← Ch.327 | Ch.329 → |
Tỉnh lị tỉnh Thần Ân, Thần miếu.
Shaman Sablanca vừa mới xử lý xong một số công vụ tồn trữ trong tay thì Hồng y đại chủ tế Mãnh Hổ đã đi tới.
"Đại nhân Shaman, Arthur tỉnh Thần Diệu đã đến thành Doran rồi".
"A, tin tức của ngươi có chính xác không?"
Sablanca ngẩng đầu, trên gương mặt lạnh lùng không có một tia tâm tình rung động nào.
"Là tin tức người ở Doran bên kia truyền về. Lần này hắn mang theo không ít người".
"Hừ, mang nhiều người có ích lợi gì, đụng vào đám người điên man tộc đó còn không phải chỉ có nước chịu chết sao?"
Sablanca bỏ tài liệu đem trong tay xuống lạnh lùng nói, "Người của man tộc bao giờ động thủ?"
"Tin tức chính xác là mấy ngày nay".
"Rất tốt", Shaman và Hồng y đại chủ tế nhìn nhau cười, hết thảy ngầm hiểu mà không nói.
Bọn họ không có biện pháp gì đối phó người của man tộc, có điều có thể mượn tay man tộc để giết chết người của đối thủ cũng coi như là một lựa chọn không tồi.
Subaru muốn đối nghịch với Sablanca tranh đoạt quyền phát ngôn của Shaman đứng đầu nam bộ, Sablanca tuyệt sẽ không nhượng bộ, thành cũng Arthur, bại cũng Arthur.
***
Tế ti đoàn năm mươi tám người đi nhặt củi khô đốt lên từng đống lửa chiếu sáng và sưởi ấm theo sự điều phối của Arthur.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở đây rất lớn, nếu không chuẩn bị tốt rất có thể sẽ bị lạnh mà ốm hoặc bỏng lạnh.
Mấy chục thôn dân còn sống ban ngày có chút sợ hãi bất an ngồi co cụm bên đống lửa nhìn các tế ti đang bận rộn, trong lòng không đoán ra đến cùng những người này muốn làm cái gì.
Các tế ti cao quý không phải ngồi ở trong thành, cùng đám quý tộc Quan cầm quyền đó uống rượu ngon, chơi phụ nữ, ở trong phòng ấm áp sao?
Hiển nhiên quần áo của những tế ti này không phải của thành Doran, hơn nữa mặc dù không hề tỏ ra nhiệt tình nhưng những thôn dân này vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của các tế ti này. Tựa hồ bọn họ khác những kẻ trong thành Doran đó.
Khi Lộ Dao dùng chiến ca trị liệu cho chiến sĩ bị thương thì tất cả các thôn dân mới cảm nhận được sự chấn động. Khi bọn họ chính mắt thấy thương thế được chữa trị thì bức tường ngăn cách giữa hai bên rốt cục cũng sụp đổ.
Thần tích, đó thật sự là thần tích!
Những người này là tế ti thật sự, không phải đám khốn nạn trốn ở trong tường thành cao vút.
Đám nạn dân với tâm tình phức tạp phân vân tụ tập lại nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Cuối cùng người nhiều tuổi nhất trong thôn sống sót nhờ sự xuất hiện kịp thời của đám tế ti chiến ca là trưởng lão Balen thay mặt cho những thôn dân này run rẩy đứng lên.
"Các vị, ai là người đứng đầu của các vị, có thể dẫn ta tới gặp ông ta hay không?"
Ông già tộc Fox nhìn qua đã hơn tám mươi tuổi, răng đã rụng hơn nửa, âm thanh phều phào, nhưng không thể nghi ngờ là rất có uy vọng trong thôn dân. Khi còn trẻ Balen cũng là một vị dũng sĩ trong thôn, còn đã từng gia nhập thành vệ binh thành Doran, sau đó do tuổi tác đã cao mới về nghỉ.
Người làm nhiệm vụ chăm sóc những thôn dân gặp nạn bên cạnh đống lửa này là Kalou, hắn hơi ngạc nhiên đi lên thăm dò một chút rồi cũng không nói gì thêm mà trực tiếp dẫn ông già Balen tìm tới chỗ Arthur.
"Đội trưởng, ông già này là trưởng lão Balen trong thôn, ông ấy muốn thấy ngài".
"Ờ?"
Trâu Lượng đang xử lý các loại việc vặt như điều phối nhân viên và phái đám người Joyner, Randy đến phụ cận thăm dò động tĩnh của kị binh man tộc. Thu thập tình báo vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Hắn vốn chuẩn bị làm xong mọi chuyện trong tay rồi mới nói chuyện với đám nạn dân, không nghĩ tới bọn họ lại phái đại biểu tới trước.
"Trưởng lão Balen, mời ngồi".
Trâu Lượng cảm thấy sự đề phòng của thôn dân đối với bọn họ nên cũng không tỏ ra vồn vã một cách mù quáng.
"Vị đại nhân này... Có thể hỏi ngài từ đâu tới đây không?"
