← Ch.054 | Ch.056 → |
Bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Thiến chưa kịp chạm tới người Ngộ Không đã bị hắn nhanh tay bắt lại. Tôn Ngộ Không ánh mắt lãnh đạm nhìn Âu Dương Thiến, chậm rãi nói: " Ta mặc kệ ngươi là ai, chưa từng ai dám làm vậy với lão Tôn, nể ngươi là đàn bà con gái ta không muốn cùng ngươi so đo, nếu còn lần sau lão Tôn ta một bổng đánh chết ngươi".
" Buông tiểu quận chủ ra" Thấy Âu Dương Thiến bị Ngộ Không nắm lấy, tòan nhóm hậu vệ hét lớn nhằm hướng Ngộ Không phóng tới.
" Bồng, Bồng..."
Mấy người hộ vệ lại bị đánh văng ra, Ma vương cảnh giới so với Ma đế cảnh giới là cả một vấn đề, chênh lệch quá lớn. Ngộ Không chỉ dùng một tay đã đánh bay mấy tên hộ vệ, sau đó bỏ Âu Dương Thiến ra, không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái cùng Hồng Quân, Cổ Bàn bỏ đi.
Âu Dương Thiến từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người nào đối xử như vậy, chưa có người nào khi dễ nàng như thế. Đặc biệt vừa rồi nhìn con mắt của Ngộ Không, trong lòng nàng bỗng có cảm giác ớn lạnh. Khi Ngộ Không đi xa rồi nàng mới dám dậm chân, quát lớn một tiếng lôi kéo Mộ Dung Tuyết hướng phía Âu Dương thành bay đi.
" Nhị thúc, tên Tôn Ngộ Không đó thật là kinh tởm, hắn không những đánh ta mà bằng hữu của nó còn trêu ghẹo Tuyết, không thể tha thứ cho hắn được" Khi trở lại phủ của mình, Âu Dương Thiến tự mình đi tìm Nhị thúc của mình, chính la Bát cấp Ma đế Âu Dương Phạm. Nàng gặp Âu Dương Phạm lần này là muốn gặp lão nhờ lão trút giận cho mình.
" Thiến nhân, tính cách của tên Tôn Ngộ Không kia trước nay cũng như thế. Tại chiến trường có lần ta lệnh cho hắn cũng không được, lần này hắn đến đây là do Đế quân bệ hạ triệu kiến, chuyện của cháu ta thấy cũng không phải to tát gì lắm, bỏ qua đi mà" Âu Dương Phạm a a cười nói.
Lúc trước Tôn Ngộ Không dưới trướng của Hoàng Minh, Âu Dương Phạm thấy từ khi Hoàng Minh chết đi, Ngộ Không tại chiến trường vẫn không hề ủ rũ, vẫn hân hoan lao vào các cuộc chiến, tuy hắn đôi khi lỗ mãng nhưng nhìn thấy khí thế của hắn Âu Dương Phạm cũng có chút hâm mộ.
" Nhị thúc, thúc không giúp ta, không lẽ thúc đứng nhìn ta bị người khác khi dễ như thế sao?" Âu Dương Thiến nói như nàng oan uổng lắm. Con mắt được nàng giảo hoạt khống chế đang dần dần đỏ lên như là sắp khóc đến nơi vậy.
" Ài, thôi được rồi, để sau khi bệ hạ triệu kiến họ ta sẽ bảo hắn đích thân đến phủ gặp con xin lỗi, như vậy đã được chưa?" Âu Dương Phạm sợ chiêu này của nàng nhất, tiểu nha đầu này một khi đã khóc thì không ai có khả năng dỗ được nàng.
" Nhị thúc, là chính thúc nói đấy nhé, hắn phải tự mình đến xin lỗi ta đấy" Âu Dương Phạm chỉ còn cách tắt tiếng, nhìn khuôn mặt của nàng thì không có vẻ gì là sắp khóc, còn cười a a nữa chứ.
" Lại bị con tiểu nha đầu này lừa" Âu Dương Phạm nhìn chằm chằm Âu Dương Thiến, ông cũng bắt đầu lo lắng làm cách nào có thể bảo Tôn Ngộ Không đến xin lỗi nàng. Tính cách của Ngộ Không Âu Dương Phạm cũng biết, dùng cứng rắn bắt hắn xin lỗi là không được, chỉ còn cách dùng biện pháp nhẹ nhàng mà thôi.
Ba người Hồng Quân trở lại quán trọ, Cổ Bàn một mình lặng lẽ đi về phòng mình đóng kín cửa lại, gọi thế nào cũng không chịu ra.
" Tiểu Tuyết" Cổ Bàn trong phòng ngồi cầm một kiện Bố ngẫu (chắc là khung ảnh??). Hắn ngây ngốc ngồi trong phòng nhìn bố ngẫu đó, mắt buồn buồn nhớ lại những kỷ niệm khi còn trên địa cầu. Những ngày còn bên cạnh Tuyết, cùng bao nhiêu hình ảnh thân thương, bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào...khóe miệng Cổ Bàn khẽ mỉm cười nhưng trong ánh mắt thì ánh lên những tia bi thương sâu đậm.
Hắn tựa hồ nhớ về những năm tháng qua trên địa cầu, Địa cầu có một nền văn minh rất phát triển trong vô vàn tinh cầu của Vũ trụ. Thông qua khoa học kỹ thuật con người có thể sống đến hàng ngàn năm, thời gian đó cũng đủ để họ có thể tìm được những biện pháp để có thể tu chân, chính vì thế tu chân cũng rất phát triển. Nhưng văn minh đến càng nhanh thì tai nạn cũng đến càng nhanh. Linh khí trên địa cầu ngày càng ít đi, người tu chân liền lần lượt rời khỏi địa cầu. Cổ Bàn vì muốn được ở cùng với Tuyết nên một mình dùng phi thuyền rời khỏi địa cầu, tìm kiếm một phương pháp tu chân, chỉ có thể trở thành người tu chân chân chính mới có thể mãi mãi ở cùng Tuyết.
Phương pháp tu chân đã tìm được, nhưng tu chân thì không có năm tháng Cổ Bàn quyết định tu luyện tới Nguyên Anh kỳ rồi trở lại địa cầu nhưng...Nền văn minh huy hòang xưa kia đã không còn nữa, trên địa cầu chỉ còn lại hoang tàn đổ nát, một người cũng không thể tìm thấy.
Cổ Bàn đau khổ tột cùng, nhưng sự thật thì không thể thay đổi được, hắn liền tu luyện dưới núi Hoàng Sơn rồi độ kiếp phi thăng lên Tử Huyền tinh, từ khi đó hắn gặp được Hồng Quân nên cuộc sống cũng đã vui vẻ hơn trước.
" Tiểu Tuyết, nàng biết không, ngoài kia có một người rất giống nàng, ta còn tưởng nàng đã trở lại.’’ Cổ Bàn nhìn bố ngẫu nói, phảng phất đâu đây như chính mình đang ngồi nói chuyện với Tuyết.
" Là một vết thương tình, thật tội nghiệp cho hắn. Chúng ta không cần phải xen vào chuyện của hắn, phải tự hắn vượt qua mới được". Hồng Quân mỉm cười, cầm ly rượu lên chậm rãi uống.
Một tháng sau, chính là ngày Tu La đế quân triệu kiến bọn họ. Một người là quan chức trong triều tu vi đạt Ma vương cảnh giới đang thao thao bất tuyệt đang giảng cho bọn Hồng Quân về cách để tấn kiến bệ hạ như thế nào...nhưng cuối cùng bị Tôn Ngộ Không dùng bổng hất văng ra ngoài.
" Gặp người mà cũng có nhiều quy củ như vậy, nhớ năm đó lão Ngọc Hoàng tại Lăng Tiêu bảo điện còn bị ta đạp cho nữa là" Ngộ Không lại nói về chuyện ngày xưa đại náo thiên cung.
" Ngộ Không, bình tĩnh đi. Ngươi đừng quên nơi này là nơi nào, thân phận của chúng ta với họ là bất đồng, đặc biệt là trong cách nói chuyện, đợi khi vào trong kia ngươi cũng nói chuyện ít đi". Hồng Quân vội vàng truyền âm cho Ngộ Không, nói nhiều ắt xảy ra chuyện. Với tính cách của Cổ Bàn thì hắn rất yên tâm. Lo lắng nhất chính là tên gia hỏa Tôn Ngộ Không này, mồm miệng lúc nào cũng liến thoắng, hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn là không ngừng.
Tại Tu La điện, ở trên cao chính là chín trăm tên thái giám, người tiến vào đại điện phải đi lùi vào, không những thế tại đế quân Hoàng cung bên trong không cho phép được phi hành.
Trong đại điện, có mấy người đang đứng dưới đài, ở trên cao có một người, xung quanh hắn hắc vụ bay quanh, không nhìn rõ mặt mũi. Tính tò mò của Ngộ Không nổi lên, hắn liền dùng Hỏa nhãn kim tinh của mình cố gắng nhìn thấu hắc vụ. Nhưng một lực lượng cường đại phản chấn khiến hắn phải lùi lại phía sau.
Một người trong đám người đứng dưới đại điện liền bước ra quát lớn:" Ở trong đại điện mà còn dám làm càn, người đâu, bắt hắn lại cho ta"
" Không sao, không biết không có tội, các ngươi lui ra trước đi" Người trên cao chính là Tu La đế quân đột nhiên nói.Mấy người định đi bắt Tôn Ngộ Không chính là Ma đế cấp bậc cao thủ. Nhưng nghe được những lời như thế liền lùi lại phía sau, kể cả người vừa hung hăng nhìn Ngộ Không cũng phải lùi lại.
" Ngươi chính là Tôn Ngộ Không hả? Tính cách của ngươi quả nhiên cuồng ngạo, ngươi là người thứ nhất dám nhìn thẳng vào bổn đế quân ta." Cả đại điện giờ chỉ còn lại ba người bọn Hồng Quân và một người trên cao – chính là Tu La đế quân.
" Ha ha, ta chính là Tôn Ngộ Không, cái quỳ lễ ta sẽ không quỳ đâu. Ta quỳ chỉ có dành cho cha mẹ và Sư Tôn, đối với người khác, ta chưa từng quỳ". Tôn Ngộ Không ha ha cười to, cả ba người đều không quỳ trước Tu La đế quân.
" Sư Tôn ngươi là ai mà ngươi chỉ quỳ hắn không chịu quỳ trước ta? Ta cũng muốn xem hắn là vị cao nhân nào mà dạy ra một tên đệ tử như ngươi" Tu La đế quân không truy tội hắn gặp mặt mà không quỳ, chỉ truy hỏi sư tôn hắn là ai.
" Sư tôn ta là một người phi thường, tên của Người là..."
" Ngộ Không, không được nói" Hồng Quân vội vàng ngăn cản Tôn Ngộ Không, tiến lên một bước khom người xuống nói " Bệ hạ, Sư tôn của Ngộ Không hiện giờ không có ở đây. Nếu nói chuyện về ông ta thì không hay cho lắm, chẳng biết hôm nay bệ hạ triệu kiến ba huynh đệ ta là vì chuyện gì?"
← Ch. 054 | Ch. 056 → |