← Ch.061 | Ch.063 → |
Mọi người chưa đi bao xa đã phát hiện bốn nham thú, đây là một loại yêu thú cấp thấp thường gặp. Dài khoảng bốn mét, trên người bao trùm vảy dày, trong miệng mặc dù có răng nhưng thủ đoạn tấn công chủ yếu lại là lao người, sống thành đàn, không có tấn công khác kèm theo.
"Theo quy định cũ, tôi và Patrice kiềm chế, giải quyết lần lượt!" Randy không phải lần đầu tiên đối mặt loại yêu thú này, tương đối hiểu tập tính của loại quái vật này.
Vừa nói xong Randy liền xông ra ngoài còn Patrice thì bay lên không trung, cung tên bắt đầu bắn ra, đám nham thú bị quấy nhiễu gầm lên giận dữ xông tới như xe tăng.
"Ernest, lên!"
Trâu Lượng rất rõ ràng, đối tượng luyện tập không thể tốt hơn của Ernest, tiếng nói vừa dứt Ernest đã xông ra ngoài, một con nham thú lập tức lao về phía hắn.
" Nguy hiểm, sức xung kích của bọn nham thú này rất lớn, không thể va chạm chính diện được". Cote kêu lên nhưng không kịp rồi.
Đang chạy như điên, lá chắn của Ernest nhanh chóng được mở ra, ầm...
Ernest và nham thú đâm vào nhau, một chuyện làm mọi người kinh ngạc là Ernest không hề bị đánh bay mà lại chặn đứng nham thú.
Cote hét lên điên cuồng, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm vào cổ nham thú, cần đâm đúng khe giữa những tấm vảy mới có thể thu được hiệu quả.
Tăng...
Nham thú liều mạng vùng vẫy, Ernest đã thể hiện đầy đủ sức mạnh độc nhất vô nhị của tộc Bear, mạnh mẽ dùng lá chắn chặn đầu nham thú.
Ầm ầm, nham thú rốt cục ngã xuống, mà lúc này Randy đã dẫn theo một nham thú khác xông lại đây.
" Ernest, còn có thể chống được không?" Cote hăng hái nói, vốn bình thường giết một con nham thú cũng phải tốn chút công phu, nhưng có mãnh tướng như Ernest trợ giúp mọi việc trở nên dễ dàng quá nhiều.
Ernest đại khái còn chưa từng được dựa dẫm như vậy, trước kia đều là đối tượng bị phỉ nhổ, bây giờ hắn đã cảm thấy chính mình cũng là một thành viên của đội ngũ rồi.
Lần này Ernest không lao lên mà đứng tại chỗ làm tư thế nghênh đón.
Randy nhanh chóng tránh ra, nham thú đâm đầu vào lá chắn của Ernest, ầm...
Ernest bị nham thú đẩy lui lại năm sáu bước, nham thú chỉ là yêu thú trí tuệ thấp, chỉ biết liều mạng húc, mà Ernest cũng là kẻ lỗ mãng, hai bên liều mạng đẩy.
Nếu là Trâu Lượng chắc chắn hắn sẽ lắc một chút là có thể làm cho nham thú ngã chổng vó, nhưng đối với Ernest mà nói thích hợp nhất mới là tốt nhất, đây chính là biện pháp giải quyết tối ưu của hắn.
Cote ở bên cạnh chờ đợi, nham thú lúc này vẫn rất cảnh giác, cũng không phải thời gian tấn công tốt nhất, chỉ cần Ernest cầm cự được.
Ernest không hề lên tiếng, sau một lúc bị đẩy lùi giờ đã đứng vững, liền sau đó hất mạnh lá chắn, vậy mà hất văng được nham thú, Cote còn chưa động thủ một bóng dáng màu đỏ thoáng qua, bụng nham thú đã bị mổ phanh ra.
Gina cười tủm tỉm nhìn Ernest, "Anh bạn lực lưỡng, sức mạnh không nhỏ!"
Có tấm lá chắn thịt kiên cường Ernest, chẳng bao lâu bốn nham thú đã bị thủ tiêu, thoải mái vui vẻ ngoài ý muốn. Mấy thứ này mặc dù không có thủ đoạn gì nhưng da cứng thịt dày, nếu là trước kia sợ rằng phải mất một canh giờ cũng chưa chắc có thể giải quyết xong.
Trong suốt quá trình này tên tế ti kiến tập nào đó chỉ kêu lên đúng một câu rồi lập tức trèo lên một tảng đá xem náo nhiệt. Thậm chí ngay cả Olivia cũng đã hát một bài chiến ca gây phấn chấn tinh thần.
Avril mang bình tụ linh ra thu lại thú linh của bốn yêu thú, hấp thu càng sớm hiệu quả sẽ càng tốt, lúc luyện tập phương pháp điêu khắc Trâu Lượng chính là dùng loại này.
Ernest cũng bị thương nhẹ, Avril giúp hắn xử lý vết thương một chút, liên tiếp chống lại bốn nham thú đủ để Ernest cảm thấy tự hào. Có một đồng đội có khả năng chịu đòn xuất chúng như vậy việc chiến đấu trở nên dễ dàng hơn nhiều.
" Tốt, tốt, tốt, mở hàng tốt, mọi người thật sự là quá lợi hại", chiến đấu kết thúc, Trâu Lượng liều mạng vỗ tay.
" Đồ lười, hồi nãy vì sao không giúp đỡ!" Olivia chống nạnh nói, có điều trong ánh mắt lại lộ ra ý cười, lần đầu tiên tham gia chiến đấu hơn nữa còn sử dụng chiến ca, tâm tình nàng hết sức tốt đẹp.
" Bạn đã bao giờ gặp tế ti linh hồn xung phong đánh trận chưa?" Da mặt Trâu bạn học không phải loại thông thường, không hề biết ngượng là thứ gì hết.
" Olivia, đừng trách bạn ấy, loại chiến đấu này rất dễ bị thương, tế ti ở phía sau là đúng mà", Randy cười nói, đánh đấm thật sướng, tiêu diệt yêu thú và luận bàn giữa thú tộc với nhau là hai việc khác nha. Cho dù Arthur biết chơi dao nhưng đối mặt nham thú vẩy cứng đầy người cũng hết cách xoay sở.
" Đồ xu nịnh!"
" Bố chính là đồ xu nịnh, mày cắn được bố chắc?"
Học được đao pháp hồ điệp từ Trâu Lượng, khi vỗ mông ngựa Randy cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà vỗ.
" Tế ti Arthur, xem ra loại tiểu lâu la này không làm bạn hứng thú được đúng không?" Thu hồi dao găm, khi gợi cảm và nguy hiểm dung hợp cùng nhau kết quả sẽ là sự mê hoặc chấn động lòng người, Gina chính là loại yêu nữ có gai!
" Gina tiểu thư thân thủ thật tốt, bạn nhớ phải bảo vệ tôi thật tốt đấy nhé!"
Gina không nhịn được ngẩn người, gã này cũng quá hèn nhát, chẳng lẽ là mình kỳ vọng quá cao?
Cho dù sức mạnh không tốt nhưng mỹ đức và niềm kiêu ngạo của thú tộc chính là dũng khí, làm sao trên người gã này không hề nhìn thấy thứ này nhỉ?
Nhìn sai rồi?
Trải qua 3 ngày chiến đấu, nhóm người đã quen chiến đấu với nham thú, đồng thời cũng xâm nhập thế giới ngầm. Đối với những người lần đầu tiên thực luyện như Ernest và Olivia dọc theo đường đi tràn ngập hưng phấn, có điều Avril lại có chút yên lặng, thường thường cau mày.
Mọi người đặt tên cho đội ngũ nhỏ này là "sóng xung kích", nguồn sáng tạo chủ yếu hiển nhiên từ Trâu Lượng.
" Avril, làm gì mà mặt mũi nhăn nhó thế, hai ngày này chúng ta thu hoạch không ít mà", tâm tình Randy tương đối tốt.
" Đúng vậy, chị Avril, thành tích này rất không tồi, Ernest thật tuyệt, không giống như người nào đó!" Olivia bây giờ đã coi tấn công Trâu Lượng xem như một loại niềm vui. Trải qua hai ngày quan sát, Gina tựa hồ mất đi hứng thú đối với Trâu Lượng, không có tiêu điểm mâu thuẫn thì với thủ đoạn của Gina rất nhanh quan hệ của ba cô gái đã trở nên hòa hợp. Chỉ còn Olivia vẫn trêu chọc Trâu Lượng không biết chán, nếu không còn thật quên mất trong đội ngũ còn có một tế ti linh hồn.
Ernest được khích lệ chỉ biết sờ sờ gáy, có chút xấu hổ, ai cũng không nghĩ tới biểu hiện xuất sắc của hắn đã có vai trò trọng đại như thế, quả thực chính là khắc tinh của nham thú, coi như là cuồng thú chiến sĩ bình thường cũng không dám va chạm chính diện với nham thú như thế.
Trâu Lượng thì kiên trì yên lặng, kỳ thực hắn cũng cảm thấy có chút kì lạ.
" Chẳng lẽ đây là một bản đồ nham thú, làm sao không nhìn thấy bất kỳ yêu thú nào khác?"
" Tớ cũng cảm thấy kì lạ, hơn nữa dọc theo đường đi cũng không đụng vào bất cứ đội ngũ mạo hiểm nào khác", đây mới là điểm Avril nghi hoặc, mặc dù tấm bản đồ này giá trị xa xỉ nhưng đối phương tuyệt đối không thể chỉ bán cho một mình nàng, quá kỳ lạ.
" Không có người khác càng tốt, nham thú nơi này đều là của chúng ta, có thể từ từ đánh, đánh đủ thì về, ha ha", Randy cũng mặc kệ mọi chuyện, có chiến sĩ lá chắn như Ernest mở đường, sát thủ tha hồ phát huy khả năng, ai cũng sẵn lòng phối hợp với đồng đội như vậy.
" Loại bản đồ đó của bạn không có vấn đề chứ?"
Trâu Lượng hỏi.
" Chắc là không, Patrice, bạn đến xem một chút". Patrice chịu trách nhiệm canh gác trên không liền hạ xuống, "Chắc chắn có chuyện, xung quanh đại khái có trên năm mươi con nham thú đang lao về phía chúng ta!"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |