Vay nóng Tima

Truyện:Hùng Bá Thiên Hạ - Chương 318

Hùng Bá Thiên Hạ
Trọn bộ 597 chương
Chương 318: Bãi bể nương dâu (Cảnh đời biến đổi)
0.00
(0 votes)


Chương (1-597)

Siêu sale Lazada


Thương lượng một chút, cuối cùng thống nhất cho vài chiến sĩ thú tộc hộ tống bọn Antony lên phía trên trước, những người khác quyết định tiếp tục xuống dưới xem tình hình hang động này thế nào.

Càng theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, nỗi kinh ngạc trong lòng lại càng lớn, dựa theo thời gian cùng khoảng cách, phỏng chừng cái động này sâu ít nhất xuống dưới mấy ngàn mét.

Hồi lâu truyền đến một tia ánh sáng, tất cả những người đi xuống cầu thang thấy một cánh cửa đang mở liền đi vào.

Một bước chân phát hiện trước mắt là một thế giới mới.

Không gian giống như chỗ nữ yêu mắt bạc, nơi này có ánh sáng, nhưng không phải ánh mặt trời, mà là ánh sáng xuyên qua mây mù kì quái màu lam lộ ra mông lung trên đỉnh đầu.

Lúc này, tất cả mọi người đang đứng trên một con đường làm từ các phiến đá hoang vu rộng lớn, quần thể kiến trúc trước mắt bao phủ một mảnh mông lung tro sương, thoạt nhìn phi thường hoang vu, tàn phá, có một loại cảm giác nơi đây đã trải qua năm tháng dằng dặc tang thương.

Lòng hiếu kỳ không thể chống đỡ được, đã đi đến nơi này tự nhiên cần xem rõ ràng. Phía trước lối vào kiến trúc có một bia đá lớn, có vẻ như là ký hiệu thành phố, có điều phía trên viết một ít từ cổ như rồng bay phượng múa, không phải là thứ nhiều người biết.

Những người khác chỉ nhìn thoáng qua bia đá rồi không chút do dự đi vào trong thành phố. Chỉ có Trâu Lượng sau khi nhìn thoáng qua cả người như hóa đá...

Chữ trên bia này hắn rất quen thuộc!

Thành thứ 9 cuối cùng của loài người!

Loài người... Loài người này, là loài người gì, cái gì cuối cùng, cái gì thành thứ chín???

Đại não Trâu Lượng cảm giác như bị sét đánh, ngay cả lúc đối mặt yêu thú lãnh chúa cũng không có cảm giác như lúc này "không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung", từng cơn ớn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng.

Thế giới ngầm của Mông Gia đế quốc làm sao lại có di tích thành phố loài người?

Nhất định là ngẫu nhiên, nhất định là trùng hợp, cũng như tiếng Trung cùng tiếng Anh là từ cổ của nơi này, khẳng định là trùng hợp, vũ trụ rộng lớn không gì không có!

Trâu Lượng phủ nhận những cảm xúc ẩn sâu trong đáy lòng, liều mạng đè nén xuống.

Tại Đại lục Thần thú này, thành phố loài người đều ở bên kia hẻm núi hiểm yếu, có lẽ rất lâu trước kia bọn họ cũng thống trị đại lục bên này, khẳng định là như vậy, đây là di tích bọn họ để lại, chỉ có điều bây giờ phiến đại lục này do Thú tộc mạnh mẽ thống trị.

Trâu Lượng cắn đầu lưỡi làm cho nhịp tim đang kịch liệt của mình bình ổn lại, đi vào xem có lẽ có thể phát hiện được điều gì.

Không biết làm sao, bất kể đối mặt cái gì hắn đều chưa từng sợ hãi, vậy mà có chút do dự không dám đi vào trong.

Đi vào kiến trúc này, quả nhiên phát hiện là một mảng thành phố đổ nát, yên tĩnh dị thường, trừ âm thanh phát ra từ bước chân của chính bọn họ hầu như không nghe được bất cứ động tĩnh gì, cả thành phố như là đang ngủ, thời gian ở đây như đang ngừng lại.

Nước trong hồ toàn bộ chảy vào cũng không biết chảy hết tới nơi nào, hệ thống thủy lợi này mặc dù đã trải qua nhiều năm nhưng vẫn rất lợi hại, tuyệt đối không thể do Thú tộc xây dựng.

Nhà cửa tàn phá nghiêng ngả, quảng trường đầy tro bụi, các khe suối đều khô cạn, các tảng đá lát đường đầy những vết nứt, hết thảy đều toát lên nơi này đã tồn tại từ rất rất lâu rồi.

Không biết ban đầu là do nguyên nhân gì mà nơi đây bị hoang hóa, nhưng đi một hồi ai cũng có cảm giác bị kìm nén, khó chịu

Trâu Lượng suy nghĩ một chút thì phát hiện nguyên do vì nơi này ngoài thành phố đổ nát cùng tro bụi ra không có một chút màu xanh, tất cả là một màu xám xịt.

