← Ch.405 | Ch.407 → |
Điều làm cho hắn sụp đổ là không thể nào hô hấp dưới đáy nước. Mở miệng sẽ hít nước biển mặn tanh vào trong phổi, cảm giác lồng ngực sắp nổ tung.
Khuôn mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, thực luyện nguyên tố nước đáng sợ này không lẽ chắc chắn phải mất mạng sao?
Ngạt thở, áp suất, nguyên tố nước va đập, chết.
Thiên Lang Sô Câu, chẳng lẽ đây chính là thứ hắn muốn sao?
Lão Tam Doff bị Sô Câu tàn khốc chôn sống trong đất lạnh để cảm thụ sức mạnh của mặt đất.
Đúng vậy, hắn đã cảm nhận được!
Thật lạnh!
Băng lạnh thấu xương như kim đâm xuyên qua mặt đất không ngừng kích thích dây thần kinh trên thân thể. Hơn nữa, hắn đã nghe thấy nhịp đập của mặt đất!
Từng nhịp đập như trái tim của loài người.
Nhưng điều này không hề vui vẻ, mỗi một nhịp đập của mặt đất đồng thời cũng mang đến khí lạnh và sức mạnh đè ép lớn hơn.
Tách tách!
Hắn nghe thấy da mình đang nứt ra, máu bị đông thành băng trong nháy mắt, sau đó vết thương lần nữa bị sức mạnh của mặt đất xé nát!
Nguyên tố đất đáng chết này!
Áp lực đáng sợ sẽ đè nét cả xương cốt và máu thịt của hắn sao?
Trong cơn lốc bên vách núi, lão Tứ phát ra tiếng gầm thê thảm.
Đau! Đau đau đau!!!
Bất luận kẻ nào đi vào trong cơn lốc xoáy này sẽ thấy đây tuyệt đối là thử thách tàn khốc nhất. Gió mạnh kịch liệt trong nháy mắt có thể xé nát toàn bộ da thịt của một người, xương trắng lộ ra khắp nơi.
Lão Tứ Doff trơ mắt nhìn da trên cánh tay, trên đùi mình bị gió mạnh xé rách.
Nhìn máu thịt trên người mình trong nháy mắt bị cuồng phong xé thành mảnh vụn không biết bay đi đâu, bất kể là ai cũng chỉ có thể cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Đây mẹ nó là thực luyện?
Nguyên tố không khí luyện thể? Bố chỉ ngửi được mùi cái chết!
Thảm nhất, đáng sợ nhất là lão Ngũ trong anh em Doff. Bị đưa vào trong không gian trống rỗng mới có thể cảm nhận được của đáng sợ của nó.
Không gian là gì? Là bầu trời? Là không khí? Không! Là sức mạnh của không gian!
Đây là một không gian hỗn loạn, như sự chiết xạ của vô số tấm gương, các loại lực hút hỗn loạn cắt xé nội tạng, máu thịt, bộ xương lão Ngũ.
Thân thể hắn bị các lực trường hỗn loạn giữ lơ lửng giữa không trung, máu trong cơ thể không ngừng chuyển động khắp nơi, vừa dồn hết lên đỉnh đầu đã bị đẩy xuống dưới chân.
Đây tuyệt đối là điều không thể chịu đựng.
Phụp!
Mạch máu vỡ rồi!
Nhìn thấy dòng máu phun ra từ thân thể mình, lão Ngũ phát ra tiếng sói tru thê lương. Nội tạng vặn vẹo, xương cốt vỡ nát đã là gì so với cảm giác này?
Bố sắp không chống chịu được nữa rồi!
Lực trường nguyên tố mỗi người gặp phải bất đồng, đau khổ nhận được cũng bất đồng nhưng điều giống nhau duy nhất là lúc này bọn họ đều đang kêu thảm. Quả thực đau khổ cả đời cộng lại cũng không bằng lúc này.
Chân núi lửa trên đảo, Thiên Lang Sô Câu ngồi trên một tảng đá nhìn khói bụi bốc lên từ miệng núi lửa.
"Tiếng kêu vẫn còn to lắm, xem ra còn chưa tới cực hạn. Hê hê, các ngươi còn chưa thấy đau khổ thật sự đâu. Càng đến đêm sức mạnh của nguyên tố càng lớn. Bọn nhóc, hưởng thụ cho tử tế đi!"
Thiên Lang Sô Câu tuyệt đối là vị sư phụ lạnh lùng nhất trên đời này, hắn coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm khi sắp chết của năm anh em Doff.
Chẳng lẽ hắn thật sự máu lạnh như thế?
"Thành công, hoặc là chết".
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Nghĩ đến thời hạn bảy ngày của Sô Câu, đây là khó khăn đến đâu, đáng sợ đến đâu. Mới bắt đầu tất cả mọi người đã cảm nhận được cái gì là địa ngục, cái gì là tuyệt vọng rồi!
Tự tin, kiên cường, thần kinh thép cũng không đủ để chống đỡ lại đau khổ này.
Đó là đau đớn vượt qua cực hạn của sinh vật. Thân thể không ngừng bị phá hoại, bị chà đạp khi ý chí của con người vẫn còn tỉnh táo.
Lão Đại Doff tận mắt thấy da thịt trên hai tay mình cháy sạch, toàn bộ cánh tay đều lộ ra xương trắng, hầu như đau đến mức phải ngất đi.
Kêu thảm như xé phổi.
Trừ kích thích thân thể còn có kích thích tinh thần. Bất cứ ai nhìn thấy thân thể mình từ từ tan vỡ mà bất lực, chỉ có thể từ từ tuột xuống vực sâu cũng sẽ sụp đổ.
Tuyệt vọng, không cam lòng.
Làm sao có thể chống lại sức mạnh của tự nhiên?
Một chút ý chí còn lại bị ép vỡ tan, tất cả sức mạnh tinh thần và thân thể chỉ là trò đùa trước uy lực của tự nhiên.
Làm sao có thể kiên trì?
Chẳng thà chết đi còn thoải mái hơn!
Chết không đáng sợ. Tất cả những gì phải thừa nhận bây giờ mới thật sự là đáng sợ!
Quần áo, da thịt trên người bị dốt cháy, không những đau mà còn có thể ngửi thấy mùi khét khi da thịt bị thiêu đốt lẫn lộn trong mùi lưu huỳnh của núi lửa.
Ngón tay đã không thể bám lấy vách đá nữa.
Tư duy của lão Đại Doff dường như đã tê liệt. Vô số hình ảnh ngắt quãng trong cuộc đời lần lượt hiện lên.
Sắp phải chết rồi sao?
Vậy thì... chết thôi...
Ngón tay thả lỏng ra, thân thể nặng nề chảy xuống nham thạch nóng chảy sôi trào dưới chân.
Chết là xong...
Năm anh em tâm ý tương thông, hầu như cùng lúc đều đã chịu đựng đến cực hạn. Trong nháy mắt lão Đại tê liệt rơi xuống núi lửa, tay lão Nhị cũng tuột khỏi tảng đá, phút chốc bị nước xoáy cuốn lấy, mưa máu phun ra từ miệng, từ mũi.
Đó là các mạch máu nhỏ trên đường hô hấp toàn bộ vỡ nát.
Lão Tam dưới tầng đất băng đã không còn chống cự, thân thể lập tức mềm ra. Sức ép của mặt đất ép lên thân thể phát ra tiếng vang giòn tan như thủy tinh vỡ vụn.
Đau quá...
Có điều... Như vậy là được giải thoát rồi sao?
Lão Tứ Doff không ngừng phun ra mưa máu trong tâm cơn lốc xoáy, ý chí cũng từ từ mê muội.
Mất máu, hôn mê, hắn đã tới cực hạn.
Lão Ngũ trôi nổi giữa không gian không hề nhúc nhích, thân thể co quắp như thai nhi. Da thịt hắn không ngừng bị cắt nát, xương trắng đầm đìa máu lộ ra ngoài.
Vậy là kết thúc.
"Hừ!"
Thiên Lang Sô Câu vẫn bình tĩnh bỗng nhiên đứng lên, giờ khắc này hắn cảm nhận được sức sống của năm anh em sắp tắt như ngọn nến trước gió!
Tạm được. Có thể cầm cự đến nước này là đã vượt qua kì vọng của hắn.
Ngao!!!
Thiên Lang gọi trăng!
Bầu trời đêm, tiếng gào thét giận dữ của Thiên Lang Sô Câu vang vọng hòn đảo nhỏ, mặt trăng trên không trung phát ra ánh sáng lấp lánh bao phủ cả đảo địa ngục.
Phách!
Lão Đại Doff đang rơi xuống rất nhanh đột nhiên mở mắt ra, xung quanh toàn là màu máu.
Cái gì đang kêu gọi hắn? Là Thiên Lang gọi trăng hay là hình ảnh dừng lại cuối cùng trong đầu hắn?
Hình ảnh năm anh em bên nhau!
Ta... Vì sao ta đến đây?
Gầm!!
Rất khó tin, hai tay gần như chỉ còn lại xương trắng vươn ra bàm chặt lấy một mỏm đá nhô ra. Nhiệt độ cao trong nháy mắt đốt cháy đen xương ngón tay, thân thể bốc cháy, xương ngón tay không chịu được sức nặng gãy rời!
Đau quá!!
Đau quá!!!
Đau đau đau!!!
Ngao...
Đó đã không phải đau đớn con người có thể thừa nhận, kích thích vượt qua cực hạn làm lão Đại cắn chặt răng, môi bị cắn nát, đau đớn đến phát điên!
Nhưng...
Bố không thể thả tay ra!
Ta chết cũng không sao, nhưng không thể làm liên lụy anh em!!
Khóe mắt ướt đẫm, đó không phải nước mắt, đó là máu!
Vì sao ta đến đây?
Tín ngưỡng, vì tín ngưỡng trong lòng!
Chết có gì đáng sợ? Người sống trên đời luôn có lúc phải chết, nhưng chỉ cần có thể làm việc mình muốn làm, sống một đời vui vẻ thì còn có cái gì không thể chịu đựng?
Đau, đau quá!
Chẳng lẽ ta cũng chỉ có một chút ý chí như vậy?
Không từ bỏ... Không từ bỏ... Không buông tay...
Răng nanh của hắn càng ngày càng dài ra, một đôi mắt đẫm máu, thoạt nhìn quả thực là ma lang thượng cổ sống lại.
Là một con ma lang sắp chết!
Chết còn không sợ, thì sợ gì đau khổ này?
Các anh em... Chủ nhân Arthur...
Bố chết cũng không thả tay!
Gầm!!
Cùng với tiếng gầm thê lương như dã thú của lão Đại, máu thịt của hắn lần lượt nổ tung!
Ngón tay, cánh tay, sống lưng, bắp đùi, cả thân thể toàn bộ bốc cháy!
Nham thạch nóng chảy bên dưới sôi trào lên như có tính mạng. Thân thể lão Đại Doff lộ ra ánh đỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đốt thành tro.
Nhưng trong giấy phút sắp chết...
Ánh đỏ nhập vào cơ thể!
Đó là sức mạnh của nguyên tố lửa!
Không phá thì không xây được!
Dồn vào chỗ chết mà vẫn sống!
Có thể chịu đựng đau khổ người khác không thể chịu đựng thì sẽ có thể làm nên kỳ tích người khác không thể làm được.
Cùng thời khắc đó, dường như lão Nhị Doff cảm nhận được sự kêu gọi của lão Đại.
Hai mắt đang nhắm chặt bỗng dưng mở ra, đôi mắt màu vàng điên cuồng.
Chát!
Rầm rầm!
Rộng ra...
Đại ca đang kêu gọi, bố không thể có lỗi với anh em!
Không thành công thì chết đi!
"Đồ khốn!!"
Nguyên tố đất mạnh mẽ tràn vào qua những chỗ bị xé rách trên thân thể hắn không ngừng tắm rửa cho da thịt, xương cốt, mạch máu của hắn. Giờ khắc này lão Nhị thật sự giận dữ điên cuồng!
"Mở ra cho ra!!!"
Hai cánh tay đẩy ra, cơ bắp trên người rung động, mỗi lần rung động đều ăn khớp với nhịp đập của mặt đất.
Ầm!!
Đúng lúc lão Nhị sắp bị ép thành thịt nát thì hai cánh tay của hắn đã chống lại được. Tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, đó là âm thanh khi xương cánh tay bị gãy.
Xương cánh tay trắng tinh đâm xuyên qua khuỷu tay nhưng lão Nhị đã hoàn toàn không quan tâm!
Hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Hoặc là thành công, hoặc là chết đi!
Chết đi!!
Sức mạnh của mặt đất màu vàng kim từ bốn phía điên cuồng tràn vào thân thể giập nát của hắn.
Dưới biển sâu, thân thể lão Tam đang bị nước xoáy cuốn đi bỗng dưng dừng lại.
Tay phải hắn cắm chặt vào trong khe hở giữa tảng đá. Cho dù cơ bắp trên cánh tay phải bị sức mạnh của nước xoáy xé nát nhưng hắn vẫn bám thật chắc.
Hắn vẫn đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng hắn đã không còn ngạt thở.
Sức mạnh của nguyên tố những màu lam không ngừng tu bổ thân thể bị tổn hại rồi lại không ngừng phá hoại!
Chỉ cần hắn không từ bỏ thì quá trình phá hoại này cũng là quá trình rèn luyện.
Là vận may hay sao?
Không, đây là sự kiên trì vượt qua mọi đau khổ của anh em Doff.
Từ bỏ, chính là chết!
Kiên trì, mới có thể có một đường sống!
Đây chính là mục đích của Thiên Lang Sô Câu.
Trước đây hắn bắt năm anh em rèn luyện thân thể và rèn luyện cực hạn của ý chí là để làm gì? Chính là vì giờ khắc này, sử dụng sức mạnh của tự nhiên để rèn luyện thân thể.
Tới cực hạn của Thú tộc!
Tới cực hạn hợp nhất với tự nhiên!
Trong lốc xoáy, tay chân lão Tứ mở ra thành hình chữ đại (大).
Trong đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng xanh. Hắn đau đến phát điên rồi sao?
Nhưng ý chí của ta không tan vỡ, thú linh của ta không tan rã.
Nguyên tố không khí này thật mẹ nó đáng sợ, nào, đáng sợ thêm chút nữa đi!
Xẹt!
Mưa máu phun tung toé, nguyên tố không khí màu xanh vô cùng vô tận chui vào thân thể hắn qua những vết thương như những mũi dùi, đổi lại là tiếng cười điên cuồng càng ngày càng to của lão Tứ Doff.
Không biết là ai bắt đầu hát vang bài ca tín ngưỡng đó, bài ca của tế ti Arthur lần đầu tiên cho họ biết đến cái gì là tôn trọng, cái gì là tín ngưỡng.
Trong tiếng gầm điên cuồng, năm anh em bắt đầu hát lên bài ca tín ngưỡng!
Chỉ cần giữ vững tín ngưỡng thì cuộc đời đã có ý nghĩa. Chết có gì đáng sợ?
Trong mắt lão Ngũ chớp động ánh sáng như ánh sao, hắn vẫn cuộn mình, thân thể hắn vẫn không ngừng phun máu.
Nhưng tất cả đều không quan trọng.
Đầu óc hắn hoàn toàn trấn tĩnh. Chỉ có tín ngưỡng và ý chí càng ngày càng kiên định.
Theo đại ca, theo các anh em hát vang bài hát đó!
Bài hát dung hợp tính mạng với tín ngưỡng của tộc sói.
Ngẩng mặt gào thét, chúng ta chưa từng từ bỏ.
Ngao!!!
Sức mạnh vô hình lặng lẽ thay đổi tất cả, hủy diệt rồi sống lại.
Phá rồi xây lại!
Không phá thì không xây được!
Chân núi, Thiên Lang Sô Câu yên tĩnh ngồi trên tảng đá nhìn lên mặt trăng trên trời.
Ân tình với tộc sói, từ đây đã xóa bỏ toàn bộ...
← Ch. 405 | Ch. 407 → |