← Ch.248 | Ch.250 → |
Năm trăm năm trước, sức mạnh của Giáo đình vẫn là vô địch, Giáo hoàng Benedict tám dẫn kị sĩ thánh chiến kim cương Casablanca phát động thánh chiến, mục tiêu chỉ có một: Triệt để phong ấn người cuối cùng trong bốn yêu vương - Tuyết chi nữ vương. Đó là một không gian tuyết vực thuộc không gian tầng thứ ba thế giới ngầm đã được phát hiện.
Trận chiến ấy kinh thiên động địa, Giáo hoàng Benedict tám không phải Giáo hoàng bây giờ, muốn trở thành Giáo hoàng sẽ phải là đệ nhất cường giả của Giáo đình. Bản thân Giáo hoàng chính là kỳ tài ngút trời, tế ti chiến ca cấp truyền kỳ, cộng thêm đoàn kị sĩ thánh chiến do đoàn trưởng Casablanca, kị sĩ thánh chiến cấp kim cương dẫn theo, năm chiến sĩ vàng tối, năm mươi chiến sĩ vàng sáng, hai vạn chiến sĩ bạc trắng giết vào thế giới ngầm, cuối cùng đi tới không gian tuyết vực.
Nói thẳng, nếu bây giờ có một đội quân như vậy sẽ có thể quét ngang thiên hạ, đánh cho bà ngoại đối thủ cũng không nhận ra được.
Một trận kinh thiên động địa đó, trong các hình ảnh này Trâu Lượng thấy không gian tuyết vực lớn hơn bây giờ mấy trăm lần. Trên cánh đồng tuyết là vô biên vô hạn yêu thú, nhưng khí thế của đoàn kị sĩ thánh chiến khổng lồ còn kinh người hơn. Thân là một chiến sĩ nhưng Trâu Lượng cũng hoàn toàn choáng ngợp trước trận thế như vậy.
Benedict tám khi đó quả thật càng có phong phạm của Giáo hoàng, nếu so sánh thì Benedict mười lăm thật sự không hề xứng làm Giáo hoàng.
Quyền trượng chỉ ra, đoàn kị sĩ thánh chiến hò reo rung trời chuyển đất. Mỗi một kị sĩ thánh chiến đều có tín ngưỡng vô cùng kiên định, hô vang "Thần thú vinh quang" rồi bắt đầu đại chiến.
Quang cảnh quả thật là vô cùng tàn khốc. Trên thượng đỉnh của không gian tuyết vực có một bóng dáng màu trắng, vẫn là tóc dài màu trắng nhưng trưởng thành hơn Tuyết nữ nhiều, trong ánh mắt tràn ngập sự giá lạnh.
Đoàn kị sĩ thánh chiến quả thật mạnh mẽ, Trâu Lượng cảm thấy nếu hắn có một đội ngũ đáng sợ như vậy thì hoàn toàn có thể tung hoành đại lục. Mỗi chiến sĩ đều có ý chí kiên định, kỹ thuật thành thục, kỷ luật đội ngũ vô cùng nghiêm minh. Mặc dù yêu thú mạnh mẽ nhưng đối mặt với đoàn kị sĩ thánh chiến do chiến sĩ cấp kim cương dẫn theo cũng chỉ có đường mất mạng.
Nhưng Tuyết nữ trên thượng đỉnh lại mở ra hai cánh tay, tựa hồ phát ra giai điệu nào đó, hình ảnh Trâu Lượng thấy không có âm thanh nhưng hắn cảm nhận được. Trong nháy mắt trời đất tối tăm, cuồng phong bạo tuyết, đám yêu thú trở nên hung hăng gấp trăm lần còn các kị sĩ lại như bị đè bởi vật nặng ngàn cân.
Mà lúc này Giáo hoàng vẫn bình tĩnh chợt bay lên, quyền trượng trong tay chỉ thẳng lên không trung, tựa hồ trong miệng đang lầm rầm.
Mây đen trên không trung dần dần tản ra, vậy mà từng tia ánh sáng màu vàng xuất hiện giữa tầng mây.
Đây chính là sức mạnh của Giáo hoàng!
Sắc mặt Giáo hoàng vẫn lạnh lùng, quyền trượng chỉ tới đâu kị sĩ thánh chiến nơi đó bùng nổ ra khí thế ngút trời, điên cuồng lao về phía yêu thú.
Trâu Lượng chỉ là một người đứng xem nhưng nhìn thấy cảnh này hắn cũng có cảm giác máu nóng sôi trào, hận mình không thể xông vào liều chết một trận.
Giữa Thú tộc và yêu thú có quá nhiều thù hận, loại mâu thuẫn này như nước với lửa, không thể cùng tồn tại.
Kị sĩ thánh chiến chịu trả giá nặng nề nhưng vẫn đánh tan đại quân yêu thú, giết đến chân núi tuyết.
Lúc này hình ảnh trở nên mờ nhạt, khi hình ảnh rõ ràng trở lại thì tựa hồ Tuyết yêu nữ vương đã bị trọng thương, vẻ mặt Giáo hoàng cũng tương đối khó coi, kị sĩ thánh chiến thì thương vong thảm trọng.
Trâu Lượng đã rõ ràng một lý lẽ, trong thế giới này, khi đến thượng đỉnh của sức mạnh thì có thể khống chế thiên nhiên.
Tuyết yêu nữ vương có thể, Giáo hoàng cũng có thể, kị sĩ thánh chiến cấp kim cương có thể, Tuyết nữ cũng có thể.
Tuyết yêu nữ vương thuộc loại tinh linh, không cách nào giết chết mà chỉ có thể phong ấn, làm nàng mất dần sinh cơ trong phong ấn. Các kị sĩ thánh chiến còn sống đã tạo nên tòa tháp trắng này trong không gian tuyết vực để phong ấn Tuyết yêu nữ vương. Cùng bị phong ấn còn có các kị sĩ, họ phải dùng tính mạng để trấn thủ nơi này, đến tận lúc yêu vương tiêu vong. Cảm giác duy nhất của Trâu Lượng chính là điên cuồng.
Mà tính mạng của Thú tộc thì có hạn, biện pháp duy nhất chính là đóng băng, đóng băng triệt để. Khi phong ấn bị rung động sẽ có kị sĩ thánh chiến khác mang thánh lệnh tới giải phong ấn cho các kị sĩ thánh chiến này.
Vì vậy Trâu Lượng đã đến...
Nhưng cảm giác đầu tiên của Trâu Lượng chính là hoang đường, tại sao một kẻ nhỏ bé như mình có thể đảm nhiệm việc này???
Mặc dù núi Ổ xuất hiện dị tượng nhưng không phải bên trong phong ấn xuất hiện vấn đề mà là yêu tộc bên ngoài cố gắng phá hoại. Ở bên trong phong ấn mặc dù sức mạnh của không gian tuyết vực sẽ lộ ra nhưng Tuyết nữ vẫn không cách nào thoát được. Yêu tộc cố ý dùng loại dị tượng này để hấp dẫn người của hàng ngũ sứ đồ, hy vọng mượn ngoại lực thả Tuyết nữ ra, có điều sứ đồ cũng không phải sứ đồ năm đó nên chỉ phái hai tay mơ đến tìm hiểu.
Nếu như chỉ là sứ đồ bình thường thì sẽ không cách nào tiến vào được, trừ khi phong ấn đã hoàn toàn giải trừ hoặc là cầm trong tay thánh lệnh, và Trâu Lượng chính là trường hợp thứ hai.
Mặc dù trong thánh lệnh ẩn chứa sức mạnh cho nên có lợi cho việc tu luyện, nhưng vai trò thật sự của thánh lệnh không phải dùng cho tu luyện.
Thời gian thật sự mang đi rất nhiều thứ, trước kia giữ thánh lệnh đều là người mạnh nhất trong số kị sĩ thánh chiến, là tồn tại ngang tàng có thể solo với yêu vương, nếu là trước kia thì loại vớ vẩn như Trâu bạn học đã bị tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Những thay đổi này đều diễn ra trong nháy mắt, Tuyết nữ đã đến, kị sĩ thánh chiến Casablanca cấp kim cương cũng đã thức tỉnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tuyết nữ xa xa.
Nói thẳng, trong lòng Trâu Lượng có một loại kính sợ đối với những người thành kính tín ngưỡng này, vì tín ngưỡng bọn họ sẵn lòng hiến dâng hết thảy, là cuồng nhiệt nhưng cũng là cố chấp.
Lúc này kị sĩ kim cương hoàn toàn trở thành một bộ phận của phong ấn, hắn nghe theo mệnh lệnh của sứ giả thánh lệnh.
Năm trăm năm đóng băng, điều duy nhất không thay đổi của những kị sĩ này chính là sự trung thành!
Tuyết nữ là kẻ thù của họ.
Bên ngoài tháp trắng Tuyết nữ trôi nổi giữa không trung, bên dưới đã có hàng ngàn yêu thú tuyết vực, còn có vô số yêu thú cuồn cuộn không ngừng tụ tập. Mái tóc dài của Tuyết nữ bay lên, cuồng phong trên bầu trời đang gào thét cùng sự giận dữ của Tuyết nữ, nói chính xác thì đây không phải Tuyết nữ mà là trí nhớ của Tuyết yêu nữ vương.
Đó là sự giận dữ và sát cơ xuyên việt năm trăm năm.
Casablanca thức tỉnh, sức mạnh của Tuyết yêu nữ vương trong cơ thể Tuyết nữ cũng đã thức tỉnh.
Trước mặt Trâu Lượng là hàng loạt kị sĩ chỉnh tề, họ từ đóng băng đi ra chỉ vì một lần chiến đấu nữa.
Nhìn những chiến sĩ mà bất cứ người nào trong số họ đều có thể rung trời chuyển đất này, Trâu Lượng bỗng nhiên cảm thấy run rẩy, đến cùng là điều gì làm cho họ từ bỏ tất cả, sẵn sàng đóng băng chính mình lại?
Nếu là hắn, hắn không làm được.
Tín ngưỡng kiểu gì, quyết tâm kiểu gì, thành kính kiểu gì?
Trong số các kị sĩ thánh chiến, người duy nhất còn có chút tư duy chính là Casablanca, ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn Trâu Lượng cầm trong tay thánh lệnh.
Ánh mắt đó không lạnh như băng mà rất ôn hòa, điều này làm cho Trâu Lượng nhớ tới ánh mắt trong một khắc cuối cùng trước khi hắn bị đóng băng, vô cùng bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này gọi là hy sinh!
Mỗi một chiến sĩ ở đây đều bị đóng băng khi còn sống, họ tự nguyện.
Trâu Lượng cắn răng, trong nháy mắt hắn đã thể ngộ được sự tàn khốc của sinh tồn. Tay trái nắm chặt thánh lệnh, tay phải giơ quyền trượng lên cao, quả thật hắn không phải Giáo hoàng, cũng không có sức mạnh của Giáo hoàng, nhưng đối mặt với chiến sĩ như vậy điều duy nhất Trâu Lượng có thể làm chính là sử dụng sức mạnh mạnh nhất.
"Những đường cong dịu dàng
Dọc theo sông núi nhấp nhô
Từ Trung Nguyên đến Giang Nam
Đối mặt với đao băng kiếm tuyết
Trời xanh ban cho ta tuổi trẻ
Làm người cần can đảm
Làm người không sợ gian nguy
Không thay đổi hào hùng
Một năm nối tiếp một năm
Làm người có đắng cay ngọt bùi
Thiện ác rõ ràng
Tất cả vì ngày mai trong mơ..."
(Mượn trời thêm 500 năm – Hàn Lỗi)
Chiến ca vang lên, bốn phía tháp trắng đã bị yêu thú bao vây, yêu khí ngút trời, Tuyết nữ trên bầu trời đã bị hơi thở của Tuyết yêu nữ vương thay thế.
Tuyết nữ chỉ là thế thân, cùng với sức mạnh tăng lên, một ngày nào đó Tuyết yêu nữ vương sẽ hoàn toàn sống lại.
Ánh mắt như dao sắc, nhưng Trâu Lượng hoàn toàn không sợ hãi, sớm đã không để ý đến sống chết, chiến hồn phát ra từ linh hồn của hắn đã hừng hực cháy, có thể cùng chiến đấu với chiến sĩ như vậy, cuộc đời này đã giá trị rồi.
"Làm người có ngọt bùi đắng cay
Tất cả đều vì ngày mai tươi sáng
Gót sắt đạp ngàn dặm non sông
Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió
Mong nhân gian khói lửa
Được đầm ấm thái bình..."
Khi yêu khí hiện đầy không trung, âm thanh của Trâu Lượng cũng đã đâm thủng linh hồn, phát sáng mãnh liệt, trong mắt những chiến sĩ hoàn toàn cứng đờ sau khi tan băng đó lại bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Năm trăm năm trước, bọn họ là chiến sĩ mạnh nhất.
Năm trăm năm sau, bọn họ vẫn là chiến sĩ mạnh nhất.
"Gót sắt đạp ngàn dặm non sông
Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió
Mong nhân gian khói lửa
Được đầm ấm thái bình..."
Bọn họ dùng thời gian năm trăm năm của chính mình để đổi lấy năm trăm năm thái bình cho Thú tộc.
Nếu như thời gian trở lại bọn họ vẫn sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.
Bọn họ là chiến sĩ!
Trong màn ánh sáng, Casablanca giơ lên đại kiếm kị sĩ trong tay, sức mạnh cuồn cuộn đã làm tan băng, thức tỉnh linh hồn của bọn họ. Tuy đã vĩnh viễn yên giấc nhưng chiến ca của Trâu Lượng đã thức tỉnh chiến hồn còn sót lại của họ.
Đó là một loại trí nhớ, một loại vinh quang thà chết không từ bỏ của chiến sĩ.
Sự đều nhịp của kị sĩ đoàn đối mặt với cơn thủy triều của yêu thú, Trâu Lượng nhìn thấy sự hò hét không tiếng động trong lòng bọn họ, ho đang thét gào Thần thú vinh quang!
Cùng với chiến ca của Trâu Lượng, kị sĩ đoàn xông vào dòng nước lũ yêu thú.
Máu thịt tung tóe.
"Làm người cần can đảm
Làm người không sợ gian nguy
Không thay đổi hào hùng
Một năm nối tiếp một năm
Làm người có đắng cay ngọt bùi
Thiện ác rõ ràng
Tất cả vì ngày mai trong mơ..."
Trâu Lượng đã hoàn toàn điên cuồng, chiến ca điên cuồng toát ra bất chấp tất cả, tất cả đều vì những kị sĩ thánh chiến này. Hắn phát hiện mình đã yêu nghề nghiệp này, vì những chiến sĩ này, có thể hát chiến ca cho các chiến sĩ này là vinh quang suốt đời của hắn.
Chiến đấu kịch liệt, song phương đều không có bất cứ khoảng trống nào. Casablanca chiến đấu với Tuyết yêu nữ vương, trường kiếm trong suốt đó hoàn toàn không sợ gió tuyết thấu xương nhưng băng tiễn đầy trời xuyên thủng hết thảy lại có thể xuyên qua áo giáp cấp kim cương.
Đây chính là cực hạn của chiến sĩ, mà chiến ca của Trâu Lượng quả thật đã phát huy được vai trò phấn chấn, cầm thánh lệnh trong tay, hắn đã khởi động sức mạnh của trận pháp trong tháp trắng, ánh sáng của tháp trắng bao phủ toàn bộ chiến trường. Ngập chìm trong ánh sáng, các chiến sĩ đều hung hãn không sợ chết, ý chí có thể vượt qua hung tàn, vượt qua tất cả. Bọn họ mới là sức mạnh mạnh mẽ nhất! Yêu thú đã tán loạn nhưng Tuyết yêu nữ vương không hề để ý, nơi này là thế giới của nàng, cho dù sức mạnh chưa khôi phục nhưng nơi này cũng không có tồn tại nào mạnh mẽ như Giáo hoàng.
Băng tiễn thấu xương, khí lạnh rợp trời ngập đất, Tuyết yêu nữ vương quả thật vô cùng uy vũ, áo giáp trong suốt trên người Casablanca tỏa ra ánh sáng lung linh, ngăn chặn luồng khí lạnh tiến lên. Luồng khí lạnh có thể đông chết kị sĩ bạc trắng, làm bỏng lạnh chiến sĩ vàng sáng trong nháy mắt đó lại không thể ngăn cản bước chân của Casablanca.
Khóe miệng Tuyết yêu nữ vương lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hiển nhiên sức mạnh của nàng chưa khôi phục, nhưng kị sĩ kim cương này cũng chỉ bằng một nửa năm đó. Tự biến chính mình thành con rối, Thú tộc còn tàn nhẫn hơn cả yêu tộc. Yêu tộc chỉ tàn nhẫn với kẻ thù còn Thú tộc tàn nhẫn với cả kẻ thù và chính mình.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |