Vay nóng Homecredit

Truyện:Hùng Bá Thiên Hạ - Chương 343

Hùng Bá Thiên Hạ
Trọn bộ 597 chương
Chương 343: Ma sư tử bị thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-597)

Siêu sale Lazada


"Bệ hạ". Sau một khóm hoa hồng màu phấn, hoàng phi Faye chợt xuất hiện, vóc người nàng thật xinh đẹp gợi cảm nhưng trên mặt lại phảng phất chút khí chất cao quý, sự tương phản ấy lại càng làm cho sức hấp dẫn của nàng tăng thêm vài phần.

"Ái phi, nàng đã đến rồi sao?."

"Bệ hạ có vẻ rất vui vẻ nha, xem ra Arthur thật sự rất hợp ý người." Faye có thể thấy Giáo hoàng thật sự rất tán thưởng người trẻ tuổi này.

"Ha ha, có thêm một lựa chọn thôi, là cường giả thì phải biết giẫm lên thi thể của những cường giả khác mà vươn lên, Mông Gia chúng ta rất cần những người như vậy". Benedict 15 mơ hồ nói, nghe có vẻ như không phải là chuyện tốt gì đối với Arthur, bởi vì hắn cũng có thể trở thành một viên đá lót đường cho kẻ khác.

"Ngài rõ ràng biết chữa trị thú linh không trọn vẹn như thế nào, vì sao lại không nói với hắn?" Faye ngồi đối diện với Giáo hoàng, lẳng lặng nắm lấy tay Giáo hoàng, trước mặt một mỹ nhân tộc rắn tuyệt đẹp như thế quả thật không mấy ai có thể kháng cự được sự cám dỗ.

"So với con gái của một Quan cầm quyền thì gia tộc Gabriel thích hợp với hắn hơn một chút. Nếu không phải cơ hội của hắn cực kỳ nhỏ bé thì ngươi cũng đâu cần phải cố gắng như vậy?". Đôi mắt mờ mịt của Giáo hoàng tựa như có sức mạnh xuyên thủng mọi thế sự, thân là Giáo hoàng làm sao hắn lại không biết giá trị của Thánh lệnh. Bình thường Faye không bao giờ hỏi đến chuyện chính sự vậy mà lần trước lại chủ động nhắc đến.

"Ta chỉ là không muốn thấy Olivia phải đau lòng, thánh lệnh có năng lực bài trừ phong ấn, cho hai người tuổi trẻ đó một cơ hội đồng thời cũng là tùy vào tâm ý của bệ hạ".

"Người hiểu ta chỉ có ái phi thôi".

Benedict 15 cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nếu như gia tộc Gabriel và gia tộc Sanchez trở thành thông gia, rất nhiều chuyện có thể đều mất khả năng khống chế.

"Đẳng cấp ngang nhau thì mới có thể phân ra cao thấp". Giáo hoàng tùy ý nói, đưa tay ôm lấy vòng eo tinh tế của sủng phi, cùng nàng thoải mái dạo bước dưới ánh trăng.

"Như vậy là Ngài xem trọng hắn?".

"Ha ha, ta chỉ xem trọng người thắng".

[...]

Trâu Lượng ngồi trên xe ngựa lẳng lặng suy tư, hắn không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, Olivia là mối tình đầu đẹp đẽ của hắn, mặc dù có điểm không thỏa đáng nhưng đối với hắn và Olivia như vậy có vẻ tốt hơn, cho dù thế nào thì hắn cũng không thể vứt bỏ Emma được.

[...]

Biên giới Phong Chi Quốc – Thành Seoul

Ngọn lửa chiến tranh bừng cháy bốc lên khói đen cuồn cuộn. Màu máu hòa với ánh lửa chiếu xuống thành phố không khác gì địa ngục.

Vô số chiến sĩ man tộc hai mắt đỏ ngầu tay cầm đầu người (thú), vẫy đao cong kêu ngao ngao điên cuồng thu hoạch tính mạng. Đây chính là kỳ tích, gần mười vạn người thành Seoul tại biên giới Phong Chi Quốc, bị Yoria dẫn năm ngàn man binh tập kích, đã thất thủ.

Đây chính là cao thủ đứng đầu thảo nguyên Yoria, là nhân tố tạo nên kỳ tích cho man tộc!

Trên đầu tường thành tan hoang, Yoria đứng đó, một chân đạp trên đầu tường, dưới ánh lửa chiếu rọi áo choàng tung bay phảng phất như thiên thần!

Mười vạn đại quân công thành thua tan tác, tất cả mọi người đều chờ xem chuyện cười của Yoria. Các bộ lạc Man Hoang cũng rục rịch không ai phục ai. Sau trận thua tan tác của Yoria, xung quanh đế quốc mọi người đều buông lỏng cảnh giác, ai cũng không nghĩ đến một bại tướng như Yoria vậy mà lại dẫn năm ngàn kỵ binh dễ dàng chiếm được thành Seoul.

Đếm không hết tiền của và phụ nữ.

Ánh lửa như địa ngục, gầm lên kêu khóc như gió dữ tàn phá!

Dưới chân Yoria giẫm lên một thân thể máu thịt lẫn lộn, được xưng là cường giả đứng đầu ở biên giới Phong Chi Quốc, sát thủ bạc trắng đỉnh cao, vậy mà gặp hắn lại chỉ chịu được ba chiêu rồi cũng phải rơi đầu.

Cho dù hắn đang bị thương thì cũng không mấy người có thể ngăn cản được.

Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt khí phách đầy ma mị của Yoria, tay hắn nhè nhẹ đặt trước ngực, trong đầu lại nhớ đến vị tế ti trẻ tuổi trấn thủ thành Doran kia.

Chỉ cần trên người mang thương thế, dưới tác dụng công kích của Âm Ba đó hắn hầu như không có cách nào chống lại được.

Đau đớn tuy đã hết từ lâu rồi, nhưng loại cảm giác đó lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Năng lực chiến ca kỳ lạ, tấn công cận chiến dường như còn có năng lực đặc thù, rất thú vị!

Có điều ...

Đau xót lại mang đến hưng phấn và hoài niệm, hàng năm vào lúc này chính là lúc hắn yếu ớt nhất, không ngờ tại biên giới lại gặp phải chuyện như vậy.

Ba ngôi sao Sát Phá Lang, bởi vì bị trời đất áp chế, thiên uy đè xuống, nên hàng năm tại thời điểm cố định này sức mạnh đều sẽ suy yếu một tháng.

Nhưng cho dù như vậy thì cũng chỉ có chiến sĩ cấp vàng sáng mới có thể làm hắn bị thương. Không ngờ một tế ti cấp đồng thau lại có thể làm hắn thiệt hại nặng nề. Nếu cho gã đó thêm một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ càng hoàn mỹ hơn, Yoria tràn ngập chờ mong, nhìn ra bầu trời đầy sao nơi phương xa, hắn biết, sớm muộn gì rồi cũng sẽ gặp lại ...

Ở nơi nào các loại tin tức bát nháo hỗn tạp được truyền đi nhanh nhất?

Không phải các tỉnh nam bộ, cũng không phải vùng biên giới bắc bộ mà chính là đế đô.

Ở dưới chân Giáo hoàng, trăm họ thái bình, bình thường ngoại trừ việc đi thú linh giới luyện tập ra người bình thường cũng không có đại sự gì, những người ở đế đô luôn có một tâm trạng rất thích bàn luận chém gió chuyện thiên hạ.

Không ít người sau khi kết thúc công việc hàng ngày, đều thích tụ tập trong quán rượu, sau khi uống vài chén vào bụng liền lải nhải một chút tin tức bát nháo hỗn tạp xung quanh.

Không phải chuyện biên giới phía bắc có bao nhiêu man tộc làm phiền thì cũng là chuyện Thần miếu có hướng đi gì mới, hoặc bên phía phủ quan lớn đã ra lệnh gì đặc biệt. Chém gió cực kỳ nhiệt tình, cứ như mỗi người bọn họ đều là vây cánh tâm phúc bên phía Quan cầm quyền hay Thần Miếu vậy.

Các loại tin tức truyền tụng trên phố cũng thật giả lẫn lộn, có điều gần đây tình hình này có hơi thay đổi một chút, bất kể là ở cuộc thảo luận nào thì đề tài trung tâm cũng chỉ có một.

Thành Doran tỉnh nam bộ, chiến dịch kỳ tích ngăn cản mười vạn đại quân man tộc.

Nhân vật chủ đề của các cuộc thảo luận cũng chỉ có một.

Tế ti kiến tập Arthur đến từ thành phố Jerusamer tỉnh Thần Diệu phía nam, một người đàn ông thần bí một tay sáng tạo nên kỳ tích!

Người ở đế đô giống như một thiên hạ thu nhỏ vậy, dường như tất cả những nhân vật ưu tú nhất Đại lục Thần thú đều tập hợp ở đế đô. Nếu như nói đó là do mười đại cường giả ở đế đô hoặc là sáu sư tử mạnh mẽ vân vân thì mọi người còn cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận được, đằng này lại là một tế ti chiến ca sáng tạo nên kỳ tích như vậy, làm cho tất cả người dân ở đế đô đều cảm thấy vô cùng kích thích.

Lúc nào mà tế ti chiến ca của Mông Gia đế quốc chúng ta lại trở nên mạnh mẽ như vậy rồi? Mà vẫn chỉ là một vị tế ti kiến tập.

Đừng nói đến chính quyền ở đế đô, ngay cả dân chúng đối với vị tế ti kiến tập truyền kỳ này cũng đều tràn ngập ý nghĩ phức tạp, dĩ nhiên chuyện đó cũng không làm trở ngại gì đến trò tiêu khiển chém gió lúc trà dư tửu hậu.

Đại điện Thần miếu tại đế đô.

Khắp nơi tràn ngập tiếng sừng hiệu thiêng liêng dễ làm mọi người cảm thấy máu nóng sôi trào, hòa lẫn với tiếng trống trận vui mừng là đoàn tế ti chiến ca của Thần miếu ở đế đô đang vịnh ngâm chiến ca, tế ti kiến tập Arthur mang theo đám người Ernest, Joyer, Sofi, Cote, Randy và Bath theo bậc thang đi vào.

Lúc trước mặc dù đã từng được tham gia một lần nghi thức Shaman tiếp kiến ở tỉnh Thần Ân, nhưng rõ ràng quy cách hai bên là hoàn toàn bất đồng.

Chưa nói đến lúc này tại quảng trường lớn của Thần miếu đang tụ họp rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đế đô, còn có vô số đại biểu của các gia tộc lâu đời, cho dù chỉ là một dân chúng nho nhỏ cùng rất có thể dính dáng đến mấy gia tộc nhỏ bậc trung sau lưng, tầm ảnh hưởng không hề tầm thường, thậm chí có thể tác động đến cả đế quốc.

Lần này cả bọn Arthur đều rõ ràng, được dân chúng toàn đế đô để ý như vậy cũng chính là bằng cả trên dưới đế quốc đều biết đến sự tích về sự dũng mãnh của bọn họ.

Đây chính là vinh quang được Giáo hoàng ban cho.

Không phải công trạng đặc biệt, không phải được sủng ái đặc biệt thì người nào có thể được hưởng thụ quy cách đãi ngộ như vậy?

Lúc này khắp nơi đang vang lên âm thanh trầm bổng du dương của chiến ca Giáo đình, mặc dù không được sự thần kỳ như Arthur và đoàn tế ti chiến ca của hắn, nhưng Giáo đình được truyền thừa mấy ngàn năm đối với việc thu phục nhân tâm vẫn có một số thủ đoạn đáng kể.

Khải hoàn ca được sáng tác chính là để hoan nghênh những anh hùng chiến thắng trở về, lời hát không ngừng vang lên ca ngợi các dũng sĩ dũng mãnh đồng thời ca tụng sự chói lọi của Thần thú và Thần miếu, đủ để làm cho người dân cả đế đô cảm thấy niềm tự hào sôi trào.

"Anh hùng nhiệt huyết tung hoành khắp chiến trường,

Thần thú vũ dũng đấu hồn bừng cháy!

Dũng sĩ bất bại dưới ánh sáng Thần thú vinh quang, tuân theo ý chỉ của Giáo hoàng,

Dời núi lấp biển, vượt qua đại dương, quét sạch kẻ thù!

Chỉ ta mạnh nhất!

Anh dũng! Thiện chiến! Thần thú tồn tại cùng chúng ta!".

Cùng với âm thanh chiến ca càng ngày càng cao, càng hát càng vang, đủ để bao trùm âm thanh của bảy vạn người trên quảng trường Thần miếu gầm lên như núi lở!

"Thần thú vinh quang!"

"Thần thú vinh quang!!"

"Thần thú vinh quang!!!"

Hàng loạt tiếng hô vang liên tiếp, thậm chí một ít gia tộc lẫn người của các thế gia cũng đều dung nhập vào luồng không khí cuồng nhiệt này, cùng đấm ngực hò hét gầm lên.

Bao nhiêu năm rồi, Mông Gia dường như là một con sư tử ngủ say, mặc kệ không thèm để ý đến đám man tộc xung quanh liên tục quấy phá biên giới. Thật ra việc này ở đế đô cũng đã có vài tin đồn loáng thoáng, nhưng tất cả đều bị ém đi hết. Nhiều năm nay, đối với các sự việc đối ngoại Mông Gia đều dùng chính sách đàm phán, rất ít khi xuất binh, cũng rất ít có thắng tích truyền đến. Chuyện lần này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, nhưng đúng là mười vạn man tộc quả thật thanh thế rất lớn, nếu như không có thì chắc cũng phải cường điệu lên một chút. Nhưng bây giờ sự kiện đã như vậy, Giáo hoàng dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, Thần miếu cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội, nhất là tình báo của hàng ngũ sứ đồ đã thông báo tại nguyên lão hội cả quá trình đều là sự thật, không phải mấy trăm người, cũng không phải mấy chục vạn người mà chính là ma sư tử Yoria dẫn mười vạn đại quân man tộc mạnh mẽ đã bị ngăn cản rồi.

Đương nhiên thái độ của William khi báo cáo tại nguyên lão hội là vô cùng bình tĩnh, không có cái gì trầm bổng du dương, nhưng một chiến báo thông thường như vậy lại làm cho các nguyên lão đều trợn mắt há hốc mồm. Dĩ nhiên hàng ngũ sứ đồ không cần phải nói dối, hơn nữa giấy không gói được lửa, nếu như bị vạch trần thì lại càng thêm mất mặt, không ai ngu dại đi làm loại chuyện như vậy, rõ ràng đây chính là sự thật rồi.

Một tế ti kiến tập, trong hoàn cảnh không có viện binh, không có thành vệ binh vậy mà lại có thể ngăn cản được mười vạn đại quân man tộc quả thật chính là thần tích, chắc chắn là được Thần thú phù hộ!

Cho nên một loạt khen thưởng sau đó cũng trở nên vô cùng hợp lý, Sabaru mang đề nghị thăng cấp đệ trình bốn tỉnh phía Nam đều được thông qua hoàn toàn, loại chuyện như thế này chính là thuận tay đẩy thuyền, kẻ nào cố ý gây trở ngại thì đúng là không có mắt.

Đồn đại dù sao cũng là đồn đại, nhưng khi sự thật được công bố trên thông cáo tại quảng trường ở đế đô có con dấu chiến báo của nguyên lão hội, tức thì làm cho tất cả mọi người ở đế đô đều kinh ngạc, đồng thời danh tiếng của vị tế ti trẻ tuổi đó cũng vang khắp đế đô. Thần miếu còn có ý định đem sự tích cuộc đại chiến biên thành tiết mục ngắn, chuyên môn tuyên truyền ở các quán rượu.

Cơ hội tốt để mở rộng ảnh hưởng và tín ngưỡng của Thần miếu sao có thể lãng phí được?

Nhìn thấy cả đế đô đều đang sôi trào bừng cháy, Giáo hoàng Benedict 15 hơi vuốt cằm, khóe miệng có chút mỉm cười. Một màn này không nằm ngoài dự tính của hắn, cũng có thể nói là do Giáo hoàng cố ý thúc đẩy.

Thuộc hạ bên dưới càng mạnh thì quyền uy của Giáo hoàng mới càng nặng ký hơn.

Trên thực tế, nghi thức khen thưởng đối với nhóm người Arthur đã được nâng cao lên hai bậc, có thể nói chính là siêu quy cách rồi. Đơn giản chỉ là một thắng lợi ở biên giới nếu được Giáo hoàng tiếp kiến và khen thưởng thì cũng đã quá vinh dự rồi.

Tuy nhiên tình hình lúc này tương đối đặc thù, tín ngưỡng đối với Thần miếu tại Mông Gia đế quốc đang xuống cấp trầm trọng, sức ảnh hưởng và quyền uy đối với dân chúng đều đang trong thời kỳ yếu nhất lịch sử. Cho dù là Giáo hoàng hay Thần miếu cũng rất cần một nghi thức gây chấn động lòng người, cần một cái cớ để mở rộng ảnh hưởng.

Chuyện của Arthur lại may mắn xảy ra rất đúng lúc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-597)