Thật khó tin, ngay như tại không gian thế giới ngầm của nữ yêu mắt bạc cũng có tồn tại các loại thực vật. Nhưng chỗ này hoàn toàn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

Trong lòng bất giác thở hắt ra.

Nơi này duy nhất chỉ là một đống đá lạnh cứng, không có một chút sinh khí, không có bất kỳ cảm giác nào của sinh khí.

Dạo qua một vòng, mọi người từ cảm giác chờ mong chuyển thành thất vọng.

"Bà nội, còn tưởng có cái gì tốt hoặc bảo tàng, không nghĩ tới chính là một thành phố bỏ hoang..."

"Trở về thôi, loại di tích này ta trước kia cũng nghe nói qua, truyền thuyết là do các thần để lại." Murphy cũng có điểm thất vọng. Không có thu hoạch gì, xem ra chuyến này tay không rồi. Mặc dù nơi này tồn tại một thành phố đổ nát có chút kì quái, nhưng cái gì đều không có, như vậy cũng không đáng tốn thời gian.

Mọi người dạo qua một vòng, từ bên một cổng thành đổ nát khác đi ra ngoài.

Nơi này so với lối vào càng tàn tạ, dưới chân đều là đá tảng cùng gạch. Nhưng nơi này nhìn là thấy ngay, vừa rồi bị dòng nước mạnh tràn qua, hầu như toàn bộ đồ vật đều vỡ tan, hiển nhiên trải qua thời gian phi thường dài. Mọi người cũng hơi có chút thất vọng.

Bước chân Trâu Lượng là chậm nhất, nhưng tâm tình đã tốt lên một chút. Hết thảy đều lẫn lộn như vậy, không hề có chứng cớ xác thực, còn tốt là loại chuyện đó sẽ không xảy ra.

Đi phía sau mọi người, Trâu Lượng quyết định không nghĩ linh tinh nữa, vượt qua một mảng gạch vỡ, chân lại đá phải một đồ vật mềm mềm, vô thức gã dừng lại.

Nhìn thấy đồ vật nhem nhuốc kia, Trâu Lượng như bị sét đánh trúng, thoáng cái ngây người.

Búp bê vải!

Cho dù nó đã vô cùng rách nát, vải cùng bông có chỗ lẫn lộn không còn ra dáng vẻ nhưng Trâu Lượng dù sao cũng là...

Cái thành phố tĩnh mịch không hề có dấu hiệu của sự sống này đã từng...

Trâu Lượng trong đầu xuất hiện hình ảnh những con phố với dòng người đông đúc, tiếng hoan hô, tiếng cười. Thượng Đế, đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ nơi này vẫn là?

"Arthur!"

Trí cáo Buenaven còn có Murphy đi ở phía trước đều có chút kì quái quay lại nhìn, thấy Arthur đang ngẩn người trong tay cầm một đồ vật bẩn thỉu.

"Người anh em đi thôi, địa phương này bỏ hoang quá lâu rồi, chúng ta không nên phá hoại sự tĩnh lặng của nó, hãy để nó vĩnh viễn ở lại với thời gian đi."

Buenaven tâm tình không tồi, những câu nói tự nhận là rất có triết lý, dù sao hắn có biệt hiệu là trí cáo mà.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Arthur lấy lại tinh thần, mỉm cười. Ngón tay buông ra, búp bê vải rơi xuống phía sau hắn.

Một nhóm người cười nói rời đi, nhớ tới chiến tích vinh quang lần này, mọi người lại hưng phấn.

Arthur không quay đầu lại, cùng mọi người rời khỏi.

Quá khứ, đã triệt để là quá khứ.

Phía trước mới là cuộc sống của hắn, mới là tương lai của hắn...

Khi Trâu Lượng cùng Murphy từ thế giới ngầm đi ra, Thú tộc trẻ tuổi đã quên cái di tích thê lương kia, hai kị sĩ trật tự Danny cùng Bott đang chờ mọi người tại lối ra.

Mặc dù đối với địa huyệt xuất hiện trên mặt hồ có chút kỳ quái, có điều hai kỵ sĩ cũng không quá để ý.

Đối với các chiến sĩ trên mình đầy vết thương, người luôn nghiêm khắc như Bott cũng không tiếc lời tán thưởng, trên khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một nụ cười nhẹ.

"Làm được không tồi."

Danny tiếp lời nói: "Tin rằng các ngươi đã rất mệt rồi, quãng đường còn lại do ta cùng kỵ sĩ trưởng Bott hộ tống, không cần lo lắng bị yêu thú làm phiền."

"Kỵ sĩ đại nhân, vậy lần này biểu hiện của chúng ta..." Trong đám có người kêu một tiếng.

Đôi mắt màu lam của Danny quét trên người Arthur, Trâu thần côn rất vô tội nhún vai. Người lên tiếng là Buenaven, có điều đội trưởng Danny tựa như tương đối chú ý tới Arthur.

" Biểu hiện lần này chúng ta sẽ theo đúng sự thật báo cáo lại bốn vị Shaman đại nhân, chiến tích cùng thành quả của các ngươi sẽ do bọn họ đánh giá."

Bott xoay người đi đến khe núi: "Đi thôi."

Có hai vị kị sĩ trật tự mạnh mẽ hộ tống, một đường đi đều rất thuận lợi. Thỉnh thoảng xuất hiện yêu thú cấp 20- 30 đều trực tiếp bị giết gọn.

Người mạnh các tỉnh ban đầu cảm giác chính mình đã rất mạnh rồi, lúc này nhìn thấy hai vị kỵ sĩ ra tay mới biết đế đô kị sĩ trật tự nổi danh không có giả dối, quả nhiên trình độ vượt xa các tỉnh.

Đồng thời lần này cũng đối với hành trình đặc huấn tại đế đô càng chờ mong, do kỵ sĩ trưởng thiên tài trẻ tuổi nhất Neberro đặc huấn, sức mạnh mọi người nhất định sẽ bước thêm một bước dài.

Đương nhiên trong những người này khẳng định có vài người không quá ưa thích Neberro.

Sư tử vàng Murphy đã vượt qua kỷ lục năm đó của Neberro trở thành chiến sĩ bạc trắng trẻ tuổi nhất, hắn có lòng tin tương lai phát triển càng cao so với Neberro.

Trâu thần côn cũng khó chịu gã "Kỵ sĩ mặt lìn" kia, biết tên kia âm hiểm, chờ va chạm ở đế đô khẳng định có náo nhiệt để xem.

Còn chiến sĩ bỉ mông Faure trong trận chiến này ra sức rất lớn, có Riera mong đợi, tâm tình mỗi người khác nhau. Nhưng có một chút giống nhau, càng là chiến sĩ có sức mạnh mạnh mẽ càng tự phụ, sẽ không dễ dàng phục ai. Kính nể duy nhất chỉ có sức mạnh, ngươi thể hiện được bản lãnh thật sự hắn mới phục ngươi.

Giống như là lần này, Arthur là một tế ti chiến ca, ngay từ đầu cũng không nhận được coi trọng từ bọn Riera, thậm chí còn có người coi thường. Cho đến thời khắc mấu chốt, một khúc chiến ca thần tích ngăn cơn sóng dữ, mưu lược chiến thuật xuất sắc đặt nền tảng cho thắng lợi này, còn có phát bắn nỏ chữ thập thần dũng cuối cùng.

Tế ti chiến ca có thể làm được trình độ này đã là vô địch trong sử sách. Mỗi người trong lòng đều có ý riêng tuy nhiên đối với hắn đều phi thường tán thành. Suy nghĩ cá nhân một chút nếu như đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến có thể có vị tế ti chiến ca này bên người, khẳng định sẽ càng nắm chắc thành công.

Theo Danny cùng Bott kỵ sĩ trưởng trở lại Daros Thần miếu đại điện, sớm đã có một đám tế ti đang chờ nghênh đón bọn họ.

Là Lộ Dao dẫn đầu một đám tế ti.

Bầu không khí có điểm kỳ lạ.

Suy nghĩ, mọi người đánh nhau sống chết, liều mạng mới không dễ từ bản đồ thực luyện đi ra, có vài người thậm chí vĩnh viễn nằm lại. Đến bây giờ cũng còn không rõ biểu hiện của mình có thể thuận lợi vượi qua vòng dự tuyển không. Nhưng lúc này có một người không cần thực luyện, không cần tham gia lựa chọn, cái gì cũng không cần, trực tiếp trúng tuyển đặc huấn đế đô. Người con gái nắm quyền trượng tế ti đứng trước mặt ngươi, phi thường điềm đạm cùng yên lặng mỉm cười nghênh đón.

Là người đều khó tránh có điểm khó chịu!

Danh sách quý giá bị chiếm mất một chỗ không nói, một đám người trọng thương chật vật cùng hình tượng nữ tế ti thanh nhã so sánh này chênh lệch mãnh liệt quá mẹ nó rồi.

Có vài người ánh mắt đã có chút không đúng.

"Bà nội, người phụ nữ này đến cùng có lai lịch gì? Chỉ bởi vì biết chiến ca đã trực tiếp trúng cử? Thiên vị quá mẹ nó rồi!"

"Đúng vậy, chúng ta là trong cái chết mà đi ra a!"

"Nghe nói chiến ca của nàng năng lực phi thường..."

"Vậy thì sao, ta không tin một phụ nữ có thể có bản lãnh gì, ta không tin trên thế giới này còn có ai chiến ca so với của Arthur còn mạnh hơn, một phụ nữ, cắt..."

Một ít chiến sĩ trở về là người của tỉnh Thần Diệu, như Murphy, Buenaven cùng Santa Fe, Florence Antony ít hoặc nhiều đều đã nghe qua danh tiếng " Nữ thần chữa trị" Lộ Dao, mặc dù không phải đều chính mắt chứng kiến nhưng coi như biết ý nghĩa rõ ràng trong đó. Biết Lộ Dao có thể được đặc cách không phải không có lý do, nghe nói năng lực của nàng rất được Giáo hoàng coi trọng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-597)