← Ch.081 | Ch.083 → |
"Cái gì?" Butch rất vui, đối thủ quả thật rất nghiệp dư.
"Cứ thủ rồi khắc biết".
Trâu Lượng mở một cái bình tụ linh, thú linh bay lên, con dao điêu khắc xem như thô ráp nằm trong tay Trâu Lượng lại trở nên vô cùng linh hoạt, hắn sử dụng dao tương đối thuần thục, đâm, gọt, vạch, cắt đều chỉ dùng một con dao, so với Butch có ba con dao điêu khắc chuyên nghiệp thì độ khó cao hơn nhiều, Thomas bên cạnh gật đầu liên tục, nền tảng tương đối chắc.
Thời gian không kém mấy, một đóa hoa hồng giống đóa của Butch như đúc đã xuất hiện, "Tặng cho cô gái đẹp nhất ở đây!"
Emma lại mỉm cười, không nghĩ tới gã này cũng có lúc đáng yêu, giờ nàng cũng không thấy hắn đáng ghét như trước nữa. Hắn đã nói vậy thì nàng cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Chỉ có điều Trâu Lượng trực tiếp đi qua bên người nàng, tặng đóa hoa cho Avril.
Avril giận dỗi lườm Trâu Lượng nhưng vẫn tiếp nhận không chút do dự, "Cảm ơn tế ti Arthur, có điều đẹp nhất thì thật xấu hổ không dám nhận".
"Tôi cảm thấy bạn đẹp nhất", Trâu Lượng gãi đầu tựa hồ xấu hổ, bộ dáng ngu ngốc phối hợp với thân phận Bear sẽ chỉ làm người khác cảm thấy thành khẩn, ai cũng biết tình thật thà của Bear, thoáng cái mọi người đều sinh ra thiện cảm đối với Arthur trung thực, đương nhiên trừ một số người.
Butch đi lên, khi hai người đi ngang qua khóe miệng Butch cười lạnh, "Để tao cho mày thấy chút tài nghệ mày không bắt chước nổi, đồ nhà quê!"
"Tiểu thư Emma, nhờ em tình giờ giúp anh, đối với điêu khắc sư linh hồn thời gian chính là tính mạng".
Một luồng thú linh bay lêm, hai tay Butch nhanh chóng chuyển giữa ba con dao điêu khắc, dao điêu khắc chuyển động nhanh như gió, Butch bị chọc giận rồi, rốt cục thể hiện sức mạnh thật sự của đao thủ tốc độ, ba con dao điều khắc di chuyển nhịp nhàng như có tinh mạng, ánh đao bắn ra bốn phía.
Thời gian đối với điêu khắc linh hồn cực kỳ quan trọng, tốc độ càng nhanh càng có thể giảm bớt tiêu hao thú linh, đương nhiên chất lượng vẫn phải bảo đảm, rõ ràng Butch đã thực hiện hoàn mỹ cả về chất lượng lần thời gian.
Một lát sau một bó hoa hồng tinh xảo xuất hiện, từ khi rút dao đến lúc thu dao độngt ác của hằn đều vô cùng nhịp nhàng phóng khoáng, trong nháy mắt tiếng vỗ tay sấm dậy, ai cũng bị lần biểu diễn tinh xảo này làm khiếp sợ.
"Mười lăm phút", nhìn đồng hồ cát, gương mặt Emma đỏ bừng, có chút xúc động, quả nhiên là nghệ thuật hoàn mỹ.
"Cái này ngươi có thể bắt chước sao?" Butch hãnh diện nói.
Trâu Lượng khẽ nhếch miệng, ta không thích bắt chước lắm".
"Trình độ kém cứ nói là kém, tìm cớ làm gì", Emma bên cạnh hiển nhiên còn tức giận vì vừa rồi bị coi thường, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Một đám đại nhân vật cũng cười tủm tỉm nhìn, không ai xen miệng, xem như hai người tuổi trẻ đấu với nhau, kỳ thực lại là đấu tranh giữa Công hội điêu khắc sư với thần miếu.
Thông qua phương thức này Công hội điêu khắc sư nói với tất cả mọi người, phương pháp điêu khắc kép không hề đáng tin cậy, Công hội điêu khắc sư linh hồn mới là duy nhất.
Cote và Randy đều đã bỏ cuộc, đây đến cùng là chuyện gì, Arthur không phải người nhu nhược, hôm nay biểu hiện lại quá mềm yếu.
"Randy lại đây, giúp tớ tính giờ", Trâu Lượng nói.
"Tớ không đến", thua cũng thua rồi, còn lên mất mặt làm gì, hắn mặc kệ.
"Có tin sẽ ăn đòn không?" Trâu Lượng nhìn Randy, vậy mà tên báo có tiếng lỗ mãng ở Jerusamer này lại thật sự đi tới lật lại đồng hồ cát bắt đầu tính giờ.
Thomas biết tên đồ đệ nhặt này của mình nổi giận rồi!
Vẫn là con dao điêu khắc thô ráp đó, tất cả mọi người đều nhìn gã Bear trẻ tuổi, hắn có thể làm gì?
Dao điêu khắc trực tiếp cắm vào trong thú linh, bỗng nhiên ánh dao lóe lên.
Xẹt xẹt xẹt xẹt...
Nhanh?
Đã thấy nhanh bao giờ chưa?
Nhanh là cái gì?
Đây mới là nhanh!
Dao điêu khắc như đã biến mất, ánh dao chớp động điên cuồng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh đao thay đổi mà không thể nhìn thấy bản thân lưỡi dao đang ở đâu.
Nhanh! Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Nhanh! Nhanh!
Đây vẫn là tay người sao?
Bộ mặt trắng của Butch đã hóa thành màu tro tàn, bàn tay vô thức run rẩy theo nhịp điệu của Trâu Lượng, hắn đã không cách nào khống chế chính mình, hắn là một điêu khắc sư, vẫn là một điêu khắc sư xuất sắc, đây... Là tốc độ của người sao?
Đại sảnh chỉ còn một loại âm thanh, đó chính là tiếng dao điêu khắc cắt xé thú linh, cắt vỡ không khí, nhanh nhanh nhanh!
Samuel không tin vào mắt mình, đây là đao pháp gì? Điếu xì gà trên miệng rơi xuống đất mà hắn hoàn toàn không phát hiện.
Mọi người đều khiếp sợ, những người trong nghề đều bị chấn động, còn đối với thường dân thì đây thật sự là thần tích!
Người phục vụ đặt chén rượu lên đầu thực khách mà không biết, Emma hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, làm sao có thể như vậy???
Tên Bear ngu ngốc kia đã biến mất, thay thế là một điêu khắc sư siêu cấp!
Cạch...
Bó hoa hồng trong tay Emma rơi xuống đất, điêu khắc linh hồn quả thật là nghệ thuật linh hồn, những người trong toàn trường đều bị tài nghệ kinh người đây hấp dẫn toàn bộ tâm trạng, dường như thế giới chỉ còn lại có điêu khắc linh hồn trước mắt.
Randy đứng gần nhất, gã báo này há to miệng, nước miếng cũng chảy xuống rồi mà hắn hoàn toàn không biết.
Tăng...
Điêu khắc hoàn thành!
Trên dao điêu khắc vẫn là một bó hoa hồng nhưng lại không có ai nói hắn bắt chước, con ngươi ai cũng trợn trừng.
Điêu khắc kép!
Nếu như bó hoa hồng của Butch là mặt hàng phổ thông thì bó hoa của Trâu Lượng chính là hàng hiệu, cấp độ rõ ràng, quả thực hoàn toàn giống thật.
Một cánh bướm ngoài cửa sổ bay vào đậu trên bó hoa vỗ vỗ cánh, hiển nhiên nghi hoặc tại sao những đóa hồng này có cảm giác khang khác.
"Thời gian",
"Sáu phút!" Randy thì thào, đây vẫn là người sao???
Mẹ kiếp, bố quyết định rồi, trang bị của mình sau này nhất định phải bắt Arthur chế tạo!
Một tay Trâu Lượng cầm bó hoa hồng, lại gợi ý Randy đặt chiếc đồng hồ cát lên trên lưỡi dao, hắn mang đồng hồ đi tới chỗ Butch, mặc dù trong tộc Bear vóc người Trâu Lượng thuộc loại gầy yếu nhưng so với Fox vẫn cao lớn hơn.
"Thời gian là gì ka không biết, nhưng đồng hồ thì có thể tặng ngươi", nói xong Trâu Lượng hất nhẹ dao điêu khắc, đồng hồ cát bay tới trước mặt Butch.
Butch đã hoàn toàn thất thần, vô thức vươn tay, đột nhiên lại thấy nóng bỏng, ánh lửa bùng lên, tầm lụa lót dưới đồng hồ đã bốc cháy, Butch cả kinh lui lại đặt mông ngồi dưới đất.
Tốc độ kinh người làm cho dao điêu khắc trở nên nóng bỏng, đốt cháy tấm lụa.
Thời gian là thứ Trâu bạn học không cần suy nghĩ.
Lập tức tiếng vỗ tay rung trời, đây mới gọi là kỹ thuật điêu khắc!
Đây mới là tốc độ!
Samuel đột nhiên kêu lên, thì ra điếu xì gà làm quần hắn cháy thủng mà không biết, hội trưởng đại nhân cũng không nói hai lời liền xông ra ngoài, trực tiếp nhảy vào trong hồ nước.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người cổ vũ, thần miếu Jerusamer nhận hẹn trước điêu khắc linh hồn, người có tín ngưỡng thành kính sẽ phải được thần thú chiếu cố!"
Trong bầu không khí tuyệt vời như vậy nếu như không quảng cáo không phải phong cách của Trâu bạn học.
"Đại chủ tế Thomas, thu được đệ tử như vậy quả thật là phúc khí tu luyện từ kiếp trước", hiệu trưởng Angelo cười tủm tỉm.
"Đâu có, hắn cũng là học sinh của hiệu trưởng, phải nói là phúc khí của chúng ta".
"Ha ha, điều này cũng đúng".
Samuel và Butch không biết đã ảo não rời đi từ lúc nào, ở lại cũng là tự rước lấy nhục, Sarah cũng hổ thẹn, nhưng dù sao là chủ nhân nên không thể rời đi, hơn nữa bề ngoài đây vẫn là sự cạnh tranh giữa thần miếu và Công hội điêu khắc sư linh hồn, dù sao hắn vẫn là bên thứ ba.
Còn Trâu Lượng đương nhiên tặng bó hoa cho người đẹp nhất là Avril.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |