← Ch.448 | Ch.450 → |
Trên thực tế, thành Doran cũng bị tứ đại gia tộc làm cho rơi vào tình trạng tranh chấp.
Lần trước sau khi ngăn cản đại quân Man Hoang, thành Doran chắc chắn đã nhận được khen thưởng nhiều phương diện. Chỉ có điều nó làm cho lợi ích của tứ đại gia tộc hoàn toàn bị chia cắt, không chỉ riêng lợi ích, loại cục diện hỗn loạn này làm cho việc giao dịch tại chợ đen trở nên điên cuồng.
Mông Gia có rất nhiều sản vật, đều được các đế quốc khác rất hoan nghênh, mà các đế quốc khác cũng có một số nguyên vật liệu, còn có cả nữ nô lệ, cũng có thể đem đến Mông Gia để buôn bán. Dù sao thì tại các đế quốc khác đều không có nhiều quy củ như Mông Gia, nhu cầu của tầng lớp quý tộc ngày càng nhiều, đều là buôn bán mua một lãi mười cả.
Tứ đại gia tộc, Roy, Bran, Tetsuo, và Mongolian Mountain tất nhiên là đã lũng đoạn cả thành Doran rồi. Trong khi Đại chủ tế Monaco lại quá mềm yếu sau khi Arthur rời đi, những người ở lại đều là một lũ bỏ đi, mới đầu còn kịch liệt chống trả nhưng rất nhanh bị đánh tan.
Đương nhiên vì để thiết lập trật tự, đồng thời gây ra áp lực đối với các thế lực bên ngoài, bọn chúng sẽ không những mở rộng quân đội, mà còn thuê lính đánh thuê làm tay chân, cả thành phố Doran đã bị thế lực trung tâm này khống chế.
"Nếu như thành chủ là Arthur, chúng ta cũng không dễ xử lý". Người nói là lão quản gia Roy, "Trong vòng một tháng này, chính là giai đoạn làm ăn tốt nhất, chúng ta không thể để lâu, cần phải thanh toán bọn chúng một cách nhanh nhất".
" Ha ha, như là trẻ con đánh rắm vậy, tiền bạc và gái đẹp muốn gì cũng được, nếu như không nghe lời, ... , ...". Gia chủ của Mongolian Mountain gia tộc làm một động tác cắt cổ, Mongolian Mountain gia tộc vốn là dân di cư từ bên kia núi tới đây, dựa vào sự dũng mãnh liều mạng, đồng thời đút lót tiền cho Quan cầm quyền. Hiện tại đã cắm chắc chân tại thành Doran rồi, thật buồn cười khi Quan cầm quyền đã đi đời thì bọn họ ngược lại càng phát triển hơn.
Thường thì Mongolian Mountain gia tộc đều là một lũ nhát gan, không dám ho he gì, bọn chúng cũng phải lén lút đút lót Quan cầm quyền tiền nhậm.
"Mongolian Mountain, đây là Arthur, là tên quái vật đã đánh lui ma sư tử Yoria, không thể dùng tuổi để mà đánh giá, ta cảm thấy hay là không cần chính diện đối mặt vẫn là hơn". Gia chủ gia tộc Bran tựa hồ không quá hào hứng với việc đối kháng trực tiếp bởi vì chính hắn cũng đã tham gia trận chiến ấy.
"Bran, ngươi đã sợ rồi sao, chúng ta không cần phải đấu solo với hắn làm gì, phương pháp giết người có rất nhiều, chỉ cần mọi người hợp lực, anh em Mongolian Mountain gia tộc chúng ta sẽ chịu trách nhiệm ra tay, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng".
Mongolian Mountain tộc trưởng âm tàn nói, trên mặt có vết sẹo cũng tỏ ra hết sức dữ tợn.
"Tên tham lam nhà ngươi sao lại nói thế?"
"Ha ha, thành chủ đại nhân của chúng ta vẫn còn chưa tới mà, ta cảm thấy lấy bất biến ứng vạn biến mới tốt. Nếu như hắn thức thời, chúng ta sẽ không ngại cho thành chủ đại nhân một chút thể diện, lợi ích thì mọi người cùng hưởng. Nếu như hắn mà không biết thời thế thì chúng ta sẽ có kế hoạch thủ tiêu, đường còn dài mà".
Thoạt nhìn thì tứ đại gia tộc đối với phương án này tương đối hài lòng, chuẩn bị vẫn phải có, chỉ có điều điều bọn chúng vẫn không đem một cá nhân để vào mắt. Người trẻ tuổi cho dù có dũng mãnh thì chẳng qua cũng chỉ là một người, trong chiến trường thì một cá nhân uy vũ cũng đơn độc chẳng làm được gì.
Huống chi đây là địa bàn của bọn họ, có điều bất đắc dĩ mới phải giết hắn, dù sao hắn cũng được nguyên lão hội ủng hộ, bọn họ cũng không muốn dày vò hắn. Nhưng nếu không còn cách nào khác thì đành phải giết chết rồi giá họa cho ai cũng được, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
"Để ý đến đoàn trưởng Moses một chút, chúng ta cần chuẩn bị nghi thức đón chào thành chủ đại nhân một cách tương đối long trọng".
Bốn người cười nói, lúc đối phó với Man Tộc, chúng ta chẳng biết làm cách nào khác, đành phải đồng tâm hiệp lực. Nhưng bây giờ mà Arthur còn nghĩ tới việc cổ động để đối phó với bọn họ thì chính là mơ tưởng hão huyền, bọn họ xem thành chủ tay không tấc sắt thì có thể làm được gì...
Hôm sau, Trâu Lượng và bọn Faure đều tỉnh dậy từ sớm, bọn họ đều tập luyện cùng nhau, Trâu Lượng cũng dự định sau khi ổn định tình hình, hắn sẽ cho chiến ca và chiến sĩ kết hợp luyện tập, như thế thì hiệu quả của chiến ca không bị lãng phí. Mặc dù không có cách nào so với đội quân trước đâu, nhưng nước chảy đá mòn, một thời gian sau sẽ chắc chắn trở nên xuất sắc, đây cũng chính là lý do mà kị sĩ đoàn của Giáo đình trở thành hùng bá thiên hạ.
Cái lũ chó má kia trong lòng cũng đang suy tính cách đối phó hắn rồi, rất tốt, hắn chỉ sợ bọn chúng không có động tĩnh gì.
Không thể không nói, Murphy đủ tàn nhẫn, đại khái điểm mạnh của hắn là ở thể loại này, chiến ca tẩy kinh phạt tủy đã rất có hiệu quả. Vậy mà khi đối mặt với hắn vẫn không tính là ưu thế, sự cải tạo thân thể của tộc Lion còn mạnh hơn cả tộc Bỉ Mông.
Trâu Lượng đối với bọn Ernest có yêu cầu chính là, việc huấn luyện và thực chiến đều phải giống nhau, mỗi một quyền, mỗi một kiếm đều cần phải dùng toàn lực. Hiệu quả của toàn lực và thờ ơ bảy hoặc tám phần sức mạnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Một ngày trôi qua, cũng chính là khổ luyện một ngày, khảo nghiệm lúc đối mặt với sống chết chính là dùng để chấm điểm.
Đạt yêu cầu của hắn là sống, không đạt yêu cầu chính là mất mạng.
Buổi trưa sau khi cơm nước xong, có chiến sĩ báo cáo, thôn trấn bên trong đã náo lên rồi.
Trâu Lượng cười cười, "Đi thôi".
Đám người Faure cũng đứng lên, vài ngày chưa động thủ, toàn thân đều ngứa ngáy, hôm qua nghe thấy những chuyện lung tung đó vốn đã nghẹn một bụng lửa giận rồi, cuối cùng cũng đến.
"Nộp thuế, hai mươi đồng tiền, vậy mà cũng không có à, mày muốn làm cho bố đi một chuyến tay không sao!"
Mười mấy dong binh đang bao quanh một cửa tiệm rèn, đem một người già tộc gấu kéo đi ra.
"Các ngươi đến ngày ngày như vậy, còn để cho chúng tôi sống sao, tiệm rèn này cũng đã không thể kinh doanh được rồi!"
Lão già tộc gấu tức giận rồi, hung ác ném một búa nói.
Tên dẫn đầu của đội dong binh cười, "Ngươi có mở cửa hay không mở, chúng ta cũng mặc kệ, nhưng tiền thì cần phải giao ra!"
"Không có tiền, chỉ có cái mạng già này thôi, các người làm gì thì làm!"
"A, chúng ta đùa một trận nhỉ, các anh em, dạy bảo cho lão già này một trận!"
Mười mấy dong binh thành vòng vây tiến đến, lão già tộc gấu đâu phải là đối thủ của bọn chúng.
"Lão già, nói thế này, có tiền thì đưa ra, không có tiền thì cầm cố con gái cũng được, có điều nhìn tướng ngươi như thế, con gái chắc cũng chẳng ra gì, nhân tiện đây anh em ra ngoài phá nát cửa hàng, chỗ này sẽ trở thành của ta".
Tên dong binh dẫn đầu cười nói, một tay vẫy, một tên người thú đưa ra một tờ khế đất.
"Vui vẻ mà điền con dấu vào đây, ngươi biết đấy, đừng ép ta đem tay ngươi dí vào ấn".
Những người thú xung quanh nổi giận đùng đùng, tên dong binh dẫn đầu quát lớn, "Làm gì, tạo phản à, không biết tự lo cho mình đi, còn đi lo chuyện người khác, kết cục của việc phản loạn không cần anh em ta nói tiếp nữa!"
Thấy đám người thú bị doa sợ, tên dong binh tộc rắn đắc ý cười, "Đừng làm lãng phí thời gian của bố nữa, nhanh lên!"
Người già tộc gấu trừng mắt, tính khí gấu đã nóng lên rồi, có điều tên dong binh tộc rắn cũng không thèm để ý, "Cho cơ hội tự mình ấn dấu vào rồi, giờ để bố tự ra tay!"
Tăng...
Máu văng tung tóe, một cánh tay bay lên, liền theo sau đó là một tiếng kêu thảm, ... là của tên dong binh tộc rắn.
Đám người lập tức tách ra, "Ai? A? Thằng khốn kia, mẹ nó, ta phải giết cả nhà nó!"
← Ch. 448 | Ch. 450 → |