Trong đôi mắt mờ đục của Balen toát lên sự bình tĩnh do năm tháng để lại.
Có điều Trâu Lượng rất rõ ràng chắc chắn đám thôn dân gặp nạn mặc dù hoài nghi và sợ hãi nhưng vẫn khát vọng Chúa cứu thế giáng lâm. Chúa cứu thế thật sự chứ không phải lũ khốn trốn ở phía sau tường thành cao vút đó.
"Ta là đặc sứ do Giáo đình phái tới, chuyên môn xử lý các vấn đề thành Doran gặp phải hiện nay", Trâu Lượng cười nói.
Balen nhìn vị tế ti trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, nhất là trường bào tế ti kiến tập hắn mặc trên người, các tế ti khác cũng vậy, đều rất trẻ, quá trẻ. Phải biết chủ trì thành Doran chính là một chủ tế, một tế ti kiến tập làm sao có thể đủ tư cách làm đặc sứ chứ?
Nhìn thấy sự nghi hoặc của lão Fox, Trâu Lượng cũng biết muốn hiểu tình hình chân thực của thành Doran thì bây giờ là một cơ hội rất tốt, nhưng trước hết cần đạt được tín nhiệm của đối phương. Mấy tên đáng chết trong thành kia đã hoàn toàn đánh mất lòng dân.
Trâu Lượng lấy ra một tấm huân chương lóe sáng từ trong đai lưng không gian của mình, Huân chương thần thú vinh quang.
"Tên ta là Arthur, tế ti Thần thú vinh quang do Giáo hoàng thân phong".
Lão Fox triệt để bị chấn động. Cho dù bị vứt đến vứt đi nhưng trong lòng vẫn tràn ngập kính sợ đối với Giáo đình. Tế ti Thần thú vinh quang, đó là người làm ra cống hiến to lớn nhất đối với Giáo đình mới có thể nhận được. Đừng nói chủ tế mà cho dù là Hồng y đại chủ tế cũng rất khó đạt được.
Ông già này xúc động rồi, "Mọi người mau tới đây, mau tới đây, bái kiến tế ti Thần thú vinh quang, Giáo hoàng đại nhân phái cậu ấy tới cứu chúng ta rồi!"
Một đám người đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó lập tức chạy tới quỳ gối xuống.
"Đại nhân, rốt cục chờ được ngài tới rồi, ngài không biết chứ..."
Lão Fox không nói tiếp được nữa, bọn họ đều cho rằng mình đã bị Thần thú vứt bỏ rồi nên mới gặp phải khó khăn như vậy.
Trâu Lượng đưa tay đỡ lấy lão Fox, trong lòng vừa căm hận vừa giận giữ. Giáo đình suy sụp đâu chỉ là suy yếu về sức mạnh mà sự sa đọa của các tế ti cũng là một nhân tố quan trọng. Là nơi khởi nguồn của Thần thú giáo, tín ngưỡng của nơi này từng kiên định như thế nào, sao có thể suy tàn lợi hại như vậy. Nhưng nếu là bất cứ ai bị vứt bỏ như vậy thì cũng không thể kiên định tín ngưỡng được.
"Trưởng lão Balen xin yên tâm, tai nạn sẽ chấm dứt!"
Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng trong lòng những người này vẫn còn có hi vọng.
Dưới sự bố trí của Arthur, mọi chuyện lần lượt được tiến hành đâu vào đấy. Phòng thủ doanh địa, thay phiên gác đêm, cắt người tuần tra.
Sau khi đã làm xong lại có các tế ti tới băng bó vết thương cho các thôn dân, giúp đỡ bọn họ dọn dẹp những ngôi nhà đổ nát, khâm liệm thi thể thân nhân. Được tế ti Arthur dẫn đầu, tất cả các tế ti cùng cầu nguyện cho những người đã chết để linh hồn của họ có thể được nghỉ ngơi.
Khi ngọn lửa đã nuốt hết thi thể những thôn dân chết oan đó thì những người còn lại đều bật khóc. Người chết đã đi rồi, những người còn sống sau này càng thêm gian nan. Nhà đã không còn, man tộc bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại. Sau này nên làm thế nào?
Các thôn dân ngơ ngẩn như đang nằm mơ. Lúc này các tế ti lần lượt đi lên chia đồ ăn trên tay mình cho bọn họ.
Mấy cô gái Lộ Dao, Sofi đều đang lặng lẽ giúp đỡ những người này. Những gì trải qua hôm nay tạo nên quá nhiều chấn động cho các nàng. Cả ngày các nàng đều ở trong thành phố, chưa từng nghĩ tới biên giới sẽ là cảnh tượng như vậy.
Mông Gia quá an nhàn!
Mà Trâu Lượng rất rõ ràng một chân lý: Sống gian nan thì chết yên bình!
"Người của chúng ta thương vong như thế nào?" Trâu Lượng hỏi Emma bên người.
"Tám người bị thương nhẹ, sau khi được Lộ Dao trị liệu đã không có vấn đề gì rồi", Emma thực hiện rất tốt thân phận trợ thủ cho Trâu thần côn. Là con gái Quan cầm quyền, nàng không hề thiếu năng lực, chỉ cần có không gian thích hợp là nàng có thể phát huy năng lực của mình.
