← Ch.091 | Ch.093 → |
Avril từ chối cho ý kiến, nàng không thể gượng ép, nàng cũng biết tình trạng của mình quá đặc thù, cho dù đi Daros chỉ sợ cũng không nhất định có kết quả.
Nếu điêu khắc cho những tồn tại đặc thù mà làm tốt thì sẽ rất vinh quang, nhưng làm không tốt thì mất cả danh lẫn lợi, điêu khắc sư linh hồn bình thường sẽ không dễ tiếp nhận.
"Xuân tế sắp chính thức diễn ra rồi, tớ chuẩn bị làm một hoạt động cỡ lớn tại thần miếu để cảm ơn thần thú, tớ muốn nhờ các bạn giúp đỡ".
Trâu Lượng cười nói.
"Giữa chúng ta còn khách sáo cái gì, nói đi", Randy vỗ ngực, rất có khí thế một đi không trở lại.
"Hoạt động cỡ lớn, trước kia thần miếu chưa tổ chức bao giờ đúng không?"
"Đây không phải lúc cần mở rộng tầm ảnh hưởng sao?Sư phụ của tớ cạnh tranh Hồng y đại chủ tế, thần miếu phải có thành tích mới được, riêng điêu khắc linh hồn là vẫn còn chưa đủ. Cung phụng phải nhiều hơn, đồng thời tầm ảnh hưởng đối với Jerusamer cũng phải mạnh lên. Cho nên tớ đã trù bị một hoạt động như vậy, diễn vài trò biểu diễn dân gian, chiến đấu luận võ cùng biểu diễn chiến ca cho náo nhiệt".
Trâu Lượng bấm đốt ngón tay nói, đây là những ý tưởng hắn đưa ra từ kinh nghiệm đối với hoạt động của thương trường. Chẳng những phải mở rộng tầm ảnh hưởng thượng tầng mà còn không thể không chú ýđến những thú tộc thông thường, Dù sao đông đảo thú tộc thông thường mới là nền tảng, cung phụng của họ cũng tương đối quan trọng, góp gió thành bão mà.
"... Mọi người nhìn tớ như vậy làm gì?"
"Arthur, bạn không đi buôn quả thực là lãng phí thiên phú", Avril chớp chớp cặp lông mi dài nói.
"Tớ và Cote có thể chiến đấu biểu diễn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên rồi, sân khấu càng lớn càng náo nhiệt", Randy vui vẻ.
Cote thì có chút buồn bực, hiển nhiên hắn phải làm nền rồi.
Trâu Lượng gật đầu: "Avril, sợ rằng chuyện này còn cần bạn hỗ trợ, mời vài đoàn ca múa gì đó, đương nhiên cũng sẽ không để bạn tiêu tiền. Thần miếu sẽ dành riêng vị trí cho gia tộc của bạn mở cửa hàng, lúc đó có thể tuyên truyền, thậm chí bán một ít hàng hoá đặc sắc. Tớ nghĩ tốt nhất bạn có thể tiến hành một vài hoạt động bán hàng hạ giá, ai cũng có tâm lí đám đông, lãi ít nhưng bán được nhiều hàng, điều này có lẽ bạn rõ ràng hơn tớ!"
Một ý tưởng vượt thời đại quả thực làm mọi người sửng sốt.
"Giảm giá?" Cote nghi hoặc hỏi.
"Chính xác là hạ giá", ánh mắt Avril lộ vẻ vui mừng, Cote và Randy còn hơi lẫn lộn nhưng tựa hồ Avril đã nắm chắc được điểm gì.
" Hạ giá hả, đây không phải sẽ lỗ vốn sao, bán càng nhiều càng thiệt mà", Randy cũng sửng sốt, thế mà cũng gọi là giúp đỡ? Tính kiểu gì cũng vẫn thiệt.
" Hai tên thường dân, Avril, bạn thấy thế nào?"
Avril nhắm mắt trầm tư, "Đây là một ý nghĩ tương đối tinh diệu, có điều tớ còn phải cân nhắc một vài chi tiết một chút, có được hay không còn phụ thuộc vào sự thảo luận bên trong gia tộc".
" Không thành vấn đề, cũng không thể chiếm tiện nghi của bạn mãi được", Trâu bạn học vẫn nhớ rõân tình.
Avril đỏ mặt, tên này có lúc nói chuyện rất nghiêm túc, có khi lại không để ýđến từng trường hợp như vậy, tiện nghi của một cô gái dễ chiếm như vậy sao.
(DG - Ở đây nói một chút, có một số từ mà tớ không thể nào dịch cho nuột được, chiếm tiện nghi, nghĩa là chiếm lợi, chiếm ưu thế, được lợi, nhưng khi sờ soạng phụ nữ cũng gọi là chiếm tiện nghi, hôn được 1 cái cũng gọi là đã chiếm tiện nghi. Tóm lại không dịch được, ngoài tầm khả năng của mình. Có độc giả nào có đề xuất gì hợp lý hơn không. Tương tự, vỗ mông ngựa có thể dịch là nịnh hót, nhưng có lúc nó nói thế này "vỗ mông ngựa vỗ nhầm vó ngựa/*** ngựa" thì không thể dịch là nịnh hót, xu nịnh, a dua được. Ai có cao kiến xin giúp đỡ. Tạm thời bây giờ đành phải dịch là chiếm tiện nghi và vỗ mông ngựa vậy. Tiên sư các bạn Tàu khựa toàn làm khó các bạn ta thôi).
" Arthur, bạn chuẩn bị chương trình gì, xem ra bạn muốn lợi dụng triệt để dịp xuân tế để tuyên truyền cho thần miếu đúng không?" Độ nhạy cảm chính trị của Cote tốt hơn Randy nhiều.
" Đương nhiên là tớ phải trở thành nhân vật chính rồi, đến lúc đó các bạn sẽ biết, tuyệt đối sẽ chấn động toàn thành!"
Sơn nhân tự có diệu kế.
Thấy Trâu Lượng ra vẻ thần bí những người khác cũng không còn hỏi tới, hầu như đa số thời gian đều dành cho Randy tự biên tự diễn. Gần đây tên nhóc này quá điên cuồng rồi, hồ điệp đao cộng thêm lá chắn tròn cỡ nhỏ 2-6 khiến hắn có thể huênh hoang ngang những người tuổi trẻ kiệt xuất nhất tại các thành phố lớn rồi.
Bạn học Randy tràn đầy tự tin tuyên bố khát vọng chiến đấu với Tu La, đương nhiên lại bị Cote hắt một chậu nước lạnh, một tồn tại đáng sợ có thể giết gọn chiến sĩ bỉ mông, loại trình độ như hắn này có đến cũng chỉ có thể bị hành hạ.
Cote, Randy và Avril đều đã nghiên cứu rất kĩ Tu La, kỳ thực bây giờ các công hội lớn đều phải nghiên cứu, mỗi một trận chiến đấu đều đánh vỡ các quy luật thông thường, khi ngay cả chiến sĩ bỉ mông cũng ngã xuống dưới nắm đấm của hắn thì rất nhiều người đều tin rằng thời đại của thần thú diễn võđãđến rồi.
Chỉ có thời đại thú tộc mạnh nhất thì Tu La mới xuất hiện.
Mà truyền thuyết kể rằng chiến thắng Tu La sẽ có thể nhận được sự chúc phúc của thần thú!
Các nghề nghiệp đều nghiên cứu nhược điểm của Tu La, làm sao có thể lợi dụng đặc tính của nghề nghiệp để đánh bại Tu La, hiển nhiên dựa vào vũ lực đơn thuần là không đủ, phải là sự phối hợp của vũ lực và kỹ thuật, đồng thời nếu như có một số ưu thế nghề nghiệp sẽ càng tốt hơn.
Cả buổi chiều Trâu bạn học phải chịu đựng sự "soi mói" của mọi người, hiển nhiên Tu La đã thành kẻ thù chung của cả thú tộc.
Mấy ngày kế tiếp công việc của Trâu bạn học cũng lu bù lên, Maru không rõ tế ti Arthur đang bận rộn việc gì, nghe nói là phải làm cái gì mà xuân tế mang đặc sắc của thần miếu, còn phải xây dựng sân khấu gì đó, làm long trọng như vậy lại tốn kém lắm đây.
Tuy nói Manila ủng hộ Arthur nhưng nếu phải tiêu tiền hắn cũng không hề tùy tiện, mà Arthur cũng mặc kệ Manila, cứ làm rồi nói tiếp, mặt khác tên nhóc Randolf cũng không hề yên lặng, hội trưởng Công hội cung thủ Jerusamer còn phái người tìm tới cửa đòi công bằng, nhưng do Thomas không có nhà nên mọi việc tạm thời được đè xuống.
Vì thế bên trong thần miếu cũng có âm thanh không hài hòa, có người cho rằng Arthur quá kiêu ngạo, thần miếu đang đứng ở thời khắc mấu chốt, làm sao có thể gây thù hằn.
Trâu bạn học không để ýđến chuyện bên ngoài, có điều một lần đi dạo phố hắn và Ernest lại đánh Randolf một trận, cung thủ được xưng là thiên tài mỗi lần vừa lấy ra cung tên đã bị Ernest đánh ngã rồi phủi mông đi mất.
Điều này làm cho phái bảo thủ do Kemu dẫn đầu hết sức tức giận, đợi Thomas trở về sẽ lập tức tố cáo.
Trâu bạn học lại thờ ơ như không, hắn thực ra đang làm cho đối phương nhằm vào chính mình để Avril đỡ gặp phiền phức.
Năm ngày sau Đại chủ tế Thomas trở về, chỉ nhìn qua sắc mặt Thomas Trâu Lượng đãý thức được sợ rằng mọi chuyện không hề thuận lợi.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
Thomas dựa lưng lên ghế thở dài, có lẽ là quá uể oải, sắc mặt cũng có chút tang thương, "Chỉ sợ là lần này không có cơ hội rồi".
Trâu Lượng vẫn thản nhiên, "Đại nhân Shaman nói sao?"
"Thành tích của chúng ta không thể phủ nhận, nhưng cấp trên đã tạo áp lực, nghe nói có người được nguyên lão hội ủng hộ, về cơ bản mọi chuyện đãđịnh".
Thomas thật sự không cam lòng, nếu như không có những biểu hiện xuất sắc gần đây thì cũng không sao, nhưng đã cố gắng đến vậy mà lại bị người khác chen ra ngoài trong lòng Thomas cũng không phục, Subaru cũng chỉ có thể khuyên hắn coi trọng đại cục, hắn có thể làm thế nào?
" Ha ha, sư phụ, nếu còn chưa công bố chính thức thì còn có cơ hội!" Trâu Lượng vỗ ngực nói, "Không đến giây phút cuối cùng còn chưa biết hươu chết tay ai, ba mươi chưa phải là tết mà lại!"
Đối với việc đệ tử xuất khẩu thành thơ Thomas đã rất quen thuộc, "Nhóc con nhà ngươi đừng hao tâm tổn trí vì ta nữa, nghe nói con đãđánh con trai của hội trưởng Stanford, mà còn đánh hai lần đúng không?"
" Thằng nhóc này thích gọi đòn, nó làm phiền Avril mà còn dám tố cáo, sau này đừng để con nhìn thấy nó, thấy một lần đánh một lần!" Trâu Lượng đúng là nói được thì làm được.
"Tuổi trẻ bồng bột, con ạ, thần miếu cần liên hợp thế lực của các bên, để ngày mai ta đi tìm Stanford, con xin lỗi nó là được", Thomas bóp trán, khi đi Daros hắn hết sức phấn khởi, ai dè sẽ có kết quả như vậy.
" Sư phụ, chúng ta tuyệt đối không thể xin lỗi!"
" A? Tại sao? Con nói xem!"
" Sư phụ, con cố ýđánh thằng này đấy, chúng ta là ai? Chúng ta là thần miếu Jerusamer, chúng ta thay mặt cho thần thú, muốn đề cao tầm ảnh hưởng của thần miếu thì không những phải cho họ nhìn thấy lợi ích mà còn phải làm họ sợ, nếu không họ sẽ đè lên đầu chúng ta, hơn nữa tên Randolf bị đánh là do bản lĩnh không bằng người khác, con mượn cơ hội này để nói với tất cả mọi người thành Jerusamer rằng thần miếu mới là lão Đại!"
Nói như vậy nhưng lúc hắn đánh Randolf thì tuyệt đối là ân oán cá nhân.
Trong lòng Thomas cũng rất hận, ai cũng muốn bắt nạt hắn, chuyện gì cũng bắt hắn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn hơn nửa đời người rồi, còn phải nhịn đến tận lúc xuống mồ hay sao?
"Arthur, con nói xem có kế hoạch gì!"
"Sư phụ, ghế Hồng y đại chủ tế chúng ta phải lấy được, không phải còn một thời gian mới đến hạn lựa chọn sao, năm nay trừ hai thuật điêu khắc siêu cấp ảnh hưởng rất mãnh liệt ra, tiếp theo chúng ta cần triển khai ba nội dung, bước đầu tiên là tiếp tục tăng cường tầm ảnh hưởng của điêu khắc linh hồn, bước thứ hai là năm nay cung phụng của thần miếu chúng ta phải vượt xa các thần miếu khác, bước thứ ba chính là tăng cường độ ủng hộ của đông đảo dân chúng đối với thần miếu chúng ta, nếu như ba nội dung này đều vượt qua thần miếu khác thì giáo đình không muốn chọn ngài làm Hồng y đại chủ tế sợ rằng cũng khó ăn khó nói!"
Trâu Lượng nói, hắn cũng đã nghĩ đến các khó khăn sẽ gặp phải, chỉ không ngờ khó khăn lại đến dồn dập như vậy, về khả năng vun vén thế lực vị sư phụ nhặt này quả thật rất kém, cả ngày chỉ để ý mảnh đất Jerusamer con con này.
"Nói đi, con định làm thế nào?" Có một tên đồ đệ không chịu thua thiệt như vậy Thomas cũng không thể mãi như trước được nữa.
Là người ai cũng vậy, không có tham vọng cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, nhưng một khi đã có tham vọng mà gặp phải đãi ngộ không công bằng sẽ rất khó nhịn.
Hai thầy trò bàn tính một hồi lâu, hiển nhiên dưới sự cổ động của Trâu bạn học Đại chủ tế Thomas đã hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |