạn học hơi sợ hãi.
"Học tỷ, đừng nhìn bạn ấy như vậy nữa", Avril mỉm cười kéo tay người đẹp tộc mèo đang chuẩn bị cho Trâu Lượng một lần phủ đầu.
"Đây là chị Dao Dao, chị cả của phân viện dược sư chúng ta, Arthur, còn không mau vấn an học tỷ".
"Chị Dao Dao thật đẹp!" Trâu bạn học dùng bộ dáng đứng đắn nhất của hắn để nói chuyện. Đối phó loại nữ sinh nhỏ thích phân chia địa bàn này quả thực chính là chuyện nhỏ.
Dao Dao cũng không nghĩ tới vị tế ti Bear ngốc nghếch này lại nói một câu như vậy. Vốn đang chuẩn bị làm khó dễ Trâu bạn học, bây giờ chỉ có thể nhịn xuống, không ai đưa tay đánh người cười mà.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |