← Ch.565 | Ch.567 → |
Nhưng Osho lại đột nhiên yên lặng, một lúc lâu sau mới nói, "Ý con là sắp xếp đường lui, chân đạp 2 thuyền?"
"Đúng vậy, cha, bây giờ Giáo đình rất bận rộn, còn chưa rảnh tay đối phó chúng ta. Con cảm thấy bất kể là chống lại hay là hợp tác với Giáo đình thì chúng ta cũng phải có đường lui. Nếu như hợp tác thì con nghĩ việc này sẽ thuận lợi hơn một chút, bất kể kết quả chiến tranh như thế nào gia tộc Nicola chúng ta cũng có thể được bảo tồn, giữ được núi xanh lại lo gì thiếu củi đun!"
Michiwa nói.
Osho động tâm, tộc Thiên Mị trên đại lục đều biết về công quốc Mị Ảnh, bất kể phạm phải chuyện gì đều có thể đến công quốc Mị Ảnh trốn chết, chỉ cần tuân thủ pháp luật của công quốc Mị Ảnh và thực hiện đủ nghĩa vụ là được. Bản thân tộc Thiên Mị đã gồm toàn thiên tài, công quốc Mị Ảnh tuy nhỏ, thời gian thành lập của không dài nhưng tầm ảnh hưởng mấy chục năm qua lại không thể xem nhẹ. Có thể nói Augustus đã thành lập nên công quốc Mị Ảnh, mà công quốc Mị Ảnh lại làm cho tầm ảnh hưởng của Augustus trở nên lớn hơn, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Đương nhiên Augustus cũng có quan hệ cực kì rộng, nghe nói còn từng dạy Phong Thác của Phong Chi Quốc một thời gian, điều này cực kì phù hợp với đặc điểm của tộc Thiên Mị.
Tộc Thiên Mị các nơi trên đại lục đều sống không tồi, không ít người mang vô số của cải đi tới công quốc Mị Ảnh, trong đó cũng bao gồm tộc Thiên Mị Mông Gia, điều này làm cho công quốc Mị Ảnh trở nên càng giàu có hơn. Đầu tư của công quốc Mị Ảnh trải rộng khắp nơi ở ngoài Mông Gia, của cải của gia tộc Nicola thì không cần phải nói, vì vậy di chuyển tới đó tuyệt đối là một đường lui tương đối tốt, lại không cần lo lắng Giáo đình truy đuổi.
"Công chúa Shana của công quốc Mị Ảnh đang ở đế đô", Michiwa nói.
Osho gật đầu, chuyện này cũng ồn ào một hồi, "Chỉ có điều tựa hồ công chúa Shana có quan hệ không bình thường với Arthur, nếu như Shana biết chuyện này thì chuyện này chắc chắn không thể giấu được Arthur cũng như Giáo đình!"
"Bà nội nó, thằng này đúng là âm hồn không tiêu tan!" Gregg tức giận. Kỳ thực hắn nghe cũng thấy động lòng, có một đường lui tốt như thế cũng không phải chuyện xấu. Với của cải và sức mạnh của gia tộc Nicola thì đi tới đâu mà không thế ăn ngon mặc đẹp, huống hồ thằng khốn Neberro kia cũng đã bỏ rơi mình rồi.
"Cha với anh Gregg không hiểu người này đâu, việc này cứ giao cho con. Cha, tốt nhất chúng ta phải chuẩn bị sớm, chống lại cũng tốt, hợp tác cũng được".
Osho gật đầu, "Mimi, con nghĩ rất chu toàn. Cha phải thảo luận với các trưởng lão một chút, chuyện này sẽ do một trong hai đứa con chấp hành".
Việc này dính dáng đến sự di chuyển của gia tộc, chắc chắn một trong hai người thừa kế phải đi.
Gregg lập tức nhếch miệng, "Con không đi, con phải chiến đấu đến cùng!"
Chỉ có tình hình vạn bất đắc dĩ mới đi, Gregg không muốn lập tức rời khỏi đế đô xa hoa để đến nơi hẻo lánh đó. Trong quan điểm của Gregg trừ đế đô nơi khác đều là nông thôn.
Michiwa mỉm cười, "Đây là đề nghị của con, con sẵn lòng khai phá một địa phương mới cho gia tộc, hơn nữa một khi đã xác định con sẽ tới thương lượng với Arthur!"
Gregg lập tức nhíu mày, "Mimi, chọn người khác đi. Thằng Arthur kia là một thằng dê, em cũng đừng tự chui đầu vào rọ như thế!"
Nếu Trâu Lượng biết mình bị Gregg nhận định là loại người này thì không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
"Vẫn phải để em đi, người khác đến chắc chắn chỉ khiến thương lượng đổ vỡ". Michiwa nói.
Osho biểu thị đồng ý, "Khi kế hoạch được đưa ra thì Mimi lập tức chấp hành!"
Hầu như toàn bộ cao tầng của gia tộc Nicola đều có mặt, mọi lực lượng đều đang được tập hợp. Cục diện mỗi ngày một thay đổi, Giáo đình bắt đầu trưng binh trong phạm vi cả nước, hơn nữa sẽ do Thần miếu khống chế. Quyền lực sẽ tập trung vào trong tay Shaman, có điều bên người mỗi một Shaman đều có sứ giả nội đình do Giáo đình phái tới để phụ tá hàng ngũ sứ đồ, tăng cường cường độ khống chế. Quả nhiên là Benedict đã ngủ vài chục năm, một khi tỉnh lại cả thiên hạ thán phục.
Mà một khi quân đội được thành lập, phối hợp với hàng ngũ sứ đồ thì gia tộc Nicola muốn phản kháng sẽ càng khó hơn. Chiêu này của Giáo hoàng gọi là bắt cá trong chậu, kỳ thực Giáo hoàng đã ra tay, mà gia tộc Nicola dám ra tay trước sao?
Giờ khắc này mới thật sự cảm nhận được quyền uy của Giáo hoàng. -
Trong tình hình này một con đường lui lập tức trở thành thứ tương đối quan trọng, huống hồ công chúa Shana đang ở đế đô, cơ hội không thể để mất, một khi để mất sẽ không bao giờ trở lại. Bất kể là người có chủ trương gì cũng sẽ không phản đối việc này, gia tộc phải có một đường lui, đặc biệt là cho gia quyến.
Với những gì gia tộc Nicola còn khống chế hiện nay thì họ vẫn có thể rời khỏi Mông Gia.
Mà Michiwa sẵn lòng gành vác trách nhiệm này càng làm cho các trưởng lão trong gia tộc xem trọng. Trong tình hình cục diện còn không rõ ràng thì việc để người đã tỉnh giấc là Michiwa mở một con đường sống, giữ lại hi vọng cho gia tộc là tốt nhất. Hiện nay Mông Gia đã không phải thiên hạ của người tuổi trẻ, tình hình trước mặt là lúc những người già phải mở một đường máu rồi.
Osho nhìn mọi người ở đây, không thiếu cao thủ vàng tối, ở đây gồm toàn những người ưu tú về sức mạnh và quyền lực của gia tộc.
"Bây giờ ta lấy danh nghĩa gia chủ đời thứ 23 của Nicola quyết định bắt đầu toàn diện tiếp xúc thử hợp tác với Giáo đình, đồng thời bắt đầu bí mật di chuyển".
Osho nói, đây là nghị quyết cuối cùng, cũng là biện pháp hoàn mỹ nhất trong tình hình hiện nay. Bất kể hợp tác hay là không hợp tác thì gia tộc Nicola đều sẽ mất quyền tự chủ. Trong tình hình này bất kể thành bại gia tộc Nicola đều không nhận được lợi ích lớn, nhưng để việc di chuyển được thuận lợi thì rõ ràng lựa chọn hợp tác sẽ tốt hơn một chút. Như vậy Giáo đình cũng chưa đến mức đuổi tận giết tuyệt, hai bên cùng lùi một bước, đồng thời bên nào cũng có một chút cơ hội.
"Triệu tập tất cả cao thủ cấp vàng sáng trở lên trong gia tộc tới đế đô tập hợp!"
Một khi đưa ra quyết định thì không được do dự. Là một đời kiêu hùng, gia chủ Nicola cũng là người sát phạt quyết đoán. Chỉ cần Michiwa mang lớp ưu tú thế hệ trẻ và một phần của cải an toàn đi tới Mị Ảnh thì bất kể tương lai thế nào Osho đều sẽ có thể liều mạng. Cơ hội là do mình tạo ra.
Thời kỳ chuyển giao quyền lực luôn đặc biệt căng thẳng, đám người thú thì nhiệt huyết sôi trào bởi vì ai cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường, nhất là khi Giáo đình nghiêm khắc trừng trị một loạt các quý tộc. Ai cũng biết trước đây có nguyên lão hội bảo vệ không ai có thể làm gì quý tộc, bây giờ chuyện trừng trị quý tộc diễn ra trên khắp Mông Gia, tinh thần của những người thú này cũng lên rất cao.
Trong thời khắc mấu chốt này hai nhân vật cực kì quan trọng lại vô tung vô ảnh. Một là đại kỵ sĩ trưởng Neberro Sanchez, người còn lại chính là Hồng y đại chủ tế Arthur Hebrew. Đến lúc này bất kì ai cũng biết người có lợi lớn nhất trong lần thu gom quyền lực này chắc chắn chính là hai người này, chỉ có điều sự cạnh tranh của họ bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Người thắng sẽ nhận được một Mông Gia hoàn chỉnh, thậm chí nhận được cả thế giới, kẻ thất bại sẽ không có gì cả.
Hơn nữa đây không phải loại kế thừa chỉ việc ngồi yên là được, đây là một quá trình, một quá trình chinh phục. Kỳ thực hiện nay Mông Gia tương đối nguy hiểm, chính bọn họ cần đi thu hoạch, phải thể hiện mình.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
"Bệ hạ, Neberro đã đi vào mười ngày rồi, Arthur cũng sắp được chín ngày. Ước tính cũng đến lúc đi ra rồi". Bott nói.
Benedict mười lăm gật đầu, "Hi vọng hai người đều đi ra".
Bott mỉm cười, "Bệ hạ, xem ra ngài vẫn rất xem trọng Neberro".
"Bây giờ Mông Gia đang đối mặt với nguy cơ trước đó chưa từng có, sức mạnh của một người là không đủ.
Tình báo nhận được gần đây quả nhiên là kết quả xấu nhất, Man Hoang, Phong Chi Quốc và đế quốc Saron cũng đang rục rịch. Nếu như bọn họ đạt thành nhận thức chung đồng thời xâm lấn Mông Gia thì tình hình sẽ thật sự nguy hiểm.
Bott cũng biết rõ tính nghiêm trọng của nguy cơ này, kỳ thực sức mạnh của nội đình cũng không kém, có điều đây đúng là lần đầu tiên bốn phía thụ địch.
"Hannibal hầu như đã dồn sức chờ phát động, bất kể các thế lực khác có phải đang phô trương thanh thế hay không đều không đề phòng. Mặt khác chính là Man Hoang, Lôi yêu vương sẽ không ngồi chờ, căn cứ tính cách của Lôi yêu vương thì hắn là kẻ rất thích phá hoại, thành Doran rất nguy hiểm".
"Ha ha, thằng nhóc Arthur này quản lý khá tài, mặc dù thành Doran không thể coi là thành đồng vách sắt nhưng cũng gọn gàng ngăn nắp mỗi người một việc. Tương lai của đế quốc được giao vào tay nó thì thần rất yên tâm".
Benedict mười lăm cười. Qua việc nhỏ có thể thấy việc lớn, có thể biến thành Doran đất cằn sỏi đá thành tình cảnh bây giờ chẳng lẽ tất cả đều là dựa vào vận may sao?
Chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Giáo hoàng là vô dụng. Đương nhiên đứa nhỏ này cũng rất nhiều tiểu xảo, Giáo hoàng không hề ghét điều này, là lãnh tụ nếu như không có khả năng quan sát chi tiết loại này thì cùng lắm chỉ một thất phu, không thống trị nổi quốc gia.
Trâu Lượng đâu biết chút tính toán đó của hắn đều bị Giáo hoàng nhìn thấu. Sức mạnh Giáo đình che giấu và sức mạnh của bản thân Giáo hoàng đã đủ để đánh bại các thế lực phản đối, chỉ có điều Giáo đình phải đối mặt với cả thiên hạ chứ không phải dúm người bên trong Mông Gia này. Thần tích gì đó Giáo hoàng cũng không để ý cho lắm, ông hài lòng là vì phương thức xử lý mọi chuyện của Trâu Lượng, có dũng có mưu có cái nhìn đại cục.
Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành Giáo hoàng.
Mà thực ra Neberro cũng không kém mấy, có tài thống lĩnh, danh vọng trong đoàn kị sĩ rất cao, rất biết xử lý công việc. Không ít lần Neberro dẫn theo đoàn kị sĩ trải qua chiến đấu quy mô nhỏ đều kết thúc thắng lợi, hắn tương đối có nghệ thuật chỉ huy. Lúc nên khoan dung cần khoan dung, lúc nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, nếu nói hai người có sự khác biệt về bản chất thì đó chính là một xuất thân quý tộc, một xuất thân bình dân.
Ai thích hợp hơn?
Nói thật ra chính Giáo hoàng cũng rất khó quyết định.
Từ góc độ Giáo đình, theo lời tiên đoán thì Arthur tốt hơn một chút, nhưng từ góc độ đoàn kết nội bộ Mông Gia thì Neberro tốt hơn, cả hai đều có lợi có hại, cho nên Giáo hoàng dứt khoát để chính bọn họ quyết định. Khảo nghiệm đầu tiên chính là ai có thể đi ra từ con đường truyền thừa, không ra được thì hết thảy đều không tốt.
Mỗi đời Giáo hoàng đều sẽ để lại tâm đắc của mình khi bước vào con đường truyền thừa, tâm đắc của mỗi người cũng bất đồng, sức mạnh nhận được khi đi ra cũng không hoàn toàn giống nhau. Loại sức mạnh này vốn có thể sử dụng tùy ý nhưng bởi vì Benedict tám bị thương nặng trong thánh chiến làm cho truyền thừa thiếu mất một bộ phận, các đời Giáo hoàng vẫn tìm kiếm nhưng đều không hề có kết quả.
Nếu như hai người có thể nhận được truyền thừa, cộng thêm sức mạnh của ông thì cho dù yêu tộc đến xâm phạm cũng có sức chiến đấu một trận. Điểm bất đồng giữa Mông Gia và các đế quốc khác nằm ở tín ngưỡng.
Nhưng lần thánh chiến này lại không phải chủ động tấn công, phòng thủ phản công mới là mấu chốt. Những năm gần đây các pháo đài Mông Gia đều được gia cố rất nhiều chính là để chờ đợi ngày này. Chiến tranh có thể làm cho các chiến sĩ nhanh chóng trưởng thành, trong lòng Benedict mười lăm đã có tính toán cực kì rõ ràng.
Đang nói chuyện thì không gian đột nhiên rung động, ánh mắt Giáo hoàng và Bott trở nên chăm chú. Hiển nhiên có người sắp đi ra, không biết là ai?
Một bóng dáng đẹp trai phóng khoáng bước ra không gian, đại kỵ sĩ trưởng Neberro Sanchez đi ra, lỗ đen đó cũng biến mất trong hư vô.
Đi ra khỏi con đường truyền thừa của Giáo đình Neberro vẫn tao nhã bình tĩnh như cũ, có điều trong loại khí chất quý tộc trầm ổn này đã mang thêm một nét uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Bệ hạ, đã để ngài đợi lâu", Neberro cung kính hành lễ kiểu kỵ sĩ, từ giờ khắc này hắn đã thật sự là người của Giáo đình.
Điều này không có nghĩa Neberro là người của Giáo hoàng mà hắn là một bộ phận của Giáo đình, đây cũng là nguyên nhân Giáo hoàng đáp ứng giao dịch, bất kể ai nhận được truyền thừa đều sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi Giáo đình được.
Giáo đình là của cải, Giáo đình là sức mạnh.
$#%$#^%*&((*)($#!%&()
-Chào anh Lượng! Sao lâu quá không thấy anh lên chương trình vậy. Hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến với độc giả.
-Chào anh và Lượng cũng muốn gởi lời chào tất cả các độc giả đã theo dõi bước đường đi của Lượng. Dạo này Thông thiên cảnh của Tâm Thần Viện có vấn đề nên Lượng không thể gặp mặt các fan của mình.
-Nhân dịp hôm nay anh có mặt ở đây, xin anh cho biết hướng đi sắp tới của anh cho quý độc giả biết không?
-Như anh và các độc giả biết, đường vào Thông Thiên cảnh đã rộng mở, Lượng sắp phải đi hết con đường này. Chỉ còn 30 chương, theo kế hoạch thì mỗi ngày dăm ba chương cho đến ngày 9 tháng 8 thì kết thúc. Do tình hình mạng lởm nên kế hoạch này dễ bị thất bại, các quý độc giả không ngại thì đến ngày cuối bom tấn sẽ xuất hiện.
-Ôi anh làm như thế mọi người phải chờ đợi mấy ngày sốt ruột lắm.
-Có mong chờ mới thấy quý anh ạ.
-Thế từ nay đến cuối tuần có ra chương hàng ngày không?
-Chắc là không.
-Sao lại thế? Ơ anh đi đâu, phỏng vấn chưa xong mà!
-Nói nhỏ với anh thôi nhé đừng cho mọi người biết, tớ phải đi .........!
← Ch. 565 | Ch. 567 → |