"Hai tiểu đội trưởng đều bị thương, họ xông lên đầu tiên", Emma nhìn thoáng qua gã Ruman tộc Bear đang vẫy cánh tay có chút lỗ mãng xa xa rồi tiếp tục nói: "Tố chất thân thể Ruman rất tốt, chỉ hơi xây sát và bầm tím. Kalou bị thương nặng hơn một chút, trên vai trúng một đao. Trải qua xử lý đã không có trở ngại gì".
"Ờ".
Trâu Lượng nhẹ nhàng gật đầu. Lần tao ngộ chiến ngoài ý muốn này cũng có thể nói là một cảnh báo đối với hắn. Hắn cũng không nghĩ đến tình huống ở đây lại nghiêm trọng đến tình trạng này. Xem ra tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại đã trở thành một thông lệ ở đây.
Hắn không biết thì cũng thôi, nhưng nếu đã đến rồi thì bất kể là do người làm ra hay là vận mệnh sắp xếp hắn cũng không thể để loại chuyện này tiếp tục diễn ra.
Vừa nghĩ đến những bình dân vô tội bị giết ban ngày đó Trâu Lượng đã cảm thấy một loại giận dữ, vừa giận dữ đối với man tộc vừa giận dữ đối với những người trong thành trơ mắt nhìn đồng bào của mình bị tàn sát đó. Đây là loại tâm lý gì?
Trước đây hắn vẫn cho rằng mình có thể tương đối bình tĩnh trước hết thảy ở đây, nhưng thoáng chốc hắn đã biến thành một Thú tộc thật sự, một người Mông Gia, một tế ti muốn chấn hưng Giáo đình.
Nhất là sau khi nhìn thấy di tích dưới đất, loại cảm giác vô cùng phức tạp này cũng làm cho hắn quý trọng cuộc sống, bạn bè và hết thảy hiện nay.
Ở đây rất chân thực!
Khi nhìn thấy người của đế quốc bị dị tộc tàn sát thì loại cảm giác này của hắn lại càng càng được xác định. Khó khăn? Trâu thần côn không sợ nhất chính là cái này!
Coi như là chuyện nghịch thiên hắn cũng không hề sợ hãi!
Sau khi biết thân phận Trâu Lượng và nhất là tiếp nhận trị liệu của Lộ Dao các thôn dân đã triệt để tin phục Arthur. Không thể không nói đi tới đâu chiến ca chữa trị của Lộ Dao đều là thủ pháp tuyên truyền thần côn cần phải có.
Thú tộc Man Hoang đã đốt sạch các thôn xóm phụ cận, chúng còn tổ chức cuộc thi giết người, thậm chí thu thập trẻ con lại nói cần mở tiệc thịt người khiến các thôn dân nghe thấy đều sốt ruột điên cuồng, bất chấp tất cả đi ra chiến đấu. Nhưng kết quả là lại bị kỵ binh Man Hoang tàn sát thảm thiết hơn.
Trâu Lượng lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Đối phương có thể không phải thật sự muốn ăn thịt trẻ con mà là cần triệt để giết sạch Thú tộc xung quanh!
Trâu Lượng gọi mọi người lại ngồi cùng nhau bên đống lửa trước doanh địa.
"Tình hình lần này nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng. Mặc dù man tộc cũng thường xuyên thiêu giết cướp bóc nhưng chưa bao giờ đến đâu cũng giết sạch cướp sạch như lần này. Hơn nữa căn cứ thông tin trưởng lão Balen cung cấp, khắp nơi xung quanh thành Doran đều gặp phải chuyện na ná như vậy".
"Chuyện khác thường tất phải có lí do, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì cả về kẻ thù", Cote nói, sau thời gian lịch lãm này Cote càng ngày càng trưởng thành, không chỉ là sức chiến đấu mà còn cả về tâm trí. Đây cũng là đặc điểm của tộc Lion.
"Cote nói không sai, ta nghi ngờ lần này bọn chúng cần tấn công thành Doran!"
"Không thể như vậy, chỉ dựa vào man tộc mà muốn tấn công thành Doran sao? Tường thành của chúng ta rất cao và chắc chắn, căn bản không phải thứ kỵ binh man tộc có thể phá tan được", Sofi nói.
"Đều nghe nói mỗi thành trì biên giới đều không ngừng trải qua gia cố, có thể nói là thành đồng vách sắt. Thú tộc Man Hoang có thể tàn phá bên ngoài một chút, nhưng mấy trăm năm qua không có tiền lệ công thành nào cả".
Mèo nữ gãi tai nói.
Trâu Lượng lắc đầu, "Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, đây cũng chỉ là một dự cảm của ta. Chỉ dựa vào kỵ binh thì không thể công thành, nhưng đến cùng kẻ thù có bao nhiêu người, có trang bị gì, tình hình như thế nào? Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi đến thành Doran cần tiến hành điều tra, hơn nữa cẩn thận một chút luôn không có hại gì.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |