Vay nóng Tinvay

Truyện:Hùng Bá Thiên Hạ - Chương 278

Hùng Bá Thiên Hạ
Trọn bộ 597 chương
Chương 278: Bày mưu tính kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-597)

Siêu sale Lazada


"Ta...đến tản bộ. Dị đoan là cái gì ta không biết. ngươi đừng đổ oan cho ta"

Mặc dù sợ hãi nhưng Lance hiểu rõ không thể tùy tiện nhận chuyện này được.

"Ái chà, đúng là rất hăng hái ha. Có điều không biết thủ hạ của ngươi có nói như vậy không."

Trâu Lượng hù dọa, có điều Lance cũng không phải hoàn toàn là phường giá áo túi cơm, vẫn kiên quyết lắc đầu, sống chết không chịu thừa nhận.

Trâu Lượng lôi Lance đi tới một góc rẽ, những người khác đều quay lưng đi, Lance cũng cảm thấy không thích hợp lắm "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi giết ta đi, nếu không chú cùng bố nuôi của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Ha ha, Lance đại nhân, Ngài nói như vậy không phải là ép ta giết chết ngài sao?" Trâu Lượng cười tủm tỉm nói.

"Không, không, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ta dám thề trước Thần thú."

"Muộn rồi"

Trâu Lượng trực tiếp ném hắn tới góc tường, xé quần áo chặn vào miệng hắn. Sau đó là một trận đá điên cuồng, đá cho Lance lăn lộn trên mặt đất. Bà nội Bear, đầu không có não hay sao mà dám động đến người phụ nữ của hắn. Đúng là không biết sống chết.

Lúc này bên Trâu Lượng xuất hiện một bóng người, mặc quần áo kị sĩ đoàn, nhưng dáng người nhỏ nhắn hơn, điên cuồng đá vào Lance đang ôm đầu nằm dưới đất. Vị kị sĩ nhỏ này hiển nhiên đã quá hưng phấn rồi, gương mặt đỏ bừng, môi cũng cắn chặt.

Chính là tiểu thư Emma, nữ nô của Trâu thần côn.

Nàng là nữ nô của Trâu Lượng, nhưng đối với những người khác lại là tồn tại cao không với tới được. Emma không nghĩ tới có một ngày có thể đá Lance, nếu là trước kia, không có Trâu Lượng, sợ rằng nàng chỉ có một con đường duy nhất là hiến thân mà thôi.

Bây giờ đối với nàng chỉ có Trâu Lượng là trời, còn những người khác nàng đều không cần để ý.

Lance quả thật không quen bị đánh, chưa dược một lúc đã hôn mê bất tỉnh, Trâu Lượng sờ sờ khuôn mặt Emma "Ngoan ngoãn trở về ngủ đi, ta còn chút việc cần xử lý."

Không thể không nói, Emma mặc quần áo đàn ông làm cho Trâu Lượng hăng hái bừng bừng. Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để máu thú sôi trào.

Sau mấy bạt tai như trời giáng, Lance đã tỉnh lại rồi. Ông anh này nước mắt, nước mũi chảy ầm ầm.

"Khóc nữa, ta giết chết ngươi, câm miệng cho bố."

Trâu Lượng buồn nôn đá một cước, con bà nó, đừng làm bẩn quần áo mới của hắn.

"Lance Nam tước đại nhân, ngài muốn chết hay là muốn sống đây?"

Châm điếu xì gà, Trâu Lượng chậm chạp hỏi.

"Sống, không được đánh, không được đánh nữa. Ta lần này trở về, cũng không cùng ngươi đối nghịch rồi."

"Đúng là em bé ngoan. Nếu như người khác hỏi đến, ngươi sẽ nói như thế nào?"

"Ta tự ngã."

Phách

"Mẹ ngươi tin được sao? Người lớn rồi, còn có thể bị ngã nặng như vậy."

Một bàn tay đánh cho Lance mắt đầy sao, "Đại ca, đại ca, ngươi nói ta phải làm sao, ta sẽ làm như vậy."

"Thiết Mộc là dị đoan chạy trốn bị ngươi phát hiện, toàn lực ngăn trở, ngươi là công thần, biết không?"

"Ta là công thần?" Đầu óc Lance có chút hoang mang, nhưng nhìn ánh mắt Trâu Lượng như hung thần ác sát nên vội vàng gật đầu.

Chỉ cần hắn không chết, Thiết Mộc sống hay chết đối với hắn căn bản không quan trọng.

Hơn nửa đêm tuôn ra một tin tức lan truyền rất nhanh. Thiết Mộc cố gắng chạy trốn, lưu luyến tình chủ tớ chạy tới đưa tiễn Tử tước Lance nên bị phát hiện. Sau một trường vật lộn, Tử tước Lance bị thương, nhưng đã thành công bắt lại được Thiết Mộc.

Ngọn lửa ở cọc thiêu sống lại bốc lên hừng hực. Khi mà Thiết Mộc thảm thiết kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt, ngọn lửa đỏ đã gột rửa và tịnh hóa hết thảy tội ác.

Phụ trách đốt lửa chính là Lance chủ tử của hắn.

Đây là chuyển biến rung động đến cỡ nào. Tất cả các quán trà dư tửu hậu ở thành Jerusamer đều bàn luận về đề tài này. Đến cùng là chuyện gì đã làm cho Tử tước Lance ngang ngược ở Daros tự tay hạ thủ với thủ hạ của chính mình?

Arthur dùng ý chí, cùng thủ đoạn của hắn hướng tất cả thế lực của Jerusamer tuyên thệ: bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn thần, dám làm nhục tế ti của người, kết quả chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì.

Kinh sợ, đây là kinh sợ thật sự.

Người Jerusamer đối với tế ti Arthur đã bội phục sát đất. Mà những nhân vật đầu lĩnh của phòng thị chính cũng lại một lần nữa nhận thức đầy đủ sự lợi hại của Arthur.

Trong lúc nhất thời, số người tới thăm Thần miếu cùng tế ti Arthur tăng vọt.

Đối với các gia tộc còn có chút do dự đang quan sát và chờ đợi, còn các thế lực mới lên quanh quẩn đứng thành hàng như là bị quất một roi giống nhau. Không thể do dự nữa, ca quyết định rồi, khăng khăng một mực theo Thần miếu, theo Hồng y đại chủ tế Thomas, còn có tế ti Arthur.

Đương nhiên, quan trọng nhất là sau chuyện đã xảy ra.

Tế ti Arthur thủ đoạn sấm sét, mọi người đều nhận thức rõ rồi.

Có người vui mừng có người sầu. Tương tự, trong sự kiện đó mấy nhà lựa chọn đối chọi cùng Arthur là một cảnh sầu thảm, mọi người đều không thích bọn họ.

Họ hàng, các quý tộc bình thường vẫn đi lại bây giờ ai cũng không dám cùng bọn họ liên lạc nữa, thoáng cái đã bị cô lập rồi.

Muốn lăn lộn ở Jerusamer đầu tiên phải có ánh mắt. Muốn cùng Thần miếu đối chọi? Đó không phải tự ngược đãi sao?

Những người thông minh đã di chuyển sản nghiệp đi nơi khác rồi. Chính mình thua người, còn gian ngoan không chuyển, vậy thì cứ đợi chết đi.

Còn loại người như Stanford, nhất thời muốn chạy cũng không có địa phương nào để chạy. đúng là bi kích lớn rồi. Một đêm bac đầu, mặt mũi sầu khổ giống như là ăn phải mật đắng vậy. Ai ngờ đến, ai có thể liệu trước được tình hình này?

Rõ ràng chỉ một tế ti nho nhỏ lại có thể làm mưa làm gió như vậy?

Dựa vào cái gì?

Hắn dựa vào cái gì?

Có một số việc, những người này nhìn không thấu được.

Tại Thần miếu, trong phòng Hồng y đại chủ tế, Thomas nhìn Manila đưa bảng biểu báo cáo của tài vụ lên, miệng cười đến mức không khép được rồi.

"Rất tốt. Thuế quý này rõ ràng đã thu được bảy thành rồi, không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy. Manila, ngươi làm việc không tồi đâu."

"Cảm ơn Hồng y đại chủ tế khích lệ, có được điều này tất cả đều là công lao của tế ti Arthur." Manila cười tủm tỉm hướng về Arthur hạ thấp người hành lễ, sau đó cảm thấy đến lúc nên rút lui ra ngoài.

Mặc dù xét về thân phận mà nói, Manila so với Arthur chỉ là tế ti kiến tập thì cao hơn nhiều. Có điều người này có thể làm tâm phúc của Thomas tự nhiên tầm mắt phải cao rồi. Hắn hiểu rất rõ vị trí của chính mình đối với Thomas cùng Arthur là không thể so sánh được. Làm tốt việc của chính mình, là biểu đạt đối với tế ti Arthur kính ý.

Tương lai, nhất định là thiên hạ của người tuổi trẻ này.

"Arthur, lại phải khen con rồi." Thomas mỉm cười.

Đối với thuế quý này đã hoàn thành hơn nửa, trước kia là chuyện không thể. Kể cả như bên Quan cầm quyền, không kéo dài tới cuối tháng, cũng không thể thu thuế xong hết được.

Bây giờ mới được vài ngày, bảy thành, thật là khó tin.

"Hê hê, đệ tử nào có công lao gì. Tất cả đều là theo cách mà sư phụ dạy bảo." Trâu bạn học tự nhiên hiểu được thế nào là đúng lúc thích hợp để vỗ mông ngựa.

"Lăn đi. Sư phụ con không có bản lãnh này đâu." Vui mừng đặt báo biểu trong tay xuống, Thomas vẻ mặt kì dị nhìn chằm chằm vào Arthur: "Trước kia, ta luôn hoài nghi con không phải tộc Bear, mà phải là Fox, bây giờ..."

"Bây giờ không nghi ngờ nữa?"

"Không, ta dám khẳng định con chính là Fox ngụy trang."

Khó mà có được lúc hai thầy trò nói đùa, cùng nhau cười ha ha.

"Nói vậy là không chính xác rồi."

"Hừm. Nếu nói con là tộc Thiên Mị ta cũng tin luôn. Con so với Fox còn nham hiểm hơn."

"Hê hê, đều là do học với sư phụ..."

"Ít vỗ mông ngựa thôi." Thomas thu hồi mặt cười, trầm ngâm nói: "Lần cảnh cáo này hiệu quả mặc dù không tồi. Thuế của Thần miếu chúng ta thu được so với cả tỉnh nhất định là hàng đầu, thậm chí là hàng đầu cả đế quốc. Có điều vì sao con lại thả Lance?"

"Tên nhóc này có chút đầu óc. Giết chết thì không được, coi như cưỡng chế buộc hắn thừa nhận gì đó, sau khi trở về khẳng định sẽ đổi ý. Hơn nữa loại chuyện ở trình độ này đối với Tổng đốc cũng không thành đe dọa gì. Lần này hắn chủ động gây sự, đã làm cho hắn ăn bồ hòn. Còn khai chiến, chúng ta vốn là đối đầu, ai sợ ai ha. Nói tiếp nữa, phía trên không phải còn có đại nhân Shaman nữa cơ mà."

Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, hắn đương nhiên muốn đối thủ chết. Có điều đôi khi vẫn cần phải giữ đúng mực, hơn nữa xem ra Lance hèn nhát như vậy, ngược lại càng không muốn để hắn chết.

Chơi trò chơi có một câu chân lý, không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng bọn ngu như lợn. Những lời này tương tự có thể áp dụng ở Mông Gia, như Lance là điển hình được việc không đủ bại sự có thừa.

Nói tới đây, hai người đều hiểu trong lòng nghĩ gì. Ánh mắt nhìn xuống dưới, cười gian mập mờ.

Đúng là có thầy giỏi ắt có trò giỏi. Nếu như cho tế ti khác nhìn thấy vẻ mặt của hai thầy trò lúc này, nhất định cảm giác sụp đổ hoàn toàn.

Bây giờ Quan cầm quyền Sarah có thể nói cơ bản xử lý xong cả rồi. Ngay cả con gái cũng đưa cho Arthur rồi, phỏng chừng không gây nổi sóng to gió lớn.

"Bây giờ người duy nhất cần phải lo lắng chính là Sarah rồi." Thomas nói.

Người ngoài nghe thấy khẳng định sẽ ngạc nhiên đến rơi cả cằm, Thần miếu mà lại lo lắng cho Quan cầm quyền?

Có điều tại Jerusamer lại đặc biệt như vậy, Trâu Lượng cũng gật đầu.

Tổng đốc sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ. Mà nếu Sarah đã quy hàng, dù thế nào bọn họ cũng cần nghĩ cách giữ vững hắn mới được. Hơn nữa còn phải nắm giữ thật tốt.

"Chuyện này không cần con phải lo lắng. Ta sẽ nghĩ cách." Thomas cười cười.

"Hê hê, sư phụ vạn tuế."

"Ha ha, rất khó gặp chuyện mà con làm không nổi. nịnh nọt ít thôi. Đi."

Thomas cũng suy nghĩ trong lòng, Trâu Lượng không phải vạn năng. Loại quan hệ rắc rối phức tạp như vậy, Thomas tự có quan hệ của chính mình. Huống chi cần đến lúc còn có thể nhờ đại nhân Subaru ra mặt.

"Sư phụ, người cũng đừng quá mệt mỏi." Trâu bạn học nói một câu quan tâm, sau đó vội vàng vội vàng chạy xuống. Hắn phỏng chừng sư phụ còn có thể có chút chút ở thuế khoản, kiếm tiền đếm tới tay rút gân cảm giác rất sướng.

Trước kia luôn lo lắng cống hiến không đủ, bây giờ cái gì cũng đều có rồi. Sức mạnh cũng đủ rồi.

Nhìn bóng lưng đệ tử, Thomas rất vui mừng. Trước kia hắn đã phí nửa thời gian của cuộc đời, mãi cho đến khi nhận Arthur làm đệ tử, cuộc sống mới trở nên đặc sắc hơn. Cuộc đời cũng bước một bước dài về phía trước.

Có đệ tử như thế, đời này cũng xem như có giá trị rồi.

Hắn có thể cảm thấy, vị đệ tử này, trong tương lai sẽ vượt xa so với chính mình.

"Ờ, đã có sư phụ thay ngươi lót đường..." Thomas mỉm cười, có điều, ánh mắt tkhi nhìn xẹt qua ngoài cửa sổ, vẫn không khỏi mang một tia mù mịt.

Bên kia Tổng đốc cùng O'Veran chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Cái gì? Ở Jerusamer, Thần miếu thật dám kiêu ngạo như vậy?"

Van der Sar Tổng đốc nhìn báo cáo bí mật vừa lấy được trong tay, sắc mặt nhìn mông lung. Vốn phái tên nhóc Lance này thay chính mình đi giày vò đối phương một chút. Tại Jerusamer tốt nhất là làm thật ồn ào, chắc không ai dám đắc tội với người của chính mình. Huống chi chọc vào Lance, bên kia lão quái vật O'Veran khẳng định sẽ nhảy ra bênh vực. Nào biết tình hình hoàn toàn bất ngờ.

Đặc biệt là trong báo cáo lần này tỉ mỉ nhắc tới thằng nhóc con kêu Arthur. Rõ ràng là một tế ti kiến tập nho nhỏ đã tập hợp tất cả âm thanh ở Jerusamer. Đây chẳng những không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa có chút đáng sợ nữa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-597)